Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-76
Chương 76: Thẩm quân dục thỉnh cầu
Dù miệng thì trách cứ nhưng khuôn mặt bà vẫn vui vẻ, rõ ràng cũng chỉ là lời khách sáo. Mục phu nhân là người tinh ý nên dĩ nhiên hiểu ra ngay, âm thầm lắc đầu vì lời đồn đãi trong giới rằng Nhị tiểu thư của nhà họ Thẩm vì xa nhà từ nhỏ mà không được dạy dỗ đầy đủ, dẫn đến việc lời nói và cách hành động khiếm nhã.
Mục phu nhân không nhận ra được Thẩm Thanh Lan giống lời đồn ở chỗ nào. Nhìn phong thái của Thẩm Thanh Lan, rồi nhìn lại Thẩm Hi Đồng đứng bên cạnh, bà lại cảm thấy suy cho cùng ruột thịt vẫn là ruột thịt, dù không lớn lên ở nhà họ Thẩm nhưng Thẩm Thanh Lan bẩm sinh đã có phong thái nề nếp.
Mục phu nhân đánh giá Thẩm Thanh Lan một chút, sau đó đôi mắt liền lóe lên, đã có ý định, “Không biết Thanh Lan bây giờ có bạn trai chưa? Thằng bé nhà dì năm nay hai mươi tám, đến giờ vẫn chưa có bạn gái. Nếu Thanh Lan bằng lòng thì dì sẽ giới thiệu hai đứa làm quen nhé?”
Con trai bà đời này đã hạ quyết tâm nhập ngũ, nếu có gia đình vợ lớn mạnh thì tất sẽ rất có lợi cho việc phát triển của nó. Nhà họ Thẩm là thế gia Quân nhân, hiển nhiên là rất phù hợp.
Không phải trước kia bà chưa từng nghĩ đến Thẩm Hi Đồng. Thậm chí hôm nay, trước khi nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thì cô ta vẫn là lựa chọn số một để làm con dâu của bà.
“E là Thanh Lan nhà tôi không có cái phúc này, nó đã có đối tượng mất rồi.” Sở Vân Dung vừa cười vừa nói.
Trung tâm của cuộc trò chuyện - Thẩm Thanh Lan, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, cứ như hoàn toàn không biết bọn họ đang nói về cô, cũng không liên tưởng Mục phu nhân và người mà cô đã gặp - Mục Liên Thành có quan hệ với nhau.
Còn Thẩm Hi Đồng thì lại tức đến phát run. Cô ta đã biết Mục phu nhân có ý định với cô ta từ lâu. Bao nhiêu năm qua, lần nào bà ấy gặp cô ta cũng hết sức nhiệt tình, còn nhiều lần ám chỉ rằng con trai của bà ấy đang độc thân. Không phải là Thẩm Hi Đồng không biết bà ấy có ý gì.
Vậy mà bây giờ, chỉ vừa mới gặp Thẩm Thanh Lan một lần mà bà ấy đổi mục tiêu. Thẩm Hi Đồng không tin thứ bà ta xem trọng là ngoại hình, mà chắc chắn là vì thân phận ruột rà nhà họ Thẩm của Thẩm Thanh Lan.
Điều này mãi mãi là nỗi đau của Thẩm Hi Đồng. Cô ta căm hận nhất là người khác lôi thân phận con gái nuôi của cô ta ra để nói. Tuy mọi người đều gọi cô ta một tiếng Thẩm tiểu thư, nhà họ Thẩm cũng giới thiệu với người ngoài Thẩm Thanh Lan là con gái út của họ, nhưng phàm là người có chút thân phận địa vị ở Bắc Kinh đều biết Thẩm Hi Đồng được nhà họ nhận nuôi.
Mặc dù Mục phu nhân không nói rõ, nhưng biểu hiện thẳng thắn đã chứng tỏ bà coi thường cô ta, khiến Thẩm Hi Đồng rất căm tức.
Thẩm Thanh Lan dù đang chán muốn chết nhưng vẫn chú ý đến cô ta, nên đã trông thấy đôi tay đang nắm chặt và khóe miệng hơi nhếch lên để lộ chút cảm xúc không tên của Thẩm Hi Đồng. Ngay cả tâm tình của mình mà cô ta cũng không khống chế được, việc này khiến cô chẳng có chút hào hứng nào mà chơi với cô ta.
Mãi đến lúc có người đến tìm, Mục phu nhân mới xin lỗi một tiếng rồi rời đi. Sở Vân Dung lại tiếp tục dẫn Thẩm Thanh Lan và Thẩm Hi Đồng đến trò chuyện với mấy vị phu nhân khác, chủ yếu là giới thiệu Thẩm Thanh Lan để mọi người biết mặt cô.
Đây cũng là lần đầu tiên mấy vị quý phu nhân ở Bắc Kinh chính thức gặp gỡ vị nhị tiểu thư thần bí của nhà họ Thẩm. Nhưng phàm là những ai đã gặp gỡ Thẩm Thanh Lan thì đều sẽ bất giác nhớ đến những lời đồn trước kia, rồi thầm cảm thán lời đồn đúng là lời đồn, không thể tin được.
Còn Thẩm Hi Đồng vẫn luôn thích được người khác vây quanh thì đêm nay lại hoàn toàn biến thành nền, khiến cô ta tức đến nỗi kiếm cớ đi vệ sinh để hít thở mấy lần.
Hình như Sở Vân Dung không hề nhận ra sự bất thường của Thẩm Hi Đồng, vẫn không ngừng dẫn Thẩm Thanh Lan đến trò chuyện với các vị phu nhân.
Tuy cả đêm Thẩm Thanh Lan đều rơi vào trạng thái buồn chán, nhưng lại hiếm khi nể tình không bỏ về giữa chừng mà mãi đến khi buổi tiệc kết thúc mới theo Sở Vân Dung trở lại nhà họ Thẩm.
Đúng vậy, đêm nay Thẩm Thanh Lan về nhà họ Thẩm, mất ngủ mấy ngày liên tiếp khiến cô không muốn về Giang Tâm Nhã Uyển cho lắm.
Phòng của cô ở nhà vẫn y như trước lúc cô dọn đi, chị Tống mỗi ngày đều lên quét dọn nên bên trong rất sạch sẽ.
Lúc họ về thì Thẩm lão gia đã ngủ, Thẩm Thanh Lan liền không đi quấy rầy ông, rửa mặt xong cũng đi ngủ luôn.
Nằm trong căn phòng quen thuộc của mình, Thẩm Thanh Lan cuối cùng cũng ngủ được trước mười hai giờ. Nhế nhưng cô từ một người không bao giờ nằm mơ lại mộng mị cả đêm. Giấc mơ chỉ toàn là về một người đàn ông tên Phó Hoành Dật.
Năm giờ rưỡi sáng hôm sau, Thẩm Thanh Lan đã thức giấc. Cô nhìn đồng hồ rồi thay đồ ra ngoài chạy bộ, đúng lúc gặp Thẩm Quân Dục cũng thức dậy chạy bộ buổi sáng.
“Lan Lan, tối qua em ngủ ở nhà à?” Thẩm Quân Dục mang hai đôi mắt thâm quần, nhìn thấy Thẩm Thanh Lan còn hơi kinh ngạc.
“Vâng, tối qua em tham gia một buổi tiệc cùng mẹ, về muộn nên ngủ ở nhà luôn.”
Thẩm Quân Dục nghe vậy liền đấm ngực giậm chân, “Nếu biết trước em ở nhà thì tối qua đã bắt em làm khổ sai rồi, thế thì anh đã chẳng cần xử lý công việc đến hai giờ mới ngủ, sáng sớm hôm nay còn bị đồng hồ sinh học đánh thức. Em nghĩ xem, với tư cách là cổ đông công ty, có phải em nên giúp anh một chút hay không.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy cũng chẳng buồn dừng chân, “Em có thể chuyển hết số cổ phần trong tay sang cho anh.”
Thẩm Quân Dục: “...” Đây là em gái ruột sao?
“Lan Lan, tốt xấu gì anh cũng là anh ruột của em, em nỡ lòng nào để anh làm việc vất vả sao?” Thẩm Quân Dục chơi chiêu tình thân, đừng tưởng anh không biết, Thẩm Thanh Lan tuy học chuyên ngành tiếng Trung nhưng thiên phú về lĩnh vực kinh doanh của cô tuyệt đối không hề thua kém anh, chỉ là cô quá lười biếng mà thôi.
Không phải hôm nay Thẩm Quân Dục mới có ý nghĩ đó. Từ sau một lần vô tình phát hiện ra Thẩm Thanh Lan có thiên phú này, anh vẫn muốn kéo cô vào công ty, nhưng cân nhắc đến chuyện cô còn đang đi học nên mới không có hành động. Bây giờ thấy Thẩm Thanh Lan sắp tốt nghiệp, ý nghĩ này của Thẩm Quân Dục cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Lần này Thẩm Thanh Lan chẳng thèm nói gì.
“Lan Lan, anh trai em đã hai mươi chín tuổi rồi mà ngay cả một người bạn gái cũng không có. Em giúp anh một tay, để anh có chút thời gian tìm vợ được không?” Để kéo được Thẩm Thanh Lan vào công ty, Thẩm Quân Dục liều cả mạng. Rõ ràng là do bản thân chìm đắm trong niềm vui kiếm tiền, không muốn tìm bạn gái khiến bản thân phân tâm mà anh lại nói là do công ty quá nhiều việc, không có thời gian tìm bạn gái.
Nhưng Thẩm Thanh Lan là ai chứ, sao có thể bị mấy lời bịa đặt ấy của anh lừa gạt được. Cô bước nhanh hơn, thoáng chốc đã kéo dài khoảng cách với Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục nhìn cô đi xa mà nghiến răng nghiến lợi. Con bé chết tiệt này quả nhiên thấy chết không cứu.
Thẩm Quân Dục cũng bước nhanh hơn, muốn đuổi theo để tiếp tục dùng lý lẽ và tình cảm để nói cho Thẩm Thanh Lan hiểu, nhưng dù anh tăng tốc thế nào thì khoảng cách giữa Thẩm Thanh Lan và anh vẫn cách nhau gần nửa mét, thậm chí còn có dấu hiệu càng ngày càng xa dần.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thanh Lan đâu nữa, Thẩm Quân Dục mới chống hai tay xuống đầu gối, thở phì phò.
Thoát được Thẩm Quân Dục rồi, Thẩm Thanh Lan đi chậm lại, chuyển sang chạy bước nhỏ. Tuy đã chạy hơn mười ki lô mét nhưng người cô vẫn khô ráo mát mẻ, không hề đổ chút mồ hôi nào, cứ như thể hơn mười ki lô mét này trong mắt cô chẳng khác mười mét là bao.
Dù miệng thì trách cứ nhưng khuôn mặt bà vẫn vui vẻ, rõ ràng cũng chỉ là lời khách sáo. Mục phu nhân là người tinh ý nên dĩ nhiên hiểu ra ngay, âm thầm lắc đầu vì lời đồn đãi trong giới rằng Nhị tiểu thư của nhà họ Thẩm vì xa nhà từ nhỏ mà không được dạy dỗ đầy đủ, dẫn đến việc lời nói và cách hành động khiếm nhã.
Mục phu nhân không nhận ra được Thẩm Thanh Lan giống lời đồn ở chỗ nào. Nhìn phong thái của Thẩm Thanh Lan, rồi nhìn lại Thẩm Hi Đồng đứng bên cạnh, bà lại cảm thấy suy cho cùng ruột thịt vẫn là ruột thịt, dù không lớn lên ở nhà họ Thẩm nhưng Thẩm Thanh Lan bẩm sinh đã có phong thái nề nếp.
Mục phu nhân đánh giá Thẩm Thanh Lan một chút, sau đó đôi mắt liền lóe lên, đã có ý định, “Không biết Thanh Lan bây giờ có bạn trai chưa? Thằng bé nhà dì năm nay hai mươi tám, đến giờ vẫn chưa có bạn gái. Nếu Thanh Lan bằng lòng thì dì sẽ giới thiệu hai đứa làm quen nhé?”
Con trai bà đời này đã hạ quyết tâm nhập ngũ, nếu có gia đình vợ lớn mạnh thì tất sẽ rất có lợi cho việc phát triển của nó. Nhà họ Thẩm là thế gia Quân nhân, hiển nhiên là rất phù hợp.
Không phải trước kia bà chưa từng nghĩ đến Thẩm Hi Đồng. Thậm chí hôm nay, trước khi nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thì cô ta vẫn là lựa chọn số một để làm con dâu của bà.
“E là Thanh Lan nhà tôi không có cái phúc này, nó đã có đối tượng mất rồi.” Sở Vân Dung vừa cười vừa nói.
Trung tâm của cuộc trò chuyện - Thẩm Thanh Lan, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, cứ như hoàn toàn không biết bọn họ đang nói về cô, cũng không liên tưởng Mục phu nhân và người mà cô đã gặp - Mục Liên Thành có quan hệ với nhau.
Còn Thẩm Hi Đồng thì lại tức đến phát run. Cô ta đã biết Mục phu nhân có ý định với cô ta từ lâu. Bao nhiêu năm qua, lần nào bà ấy gặp cô ta cũng hết sức nhiệt tình, còn nhiều lần ám chỉ rằng con trai của bà ấy đang độc thân. Không phải là Thẩm Hi Đồng không biết bà ấy có ý gì.
Vậy mà bây giờ, chỉ vừa mới gặp Thẩm Thanh Lan một lần mà bà ấy đổi mục tiêu. Thẩm Hi Đồng không tin thứ bà ta xem trọng là ngoại hình, mà chắc chắn là vì thân phận ruột rà nhà họ Thẩm của Thẩm Thanh Lan.
Điều này mãi mãi là nỗi đau của Thẩm Hi Đồng. Cô ta căm hận nhất là người khác lôi thân phận con gái nuôi của cô ta ra để nói. Tuy mọi người đều gọi cô ta một tiếng Thẩm tiểu thư, nhà họ Thẩm cũng giới thiệu với người ngoài Thẩm Thanh Lan là con gái út của họ, nhưng phàm là người có chút thân phận địa vị ở Bắc Kinh đều biết Thẩm Hi Đồng được nhà họ nhận nuôi.
Mặc dù Mục phu nhân không nói rõ, nhưng biểu hiện thẳng thắn đã chứng tỏ bà coi thường cô ta, khiến Thẩm Hi Đồng rất căm tức.
Thẩm Thanh Lan dù đang chán muốn chết nhưng vẫn chú ý đến cô ta, nên đã trông thấy đôi tay đang nắm chặt và khóe miệng hơi nhếch lên để lộ chút cảm xúc không tên của Thẩm Hi Đồng. Ngay cả tâm tình của mình mà cô ta cũng không khống chế được, việc này khiến cô chẳng có chút hào hứng nào mà chơi với cô ta.
Mãi đến lúc có người đến tìm, Mục phu nhân mới xin lỗi một tiếng rồi rời đi. Sở Vân Dung lại tiếp tục dẫn Thẩm Thanh Lan và Thẩm Hi Đồng đến trò chuyện với mấy vị phu nhân khác, chủ yếu là giới thiệu Thẩm Thanh Lan để mọi người biết mặt cô.
Đây cũng là lần đầu tiên mấy vị quý phu nhân ở Bắc Kinh chính thức gặp gỡ vị nhị tiểu thư thần bí của nhà họ Thẩm. Nhưng phàm là những ai đã gặp gỡ Thẩm Thanh Lan thì đều sẽ bất giác nhớ đến những lời đồn trước kia, rồi thầm cảm thán lời đồn đúng là lời đồn, không thể tin được.
Còn Thẩm Hi Đồng vẫn luôn thích được người khác vây quanh thì đêm nay lại hoàn toàn biến thành nền, khiến cô ta tức đến nỗi kiếm cớ đi vệ sinh để hít thở mấy lần.
Hình như Sở Vân Dung không hề nhận ra sự bất thường của Thẩm Hi Đồng, vẫn không ngừng dẫn Thẩm Thanh Lan đến trò chuyện với các vị phu nhân.
Tuy cả đêm Thẩm Thanh Lan đều rơi vào trạng thái buồn chán, nhưng lại hiếm khi nể tình không bỏ về giữa chừng mà mãi đến khi buổi tiệc kết thúc mới theo Sở Vân Dung trở lại nhà họ Thẩm.
Đúng vậy, đêm nay Thẩm Thanh Lan về nhà họ Thẩm, mất ngủ mấy ngày liên tiếp khiến cô không muốn về Giang Tâm Nhã Uyển cho lắm.
Phòng của cô ở nhà vẫn y như trước lúc cô dọn đi, chị Tống mỗi ngày đều lên quét dọn nên bên trong rất sạch sẽ.
Lúc họ về thì Thẩm lão gia đã ngủ, Thẩm Thanh Lan liền không đi quấy rầy ông, rửa mặt xong cũng đi ngủ luôn.
Nằm trong căn phòng quen thuộc của mình, Thẩm Thanh Lan cuối cùng cũng ngủ được trước mười hai giờ. Nhế nhưng cô từ một người không bao giờ nằm mơ lại mộng mị cả đêm. Giấc mơ chỉ toàn là về một người đàn ông tên Phó Hoành Dật.
Năm giờ rưỡi sáng hôm sau, Thẩm Thanh Lan đã thức giấc. Cô nhìn đồng hồ rồi thay đồ ra ngoài chạy bộ, đúng lúc gặp Thẩm Quân Dục cũng thức dậy chạy bộ buổi sáng.
“Lan Lan, tối qua em ngủ ở nhà à?” Thẩm Quân Dục mang hai đôi mắt thâm quần, nhìn thấy Thẩm Thanh Lan còn hơi kinh ngạc.
“Vâng, tối qua em tham gia một buổi tiệc cùng mẹ, về muộn nên ngủ ở nhà luôn.”
Thẩm Quân Dục nghe vậy liền đấm ngực giậm chân, “Nếu biết trước em ở nhà thì tối qua đã bắt em làm khổ sai rồi, thế thì anh đã chẳng cần xử lý công việc đến hai giờ mới ngủ, sáng sớm hôm nay còn bị đồng hồ sinh học đánh thức. Em nghĩ xem, với tư cách là cổ đông công ty, có phải em nên giúp anh một chút hay không.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy cũng chẳng buồn dừng chân, “Em có thể chuyển hết số cổ phần trong tay sang cho anh.”
Thẩm Quân Dục: “...” Đây là em gái ruột sao?
“Lan Lan, tốt xấu gì anh cũng là anh ruột của em, em nỡ lòng nào để anh làm việc vất vả sao?” Thẩm Quân Dục chơi chiêu tình thân, đừng tưởng anh không biết, Thẩm Thanh Lan tuy học chuyên ngành tiếng Trung nhưng thiên phú về lĩnh vực kinh doanh của cô tuyệt đối không hề thua kém anh, chỉ là cô quá lười biếng mà thôi.
Không phải hôm nay Thẩm Quân Dục mới có ý nghĩ đó. Từ sau một lần vô tình phát hiện ra Thẩm Thanh Lan có thiên phú này, anh vẫn muốn kéo cô vào công ty, nhưng cân nhắc đến chuyện cô còn đang đi học nên mới không có hành động. Bây giờ thấy Thẩm Thanh Lan sắp tốt nghiệp, ý nghĩ này của Thẩm Quân Dục cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Lần này Thẩm Thanh Lan chẳng thèm nói gì.
“Lan Lan, anh trai em đã hai mươi chín tuổi rồi mà ngay cả một người bạn gái cũng không có. Em giúp anh một tay, để anh có chút thời gian tìm vợ được không?” Để kéo được Thẩm Thanh Lan vào công ty, Thẩm Quân Dục liều cả mạng. Rõ ràng là do bản thân chìm đắm trong niềm vui kiếm tiền, không muốn tìm bạn gái khiến bản thân phân tâm mà anh lại nói là do công ty quá nhiều việc, không có thời gian tìm bạn gái.
Nhưng Thẩm Thanh Lan là ai chứ, sao có thể bị mấy lời bịa đặt ấy của anh lừa gạt được. Cô bước nhanh hơn, thoáng chốc đã kéo dài khoảng cách với Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục nhìn cô đi xa mà nghiến răng nghiến lợi. Con bé chết tiệt này quả nhiên thấy chết không cứu.
Thẩm Quân Dục cũng bước nhanh hơn, muốn đuổi theo để tiếp tục dùng lý lẽ và tình cảm để nói cho Thẩm Thanh Lan hiểu, nhưng dù anh tăng tốc thế nào thì khoảng cách giữa Thẩm Thanh Lan và anh vẫn cách nhau gần nửa mét, thậm chí còn có dấu hiệu càng ngày càng xa dần.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thanh Lan đâu nữa, Thẩm Quân Dục mới chống hai tay xuống đầu gối, thở phì phò.
Thoát được Thẩm Quân Dục rồi, Thẩm Thanh Lan đi chậm lại, chuyển sang chạy bước nhỏ. Tuy đã chạy hơn mười ki lô mét nhưng người cô vẫn khô ráo mát mẻ, không hề đổ chút mồ hôi nào, cứ như thể hơn mười ki lô mét này trong mắt cô chẳng khác mười mét là bao.
Bình luận facebook