Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-72
Chương 72: Nhẫn cưới (1)
Sau khi trở về từ phim trường, Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên không còn hứng thú đi chơi nữa. Sáng sớm ngày hôm sau, cô đã cùng Phó Hoành Dật rời khỏi thành phố Tấn Ninh.
“Cảm thấy cô ấy phải chịu uất ức, nên không vui sao?” Trong khách sạn, Phó Hoành Dật ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ nhàng hỏi. Từ lúc ở Tấn Ninh về, cô không hề nói nửa lời.
Thẩm Thanh Lan khẽ lắc đầu, “Không, chỉ là em không biết lúc trước ủng hộ cô ấy đi vào con đường đó liệu có phải là sai lầm không nữa.”
“Thanh Lan, cô ấy không phải là đứa trẻ con mà đã trưởng thành rồi. Đây là con đường do cô ấy tự lựa chọn, cho dù là em cũng không nên can dự quá nhiều.” Phó Hoành Dật nhẹ nhàng nói.
Thẩm Thanh Lan giật mình, quả thật cô đang lo chuyện bao đồng rồi, “Vâng, anh nói rất đúng.”
Ngày hôm sau, họ đến Tô Châu và Hàng Châu, nơi cùng được mệnh danh là thiên đường nơi trần thế. Ở đây có rất nhiều công viên nổi tiếng. Bước chậm giữa những kiến trúc vườn cổ, Thẩm Thanh Lan tuy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt lấp lánh của cô khiến Phó Hoành Dật có thể nhìn ra tâm trạng cô không tệ lắm.
Anh hơi cong môi, nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Họ dạo chơi ở bên ngoài hơn một tuần. Còn bốn ngày nữa là Phó Hoành Dật phải trở về quân đội, nên Thẩm Thanh Lan quyết định quay trở lại Bắc Kinh.
Việc đầu tiên khi cô về đến nơi là cùng Phó Hoành Dật đến Bệnh viện Quân y khám tổng quát. Biết anh đã hoàn toàn bình phục rồi, Thẩm Thanh Lan mới hoàn toàn yên lòng.
Ra ngoài lâu như vậy, nhất định họ phải về Đại Viện. Họ về nhà họ Phó ăn cơm với Phó lão gia trước, sau đó mới đến nhà họ Thẩm.
Lần này về không may mắn lắm. Lúc đến nơi, không chỉ Sở Vân Dung mà cả Thẩm Hi Đồng cũng có mặt. Nhưng Thẩm lão gia và Thẩm Quân Dục lại không có nhà. Ông nội ra ngoài uống trà, còn anh trai thì vẫn đang đi làm ở công ty chưa về.
“Hoành Dật và Thanh Lan về rồi? Lần này đi du lịch có thuận lợi không?” Sở Vân Dung nhìn con gái và con rể về thì rất vui mừng.
Phó Hoành Dật mỉm cười gật đầu, “Rất thuận lợi ạ, đi được khá nhiều nơi, phong cảnh cũng rất đẹp.”
Thẩm Hi Đồng ở bên cạnh, nghe thấy những lời đó liền khẽ cắn môi, đáy mắt hơi hiện vẻ tổn thương.
Sở Vân Dung từ lúc bắt đầu gặp mặt Phó Hoành Dật đã thấy không được tự nhiên. Dù sao bà vẫn luôn hy vọng Thẩm Hi Đồng và anh có thể đến bên nhau, nhưng chuyện lại không thành. Bây giờ, anh và Thẩm Thanh Lan cũng đã đăng ký kết hôn rồi, bà cũng nghĩ thông suốt. Dù gì cũng đều là con gái mình, bà là mẹ, cũng chỉ có thể chúc phúc cho con.
Thẩm Thanh Lan đưa túi quà đang cầm cho Sở Vân Dung, “Lúc về có nhìn thấy vài món đồ thú vị.”
Sở Vân Dung mỉm cười nhận lấy.
“Thanh Lan, buổi diễn tấu lần trước vừa kết thúc em đã đi rồi, cũng không nói gì được với em. Lần này em vừa du lịch về, chắc tạm thời không đi đâu nữa nhỉ? Rảnh rỗi hai chị em mình cùng nhau dạo phố đi ăn nhé.” Thẩm Hi Đồng nói, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ta.
Thẩm Thanh Lan thoáng nhìn cô ta, ánh mắt lạnh băng, “Thời gian hai tháng hết rồi, tôi còn bận viết báo cáo thực tập, không rảnh.” Cô từ chối dứt khoát, khiến vẻ mặt Thẩm Hi Đồng hơi khó xử.
Thẩm Thanh Lan vốn không có lời nào để nói với Thẩm Hi Đồng. Cô cũng biết tôi không ưa cô, càng không thèm diễn vở kịch chị em tình cảm thắm thiết với cô, sao cô cứ không chịu hiểu, lần nào cũng phải diễn vậy?
Trong ánh Thẩm Thanh Lan, loại người như Thẩm Hi Đồng rất giống với một loài côn trùng - con gián đánh mãi mà không chết, cứng đầu cứng cổ khiến người ta ghét. Cô thật sự khinh việc phải đối phó với cô ta.
Thẩm Hi Đồng tiếc nuối, “May mà có mẹ, lần biểu diễn vừa rồi rất thành công, chị quen biết được rất nhiều bạn mới. Chị vốn nghĩ Thanh Lan thích được yên tĩnh, không quen với mấy cô con gái nhà quyền quý ở Bắc Kinh. Hôm khác chị dẫn em đi làm quen bạn bè mới nhé.”
Mặc dù vẻ mặt cô ta đầy tiếc nuối, nhưng đôi mắt nhìn Thẩm Thanh Lan lại đầy sự đắc ý, như đang khoe khoang mọi người ở Bắc Kinh này chỉ biết đến Thẩm Hi Đồng, chứ không biết Thẩm Thanh Lan cô là ai.
Thẩm Thanh Lan thờ ơ, không muốn tốn chút thời gian nào với màn kịch cũ rích ngàn năm không đổi mới của Thẩm Hi Đồng nữa.
Sở Vân Dung lại như được Thẩm Hi Đồng nhắc nhở, “Đồng Đồng nói vậy làm mẹ nhớ ra. Thanh Lan, con sắp tốt nghiệp rồi, cũng đã đến lúc nên hoạt động nhiều hơn chút trong giới này rồi. Cuối tuần này có một buổi tiệc từ thiện, con đi cùng mẹ nhé.”
Sở Vân Dung vừa dứt lời, Thẩm Hi Đồng suýt nghiến nát hàm răng, Cô ta nói vậy cũng chỉ để khoe khoang, thật không ngờ lại khiến Sở Vân Dung muốn dẫn Thẩm Thanh Lan đến dự một hoạt động như vậy của giới thượng lưu. Lúc Thẩm Thanh Lan xuất hiện rồi thì vị trí của cô ta ở đâu?
Thẩm Thanh Lan bắt gặp sắc mặt của Thẩm Hi Đồng, lời từ chối suýt nói ra bỗng chuyển thành từ “Vâng”. Dạo này cũng nhàm chán, thỉnh thoảng chơi trò trêu chó ghẹo mèo này cũng vui.
Cuối tuần này, Phó Hoành Dật đã trở về quân đội rồi. Anh cũng không muốn Thẩm Thanh Lan ở nhà cả ngày, cũng mong cô sẽ đi.
Sở Vân Dung dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan đồng ý xuất hiện ở những hoạt động như thế này với bà.
“Ngày mai mẹ sẽ đưa con đến trung tâm thương mại mua ít đồ. Đồng Đồng, con cũng đi cùng nhé.” Sở Vân Dung hào hứng nói.
“Vâng ạ.” Thẩm Hi Đồng ngoài mặt thì mỉm cười, nhưng trong lòng thì buồn bực.
“Ngày mai e là không được rồi. Hoành Dật hai ngày nữa phải về quân đội, con muốn ở bên anh ấy, thứ bảy đi.” Thẩm Thanh Lan nói.
Sở Vân Dung nghĩ, vợ chồng trẻ gần nhau thì ít xa cách thì nhiều, muốn có thêm thời gian ở bên nhau cũng không có gì đáng trách. Năm đó bà với Thẩm Khiêm cũng chỉ tiếc không thể ở bên nhau từng phút từng giây. Điều này cho thấy tình cảm của đôi vợ chồng trẻ rất tốt. Người làm mẹ như bà cũng thấy yên lòng. Dù sao buổi tiệc cũng rơi vào chủ nhật, thứ bảy đi mua sắm vẫn còn kịp, vì thế bà liền đồng ý.
Sở Vân Dung nhìn con gái, rồi lại nhìn sang con rể, chợt dừng lại ở bàn tay của Thẩm Thanh Lan. Bà nhìn sang con rể: “Hoành Dật này, con xem, hai đứa đã kết hôn được một thời gian rồi, mặc dù chưa tổ chức hôn lễ, nhưng vẫn cần có nhẫn cưới. Hai đứa con định đặt làm hay đi mua?”
Thẩm Thanh Lan nhìn ngón đeo nhẫn trống trơn của mình, không nói gì. Từ trước tới giờ, cô chưa nghĩ đến chuyện này.
Phó Hoành Dật nhẹ nhàng nói, “Một tháng trước, con đã đặt làm xong rồi. Cửa hàng Thiên Châu Bảo hai hôm trước đã gọi điện báo làm xong. Con đang định đưa Thanh Lan đi lấy, coi như là đem lại cho cô ấy điều bất ngờ nho nhỏ. Bây giờ mẹ nhắc đến, làm hết bất ngờ rồi.”
Đôi mắt Sở Vân Dung hiện ý cười, “Quả thật là mẹ nhiều chuyện rồi.”
Mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên sự kinh ngạc, thật không ngờ một tháng trước Phó Hoành Dật đã đặt nhẫn cưới rồi.
Thẩm Hi Đồng cúi đầu. Cặp môi đỏ mọng của cô ta đã bị cắn hằn thành một vết sâu.
“Vân Dung, Thanh Lan, ăn cơm thôi.” Chị Tống gọi vọng ra từ phòng ăn.
Vốn đã có thể ăn từ sớm rồi, nhưng Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan đột nhiên trở về, nên chị Tống bèn làm thêm mấy món mà Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan thích ăn.
“Mẹ, sắp đến sinh nhật ba rồi. Lần này ba có về không ạ?” Giữa bữa ăn, Thẩm Hi Đồng hỏi.
“Hôm qua mẹ gọi điện cho ba con. Ông ấy nói lần sinh nhật này không về được, không tổ chức nữa.”
Thẩm Hi Đồng tiếc nuối: “Tiếc thật, con còn đặc biệt chuẩn bị quà, vốn định tự tay tặng cho ba.” Vừa nói, cô ta vừa nhìn Thẩm Thanh Lan, “Lần này Thanh Lan chuẩn bị quà gì cho ba?”
Sau khi trở về từ phim trường, Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên không còn hứng thú đi chơi nữa. Sáng sớm ngày hôm sau, cô đã cùng Phó Hoành Dật rời khỏi thành phố Tấn Ninh.
“Cảm thấy cô ấy phải chịu uất ức, nên không vui sao?” Trong khách sạn, Phó Hoành Dật ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ nhàng hỏi. Từ lúc ở Tấn Ninh về, cô không hề nói nửa lời.
Thẩm Thanh Lan khẽ lắc đầu, “Không, chỉ là em không biết lúc trước ủng hộ cô ấy đi vào con đường đó liệu có phải là sai lầm không nữa.”
“Thanh Lan, cô ấy không phải là đứa trẻ con mà đã trưởng thành rồi. Đây là con đường do cô ấy tự lựa chọn, cho dù là em cũng không nên can dự quá nhiều.” Phó Hoành Dật nhẹ nhàng nói.
Thẩm Thanh Lan giật mình, quả thật cô đang lo chuyện bao đồng rồi, “Vâng, anh nói rất đúng.”
Ngày hôm sau, họ đến Tô Châu và Hàng Châu, nơi cùng được mệnh danh là thiên đường nơi trần thế. Ở đây có rất nhiều công viên nổi tiếng. Bước chậm giữa những kiến trúc vườn cổ, Thẩm Thanh Lan tuy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt lấp lánh của cô khiến Phó Hoành Dật có thể nhìn ra tâm trạng cô không tệ lắm.
Anh hơi cong môi, nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Họ dạo chơi ở bên ngoài hơn một tuần. Còn bốn ngày nữa là Phó Hoành Dật phải trở về quân đội, nên Thẩm Thanh Lan quyết định quay trở lại Bắc Kinh.
Việc đầu tiên khi cô về đến nơi là cùng Phó Hoành Dật đến Bệnh viện Quân y khám tổng quát. Biết anh đã hoàn toàn bình phục rồi, Thẩm Thanh Lan mới hoàn toàn yên lòng.
Ra ngoài lâu như vậy, nhất định họ phải về Đại Viện. Họ về nhà họ Phó ăn cơm với Phó lão gia trước, sau đó mới đến nhà họ Thẩm.
Lần này về không may mắn lắm. Lúc đến nơi, không chỉ Sở Vân Dung mà cả Thẩm Hi Đồng cũng có mặt. Nhưng Thẩm lão gia và Thẩm Quân Dục lại không có nhà. Ông nội ra ngoài uống trà, còn anh trai thì vẫn đang đi làm ở công ty chưa về.
“Hoành Dật và Thanh Lan về rồi? Lần này đi du lịch có thuận lợi không?” Sở Vân Dung nhìn con gái và con rể về thì rất vui mừng.
Phó Hoành Dật mỉm cười gật đầu, “Rất thuận lợi ạ, đi được khá nhiều nơi, phong cảnh cũng rất đẹp.”
Thẩm Hi Đồng ở bên cạnh, nghe thấy những lời đó liền khẽ cắn môi, đáy mắt hơi hiện vẻ tổn thương.
Sở Vân Dung từ lúc bắt đầu gặp mặt Phó Hoành Dật đã thấy không được tự nhiên. Dù sao bà vẫn luôn hy vọng Thẩm Hi Đồng và anh có thể đến bên nhau, nhưng chuyện lại không thành. Bây giờ, anh và Thẩm Thanh Lan cũng đã đăng ký kết hôn rồi, bà cũng nghĩ thông suốt. Dù gì cũng đều là con gái mình, bà là mẹ, cũng chỉ có thể chúc phúc cho con.
Thẩm Thanh Lan đưa túi quà đang cầm cho Sở Vân Dung, “Lúc về có nhìn thấy vài món đồ thú vị.”
Sở Vân Dung mỉm cười nhận lấy.
“Thanh Lan, buổi diễn tấu lần trước vừa kết thúc em đã đi rồi, cũng không nói gì được với em. Lần này em vừa du lịch về, chắc tạm thời không đi đâu nữa nhỉ? Rảnh rỗi hai chị em mình cùng nhau dạo phố đi ăn nhé.” Thẩm Hi Đồng nói, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ta.
Thẩm Thanh Lan thoáng nhìn cô ta, ánh mắt lạnh băng, “Thời gian hai tháng hết rồi, tôi còn bận viết báo cáo thực tập, không rảnh.” Cô từ chối dứt khoát, khiến vẻ mặt Thẩm Hi Đồng hơi khó xử.
Thẩm Thanh Lan vốn không có lời nào để nói với Thẩm Hi Đồng. Cô cũng biết tôi không ưa cô, càng không thèm diễn vở kịch chị em tình cảm thắm thiết với cô, sao cô cứ không chịu hiểu, lần nào cũng phải diễn vậy?
Trong ánh Thẩm Thanh Lan, loại người như Thẩm Hi Đồng rất giống với một loài côn trùng - con gián đánh mãi mà không chết, cứng đầu cứng cổ khiến người ta ghét. Cô thật sự khinh việc phải đối phó với cô ta.
Thẩm Hi Đồng tiếc nuối, “May mà có mẹ, lần biểu diễn vừa rồi rất thành công, chị quen biết được rất nhiều bạn mới. Chị vốn nghĩ Thanh Lan thích được yên tĩnh, không quen với mấy cô con gái nhà quyền quý ở Bắc Kinh. Hôm khác chị dẫn em đi làm quen bạn bè mới nhé.”
Mặc dù vẻ mặt cô ta đầy tiếc nuối, nhưng đôi mắt nhìn Thẩm Thanh Lan lại đầy sự đắc ý, như đang khoe khoang mọi người ở Bắc Kinh này chỉ biết đến Thẩm Hi Đồng, chứ không biết Thẩm Thanh Lan cô là ai.
Thẩm Thanh Lan thờ ơ, không muốn tốn chút thời gian nào với màn kịch cũ rích ngàn năm không đổi mới của Thẩm Hi Đồng nữa.
Sở Vân Dung lại như được Thẩm Hi Đồng nhắc nhở, “Đồng Đồng nói vậy làm mẹ nhớ ra. Thanh Lan, con sắp tốt nghiệp rồi, cũng đã đến lúc nên hoạt động nhiều hơn chút trong giới này rồi. Cuối tuần này có một buổi tiệc từ thiện, con đi cùng mẹ nhé.”
Sở Vân Dung vừa dứt lời, Thẩm Hi Đồng suýt nghiến nát hàm răng, Cô ta nói vậy cũng chỉ để khoe khoang, thật không ngờ lại khiến Sở Vân Dung muốn dẫn Thẩm Thanh Lan đến dự một hoạt động như vậy của giới thượng lưu. Lúc Thẩm Thanh Lan xuất hiện rồi thì vị trí của cô ta ở đâu?
Thẩm Thanh Lan bắt gặp sắc mặt của Thẩm Hi Đồng, lời từ chối suýt nói ra bỗng chuyển thành từ “Vâng”. Dạo này cũng nhàm chán, thỉnh thoảng chơi trò trêu chó ghẹo mèo này cũng vui.
Cuối tuần này, Phó Hoành Dật đã trở về quân đội rồi. Anh cũng không muốn Thẩm Thanh Lan ở nhà cả ngày, cũng mong cô sẽ đi.
Sở Vân Dung dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan đồng ý xuất hiện ở những hoạt động như thế này với bà.
“Ngày mai mẹ sẽ đưa con đến trung tâm thương mại mua ít đồ. Đồng Đồng, con cũng đi cùng nhé.” Sở Vân Dung hào hứng nói.
“Vâng ạ.” Thẩm Hi Đồng ngoài mặt thì mỉm cười, nhưng trong lòng thì buồn bực.
“Ngày mai e là không được rồi. Hoành Dật hai ngày nữa phải về quân đội, con muốn ở bên anh ấy, thứ bảy đi.” Thẩm Thanh Lan nói.
Sở Vân Dung nghĩ, vợ chồng trẻ gần nhau thì ít xa cách thì nhiều, muốn có thêm thời gian ở bên nhau cũng không có gì đáng trách. Năm đó bà với Thẩm Khiêm cũng chỉ tiếc không thể ở bên nhau từng phút từng giây. Điều này cho thấy tình cảm của đôi vợ chồng trẻ rất tốt. Người làm mẹ như bà cũng thấy yên lòng. Dù sao buổi tiệc cũng rơi vào chủ nhật, thứ bảy đi mua sắm vẫn còn kịp, vì thế bà liền đồng ý.
Sở Vân Dung nhìn con gái, rồi lại nhìn sang con rể, chợt dừng lại ở bàn tay của Thẩm Thanh Lan. Bà nhìn sang con rể: “Hoành Dật này, con xem, hai đứa đã kết hôn được một thời gian rồi, mặc dù chưa tổ chức hôn lễ, nhưng vẫn cần có nhẫn cưới. Hai đứa con định đặt làm hay đi mua?”
Thẩm Thanh Lan nhìn ngón đeo nhẫn trống trơn của mình, không nói gì. Từ trước tới giờ, cô chưa nghĩ đến chuyện này.
Phó Hoành Dật nhẹ nhàng nói, “Một tháng trước, con đã đặt làm xong rồi. Cửa hàng Thiên Châu Bảo hai hôm trước đã gọi điện báo làm xong. Con đang định đưa Thanh Lan đi lấy, coi như là đem lại cho cô ấy điều bất ngờ nho nhỏ. Bây giờ mẹ nhắc đến, làm hết bất ngờ rồi.”
Đôi mắt Sở Vân Dung hiện ý cười, “Quả thật là mẹ nhiều chuyện rồi.”
Mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên sự kinh ngạc, thật không ngờ một tháng trước Phó Hoành Dật đã đặt nhẫn cưới rồi.
Thẩm Hi Đồng cúi đầu. Cặp môi đỏ mọng của cô ta đã bị cắn hằn thành một vết sâu.
“Vân Dung, Thanh Lan, ăn cơm thôi.” Chị Tống gọi vọng ra từ phòng ăn.
Vốn đã có thể ăn từ sớm rồi, nhưng Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan đột nhiên trở về, nên chị Tống bèn làm thêm mấy món mà Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan thích ăn.
“Mẹ, sắp đến sinh nhật ba rồi. Lần này ba có về không ạ?” Giữa bữa ăn, Thẩm Hi Đồng hỏi.
“Hôm qua mẹ gọi điện cho ba con. Ông ấy nói lần sinh nhật này không về được, không tổ chức nữa.”
Thẩm Hi Đồng tiếc nuối: “Tiếc thật, con còn đặc biệt chuẩn bị quà, vốn định tự tay tặng cho ba.” Vừa nói, cô ta vừa nhìn Thẩm Thanh Lan, “Lần này Thanh Lan chuẩn bị quà gì cho ba?”
Bình luận facebook