Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Thời gian lúc này không thể dùng lẽ thường để phán đoán, mới chỉ trôi qua mười mấy phút, nhưng Trác Mộc Cường Ba cảm giác như thể đã trải qua vô số tiếng đồng hồ rồi vậy. Gã vẫn đang gắng gượng cầm cự, Trương Lập đỡ Đường Mẫn, quả thực đã không còn hơi sức để chống chọi nữa, thế nên cũng bị giật lùi lại, ba người đều dựa cả vào một mình Trác Mộc Cường Ba căng ra cầm cự.
Bên tai có tiếng sấm ì ùng, Trác Mộc Cường Ba ngoảnh đầu lại, một tảng đá khổng lồ đang lăn nghiêng về phía bọn gã. Đột nhiên trong đầu gã lóe lên một ý nghĩ: tảng đá ấy quá lớn, đến nỗi gió mạnh cũng không thể bốc nó lên khỏi mặt đất, nếu như có thể áp sát vào…
Nhạc Dương căng hết cơ bắp, tập trung sức mạnh chuẩn bị xông lên vượt qua hai mét cuối cùng kia. Chỉ thấy anh chàng hít sâu một hơi, bàn tay đột nhiên siết lại, túm chắc lấy sợi dây thừng, nhích từng chút từng chút một lên phía trước. Lữ Cánh Nam cũng nghiến răng theo sát phía sau Nhạc Dương, Nhạc Dương tiến lên được một nấc, cô cũng bò lên theo một nấc, dùng vai mình đẩy vào móng vuốt gắn dưới chân Nhạc Dương, lấy xương thịt mà ngăn cản đà lui của anh.
Mới tiến lên được chưa đầy nửa mét, Nhạc Dương đã cảm thấy sức lực hoàn toàn cạn kiệt, đôi tay không tự chủ được mà run lên dữ dội, như không còn chịu để cho bản thân điều khiển nữa. Lữ Cánh Nam cũng cảm thấy sức nặng của đôi vuốt băng trên vai mình tăng lên rõ rệt, như thể chúng đã đâm vào đến tận xương cốt. Cô phải cắn răng chịu đựng mới không thốt lên thành tiếng. Đúng lúc ấy, Nhạc Dương chợt cảm giác thế gió phía trước hơi yếu đi, còn đang ngạc nhiên, bỗng lại phát hiện ra cả sợi dây thừng đang từ từ hạ xuống, dần dần rời khỏi khu vực gió thổi ác liệt nhất.
Thì ra, Trác Mộc Cường Ba cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội, khi tảng đá lớn kia di động đến phía sau lưng, gã đột nhiên trượt đi, thân thể đập mạnh vào tảng đá. Nhất thời Trác Mộc Cường Ba cảm giác như thể xương cốt toàn thân đều vỡ vụn ra, nhưng cuối cùng gã cũng bám được vào tảng đá lớn, ngay sau đó sợi thừng bị giật tung lên, gã liền đập mạnh đầu xuống, dùng trán đè sợi thừng lên mặt tảng đá, rồi lấy răng cắn chặt. Vậy là, cả người Trác Mộc Cường Ba tựa như con thằn lằn, xòe rộng ra thành hình chữ "đại" dính chặt lên tảng đá lớn ấy, dây thừng thòng từ trên trán xuống dưới bụng. Trương Lập và Đường Mẫn cũng theo đó đè lên, áp lực của ba người cuối cùng cũng có thể đè chặt sợi dây thừng lên trên tảng đá ấy. Tảng đá lại tiếp tục lăn, cả "con rồng" người này cuối cùng cũng từ từ hạ xuống. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Rời khỏi khu vực gió mạnh nhất, áp lực phía trước giảm đi nhiều, Nhạc Dương tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được, anh vận hết sức lực nhao lên, đột phá được khoảng cách mét rưỡi cuối cùng tưởng chừng như không thể vượt qua kia, bám chặt lấy chốt thép an toàn trên mặt đất. Nhạc Dương chạm chân được xuống đất, coi như đã có thêm một điểm cố định, trên không trung bớt đi một con diều, bù trên bù dưới, cuối cùng các thành viên còn lại cũng lẫn lần lượt đáp được xuống mặt đất. Cảm giác bay trên không trung, so với bị sóng lớn vùi dập quăng quật thì chỉ có hơn chứ tuyệt đối không hề kém. Trải qua thử thách như thể bị ném vào trong cái lồng giặt vừa rồi, người nào người nấy sắc mặt tái mét, bụng đau như dao cắt, ngực tức như búa bổ. Trở về với mặt đất, áp lực nơi bụng và ngực giảm đi, bao nhiêu thứ uế tạp trong bụng tức khắc trào ngược ra ngoài, cuối cùng khi không còn gì để nôn ọe nữa, mọi người đành bám chặt lấy dây thừng, miệng nhểu xuống từng giọt nước trong chỉ thoáng chốc đã đóng thành băng, chỉ còn lại luồng khí trắng vẫn không ngừng phả ra nơi miệng mỗi người.
Bàn tay Nhạc Dương vì dùng sức quá độ nên hãy còn tê rần run rẩy, tuy vẫn nắm chặt được sợi dây thừng chính, nhưng đó hoàn toàn chỉ là hành vi vô thức. Có điều, người thực sự cảm thấy cánh tay không thuộc về mình nữa phải là Trác Mộc Cường Ba. Từ lúc buông sợi dây để nhào ra ôm lấy tảng đá khổng lồ kia, gã đã có cảm giác đại não mất đi quyền chi phối cánh tay, thậm chí dù chỉ nhúc nhích một ngón tay thôi cũng không thể. Trương Lập nôn hết nước đắng trong miệng, ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay trông thấy đội trưởng Hồ Dương đứng thẳng, đối mặt với hướng gió đang ập tới, râu tóc xồm xoàm, trông như con sư tử đực đang bảo vệ cả bầy, trong khi những người khác đa phần vẫn đang khom lưng xuống nôn ọe. đội trưởng Hồ Dương cũng nhìn thấy Trương Lập, liền nói: "Kỳ lạ thật, dường như gió yếu đi rồi."
Trương Lập giờ mới nhận ra, quả nhiên, dẫu rằng sức lực của mình đã bị tiêu hao đến bảy tám phần, lúc này lại chỉ bám một tay vào dây thừng chính, vậy mà lại không bị gió thổi cho đến nỗi phất phơ bay qua bay lại như lúc nãy. Cũng có nghĩa là, tốc độ gió thực sự đã giảm đi nhiều rồi. Lẽ nào, hôm nay dải gió Tây này lại khai ân với họ? Trương Lập thầm nhủ mình may mắn, đột nhiên phía sau bỗng vang lên tiếng "bịch bịch", ngoảnh đầu lại nhìn, liền thấy Trác Mộc Cường Ba không nắm chắc được dây thừng, bị gió thổi ngã lăn xuống đất, đang lăn ra xa. Mặc dù dây thừng vẫn lồng qua dây an toàn, nhưng đoạn cuối lại không thắt nút, cứ tiếp tục như thế này, rất có thể Trác Mộc Cường Ba sẽ bị gió thổi cho rời hẳn khỏi dây thừng chính, cuối cùng không biết sẽ bay tới chỗ nào nữa.
Trương Lập hoảng hốt kêu lên: "Cường Ba thiếu gia…" rồi vội vàng vươn tay ra chụp lấy, nhưng đã không chụp được, bản thân lại suýt chút nữa cũng bị gió hất ngã. Lúc này, Lạt ma Á La ở phía trước thấy thế, liền giơ một tay ra thử sức gió, cảm giác mình có thể vượt qua được, liền vung đao lên chặt đứt móc nối giữa dây thừng và dây an toàn, điều chỉnh nhịp thở, rồi đột nhiên xoay người một cái, vòng qua Đường Mẫn ở sau lưng, kế đó móng vuốt băng khẽ điểm xuống nền đất, lại xoay chuyển một vòng theo hướng ngược lại, vòng qua Trương Lập. Thân thể Lạt ma Á La xoay chuyển với tốc độ cực cao trong cơn gió dữ, thoắt trái thoắt phải, trông chẳng khác nào con quay, mặc cho gió thổi, thân mình đung qua đưa lại, song ông không ngã xuống, mà vẫn tiếp tục nhanh chóng tiến lại gần Trác Mộc Cường Ba.
Chỉ trong chớp mắt, Lạt ma Á La đã chộp được Trác Mộc Cường Ba, móng vuốt vội đập mạnh, thân thể ghim chặt xuống nền đất sau lưng Trác Mộc Cường Ba như một mũi đinh, đồng thời ông lại với tay tóm lấy sợi dây thừng quấn vào hông, khi ấy, đà lui của Trác Mộc Cường Ba mới dừng lại.
Trác Mộc Cường Ba bất lực nhìn hai cánh tay mình, gắng gượng cử động hai vai, cười khổ nói: "Không hiểu tại sao, đột nhiên không cử động nổi nữa."
Lạt ma Á La một tay giữ chặt dây thừng, một tay bóp vào cánh tay Trác Mộc Cường Ba, vuốt lên vuốt xuống một lượt, nghiêm mặt nói: "Bị thít vào lâu quá rồi. Cậu nhất định phải cử động cánh tay cho máu được lưu thông, bằng không sẽ hoại tử mất."
Đầu bên kia, đội trưởng Hồ Dương thấy Trác Mộc Cường Ba đã tạm thời không còn nguy hiểm, cũng nói: "Không xong, không phải gió yếu đi đâu, mà là đang biến hướng đấy! Đi nhanh lên, chỉ có cơ hội này nữa thôi, nhanh, nhanh lên, hướng gió mà thay đổi thì tình hình càng tệ hại hơn nữa đấy!"
Nhạc Dương nghe thế, lại càng thêm căng thẳng, vội hỏi: "Sao… sao lại biến hướng được?"
Đội trưởng Hồ Dương gắt lên: "Không còn thời gian giải thích đâu, mau rời khỏi đây thôi."
Lữ Cánh Nam nói: "Dùng đại lực thích băng bộ, không thể để bị trượt nữa, nhất định phải cố định chắc chắn điểm an toàn. Đi, động tác nhanh lên nào!"
Đoàn người gần như áp sát xuống mặt đất để bò lên phía trước, hứng lấy cơn gió Tây lạnh thấu xương, lao vào giữa đám cát bay đá chạy như rừng súng mưa đạn, nhọc nhằn nhích từng chút một. Cũng không biết đã bò như thế được bao lâu, trong tiếng thét gào điên loạn của trận cuồng phong, màn sương mù mê ảo dần dâng lên, tầm nhìn giảm xuống chỉ còn chưa đầy ba mươi mét. Lúc này nếu có tảng đá lớn nào bay đến thì lại càng khó né tránh hơn. Bất đồ, phía trước xuất hiện một tảng nham thạch lớn, cao chừng năm sáu mét, đứng vững như bàn thạch giữa trận cuồng phong ghê rợn. Mẫn Mẫn mừng rỡ reo lên: "Nhìn xem! Nhìn xem, bên kia có tảng đá lớn, chúng ta có thể qua đó tránh gió tạm!" Tâm trạng ấy, thật chẳng khác nào người ôm ván gỗ lênh đênh trôi dạt trên mặt biển mấy ngày liền đột nhiên trông thấy một hòn đảo hoang vậy. Mọi người đều thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu nấp được sau lưng tảng đá ấy, ít nhất thì cũng có thể khôi phục được phần nào thể lực.
Khi chỉ còn cách tảng đá ấy chừng chưa đầy năm chục mét, Trác Mộc Cường Ba chợt nhắc nhở Lạt ma Á La đang ở phía trước dẫn đường: "Hình như không ổn, tôi có cảm giác không ổn lắm!"
Lạt ma Á La phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, vừa nghe Trác Mộc Cường Ba nói thế, ngay lập tức đã liên tưởng đến chuyện tuyết yêu bắt người trong sương mù mà người dân tộc Tạng dưới chân núi đã kể. Tức thì liền không nói hai lời, rút đao vận hết sức ném về phía tảng đá lớn ấy. Quả nhiên không ngoài dự liệu của ông, tảng đá vốn vững vàng chắc chắn kia đột nhiên dựng phắt lên, thân hình lại cao thêm một khoảng nữa, phát ra những tiếng thét gào khiến người ta sởn hết cả gai ốc, rồi lẩn tít ra xa, tiếng bước chân sầm sập trong gió khiến mặt đất rung lên bần bật 1.
Lữ Cánh Nam khẽ lắc đầu. Không thể tưởng tượng được người Tuyết trong truyền thuyết lại là con thú khổng lồ có huyết thống lân cận với loài người, rất có khả năng chúng còn có cả trí tuệ nữa. Ví như khi nãy nó chồm hỗm trong sương mù đợi con người tự chui đầu vào rọ, một khi đến quá gần, vì thể lực và hình thể khác biệt quá lớn, ắt cả bọn sẽ chẳng có lấy cả cơ hội trả đòn. Một đối thủ như vậy quả thật đáng sợ.
Đội trưởng Hồ Dương đột nhiên nói: "Đi theo nó!"
Nhạc Dương kinh hãi kêu lên: "Đội trưởng Hồ, không phải anh muốn bắt về một con đấy chứ?"
Đội trưởng Hồ Dương liền quát: "Đồ ngu! Đến cả tuyết yêu cũng không thể chống lại vận tốc gió đến cực hạn ở dải gió Tây này. Bọn chúng thường sinh sống ở quanh đây, nhất định là rất quen đường thuộc lối, phải đi theo chúng mới may ra còn có cơ hội sống sót trở về!"
° ° °
"Hử? Biến tình thế bất lợi thành ưu thế rồi, không ngờ còn biết theo dấu tuyết yêu tìm lối thoát nữa, xem ra hai năm huấn luyện đặc biệt của chúng cũng không uổng phí đâu." Merkin nói với vẻ tán thưởng.
Ivan nói: "Vô dụng thôi, chúng bám vào dây thừng như thế, không thể nao đuổi kịp tuyết yêu được, lại không dám nổ súng vì như vậy sẽ dẫn đến tuyết lở đổ sập xuống bất cứ lúc nào. Gió ở dải gió Tây ấy dường như lại bắt đầu cuồng loạn lên thì phải?"
Max xun xoe nói với Merkin: "Ông chủ, chúng ta cũng phải tìm nơi nào đó náu thân đi, bằng không hướng gió biến đổi, cả chúng ta cũng có nguy cơ bị thổi bay đi đó."
Merkin gật đầu, ba người liền rời xa khỏi khu vực dải gió Tây. Merkin ngoảnh đầu lại nhìn một vùng sương tuyết mịt mờ, thầm nhủ: "Đừng làm ta thất vọng đấy, Cường Ba thiếu gia!"
° ° °
Sải bước theo hướng tuyết yêu chạy trốn, quả nhiên gió Tây có vẻ như đã yếu dần, vận tốc gió giảm đi, tốc độ tiến lên của cả đoàn cũng theo đó mà tăng lên, Trác Mộc Cường Ba vẫn làm động tác gập vào duỗi ra để khôi phục cánh tay, có vẻ như đang từ từ tìm lại được cảm giác sở hữu đôi tay. Nhưng thân hình to lớn như trái núi của tuyết yêu lại đã dần trở nên mờ nhạt trong sương mịt mùng, đội trưởng Hồ Dương hết sức lo lắng. Nếu lỡ để mất cái mốc chỉ đường di động này, bọn họ ắt sẽ vĩnh viễn lạc lối ở chốn Tử vong Tây phong đới này mất.
Đội trưởng Hồ Dương đột nhiên nhớ đến hành động kinh người của Lạt ma Á La khi nãy, liền giơ một cánh tay ra thử thăm dò thế gió, gió dường như đã yếu đi thêm chút nữa. Nhưng Hồ Dương biết rất rõ, ở khu vực Tây phong đới cuồng loạn này, tình huống như vậy xuất hiện là bởi đang có một luồng khí lưu mãnh liệt hơn dần dần hình thành, sự lớn mạnh của nó làm suy yếu đi thế gió Tây mạnh mẽ, một khi đã thành hình, nó tuyệt đối sẽ không đơn giản như gió Tây chết người này… Đó gọi là gió dao cạo, thậm chí còn kinh khủng hơn cả gió sát nhân Nam cực, vốn đã được mệnh danh là thứ gió đáng sợ nhất, đen tối nhất trần đời.
Đội trưởng Hồ Dương vừa gượng chống lại cơn gió, cố tiến lên phía trước, vừa nói với mọi người: "Cứ tiếp tục thế này, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ mất dấu tuyết yêu mất. Một cơn gió còn bạo liệt hơn đang hình thành, nếu trước lúc đó chúng ta không tìm được nơi nào ẩn tránh thì không ai có thể sống sót đâu. Đành phải mạo hiểm thôi!"
Nhạc Dương nói: "Anh nói đi, phải làm thế nào?"
Đội trưởng Hồ Dương đáp: "Bây giờ gió đã không thể nào thổi thốc chúng ta lên khỏi mặt đất nữa, nhân lúc này, không cần dây thừng nữa, chỉ cần dùng dây an toàn nối từng người lại với nhau, mượn lực đẩy của gió Tây mà đi cho nhanh."
Mọi người im bặt trong mấy giây ngắn ngủi, ý kiến của đội trưởng Hồ Dương quả thực quá ư mạo hiểm. Không kéo căng dây thừng nối với chốt an toàn, chỉ dựa vào sức mấy người tiến lên, nếu như chuyện bị gió thổi thốc lên như vừa nãy lại xảy ra, hậu quả sẽ là tất cả đều chết ráo chứ chẳng chơi. Hơn nữa, kiến nghị này được xây dựng trên cơ sở bọn họ nhất định phải tìm ra được một chỗ hõm núi để tránh gió, nếu như không tìm được, dù có liều mạng băng qua được Tử vong Tây phong đới đi nữa, vậy thì làm sao trở về được đây?
Đội trưởng Hồ Dương cuống lên, rối rít hỏi: "Mọi người nói gì đi chứ, có lẽ chúng ta chỉ có khoảng một hai phút thời gian thôi, không thể chần chừ được đâu!"
Lần đầu tiên mọi người thấy Lữ Cánh Nam cắn chặt môi dưới, nhưng đây là quyết định can hệ đến tính mạng của toàn đội, cô đưa mắt nhìn Lạt ma Á La. Vị lạt ma già cũng đang nhíu chặt hai hàng lông mày lại, ông hiểu rõ động tác vừa nãy của mình, đó chẳng qua là khoảnh khắc thực lực bùng phát lên lúc lâm nguy, đến cả Lữ Cánh Nam cũng không thể thực hiện nổi. Nhạc Dương đặt cánh tay lên con dao săn, chỉ cần Lữ Cánh Nam hạ lệnh một tiếng, anh sẽ lập tức chặt đứt dây thừng, cả đám người sẽ được đẩy lao thẳng vào dải gió Tây không phương không hướng gì phía trước mặt.
Chỉ trong năm giây đồng hồ, thời gian và không gian tựa như bị đông kết lại, họ lại phải chơi trò tung đồng xu với Tử thần thêm một lần nữa, sống, chết mỗi bên chỉ chiếm năm mươi phần trăm cơ hội. Cuối cùng, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Lữ Cánh Nam cũng quyết đoán hạ lệnh: "Chặt dây!"
Chỉ nghe Nhạc Dương kêu lên: "Chặt dây." Mọi người lập tức cảm thấy lực kéo mạnh mẽ giúp họ kháng cự lại gió Tây bỗng nhiên nhẹ bẫng, tất cả đều không tự chủ được mà để cơn gió đẩy lao nhanh về phía trước.
Gió Tây, dùng nốt chút hơi thở cuối cùng của mình, thổi cho đám người nối liền thành một hàng dài này loạng chà loạng choạng, bước được bước không, hệt như đàn vịt được lùa về chuồng vậy. Trông bọn họ rất giống những tuyển thủ tham gia một trò chơi tập thể, bị buộc chặt cả vào với nhau, bất cứ người nào không thể giữ cho bước chân đồng bộ với mọi người là cả đội liền có nguy cơ ngã nhào.
Nếu ví chuyện bám dây thừng tiến lên khi nãy là ngồi trên con thuyền buồm dập dềnh trong con sóng dữ, thì lúc này họ tựa như ngồi trên một cái bè gỗ đã gãy cột buồm, không thể điều khiển phương hướng, chỉ dành để gió mặc sức thao túng. Hoặc giả hy vọng sẽ ở ngay trước mắt, hoặc cũng có thể là cái chết, nhưng lúc này thì chẳng còn ai nghĩ ngợi đến những điều ấy nữa, người nào người nấy đều chỉ biết chạy và chạy, dốc hết sức ra mà chạy. Chỉ khi nào theo kịp tốc độ của gió, hình dáng mới do bản thân họ khống chế. Giờ cũng không thể phán đoán xem sương mù đã đến nồng độ nào, càng tệ hại hơn nữa là, thân thể con tuyết yêu kia cuối cùng cũng đã biến mất trong màn sương mênh mông, không thể tìm lại được nữa.
Không biết họ đã chạy được bao lâu, đến cuối cùng, đó cơ hồ đã trở thành một hành động trốn chạy theo bản năng, bản thân họ cũng không thể phân biệt được, rốt cuộc là gió đẩy họ chạy hay là họ tự guồng chân chạy nữa. Tầng đất đông cứng dưới chân dần chuyển sang lớp băng phủ, rồi thành thảm tuyết, tuyết mỗi lúc một dày, rồi thành từng dải như máng ngựa, mọi người cứ bước sâu bước nông, vừa chạy vừa lăn vừa bò, những tiếng kêu "bịch bịch" vang lên không ngớt. "Phịch!" Lạt ma Á La ngã xuống nền đất tuyết, xoay người tránh đà lao tới của Trác Mộc Cường Ba ở phía sau, tay ông giơ lên cao trông như bức tượng Nữ thần Tự do bên Mỹ, khàn giọng hét lên: "Chúng ta đã thoát rồi!"
Trác Mộc Cường Ba ngẩng mặt lên khỏi đống tuyết, không buồn gạt tuyết dính trên mặt đi, chỉ thấy phía trước, trong đống tuyết trông như cái nấm khổng lồ đó, tựa như có một vệt nứt, chính giữa cái nấm xuất hiện một đường rãnh. Cái rãnh ấy vừa hay lại có thể kéo thẳng lên đỉnh núi.
Trương Lập phía sau lưng gã cũng bổ nhào một cái, lao thẳng vào đống tuyết dày, anh hiểu rằng, lần này họ lại thắng trong canh bạc với Tử thần. Ít nhất ở nơi này cũng không thấy có gió nữa, Tử vong Tây phong đới, đối với họ đã trở thành một danh từ của thời quá khứ. Lữ Cánh Nam nhìn đội trưởng Hồ Dương với ánh mắt cảm kích. Đội trưởng Hồ Dương đứng trong đống tuyết ngập tới đầu gối, nhìn Trác Mộc Cường Ba, dùng ánh mắt nhắc lại với gã rằng: "Trong hoàn cảnh chúng ta, nếu cậu không nghĩ ra những chuyện sẽ xảy đến tiếp theo, thì chỉ có một kết cục duy nhất mà thôi, đó là phải trả giá bằng tính mạng của chính cậu."
Giáo sư Phương Tân ngồi bên cạnh Nhạc Dương nghỉ ngơi giây lát, tuy đều đội mũ trùm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nét cười trong mắt ông.
Nhạc Dương nói: "Chắc là tuyết yêu biến mất ở gần đâu đây thôi, mấy người chúng ta đúng là phải cảm ơn nó đã dẫn đường đi mới được."
Đội trưởng Hồ Dương nhìn xuống chân, không ngừng lắc đầu. Đất đông cứng! Tuy trong khu vực gió Tây đã xuất hiện tầng nham thạch hở, nhưng gần lên đến đỉnh núi, dưới chân họ không ngờ lại biến thành tầng đất đông! Đội trưởng Hồ Dương đã leo vô số ngọn núi tuyết, xưa nay chưa từng thấy ở đâu có tầng đất đông gần đỉnh núi như thế này cả. Phải biết rằng, với nhiệt độ thấp tuyệt đối quanh năm cộng với sức gió đáng sợ của đỉnh núi tuyết, tầng đất đông nào cũng sẽ bị nứt toác, bị gió thổi bay đi. Trên đỉnh núi tuyết, ngoài tuyết ra thì chỉ còn tầng nham thạch cứng mà thôi. Không khoa học nào có thể giải thích nổi, tại sao tầng đất đông lại xuất hiện ở khu vực cao như thế này cả. Thế nhưng, nó lại vẫn cứ xuất hiện ở đây.
Đội trưởng Hồ Dương đưa mắt nhìn theo vết nứt, duy chỉ có chỗ miệng khe nứt bên đống tuyết ấy là lộ ra tầng nham thạch màu đen tuyền như gang thép.
Lữ Cánh Nam cổ vũ mọi người: "Nào, các chàng trai trẻ! Các vị lão gia! Đừng dừng lại, cố gắng lên, cố vượt qua hai trăm mét cuối cùng này đi nào! Chúng ta sắp lên tới đỉnh núi rồi!"
Đội trưởng Hồ Dương cũng phản ứng: "Mau đứng lên! Không muốn chết thì…"
Lữ Cánh Nam kiên quyết chỉ lên đỉnh núi, cả đoàn người lại bắt đầu khó nhọc chậm chạp leo lên phía trên. Bên dưới khe nứt là tầng đất đông, hai bên vách tựa như tường cao dựng đứng chắn gió lại, đoạn cuối cùng khi sắp lên đến đỉnh núi phải là lộ trình khó khăn nguy hiểm nhất, nhưng ở núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc này, ngược lại thành ra đoạn đường an toàn thoải mái nhất.
Được nửa đường, tai nghe của Lữ Cánh Nam bất chợt xuất hiện những tạp âm "lẹt xẹt", chi tiết rất nhỏ này không thoát khỏi đôi tai nhạy bén của cô. Lữ Cánh Nam vội lập tức hỏi ngay: "Đội trưởng Hồ, đội trưởng Hồ, tín hiệu điện tử bị nhiễu, phía anh có phản ứng gì không?"
Giọng đội trưởng Hồ Dương pha lẫn với một số tạp âm truyền tới: "Hả? Cô nói cái gì? Hình như… cô nghe… gì à?"
Lữ Cánh Nam vội nói: "Mọi người… nghe thấy tôi nói gì không? Hệ thống liên lạc của mọi người thế nào rồi?"
Bên tai vang lên toàn là các tạp âm hỗn loạn: "…quan, tôi" "Nhiễu…" "nghĩ…"
Lữ Cánh Nam bỏ mũ trùm đầu, giật ống dưỡng khí ra, khẽ thở hổn hển, không khí trên đỉnh núi quả thực quá lạnh. Giáo sư Phương Tân cũng sớm đã cởi bỏ mũ trùm đầu, nói: "Tôi biết tình huống này, đây là phản ứng từ trường mạnh. Có thể là đỉnh núi này tàng chứa một nguồn năng lượng từ trường khổng lồ, từ thạch thiên nhiên có thể ngăn chặn mọi tín hiệu điện tử, tình hình cũng giống như lúc chúng ta ở trong Đảo Huyền Không tự vậy."
Ánh mắt Lữ Cánh Nam thoáng hiện lên một tia bất an. Nếu trên đỉnh núi này không thể sử dụng các thiết bị điện tử, chẳng khác nào họ đã mất đi con mắt, biết dựa vào thứ gì để tìm kiếm lối vào sơn cốc kia đây?
Khi họ leo lên được đỉnh núi tuyết thì đã chậm mất một bước, sương mù mờ mịt đã che phủ kín đặc cả vùng núi xung quanh. Dõi mắt nhìn khắp bốn phương tám hướng đều chỉ là một vùng trắng mờ đục, nếu không phải đã dùng dây an toàn nối nhau lại, và trước mắt vẫn còn lờ mờ nhìn thấy được mấy bóng người, chỉ sợ bọn Trác Mộc Cường Ba đã đi tản ra từ lúc nào không biết rồi. Các máy móc lấy ra, dù điều chỉnh thế nào cũng không có chút phản ứng gì. Mà nguyên nhân sâu xa nhất khiến chậm chễ, đương nhiên chính là bởi họ đã lãng phí quá nhiều thời gian ở bên dưới.
Đội trưởng Hồ Dương thò đầu ra nhìn một lúc, rồi vội rụt vào hít oxy, nói với giọng đầy tiếc nuối: "Toàn bộ các thiết bị điện tử đều không thể sử dụng, vậy là coi như đã chặt đứt tứ chi ngũ quan của chúng ta rồi còn gì. Tình huống này quả là đã nằm ngoài dự liệu của chúng ta, không ngờ trong dãy Himalaya lại có một ngọn núi từ thạch, đây… đây đích thực là do chúng ta đã sơ suất trong khâu chuẩn bị rồi!"
Giờ đây cả đoàn bọn Trác Mộc Cường Ba đang xếp thành hàng một trên mặt tuyết nghiêng nghiêng, hai bên là tuyết chất đống cao ngất, khe hẹp ở giữa chỉ đủ cho hai ba người đi qua. Bên ngoài khe nứt đó, gió Tây vẫn hoành hành cuồng loạn.
Giáo sư Phương Tân nói: "Thế này không phải là cách, nếu không tìm thấy lối vào sơn cốc, chúng ta sẽ bị vây khốn ở đây đến chết mất."
Đội trưởng Hồ Dương nói: "Hay là thế này, cứ tìm kiếm men triền núi theo phương ngang, nếu thực sự không tìm được thì chúng ta xuống núi ở phía bên kia vậy."
Trương Lập nói: "Thế chẳng phải là đã vượt qua biên giới rồi à?"
Ba Tang lạnh lùng đáp: "Ở đây là khu vực không người, lấy đâu ra biên với chẳng giới." Hồi trước anh ta và đồng bọn toàn băng núi vượt đèo để qua biên giới, nên cũng không lấy gì làm lạ.
Lạt ma Á La lo lắng nói: "Gió tây ở triền núi, so với bên dưới khu vực đọng tuyết này thì chỉ có lớn hơn chứ không nhỏ hơn đâu, muốn dịch chuyển theo phương ngang trên triền núi khó lắm đấy. Giờ ở dưới chân chúng ta là một lớp tuyết dày chứ không phải tầng đất đông cứng, đến cả một điểm cố định cũng không thể nào có nổi ấy chứ."
Trương Lập thở dài: "Vấn đề vẫn là do không thể sử dụng được máy móc. Hà, nếu chúng ta có thiết bị đo đạc không cần dùng đến điện tử thì tốt quá rồi." Có điều, trong xã hội hiện đại này, gần như đã không còn thứ thiết bị thám trắc nào không ứng dụng hai nguyên lý điện và từ ấy nữa rồi.
Đường Mẫn nói: "Nhưng cứ ở mãi trong ổ tuyết này cũng không phải cách hay, dưỡng khí của chúng ta không còn bao lâu nữa đâu. Lại còn vấn đề chỗ ăn chỗ ngủ nữa, không phải là chuyện nhỏ đâu."
Đội trưởng Hồ Dương nói: "Đó vẫn không phải vấn đề mà tôi lo lắng nhất. Đụn tuyết này thoạt nhìn có vẻ chắc chắn, kỳ thực rất dễ sụp xuống, nếu chúng ta ở đây lâu quá, tuyết ở hai bên đổ ập xuống thì cả bọn sẽ bị vùi chôn bên dưới đấy."
Lạt ma Á La nói: "Tầm nhìn quá thấp, gió cũng lớn nữa, dù là lên triền núi trinh sát thôi, nhưng nếu tất cả cùng đi thì cũng chỉ tăng thêm phần nguy hiểm mà thôi. Tôi đề nghị, tôi, Cường Ba thiếu gia, Ba Tang và đội trưởng Hồ Dương, bốn chúng tôi sẽ lên đấy xem sao."
Nhạc Dương nói: "Tại sao chúng tôi đi lại thêm phần nguy hiểm?"
Trương Lập cũng nói: "Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được sự nguy hiểm mà đại sư nói, nhưng tại sao cả giáo quan cũng không thể đi?"
Đường Mẫn thì thắc mắc: "Đã tới đây rồi, cứ như vậy rút lui, chẳng phải sẽ uổng bao công sức trước đây ư?"
Gần như người nào cũng lên tiếng, lối đi nhỏ hẹp lại dẫn âm tốt, làm Trác Mộc Cường Ba nghe mà nhức hết cả đầu. Gã không kìm được, gắt lên: "Đừng ồn nữa, mọi người yên lặng chút xem nào!" Giọng gã không lớn lắm, nhưng trong lời nói lại toát lên một vẻ uy nghiêm tự nhiên. Đúng khoảnh khắc ấy, không ngờ tất cả đều im lặng, ngước nhìn về phía Trác Mộc Cường Ba, thể hình trong như ngọn núi ấy của gã khiến tâm thần mỗi người đều trấn định lại phần nào. Trác Mộc Cường Ba điềm đạm nói: "Thảo luận chẳng đưa đến kết quả gì đâu, chúng ta nghe đội trưởng Hồ Dương nói xem." Đội trưởng Hồ Dương khẽ gật đầu: "Kiến nghị của pháp sư Á La rất đáng thử xem. Giờ mạo hiểm xông lên cũng không phải là cách hay, kiên quyết rút lui cũng không phải lựa chọn hàng đầu, tốt nhất là mấy người lên trước thăm dò. Nếu quả thực không thể tìm được, vậy thì chỉ còn cách đánh trống thu quân thôi."
Lạt ma Á La giải thích với mọi người: "Tôi nghĩ thế này, đội trưởng Hồ Dương rất có kinh nghiệm ở vùng địa cực, Ba Tang thì đã có trải nghiệm tương tự tình huống này rồi, thể hình của Cường Ba thiếu gia có ưu thế nhất định khi chống chọi lại cuồng phong, còn tôi, tôi nghĩ mình vẫn còn năng lực hoạt động được trong khu vực có gió mạnh. Không phải tôi nói những người còn lại không làm được, mà chỉ là tập trung ưu thế của từng người lại, hòng đạt tới hiệu quả cao nhất thôi."
Đội trưởng Hồ Dương tiếp lời: "Hơn nữa, có mọi người làm mốc đánh dấu và biển chỉ hướng cho chúng tôi quay lại, tỉ lệ thành công lại được nâng cao đáng kể. Nếu không còn ý kiến nào khác thì cứ quyết định như vậy đi. Đưa các công cụ đây, chúng tôi sẽ lập tức xuất phát."
Đường Mẫn nắm chặt bàn tay Trác Mộc Cường Ba, nói: "Cẩn thận đấy."
Trác Mộc Cường Ba mỉm cười đáp: "Yên tâm, đội trưởng Hồ Dương đã thành tinh rồi, không có anh ấy, chúng ta làm sao đến được chỗ này. Có anh ấy yểm hộ cho anh, dẫu có gặp phải tuyết yêu, bọn anh cũng có thể bắt một hai con đem về ấy chứ.
Bốn người mang theo chốt thép, đục băng, dây thừng…, bỏ hết các trang bị vô dụng như đồ điện tử và máy ảnh, bắt đầu thăm dò khu vực xung quanh đỉnh núi. Vừa mới thò đầu ra khỏi khe nứt, gió Tây đã thổi ập tới như dao cắt. Trong cơn gió cuồng bạo ấy, phạm vi thăm dò của bốn người không thể quá lớn, kế hoạch của họ chỉ là đi sang hai bên trái phải, mỗi bên chừng hai trăm mét.
Thế nhưng, giờ thì tầm nhìn chỉ còn chưa đầy năm mét, trong màn sương mù mênh mang mờ mịt này, thử hỏi còn có thể quan trắc ra được cái gì nữa chứ? Bốn người men theo triền núi đi về phía Tây Bắc chừng hai trăm mét, rồi lại đi về phía Đông Nam chừng hai trăm mét, Ba Tang bỏ mặt nạ dưỡng khí xuống nói: "Không được, đã đến khu vực rìa của tầng tuyết phủ rồi, trên cái "tán nấm" này, ngoài cái khe mà chúng ta đi lúc nãy, không còn thông đạo nào khác nữa, trên đây căn bản là không có đường. Đụn tuyết này trông như cái ô có đỉnh xòe ra hình chữ đinh (丁), dù là hướng nào, cũng phải thả dây thừng leo thẳng xuống. Còn nữa, giờ tôi đang nghi ngờ, rốt cuộc chúng ta đã lên đến đỉnh núi hay chưa đây?"
Trác Mộc Cường Ba giương mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trắng toát một vùng. Lạt ma Á La cũng lộ ra ánh mắt hoang mang, trong sương mù dày đặc như thế này, không ai biết được rốt cuộc họ đã lên đến đỉnh núi hay chưa. Đội trưởng Hồ Dương lắc đầu: "Tạm gác chuyện ấy lại đã, chúng ta thử buông thừng xuống xem sao rồi tính sau."
Trác Mộc Cường Ba lo lắng nói: "Phạm vi lớn như vậy, chúng ta nên buông thừng xuống ở chỗ nào đây?"
Đội trưởng Hồ Dương nói: "Tìm mấy điểm đóng chốt an toàn, thử hết một lượt. Độ cao lớn nhất là một trăm mét, gió ở đây lớn quá, khoảng cách xa quá thì nguy cơ bị đứt dây rất cao."
Trong đụn tuyết ấy, hộ tìm được bảy điểm để thử buông dây, lần lượt thử hết, nhưng không có điểm nào có thể thả dây xuống được chạm đáy. Bốn phía đều mênh mang, trên không thể tới trời, dưới không tới đất, trước sau trái phải thảy đều không thấy vách núi. Bốn người đành quay trở lại, lúc này tầm nhìn lại càng thấp hơn nữa, hoàn toàn không thể nhìn thấy thứ gì, đội trưởng Hồ Dương nói: "So sánh với bản đồ vệ tinh, và phân tích của máy tính, thì tấm bản đồ kia đích thực là chỉ hướng đến khu vực xung quanh mỏm núi này, hơn nữa tuyết yêu cũng biến mất ở quanh quẩn đâu đây thôi.Chỉ tiếc là, lên núi có đường, mà xuống núi lại không có lối, rốt cuộc là chuyện gì đây chứ?"
Trác Mộc Cường Ba nêu ý kiến: "Hay là chúng ta thử thêm mấy lần nữa?"
Đội trưởng Hồ Dương lắc đầu: "Không được, dây thừng bị mài mòn ghê quá. Hơn nữa cậu xem xem, với tình hình thời tiết thế này, có thử thêm mấy lần cũng vô dụng thôi."
Ba Tang nói: "Liệu có phải vì tuyết dày quá không? Chúng ta đổi chỗ ra triền núi thử xem sao?"
Đội trưởng Hồ Dương và hai người khác đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu nói: "Có thể thử xem sao. Đi thôi, chúng ta trở về báo tin cho mọi người."
Khi rời khỏi đụn tuyết, ánh mắt Ba Tang bỗng trở nên mênh mang, cảm giác này sao mà quen thuộc, bị bao vây trong màn sương tuyết lạnh lẽo, không nhìn thấy đường phía trước, bên tai chỉ nghe tiếng gió, cơn gió phẫn nộ thét gào. Đột nhiên trong óc anh ta lóe lên một hình ảnh, là gì vậy? Năm xưa dường như cũng như thế này, đúng rồi, là ở một đoạn triền núi nào đó, đột nhiên lăn xuống, dường như đúng là vậy? Lại dường như không phải vậy, rốt cuộc là thế nào đây? Bàn tay Ba Tang thọc vào trong mũ đội đầu, ra sức vầy vò mái tóc chỉ ngắn chừng đốt ngón tay.
Trở lại chỗ cũ, nói rõ tình hình với mọi người xong, cả đoàn lại đi xuống mép bên dưới đụn tuyết, tuy rằng gió Tây rất cuồng loạn, nhưng thế gió bên dưới đụn tuyết không đủ để tạo thành sự uy hiếp lớn. Nhưng quãng đường vòng từ khe nứt đến triền núi, lại là đoạn đường mà mọi người vừa đi vừa nơm nớp âu lo nhất.
Gió lạnh thổi quét qua, mọi người loạng choạng bước đi trong tuyết, mỗi bước đều ngập sâu vào nền đất tuyết phủ, chỗ nông nhất cũng ngập đến tận thắt lưng, có thể nói là mỗi bước đi mỗi gian nan. Mọi người vịn chắc lấy nhau, chỉ sợ có ai bất cẩn rơi xuống khe nứt nào đó, thì kết cục cũng chẳng khác nào bị ngã xuống khe băng.
Đi trong vùng tuyết phủ này, không ai dám nói lớn tiếng, trên đầu là băng tích ngàn năm,chỉ tùy tiện ập xuống một mảng nhỏ thôi cũng đủ khiến bọn họ chết hết ở chốn đây rồi. Gió ở đây không cuồng loạn như ở Tây phong đới, băng tuyết cũng không hiểm trở bằng khu vực khe băng nứt, nhưng lại là quãng đường mà bọn Trác Mộc Cường Ba nơm nớp sợ, bước đi cẩn thận dè dặt nhất. Ngoại trừ đụn tuyết khổng lồ trên đỉnh đầu, trong đám sương mù mờ mịt kia, ai biết được phía trước mặt mình có đột nhiên xuất hiện con quái thú to đến rợn cả người kia hay không. Mọi người nói ít lạ thường, chỉ lặng lẽ lần tay lên vách bên của đụn tuyết để tiến về phía trước, tay kia nắm chặt lại thành nắm đấm gác lên vai người đi trước, bên trong giữ chặt sợi dây an toàn đảm bảo cho tính mạng của mình.
Lộ trình không dài, nhưng thời gian trùng trình ở đây lại là nhiều nhất, bởi vì… nguy cơ bốn bề. Nguy cơ bốn bề, trước tiên ấy là cơn gió cuồng loạn thốc vào mặt. Chốc chốc gió lại men theo mép dưới đụn tuyết thổi tạt qua, rất bất chừng, không biết tới lúc nào nữa. Để kháng cự lại gió Tây, tất cả thành viên trong đội phải xếp thành thế trận, các thứ đục băng, dùi băng, cuốc chim… đều phải lấy ra dùng. Cứ mỗi lần gió Tây quét qua như thế, cả đám Trác Mộc Cường Ba đều mệt nhoài đến sức cùng lực kiệt. Tiếp đó là đống tuyết ngàn cân lơ lửng trên đỉnh đầu kia, chỉ riêng về kích cỡ thôi cũng lớn hơn những khối băng ở khu phía dưới cả trăm lần rồi, lại chi chít những vết nứt nẻ, chẳng hiểu sẽ sụp xuống lúc nào, cái áp lực vô hình mà đám người phía dưới phải chịu đựng đó lại càng khủng khiếp hơn nữa nhất là mỗi khi có gió thổi qua khiến đụn tuyết bên trên rập rình đung đưa. Ngoài ra, ở mép dưới hướng ra bên ngoài của đụn tuyết còn la liệt rất nhiều những gò tuyết trắng trông từa tựa như ở rừng tháp băng, nhưng hơi thấp hơn, thoạt nhìn giống vô số chiếc bánh bao khổng lồ bày trên mặt đất. đội trưởng Hồ Dương kinh hoảng cảnh cáo với những người còn lại, đó là gò đông trướng, là loại gò phình lên do sự sai biệt nhiệt độ của tầng đất đông cứng, so ra thì chẳng khác nào những trái bom hẹn giờ bên trong nén đầy khí cao áp, có thể nổ tung lên bất cứ lúc nào. Đó chính là kỳ quan tự nhiên mang tính phá hoại kinh khủng, được mệnh danh là núi lửa băng; không chỉ có vậy, trong màn sương tuyết mịt mờ không thể nhìn thấy gì sau lưng đoàn người leo núi, vẫn còn lửng lơ một mối uy hiếp bí ẩn hơn, đáng sợ hơn bội phần. Dựa vào sự mẫn cảm đặc biệt hơn người với mối hiểm nguy của mình, Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang thi thoảng lại kêu mọi người dừng lại, tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng mối nguy không thể nhìn thấy ở phía sau đó, có lúc thì mấy phút, có lúc đến mười mấy phút, tới khi hơi thở mọi người bắt đầu rối loạn, tim đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh toát đầm đìa, hai người họ mới bảo có thể tiếp tục tiến lên được rồi. Tuy rằng không trực tiếp đối mặt với những quan ải sinh tử, nhưng tiến lên phía trước bên dưới đụn tuyết cùng với bốn mối nguy hiểm rình rập như thế, muốn đi nhanh thực sự là một điều bất khả.
Mọi người đều nắm chặt sợi thừng trong tay, lặng lẽ bước đi. Lạt ma Á La và giáo sư Phương Tân bắt đầu dự cảm thấy thất bại đang gần kề, những người khác cũng bị một bầu không khí băng lạnh bao phủ. Vừa đi được vài bước, Nhạc Dương vừa cất tiếng: "Kỳ thực…" thì đội trưởng Hồ Dương đột nhiên thấp giọng hô khẽ "Cẩn thận!" đồng thời nghiêng người ngã xuống, lăn ra phía ngoài, những thành viên khác trong đoàn không kịp nghĩ ngợi gì, cũng đổ người lăn theo. Vừa rời khỏi vị trí đó, một đụn tuyết cao ngang đầu người từ trên cao ập xuống, dấy lên một màn mù trắng toát trên mặt đất.
Đội trưởng Hồ Dương thở phào một tiếng: "Được rồi, sau này nói chuyện thì cẩn thận một chút, sóng âm chấn động có thể gây ra sạt lở bất cứ lúc nào đấy!" Nhạc Dương liền bịt chặt miệng mình lại.
Không biết đã đi được bao lâu, bầu trời phía trước bắt đầu rộng mở, sương mù cũng sáng dần lên. Đội trưởng Hồ Dương thở ra khe khẽ, nói: "Vòng ra đến triền núi rồi." Toàn thể thành viên trong đội giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim thì vẫn còn đập thình thịch liên hồi.
Ở đoạn trên, triền núi cũng không có đường, lấy máy đo ra, vẫn toàn tạp âm hỗn loạn, số má điện tử thì nhảy liên hồi kỳ trận, căn bản không thể sử dụng nổi. Giáo sư Phương Tân thở dài nói: "Xem ra, toàn bộ khu núi này đã bị từ trường bao vây rồi. Đúng là một tấm bình phong thiên nhiên, nếu không có nó, chỉ e Bạc Ba La thần miếu sớm đã bị người ta phát hiện ra rồi."
Lạt ma Á La nói: "Không chỉ vậy, còn có cả màn sương và dải gió Tây khủng khiếp kia nữa, chẳng trách đã có bao nhiêu kẻ mạo hiểm đều thất bại. Ở chốn này, muốn…" Ông đột nhiên ngừng lại, không nói tiếp nữa, nhưng ai cũng hiểu rằng, Lạt ma Á La muốn nói: "muốn tìm được lối vào thần miếu trong hoàn cảnh này là điều tuyệt đối không thể làm được."
Các đội viên hết sức lo lắng. Trác Mộc Cường Ba là người lo lắng nhất. bọn họ đều cho rằng, liều mạng thập tử nhất sinh mới giành được tấm bản đồ, lần này hy vọng tìm thấy thần miếu là lớn nhất rồi, thế nhưng, hiện thực tàn khốc đã đập tan giấc mơ tốt đẹp của họ như bóng bóng xà phòng. Ở nơi này, không máy móc nào có thể sử dụng nổi, thị lực lại chỉ giới hạn trong tầm một hai mét, trèo lên triền núi, gió Tây sẽ đẩy ngược họ trở về. Lại còn cả loài thú khổng lồ nấp trong màn sương tuyết kia, thi thoảng ẩn hiện bắt người đi ăn sống nuốt tươi nữa, riêng nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta phải lạnh hết cả người rồi. Chỉ có giáo sư Phương Tân, mối lo trong lòng đã trở thành hiện thực, tâm trạng tự nhiên là phức tạp hơn nhiều. Nhưng giờ đây, điều ông nghĩ nhiều hơn cả chính là làm sao để trở về. Gió Tây đã đẩy họ một mạch tới chỗ đụn tuyết này, muốn trở lại, ắt sẽ khó khăn hơn lúc lên đây bội phần.
Lữ Cánh Nam nói: "Chúng ta vòng qua bên kia xem sao, giờ chỉ hy vọng có thể phát hiện được gì đó ở phía bên kia thôi."
Lạt ma Á La vẫn là người đi đầu toàn đội, vừa mới bám theo lên được chỗ mỏm núi, đột nhiên thấy thân thể lửng lơ giữa tầng không, ông vội bám chắc lấy dây thừng, mấy người phía sau cùng hợp lực kéo lạt ma trở lại. Chỉ thấy Lạt ma Á La biến sắc nói: "Có phải chúng ta đã ra khỏi đụn tuyết rồi không? Sao cảm giác vẫn đang ở vùng rìa đụn tuyets, thế mà vừa qua đỉnh dốc đã không thấy đường rồi, lẽ nào cả dải triền núi này đều là vách dựng đứng hình chữ đinh(丁) hay sao?"
Đội trưởng Hồ Dương nói: "Không thể nào, chúng ta từ bên dưới leo lên từng bước từng bước cơ mà, triền núi không thể hình chữ đinh được. Có điều, vách dựng đứng hình chữ liễu(了) thì rất có khả năng xuất hiện."
Lạt ma Á La nói: "Hay là để tôi xuống dưới xem thế nào?"
Dây thừng được cố định chắc chắn rồi thả xuống, Lạt ma Á La cài dây an toàn, trượt theo sợi dây thừng leo xuống. Chỉ thoáng cái, bóng ông đã biến mất trong màn sương mù dày đặc. Thời gian dần trôi, quả tim mọi người lửng lơ treo mỗi lúc một cao, đúng lúc Nhạc Dương gần như không thể nhẫn nại nổi nữa, định ra kéo dây thửng thử liên lạc với Lạt ma Á La thì pháp sư đã leo lên, chụp mặt nạ hít dưỡng khí một lúc mới hồi phục được. Nhìn bóng hình Lạt ma Á La hiện ra trong màn sương mù mờ mịt, Ba Tang chợt giật thót mình, tay phải không tự chủ được mà rung lên một chặp, lần mò đến vị trí khẩu súng một cách vô thức, đáng tiếc, lúc này anh ta lại không mang súng bên mình. Mọi người đều vây xung quanh Lạt ma Á La, không ai để ý đến hành động kỳ lạ ấy của Ba Tang cả.
Lạt ma Á La khôi phục phần nào thể lực, lắc đầu lia lịa nói: "Không được, sâu không thấy đáy, tôi trượt xuống tầm một trăm mét mà vẫn chưa chạm tới vật thể nào cả. Bốn phía đều là sương mù trắng toát, chẳng nhìn thấy gì hết. Tôi đã bắn dây móc ra cả bốn phía xung quanh, nhưng cũng không chạm phải bất cứ thứ gì."
Đội trưởng Hồ Dương lặp lại những điều Lạt ma Á La vừa nói: "Trượt xuống một trăm mét, trong phạm vi không gian hai chục mét không có vách núi, cũng có nghĩa là triền núi này có dạng đứt gãy nghiêng về một phương, phía bên kia triền dốc hoàn toàn hụt và hổng, chẳng những vậy, độ nghiêng này còn rất lớn nữa."
Lữ Cánh Nam nói: "Không sai, điều này rất hợp với suy luận theo chiều hướng mạnh dạn của một số chuyên gia. Các chuyên gia cho rằng, gần đây có một khu vực hõm xuống ở trên triền núi, đó rất có khả năng chính là nơi Bạc Ba La thần miếu được xây dựng." Nói đoạn, cô giơ hai ngón tay lên thành hình chữ "V" ngược, kế đó lại tách ra một khoảng, nhìn vào phía tay phải nói, "Đây là núi Tư Tất Kiệt Mạc ở phía Trung Quốc." Rồi lạ nhìn sang tay trái bảo, "Đây là phía Nepal." Cuối cùng, cô hướng ánh mắt vào phía khoảng trống giữa hai ngón tay, "Đây, chính là chỗ núi tuyết bị nứt ra mà các chuyên gia suy đoán, bên dưới chính là nơi Bạc Ba La thần miếu được xây dựng."
Trương Lập như sực hiểu ra chuyện gì đó, nói: "Không ngờ lại là vậy. Tạm không nói đến chuyện cho đến nay vẫn chưa có người nào có thể lên đỉnh từ phía biên giới Trung Quốc, mà cho dù có lên được đỉnh ở phía Nepal đi chăng nữa, cũng chỉ có thể trở về theo hướng Nepal mà thôi, bởi vì đây căn bản không phải một đỉnh núi, mà là hai, ở giữa có một khoảng đứt gãy không thể vượt qua được."
Nhạc Dương cũng vỗ tay đánh "đét" một tiếng: "Ở đây một năm bốn mùa đều là sương mù mờ mịt, cộng thêm từ trường mạnh làm nhiễu loạn tất cả các thiết bị điện tử, có hai tầng bảo vệ thiên nhiên này, dù là ảnh chụp vệ tinh hay quan sát ở cự ly gần thì cũng không thể thấy được diện mạo của khe hở khổng lồ này được. Chẳng trách… chẳng trách đã hơn trăm năm rồi, mà không có người nào tìm được Bạc Ba La thần miếu! Sương mù như thế này, dù thần miếu có ở ngay trước mặt cũng chẳng trông thấy ấy chứ!"
Giáo sư Phương Tân nói: "Dù biết được thì đã sao chứ? Vấn đề của chúng ta hiện nay là, làm sao tìm được nơi duy nhất có thể đi xuống kia, rốt cuộc lối vào ở đâu chứ?"
Đội trưởng Hồ Dương ủ rũ nói: "Mấu chốt lúc này là chúng ta không tìm được lối vào kia. Bản đồ cũng chỉ chủ thích một phạm vi ước chừng, chỉ hướng đỉnh ngọn núi có đụn tuyết và các đỉnh núi vệ tinh xung quanh, nhưng chúng tôi đã thử bảy lần trên đỉnh đụn tuyết rồi, mỗi lần đều trượt xuống cả trăm mét hoặc hơn, không lần nào là chạm tới mặt núi cả. Mà quan trọng nhất là màn sương mù ở đây lớn quá, chúng ta đã đến trễ một bước, đi đường vòng lên triền núi này đã là cách trong lúc không còn cách nào khác rồi. Chúng tôi hy vọng tìm thấy mép của khe nứt kia, nhưng giờ xem ra, khe nứt này có lẽ còn lớn hơn những gì chúng tôi tưởng tượng ban đầu nữa, từ phạm vi bị sương mù bao phủ này mà tính, chỉ sợ đường kính của nó phải trên ba chục cây số vuông chứ chẳng chơi đâu."
Tất cả đều nhìn vào biển sương mù mênh mang thở dài bất lực, thử buông dây trượt xuống trong phạm vi lớn như thế này có khác gì đáy bể mò kim đâu chứ? Phải cần bao nhiêu thời gian mới hoàn thành? Huống hồ, họ đã chọn một ngày thời tiết đẹp nhất trên rặng núi này rồi, nếu đổi sang một thời gian khác, chỉ riêng thứ gió dao cạo vận tốc trên 100 mét/giây kia cũng đủ để tàn sát tất cả mọi sự sống ở khu vực này rồi.
Giáo sư Phương Tân đột nhiên lên tiếng hỏi: "Ba Tang, anh thử xem có nhớ lại được điều gì trong hoàn cảnh này không. Chẳng hạn như hồi đó bọn anh bị lăn xuống ở chỗ nào? Tình hình xung quanh như thế nào?"
Ba Tang cười gượng nói: "Tình hình lúc đó quả thực là rất giống bây giờ, nhưng mọi người thử nhìn xung quanh mà xem, có ai cho tôi biết được địa hình xung quanh đây như thế nào hay không?" Tất cả chỉ biết lắc đầu. Ngoài xa hai mét, hình dáng một người chỉ là cái bóng mờ mờ nhàn nhạt, đừng nói gì đến cả một dải núi tuyết hòa lẫn với sương mù thành một mảng mênh mang.
Khẽ cắn chặt răng lại, Ba Tang nói: "Hay là để tôi thử xuống một lần, xem xem có nhớ lại được điều gì đó không?"
Cả đoàn người lại tiếp tục men theo triền núi đi về phía Đông Nam chừng mấy trăm mét nữa, chọn một điểm để buông dây, bắt đầu lắp đặt các thiết bị, chuẩn bị thả Ba Tang xuống dưới.
--------------------------------
1 Chỗ này có đôi chút khó hiểu, hàm lượng ô xy trong không khí hiện nay không đủ để tồn tại những loài động vật lớn như ở các kỷ thuộc đại Trung sinh, đặc biệt trong môi trường không khí loãng trên núi tuyết. Một người như tác giả Hà Mã chắc không đưa ra những tình tiết quá vô lý, hẳn phải có một giả thiết hợp lý nào đó mà ông chưa nói rõ ra.
Bên tai có tiếng sấm ì ùng, Trác Mộc Cường Ba ngoảnh đầu lại, một tảng đá khổng lồ đang lăn nghiêng về phía bọn gã. Đột nhiên trong đầu gã lóe lên một ý nghĩ: tảng đá ấy quá lớn, đến nỗi gió mạnh cũng không thể bốc nó lên khỏi mặt đất, nếu như có thể áp sát vào…
Nhạc Dương căng hết cơ bắp, tập trung sức mạnh chuẩn bị xông lên vượt qua hai mét cuối cùng kia. Chỉ thấy anh chàng hít sâu một hơi, bàn tay đột nhiên siết lại, túm chắc lấy sợi dây thừng, nhích từng chút từng chút một lên phía trước. Lữ Cánh Nam cũng nghiến răng theo sát phía sau Nhạc Dương, Nhạc Dương tiến lên được một nấc, cô cũng bò lên theo một nấc, dùng vai mình đẩy vào móng vuốt gắn dưới chân Nhạc Dương, lấy xương thịt mà ngăn cản đà lui của anh.
Mới tiến lên được chưa đầy nửa mét, Nhạc Dương đã cảm thấy sức lực hoàn toàn cạn kiệt, đôi tay không tự chủ được mà run lên dữ dội, như không còn chịu để cho bản thân điều khiển nữa. Lữ Cánh Nam cũng cảm thấy sức nặng của đôi vuốt băng trên vai mình tăng lên rõ rệt, như thể chúng đã đâm vào đến tận xương cốt. Cô phải cắn răng chịu đựng mới không thốt lên thành tiếng. Đúng lúc ấy, Nhạc Dương chợt cảm giác thế gió phía trước hơi yếu đi, còn đang ngạc nhiên, bỗng lại phát hiện ra cả sợi dây thừng đang từ từ hạ xuống, dần dần rời khỏi khu vực gió thổi ác liệt nhất.
Thì ra, Trác Mộc Cường Ba cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội, khi tảng đá lớn kia di động đến phía sau lưng, gã đột nhiên trượt đi, thân thể đập mạnh vào tảng đá. Nhất thời Trác Mộc Cường Ba cảm giác như thể xương cốt toàn thân đều vỡ vụn ra, nhưng cuối cùng gã cũng bám được vào tảng đá lớn, ngay sau đó sợi thừng bị giật tung lên, gã liền đập mạnh đầu xuống, dùng trán đè sợi thừng lên mặt tảng đá, rồi lấy răng cắn chặt. Vậy là, cả người Trác Mộc Cường Ba tựa như con thằn lằn, xòe rộng ra thành hình chữ "đại" dính chặt lên tảng đá lớn ấy, dây thừng thòng từ trên trán xuống dưới bụng. Trương Lập và Đường Mẫn cũng theo đó đè lên, áp lực của ba người cuối cùng cũng có thể đè chặt sợi dây thừng lên trên tảng đá ấy. Tảng đá lại tiếp tục lăn, cả "con rồng" người này cuối cùng cũng từ từ hạ xuống. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Rời khỏi khu vực gió mạnh nhất, áp lực phía trước giảm đi nhiều, Nhạc Dương tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được, anh vận hết sức lực nhao lên, đột phá được khoảng cách mét rưỡi cuối cùng tưởng chừng như không thể vượt qua kia, bám chặt lấy chốt thép an toàn trên mặt đất. Nhạc Dương chạm chân được xuống đất, coi như đã có thêm một điểm cố định, trên không trung bớt đi một con diều, bù trên bù dưới, cuối cùng các thành viên còn lại cũng lẫn lần lượt đáp được xuống mặt đất. Cảm giác bay trên không trung, so với bị sóng lớn vùi dập quăng quật thì chỉ có hơn chứ tuyệt đối không hề kém. Trải qua thử thách như thể bị ném vào trong cái lồng giặt vừa rồi, người nào người nấy sắc mặt tái mét, bụng đau như dao cắt, ngực tức như búa bổ. Trở về với mặt đất, áp lực nơi bụng và ngực giảm đi, bao nhiêu thứ uế tạp trong bụng tức khắc trào ngược ra ngoài, cuối cùng khi không còn gì để nôn ọe nữa, mọi người đành bám chặt lấy dây thừng, miệng nhểu xuống từng giọt nước trong chỉ thoáng chốc đã đóng thành băng, chỉ còn lại luồng khí trắng vẫn không ngừng phả ra nơi miệng mỗi người.
Bàn tay Nhạc Dương vì dùng sức quá độ nên hãy còn tê rần run rẩy, tuy vẫn nắm chặt được sợi dây thừng chính, nhưng đó hoàn toàn chỉ là hành vi vô thức. Có điều, người thực sự cảm thấy cánh tay không thuộc về mình nữa phải là Trác Mộc Cường Ba. Từ lúc buông sợi dây để nhào ra ôm lấy tảng đá khổng lồ kia, gã đã có cảm giác đại não mất đi quyền chi phối cánh tay, thậm chí dù chỉ nhúc nhích một ngón tay thôi cũng không thể. Trương Lập nôn hết nước đắng trong miệng, ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay trông thấy đội trưởng Hồ Dương đứng thẳng, đối mặt với hướng gió đang ập tới, râu tóc xồm xoàm, trông như con sư tử đực đang bảo vệ cả bầy, trong khi những người khác đa phần vẫn đang khom lưng xuống nôn ọe. đội trưởng Hồ Dương cũng nhìn thấy Trương Lập, liền nói: "Kỳ lạ thật, dường như gió yếu đi rồi."
Trương Lập giờ mới nhận ra, quả nhiên, dẫu rằng sức lực của mình đã bị tiêu hao đến bảy tám phần, lúc này lại chỉ bám một tay vào dây thừng chính, vậy mà lại không bị gió thổi cho đến nỗi phất phơ bay qua bay lại như lúc nãy. Cũng có nghĩa là, tốc độ gió thực sự đã giảm đi nhiều rồi. Lẽ nào, hôm nay dải gió Tây này lại khai ân với họ? Trương Lập thầm nhủ mình may mắn, đột nhiên phía sau bỗng vang lên tiếng "bịch bịch", ngoảnh đầu lại nhìn, liền thấy Trác Mộc Cường Ba không nắm chắc được dây thừng, bị gió thổi ngã lăn xuống đất, đang lăn ra xa. Mặc dù dây thừng vẫn lồng qua dây an toàn, nhưng đoạn cuối lại không thắt nút, cứ tiếp tục như thế này, rất có thể Trác Mộc Cường Ba sẽ bị gió thổi cho rời hẳn khỏi dây thừng chính, cuối cùng không biết sẽ bay tới chỗ nào nữa.
Trương Lập hoảng hốt kêu lên: "Cường Ba thiếu gia…" rồi vội vàng vươn tay ra chụp lấy, nhưng đã không chụp được, bản thân lại suýt chút nữa cũng bị gió hất ngã. Lúc này, Lạt ma Á La ở phía trước thấy thế, liền giơ một tay ra thử sức gió, cảm giác mình có thể vượt qua được, liền vung đao lên chặt đứt móc nối giữa dây thừng và dây an toàn, điều chỉnh nhịp thở, rồi đột nhiên xoay người một cái, vòng qua Đường Mẫn ở sau lưng, kế đó móng vuốt băng khẽ điểm xuống nền đất, lại xoay chuyển một vòng theo hướng ngược lại, vòng qua Trương Lập. Thân thể Lạt ma Á La xoay chuyển với tốc độ cực cao trong cơn gió dữ, thoắt trái thoắt phải, trông chẳng khác nào con quay, mặc cho gió thổi, thân mình đung qua đưa lại, song ông không ngã xuống, mà vẫn tiếp tục nhanh chóng tiến lại gần Trác Mộc Cường Ba.
Chỉ trong chớp mắt, Lạt ma Á La đã chộp được Trác Mộc Cường Ba, móng vuốt vội đập mạnh, thân thể ghim chặt xuống nền đất sau lưng Trác Mộc Cường Ba như một mũi đinh, đồng thời ông lại với tay tóm lấy sợi dây thừng quấn vào hông, khi ấy, đà lui của Trác Mộc Cường Ba mới dừng lại.
Trác Mộc Cường Ba bất lực nhìn hai cánh tay mình, gắng gượng cử động hai vai, cười khổ nói: "Không hiểu tại sao, đột nhiên không cử động nổi nữa."
Lạt ma Á La một tay giữ chặt dây thừng, một tay bóp vào cánh tay Trác Mộc Cường Ba, vuốt lên vuốt xuống một lượt, nghiêm mặt nói: "Bị thít vào lâu quá rồi. Cậu nhất định phải cử động cánh tay cho máu được lưu thông, bằng không sẽ hoại tử mất."
Đầu bên kia, đội trưởng Hồ Dương thấy Trác Mộc Cường Ba đã tạm thời không còn nguy hiểm, cũng nói: "Không xong, không phải gió yếu đi đâu, mà là đang biến hướng đấy! Đi nhanh lên, chỉ có cơ hội này nữa thôi, nhanh, nhanh lên, hướng gió mà thay đổi thì tình hình càng tệ hại hơn nữa đấy!"
Nhạc Dương nghe thế, lại càng thêm căng thẳng, vội hỏi: "Sao… sao lại biến hướng được?"
Đội trưởng Hồ Dương gắt lên: "Không còn thời gian giải thích đâu, mau rời khỏi đây thôi."
Lữ Cánh Nam nói: "Dùng đại lực thích băng bộ, không thể để bị trượt nữa, nhất định phải cố định chắc chắn điểm an toàn. Đi, động tác nhanh lên nào!"
Đoàn người gần như áp sát xuống mặt đất để bò lên phía trước, hứng lấy cơn gió Tây lạnh thấu xương, lao vào giữa đám cát bay đá chạy như rừng súng mưa đạn, nhọc nhằn nhích từng chút một. Cũng không biết đã bò như thế được bao lâu, trong tiếng thét gào điên loạn của trận cuồng phong, màn sương mù mê ảo dần dâng lên, tầm nhìn giảm xuống chỉ còn chưa đầy ba mươi mét. Lúc này nếu có tảng đá lớn nào bay đến thì lại càng khó né tránh hơn. Bất đồ, phía trước xuất hiện một tảng nham thạch lớn, cao chừng năm sáu mét, đứng vững như bàn thạch giữa trận cuồng phong ghê rợn. Mẫn Mẫn mừng rỡ reo lên: "Nhìn xem! Nhìn xem, bên kia có tảng đá lớn, chúng ta có thể qua đó tránh gió tạm!" Tâm trạng ấy, thật chẳng khác nào người ôm ván gỗ lênh đênh trôi dạt trên mặt biển mấy ngày liền đột nhiên trông thấy một hòn đảo hoang vậy. Mọi người đều thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu nấp được sau lưng tảng đá ấy, ít nhất thì cũng có thể khôi phục được phần nào thể lực.
Khi chỉ còn cách tảng đá ấy chừng chưa đầy năm chục mét, Trác Mộc Cường Ba chợt nhắc nhở Lạt ma Á La đang ở phía trước dẫn đường: "Hình như không ổn, tôi có cảm giác không ổn lắm!"
Lạt ma Á La phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, vừa nghe Trác Mộc Cường Ba nói thế, ngay lập tức đã liên tưởng đến chuyện tuyết yêu bắt người trong sương mù mà người dân tộc Tạng dưới chân núi đã kể. Tức thì liền không nói hai lời, rút đao vận hết sức ném về phía tảng đá lớn ấy. Quả nhiên không ngoài dự liệu của ông, tảng đá vốn vững vàng chắc chắn kia đột nhiên dựng phắt lên, thân hình lại cao thêm một khoảng nữa, phát ra những tiếng thét gào khiến người ta sởn hết cả gai ốc, rồi lẩn tít ra xa, tiếng bước chân sầm sập trong gió khiến mặt đất rung lên bần bật 1.
Lữ Cánh Nam khẽ lắc đầu. Không thể tưởng tượng được người Tuyết trong truyền thuyết lại là con thú khổng lồ có huyết thống lân cận với loài người, rất có khả năng chúng còn có cả trí tuệ nữa. Ví như khi nãy nó chồm hỗm trong sương mù đợi con người tự chui đầu vào rọ, một khi đến quá gần, vì thể lực và hình thể khác biệt quá lớn, ắt cả bọn sẽ chẳng có lấy cả cơ hội trả đòn. Một đối thủ như vậy quả thật đáng sợ.
Đội trưởng Hồ Dương đột nhiên nói: "Đi theo nó!"
Nhạc Dương kinh hãi kêu lên: "Đội trưởng Hồ, không phải anh muốn bắt về một con đấy chứ?"
Đội trưởng Hồ Dương liền quát: "Đồ ngu! Đến cả tuyết yêu cũng không thể chống lại vận tốc gió đến cực hạn ở dải gió Tây này. Bọn chúng thường sinh sống ở quanh đây, nhất định là rất quen đường thuộc lối, phải đi theo chúng mới may ra còn có cơ hội sống sót trở về!"
° ° °
"Hử? Biến tình thế bất lợi thành ưu thế rồi, không ngờ còn biết theo dấu tuyết yêu tìm lối thoát nữa, xem ra hai năm huấn luyện đặc biệt của chúng cũng không uổng phí đâu." Merkin nói với vẻ tán thưởng.
Ivan nói: "Vô dụng thôi, chúng bám vào dây thừng như thế, không thể nao đuổi kịp tuyết yêu được, lại không dám nổ súng vì như vậy sẽ dẫn đến tuyết lở đổ sập xuống bất cứ lúc nào. Gió ở dải gió Tây ấy dường như lại bắt đầu cuồng loạn lên thì phải?"
Max xun xoe nói với Merkin: "Ông chủ, chúng ta cũng phải tìm nơi nào đó náu thân đi, bằng không hướng gió biến đổi, cả chúng ta cũng có nguy cơ bị thổi bay đi đó."
Merkin gật đầu, ba người liền rời xa khỏi khu vực dải gió Tây. Merkin ngoảnh đầu lại nhìn một vùng sương tuyết mịt mờ, thầm nhủ: "Đừng làm ta thất vọng đấy, Cường Ba thiếu gia!"
° ° °
Sải bước theo hướng tuyết yêu chạy trốn, quả nhiên gió Tây có vẻ như đã yếu dần, vận tốc gió giảm đi, tốc độ tiến lên của cả đoàn cũng theo đó mà tăng lên, Trác Mộc Cường Ba vẫn làm động tác gập vào duỗi ra để khôi phục cánh tay, có vẻ như đang từ từ tìm lại được cảm giác sở hữu đôi tay. Nhưng thân hình to lớn như trái núi của tuyết yêu lại đã dần trở nên mờ nhạt trong sương mịt mùng, đội trưởng Hồ Dương hết sức lo lắng. Nếu lỡ để mất cái mốc chỉ đường di động này, bọn họ ắt sẽ vĩnh viễn lạc lối ở chốn Tử vong Tây phong đới này mất.
Đội trưởng Hồ Dương đột nhiên nhớ đến hành động kinh người của Lạt ma Á La khi nãy, liền giơ một cánh tay ra thử thăm dò thế gió, gió dường như đã yếu đi thêm chút nữa. Nhưng Hồ Dương biết rất rõ, ở khu vực Tây phong đới cuồng loạn này, tình huống như vậy xuất hiện là bởi đang có một luồng khí lưu mãnh liệt hơn dần dần hình thành, sự lớn mạnh của nó làm suy yếu đi thế gió Tây mạnh mẽ, một khi đã thành hình, nó tuyệt đối sẽ không đơn giản như gió Tây chết người này… Đó gọi là gió dao cạo, thậm chí còn kinh khủng hơn cả gió sát nhân Nam cực, vốn đã được mệnh danh là thứ gió đáng sợ nhất, đen tối nhất trần đời.
Đội trưởng Hồ Dương vừa gượng chống lại cơn gió, cố tiến lên phía trước, vừa nói với mọi người: "Cứ tiếp tục thế này, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ mất dấu tuyết yêu mất. Một cơn gió còn bạo liệt hơn đang hình thành, nếu trước lúc đó chúng ta không tìm được nơi nào ẩn tránh thì không ai có thể sống sót đâu. Đành phải mạo hiểm thôi!"
Nhạc Dương nói: "Anh nói đi, phải làm thế nào?"
Đội trưởng Hồ Dương đáp: "Bây giờ gió đã không thể nào thổi thốc chúng ta lên khỏi mặt đất nữa, nhân lúc này, không cần dây thừng nữa, chỉ cần dùng dây an toàn nối từng người lại với nhau, mượn lực đẩy của gió Tây mà đi cho nhanh."
Mọi người im bặt trong mấy giây ngắn ngủi, ý kiến của đội trưởng Hồ Dương quả thực quá ư mạo hiểm. Không kéo căng dây thừng nối với chốt an toàn, chỉ dựa vào sức mấy người tiến lên, nếu như chuyện bị gió thổi thốc lên như vừa nãy lại xảy ra, hậu quả sẽ là tất cả đều chết ráo chứ chẳng chơi. Hơn nữa, kiến nghị này được xây dựng trên cơ sở bọn họ nhất định phải tìm ra được một chỗ hõm núi để tránh gió, nếu như không tìm được, dù có liều mạng băng qua được Tử vong Tây phong đới đi nữa, vậy thì làm sao trở về được đây?
Đội trưởng Hồ Dương cuống lên, rối rít hỏi: "Mọi người nói gì đi chứ, có lẽ chúng ta chỉ có khoảng một hai phút thời gian thôi, không thể chần chừ được đâu!"
Lần đầu tiên mọi người thấy Lữ Cánh Nam cắn chặt môi dưới, nhưng đây là quyết định can hệ đến tính mạng của toàn đội, cô đưa mắt nhìn Lạt ma Á La. Vị lạt ma già cũng đang nhíu chặt hai hàng lông mày lại, ông hiểu rõ động tác vừa nãy của mình, đó chẳng qua là khoảnh khắc thực lực bùng phát lên lúc lâm nguy, đến cả Lữ Cánh Nam cũng không thể thực hiện nổi. Nhạc Dương đặt cánh tay lên con dao săn, chỉ cần Lữ Cánh Nam hạ lệnh một tiếng, anh sẽ lập tức chặt đứt dây thừng, cả đám người sẽ được đẩy lao thẳng vào dải gió Tây không phương không hướng gì phía trước mặt.
Chỉ trong năm giây đồng hồ, thời gian và không gian tựa như bị đông kết lại, họ lại phải chơi trò tung đồng xu với Tử thần thêm một lần nữa, sống, chết mỗi bên chỉ chiếm năm mươi phần trăm cơ hội. Cuối cùng, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Lữ Cánh Nam cũng quyết đoán hạ lệnh: "Chặt dây!"
Chỉ nghe Nhạc Dương kêu lên: "Chặt dây." Mọi người lập tức cảm thấy lực kéo mạnh mẽ giúp họ kháng cự lại gió Tây bỗng nhiên nhẹ bẫng, tất cả đều không tự chủ được mà để cơn gió đẩy lao nhanh về phía trước.
Gió Tây, dùng nốt chút hơi thở cuối cùng của mình, thổi cho đám người nối liền thành một hàng dài này loạng chà loạng choạng, bước được bước không, hệt như đàn vịt được lùa về chuồng vậy. Trông bọn họ rất giống những tuyển thủ tham gia một trò chơi tập thể, bị buộc chặt cả vào với nhau, bất cứ người nào không thể giữ cho bước chân đồng bộ với mọi người là cả đội liền có nguy cơ ngã nhào.
Nếu ví chuyện bám dây thừng tiến lên khi nãy là ngồi trên con thuyền buồm dập dềnh trong con sóng dữ, thì lúc này họ tựa như ngồi trên một cái bè gỗ đã gãy cột buồm, không thể điều khiển phương hướng, chỉ dành để gió mặc sức thao túng. Hoặc giả hy vọng sẽ ở ngay trước mắt, hoặc cũng có thể là cái chết, nhưng lúc này thì chẳng còn ai nghĩ ngợi đến những điều ấy nữa, người nào người nấy đều chỉ biết chạy và chạy, dốc hết sức ra mà chạy. Chỉ khi nào theo kịp tốc độ của gió, hình dáng mới do bản thân họ khống chế. Giờ cũng không thể phán đoán xem sương mù đã đến nồng độ nào, càng tệ hại hơn nữa là, thân thể con tuyết yêu kia cuối cùng cũng đã biến mất trong màn sương mênh mông, không thể tìm lại được nữa.
Không biết họ đã chạy được bao lâu, đến cuối cùng, đó cơ hồ đã trở thành một hành động trốn chạy theo bản năng, bản thân họ cũng không thể phân biệt được, rốt cuộc là gió đẩy họ chạy hay là họ tự guồng chân chạy nữa. Tầng đất đông cứng dưới chân dần chuyển sang lớp băng phủ, rồi thành thảm tuyết, tuyết mỗi lúc một dày, rồi thành từng dải như máng ngựa, mọi người cứ bước sâu bước nông, vừa chạy vừa lăn vừa bò, những tiếng kêu "bịch bịch" vang lên không ngớt. "Phịch!" Lạt ma Á La ngã xuống nền đất tuyết, xoay người tránh đà lao tới của Trác Mộc Cường Ba ở phía sau, tay ông giơ lên cao trông như bức tượng Nữ thần Tự do bên Mỹ, khàn giọng hét lên: "Chúng ta đã thoát rồi!"
Trác Mộc Cường Ba ngẩng mặt lên khỏi đống tuyết, không buồn gạt tuyết dính trên mặt đi, chỉ thấy phía trước, trong đống tuyết trông như cái nấm khổng lồ đó, tựa như có một vệt nứt, chính giữa cái nấm xuất hiện một đường rãnh. Cái rãnh ấy vừa hay lại có thể kéo thẳng lên đỉnh núi.
Trương Lập phía sau lưng gã cũng bổ nhào một cái, lao thẳng vào đống tuyết dày, anh hiểu rằng, lần này họ lại thắng trong canh bạc với Tử thần. Ít nhất ở nơi này cũng không thấy có gió nữa, Tử vong Tây phong đới, đối với họ đã trở thành một danh từ của thời quá khứ. Lữ Cánh Nam nhìn đội trưởng Hồ Dương với ánh mắt cảm kích. Đội trưởng Hồ Dương đứng trong đống tuyết ngập tới đầu gối, nhìn Trác Mộc Cường Ba, dùng ánh mắt nhắc lại với gã rằng: "Trong hoàn cảnh chúng ta, nếu cậu không nghĩ ra những chuyện sẽ xảy đến tiếp theo, thì chỉ có một kết cục duy nhất mà thôi, đó là phải trả giá bằng tính mạng của chính cậu."
Giáo sư Phương Tân ngồi bên cạnh Nhạc Dương nghỉ ngơi giây lát, tuy đều đội mũ trùm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nét cười trong mắt ông.
Nhạc Dương nói: "Chắc là tuyết yêu biến mất ở gần đâu đây thôi, mấy người chúng ta đúng là phải cảm ơn nó đã dẫn đường đi mới được."
Đội trưởng Hồ Dương nhìn xuống chân, không ngừng lắc đầu. Đất đông cứng! Tuy trong khu vực gió Tây đã xuất hiện tầng nham thạch hở, nhưng gần lên đến đỉnh núi, dưới chân họ không ngờ lại biến thành tầng đất đông! Đội trưởng Hồ Dương đã leo vô số ngọn núi tuyết, xưa nay chưa từng thấy ở đâu có tầng đất đông gần đỉnh núi như thế này cả. Phải biết rằng, với nhiệt độ thấp tuyệt đối quanh năm cộng với sức gió đáng sợ của đỉnh núi tuyết, tầng đất đông nào cũng sẽ bị nứt toác, bị gió thổi bay đi. Trên đỉnh núi tuyết, ngoài tuyết ra thì chỉ còn tầng nham thạch cứng mà thôi. Không khoa học nào có thể giải thích nổi, tại sao tầng đất đông lại xuất hiện ở khu vực cao như thế này cả. Thế nhưng, nó lại vẫn cứ xuất hiện ở đây.
Đội trưởng Hồ Dương đưa mắt nhìn theo vết nứt, duy chỉ có chỗ miệng khe nứt bên đống tuyết ấy là lộ ra tầng nham thạch màu đen tuyền như gang thép.
Lữ Cánh Nam cổ vũ mọi người: "Nào, các chàng trai trẻ! Các vị lão gia! Đừng dừng lại, cố gắng lên, cố vượt qua hai trăm mét cuối cùng này đi nào! Chúng ta sắp lên tới đỉnh núi rồi!"
Đội trưởng Hồ Dương cũng phản ứng: "Mau đứng lên! Không muốn chết thì…"
Lữ Cánh Nam kiên quyết chỉ lên đỉnh núi, cả đoàn người lại bắt đầu khó nhọc chậm chạp leo lên phía trên. Bên dưới khe nứt là tầng đất đông, hai bên vách tựa như tường cao dựng đứng chắn gió lại, đoạn cuối cùng khi sắp lên đến đỉnh núi phải là lộ trình khó khăn nguy hiểm nhất, nhưng ở núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc này, ngược lại thành ra đoạn đường an toàn thoải mái nhất.
Được nửa đường, tai nghe của Lữ Cánh Nam bất chợt xuất hiện những tạp âm "lẹt xẹt", chi tiết rất nhỏ này không thoát khỏi đôi tai nhạy bén của cô. Lữ Cánh Nam vội lập tức hỏi ngay: "Đội trưởng Hồ, đội trưởng Hồ, tín hiệu điện tử bị nhiễu, phía anh có phản ứng gì không?"
Giọng đội trưởng Hồ Dương pha lẫn với một số tạp âm truyền tới: "Hả? Cô nói cái gì? Hình như… cô nghe… gì à?"
Lữ Cánh Nam vội nói: "Mọi người… nghe thấy tôi nói gì không? Hệ thống liên lạc của mọi người thế nào rồi?"
Bên tai vang lên toàn là các tạp âm hỗn loạn: "…quan, tôi" "Nhiễu…" "nghĩ…"
Lữ Cánh Nam bỏ mũ trùm đầu, giật ống dưỡng khí ra, khẽ thở hổn hển, không khí trên đỉnh núi quả thực quá lạnh. Giáo sư Phương Tân cũng sớm đã cởi bỏ mũ trùm đầu, nói: "Tôi biết tình huống này, đây là phản ứng từ trường mạnh. Có thể là đỉnh núi này tàng chứa một nguồn năng lượng từ trường khổng lồ, từ thạch thiên nhiên có thể ngăn chặn mọi tín hiệu điện tử, tình hình cũng giống như lúc chúng ta ở trong Đảo Huyền Không tự vậy."
Ánh mắt Lữ Cánh Nam thoáng hiện lên một tia bất an. Nếu trên đỉnh núi này không thể sử dụng các thiết bị điện tử, chẳng khác nào họ đã mất đi con mắt, biết dựa vào thứ gì để tìm kiếm lối vào sơn cốc kia đây?
Khi họ leo lên được đỉnh núi tuyết thì đã chậm mất một bước, sương mù mờ mịt đã che phủ kín đặc cả vùng núi xung quanh. Dõi mắt nhìn khắp bốn phương tám hướng đều chỉ là một vùng trắng mờ đục, nếu không phải đã dùng dây an toàn nối nhau lại, và trước mắt vẫn còn lờ mờ nhìn thấy được mấy bóng người, chỉ sợ bọn Trác Mộc Cường Ba đã đi tản ra từ lúc nào không biết rồi. Các máy móc lấy ra, dù điều chỉnh thế nào cũng không có chút phản ứng gì. Mà nguyên nhân sâu xa nhất khiến chậm chễ, đương nhiên chính là bởi họ đã lãng phí quá nhiều thời gian ở bên dưới.
Đội trưởng Hồ Dương thò đầu ra nhìn một lúc, rồi vội rụt vào hít oxy, nói với giọng đầy tiếc nuối: "Toàn bộ các thiết bị điện tử đều không thể sử dụng, vậy là coi như đã chặt đứt tứ chi ngũ quan của chúng ta rồi còn gì. Tình huống này quả là đã nằm ngoài dự liệu của chúng ta, không ngờ trong dãy Himalaya lại có một ngọn núi từ thạch, đây… đây đích thực là do chúng ta đã sơ suất trong khâu chuẩn bị rồi!"
Giờ đây cả đoàn bọn Trác Mộc Cường Ba đang xếp thành hàng một trên mặt tuyết nghiêng nghiêng, hai bên là tuyết chất đống cao ngất, khe hẹp ở giữa chỉ đủ cho hai ba người đi qua. Bên ngoài khe nứt đó, gió Tây vẫn hoành hành cuồng loạn.
Giáo sư Phương Tân nói: "Thế này không phải là cách, nếu không tìm thấy lối vào sơn cốc, chúng ta sẽ bị vây khốn ở đây đến chết mất."
Đội trưởng Hồ Dương nói: "Hay là thế này, cứ tìm kiếm men triền núi theo phương ngang, nếu thực sự không tìm được thì chúng ta xuống núi ở phía bên kia vậy."
Trương Lập nói: "Thế chẳng phải là đã vượt qua biên giới rồi à?"
Ba Tang lạnh lùng đáp: "Ở đây là khu vực không người, lấy đâu ra biên với chẳng giới." Hồi trước anh ta và đồng bọn toàn băng núi vượt đèo để qua biên giới, nên cũng không lấy gì làm lạ.
Lạt ma Á La lo lắng nói: "Gió tây ở triền núi, so với bên dưới khu vực đọng tuyết này thì chỉ có lớn hơn chứ không nhỏ hơn đâu, muốn dịch chuyển theo phương ngang trên triền núi khó lắm đấy. Giờ ở dưới chân chúng ta là một lớp tuyết dày chứ không phải tầng đất đông cứng, đến cả một điểm cố định cũng không thể nào có nổi ấy chứ."
Trương Lập thở dài: "Vấn đề vẫn là do không thể sử dụng được máy móc. Hà, nếu chúng ta có thiết bị đo đạc không cần dùng đến điện tử thì tốt quá rồi." Có điều, trong xã hội hiện đại này, gần như đã không còn thứ thiết bị thám trắc nào không ứng dụng hai nguyên lý điện và từ ấy nữa rồi.
Đường Mẫn nói: "Nhưng cứ ở mãi trong ổ tuyết này cũng không phải cách hay, dưỡng khí của chúng ta không còn bao lâu nữa đâu. Lại còn vấn đề chỗ ăn chỗ ngủ nữa, không phải là chuyện nhỏ đâu."
Đội trưởng Hồ Dương nói: "Đó vẫn không phải vấn đề mà tôi lo lắng nhất. Đụn tuyết này thoạt nhìn có vẻ chắc chắn, kỳ thực rất dễ sụp xuống, nếu chúng ta ở đây lâu quá, tuyết ở hai bên đổ ập xuống thì cả bọn sẽ bị vùi chôn bên dưới đấy."
Lạt ma Á La nói: "Tầm nhìn quá thấp, gió cũng lớn nữa, dù là lên triền núi trinh sát thôi, nhưng nếu tất cả cùng đi thì cũng chỉ tăng thêm phần nguy hiểm mà thôi. Tôi đề nghị, tôi, Cường Ba thiếu gia, Ba Tang và đội trưởng Hồ Dương, bốn chúng tôi sẽ lên đấy xem sao."
Nhạc Dương nói: "Tại sao chúng tôi đi lại thêm phần nguy hiểm?"
Trương Lập cũng nói: "Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được sự nguy hiểm mà đại sư nói, nhưng tại sao cả giáo quan cũng không thể đi?"
Đường Mẫn thì thắc mắc: "Đã tới đây rồi, cứ như vậy rút lui, chẳng phải sẽ uổng bao công sức trước đây ư?"
Gần như người nào cũng lên tiếng, lối đi nhỏ hẹp lại dẫn âm tốt, làm Trác Mộc Cường Ba nghe mà nhức hết cả đầu. Gã không kìm được, gắt lên: "Đừng ồn nữa, mọi người yên lặng chút xem nào!" Giọng gã không lớn lắm, nhưng trong lời nói lại toát lên một vẻ uy nghiêm tự nhiên. Đúng khoảnh khắc ấy, không ngờ tất cả đều im lặng, ngước nhìn về phía Trác Mộc Cường Ba, thể hình trong như ngọn núi ấy của gã khiến tâm thần mỗi người đều trấn định lại phần nào. Trác Mộc Cường Ba điềm đạm nói: "Thảo luận chẳng đưa đến kết quả gì đâu, chúng ta nghe đội trưởng Hồ Dương nói xem." Đội trưởng Hồ Dương khẽ gật đầu: "Kiến nghị của pháp sư Á La rất đáng thử xem. Giờ mạo hiểm xông lên cũng không phải là cách hay, kiên quyết rút lui cũng không phải lựa chọn hàng đầu, tốt nhất là mấy người lên trước thăm dò. Nếu quả thực không thể tìm được, vậy thì chỉ còn cách đánh trống thu quân thôi."
Lạt ma Á La giải thích với mọi người: "Tôi nghĩ thế này, đội trưởng Hồ Dương rất có kinh nghiệm ở vùng địa cực, Ba Tang thì đã có trải nghiệm tương tự tình huống này rồi, thể hình của Cường Ba thiếu gia có ưu thế nhất định khi chống chọi lại cuồng phong, còn tôi, tôi nghĩ mình vẫn còn năng lực hoạt động được trong khu vực có gió mạnh. Không phải tôi nói những người còn lại không làm được, mà chỉ là tập trung ưu thế của từng người lại, hòng đạt tới hiệu quả cao nhất thôi."
Đội trưởng Hồ Dương tiếp lời: "Hơn nữa, có mọi người làm mốc đánh dấu và biển chỉ hướng cho chúng tôi quay lại, tỉ lệ thành công lại được nâng cao đáng kể. Nếu không còn ý kiến nào khác thì cứ quyết định như vậy đi. Đưa các công cụ đây, chúng tôi sẽ lập tức xuất phát."
Đường Mẫn nắm chặt bàn tay Trác Mộc Cường Ba, nói: "Cẩn thận đấy."
Trác Mộc Cường Ba mỉm cười đáp: "Yên tâm, đội trưởng Hồ Dương đã thành tinh rồi, không có anh ấy, chúng ta làm sao đến được chỗ này. Có anh ấy yểm hộ cho anh, dẫu có gặp phải tuyết yêu, bọn anh cũng có thể bắt một hai con đem về ấy chứ.
Bốn người mang theo chốt thép, đục băng, dây thừng…, bỏ hết các trang bị vô dụng như đồ điện tử và máy ảnh, bắt đầu thăm dò khu vực xung quanh đỉnh núi. Vừa mới thò đầu ra khỏi khe nứt, gió Tây đã thổi ập tới như dao cắt. Trong cơn gió cuồng bạo ấy, phạm vi thăm dò của bốn người không thể quá lớn, kế hoạch của họ chỉ là đi sang hai bên trái phải, mỗi bên chừng hai trăm mét.
Thế nhưng, giờ thì tầm nhìn chỉ còn chưa đầy năm mét, trong màn sương mù mênh mang mờ mịt này, thử hỏi còn có thể quan trắc ra được cái gì nữa chứ? Bốn người men theo triền núi đi về phía Tây Bắc chừng hai trăm mét, rồi lại đi về phía Đông Nam chừng hai trăm mét, Ba Tang bỏ mặt nạ dưỡng khí xuống nói: "Không được, đã đến khu vực rìa của tầng tuyết phủ rồi, trên cái "tán nấm" này, ngoài cái khe mà chúng ta đi lúc nãy, không còn thông đạo nào khác nữa, trên đây căn bản là không có đường. Đụn tuyết này trông như cái ô có đỉnh xòe ra hình chữ đinh (丁), dù là hướng nào, cũng phải thả dây thừng leo thẳng xuống. Còn nữa, giờ tôi đang nghi ngờ, rốt cuộc chúng ta đã lên đến đỉnh núi hay chưa đây?"
Trác Mộc Cường Ba giương mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trắng toát một vùng. Lạt ma Á La cũng lộ ra ánh mắt hoang mang, trong sương mù dày đặc như thế này, không ai biết được rốt cuộc họ đã lên đến đỉnh núi hay chưa. Đội trưởng Hồ Dương lắc đầu: "Tạm gác chuyện ấy lại đã, chúng ta thử buông thừng xuống xem sao rồi tính sau."
Trác Mộc Cường Ba lo lắng nói: "Phạm vi lớn như vậy, chúng ta nên buông thừng xuống ở chỗ nào đây?"
Đội trưởng Hồ Dương nói: "Tìm mấy điểm đóng chốt an toàn, thử hết một lượt. Độ cao lớn nhất là một trăm mét, gió ở đây lớn quá, khoảng cách xa quá thì nguy cơ bị đứt dây rất cao."
Trong đụn tuyết ấy, hộ tìm được bảy điểm để thử buông dây, lần lượt thử hết, nhưng không có điểm nào có thể thả dây xuống được chạm đáy. Bốn phía đều mênh mang, trên không thể tới trời, dưới không tới đất, trước sau trái phải thảy đều không thấy vách núi. Bốn người đành quay trở lại, lúc này tầm nhìn lại càng thấp hơn nữa, hoàn toàn không thể nhìn thấy thứ gì, đội trưởng Hồ Dương nói: "So sánh với bản đồ vệ tinh, và phân tích của máy tính, thì tấm bản đồ kia đích thực là chỉ hướng đến khu vực xung quanh mỏm núi này, hơn nữa tuyết yêu cũng biến mất ở quanh quẩn đâu đây thôi.Chỉ tiếc là, lên núi có đường, mà xuống núi lại không có lối, rốt cuộc là chuyện gì đây chứ?"
Trác Mộc Cường Ba nêu ý kiến: "Hay là chúng ta thử thêm mấy lần nữa?"
Đội trưởng Hồ Dương lắc đầu: "Không được, dây thừng bị mài mòn ghê quá. Hơn nữa cậu xem xem, với tình hình thời tiết thế này, có thử thêm mấy lần cũng vô dụng thôi."
Ba Tang nói: "Liệu có phải vì tuyết dày quá không? Chúng ta đổi chỗ ra triền núi thử xem sao?"
Đội trưởng Hồ Dương và hai người khác đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu nói: "Có thể thử xem sao. Đi thôi, chúng ta trở về báo tin cho mọi người."
Khi rời khỏi đụn tuyết, ánh mắt Ba Tang bỗng trở nên mênh mang, cảm giác này sao mà quen thuộc, bị bao vây trong màn sương tuyết lạnh lẽo, không nhìn thấy đường phía trước, bên tai chỉ nghe tiếng gió, cơn gió phẫn nộ thét gào. Đột nhiên trong óc anh ta lóe lên một hình ảnh, là gì vậy? Năm xưa dường như cũng như thế này, đúng rồi, là ở một đoạn triền núi nào đó, đột nhiên lăn xuống, dường như đúng là vậy? Lại dường như không phải vậy, rốt cuộc là thế nào đây? Bàn tay Ba Tang thọc vào trong mũ đội đầu, ra sức vầy vò mái tóc chỉ ngắn chừng đốt ngón tay.
Trở lại chỗ cũ, nói rõ tình hình với mọi người xong, cả đoàn lại đi xuống mép bên dưới đụn tuyết, tuy rằng gió Tây rất cuồng loạn, nhưng thế gió bên dưới đụn tuyết không đủ để tạo thành sự uy hiếp lớn. Nhưng quãng đường vòng từ khe nứt đến triền núi, lại là đoạn đường mà mọi người vừa đi vừa nơm nớp âu lo nhất.
Gió lạnh thổi quét qua, mọi người loạng choạng bước đi trong tuyết, mỗi bước đều ngập sâu vào nền đất tuyết phủ, chỗ nông nhất cũng ngập đến tận thắt lưng, có thể nói là mỗi bước đi mỗi gian nan. Mọi người vịn chắc lấy nhau, chỉ sợ có ai bất cẩn rơi xuống khe nứt nào đó, thì kết cục cũng chẳng khác nào bị ngã xuống khe băng.
Đi trong vùng tuyết phủ này, không ai dám nói lớn tiếng, trên đầu là băng tích ngàn năm,chỉ tùy tiện ập xuống một mảng nhỏ thôi cũng đủ khiến bọn họ chết hết ở chốn đây rồi. Gió ở đây không cuồng loạn như ở Tây phong đới, băng tuyết cũng không hiểm trở bằng khu vực khe băng nứt, nhưng lại là quãng đường mà bọn Trác Mộc Cường Ba nơm nớp sợ, bước đi cẩn thận dè dặt nhất. Ngoại trừ đụn tuyết khổng lồ trên đỉnh đầu, trong đám sương mù mờ mịt kia, ai biết được phía trước mặt mình có đột nhiên xuất hiện con quái thú to đến rợn cả người kia hay không. Mọi người nói ít lạ thường, chỉ lặng lẽ lần tay lên vách bên của đụn tuyết để tiến về phía trước, tay kia nắm chặt lại thành nắm đấm gác lên vai người đi trước, bên trong giữ chặt sợi dây an toàn đảm bảo cho tính mạng của mình.
Lộ trình không dài, nhưng thời gian trùng trình ở đây lại là nhiều nhất, bởi vì… nguy cơ bốn bề. Nguy cơ bốn bề, trước tiên ấy là cơn gió cuồng loạn thốc vào mặt. Chốc chốc gió lại men theo mép dưới đụn tuyết thổi tạt qua, rất bất chừng, không biết tới lúc nào nữa. Để kháng cự lại gió Tây, tất cả thành viên trong đội phải xếp thành thế trận, các thứ đục băng, dùi băng, cuốc chim… đều phải lấy ra dùng. Cứ mỗi lần gió Tây quét qua như thế, cả đám Trác Mộc Cường Ba đều mệt nhoài đến sức cùng lực kiệt. Tiếp đó là đống tuyết ngàn cân lơ lửng trên đỉnh đầu kia, chỉ riêng về kích cỡ thôi cũng lớn hơn những khối băng ở khu phía dưới cả trăm lần rồi, lại chi chít những vết nứt nẻ, chẳng hiểu sẽ sụp xuống lúc nào, cái áp lực vô hình mà đám người phía dưới phải chịu đựng đó lại càng khủng khiếp hơn nữa nhất là mỗi khi có gió thổi qua khiến đụn tuyết bên trên rập rình đung đưa. Ngoài ra, ở mép dưới hướng ra bên ngoài của đụn tuyết còn la liệt rất nhiều những gò tuyết trắng trông từa tựa như ở rừng tháp băng, nhưng hơi thấp hơn, thoạt nhìn giống vô số chiếc bánh bao khổng lồ bày trên mặt đất. đội trưởng Hồ Dương kinh hoảng cảnh cáo với những người còn lại, đó là gò đông trướng, là loại gò phình lên do sự sai biệt nhiệt độ của tầng đất đông cứng, so ra thì chẳng khác nào những trái bom hẹn giờ bên trong nén đầy khí cao áp, có thể nổ tung lên bất cứ lúc nào. Đó chính là kỳ quan tự nhiên mang tính phá hoại kinh khủng, được mệnh danh là núi lửa băng; không chỉ có vậy, trong màn sương tuyết mịt mờ không thể nhìn thấy gì sau lưng đoàn người leo núi, vẫn còn lửng lơ một mối uy hiếp bí ẩn hơn, đáng sợ hơn bội phần. Dựa vào sự mẫn cảm đặc biệt hơn người với mối hiểm nguy của mình, Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang thi thoảng lại kêu mọi người dừng lại, tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng mối nguy không thể nhìn thấy ở phía sau đó, có lúc thì mấy phút, có lúc đến mười mấy phút, tới khi hơi thở mọi người bắt đầu rối loạn, tim đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh toát đầm đìa, hai người họ mới bảo có thể tiếp tục tiến lên được rồi. Tuy rằng không trực tiếp đối mặt với những quan ải sinh tử, nhưng tiến lên phía trước bên dưới đụn tuyết cùng với bốn mối nguy hiểm rình rập như thế, muốn đi nhanh thực sự là một điều bất khả.
Mọi người đều nắm chặt sợi thừng trong tay, lặng lẽ bước đi. Lạt ma Á La và giáo sư Phương Tân bắt đầu dự cảm thấy thất bại đang gần kề, những người khác cũng bị một bầu không khí băng lạnh bao phủ. Vừa đi được vài bước, Nhạc Dương vừa cất tiếng: "Kỳ thực…" thì đội trưởng Hồ Dương đột nhiên thấp giọng hô khẽ "Cẩn thận!" đồng thời nghiêng người ngã xuống, lăn ra phía ngoài, những thành viên khác trong đoàn không kịp nghĩ ngợi gì, cũng đổ người lăn theo. Vừa rời khỏi vị trí đó, một đụn tuyết cao ngang đầu người từ trên cao ập xuống, dấy lên một màn mù trắng toát trên mặt đất.
Đội trưởng Hồ Dương thở phào một tiếng: "Được rồi, sau này nói chuyện thì cẩn thận một chút, sóng âm chấn động có thể gây ra sạt lở bất cứ lúc nào đấy!" Nhạc Dương liền bịt chặt miệng mình lại.
Không biết đã đi được bao lâu, bầu trời phía trước bắt đầu rộng mở, sương mù cũng sáng dần lên. Đội trưởng Hồ Dương thở ra khe khẽ, nói: "Vòng ra đến triền núi rồi." Toàn thể thành viên trong đội giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim thì vẫn còn đập thình thịch liên hồi.
Ở đoạn trên, triền núi cũng không có đường, lấy máy đo ra, vẫn toàn tạp âm hỗn loạn, số má điện tử thì nhảy liên hồi kỳ trận, căn bản không thể sử dụng nổi. Giáo sư Phương Tân thở dài nói: "Xem ra, toàn bộ khu núi này đã bị từ trường bao vây rồi. Đúng là một tấm bình phong thiên nhiên, nếu không có nó, chỉ e Bạc Ba La thần miếu sớm đã bị người ta phát hiện ra rồi."
Lạt ma Á La nói: "Không chỉ vậy, còn có cả màn sương và dải gió Tây khủng khiếp kia nữa, chẳng trách đã có bao nhiêu kẻ mạo hiểm đều thất bại. Ở chốn này, muốn…" Ông đột nhiên ngừng lại, không nói tiếp nữa, nhưng ai cũng hiểu rằng, Lạt ma Á La muốn nói: "muốn tìm được lối vào thần miếu trong hoàn cảnh này là điều tuyệt đối không thể làm được."
Các đội viên hết sức lo lắng. Trác Mộc Cường Ba là người lo lắng nhất. bọn họ đều cho rằng, liều mạng thập tử nhất sinh mới giành được tấm bản đồ, lần này hy vọng tìm thấy thần miếu là lớn nhất rồi, thế nhưng, hiện thực tàn khốc đã đập tan giấc mơ tốt đẹp của họ như bóng bóng xà phòng. Ở nơi này, không máy móc nào có thể sử dụng nổi, thị lực lại chỉ giới hạn trong tầm một hai mét, trèo lên triền núi, gió Tây sẽ đẩy ngược họ trở về. Lại còn cả loài thú khổng lồ nấp trong màn sương tuyết kia, thi thoảng ẩn hiện bắt người đi ăn sống nuốt tươi nữa, riêng nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta phải lạnh hết cả người rồi. Chỉ có giáo sư Phương Tân, mối lo trong lòng đã trở thành hiện thực, tâm trạng tự nhiên là phức tạp hơn nhiều. Nhưng giờ đây, điều ông nghĩ nhiều hơn cả chính là làm sao để trở về. Gió Tây đã đẩy họ một mạch tới chỗ đụn tuyết này, muốn trở lại, ắt sẽ khó khăn hơn lúc lên đây bội phần.
Lữ Cánh Nam nói: "Chúng ta vòng qua bên kia xem sao, giờ chỉ hy vọng có thể phát hiện được gì đó ở phía bên kia thôi."
Lạt ma Á La vẫn là người đi đầu toàn đội, vừa mới bám theo lên được chỗ mỏm núi, đột nhiên thấy thân thể lửng lơ giữa tầng không, ông vội bám chắc lấy dây thừng, mấy người phía sau cùng hợp lực kéo lạt ma trở lại. Chỉ thấy Lạt ma Á La biến sắc nói: "Có phải chúng ta đã ra khỏi đụn tuyết rồi không? Sao cảm giác vẫn đang ở vùng rìa đụn tuyets, thế mà vừa qua đỉnh dốc đã không thấy đường rồi, lẽ nào cả dải triền núi này đều là vách dựng đứng hình chữ đinh(丁) hay sao?"
Đội trưởng Hồ Dương nói: "Không thể nào, chúng ta từ bên dưới leo lên từng bước từng bước cơ mà, triền núi không thể hình chữ đinh được. Có điều, vách dựng đứng hình chữ liễu(了) thì rất có khả năng xuất hiện."
Lạt ma Á La nói: "Hay là để tôi xuống dưới xem thế nào?"
Dây thừng được cố định chắc chắn rồi thả xuống, Lạt ma Á La cài dây an toàn, trượt theo sợi dây thừng leo xuống. Chỉ thoáng cái, bóng ông đã biến mất trong màn sương mù dày đặc. Thời gian dần trôi, quả tim mọi người lửng lơ treo mỗi lúc một cao, đúng lúc Nhạc Dương gần như không thể nhẫn nại nổi nữa, định ra kéo dây thửng thử liên lạc với Lạt ma Á La thì pháp sư đã leo lên, chụp mặt nạ hít dưỡng khí một lúc mới hồi phục được. Nhìn bóng hình Lạt ma Á La hiện ra trong màn sương mù mờ mịt, Ba Tang chợt giật thót mình, tay phải không tự chủ được mà rung lên một chặp, lần mò đến vị trí khẩu súng một cách vô thức, đáng tiếc, lúc này anh ta lại không mang súng bên mình. Mọi người đều vây xung quanh Lạt ma Á La, không ai để ý đến hành động kỳ lạ ấy của Ba Tang cả.
Lạt ma Á La khôi phục phần nào thể lực, lắc đầu lia lịa nói: "Không được, sâu không thấy đáy, tôi trượt xuống tầm một trăm mét mà vẫn chưa chạm tới vật thể nào cả. Bốn phía đều là sương mù trắng toát, chẳng nhìn thấy gì hết. Tôi đã bắn dây móc ra cả bốn phía xung quanh, nhưng cũng không chạm phải bất cứ thứ gì."
Đội trưởng Hồ Dương lặp lại những điều Lạt ma Á La vừa nói: "Trượt xuống một trăm mét, trong phạm vi không gian hai chục mét không có vách núi, cũng có nghĩa là triền núi này có dạng đứt gãy nghiêng về một phương, phía bên kia triền dốc hoàn toàn hụt và hổng, chẳng những vậy, độ nghiêng này còn rất lớn nữa."
Lữ Cánh Nam nói: "Không sai, điều này rất hợp với suy luận theo chiều hướng mạnh dạn của một số chuyên gia. Các chuyên gia cho rằng, gần đây có một khu vực hõm xuống ở trên triền núi, đó rất có khả năng chính là nơi Bạc Ba La thần miếu được xây dựng." Nói đoạn, cô giơ hai ngón tay lên thành hình chữ "V" ngược, kế đó lại tách ra một khoảng, nhìn vào phía tay phải nói, "Đây là núi Tư Tất Kiệt Mạc ở phía Trung Quốc." Rồi lạ nhìn sang tay trái bảo, "Đây là phía Nepal." Cuối cùng, cô hướng ánh mắt vào phía khoảng trống giữa hai ngón tay, "Đây, chính là chỗ núi tuyết bị nứt ra mà các chuyên gia suy đoán, bên dưới chính là nơi Bạc Ba La thần miếu được xây dựng."
Trương Lập như sực hiểu ra chuyện gì đó, nói: "Không ngờ lại là vậy. Tạm không nói đến chuyện cho đến nay vẫn chưa có người nào có thể lên đỉnh từ phía biên giới Trung Quốc, mà cho dù có lên được đỉnh ở phía Nepal đi chăng nữa, cũng chỉ có thể trở về theo hướng Nepal mà thôi, bởi vì đây căn bản không phải một đỉnh núi, mà là hai, ở giữa có một khoảng đứt gãy không thể vượt qua được."
Nhạc Dương cũng vỗ tay đánh "đét" một tiếng: "Ở đây một năm bốn mùa đều là sương mù mờ mịt, cộng thêm từ trường mạnh làm nhiễu loạn tất cả các thiết bị điện tử, có hai tầng bảo vệ thiên nhiên này, dù là ảnh chụp vệ tinh hay quan sát ở cự ly gần thì cũng không thể thấy được diện mạo của khe hở khổng lồ này được. Chẳng trách… chẳng trách đã hơn trăm năm rồi, mà không có người nào tìm được Bạc Ba La thần miếu! Sương mù như thế này, dù thần miếu có ở ngay trước mặt cũng chẳng trông thấy ấy chứ!"
Giáo sư Phương Tân nói: "Dù biết được thì đã sao chứ? Vấn đề của chúng ta hiện nay là, làm sao tìm được nơi duy nhất có thể đi xuống kia, rốt cuộc lối vào ở đâu chứ?"
Đội trưởng Hồ Dương ủ rũ nói: "Mấu chốt lúc này là chúng ta không tìm được lối vào kia. Bản đồ cũng chỉ chủ thích một phạm vi ước chừng, chỉ hướng đỉnh ngọn núi có đụn tuyết và các đỉnh núi vệ tinh xung quanh, nhưng chúng tôi đã thử bảy lần trên đỉnh đụn tuyết rồi, mỗi lần đều trượt xuống cả trăm mét hoặc hơn, không lần nào là chạm tới mặt núi cả. Mà quan trọng nhất là màn sương mù ở đây lớn quá, chúng ta đã đến trễ một bước, đi đường vòng lên triền núi này đã là cách trong lúc không còn cách nào khác rồi. Chúng tôi hy vọng tìm thấy mép của khe nứt kia, nhưng giờ xem ra, khe nứt này có lẽ còn lớn hơn những gì chúng tôi tưởng tượng ban đầu nữa, từ phạm vi bị sương mù bao phủ này mà tính, chỉ sợ đường kính của nó phải trên ba chục cây số vuông chứ chẳng chơi đâu."
Tất cả đều nhìn vào biển sương mù mênh mang thở dài bất lực, thử buông dây trượt xuống trong phạm vi lớn như thế này có khác gì đáy bể mò kim đâu chứ? Phải cần bao nhiêu thời gian mới hoàn thành? Huống hồ, họ đã chọn một ngày thời tiết đẹp nhất trên rặng núi này rồi, nếu đổi sang một thời gian khác, chỉ riêng thứ gió dao cạo vận tốc trên 100 mét/giây kia cũng đủ để tàn sát tất cả mọi sự sống ở khu vực này rồi.
Giáo sư Phương Tân đột nhiên lên tiếng hỏi: "Ba Tang, anh thử xem có nhớ lại được điều gì trong hoàn cảnh này không. Chẳng hạn như hồi đó bọn anh bị lăn xuống ở chỗ nào? Tình hình xung quanh như thế nào?"
Ba Tang cười gượng nói: "Tình hình lúc đó quả thực là rất giống bây giờ, nhưng mọi người thử nhìn xung quanh mà xem, có ai cho tôi biết được địa hình xung quanh đây như thế nào hay không?" Tất cả chỉ biết lắc đầu. Ngoài xa hai mét, hình dáng một người chỉ là cái bóng mờ mờ nhàn nhạt, đừng nói gì đến cả một dải núi tuyết hòa lẫn với sương mù thành một mảng mênh mang.
Khẽ cắn chặt răng lại, Ba Tang nói: "Hay là để tôi thử xuống một lần, xem xem có nhớ lại được điều gì đó không?"
Cả đoàn người lại tiếp tục men theo triền núi đi về phía Đông Nam chừng mấy trăm mét nữa, chọn một điểm để buông dây, bắt đầu lắp đặt các thiết bị, chuẩn bị thả Ba Tang xuống dưới.
--------------------------------
1 Chỗ này có đôi chút khó hiểu, hàm lượng ô xy trong không khí hiện nay không đủ để tồn tại những loài động vật lớn như ở các kỷ thuộc đại Trung sinh, đặc biệt trong môi trường không khí loãng trên núi tuyết. Một người như tác giả Hà Mã chắc không đưa ra những tình tiết quá vô lý, hẳn phải có một giả thiết hợp lý nào đó mà ông chưa nói rõ ra.
Bình luận facebook