Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Giáo sư Phương Tân cũng hoàn toàn thẫn thờ, hình ảnh lập thể trong tầng băng tổng cộng có ba người, hiện tượng quang học ấy khiến cả nét mặt mỗi người cũng giữ lại hoàn toàn, thật khó mà tưởng tượng nổi. Một người đàn ông mắt ba góc, quần áo rách rưới nằm dưới đất, trên mặt có một vết sẹo đáng sợ, nhìn có vẻ như người này được hai người còn lại cứu đưa đến tòa băng cung này. Trong hình ảnh lập thể đó, y đang trợn mắt cười điên cuồng, một tay chống người lên, tay kia thì nhanh chóng đâm thứ gì đó vào lưng người phụ nữ đứng trước mình.
Bên trong trang phục leo núi của người phụ nữ ấy là cổ áo kiểu dân tộc Tạng, cô xoay lưng về phía tên hung thủ, đang lục lọi gì đó trong túi áo đựng đồ cấp cứu, nét mặt đầy vẻ lo lắng quan thiết, rõ ràng trong khoảnh khắc bị lưu hình ảnh vào tầng băng này, cô vẫn chưa hề có cảm giác đau đớn. Bên cạnh cô gái là một thành viên khác trong đội leo núi, chiều cao, nét mặt trông cũng có mấy nét giông giống Trương Lập, trên trang phục còn in cả quốc kỳ Trung Quốc, anh ta đang vươn tay chộp lấy cổ tay tên hung thủ, miệng hơi mở ra, tựa như đang hét lên cảnh báo. Nhìn y phục và ba lô trên lưng ba người này, có thể thấy thời gian của hình ảnh lập thể này cách hiện tại không xa lắm, Nhạc Dương tựa như sực nhớ ra điều gì đó, anh run run giọng, cất tiếng: "Chú… chú Cương Nhật Phổ Bạc!"
Cương Nhật Phổ Bạc ngoảnh đầu lại, thấy ba người bọn Nhạc Dương đang ngây ngẩn ra nhìn vào vách băng, liền nghi hoặc bước lên thêm mấy bước nữa, đã trông thấy trong bức vách như có sự lạ gì. Anh liền dừng bước, đứng thẫn thờ ra khoảng hai giây, rồi lại bước lên mấy bước nữa, sắc mặt bắt đầu biến đổi, thêm một hai bước nữa, tay chân liền lạnh toát run lên bần bật, rồi bất chợt lao vút tới như mũi tên, tưởng chừng như không ai có thể ngăn cản nổi. Cương Nhật Phổ Bạc lao thẳng tới trước vách băng, cổ họng hét lên: "Lạp Chân…" chỉ gọi được một cái tên ấy, rồi không sao thốt lên nổi thêm tiếng nào nữa.
Không ngờ quả nhiên lại là vậy, Nhạc Dương nghe thấy tiếng Cương Nhật Phổ Bạc gầm thét, đột nhiên thấy trong tim mình đau thắt lại mà không hiểu vì sao, nếu chẳng phải Trương Lập vẫn nắm chặt cánh tay, suýt chút nữa anh đã không giữ vững được ngọn đèn chiếu kia rồi. Còn Trương Lập thì cũng như bị ma nhập, cứ bấu chặt cổ tay Nhạc Dương, đờ ra bất động.
Bàn tay run rẩy của Cương Nhật Phổ Bạc mò mẫm trên bức tường băng, nét mặt Lạp Chân sao mà rõ ràng đến thế, tựa hồ như ở ngay trước mắt, cô vẫn xinh đẹp, vẫn vui tươi, lúc nào cô cũng chỉ nghĩ cho người khác, cái tên ở phía sau kia, hắn muốn giết em đó! Ánh mắt ác độc ấy làm trái tim Cương Nhật Phổ Bạc nhỏ m áu, đột nhiên, anh ta cũng không còn phân biệt được đâu là ảo giác đâu là sự thật nữa, anh muốn lao vào cứu Lạp Chân, muốn cản tên xấu xa tàn bạo đó lại! Anh giơ cao nắm đấm, ra sức đấm mạnh vào mặt băng, anh phải phá vỡ chướng ngại vật này, để có thể đến bên Lạp Chân một lần nữa.
Bức tường băng đó đã gần ngàn năm không tan chảy, cứng còn hơn sắt thép bê tông, đầu nắm tay làm sao có thể đập vỡ cho nổi. Sau mấy cú đấm, trên mặt băng đã tóe ra mấy bông hoa máu, bọn Trác Mộc Cường Ba nhìn thấy mà thảy đều kinh hoàng biến sắc, duy chỉ có Cương Nhật Phổ Bạc là hoàn toàn không cảm giác gì, cứ vung nắm tay đấm lên, một đấm, rồi lại một đấm nữa giáng thẳng xuống bức tường băng. Anh ta phải phá vỡ chướng ngại chắn đường này, anh ta phải cứu Lạp Chân ra khỏi nơi đây!
Trác Mộc Cường Ba xông lên ngăn chặn Cương Nhật Phổ Bạc lại, nói: "A quả, vô dụng thôi, a quả! Anh đừng tự làm tổn thương mình nữa! Chị Lạp Chân sẽ đau lòng lắm đấy! Nhạc Dương, chiếu đèn ra chỗ khác đi!"
Cổ tay Nhạc Dương đang bị Trương Lập giữ chặt ở đó, anh cũng không làm gì được nữa.
"Cậu bỏ tôi ra, Lạp Chân ở bên trong kia kìa! Cậu bỏ tôi ra…" Cương Nhật Phổ Bạc ra sức vùng vẫy, rồi đột nhiên khóc rống lên, khóc như một đứa trẻ, bị thương mà yếu ớt, bất lực cô đơn mà tĩnh mịch, bao nhiêu ngày đêm chờ ngóng, bao nhiêu nhớ nhung sầu thảm, tất cả đều hóa thành nước mắt trào tuôn ra như suối trong một khoảnh khắc này. Cương Lạp tiến lại gần, dịu dàng liếm nước mắt cho Cương Nhật Phổ Bạc, thấy mằn mặn, nó ngoảnh đầu lại nhìn, bên trong tầng băng kia là nữ chủ nhân mà mình chưa từng gặp mặt hay sao? Không phải họ đang cứu gã đàn ông kia hay sao? Tên kia làm gì với nữ chủ nhân vậy? Nó có thể đọc hiểu lòng người, nhưng lại không sao hiểu nổi, quan hệ giữa người với người, cớ sao phức tạp đến thế…
Cương Nhật Phổ Bạc mệt mỏi dựa người lên bức tường băng, chiếc mũ lông cáo rơi xuống đất, tựa như một người bệnh nặng chỉ còn thoi thóp hơi thở, hai mắt trống rỗng thẫn thờ. Đối mặt với tình huống bất ngờ này, mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba cũng không nghĩ ra được chủ ý gì, đành nhao nhao khuyên giải Cương Nhật Phổ Bạc, Nhạc Dương cũng thấp giọng khuyên: "Chú à, chớ nên…"
Lời còn chưa nói dứt, Cương Nhật Phổ Bạc đã bất ngờ nổi trận lôi đình. Anh ta nhảy dựng lên, lao vút tới bên cạnh bệ tượng, tóm chặt lấy cổ áo Nhạc Dương, nhấc bổng anh chàng lên. "Tại sao cậu lại chiếu đèn loạn xạ lên như thế!" Cương Nhật Phổ Bạc lại nghiến răng ken két, cơ mặt giật giật, gào lên như nát gan xé phổi, "Tại sao cậu lại gọi tên tôi!" Mười bảy năm rồi, mười bảy năm chờ đợi, một mình trên núi tuyết cô liêu, anh ta vẫn tin tưởng và kiên trì, giờ đây, hy vọng mười bảy năm ấy đã vỡ vụn! Tất cả lửa giận anh ta dồn hết cả vào Nhạc Dương. Nhạc Dương cũng im lặng không lên tiếng, để mặc cho Cương Nhật Phổ Bạc lắc qua lắc lại rũ rượi. Nhìn người đàn ông đáng thương trước mắt, tựa như con sói bị thương trên chốn thảo nguyên hoang dã phẫn nộ gào rú lên với trời xanh thăm thẳm, Nhạc Dương có thể hiểu được, bởi anh cũng từng mất người thân. Trong lúc bị rung lắc ấy, anh đột nhiên nhận ra, mái tóc xám bạc của Cương Nhật Phổ Bạc không ngờ cứ rơi tróc xuống từng mảng lớn, trong chốc lát đã già đi mấy chục tuổi, ngọn lửa sinh mệnh đang nhanh chóng lụi tàn.
"Bình!" Cương Nhật Phổ Bạc ép mạnh Nhạc Dương lên vách tường băng. Trác Mộc Cường Ba vội lớn tiếng can ngăn: "A quả."
Cương Nhật Phổ Bạc giật mình sực tỉnh, buông Nhạc Dương ra, mặt hướng về phía vách băng, khẽ nói: "Xin lỗi."
Nhạc Dương lắc đầu: "Tôi không sao, chú Cương Nhật Phổ Bạc, tôi hiểu được tình cảm của chú, chú…"
Cương Nhật Phổ Bạc xua mạnh tay: "Các người đi đi, để tôi yên tĩnh ở đây một mình. Đi qua tòa băng cung này là ra khỏi sông băng lớn rồi, con đường tôi biết cũng chỉ đến đây mà thôi, không giúp gì hơn được nữa đâu."
"Chú Cương Nhật Phổ Bạc…"
"Đi đi."
Lúc này, Ba Tang chợt lên tiếng: "Tôi biết tên hung thủ đó."
Cương Nhật Phổ Bạc tựa như không nghe thấy, ngược lại chỉ có Trương Lập kích động kêu lên: "Anh nói gì? Anh Ba Tang, anh biết tên hung thủ đó thật à? Hắn là ai, hắn ở đâu?"
Ba Tang nhìn Cương Nhật Phổ Bạc nói: "Hắn tên là Tây Mễ, cũng giống như tôi, là một con nhện!"
Trương Lập vội nói: "Tôi nhớ chẳng phải anh Ba Tang đã nói là, cả đội Nhện Xanh cùng anh vào núi tuyết, chỉ có mình anh là sống sót trở ra thôi mà? Dứt lời, liền thấy Nhạc Dương ở bên cạnh náy mắt lia lịa.
Ba Tang nói: "Ừm, lần cuối cùng đó, đích thực là chỉ có một mình tôi sống sót trở về, nhưng tên đó, hắn không tham gia vào lần đó." Trương Lập ngây ra nhìn sắc mặt Ba Tang vẫn lạnh lùng hờ hững như thế, không thể nhận ra chút gì khác lạ. Nhưng ai ngờ được, trong đầu Ba Tang lúc này đang trào dâng cuộn sóng.
"Tây Mễ! Là mày! Rốt cuộc mày đã làm gì rồi!"
"Đội trưởng… tôi, tôi, tôi cũng chỉ là hết cách…"
"Là mày đã dẫn chúng đến đây! Chúng tao đã bị mày hại chết rồi!"
"Nếu tôi không làm vậy, tôi… tôi sẽ bị chúng ăn thịt mất…"
…
"Muốn tao giúp mày, được thôi, hãy tìm giúp tao một người…"
"Nếu hắn chết rồi, thì đào xương cốt hắn lên đây, giao cho tao, tao muốn đích thân xử lý…"
"Xin lỗi, Trương Lập, con người này, chỉ có thể do tôi đích thân xử lý mà thôi!" Ba Tang thầm nhủ trong lòng.
Trương Lập lại tiếp tục truy vấn: "Vậy giờ hắn ở đâu?"
Ba Tang gượng cười, nói: "Mười mấy năm rồi, tôi làm sao biết được."
Cương Nhật Phổ Bạc lặng lẽ nghe, uể oải cất tiếng: "Được rồi, mọi người không
cần nói nữa, đi đi, đi hết đi."
Thấy Cương Nhật Phổ Bạc lại đuổi khách lần nữa, bọn Trác Mộc Cường Ba đều hiểu rõ lúc này lòng anh ta đã nguội lạnh như nắm tro tàn, lưu lại đây chi bằng để anh ta được yên tĩnh một mình. Ánh sáng phía trên sông băng ảm đạm dần, rõ ràng sương mù đã bắt đầu phủ xuống, thời gian cũng không đợi người, vậy là tất cả đành chào tạm biệt Cương Nhật Phổ Bạc, tiếp tục lên đường.
Trác Mộc Cường Ba nâng cằm Cương Lạp lên, dặn dò: "Chăm sóc anh ấy tốt vào, rồi tao sẽ quay lại." Cương Lạp cứ lưu luyến không rời, nuốt nước mắt gật đầu, quay lại lặng lẽ nằm bên tay Cương Nhật Phổ Bạc, cứ ngước lên nhìn theo bóng lưng xa dần của Trác Mộc Cường Ba. Sau khi khuất bóng Cương Nhật Phổ Bạc, Trương Lập lại hỏi tiếp: "Anh nói thật không đấy? Anh Ba Tang, tên Nhện Xanh ấy…" Ba Tang sầm nét mặt xuống gật đầu.
Nhạc Dương nói: "Cường Ba thiếu gia, chú Cương Nhật Phổ Bạc liệu có xảy ra chuyện gì không?"
Trác Mộc Cường Ba lắc đầu: "Không, không đâu, tôi biết Cương Nhật Phổ Bạc mà, anh ấy là người rất lý tính, tuy rằng rất thương nhớ chị Lạp Chân, nhưng trước nay anh ấy vẫn luôn sống kiên cường lạc quan. Huống hồ anh ấy còn có Cương Lạp nữa, Cương Lạp sẽ chăm sóc cho anh ấy."
Rời khỏi thủy tinh cung, chịu ảnh hưởng của tâm trạng Cương Nhật Phổ Bạc, cả đoàn người đều lặng lẽ không nói không rằng. Đường đã dễ đi hơn trước, nhưng cảnh quan kỳ dị bên dưới khe băng nứt càng lúc càng thêm xấu xí, rời khỏi thủy tinh cung ấm áp, hơi lạnh lại bắt đầu từ từ ập tới, những cơn gió luồn lách khắp mọi nơi men theo những khe nứt tràn xuống, mới đầu còn chỉ làm dữ xung quanh mọi người nhưng càng đi đến gần khu vực nứt gãy chính, các khe nứt trở thành những con dã thú hung ác, khiến mọi người đều có cảm giác tựa như vừa mới ra khỏi Thiên đường đã đột nhiên rơi thẳng xuống địa ngục A tỳ vậy.
Thi thoảng lại có một luồng gió ập tới tựa như bóng u linh, mang theo cảm giác như lạnh mà chẳng phải lạnh nhưng khiến da người ta căng lên, lướt qua bên cạnh từng người một; có lúc gió sẽ đi luôn, có lúc gió lại luẩn quẩn một lúc, dùng thân thể lạnh lẽo của mình xoa lên gương mặt để hở của các thành viên trong đoàn, hồi lâu sau mới lưu luyến rời đi. Gió ma sát vào các trụ băng phát ra những âm thanh như quỷ khóc sói gào, tựa như tiếng ai oán thê lương, lại tựa như vong hồn oan khuất, khiến người ta nghe mà không khỏi sởn hết da gà.
Bọn họ đi giữa những trụ băng, bên cạnh là đủ các kỳ thạch quái thú tạc từ băng đá nhe nanh nhe vuốt dữ tợn, các mỏm băng lơ lửng trên đầu, thế tựa ngàn cân treo sợi tóc, có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào. Mỗi khi có gió thổi qua là mạt băng lại rơi xuống lả tả, thậm chí còn có cả những cục băng lớn nữa, tuy mọi người đã đội mũ an toàn, nhưng có ai dám bảo đảm rằng lần sau thứ rơi xuống đầu không phải là những tảng băng khổng lồ dài đến mười mấy mét, dày hàng mấy mét kia chứ?
Trương Lập phụ trách mặt an toàn trên cao, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Bên trên kia hình như có thứ gì đó." Anh giơ ống nhòm lên, đột nhiên há miệng hít sâu một hơi, hồi lâu sau cũng không nói được tiếng nào. Nhạc Dương thấy thế vội hỏi: "Sao thế? Nhìn thấy cái gì rồi?"
Mọi người ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu bị băng che tuyết phủ, các khe nứt tựa như đường chỉ, kết thành một tấm lưới trải ra xung quanh, trong các khe nứt ấy, có thể lờ mờ trông thấy những điểm đen lấm tấm như hạt vừng.
Trương Lập hạ kính ống nhòm xuống, định thần lại sau cú vỗ của Nhạc Dương, sắc mặt tỏ vẻ hết sức kinh hãi: "Là người! Tôi nhìn thấy một người bị kẹt trong khe nứt ấy, không biết là sống hay chết nữa."
Nhạc Dương đón lấy ống nhòm, chỉ liếc nhìn một cái, anh chàng cũng không thốt lên nổi lời nào. Lúc đưa ống nhòm vào tay Trác Mộc Cường Ba, chỉ nói một câu duy nhất: "Chết rồi, xác chết trông đáng sợ quá!"
Trác Mộc Cường Ba giơ ống nhòm lên, trời đất, gã nhìn thấy một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, thân thể bị cố định trong băng, tư thế của anh ta, trông như một chiến sĩ bị thương kéo lê đôi chân tàn phế, dùng đôi tay rạp mình bò sấp trong chiến hào. Anh ta mở trợn trừng hai mắt, răng nghiến chặt, mỗi sợi tóc đều dựng đứng lên, không muốn rũ xuống, nhưng đôi mắt trống rỗng không chút thần thái kia đã nói lên một điều hết sức rõ ràng, anh ta sớm đã mất đi sự sống, chẳng qua chỉ là băng tuyết đã cố định nét mặt anh ta ở khoảnh khắc trước khi chết mà thôi. Không biết đã trải qua bao nhiêu năm, anh ta vẫn cứ dùng nét mặt ấy mà kể cho người đời biết mình đã chiến đấu như thế nào. Chiếc ống nhòm từ từ chuyển động, không chỉ có một xác chết ấy, lại thêm một cái nữa, một cái nữa, càng lúc càng nhiều xác chết xuất hiện, mỗi cái xác đều làm thần kinh Trác Mộc Cường Ba chấn động mạnh mẽ. Trong những xác chết ấy, có cả người Trung Quốc, người nước ngoài, họ mặc trang phục leo núi các màu vàng, tím, mỗi gương mặt đều là những biểu cảm khắc cốt ghi xương, có tuyệt vọng, có buất khuất, có phẫn nộ, có thương tâm, nhưng bọn họ đều có chung một đặc trưng… tất cả đều trợn to đôi mắt.
Sông băng tựa hồ đang chụp lại từng tấm ảnh lịch sử, lưu giữ một cách hoàn mỹ những khoảnh khắc trước khi chết của mỗi người. Nhìn nét mặt họ, dường như vẫn còn nghe được tiếng họ nguyền rủa, từng trận gió âm vi vu thổi, thật chẳng khác nào vong linh của những người đã chết ấy đang lướt đi, tiếng gió gào thét thê thiết, khiến lòng người cũng không khỏi khiếp hãi. Tổng cộng Trác Mộc Cường Ba phát hiện sáu cái xác, tư thế vô cùng kỳ quặc, có nằm ngang, có bò bám, có treo ngược, có nằm úp sấp, còn nét mặt trước khi chết của những con người ấy thì gã thật không sao dùng ngôn ngữ mà hình dung nổi. Đó, tuyệt đối là một cảnh tượng khiến người ta cả đời cũng khó có thể nào quên. Trác Mộc Cường Ba hiểu rõ, tất cả những người này đều là những kẻ thất bại đã lựa chọn con đường đi trên bề mặt sông băng. Có lẽ họ còn những đồng bạn khác nữa, song kể cả những người ấy cũng chỉ có thể bất lực nhìn bạn mình rơi xuống khe nứt, hoang mang luống cuống không biết phải làm sao. Xem ra những người này không hề chết ngay lập tức mà bị kẹt trong khe nứt sâu mấy chục thậm chí là cả trăm mét, họ quẫy đạp vùng vẫy, nhưng không thể nào nhúc nhích được. Họ thét gào mà không có hồi âm, sau rốt, họ cũng sức cùng lực kiệt, thân thể bị cái lạnh làm cho tê liệt, mất hết tri giác, mất cả ý thức. Vậy là xác chết họ đã hóa thành những bức điêu khắc tuyệt vọng, tiếng thét gào của họ hóa thành mũi nhọn của cơn gió thốc kinh hồn.
Trác Mộc Cường Ba thầm kinh hãi, nếu vừa nãy họ không chọn đi con đường bên dưới sông băng, mà vượt qua từ bên trên khe nứt, thì trong những đồng đội này của gã, rất có khả năng rằng cũng có người sẽ phải ở lại đây trở thành tác phẩm nghệ thuật của dòng sông băng, đến cả linh hồn cũng bị cầm cố bên trong thế giới đầy băng tuyết này. Gã từng nghe đội trưởng Hồ Dương nói, cả dòng sông băng khổng lồ này trước nay vẫn chầm chập dịch chuyển, những kẻ bất hạnh xảy chân rơi xuống khe nứt, thi thể sẽ di động cùng với sông băng, thường là phải một hai chục năm sau hoặc lâu hơn nữa mới dịch chuyển ra khỏi sông băng và được phát hiện, bởi thế, trong dãy Himalaya vẫn còn ẩn dấu vô số di cốt của những người mạo hiểm. Vậy còn những người này thì sao? Những người bị kẹt giữa dòng sông băng này, họ đã ở đây bao nhiêu năm tháng rồi? Mười năm? Hai mươi năm? Sợ rằng dù cả trăm năm nữa, họ cũng không thể nào nhìn lại được ánh mặt trời, mãi mãi chỉ có thể là món đồ chơi của dòng sông băng vĩ đại!
Đường Mẫn trông thấy Trác Mộc Cường Ba cứ mãi không chịu hạ ống nhòm xuống, liền đưa tay ra định giằng lấy. Trác Mộc Cường Ba cẩn thận né khỏi Đường Mẫn, thấp giọng thì thầm: "Mẫn Mẫn, đừng xem." Nói đoạn gã liền đưa luôn ống nhòm cho đội trưởng Hồ Dương.
Vẻ mặt của đội trưởng Hồ Dương và mọi người trước tiên là chấn động kinh ngạc, sau đó thì ngẩn người ra, cánh tay cầm ống nhòm không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ, Trác Mộc Cường Ba kể vắn tắt những gì mình nhìn thấy cho Đường Mẫn, đồng thời giải thích tại sao gã lại không để cô xem: "A, là anh ấy!" đội trưởng Hồ Dương đột nhiên kêu lên khe khẽ, không sao giữ vững nổi chiếc ống nhòm, cả cánh tay cũng mệt mỏi rũ xuống, khóe mắt thấp thoáng ánh lệ. Anh lập tức đưa tay lên lau khô, bằng không nước mắt ắt sẽ đông cứng thành băng trên mặt. Bọn Trác Mộc Cường Ba đều hiểu rõ trong lòng, gặp phải bạn cũ năm xưa của mình trong tình trạng này, dù là ai cũng tuyệt đối chẳng dễ chịu chút nào. Họ thì thào an ủi Hồ Dương, chiếc ống nhòm lại lần lượt chuyển đến tay những người khác, mỗi người xem xong đều cúi gằm mặt xuống, tựa như đang tham gia một lễ truy điệu trọng thể, tâm trạng nặng nề ngập trong nỗi bi thương. Bất kể là người nước nào, vẻ mặt chung của tất cả đều khiến người ta phải rùng mình run sợ.
Đội trưởng Hồ Dương thấp giọng kể: "Mười mấy năm trước, anh ấy còn ra vẻ thần bí nói với tôi rằng sắp đi tham gia một hoạt động cực kỳ quan trọng, kết quả là chỉ thấy đi mà không thấy về. Bao nhiêu năm nay, mỗi năm tôi đều dành một khoảng thời gian đến nhà anh ấy, nói với vợ con anh ấy rằng, anh vẫn…vẫn…"
Nhạc Dương nói: "Tại sao đồng đội của anh ấy lại không mang tin tức về nhỉ? Lẽ nào anh ấy tới đây một mình?"
Đội trưởng Hồ Dương lắc đầu nói: "Lần đó, toàn bộ bọn họ đều không trở về."
Không gian chìm trong trầm lặng.
"Đi thôi, đây không phải là nơi chúng ta nên dừng lại." Lữ Cánh Nam không thể không làm tròn chức trách sĩ quan chỉ huy của mình, ở nơi thân thể những người đi trước ngã xuống, bọn họ vẫn phải tiếp tục tiến lên phía trước. Nhân lúc không ai để ý, Ba Tang len lén đưa tay lên dụi khóe mắt, nỗi bi thiết trong lòng đội trưởng Hồ Dương dành cho chiến hữu đã làm anh ta nhớ đến những đồng đội năm xưa của mình.
Chẳng ngờ, đi tiếp nữa vẫn còn những xác chết lửng lơ, dưới ảnh hưởng vận động của sông băng, có những cái xác đã rời khỏi khe nứt, đầu chúc xuống đất,chân chổng lên trời treo ngược phía trên đầu cả bọn Trác Mộc Cường Ba, như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Những gương mặt tuyệt vọng ấy còn làm nội tâm các thành viên trong đội rung động hơn cả lũ mặt quỷ mặt ma dữ tợn gấp mấy phần. Bên trái có hai vách băng đổ sập đè lên nhau, cái đầu của những xác chết treo ngược bên trong gần như ngang với tầm mắt mọi người, có thể phân biệt rõ quốc kỳ và ký hiệu trên trang phục họ mặc. Trác Mộc Cường Ba nhận ra có người Nga, người Anh, người Mỹ, còn một cái xác không có ký hiệu gì, nhưng dựa vào vị trí anh ta rơi xuống và trang phục, thiết bị, có thể suy đoán người này đã rơi xuống khe nứt từ rất lâu về trước. Lúc Ba Tang đi ngang qua cái xác ấy, đã bị vẻ mặt ung dung hững hờ của người đó thu hút, bất giác lại nhìn thêm một lần nữa. Đó là một người trung niên tóc vàng có gương mặt kiên nghị, thân thể thẳng băng, hai mắt chỉ hơi mở, dưới lớp y phục mỏng manh hiện lên những đường nét rắn chắc. Găng tay của xác chết đã hoàn toàn bị bào rách, hai bàn tay trần lộ hẳn ra ngoài, máu thịt bầy nhầy, nhìn có vẻ như người này đang gắng sức trèo lên băng nham, ngón trỏ tay phải và mép lòng bàn tay có vết chai rất dày. Xuất phát từ sự mẫn cảm nghề nghiệp, Ba Tang biết rằng, đây là bàn tay sử dụng súng. Nhìn lại trang phục người ấy, hoàn toàn là đồ bình thường của dân Tạng thời xưa, nằm giữa bao nhiêu thi thể mặc trang phục leo núi bỗng nhiên trở nên hết sức nổi bật, nhưng chiếc ba lô đeo sau lưng anh ta thì lại rất đặc biệt, tuy đã có thay đổi một chút, nhưng đại thể vẫn không thoát ly khỏi dáng mạo của chiếc ba lô quân dụng. Đọc Truyện Online Tại https://Vietwriter.com
Ba Tang lại gần thi thể đóng băng đã lộ hẳn ra ngoài ấy, khẽ chạm nhẹ, một
chiếc huy chương chữ thập liền rơi ra ngoài, lúc này thì cả bọn Trác Mộc Cường Ba cũng để ý rồi.
"Đức Quốc xã!" Nhạc Dương không nén được mà thốt lên thành tiếng. Rất rõ ràng, tấm huy chương đó là vật đeo sát bên người, chỉ vì xác chết bị treo ngược nên mới rơi xuống, những trang phục khác của người này đều là đồ cải trang, rất có khả năng đây chính là một trong những thành viên được Hitler đặc phái đến Tây Tạng tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu năm xưa.
Bên trong trang phục leo núi của người phụ nữ ấy là cổ áo kiểu dân tộc Tạng, cô xoay lưng về phía tên hung thủ, đang lục lọi gì đó trong túi áo đựng đồ cấp cứu, nét mặt đầy vẻ lo lắng quan thiết, rõ ràng trong khoảnh khắc bị lưu hình ảnh vào tầng băng này, cô vẫn chưa hề có cảm giác đau đớn. Bên cạnh cô gái là một thành viên khác trong đội leo núi, chiều cao, nét mặt trông cũng có mấy nét giông giống Trương Lập, trên trang phục còn in cả quốc kỳ Trung Quốc, anh ta đang vươn tay chộp lấy cổ tay tên hung thủ, miệng hơi mở ra, tựa như đang hét lên cảnh báo. Nhìn y phục và ba lô trên lưng ba người này, có thể thấy thời gian của hình ảnh lập thể này cách hiện tại không xa lắm, Nhạc Dương tựa như sực nhớ ra điều gì đó, anh run run giọng, cất tiếng: "Chú… chú Cương Nhật Phổ Bạc!"
Cương Nhật Phổ Bạc ngoảnh đầu lại, thấy ba người bọn Nhạc Dương đang ngây ngẩn ra nhìn vào vách băng, liền nghi hoặc bước lên thêm mấy bước nữa, đã trông thấy trong bức vách như có sự lạ gì. Anh liền dừng bước, đứng thẫn thờ ra khoảng hai giây, rồi lại bước lên mấy bước nữa, sắc mặt bắt đầu biến đổi, thêm một hai bước nữa, tay chân liền lạnh toát run lên bần bật, rồi bất chợt lao vút tới như mũi tên, tưởng chừng như không ai có thể ngăn cản nổi. Cương Nhật Phổ Bạc lao thẳng tới trước vách băng, cổ họng hét lên: "Lạp Chân…" chỉ gọi được một cái tên ấy, rồi không sao thốt lên nổi thêm tiếng nào nữa.
Không ngờ quả nhiên lại là vậy, Nhạc Dương nghe thấy tiếng Cương Nhật Phổ Bạc gầm thét, đột nhiên thấy trong tim mình đau thắt lại mà không hiểu vì sao, nếu chẳng phải Trương Lập vẫn nắm chặt cánh tay, suýt chút nữa anh đã không giữ vững được ngọn đèn chiếu kia rồi. Còn Trương Lập thì cũng như bị ma nhập, cứ bấu chặt cổ tay Nhạc Dương, đờ ra bất động.
Bàn tay run rẩy của Cương Nhật Phổ Bạc mò mẫm trên bức tường băng, nét mặt Lạp Chân sao mà rõ ràng đến thế, tựa hồ như ở ngay trước mắt, cô vẫn xinh đẹp, vẫn vui tươi, lúc nào cô cũng chỉ nghĩ cho người khác, cái tên ở phía sau kia, hắn muốn giết em đó! Ánh mắt ác độc ấy làm trái tim Cương Nhật Phổ Bạc nhỏ m áu, đột nhiên, anh ta cũng không còn phân biệt được đâu là ảo giác đâu là sự thật nữa, anh muốn lao vào cứu Lạp Chân, muốn cản tên xấu xa tàn bạo đó lại! Anh giơ cao nắm đấm, ra sức đấm mạnh vào mặt băng, anh phải phá vỡ chướng ngại vật này, để có thể đến bên Lạp Chân một lần nữa.
Bức tường băng đó đã gần ngàn năm không tan chảy, cứng còn hơn sắt thép bê tông, đầu nắm tay làm sao có thể đập vỡ cho nổi. Sau mấy cú đấm, trên mặt băng đã tóe ra mấy bông hoa máu, bọn Trác Mộc Cường Ba nhìn thấy mà thảy đều kinh hoàng biến sắc, duy chỉ có Cương Nhật Phổ Bạc là hoàn toàn không cảm giác gì, cứ vung nắm tay đấm lên, một đấm, rồi lại một đấm nữa giáng thẳng xuống bức tường băng. Anh ta phải phá vỡ chướng ngại chắn đường này, anh ta phải cứu Lạp Chân ra khỏi nơi đây!
Trác Mộc Cường Ba xông lên ngăn chặn Cương Nhật Phổ Bạc lại, nói: "A quả, vô dụng thôi, a quả! Anh đừng tự làm tổn thương mình nữa! Chị Lạp Chân sẽ đau lòng lắm đấy! Nhạc Dương, chiếu đèn ra chỗ khác đi!"
Cổ tay Nhạc Dương đang bị Trương Lập giữ chặt ở đó, anh cũng không làm gì được nữa.
"Cậu bỏ tôi ra, Lạp Chân ở bên trong kia kìa! Cậu bỏ tôi ra…" Cương Nhật Phổ Bạc ra sức vùng vẫy, rồi đột nhiên khóc rống lên, khóc như một đứa trẻ, bị thương mà yếu ớt, bất lực cô đơn mà tĩnh mịch, bao nhiêu ngày đêm chờ ngóng, bao nhiêu nhớ nhung sầu thảm, tất cả đều hóa thành nước mắt trào tuôn ra như suối trong một khoảnh khắc này. Cương Lạp tiến lại gần, dịu dàng liếm nước mắt cho Cương Nhật Phổ Bạc, thấy mằn mặn, nó ngoảnh đầu lại nhìn, bên trong tầng băng kia là nữ chủ nhân mà mình chưa từng gặp mặt hay sao? Không phải họ đang cứu gã đàn ông kia hay sao? Tên kia làm gì với nữ chủ nhân vậy? Nó có thể đọc hiểu lòng người, nhưng lại không sao hiểu nổi, quan hệ giữa người với người, cớ sao phức tạp đến thế…
Cương Nhật Phổ Bạc mệt mỏi dựa người lên bức tường băng, chiếc mũ lông cáo rơi xuống đất, tựa như một người bệnh nặng chỉ còn thoi thóp hơi thở, hai mắt trống rỗng thẫn thờ. Đối mặt với tình huống bất ngờ này, mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba cũng không nghĩ ra được chủ ý gì, đành nhao nhao khuyên giải Cương Nhật Phổ Bạc, Nhạc Dương cũng thấp giọng khuyên: "Chú à, chớ nên…"
Lời còn chưa nói dứt, Cương Nhật Phổ Bạc đã bất ngờ nổi trận lôi đình. Anh ta nhảy dựng lên, lao vút tới bên cạnh bệ tượng, tóm chặt lấy cổ áo Nhạc Dương, nhấc bổng anh chàng lên. "Tại sao cậu lại chiếu đèn loạn xạ lên như thế!" Cương Nhật Phổ Bạc lại nghiến răng ken két, cơ mặt giật giật, gào lên như nát gan xé phổi, "Tại sao cậu lại gọi tên tôi!" Mười bảy năm rồi, mười bảy năm chờ đợi, một mình trên núi tuyết cô liêu, anh ta vẫn tin tưởng và kiên trì, giờ đây, hy vọng mười bảy năm ấy đã vỡ vụn! Tất cả lửa giận anh ta dồn hết cả vào Nhạc Dương. Nhạc Dương cũng im lặng không lên tiếng, để mặc cho Cương Nhật Phổ Bạc lắc qua lắc lại rũ rượi. Nhìn người đàn ông đáng thương trước mắt, tựa như con sói bị thương trên chốn thảo nguyên hoang dã phẫn nộ gào rú lên với trời xanh thăm thẳm, Nhạc Dương có thể hiểu được, bởi anh cũng từng mất người thân. Trong lúc bị rung lắc ấy, anh đột nhiên nhận ra, mái tóc xám bạc của Cương Nhật Phổ Bạc không ngờ cứ rơi tróc xuống từng mảng lớn, trong chốc lát đã già đi mấy chục tuổi, ngọn lửa sinh mệnh đang nhanh chóng lụi tàn.
"Bình!" Cương Nhật Phổ Bạc ép mạnh Nhạc Dương lên vách tường băng. Trác Mộc Cường Ba vội lớn tiếng can ngăn: "A quả."
Cương Nhật Phổ Bạc giật mình sực tỉnh, buông Nhạc Dương ra, mặt hướng về phía vách băng, khẽ nói: "Xin lỗi."
Nhạc Dương lắc đầu: "Tôi không sao, chú Cương Nhật Phổ Bạc, tôi hiểu được tình cảm của chú, chú…"
Cương Nhật Phổ Bạc xua mạnh tay: "Các người đi đi, để tôi yên tĩnh ở đây một mình. Đi qua tòa băng cung này là ra khỏi sông băng lớn rồi, con đường tôi biết cũng chỉ đến đây mà thôi, không giúp gì hơn được nữa đâu."
"Chú Cương Nhật Phổ Bạc…"
"Đi đi."
Lúc này, Ba Tang chợt lên tiếng: "Tôi biết tên hung thủ đó."
Cương Nhật Phổ Bạc tựa như không nghe thấy, ngược lại chỉ có Trương Lập kích động kêu lên: "Anh nói gì? Anh Ba Tang, anh biết tên hung thủ đó thật à? Hắn là ai, hắn ở đâu?"
Ba Tang nhìn Cương Nhật Phổ Bạc nói: "Hắn tên là Tây Mễ, cũng giống như tôi, là một con nhện!"
Trương Lập vội nói: "Tôi nhớ chẳng phải anh Ba Tang đã nói là, cả đội Nhện Xanh cùng anh vào núi tuyết, chỉ có mình anh là sống sót trở ra thôi mà? Dứt lời, liền thấy Nhạc Dương ở bên cạnh náy mắt lia lịa.
Ba Tang nói: "Ừm, lần cuối cùng đó, đích thực là chỉ có một mình tôi sống sót trở về, nhưng tên đó, hắn không tham gia vào lần đó." Trương Lập ngây ra nhìn sắc mặt Ba Tang vẫn lạnh lùng hờ hững như thế, không thể nhận ra chút gì khác lạ. Nhưng ai ngờ được, trong đầu Ba Tang lúc này đang trào dâng cuộn sóng.
"Tây Mễ! Là mày! Rốt cuộc mày đã làm gì rồi!"
"Đội trưởng… tôi, tôi, tôi cũng chỉ là hết cách…"
"Là mày đã dẫn chúng đến đây! Chúng tao đã bị mày hại chết rồi!"
"Nếu tôi không làm vậy, tôi… tôi sẽ bị chúng ăn thịt mất…"
…
"Muốn tao giúp mày, được thôi, hãy tìm giúp tao một người…"
"Nếu hắn chết rồi, thì đào xương cốt hắn lên đây, giao cho tao, tao muốn đích thân xử lý…"
"Xin lỗi, Trương Lập, con người này, chỉ có thể do tôi đích thân xử lý mà thôi!" Ba Tang thầm nhủ trong lòng.
Trương Lập lại tiếp tục truy vấn: "Vậy giờ hắn ở đâu?"
Ba Tang gượng cười, nói: "Mười mấy năm rồi, tôi làm sao biết được."
Cương Nhật Phổ Bạc lặng lẽ nghe, uể oải cất tiếng: "Được rồi, mọi người không
cần nói nữa, đi đi, đi hết đi."
Thấy Cương Nhật Phổ Bạc lại đuổi khách lần nữa, bọn Trác Mộc Cường Ba đều hiểu rõ lúc này lòng anh ta đã nguội lạnh như nắm tro tàn, lưu lại đây chi bằng để anh ta được yên tĩnh một mình. Ánh sáng phía trên sông băng ảm đạm dần, rõ ràng sương mù đã bắt đầu phủ xuống, thời gian cũng không đợi người, vậy là tất cả đành chào tạm biệt Cương Nhật Phổ Bạc, tiếp tục lên đường.
Trác Mộc Cường Ba nâng cằm Cương Lạp lên, dặn dò: "Chăm sóc anh ấy tốt vào, rồi tao sẽ quay lại." Cương Lạp cứ lưu luyến không rời, nuốt nước mắt gật đầu, quay lại lặng lẽ nằm bên tay Cương Nhật Phổ Bạc, cứ ngước lên nhìn theo bóng lưng xa dần của Trác Mộc Cường Ba. Sau khi khuất bóng Cương Nhật Phổ Bạc, Trương Lập lại hỏi tiếp: "Anh nói thật không đấy? Anh Ba Tang, tên Nhện Xanh ấy…" Ba Tang sầm nét mặt xuống gật đầu.
Nhạc Dương nói: "Cường Ba thiếu gia, chú Cương Nhật Phổ Bạc liệu có xảy ra chuyện gì không?"
Trác Mộc Cường Ba lắc đầu: "Không, không đâu, tôi biết Cương Nhật Phổ Bạc mà, anh ấy là người rất lý tính, tuy rằng rất thương nhớ chị Lạp Chân, nhưng trước nay anh ấy vẫn luôn sống kiên cường lạc quan. Huống hồ anh ấy còn có Cương Lạp nữa, Cương Lạp sẽ chăm sóc cho anh ấy."
Rời khỏi thủy tinh cung, chịu ảnh hưởng của tâm trạng Cương Nhật Phổ Bạc, cả đoàn người đều lặng lẽ không nói không rằng. Đường đã dễ đi hơn trước, nhưng cảnh quan kỳ dị bên dưới khe băng nứt càng lúc càng thêm xấu xí, rời khỏi thủy tinh cung ấm áp, hơi lạnh lại bắt đầu từ từ ập tới, những cơn gió luồn lách khắp mọi nơi men theo những khe nứt tràn xuống, mới đầu còn chỉ làm dữ xung quanh mọi người nhưng càng đi đến gần khu vực nứt gãy chính, các khe nứt trở thành những con dã thú hung ác, khiến mọi người đều có cảm giác tựa như vừa mới ra khỏi Thiên đường đã đột nhiên rơi thẳng xuống địa ngục A tỳ vậy.
Thi thoảng lại có một luồng gió ập tới tựa như bóng u linh, mang theo cảm giác như lạnh mà chẳng phải lạnh nhưng khiến da người ta căng lên, lướt qua bên cạnh từng người một; có lúc gió sẽ đi luôn, có lúc gió lại luẩn quẩn một lúc, dùng thân thể lạnh lẽo của mình xoa lên gương mặt để hở của các thành viên trong đoàn, hồi lâu sau mới lưu luyến rời đi. Gió ma sát vào các trụ băng phát ra những âm thanh như quỷ khóc sói gào, tựa như tiếng ai oán thê lương, lại tựa như vong hồn oan khuất, khiến người ta nghe mà không khỏi sởn hết da gà.
Bọn họ đi giữa những trụ băng, bên cạnh là đủ các kỳ thạch quái thú tạc từ băng đá nhe nanh nhe vuốt dữ tợn, các mỏm băng lơ lửng trên đầu, thế tựa ngàn cân treo sợi tóc, có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào. Mỗi khi có gió thổi qua là mạt băng lại rơi xuống lả tả, thậm chí còn có cả những cục băng lớn nữa, tuy mọi người đã đội mũ an toàn, nhưng có ai dám bảo đảm rằng lần sau thứ rơi xuống đầu không phải là những tảng băng khổng lồ dài đến mười mấy mét, dày hàng mấy mét kia chứ?
Trương Lập phụ trách mặt an toàn trên cao, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Bên trên kia hình như có thứ gì đó." Anh giơ ống nhòm lên, đột nhiên há miệng hít sâu một hơi, hồi lâu sau cũng không nói được tiếng nào. Nhạc Dương thấy thế vội hỏi: "Sao thế? Nhìn thấy cái gì rồi?"
Mọi người ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu bị băng che tuyết phủ, các khe nứt tựa như đường chỉ, kết thành một tấm lưới trải ra xung quanh, trong các khe nứt ấy, có thể lờ mờ trông thấy những điểm đen lấm tấm như hạt vừng.
Trương Lập hạ kính ống nhòm xuống, định thần lại sau cú vỗ của Nhạc Dương, sắc mặt tỏ vẻ hết sức kinh hãi: "Là người! Tôi nhìn thấy một người bị kẹt trong khe nứt ấy, không biết là sống hay chết nữa."
Nhạc Dương đón lấy ống nhòm, chỉ liếc nhìn một cái, anh chàng cũng không thốt lên nổi lời nào. Lúc đưa ống nhòm vào tay Trác Mộc Cường Ba, chỉ nói một câu duy nhất: "Chết rồi, xác chết trông đáng sợ quá!"
Trác Mộc Cường Ba giơ ống nhòm lên, trời đất, gã nhìn thấy một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, thân thể bị cố định trong băng, tư thế của anh ta, trông như một chiến sĩ bị thương kéo lê đôi chân tàn phế, dùng đôi tay rạp mình bò sấp trong chiến hào. Anh ta mở trợn trừng hai mắt, răng nghiến chặt, mỗi sợi tóc đều dựng đứng lên, không muốn rũ xuống, nhưng đôi mắt trống rỗng không chút thần thái kia đã nói lên một điều hết sức rõ ràng, anh ta sớm đã mất đi sự sống, chẳng qua chỉ là băng tuyết đã cố định nét mặt anh ta ở khoảnh khắc trước khi chết mà thôi. Không biết đã trải qua bao nhiêu năm, anh ta vẫn cứ dùng nét mặt ấy mà kể cho người đời biết mình đã chiến đấu như thế nào. Chiếc ống nhòm từ từ chuyển động, không chỉ có một xác chết ấy, lại thêm một cái nữa, một cái nữa, càng lúc càng nhiều xác chết xuất hiện, mỗi cái xác đều làm thần kinh Trác Mộc Cường Ba chấn động mạnh mẽ. Trong những xác chết ấy, có cả người Trung Quốc, người nước ngoài, họ mặc trang phục leo núi các màu vàng, tím, mỗi gương mặt đều là những biểu cảm khắc cốt ghi xương, có tuyệt vọng, có buất khuất, có phẫn nộ, có thương tâm, nhưng bọn họ đều có chung một đặc trưng… tất cả đều trợn to đôi mắt.
Sông băng tựa hồ đang chụp lại từng tấm ảnh lịch sử, lưu giữ một cách hoàn mỹ những khoảnh khắc trước khi chết của mỗi người. Nhìn nét mặt họ, dường như vẫn còn nghe được tiếng họ nguyền rủa, từng trận gió âm vi vu thổi, thật chẳng khác nào vong linh của những người đã chết ấy đang lướt đi, tiếng gió gào thét thê thiết, khiến lòng người cũng không khỏi khiếp hãi. Tổng cộng Trác Mộc Cường Ba phát hiện sáu cái xác, tư thế vô cùng kỳ quặc, có nằm ngang, có bò bám, có treo ngược, có nằm úp sấp, còn nét mặt trước khi chết của những con người ấy thì gã thật không sao dùng ngôn ngữ mà hình dung nổi. Đó, tuyệt đối là một cảnh tượng khiến người ta cả đời cũng khó có thể nào quên. Trác Mộc Cường Ba hiểu rõ, tất cả những người này đều là những kẻ thất bại đã lựa chọn con đường đi trên bề mặt sông băng. Có lẽ họ còn những đồng bạn khác nữa, song kể cả những người ấy cũng chỉ có thể bất lực nhìn bạn mình rơi xuống khe nứt, hoang mang luống cuống không biết phải làm sao. Xem ra những người này không hề chết ngay lập tức mà bị kẹt trong khe nứt sâu mấy chục thậm chí là cả trăm mét, họ quẫy đạp vùng vẫy, nhưng không thể nào nhúc nhích được. Họ thét gào mà không có hồi âm, sau rốt, họ cũng sức cùng lực kiệt, thân thể bị cái lạnh làm cho tê liệt, mất hết tri giác, mất cả ý thức. Vậy là xác chết họ đã hóa thành những bức điêu khắc tuyệt vọng, tiếng thét gào của họ hóa thành mũi nhọn của cơn gió thốc kinh hồn.
Trác Mộc Cường Ba thầm kinh hãi, nếu vừa nãy họ không chọn đi con đường bên dưới sông băng, mà vượt qua từ bên trên khe nứt, thì trong những đồng đội này của gã, rất có khả năng rằng cũng có người sẽ phải ở lại đây trở thành tác phẩm nghệ thuật của dòng sông băng, đến cả linh hồn cũng bị cầm cố bên trong thế giới đầy băng tuyết này. Gã từng nghe đội trưởng Hồ Dương nói, cả dòng sông băng khổng lồ này trước nay vẫn chầm chập dịch chuyển, những kẻ bất hạnh xảy chân rơi xuống khe nứt, thi thể sẽ di động cùng với sông băng, thường là phải một hai chục năm sau hoặc lâu hơn nữa mới dịch chuyển ra khỏi sông băng và được phát hiện, bởi thế, trong dãy Himalaya vẫn còn ẩn dấu vô số di cốt của những người mạo hiểm. Vậy còn những người này thì sao? Những người bị kẹt giữa dòng sông băng này, họ đã ở đây bao nhiêu năm tháng rồi? Mười năm? Hai mươi năm? Sợ rằng dù cả trăm năm nữa, họ cũng không thể nào nhìn lại được ánh mặt trời, mãi mãi chỉ có thể là món đồ chơi của dòng sông băng vĩ đại!
Đường Mẫn trông thấy Trác Mộc Cường Ba cứ mãi không chịu hạ ống nhòm xuống, liền đưa tay ra định giằng lấy. Trác Mộc Cường Ba cẩn thận né khỏi Đường Mẫn, thấp giọng thì thầm: "Mẫn Mẫn, đừng xem." Nói đoạn gã liền đưa luôn ống nhòm cho đội trưởng Hồ Dương.
Vẻ mặt của đội trưởng Hồ Dương và mọi người trước tiên là chấn động kinh ngạc, sau đó thì ngẩn người ra, cánh tay cầm ống nhòm không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ, Trác Mộc Cường Ba kể vắn tắt những gì mình nhìn thấy cho Đường Mẫn, đồng thời giải thích tại sao gã lại không để cô xem: "A, là anh ấy!" đội trưởng Hồ Dương đột nhiên kêu lên khe khẽ, không sao giữ vững nổi chiếc ống nhòm, cả cánh tay cũng mệt mỏi rũ xuống, khóe mắt thấp thoáng ánh lệ. Anh lập tức đưa tay lên lau khô, bằng không nước mắt ắt sẽ đông cứng thành băng trên mặt. Bọn Trác Mộc Cường Ba đều hiểu rõ trong lòng, gặp phải bạn cũ năm xưa của mình trong tình trạng này, dù là ai cũng tuyệt đối chẳng dễ chịu chút nào. Họ thì thào an ủi Hồ Dương, chiếc ống nhòm lại lần lượt chuyển đến tay những người khác, mỗi người xem xong đều cúi gằm mặt xuống, tựa như đang tham gia một lễ truy điệu trọng thể, tâm trạng nặng nề ngập trong nỗi bi thương. Bất kể là người nước nào, vẻ mặt chung của tất cả đều khiến người ta phải rùng mình run sợ.
Đội trưởng Hồ Dương thấp giọng kể: "Mười mấy năm trước, anh ấy còn ra vẻ thần bí nói với tôi rằng sắp đi tham gia một hoạt động cực kỳ quan trọng, kết quả là chỉ thấy đi mà không thấy về. Bao nhiêu năm nay, mỗi năm tôi đều dành một khoảng thời gian đến nhà anh ấy, nói với vợ con anh ấy rằng, anh vẫn…vẫn…"
Nhạc Dương nói: "Tại sao đồng đội của anh ấy lại không mang tin tức về nhỉ? Lẽ nào anh ấy tới đây một mình?"
Đội trưởng Hồ Dương lắc đầu nói: "Lần đó, toàn bộ bọn họ đều không trở về."
Không gian chìm trong trầm lặng.
"Đi thôi, đây không phải là nơi chúng ta nên dừng lại." Lữ Cánh Nam không thể không làm tròn chức trách sĩ quan chỉ huy của mình, ở nơi thân thể những người đi trước ngã xuống, bọn họ vẫn phải tiếp tục tiến lên phía trước. Nhân lúc không ai để ý, Ba Tang len lén đưa tay lên dụi khóe mắt, nỗi bi thiết trong lòng đội trưởng Hồ Dương dành cho chiến hữu đã làm anh ta nhớ đến những đồng đội năm xưa của mình.
Chẳng ngờ, đi tiếp nữa vẫn còn những xác chết lửng lơ, dưới ảnh hưởng vận động của sông băng, có những cái xác đã rời khỏi khe nứt, đầu chúc xuống đất,chân chổng lên trời treo ngược phía trên đầu cả bọn Trác Mộc Cường Ba, như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Những gương mặt tuyệt vọng ấy còn làm nội tâm các thành viên trong đội rung động hơn cả lũ mặt quỷ mặt ma dữ tợn gấp mấy phần. Bên trái có hai vách băng đổ sập đè lên nhau, cái đầu của những xác chết treo ngược bên trong gần như ngang với tầm mắt mọi người, có thể phân biệt rõ quốc kỳ và ký hiệu trên trang phục họ mặc. Trác Mộc Cường Ba nhận ra có người Nga, người Anh, người Mỹ, còn một cái xác không có ký hiệu gì, nhưng dựa vào vị trí anh ta rơi xuống và trang phục, thiết bị, có thể suy đoán người này đã rơi xuống khe nứt từ rất lâu về trước. Lúc Ba Tang đi ngang qua cái xác ấy, đã bị vẻ mặt ung dung hững hờ của người đó thu hút, bất giác lại nhìn thêm một lần nữa. Đó là một người trung niên tóc vàng có gương mặt kiên nghị, thân thể thẳng băng, hai mắt chỉ hơi mở, dưới lớp y phục mỏng manh hiện lên những đường nét rắn chắc. Găng tay của xác chết đã hoàn toàn bị bào rách, hai bàn tay trần lộ hẳn ra ngoài, máu thịt bầy nhầy, nhìn có vẻ như người này đang gắng sức trèo lên băng nham, ngón trỏ tay phải và mép lòng bàn tay có vết chai rất dày. Xuất phát từ sự mẫn cảm nghề nghiệp, Ba Tang biết rằng, đây là bàn tay sử dụng súng. Nhìn lại trang phục người ấy, hoàn toàn là đồ bình thường của dân Tạng thời xưa, nằm giữa bao nhiêu thi thể mặc trang phục leo núi bỗng nhiên trở nên hết sức nổi bật, nhưng chiếc ba lô đeo sau lưng anh ta thì lại rất đặc biệt, tuy đã có thay đổi một chút, nhưng đại thể vẫn không thoát ly khỏi dáng mạo của chiếc ba lô quân dụng. Đọc Truyện Online Tại https://Vietwriter.com
Ba Tang lại gần thi thể đóng băng đã lộ hẳn ra ngoài ấy, khẽ chạm nhẹ, một
chiếc huy chương chữ thập liền rơi ra ngoài, lúc này thì cả bọn Trác Mộc Cường Ba cũng để ý rồi.
"Đức Quốc xã!" Nhạc Dương không nén được mà thốt lên thành tiếng. Rất rõ ràng, tấm huy chương đó là vật đeo sát bên người, chỉ vì xác chết bị treo ngược nên mới rơi xuống, những trang phục khác của người này đều là đồ cải trang, rất có khả năng đây chính là một trong những thành viên được Hitler đặc phái đến Tây Tạng tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu năm xưa.
Bình luận facebook