• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Mao sơn tróc quỷ nhân Full dịch (114 Viewers)

  • Chương 696

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua liền nhận ra, là Từ Nguyệt mà mình nhìn thấy trên ảnh chụp, bất quá dáng người-----phải nói là quỷ thân, so với ảnh chụp lúc sinh thời còn đẹp hơn rất nhiều, mắt ngọc mày ngài, nhìn hắn nhàn nhạt cười.

Diệp Thiếu Dương nhìn Tử Nguyệt, hỏi: “Vương Bình đâu, Vương Bình ở chỗ nào hả?”

Tử Nguyệt duỗi tay chỉ vào một thân cây ven đường, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, Vương Bình đang nằm trên tán cây, thân thể được cành cây nâng đỡ, bởi vì nơi đó tương đối kín đáo, nếu không ai nhắc nhở thì căn bản rất khó phát hiện.

“Bình Bình, đó là Bình Bình!”

Tiểu Mã hét lớn, định xông vào U linh lộ, kết quả bị kết giới đánh bật trở về.

Diệp Thiếu Dương phi thân tới trước gốc cây, tán cây bỗng chốc xà xuống, vô số cành lá giống như xúc tu, tập hợp yêu lực đánh về phía hắn.

Diệp Thiếu Dương không hơi sức đâu mà tốn thời gian đấu với nó, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, một kiếm chém vào thân cây.

Long Tuyền Kiếm thuộc kim, kim khắc mộc, đối với yêu tinh thuộc tính mộc có khắc chế cực đại, một kiếm chém xuống, tán cây ầm ầm đổ xuống, Diệp Thiếu Dương nhìn qua thấy người trên cây là Vương Bình, liền ôm lấy cô chạy nhanh về phía đầu con đường.

Tử Nguyệt thấy hắn làm vậy, cũng không có ngăn cản.

Diệp Thiếu Dương đặt Vương Bình xuống mặt đường, ra hiệu đừng tới đây, ngăn cản Tiểu Mã đang muốn xông tới, cúi đầu xuống nhìn, Vương Bình sắc mặt vẫn bình thường, giống như đang hôn mê, vội vàng nắm lấy cổ tay cô, dùng cương khí cảm nhận một chút, cả người run lên, dường như muốn ngã ngồi xuống đất.

“Cô ấy thế nào rồi?”

Tiểu Mã gấp giọng hỏi.

Diệp Thiếu Dương không trả lời, mà xoay người chạy vội về phía U linh lộ, tay nắm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, một kiếm chém rách kết giới, chạy về phía Tử Nguyệt.

“Diệp thiên sư muốn tử chiến sao,”

Tử Nguyệt không dao động, khóe miệng mang theo ý cười, nói “Ngươi không muốn nghe ta nói gì sao?”

“Hồn phách cô ấy đã bị diệt, còn muốn nói gì nữa!”

Diệp Thiếu Dương gầm lên.

Tử Nguyệt khẽ cười, “Nếu ta thực sự muốn giết người mà dụ ngươi tới đây, vừa rồi đã động thủ, làm gì còn cùng ngươi nói nhiều như vậy?”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ giật mình, thật là có lý, bản thân do nhất thời kích động, chuyện rõ ràng như thế mà mất đi phán đoán toàn cảnh.

Tử Nguyệt nói: “Cô gái đó, vẫn chưa chết.

Ta chỉ rút ra hồn phách của cô ta, lợi dụng Quỷ hư hóa kính, đưa cô ta nhập vào một không gian khác, cho nên dù có là ngươi cũng không cách nào tra xét được hồn phách tồn tại.”

“Quỷ hư hóa kính!”

Diệp Thiếu Dương kinh hãi, nhớ lại đã từng nghe nữ quỷ Lâm Du nói qua danh từ này, thì ra là có thật.

“Ta dẫn ngươi tới đây, chỉ là muốn đánh cuộc với ngươi một phen.”

Tử Nguyệt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói, “Nếu ngươi thật sự muốn cứu cô gái đó, có thể đi vào Quỷ hư hóa kính tìm cô ta, bất quá ngươi có thể quay về được hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào thực lực cũng như vận khí của chính ngươi, thế nào?”

Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống.

Tử Nguyệt nói tiếp: “Quỷ hư hóa kính thông tới một nơi, chính là thế giới của Ác linh trong Tứ tượng không gian, oán khí trên U linh lộ chỉ đủ tạo ra một lối vào, ta chỉ có thể điều khiển mà không thể đem bản thân tiến vào, bên trong rất nguy hiểm, nhưng mà muốn đi ra, vẫn có biện pháp, điều này, ta tuyệt đối không lừa ngươi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi lấy gì cam đoan?”

“Cái gì cũng không có, ngươi có thể chọn không đi vào, đánh với ta một trận, bất luận có thắng bại thế nào, thì hồn phách cô gái kia cũng sẽ bị nhốt ở trong đó, ở không gian đó cô ta có khả năng bất tử, nhưng mà vĩnh viễn sẽ không ra được.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi hít sâu một hơi, nói: “Ngươi vì cái gì mà muốn làm như vậy? vì để giết ta à?”

“Không sai,”

Tử Nguyệt trả lời rất dứt khoát, “Ta muốn giết ngươi, nhưng lại không nghĩ sẽ trực tiếp động thủ, bởi ta không có nắm chắc được, cho nên muốn lợi dụng cái bẫy rập này…..Nhưng nếu không cho ngươi chút hy vọng, ngươi sẽ không nhảy vào trong đó, cửu tử nhất sinh, tất cả đều phụ thuộc vào ngươi, đi vào đi, chỉ có một đường sinh cơ thôi, nếu ngươi không đi, cô gái kia chắc chắn phải chết……”

Nói xong trên mặt mang mỉm cười, liếc mắt đưa tình mà nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt tựa hồ muốn nói: Ta chính là muốn cho ngươi biết đây là bẫy rập đó, ngươi có nhảy vào hay không đây? Diệp Thiếu Dương âm thầm cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Đi vào thế nào?”

“Thiếu Dương không được, không được!”

Chu Tĩnh Như sốt ruột hét lớn, “Huynh mà đi, sẽ không trở về được!”

Tiểu Mã đứng một bên, biểu tình rất giãy giụa, nhưng nhìn ánh mắt hắn vẫn mang theo một tia chờ mong.

“Hẳn là có đường để trở về.”

Tuy là hắn không có tin vào lời hứa hẹn của Tử Nguyệt, cũng chưa từng vào Tứ tượng không gian, nhưng đối với sự tồn tại của không gian đó cũng có hiểu biết, Tử Nguyệt nói không sai, cái gọi là Quỷ hư hóa kính của cô ta, chỉ là mở ra một lỗ hổng trong Tứ tượng không gian, có thể hút tất cả hồn phách vào đó, căn bản cô ta không có năng lực huỷ diệt hay phong toả Tứ tượng không gian.

Tử Nguyệt cười “Khanh khách”

hai tiếng, hai tay vung ra, tập hợp một luồng oán khí cường đại, cuốn tung lá cây trên mặt đất, hình thành một cơn lốc xoáy trước người.

Một lực hút mạnh mẽ, từ giữa lốc xoáy đen sâu thẳm phát ra.

“Diệp thiên sư, mời vào!”

Tiểu Mã đột nhiên đứng dậy, thất thanh kêu lên: “Nếu thực sự hữu tử vô sinh, ngươi … Đừng đi vào đó!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, hít sâu một hơi, không hề để ý, quay đầu lại nói với Chu Tĩnh Như: “Ta nhất định sẽ quay về.”

Nói xong, không màng Chu Tĩnh Như kêu khóc, bước vào bên trong lốc xoáy.

Lập tức cảm giác dưới chân không có điểm tựa, phảng phất như đang trôi nổi trong hư không, hai mắt không nhìn thấy gì cả, bên tai vẫn quanh quẩn tiếng Tử Nguyệt cười “khanh khách”

: “Diệp thiên sư, ngươi ở trong Tứ tượng không gian, là Ác linh đạo tại Học viện Y khoa, hãy hưởng thụ cho tốt sự hầu hạ của đám ác quỷ cương thi đi….”

Cảm giác trôi nổi trong hư không thật khó chịu, nâng lên rồi lại hạ xuống, Diệp Thiếu Dương cảm thấy giống như lần đầu tiên ngồi trên Thuyền hải tặc, quay cuồng tới thất điên bát đảo, một hồi lâu sau, cuối cùng hai chân cũng chạm xuống mặt đất, bước lên vật thật, sương mù trước mặt đã tan đi một chút…… Tử Nguyệt nâng một bàn tay lên, dùng quỷ lực cuốn thân thể của Diệp Thiếu Dương lên, kéo đến trước mặt mình, hồn phách Diệp Thiếu Dương đã không còn, chỉ còn lại một khối thân xác, an tĩnh như bị thôi miên.

“Quả là một khuôn mặt tuấn tú, so với mấy tên pháp sư kia tốt hơn nhiều, ha hả, ta lại có thêm một khuôn mặt nữa…..”

Nói xong một bàn tay chụp vào thái dương của Diệp Thiếu Dương, muốn xé da mặt hắn xuống, kết quả ngón tay vừa chạm đến trán hắn, một đạo ánh sáng tìm lập tức từ ấn đường hắn bay ra, bắn về phía Tử Nguyệt.

Tử Nguyệt liên tiếp lui hai bước, né qua ánh sáng tím, kinh ngạc nhìn mặt Diệp Thiếu Dương.

“Thông thiên nhãn, hồn phách vô thương, nguyên thần bất diệt……”

Lập tức thở dài, “Đáng tiếc cho một thân thể tốt như thế, mà ta lại không thể dùng được.”

Cánh tay vung ra, oán khí nâng lên Diệp Thiếu Dương, vứt ra khỏi U linh lộ, Tiểu Mã thấy thân thể Diệp Thiếu Dương bay tới, chạy nhanh tới ôm lấy, kiểm tra một chút phát hiện hắn cũng giống như Vương Bình, không có hô hấp cũng như không có mạch đập.

“Là bạn của hắn, các ngươi có thể vì hắn mà chuẩn bị hậu sự đi, nhớ là phải làm cho thật lớn.”

Tử Nguyệt đắc ý cười rộ lên, xoay người đi về hướng cuối đường U linh lộ.

“Ta tin tưởng huynh, huynh sẽ không chết!”

Chu Tĩnh Như ôm chặt Diệp Thiếu Dương, nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt hắn.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom