*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một bóng hình xinh đẹp từ đám mây đen nhanh chóng bay về phía hắn.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó là một cô gái dung mạo tuyệt mỹ, mặc trường bào màu đỏ thắm, tay áo bay lượn trong âm phong, mái tóc đen dài búi thành một kiểu tóc rất khác lạ, vạt áo từ hai bên vai rũ xuống, bay bay phiêu phất. Nàng hơi cúi đầu, trong ánh mắt hàm chứa sự bi thương, thoáng chốc đã tiến đến gần hắn.
Nàng dường như không bay, đôi chân trần trắng noãn chỉ đang đạp lên không khí, nhẹ nhàng như đang tản bộ.
"Tiểu Diệp tử, người kia là Thất bà bà?". Tiểu Mã thì thầm hỏi, từ trước đến giờ cậu không ngừng nghe Diệp Thiếu Dương cứ nói “Bà bà”, “Lão yêu”, cũng biết nàng là chủ mưu, trong lòng đã sớm tưởng tượng ra nàng là một lão bà bà đầu tóc bạc phơ, già nua xấu xí, đâu nghĩ đến lại là một mỹ nữ cổ đại xinh đẹp như thế! Nàng thật sự là Thất bà bà?
Diệp Thiếu Dương không để ý tới cậu ta, hai tay nắm chặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đứng lên, ngẩng đầu nhìn mỹ nữ kiêu ngạo giữa đám mây, hỏi: "Thất bà bà?"
Nữ tử chậm rãi cúi đầu, nhìn hắn, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, cất lời: "Là ngươi giết hắn?". Giọng nói nàng vô cùng trong trẻo, êm ái, phảng phất như tiếng của thiên nhiên…
Diệp Thiếu Dương nhún vai, âm thầm chấp nhận.
Nữ tử tán thán: "Ta biết ngươi là Thiên sư Mao Sơn, thế nhưng... ngươi sẽ chết nhanh thôi. Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết không toàn thây, nhất định...". Nữ tử nói đến câu cuối thì giọng nói lập tức trở nên oán độc, đôi tròng mắt cũng biến thành màu đỏ, toàn thân phát ra quang mang yêu dã cực độ.
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt: "Ngươi chỉ là một luồng thần niệm, đừng giả bộ, ta sẽ tìm được ngươi, đến lúc đó hẵng nói!". Hắn vung tay đánh một lá Diệt linh phù vào giữa trán nữ tử, nữ tử quát nhẹ một tiếng, thân ảnh chậm rãi tán đi, sau đó đám mây đen cũng từ từ biến mất, bầu trời hửng nắng trở lại, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiểu Mã lúc này mới thở dài một hơi, hỏi Diệp Thiếu Dương: "Vừa nãy là Thất bà bà?"
Diệp Thiếu Dương gật đầu.
Tiểu Mã cả kinh: "Vậy tại sao thoáng cái đã bị cậu tiêu diệt?"
"Đó chỉ là một luồng thần niệm, không có lực công kích."
Tiểu Mã "Ồ" một tiếng, nói rằng: "Nói thật nha, Thất bà bà... đẹp quá, dung mạo có thể so sánh với thần tiên tỷ tỷ đó!"
"Nàng là yêu, không phải là tiên!". Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười, nói: "Giờ đã hiểu vì sao quỷ sai lại si mê nàng chưa?"
Tiểu Mã quay đầu lại nhìn vị trí của quỷ sai đã đứng lúc nãy, không còn thứ gì cả, "Phèo" một tiếng, phun nước miếng xuống mặt đất, nói: "Hắn xấu như quỷ ấy, Thất bà bà mà thích hắn thì thật là mù mắt chó của tôi!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Có thích hay không thì không biết, nhưng quả thật Thất lão yêu rất quan tâm đến quỷ sai, không tiếc tổn thất một bộ phận tu vi, dùng thần niệm đột phá phong ấn để đến đây từ biệt hắn lần cuối!"
Tiểu Mã nghe hắn nói như vậy bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi rằng: "Phải rồi tiểu Diệp tử, vì sao quỷ sai bị cậu đánh hồn phi phách tán mà không hóa thành tinh phách?"
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Hình thái hồn phách của quỷ sai không giống với các loài quỷ thông thường, không biến thành tinh phách, ít nhất cần phải năm trăm năm sau mới có khả năng tụ hồn lại một lần nữa. Đến lúc đó, hắn không phải là nhập lục đạo luân hồi mà là bị ngâm trong Huyết Ô Trì, thiên thu vạn thế bị Huyết Ô Trì ăn mòn, hành hạ!"
Tiểu Mã hít một hơi thật sâu, nói: "Sao lại nghiêm trọng như vậy?"
"Hắn là quỷ sai, cũng giống như luật pháp dương gian, kẻ chấp pháp mà lại phạm pháp, đương nhiên tội thêm một bậc." Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu, cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
"Chuyện này có điểm lạ, quỷ sai bày ra Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, trước còn tu luyện ra yêu thân, tuy rằng bị tôi phá yêu thân nhưng hắn vẫn còn quỷ thân, cũng phải thực lực cỡ quỷ thủ lĩnh trở lên mới đúng chứ, vì sao ngay cả một kiếm của tôi cũng không đỡ được?"
Tiểu Mã nói: "Tại cậu lợi hại chứ sao!"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Tiểu Mã: "Nếu tôi có khả năng một kiếm chém chết quỷ thủ lĩnh thì tôi còn ở đây làm gì? Nếu như tôi đoán không lầm, nó nhất định là đã bị thương, mà thôi, quên đi, cũng không còn quan trọng nữa, đưa Tạ Vũ Tình hoàn dương quan trọng hơn."
Tiểu Mã kinh ngạc một chút, hỏ: "Cậu không nói tôi cũng quên mất, Vũ Tình tỷ không phải đã được cậu cứu ra rồi sao, người đâu?"
"Cô ấy ở trong tay tiểu nhân khá lâu, hồn phách có chút hư yếu, để cho cô ấy tu dưỡng một lúc. Chúng ta đi!"
Diệp Thiếu Dương giục Tiểu Mã đi, trước khi đi, hai người còn quay đầu lại nhìn về phía quỷ sai biến mất, ngoại trừ một chút hắc khí còn lưu lại chưa tan hết thì không còn thứ gì nữa.
Tiểu Mã có chút cảm khái, nói rằng: "Tôi thật muốn biết, quỷ than đen và Thất bà bà rốt cuộc đã có chuyện gì!"
"Thôi đi, không phải chuyện của chúng ta, hơn nữa hắn cũng đã chết."
Dọc theo đường đi, Diệp Thiếu Dương không hề mang giày mà chỉ dùng chân trần giẫm lên cây cỏ, bàn chân có chút đau rát, cúi đầu vừa nhìn, toàn bộ cẳng chân đã xuất hiện nhiều vết thương rách lỗ chỗ, máu huyết nhễ nhại, trông vô cùng kinh khủng.
Tiểu Mã cũng giống như vậy, đi chưa được mấy bước đã cảm thấy đau: “Lạ quá tiểu Diệp tử ơi, tại sao chân chúng ta bị thương mà tới bây giờ mới cảm thấy đau?"
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, bởi vì suốt đoạn đường cả hai người đều chuyên tâm tìm kiếm hồn phách của Tạ Vũ Tình, trong đầu chỉ toàn là bóng dáng cô ấy, đau đớn tự nhiên sẽ quên đi. Hiện tại đã cứu được Tạ Vũ Tình, tâm tình thả lỏng, tri giác cũng sẽ trở lại.
Diệp Thiếu Dương đi qua một cây ngô đồng hái một xấp lá cây để cột vào chân, tuy rằng nhìn có vẻ kỳ cục nhưng tốt xấu gì cũng giúp giảm ma sát trên mặt đất.
Tiểu Mã cũng bắt chước hắn cột lá cây vào chân, cả hai nhanh chóng quay về.
***
Một đống người đứng tụ tập trước cửa miếu, Chu Tĩnh Như và Vương Bình vừa nhìn thấy hai người Diệp Thiếu Dương thì lập tức chạy đến đón.
"Thiếu Dương ca, thế nào rồi?". Chu Tĩnh Như khẩn trương hỏi.
Diệp Thiếu Dương gật đầu.
Chu Tĩnh Như nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực, hỏi: "Tiếp theo làm gì?"
"Để anh xử lý!". Diệp Thiếu Dương đẩy đoàn người ra đi vào trong sân, mấy tên cảnh sát lúc nãy vẫn vô cùng chuyên nghiệp, ai nấy đều cố gắng căng tấm vải bố che nắng cho Tạ Vũ Tình, không dám ngơi tay.
Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống trước thi thể của Tạ Vũ Tình, tiếp nhận thập tự nhân trong tay Tiểu Mã, thận trọng gỡ bùa xuống, dán lên mặt nàng, nhắm mắt lại, chậm rãi phóng ra một luồng cương khí để mở phong ấn, đưa hồn phách của Tạ Vũ tình vào trong thi thể.
Hơn mười người đứng hai bên trợn to mắt nhìn hắn, có vài người biết thân phận của Diệp Thiếu Dương, hồi hộp chờ đợi, có người nửa ngờ nửa tin, còn có một pháp y vô cùng kiên quyết không tin thần quỷ, đứng một bên lạnh lùng nhìn, không ngừng nói rằng: "Vớ vẩn, nếu như mấy pháp thuật thần thần quỷ quỷ có ích thì còn cần y học làm gì!"
Lý Vĩ nghe y nói xấu Diệp Thiếu Dương như thế thì hết sức khó chịu, cũng muốn biểu hiện tốt trước mặt Chu Tĩnh Như, trừng mắt nhìn y: "Đâu có ai phủ nhận y học hiện đại của ông, ông gấp như vậy làm gì, hơn nữa khoa học cũng đâu phải là vạn năng!"
Pháp y hừ một tiếng: "Nói lời vô ích, Tạ cảnh sát đã chết, nếu như hắn có thể cứu sống cô ấy thì bắt tôi làm gì cũng được!"
Vừa dứt lời, Diệp Thiếu Dương đã vén lá bùa trên trán Tạ Vũ Tình lên, ngón cái điểm lên ấn đường của nàng, nói rằng: "Tỉnh lại đi!"
Bình luận facebook