Diệp Thiếu Dương vốn định ôm cô một cái, cánh tay mở ra, đột nhiên nhìn thấy trong khe núi nhiều người như vậy nhìn chăm chú vào mình, có chút xấu hổ, bỏ qua.
Đàm Tiểu Tuệ lại tiến lên, ôm hắn một cái, rất nhanh đã buông lỏng ra, xoay người, đi về phía trong khe núi.
Tuy mặc váy, nhưng cô bước chân như bay, rất nhanh bước đi đến bên cạnh các đồng bạn trong khe núi, xoay người lại, pháp trượng dây leo trong tay đột nhiên phát ra ánh sáng u ám màu lam.
Đàm Tiểu Tuệ giơ nó, vạch ở không trung, quỹ tích đi qua, ánh sáng u ám sẽ dừng lại, cuối cùng hình thành một hình trái tim yêu.
“Ô Lạp!”
Toàn bộ pháp sư cùng nhau giơ lên pháp trượng trong tay, cùng cất tiếng quát.
Diệp Thiếu Dương phất tay nói lời từ biệt.
Đàm Tiểu Tuệ xoay người rời đi, một trái tim yêu u quang màu lam hình thành kia dần dần biến mất, Đàm Tiểu Tuệ cùng các Vu sư của cô cũng dần dần biến mất ở trong khe núi. Từ hôm nay trở đi, cô không là Đàm Tiểu Tuệ nữa, mà là vu linh tín nữ của đại vu tiên gia tộc.
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác đứng ở tại chỗ, đứng yên rất lâu.
Hắn nghĩ tới Đàm Tiểu Tuệ lúc trước nói về đề tài sứ mệnh.
Kế thừa truyền thừa của đại vu tiên gia tộc, dẫn dắt gia tộc quật khởi, là sứ mệnh của Đàm Tiểu Tuệ, cô không thể không đi làm.
Cái này giống Đạo Phong, hắn cũng đang vì sứ mệnh nào đó không muốn nói rõ, không thể không một mực đi ở trong bóng tối...
Sứ mệnh của mình, lại là cái gì?
Vấn đề này quanh quẩn không đi ở trong đầu Diệp Thiếu Dương.
Hắn vươn tay, lòng bàn tay bị ánh trăng chiếu trắng như tuyết, nắm chặt tay, lại không bắt được một chùm ánh trăng.
Ngày hôm sau rời giường, Diệp Thiếu Dương chủ động gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, hẹn cô gặp mặt.
Tạ Vũ Tình bên kia suy nghĩ một phen nói: “Vậy đi trường học của bọn cậu gặp đi, chị ở dưới lầu ký túc xá số bốn của học viện ngoại ngữ chờ cậu.”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên kinh ngạc nói: “Chị không có bệnh chứ, đi chỗ đó làm gì?”
“Ngày hôm qua Tiểu Nhị không phải nói rồi sao, trường ngoại ngữ có ma quỷ quấy phá.”
Diệp Thiếu Dương cứng đờ.
Học viện ngoại ngữ... lại ma quỷ quấy phá?
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Diệp Thiếu Dương ngây ngốc hỏi.
“Cậu cũng đừng hỏi, hiện tại cậu chạy qua, chị cũng qua đó, gặp mặt nói sau.”
Diệp Thiếu Dương đáp ứng, lập tức thu thập đồ đạc rời nhà.
Qua Qua đã đi Quỷ Vực, đến nay chưa trở về - tối hôm qua trước khi ngủ, Diệp Thiếu Dương nhớ lại một phen tình hình một trận chiến Huyền Không quan, đột nhiên nghĩ đến Đạo Uyên chân nhân cùng A Tu La vương tử Nam Cung Ảnh đi Quỷ Vực đánh nhau, trước mắt sống chết không biết, vì thế phái Qua Qua đi Quỷ Vực điều tra một phen.
Hắn rất muốn biết kết quả đấu pháp của hai bên.
Xuống lầu ăn bữa sáng trước, sau đó ngồi xe buýt chạy tới trường học - lần trước lão Quách cho một vạn tệ, mấy ngày qua ăn uống, còn có ngồi xe lửa linh tinh, cũng chỉ còn lại có hơn ba ngàn tệ, mình trước mắt cũng không có nguồn nào để kiếm tiền, chỉ có thể tiêu tiết kiệm chút.
Trường học vẫn giống như trước đây, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
Đi ở trong vườn trường, Diệp Thiếu Dương mới chính thức có một loại cảm giác trở về đô thị, giống như nơi này cùng Huyền Không quan, Mao Sơn vân vân, hoàn toàn là hai địa phương.
Theo một đường nhỏ cạnh tường vây trường học của mình, cắm ra bên ngoài, là tới học viện ngoại ngữ.
Tòa nhà ký túc xá số bốn còn sừng sững ở tại chỗ, một tòa nhà bỏ hoang không dùng, phụ cận không có lấy một người.
Chẳng lẽ tòa nhà này còn có vấn đề?
Tạ Vũ Tình còn chưa tới, Diệp Thiếu Dương đến dưới lầu, ghé vào một cánh cửa sổ nhìn quét bên trong, đột nhiên một bàn tay từ phía sau đặt lên trên vai hắn.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay đầu, thấy là một người bảo vệ, nhất thời thở phào một hơi: “Đại ca, anh như vậy sẽ dọa chết người ta đó!”
“Cậu ở đây làm gì!” Bảo an nghiêm mặt nói.
“Cái gì vậy, nơi này không thể tới sao?”
Bảo vệ túm tay áo hắn, đi về phía trước mấy chục mét, chỉ chỉ một tấm biển thông báo dựng ở bên cạnh ao hoa, bên trên dùng phấn viết một hàng chữ to: Cảnh cáo, tòa nhà nguy hiểm, cấm tới gần!!!
Phía sau còn đánh ba cái dấu chấm than.
Tòa nhà nguy hiểm?
Diệp Thiếu Dương nhìn nhà lầu kiểu Europe trước mắt, tòa nhà là đủ cũ, có bảy tám mươi năm, không thể không nói kiến trúc thời đại đó thật sự trâu bò, nếu là nhà lầu hiện tại, ba mươi năm cũng có khả năng trở thành tòa nhà nguy hiểm. Nhưng dù sao đã nhiều năm rồi, bị coi là tòa nhà nguy hiểm cũng có thể lý giải, mấu chốt là, mình mấy tháng trước đến, còn chưa có chuyện này, sao gần đây lại bị định vị là nhà có nguy cơ sập?
Mấu chốt là vài cái dấu chấm than phía sau hàng chữ lớn này, càng khiến Diệp Thiếu Dương ngửi được một tia thâm ý.
Bảo an đánh giá cao thấp hắn vài lần nói: “Cậu là sinh viên sao?”
“Ta là đại học vật lý công nghệ cách vách, tới đây tìm bạn.”
“Vậy cậu mau chóng rời khỏi đi, đừng lưu lại phụ cận tòa nhà này, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng!”
“Hậu quả thế nào?”
Bảo an cũng không nói nhiều, sau khi đem hắn đuổi đi, bản thân trở về. Diệp Thiếu Dương ở phụ cận tìm một chỗ cao, nhìn qua, phát hiện hai mặt đông tây của tòa nhà ký túc xá số bốn, chỗ xa gần trăm mét đều tự đỗ một chiếc xe kiểu bánh mỳ, bảo an vừa rồi chính là chui vào trong xe phía tây.
Trong xe còn có một bảo an, hai người nhìn quanh phụ cận, hiển nhiên chính là một trạm gác di động, phòng ngừa có sinh viên tiếp cận tòa nhà ký túc xá số bốn.
Phòng thủ nghiêm mật như vậy, rốt cuộc là đang đề phòng cái gì?
Chẳng lẽ là bởi vì có quỷ?
Đợi một hồi, thấy Tạ Vũ Tình và Trương Tiểu Nhị cùng nhau chạy tới, Diệp Thiếu Dương nghênh đón, hỏi Trương Tiểu Nhị: “Em tới làm gì?”
“Bắt quỷ mà.” Trương Tiểu Nhị thần thái phấn chấn: “Đây là cơ hội khó được bao nhiêu chứ, em có thể đi theo làm tùy tùng hầu hạ sư phụ, sau đó ở trong thực chiến trưởng thành, tương lai kế thừa y bát của sư phụ.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn cô: “Cái quái gì vậy, tôi còn chưa về hưu mà.”
“Thầy trò chúng ta phối hợp, làm việc không mệt nha.”
“Em hay là thôi đi, lần trước là vì em lỗ mãng, trúng cổ, thiếu chút nữa đem anh hại chết, lần này lại có cái gì không hay xảy ra, cha mẹ em sẽ băm anh.”
“Không có, lần này em cái gì cũng nghe lời sư phụ, tuyệt không làm loạn.”
Trương Tiểu Nhị lập tức tiến lên, ôm cánh tay hắn, dây dưa các loại, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ đành phải ngầm đồng ý.
“Tòa nhà ký túc xá số bốn, chẳng lẽ lại xảy ra cái gì thần quái hay sao?” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.
Tạ Vũ Tình nói: “Không phải ‘chẳng lẽ’, là thật. Cuối tuần trước, có một nữ sinh đêm khuya đi qua nơi này, nghe thấy bạn trai ở trên lầu gọi cô ấy, sau đó đi vào, sau đó mất tích không thấy nữa, đến nay cũng chưa tìm được thi thể.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đợi chút, chị kể lại cái này có vấn đề, đã chưa tìm được thi thể, là ai nói cho chị cô ấy là nghe thấy bạn trai gọi cô ấy lên lầu, cho nên đi vào?”
“Lúc ấy đi cùng là hai cô nương, ở quán bar uống rượu xong, bởi vì cổng trường đã đóng, cho nên trèo tường đi qua nơi này, kết quả nghe được bạn trai một cô nương trong đó ở trên lầu gọi lên, cô nương kia thì ngà ngà say đi lên, một cô nương khác ở dưới lầu chờ cô ấy. Đợi một lúc lâu đồng bạn cũng không xuống, vì thế gọi điện thoại cho bảo an.
Mấy bảo an chạy tới, cùng nhau đi vào tìm, kết quả ở trong một gian ký túc xá lầu hai, tìm được di động của nữ sinh viên mất tích, nhưng không thấy bóng người, lại phát hiện một số hiện tượng quỷ dị.”
Bình luận facebook