-
Chương 17
- Gì ạ?
Cô không có nghe rõ.
Hồ bá muốn giải thích, nhưng không biết nên nói ra như thế nào.
Ông đã sống lâu như vậy, cũng chưa thấy qua vợ chồng có quan hệ lạnh nhạt như vậy, kỳ thật nói là lạnh nhạt nhạt, cũng không đúng lắm, ít nhất Nam tứ gia yêu thương Tiêu Ý Ý đến tận xương tủy, ngoại trừ chưa bao giờ nhìn cô, nhưng trên phương diện khác, thật sự là một người chồng tốt cực hạn.
- Không có gì, cô mau ăn nhanh đi.
Hồ bá chờ cô dùng cơm xong, không biết từ đâu lấy ra một túi văn kiện, đưa tới trước mặt cô.
Ý Ý nhìn một cái:
- Đây là cái gì vậy ạ?
Vừa mới lau khô tay, người vừa đứng lên, còn chưa có mở ra, liền thấy dòng chữ phí trên, là tờ đơn thông báo của một công ty.
- Hoa Thụy?
Cô cả kinh trừng hai mắt, không thể tin được.
- Hồ bá bá, cháu nhớ rõ chỉ nộp lý lịch cho vài công ty, nhưng không có Hoa Thụy nha, cái công ty quốc tế này, cháu làm gì có tự tin, thế nào mà lại được nhận vào làm chứ!
- Cô không tự nhảy vào, cô cũng không phải vào công ty bằng con đường bình thường.
Ý Ý khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, run rẩy chỉ vào mình.
- Ông là nói cháu... cháu đi cửa sau?
Hồ bá dương cao đuôi lông mày, cười nói:
- Đây đều là ý của tiên sinh, cô mới vừa tốt nghiệp, đến mấy công ty nhỏ cũng không học được cái gì, không bằng lúc đầu cao một tí, đối với cô cũng có lợi.
Điều đó cũng không phải là quá cao sao...
Ý Ý cũng không thể nói gì được, cô biết Hoa Thụy là một công ti lớn, hàng năm chiêu mộ thực tập sinh khắp nơi đều không vượt qua mười người, hơn nữa cuối cùng có thể được giữ lại làm, tuyệt đối không vượt quá một nửa, có thể lưu lại đều là những người chuyên nghiệp vượt qua được thử thách.
Cô mới tốt nghiệp, chưa giao thiệp nhiều với xã hội mà có thể trực tiếp đến Hoa Thụy công tác, quả thực so với chuyện rớt mất tiền còn khó hơn.
Nghĩ lại, cô bỗng nhiên hiểu được:
- Tứ gia muốn đem cháu nhét vào trong đó?
- Đúng vậy, ngài cùng với phó tổng Hoa Thụy luôn là bạn tốt, cho dù cuối cùng cô không thể giữ chức, thực tập ở Hoa Thụy một thời gian, ngày sau có đến công ty khác đều có thể thích ứng được, đó là dụng ý của tiên sinh, cô phải hiểu được a.
Ý Ý chậm rãi vuốt ve tờ giấy A4, cảm thấy có chút nóng lên, cả người còn ở trạng thái ngốc lăng.
- Phu nhân, thuận tiện nói luôn, ngày mai sẽ xuất phát.
- Ngày mai sao!
Cô đột ngột đứng lên, cái ghế ngồi không kịp di chuyển, đùi đụng thật mạnh vào bàn cơm, phần sữa đậu nành chưa uống hết bị trào ra ngoài, dính vào quần áo cô.
- Cô xem cô kìa, lỗ mãng quá đó.
Hồ bá lấy khăn tay tự mình lau cho cô.
Ý Ý không có tâm tư quản cái đó, da đầu căng thẳng, lập tức túm lấy tay Hồ bá, khí lực quả thực mất khống chế.
- Làm sao bây giờ, ngày mai đi rồi, cái gì cháu cũng chưa làm, cũng chưa nắm hết cái công ty này, hơn nữa ngay cả một bộ quần áo cháu đều không có, cháu......
Hồ bá kiên nhẫn trấn an cô:
- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chờ vào công ty, từ từ tìm hiểu cũng không muộn. Quần áo cũng đừng lo lắng, buổi chiều tôi lấy hai bộ quần áo phù hợp với cô tới đây, đừng quá hoảng hốt a.
Ý Ý làm sao còn có thể nghe được lời nói của ông nữa.
Cô cào cào tóc, chạy lên lầu, gọi điện thoại cho Tống Khải Nhân bồi cô đi dạo phố, còn nguyên nhân, không thể giải thích rõ bằng miệng, chỉ nói gặp mặt kể lại.
Cúp điện thoại, thay quần áo, hoang mang ra ngoài.
Cả buổi sáng đều trong trạng thái cuống cuồng, vòng qua vòng lại hơn hai mươi phút, cuối cùng mua được thứ vừa lòng, Tống Khải Nhân biết cô vào Hoa Thụy, gào to, thay cô cao hứng muốn chết.
Ý Ý một chút đều cười không nổi, không biết phải làm sao để đối phó với pháp trường sắp tới.
Loại tâm tình hỏng bét này kéo dài đến nửa đêm, cuối cùng là cưỡng ép chính mình mới ngủ được.
Ngày hôm sau, cô dậy thật sớm, thay một thân trang phục màu đen, giày cao gót sáu li, bữa sáng cũng không có tâm tư ăn, cũng không chịu để Bạc Tư đưa đi. Ngày đầu tiên đi làm, cô không muốn có đặc thù riêng, nếu lái xe hàng hiệu ra khỏi nhà, ai mà nhìn thấy được sẽ nói là cô dựa vào cửa sau mới vào, đến lúc đó cho dù có giải thích gì cũng không được.
Lần đầu trải nghiệm giao thông công cộng, tâm trạng lo sợ bất an tới Hoa Thụy, trong đầu vẫn hồi tưởng lời Hồ bá dặn dò, cũng thuận lợi tìm được bộ phận nhân sự.
Cô xem như đến sớm, vừa thấy sắc mặt vị quản lí nhân sự, hoàn hảo, ấn tượng đầu tiên của cô rất tốt.
- Các quý cô, trước tiên hãy bỏ hết mọi chuyện đang có xuống, tân phó tổng muốn mọi người trong công ty tập hợp lại, hai vị phó tổng bảo mọi người đến tiền sảnh, nói ra suy nghĩ của mình.
Quản lí nhân sự vỗ vỗ tay, lúc đi ngang qua, vỗ vai vài người, trong đó có Ý Ý.
Cả người còn đang lâng lâng, cảm thấy đất dưới chân mềm oặt ra, những người này nói cái gì, cô có nghe, nhưng không biết bọn họ đang nói cái gì, đại khái là phó tổng sẽ có lời muốn nói đi?
Ý Ý nơm nớp lo sợ đi theo sau đám người đến lầu một chờ, tận lực đứng ở sau cùng, thu nhỏ lại sự tồn tại của mình, cô một chút cũng không quan tâm tân phó tổng là ai, tối hôm qua sau khi về nhà cũng quên mất việc tra tư liệu Hoa Thụy, chỉ hy vọng đừng gây lỗi là được rồi.
- Biết gì chưa, phó tổng mới tới là em trai của phó tổng Nam Vị Dương, vừa mới vào công ty liền cùng anh trai ngồi cùng vị trí, Hoa Thụy là gia tộc xí nghiệp, vị này mới tới làm phó tổng, có thể nào là người được sủng ái nhất trong nhà?
- Cô thì biết cái gì nha, tân phó tổng có sản nghiệp của riêng mình, công ty hắn ở nước ngoài một chút cũng không kém Hoa Thụy, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, năng lực của hắn, chính các vị tai to mặt lớn quốc tế còn công nhận.
- Phải không, hắn đã đồng ý đem công ty nhập vào Hoa Thụy, mưu toan cái gì đó nha..
- Tôi làm sao biết, nhưng mà khẳng định vị này chả phải người lương thiện gì, nếu không sao lại cùng anh trai tranh đoạt, cô không thấy cái ngày tuyên bố đó sao, tôi ở cách màn hình cũng ngửi thấy được mùi thuốc súng.
- Thấy thì thấy, nhưng mà nhìn qua, cảm thấy tân phó tổng...... rất đẹp trai nha.
Âm thanh hai người phụ nữ thảo luận lúc to lúc nhỏ truyền vào tai Ý Ý, chung quanh có không ít người phụ họa, mọi người trò chuyện, trọng điểm cũng chỉ là diện mạo của hai vị phó tổng kia.
Ý Ý không tập trung, lỗ tai nghe chữ được chữ mất, cô lần đầu tiên mang giày cao gót, chân đã có chút đau xót.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn ùn ùn kéo đến.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy hai bên cửa bị người đẩy ra cùng lúc, một thân âu phục giầy da hoàn mỹ tiến vào.
Ý Ý cố nhìn qua đầu người, con ngươi đen đối diện phải một đôi mắt đen thâm thúy.
Cô đột nhiên chấn động, con mắt trợn lên sợ hãi, này, người này không phải là...
Cô không có nghe rõ.
Hồ bá muốn giải thích, nhưng không biết nên nói ra như thế nào.
Ông đã sống lâu như vậy, cũng chưa thấy qua vợ chồng có quan hệ lạnh nhạt như vậy, kỳ thật nói là lạnh nhạt nhạt, cũng không đúng lắm, ít nhất Nam tứ gia yêu thương Tiêu Ý Ý đến tận xương tủy, ngoại trừ chưa bao giờ nhìn cô, nhưng trên phương diện khác, thật sự là một người chồng tốt cực hạn.
- Không có gì, cô mau ăn nhanh đi.
Hồ bá chờ cô dùng cơm xong, không biết từ đâu lấy ra một túi văn kiện, đưa tới trước mặt cô.
Ý Ý nhìn một cái:
- Đây là cái gì vậy ạ?
Vừa mới lau khô tay, người vừa đứng lên, còn chưa có mở ra, liền thấy dòng chữ phí trên, là tờ đơn thông báo của một công ty.
- Hoa Thụy?
Cô cả kinh trừng hai mắt, không thể tin được.
- Hồ bá bá, cháu nhớ rõ chỉ nộp lý lịch cho vài công ty, nhưng không có Hoa Thụy nha, cái công ty quốc tế này, cháu làm gì có tự tin, thế nào mà lại được nhận vào làm chứ!
- Cô không tự nhảy vào, cô cũng không phải vào công ty bằng con đường bình thường.
Ý Ý khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, run rẩy chỉ vào mình.
- Ông là nói cháu... cháu đi cửa sau?
Hồ bá dương cao đuôi lông mày, cười nói:
- Đây đều là ý của tiên sinh, cô mới vừa tốt nghiệp, đến mấy công ty nhỏ cũng không học được cái gì, không bằng lúc đầu cao một tí, đối với cô cũng có lợi.
Điều đó cũng không phải là quá cao sao...
Ý Ý cũng không thể nói gì được, cô biết Hoa Thụy là một công ti lớn, hàng năm chiêu mộ thực tập sinh khắp nơi đều không vượt qua mười người, hơn nữa cuối cùng có thể được giữ lại làm, tuyệt đối không vượt quá một nửa, có thể lưu lại đều là những người chuyên nghiệp vượt qua được thử thách.
Cô mới tốt nghiệp, chưa giao thiệp nhiều với xã hội mà có thể trực tiếp đến Hoa Thụy công tác, quả thực so với chuyện rớt mất tiền còn khó hơn.
Nghĩ lại, cô bỗng nhiên hiểu được:
- Tứ gia muốn đem cháu nhét vào trong đó?
- Đúng vậy, ngài cùng với phó tổng Hoa Thụy luôn là bạn tốt, cho dù cuối cùng cô không thể giữ chức, thực tập ở Hoa Thụy một thời gian, ngày sau có đến công ty khác đều có thể thích ứng được, đó là dụng ý của tiên sinh, cô phải hiểu được a.
Ý Ý chậm rãi vuốt ve tờ giấy A4, cảm thấy có chút nóng lên, cả người còn ở trạng thái ngốc lăng.
- Phu nhân, thuận tiện nói luôn, ngày mai sẽ xuất phát.
- Ngày mai sao!
Cô đột ngột đứng lên, cái ghế ngồi không kịp di chuyển, đùi đụng thật mạnh vào bàn cơm, phần sữa đậu nành chưa uống hết bị trào ra ngoài, dính vào quần áo cô.
- Cô xem cô kìa, lỗ mãng quá đó.
Hồ bá lấy khăn tay tự mình lau cho cô.
Ý Ý không có tâm tư quản cái đó, da đầu căng thẳng, lập tức túm lấy tay Hồ bá, khí lực quả thực mất khống chế.
- Làm sao bây giờ, ngày mai đi rồi, cái gì cháu cũng chưa làm, cũng chưa nắm hết cái công ty này, hơn nữa ngay cả một bộ quần áo cháu đều không có, cháu......
Hồ bá kiên nhẫn trấn an cô:
- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chờ vào công ty, từ từ tìm hiểu cũng không muộn. Quần áo cũng đừng lo lắng, buổi chiều tôi lấy hai bộ quần áo phù hợp với cô tới đây, đừng quá hoảng hốt a.
Ý Ý làm sao còn có thể nghe được lời nói của ông nữa.
Cô cào cào tóc, chạy lên lầu, gọi điện thoại cho Tống Khải Nhân bồi cô đi dạo phố, còn nguyên nhân, không thể giải thích rõ bằng miệng, chỉ nói gặp mặt kể lại.
Cúp điện thoại, thay quần áo, hoang mang ra ngoài.
Cả buổi sáng đều trong trạng thái cuống cuồng, vòng qua vòng lại hơn hai mươi phút, cuối cùng mua được thứ vừa lòng, Tống Khải Nhân biết cô vào Hoa Thụy, gào to, thay cô cao hứng muốn chết.
Ý Ý một chút đều cười không nổi, không biết phải làm sao để đối phó với pháp trường sắp tới.
Loại tâm tình hỏng bét này kéo dài đến nửa đêm, cuối cùng là cưỡng ép chính mình mới ngủ được.
Ngày hôm sau, cô dậy thật sớm, thay một thân trang phục màu đen, giày cao gót sáu li, bữa sáng cũng không có tâm tư ăn, cũng không chịu để Bạc Tư đưa đi. Ngày đầu tiên đi làm, cô không muốn có đặc thù riêng, nếu lái xe hàng hiệu ra khỏi nhà, ai mà nhìn thấy được sẽ nói là cô dựa vào cửa sau mới vào, đến lúc đó cho dù có giải thích gì cũng không được.
Lần đầu trải nghiệm giao thông công cộng, tâm trạng lo sợ bất an tới Hoa Thụy, trong đầu vẫn hồi tưởng lời Hồ bá dặn dò, cũng thuận lợi tìm được bộ phận nhân sự.
Cô xem như đến sớm, vừa thấy sắc mặt vị quản lí nhân sự, hoàn hảo, ấn tượng đầu tiên của cô rất tốt.
- Các quý cô, trước tiên hãy bỏ hết mọi chuyện đang có xuống, tân phó tổng muốn mọi người trong công ty tập hợp lại, hai vị phó tổng bảo mọi người đến tiền sảnh, nói ra suy nghĩ của mình.
Quản lí nhân sự vỗ vỗ tay, lúc đi ngang qua, vỗ vai vài người, trong đó có Ý Ý.
Cả người còn đang lâng lâng, cảm thấy đất dưới chân mềm oặt ra, những người này nói cái gì, cô có nghe, nhưng không biết bọn họ đang nói cái gì, đại khái là phó tổng sẽ có lời muốn nói đi?
Ý Ý nơm nớp lo sợ đi theo sau đám người đến lầu một chờ, tận lực đứng ở sau cùng, thu nhỏ lại sự tồn tại của mình, cô một chút cũng không quan tâm tân phó tổng là ai, tối hôm qua sau khi về nhà cũng quên mất việc tra tư liệu Hoa Thụy, chỉ hy vọng đừng gây lỗi là được rồi.
- Biết gì chưa, phó tổng mới tới là em trai của phó tổng Nam Vị Dương, vừa mới vào công ty liền cùng anh trai ngồi cùng vị trí, Hoa Thụy là gia tộc xí nghiệp, vị này mới tới làm phó tổng, có thể nào là người được sủng ái nhất trong nhà?
- Cô thì biết cái gì nha, tân phó tổng có sản nghiệp của riêng mình, công ty hắn ở nước ngoài một chút cũng không kém Hoa Thụy, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, năng lực của hắn, chính các vị tai to mặt lớn quốc tế còn công nhận.
- Phải không, hắn đã đồng ý đem công ty nhập vào Hoa Thụy, mưu toan cái gì đó nha..
- Tôi làm sao biết, nhưng mà khẳng định vị này chả phải người lương thiện gì, nếu không sao lại cùng anh trai tranh đoạt, cô không thấy cái ngày tuyên bố đó sao, tôi ở cách màn hình cũng ngửi thấy được mùi thuốc súng.
- Thấy thì thấy, nhưng mà nhìn qua, cảm thấy tân phó tổng...... rất đẹp trai nha.
Âm thanh hai người phụ nữ thảo luận lúc to lúc nhỏ truyền vào tai Ý Ý, chung quanh có không ít người phụ họa, mọi người trò chuyện, trọng điểm cũng chỉ là diện mạo của hai vị phó tổng kia.
Ý Ý không tập trung, lỗ tai nghe chữ được chữ mất, cô lần đầu tiên mang giày cao gót, chân đã có chút đau xót.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn ùn ùn kéo đến.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy hai bên cửa bị người đẩy ra cùng lúc, một thân âu phục giầy da hoàn mỹ tiến vào.
Ý Ý cố nhìn qua đầu người, con ngươi đen đối diện phải một đôi mắt đen thâm thúy.
Cô đột nhiên chấn động, con mắt trợn lên sợ hãi, này, người này không phải là...
Bình luận facebook