Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
(8)
“Ê, Hà Tiểu Ly đi học lại rồi kìa chúng mày!”
“Thật à? Tao tưởng đâu sau nó định nghỉ luôn chứ, bị hành đến kêu cha gọi mẹ mà..”
“Gặp tao, chắc tao không dám ra đường ấy. Đắc tội với Nhược Anh Anh, mày nghĩ mày sống yên được à? Hà Tiểu Ly dũng cảm gớm.”
Tiểu Thanh vừa bước vào trường thì đã nghe những lời bàn tán xôn xao. Cô nhếch môi, liếc đám người đang chỉ trỏ kia, nói:
“Nhìn cái đ*o gì mà nhìn?”
Đám người kia há hốc mồm. Cái quái gì vậy? Đây là Hà Tiểu Ly à? Chẳng phải cô ta là đứa luôn đi cúi mặt xuống đất sao? Thế mà, hôm nay lại ngang nhiên liếc họ như thế. Đã vậy, còn văng tục.
Ôi trời, có phải Hà Tiểu Ly đã bị ma nhập rồi không?
(…)
Tin tức Hà Tiểu Ly đi học lại đã đến tai Nhược Anh Anh, cô ta đang tô son môi, bất ngờ bị quệt một đường xuống cằm. Cái gì? Con nhỏ đó dám đi học lại à? Nó không xem lời cảnh cáo của Nhược Anh Anh này ra gì sao?
Nhược Anh Anh chùi lại phần son môi bị lệch, sau đó hùng hổ cùng đồng bọn đến lớp Tiểu Ly.
(…)
Tiểu Thanh sau khi dọa đám quần chúng thì đang ung dung đến lớp, cô đang định bước vào, thì bị một con ranh chắn ngang lối. Đó không ai khác ngoài Nhược Anh Anh.
“Con đ* này, mày còn dám đi học à? Xem ra lần trước tao chưa cho mày đủ đẹp mặt rồi.”
Tiểu Thanh lướt sơ ánh nhìn lên khắp người Nhược Anh Anh. Khiếp, đây mà là bộ dạng của học sinh à? Lớp make up đậm gầm như che mất đường nét tự nhiên trên gương mặt, gương mặt thì trát đầy phấn trắng. Nói con khốn này là bà nội của cô chắc cũng có người tin. Ban đầu khi nhìn ảnh cô ta, Tiểu Thanh đã cảm thấy ác cảm.
“Mày có cảm thấy trên người mày có mùi rất khó ngửi không?” Tiểu Thanh vờ suýt xoa.
“Là mùi của rác rưởi pha lẫn nước hoa hàng hiệu đấy. Nhưng tao cảm thấy, mày nên thay nước hoa đi, bởi nó đ*o có tác dụng trong việc che giấu mùi hương rác rưởi trên người mày. Tốt nhất mày tránh đường cho tao.”
Nhược Anh Anh trợn tròn mắt, cô ả lắp bắp:
“Mày…mày…”
Tay cô ta giơ lên, toan đánh vào mặt Tiểu Thanh, nhưng đã bị Tiểu Thanh chụp lấy, bẻ ngược lại.
“Aaaaaaaa…”
Nhược Anh Anh hét lớn, như con gà bị chọc tiết đang vùng vẫy. Đôi mắt cô ta rươm rướm, suýt thì chảy cả nước mắt ra vì đau. Con khốn Hà Tiểu Ly này, hôm nay nó dám sỉ nhục Nhược Anh Anh này…nó…nó còn dám làm đau cô ta.
Đồng bọn của Nhược Anh Anh hóa đá tại chỗ, đây…đây là Hà Tiểu Ly à? Vài hôm trước khi họ ép cô ta vào đường cùng cô ta đến phản kháng còn không biết. Còn Hà Tiểu Ly hôm nay, không những không sợ Nhược Anh Anh, mà ngược lại còn khiến cả đám bọn họ khiếp sợ. Đến mức, hầu hết họ không dám giúp đỡ Nhược Anh Anh. Đọc truyện hay, truy cập ngay [ TRUМtrцye n.оr g ]
“Mày la lớn lên, tao đang nghe.”
“Giỏi lắm, lớn hơn nữa, mày làm tốt lắm.”
Gương mặt Nhược Anh Anh trắng như tờ giấy, nước mắt đã chảy dài. Đau…đau quá…cô ta không thể chịu nổi. Kể cả sức để la hét cũng không còn..
“Xin mày…thả tao ra…tao không chịu nổi…”
Tiểu Thanh cười lớn, cô ác ý dùng lực mạnh hơn, đến mức Nhược Anh Anh đau quá mà ngất đi, cổ tay cô ta là một mảng tím đen.
Tiểu Thanh buông tay Nhược Anh Anh ra, sau đó quay lại chỗ ngồi, trước khi đi còn không quên chụp lại tấm ảnh của cô ả kia làm kỉ niệm.
Ngày đầu tiên, Tiểu Thanh trông có vẻ khá thuận lợi.
(…)
Ở phía bên kia thì trông Tiểu Ly có vẻ không thuận lợi cho lắm.
Lúc cô về đến nhà bố thì suýt nữa bị lộ tẩy, còn đi học thì suýt nữa bị lạc đường. Dù Tiểu Thanh đã tận tình chỉ dẫn đường đi nhưng cô vẫn ngáo ngơ ở giữa đường phố Bắc Kinh rộng lớn này. Lúc đến được trường thì trong lòng Tiểu Ly đã phải tạ ơn ông bà nhiều lần.
Quả nhiên là Bắc Kinh rộng lớn, khói bụi cũng ngập cả trời. Điển hình là các tòa nhà cao tầng chót vót, làm Tiểu Ly không khỏi ngỡ ngàng. Khác hoàn toàn với Tế Nam – nơi cô sống từ bé. Bản thân Tiểu Ly có chút khó thích nghi.
Tiểu Ly bước vào trường, cô muốn học theo cách của Tiểu Thanh mà ưỡn ngực đi thẳng, nhưng cô chỉ dám bẽn lẽn mà đi, cố né tránh ánh mắt của mọi người xung quanh. Thậm chí, muốn tàng hình càng tốt.
Cuối cùng cũng đến lớp, Tiểu Ly thở phào nhẹ nhõm.
Vừa mới ngồi xuống, thì nghe mọi người hú lên:
“Chúng mày ơi, đại ca trường kế bên đến tìm kìa, không biết tìm ai nữa.”
“Bạch gia à? Nghe nói hắn ta tuy đầu gấu nhưng đẹp trai lắm nha~ để tao đi chiêm ngưỡng nhan sắc của hàng xóm trường bên cạnh xem nào.” Một đám nữ sinh hưng phấn nói, sau đó họ kéo nhau đi.
Ban đầu Tiểu Ly không quan tâm lắm, cô không biết phải nói chuyện với ai nên nằm xuống bàn. Đang lim dim định rơi vào mộng đẹp, thì nghe một giọng quát to:
“Con nào tên Hà Tiểu Thanh bước ra đây. Tao đếm đến 3 không tự giác, đừng hòng trách tao.”
“Ê, Hà Tiểu Ly đi học lại rồi kìa chúng mày!”
“Thật à? Tao tưởng đâu sau nó định nghỉ luôn chứ, bị hành đến kêu cha gọi mẹ mà..”
“Gặp tao, chắc tao không dám ra đường ấy. Đắc tội với Nhược Anh Anh, mày nghĩ mày sống yên được à? Hà Tiểu Ly dũng cảm gớm.”
Tiểu Thanh vừa bước vào trường thì đã nghe những lời bàn tán xôn xao. Cô nhếch môi, liếc đám người đang chỉ trỏ kia, nói:
“Nhìn cái đ*o gì mà nhìn?”
Đám người kia há hốc mồm. Cái quái gì vậy? Đây là Hà Tiểu Ly à? Chẳng phải cô ta là đứa luôn đi cúi mặt xuống đất sao? Thế mà, hôm nay lại ngang nhiên liếc họ như thế. Đã vậy, còn văng tục.
Ôi trời, có phải Hà Tiểu Ly đã bị ma nhập rồi không?
(…)
Tin tức Hà Tiểu Ly đi học lại đã đến tai Nhược Anh Anh, cô ta đang tô son môi, bất ngờ bị quệt một đường xuống cằm. Cái gì? Con nhỏ đó dám đi học lại à? Nó không xem lời cảnh cáo của Nhược Anh Anh này ra gì sao?
Nhược Anh Anh chùi lại phần son môi bị lệch, sau đó hùng hổ cùng đồng bọn đến lớp Tiểu Ly.
(…)
Tiểu Thanh sau khi dọa đám quần chúng thì đang ung dung đến lớp, cô đang định bước vào, thì bị một con ranh chắn ngang lối. Đó không ai khác ngoài Nhược Anh Anh.
“Con đ* này, mày còn dám đi học à? Xem ra lần trước tao chưa cho mày đủ đẹp mặt rồi.”
Tiểu Thanh lướt sơ ánh nhìn lên khắp người Nhược Anh Anh. Khiếp, đây mà là bộ dạng của học sinh à? Lớp make up đậm gầm như che mất đường nét tự nhiên trên gương mặt, gương mặt thì trát đầy phấn trắng. Nói con khốn này là bà nội của cô chắc cũng có người tin. Ban đầu khi nhìn ảnh cô ta, Tiểu Thanh đã cảm thấy ác cảm.
“Mày có cảm thấy trên người mày có mùi rất khó ngửi không?” Tiểu Thanh vờ suýt xoa.
“Là mùi của rác rưởi pha lẫn nước hoa hàng hiệu đấy. Nhưng tao cảm thấy, mày nên thay nước hoa đi, bởi nó đ*o có tác dụng trong việc che giấu mùi hương rác rưởi trên người mày. Tốt nhất mày tránh đường cho tao.”
Nhược Anh Anh trợn tròn mắt, cô ả lắp bắp:
“Mày…mày…”
Tay cô ta giơ lên, toan đánh vào mặt Tiểu Thanh, nhưng đã bị Tiểu Thanh chụp lấy, bẻ ngược lại.
“Aaaaaaaa…”
Nhược Anh Anh hét lớn, như con gà bị chọc tiết đang vùng vẫy. Đôi mắt cô ta rươm rướm, suýt thì chảy cả nước mắt ra vì đau. Con khốn Hà Tiểu Ly này, hôm nay nó dám sỉ nhục Nhược Anh Anh này…nó…nó còn dám làm đau cô ta.
Đồng bọn của Nhược Anh Anh hóa đá tại chỗ, đây…đây là Hà Tiểu Ly à? Vài hôm trước khi họ ép cô ta vào đường cùng cô ta đến phản kháng còn không biết. Còn Hà Tiểu Ly hôm nay, không những không sợ Nhược Anh Anh, mà ngược lại còn khiến cả đám bọn họ khiếp sợ. Đến mức, hầu hết họ không dám giúp đỡ Nhược Anh Anh. Đọc truyện hay, truy cập ngay [ TRUМtrцye n.оr g ]
“Mày la lớn lên, tao đang nghe.”
“Giỏi lắm, lớn hơn nữa, mày làm tốt lắm.”
Gương mặt Nhược Anh Anh trắng như tờ giấy, nước mắt đã chảy dài. Đau…đau quá…cô ta không thể chịu nổi. Kể cả sức để la hét cũng không còn..
“Xin mày…thả tao ra…tao không chịu nổi…”
Tiểu Thanh cười lớn, cô ác ý dùng lực mạnh hơn, đến mức Nhược Anh Anh đau quá mà ngất đi, cổ tay cô ta là một mảng tím đen.
Tiểu Thanh buông tay Nhược Anh Anh ra, sau đó quay lại chỗ ngồi, trước khi đi còn không quên chụp lại tấm ảnh của cô ả kia làm kỉ niệm.
Ngày đầu tiên, Tiểu Thanh trông có vẻ khá thuận lợi.
(…)
Ở phía bên kia thì trông Tiểu Ly có vẻ không thuận lợi cho lắm.
Lúc cô về đến nhà bố thì suýt nữa bị lộ tẩy, còn đi học thì suýt nữa bị lạc đường. Dù Tiểu Thanh đã tận tình chỉ dẫn đường đi nhưng cô vẫn ngáo ngơ ở giữa đường phố Bắc Kinh rộng lớn này. Lúc đến được trường thì trong lòng Tiểu Ly đã phải tạ ơn ông bà nhiều lần.
Quả nhiên là Bắc Kinh rộng lớn, khói bụi cũng ngập cả trời. Điển hình là các tòa nhà cao tầng chót vót, làm Tiểu Ly không khỏi ngỡ ngàng. Khác hoàn toàn với Tế Nam – nơi cô sống từ bé. Bản thân Tiểu Ly có chút khó thích nghi.
Tiểu Ly bước vào trường, cô muốn học theo cách của Tiểu Thanh mà ưỡn ngực đi thẳng, nhưng cô chỉ dám bẽn lẽn mà đi, cố né tránh ánh mắt của mọi người xung quanh. Thậm chí, muốn tàng hình càng tốt.
Cuối cùng cũng đến lớp, Tiểu Ly thở phào nhẹ nhõm.
Vừa mới ngồi xuống, thì nghe mọi người hú lên:
“Chúng mày ơi, đại ca trường kế bên đến tìm kìa, không biết tìm ai nữa.”
“Bạch gia à? Nghe nói hắn ta tuy đầu gấu nhưng đẹp trai lắm nha~ để tao đi chiêm ngưỡng nhan sắc của hàng xóm trường bên cạnh xem nào.” Một đám nữ sinh hưng phấn nói, sau đó họ kéo nhau đi.
Ban đầu Tiểu Ly không quan tâm lắm, cô không biết phải nói chuyện với ai nên nằm xuống bàn. Đang lim dim định rơi vào mộng đẹp, thì nghe một giọng quát to:
“Con nào tên Hà Tiểu Thanh bước ra đây. Tao đếm đến 3 không tự giác, đừng hòng trách tao.”