Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
“Tiểu Ly, chúng ta đi ăn tối thôi em.”
Tiểu Thanh vỗ vai Tiểu Ly, hòng lay đứa em gái của mình dậy. Tiểu Ly đã không ăn gì từ trưa đến giờ rồi, cứ tiếp tục không ăn nữa thì e rằng dạ dày của Tiểu Ly chịu không nổi mất.
Tiểu Ly lười biếng ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt đã sưng húp của mình. Cô ngước mắt lên nhìn chị, thấy mái tóc dài của chị đã bị cắt ngắn ngang vai thì không khỏi sửng sốt:
“Chị…thế này là..? Sao tự nhiên lại cắt tóc?”
“Chị muốn thay đổi bản thân mà, em không cần phải bất ngờ đâu.” Tiểu Thanh buồn buồn đáp.
“Chị ơi, có phải vì em không?” Tiểu Ly cất tiếng hỏi.
Tiểu Thanh xoa đầu em gái, lắc đầu.
“Không đâu, đây là sự lựa chọn của chị.”
Tiểu Ly cụp mắt, không hỏi chị mình nữa.
Tiểu Thanh à, không phải trước giờ chị rất quý trọng mái tóc sao? Mỗi khi cắt một đoạn nhỏ thôi cũng khiến buồn bã mấy ngày. Bây giờ, cắt đi cả một đoạn tóc dài, không biết trong lòng chị cảm thấy thế nào đây?
(…)
Mẹ của Tiểu Ly đã tự ý xin nhà trường cho cô nghỉ học vài hôm để ổn định tinh thần, cả Tiểu Thanh cũng quyết định tạm ngưng việc học ở trường để ở lại cùng Tiểu Ly, trong thời gian đó hai chị em ở bên nhau, cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau uống trà sữa.
Tiểu Thanh dắt Tiểu Ly đến trung tâm thương mại, mua cho em mình và mẹ vài món quà. Còn bản thân cô, cũng có vài thứ muốn mua. Mà trước đó, dĩ nhiên cũng đã ghé qua tiệm cắt tóc gần nhà để chỉnh lại tóc của Tiểu Ly.
Ở trung tâm thương mại
“Chị, sao chị lại mua nhiều quần áo vậy? Với lại, tiền ở đâu ra nhiều thế?”
Tiểu Thanh chỉ mỉm cười, nói:
“Của chị đi cướp đấy, em đừng nói với ai.”
“Chị…”
“Được rồi, là của bố cho chị, nhưng chị không dùng đến, bây giờ cũng được một khoảng.”
Tiểu Ly nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, cô còn nghĩ là chị ấy đi cướp thật.
Đã tầm 7 năm kể từ khi họ bị tách nhau ra, đây là lần đầu tiên hai chị em thật sự vui vẻ bên nhau, còn những lần trước kia khi họ muốn gặp nhau đều phải nhìn sắc mặt khó coi của người lớn, còn chưa kể người vợ kế của bố suốt ngày cứ ra vẻ chán ghét bọn họ.
Tiểu Ly thì may mắn hơn Tiểu Thanh một chút, mẹ cô tái hôn với một người đàn ông yêu thương gia đình, nhưng tiếc là…người đàn ông ấy, cũng bỏ mẹ mà đi…
“Chị, bố không hỏi thăm chị đã đi đâu à?” Tiểu Ly vừa hỏi vừa uống ly trà sữa.
“Không, ông ta đang cùng bà cô và thằng con trai quý tử kia ở nước ngoài ấy, chắc không định về đâu. Lâu rồi chị cũng không gặp ông ta.”
Mà, vậy cũng tốt, chuyện của cô sẽ không bị bại lộ.
(…)
Thấm thoát, thời gian nghỉ ngơi của hai chị em đã hết.
Đêm đó, Tiểu Thanh nắm lấy bàn tay Tiểu Ly, ân cần hỏi:
“Tiểu Ly, em có sợ không?”
Tiểu Ly nửa muốn gật đầu, nửa muốn lắc đầu, cô thở dài, trả lời:
“Nếu khi ấy chị không đến, em đã muốn kết thúc bản thân mình rồi.”
Sợ chứ, rất sợ. Phải sợ hãi đến đâu mà con người mới chọn cái chết để trốn tránh đây?
“Vậy…nếu gặp lại họ…em sẽ đấm vào mặt họ chứ?”
Tay Tiểu Ly khẽ xiết chặt lại. Đúng là, cô không có can đảm làm việc đó. Nếu như cô là Thanh Thanh thì khác, cô sẽ không ngần ngại mà đánh Nhược Anh Anh tơi tả.
Tiếc là, cô chỉ là một Hà Tiểu Ly bé nhỏ mà thôi. Hà Tiểu Ly nhút nhát, chỉ biết núp sau lưng chị, đợi chị bảo vệ mình.
“Em không có can đảm, đúng không?”
Tiểu Thanh lại nói tiếp:
“Hay là em trở thành chị đi, để chị trở thành em?”
“Chúng ta là song sinh, nhất định sẽ không ai biết đâu. Việc trả thù bọn nó, hãy để chị làm thay em, được không, em gái?”
Nước mắt Tiểu Ly một lần nữa trào lên. Ánh trăng bên ngoài chiếu lên gương mặt của hai người họ, cô nhìn thấy trong ánh mắt Tiểu Thanh là một sự kiên định.
Lại nữa, Tiểu Ly lại khóc rồi. Cô rất ghét bản thân mình khi khóc như thế, nhưng cô không thể kìm nén bản thân mình được. Vĩnh viễn, chỉ cần còn chị, chị sẽ luôn bảo vệ em. Chỉ cần em còn chị, chị sẽ vì em mà làm tất cả mọi thứ, phải không?
“Tiểu Ly, em đừng lo cho chị, đối phó với mấy thể loại vô học thì chúng ta phải trở nên côn đồ, đừng dùng lí lẽ của trường học để dạy chúng nó, em có hiểu chị đang nói gì không?”
Tiểu Thanh gạt đi nước mắt trên khóe mắt Tiểu Ly, đều đều nói.
“Vâng, em hiểu…em hiểu cả…”
“Ngoan lắm, em gái.”
Thanh Thanh, nếu một ngày chị không ở đây, em phải làm sao đây?
Cả đêm đó, Tiểu Ly kể cho Tiểu Thanh nghe về những uất ức cô gặp phải ở trường. Mỗi câu cô nói, Tiểu Thanh đều ghi nhớ trong đầu, đợi khi gặp đám khốn khiếp ấy, cô nhất định sẽ không cho qua một ai!
“Con khốn Nhược Anh Anh đó, nó bị điên à? Còn về phần thằng Triệu Dương đó, chẳng lẽ em bị con khốn kia bắt nạt mà nó không biết gì? Chị cảm thấy, chúng nó đều có vấn đề.”
Tiểu Thanh nghiến răng ken két sau khi nghe Tiểu Ly kể xong. Ánh mắt Tiểu Thanh ngập đầy hận thù, lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Nhất định, chị sẽ không tha cho đám chúng nó.”
“Em cứ việc làm Hà Tiểu Thanh, yên ổn mà đến trường của chị.”
“Tất cả những việc còn lại, cứ giao cho chị.”
Tiểu Thanh vỗ vai Tiểu Ly, hòng lay đứa em gái của mình dậy. Tiểu Ly đã không ăn gì từ trưa đến giờ rồi, cứ tiếp tục không ăn nữa thì e rằng dạ dày của Tiểu Ly chịu không nổi mất.
Tiểu Ly lười biếng ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt đã sưng húp của mình. Cô ngước mắt lên nhìn chị, thấy mái tóc dài của chị đã bị cắt ngắn ngang vai thì không khỏi sửng sốt:
“Chị…thế này là..? Sao tự nhiên lại cắt tóc?”
“Chị muốn thay đổi bản thân mà, em không cần phải bất ngờ đâu.” Tiểu Thanh buồn buồn đáp.
“Chị ơi, có phải vì em không?” Tiểu Ly cất tiếng hỏi.
Tiểu Thanh xoa đầu em gái, lắc đầu.
“Không đâu, đây là sự lựa chọn của chị.”
Tiểu Ly cụp mắt, không hỏi chị mình nữa.
Tiểu Thanh à, không phải trước giờ chị rất quý trọng mái tóc sao? Mỗi khi cắt một đoạn nhỏ thôi cũng khiến buồn bã mấy ngày. Bây giờ, cắt đi cả một đoạn tóc dài, không biết trong lòng chị cảm thấy thế nào đây?
(…)
Mẹ của Tiểu Ly đã tự ý xin nhà trường cho cô nghỉ học vài hôm để ổn định tinh thần, cả Tiểu Thanh cũng quyết định tạm ngưng việc học ở trường để ở lại cùng Tiểu Ly, trong thời gian đó hai chị em ở bên nhau, cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau uống trà sữa.
Tiểu Thanh dắt Tiểu Ly đến trung tâm thương mại, mua cho em mình và mẹ vài món quà. Còn bản thân cô, cũng có vài thứ muốn mua. Mà trước đó, dĩ nhiên cũng đã ghé qua tiệm cắt tóc gần nhà để chỉnh lại tóc của Tiểu Ly.
Ở trung tâm thương mại
“Chị, sao chị lại mua nhiều quần áo vậy? Với lại, tiền ở đâu ra nhiều thế?”
Tiểu Thanh chỉ mỉm cười, nói:
“Của chị đi cướp đấy, em đừng nói với ai.”
“Chị…”
“Được rồi, là của bố cho chị, nhưng chị không dùng đến, bây giờ cũng được một khoảng.”
Tiểu Ly nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, cô còn nghĩ là chị ấy đi cướp thật.
Đã tầm 7 năm kể từ khi họ bị tách nhau ra, đây là lần đầu tiên hai chị em thật sự vui vẻ bên nhau, còn những lần trước kia khi họ muốn gặp nhau đều phải nhìn sắc mặt khó coi của người lớn, còn chưa kể người vợ kế của bố suốt ngày cứ ra vẻ chán ghét bọn họ.
Tiểu Ly thì may mắn hơn Tiểu Thanh một chút, mẹ cô tái hôn với một người đàn ông yêu thương gia đình, nhưng tiếc là…người đàn ông ấy, cũng bỏ mẹ mà đi…
“Chị, bố không hỏi thăm chị đã đi đâu à?” Tiểu Ly vừa hỏi vừa uống ly trà sữa.
“Không, ông ta đang cùng bà cô và thằng con trai quý tử kia ở nước ngoài ấy, chắc không định về đâu. Lâu rồi chị cũng không gặp ông ta.”
Mà, vậy cũng tốt, chuyện của cô sẽ không bị bại lộ.
(…)
Thấm thoát, thời gian nghỉ ngơi của hai chị em đã hết.
Đêm đó, Tiểu Thanh nắm lấy bàn tay Tiểu Ly, ân cần hỏi:
“Tiểu Ly, em có sợ không?”
Tiểu Ly nửa muốn gật đầu, nửa muốn lắc đầu, cô thở dài, trả lời:
“Nếu khi ấy chị không đến, em đã muốn kết thúc bản thân mình rồi.”
Sợ chứ, rất sợ. Phải sợ hãi đến đâu mà con người mới chọn cái chết để trốn tránh đây?
“Vậy…nếu gặp lại họ…em sẽ đấm vào mặt họ chứ?”
Tay Tiểu Ly khẽ xiết chặt lại. Đúng là, cô không có can đảm làm việc đó. Nếu như cô là Thanh Thanh thì khác, cô sẽ không ngần ngại mà đánh Nhược Anh Anh tơi tả.
Tiếc là, cô chỉ là một Hà Tiểu Ly bé nhỏ mà thôi. Hà Tiểu Ly nhút nhát, chỉ biết núp sau lưng chị, đợi chị bảo vệ mình.
“Em không có can đảm, đúng không?”
Tiểu Thanh lại nói tiếp:
“Hay là em trở thành chị đi, để chị trở thành em?”
“Chúng ta là song sinh, nhất định sẽ không ai biết đâu. Việc trả thù bọn nó, hãy để chị làm thay em, được không, em gái?”
Nước mắt Tiểu Ly một lần nữa trào lên. Ánh trăng bên ngoài chiếu lên gương mặt của hai người họ, cô nhìn thấy trong ánh mắt Tiểu Thanh là một sự kiên định.
Lại nữa, Tiểu Ly lại khóc rồi. Cô rất ghét bản thân mình khi khóc như thế, nhưng cô không thể kìm nén bản thân mình được. Vĩnh viễn, chỉ cần còn chị, chị sẽ luôn bảo vệ em. Chỉ cần em còn chị, chị sẽ vì em mà làm tất cả mọi thứ, phải không?
“Tiểu Ly, em đừng lo cho chị, đối phó với mấy thể loại vô học thì chúng ta phải trở nên côn đồ, đừng dùng lí lẽ của trường học để dạy chúng nó, em có hiểu chị đang nói gì không?”
Tiểu Thanh gạt đi nước mắt trên khóe mắt Tiểu Ly, đều đều nói.
“Vâng, em hiểu…em hiểu cả…”
“Ngoan lắm, em gái.”
Thanh Thanh, nếu một ngày chị không ở đây, em phải làm sao đây?
Cả đêm đó, Tiểu Ly kể cho Tiểu Thanh nghe về những uất ức cô gặp phải ở trường. Mỗi câu cô nói, Tiểu Thanh đều ghi nhớ trong đầu, đợi khi gặp đám khốn khiếp ấy, cô nhất định sẽ không cho qua một ai!
“Con khốn Nhược Anh Anh đó, nó bị điên à? Còn về phần thằng Triệu Dương đó, chẳng lẽ em bị con khốn kia bắt nạt mà nó không biết gì? Chị cảm thấy, chúng nó đều có vấn đề.”
Tiểu Thanh nghiến răng ken két sau khi nghe Tiểu Ly kể xong. Ánh mắt Tiểu Thanh ngập đầy hận thù, lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Nhất định, chị sẽ không tha cho đám chúng nó.”
“Em cứ việc làm Hà Tiểu Thanh, yên ổn mà đến trường của chị.”
“Tất cả những việc còn lại, cứ giao cho chị.”