Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
“Mẹ ơi…con bị bắt nạt…”
“Mẹ ơi, con đã làm gì sai, phải không? Họ đánh con, con không dám phản kháng…”
“Con luôn nhớ lời mẹ dặn là phải luôn nhẫn nhịn, nhưng con càng nhịn, họ càng ép con mẹ à!”
“Mẹ ơi…mẹ giết con đi…con không muốn sống nữa…”
“Lúc con còn bé, mẹ luôn bảo con dù người khác có chèn ép con, có đòi đánh con đi nữa thì cũng phải nhịn. Mẹ bảo nhất định một ngày nào đó họ sẽ phải trả giá cho lỗi lầm. Nhưng mẹ ơi, trước khi họ phải trả giá, thì con đã bị tổn thương rồi. Những vết thương trong tim con, trong lòng con, có bao giờ ngưng rỉ máu không mẹ?”
Hà Tiểu Ly nấc lên, bả vai cô run lên bần bật. Cô ôm lấy mẹ mình, những uất ức bao lâu cứ thế cuộn trào lên. Đã bao lâu rồi mẹ không ôm lấy cô? Đã bao lâu rồi mẹ luôn dạy cô phải nhẫn nhịn? Kể cả khi cô bị những đứa trẻ khác bắt nạt, mẹ cũng chỉ qua loa bảo:
“Chỉ cần nhịn, mọi thứ sẽ qua.”
Đâu phải Hà Tiểu Ly chưa từng muốn phản kháng? Cô muốn, rất muốn, nhưng kết cục thì như thế nào?
Mỗi đứa trẻ đều cần cha mẹ là chỗ dựa tinh thần của mình, một khi chỗ dựa đó vững chải, thì đứa trẻ mới có thể có một nền tảng vững chắc. Chỗ dựa đó yếu ớt, thì đứa trẻ sẽ trở nên nhu nhược.
Hình như từ rất lâu, có một đứa trẻ từng níu tay mẹ nó, bảo rằng:
“Mẹ ơi, con bị bắt nạt…”
Người mẹ chỉ qua loa nói:
“Con lại làm gì khiến người khác ghét à? Mẹ đã bảo rồi, con nhịn đi, rồi họ sẽ hết ghét con thôi.”
Từ đó, không thấy đứa trẻ nói gì với mẹ mình.
Lâm Ngọc ôm con gái mình, khóe mắt bà rươm rướm. Bà thật sự sai rồi! Nếu bà dạy con gái mình cách tự bảo vệ bản thân thì sẽ không như thế. Là bà, khiến con gái mình trở nên nhút nhát như vậy.
Phải chăng ông trời đang muốn đày đọa bà không? Để bà trả giá cho sai lầm cũ của mình. Con gái của bà có tội gì đâu…có trách, trách người mẹ này đã khiến con gái mình như thế.
Nhưng lúc này bà không biết nói gì cả, bà chỉ biết ôm con gái mình, vuốt ve mái tóc của con, thì thầm:
“Con à, mình về nhà đi con.”
“Mẹ sai rồi…lỗi của mẹ…là tại mẹ…”
“Lẽ ra mẹ nên bảo vệ con…lẽ ra mẹ nên quan tâm con hơn…”
Tiểu Ly càng khóc to hơn, tiếng khóc của cô thật thê lương. Cô biết trách ai đây? Nhược Anh Anh hay Triệu Dương? Hay trách bản thân mình hèn nhát đây?
Cô hiệu phó không nói gì, chỉ im lặng lắc đầu.
Lâm Ngọc à. Bà vì sai lầm của mình mà dạy dỗ con bé như thế, đến mức nó nhu nhược yếu đuối đến cùng cực. Bị bắt nạt chỉ dám khóc, không dám phản kháng. Bà cảm thấy như thế là tốt sao?
Bao nhiêu năm qua rồi, bà vẫn luôn tự dằn vặt bản thân mình và cả con gái của mình sao? Con bé này chắc chắc trong quá khứ đã bị bắt nạt rất nhiều lần, lần này e là chỉ là giọt nước tràn ly, khiến nó đau khổ như thế thôi.
Hi vọng, về sau bà quan tâm con gái mình hơn, không để nó chịu uất ức nữa.
(…)
Tiểu Ly ngồi trên xe taxi cùng mẹ trở về, trước khi đi họ cảm ơn cô hiệu phó một tiếng. Cô ấy mỉm cười, tiễn hai mẹ con họ ra xe.
Trên sân thượng trường, Triệu Dương xoay xoay chiếc điện thoại trong tay. Hắn nhìn theo bóng lưng họ, lẩm bẩm:
“Tất cả chỉ mới bắt đầu.”
(…)
Tiểu Ly trở về nhà, ngay lập tức đóng cửa phòng thu mình lại. Dù mẹ cô có gọi thế nào cũng không chịu ra.
Bà hết cách, đành để con gái một mình, đợi con gái bình tĩnh lại rồi tính.
Nhưng, cuối cùng bà vẫn lo lắng cho con mình, nên đành lấy điện thoại ra, gọi cho một người:
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Không phải mẹ, mà là Tiểu Ly.”
…
Cô bịt chặt hai tai, gục đầu vào con gấu bông, khóc nấc lên. Bản thân cô không biết mình đã khóc bao lâu nữa, chỉ là bao cay đắng tủi nhục ấy vẫn chưa thể vơi đi.
Danh dự của cô mất rồi…mất rồi…
Cô không thiết sống nữa! Dù chỉ một phút, một giây cũng khiến cô hít thở khó khăn. Chỉ cần một lời nói “Ổn không?” cũng khiến cô đau lòng. Sau tất cả, tại sao cô luôn bị bắt nạt?
Cô nhìn thấy lọ thuốc an thần trên bàn, đáy mắt đen lại.
Những lời nói miệt thị liên tục xuất hiện trong tâm trí cô. Từ bé đến lớn, có vẻ ai cũng muốn cô chết đi.
“Chết đi, đồ sao chổi.”
“Ha ha, chính nó hại chết cha nó đấy, nó đúng là đồ sao chổi.”
“Đi chỗ khác đi, đừng đến đây, đồ sao chổi.”
“…”
“Biến đi, biến mất khỏi thế giới này.”
“Mày tốt nhất nên cút đi, con nhỏ nhà quê.”
Những lời nói cay đắng liên tục vang lên bên tai cô, như một chiếc băng tua đi tua lại những lời nói vô tình. Ai nói, muốn quên là quên được?
Những tổn thương bằng lời nói, liệu có cách nào để quên đi? Một đứa trẻ đã từng bật khóc vì những giày xéo rồi lại chọn cách im lặng như một người lớn, cuối cùng lại một mình bật khóc như một đứa trẻ
Tiểu Ly bước xuống giường, cầm lấy lọ thuốc ngủ, khóe mắt cay nồng.
Được rồi, tất cả, kết thúc thôi.
“Mẹ ơi, con đã làm gì sai, phải không? Họ đánh con, con không dám phản kháng…”
“Con luôn nhớ lời mẹ dặn là phải luôn nhẫn nhịn, nhưng con càng nhịn, họ càng ép con mẹ à!”
“Mẹ ơi…mẹ giết con đi…con không muốn sống nữa…”
“Lúc con còn bé, mẹ luôn bảo con dù người khác có chèn ép con, có đòi đánh con đi nữa thì cũng phải nhịn. Mẹ bảo nhất định một ngày nào đó họ sẽ phải trả giá cho lỗi lầm. Nhưng mẹ ơi, trước khi họ phải trả giá, thì con đã bị tổn thương rồi. Những vết thương trong tim con, trong lòng con, có bao giờ ngưng rỉ máu không mẹ?”
Hà Tiểu Ly nấc lên, bả vai cô run lên bần bật. Cô ôm lấy mẹ mình, những uất ức bao lâu cứ thế cuộn trào lên. Đã bao lâu rồi mẹ không ôm lấy cô? Đã bao lâu rồi mẹ luôn dạy cô phải nhẫn nhịn? Kể cả khi cô bị những đứa trẻ khác bắt nạt, mẹ cũng chỉ qua loa bảo:
“Chỉ cần nhịn, mọi thứ sẽ qua.”
Đâu phải Hà Tiểu Ly chưa từng muốn phản kháng? Cô muốn, rất muốn, nhưng kết cục thì như thế nào?
Mỗi đứa trẻ đều cần cha mẹ là chỗ dựa tinh thần của mình, một khi chỗ dựa đó vững chải, thì đứa trẻ mới có thể có một nền tảng vững chắc. Chỗ dựa đó yếu ớt, thì đứa trẻ sẽ trở nên nhu nhược.
Hình như từ rất lâu, có một đứa trẻ từng níu tay mẹ nó, bảo rằng:
“Mẹ ơi, con bị bắt nạt…”
Người mẹ chỉ qua loa nói:
“Con lại làm gì khiến người khác ghét à? Mẹ đã bảo rồi, con nhịn đi, rồi họ sẽ hết ghét con thôi.”
Từ đó, không thấy đứa trẻ nói gì với mẹ mình.
Lâm Ngọc ôm con gái mình, khóe mắt bà rươm rướm. Bà thật sự sai rồi! Nếu bà dạy con gái mình cách tự bảo vệ bản thân thì sẽ không như thế. Là bà, khiến con gái mình trở nên nhút nhát như vậy.
Phải chăng ông trời đang muốn đày đọa bà không? Để bà trả giá cho sai lầm cũ của mình. Con gái của bà có tội gì đâu…có trách, trách người mẹ này đã khiến con gái mình như thế.
Nhưng lúc này bà không biết nói gì cả, bà chỉ biết ôm con gái mình, vuốt ve mái tóc của con, thì thầm:
“Con à, mình về nhà đi con.”
“Mẹ sai rồi…lỗi của mẹ…là tại mẹ…”
“Lẽ ra mẹ nên bảo vệ con…lẽ ra mẹ nên quan tâm con hơn…”
Tiểu Ly càng khóc to hơn, tiếng khóc của cô thật thê lương. Cô biết trách ai đây? Nhược Anh Anh hay Triệu Dương? Hay trách bản thân mình hèn nhát đây?
Cô hiệu phó không nói gì, chỉ im lặng lắc đầu.
Lâm Ngọc à. Bà vì sai lầm của mình mà dạy dỗ con bé như thế, đến mức nó nhu nhược yếu đuối đến cùng cực. Bị bắt nạt chỉ dám khóc, không dám phản kháng. Bà cảm thấy như thế là tốt sao?
Bao nhiêu năm qua rồi, bà vẫn luôn tự dằn vặt bản thân mình và cả con gái của mình sao? Con bé này chắc chắc trong quá khứ đã bị bắt nạt rất nhiều lần, lần này e là chỉ là giọt nước tràn ly, khiến nó đau khổ như thế thôi.
Hi vọng, về sau bà quan tâm con gái mình hơn, không để nó chịu uất ức nữa.
(…)
Tiểu Ly ngồi trên xe taxi cùng mẹ trở về, trước khi đi họ cảm ơn cô hiệu phó một tiếng. Cô ấy mỉm cười, tiễn hai mẹ con họ ra xe.
Trên sân thượng trường, Triệu Dương xoay xoay chiếc điện thoại trong tay. Hắn nhìn theo bóng lưng họ, lẩm bẩm:
“Tất cả chỉ mới bắt đầu.”
(…)
Tiểu Ly trở về nhà, ngay lập tức đóng cửa phòng thu mình lại. Dù mẹ cô có gọi thế nào cũng không chịu ra.
Bà hết cách, đành để con gái một mình, đợi con gái bình tĩnh lại rồi tính.
Nhưng, cuối cùng bà vẫn lo lắng cho con mình, nên đành lấy điện thoại ra, gọi cho một người:
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Không phải mẹ, mà là Tiểu Ly.”
…
Cô bịt chặt hai tai, gục đầu vào con gấu bông, khóc nấc lên. Bản thân cô không biết mình đã khóc bao lâu nữa, chỉ là bao cay đắng tủi nhục ấy vẫn chưa thể vơi đi.
Danh dự của cô mất rồi…mất rồi…
Cô không thiết sống nữa! Dù chỉ một phút, một giây cũng khiến cô hít thở khó khăn. Chỉ cần một lời nói “Ổn không?” cũng khiến cô đau lòng. Sau tất cả, tại sao cô luôn bị bắt nạt?
Cô nhìn thấy lọ thuốc an thần trên bàn, đáy mắt đen lại.
Những lời nói miệt thị liên tục xuất hiện trong tâm trí cô. Từ bé đến lớn, có vẻ ai cũng muốn cô chết đi.
“Chết đi, đồ sao chổi.”
“Ha ha, chính nó hại chết cha nó đấy, nó đúng là đồ sao chổi.”
“Đi chỗ khác đi, đừng đến đây, đồ sao chổi.”
“…”
“Biến đi, biến mất khỏi thế giới này.”
“Mày tốt nhất nên cút đi, con nhỏ nhà quê.”
Những lời nói cay đắng liên tục vang lên bên tai cô, như một chiếc băng tua đi tua lại những lời nói vô tình. Ai nói, muốn quên là quên được?
Những tổn thương bằng lời nói, liệu có cách nào để quên đi? Một đứa trẻ đã từng bật khóc vì những giày xéo rồi lại chọn cách im lặng như một người lớn, cuối cùng lại một mình bật khóc như một đứa trẻ
Tiểu Ly bước xuống giường, cầm lấy lọ thuốc ngủ, khóe mắt cay nồng.
Được rồi, tất cả, kết thúc thôi.