Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Bố nuôi và con gái
“Cô nhóc, cô bao nhiêu tuổi mà dám gọi đây là ‘chú’? Còn nữa, tôi không phải là người cần sửa chữa mắt hay sửa tâm hồn như cô bé nói. Và, tôi là không phải là người ‘không nên nết’ gì đó.”
“Đúng là người già, thích càm ràm và hay quên. Cả câu xin lỗi cũng quên nói, vậy chú đây là trẻ con chưa từng được chỉ bảo hay là người già nên mất trí nhớ?”
“Tôi…” Người kia cứng miệng, không biết nói gì thêm.
Tiểu Thanh nhạt nhẽo cười, lấy kẹo bạc hà cho vào trong miệng, để hương vị the mát của nó lan tỏa ra. Hai người im lặng một lúc lâu, Tiểu Thanh mới cất tiếng hỏi:
“Chú tên gì?”
“Đường Vân.”
“Tuổi?”
“27.”
“Được rồi, phiền chú quay mặt qua.”
Đường Vân khó hiểu quay mặt qua thì bị Tiểu Thanh chụp một tấm hình lưu vào điện thoại. Hắn còn đang ngơ ngác thì cô đã lên tiếng:
“Đề phòng chú chạy trốn, thông tin này sẽ hữu ích với cảnh sát. Còn nữa, chú tập trung lái xe đi.”
Đường Vân sống 27 năm trên đời lần đầu tiên bị một con nhóc đe dọa. Thực chất, lúc cô bẻ kính xe hắn thì hắn đã cảm thấy lạnh sống lưng, nghĩ rằng nếu hắn còn không mau đưa cô đến bệnh viện thì thứ cô bẻ tiếp theo có khi nào là tay hay chân gì của hắn không?
Hắn khóc không ra nước mắt.
Mà việc khiến hắn bất ngờ hơn là cô đã dự phòng hắn chạy trốn mà hỏi cung hắn, đã thế hắn còn ngoan ngoãn quay mặt sang để cô chụp hình. Hắn biết là hắn đẹp trai, 360 độ không góc chết, nhưng bị cô đột kích bất ngờ như thế không biết trong tấm ảnh đó có đang dìm nhan sắc hắn xuống không?
Tiểu Thanh làm gì biết suy nghĩ phong phú của người cạnh bên. Cô đeo tai nghe, bật một bản nhạc của Taylor, đợi chiếc xe đưa mình đến bệnh viện.
15 phút sau.
“Đến nơi rồi.” Đường Vân dừng xe, nói.
“Được rồi, chú bế tôi xuống, chân tôi đau lắm.”
“Cái gì?”
“Tôi nói chú bế tôi vào trong, chú có bị lãng tai không?”
Lúc này, Đường Vân cảm thấy gặp một con nhóc khó nhằn rồi. Hắn cả đời luôn tuân theo luật giao thông, xui xẻo hôm nay vượt đèn đỏ một lần thì hậu quả phải trả nó to lớn thế này đây.
Hắn cắn răng, được rồi, lỗi của hắn, hắn nhịn.
Đường Vân mở cánh cửa bên phía Tiểu Thanh ra rồi vòng qua bên kia để bế cô lên. Tiểu Thanh cũng không ngần ngại gì mà choàng tay qua cổ hắn, nét mặt vẫn không đổi.
“Cô nhóc, không sợ tôi vứt em xuống à?”
Tiểu Thanh nhếch môi, ngắn gọn hỏi:
“Chú dám?”
Được rồi, hắn sai, hắn không dám.
Nhịn! Phải nhịn!
Lúc gần đến quầy làm thủ tục, cô tiếp tân hỏi:
“Em tên gì?”
“Hà Tiểu Ly, 16 tuổi, học ở trường Nhất An.”
“Còn anh?” Cô tiếp tân quay qua người đàn ông đang bế cô, tiếp tục hỏi:
“Đường Vân, 27 tuổi, phó tổng của tập đoàn dầu khí Thượng An.”
Quao, là vị phó tổng trong truyền thuyết ư? Đúng là người đẹp còn hơn trên mặt báo, gặp ở ngoài suýt thì họ không nhận ra ~ quả là diễm phúc ba đời nha.
“Hai vị có quan hệ gì?”
Không đợi Đường Vân trả lời, Tiểu Thanh đã lên tiếng:
“Đây là bố nuôi của tôi.” Tiểu Thanh vừa cười vừa nói.
Một đám người xung quanh bắt đầu bàn tán, không khỏi nghĩ đến mối quan hệ nhạy cảm. Có người còn chỉ trỏ Đường Vân rằng là kẻ cái gì cũng nhai được, già trẻ lớn bé không buông tha.
Đường Vân định lên tiếng phản bác thì nghĩ lại. Chẳng lẽ lại nói hắn là người gây ra tai nạn cho cô nhóc này? Nếu tin đồn ầm lên thì hắn biết giấu mặt vào đâu? Bây giờ, việc hắn làm được duy nhất chính là im lặng chấp nhận sự dị nghị.
Hắn sai, hắn nhịn, hắn không có quyền.
Đường Vân thầm thề trong bụng: Nếu còn vượt đèn đỏ lần nữa thì hắn sẽ từ chối mang họ Đường.
(…)
Tiểu Thanh được Đường Vân bế vào trong phòng khám ngoại khoa, hắn ngồi bên cạnh nhìn bác sĩ y tá đang săn sóc vết thương cho cô bé này. Từ đầu đến giờ, thi thoảng cô chỉ nhíu mày, chứ không kêu la.
“Cháu bị boong gân rồi, tốt nhất nên hạn chế đi lại trong vòng nửa tháng. Còn lại các vết thương ngoài da thì nhớ khử trùng hằng ngày. Tốt nhất là nên ở nhà tĩnh dưỡng. Chỗ lấy thuốc ở bên kia, cháu đi thẳng là đến.”
“Cảm ơn bác sĩ, cháu biết rồi.” Tiểu Thanh nhận lấy toa thuốc, sau đó nhìn sang người bên cạnh, nhẹ nhàng cất lời:
“Bố à, bế con đi nào.”
Một lần nữa, Đường Vân trở thành tâm điểm của sự phỉ báng.
“Bố à, bố ơi ~ bố mau bế con nào?” Tiểu Thanh rất có tâm lặp lại.
Hắn cắn răng, một lần nữa bế Tiểu Thanh vào lòng mình, vừa đi vừa nói:
“Con gái ngoan, con không cần vội, bố đã hứa bế con mỗi ngày mà. Chẳng phải đêm nào con cũng muốn bố bế con vào phòng để ngủ sao?”
Được rồi, ‘con giun xéo lắm cũng quằn’, cô không ngại vô sỉ, hắn cũng không cần đạo mạo. Thanh danh trong sạch của hắn đã bị cô hủy hết, hắn cũng không ngại phủ nhận sự đàm tiếu xung quanh.
Để xem, hai chúng ta, ai mặt dày hơn?
“Con gái ngoan, vòng tay bố có ấm không?”
Tâm điểm của sự chú ý lập tức quay sang Tiểu Thanh
“Đúng là người già, thích càm ràm và hay quên. Cả câu xin lỗi cũng quên nói, vậy chú đây là trẻ con chưa từng được chỉ bảo hay là người già nên mất trí nhớ?”
“Tôi…” Người kia cứng miệng, không biết nói gì thêm.
Tiểu Thanh nhạt nhẽo cười, lấy kẹo bạc hà cho vào trong miệng, để hương vị the mát của nó lan tỏa ra. Hai người im lặng một lúc lâu, Tiểu Thanh mới cất tiếng hỏi:
“Chú tên gì?”
“Đường Vân.”
“Tuổi?”
“27.”
“Được rồi, phiền chú quay mặt qua.”
Đường Vân khó hiểu quay mặt qua thì bị Tiểu Thanh chụp một tấm hình lưu vào điện thoại. Hắn còn đang ngơ ngác thì cô đã lên tiếng:
“Đề phòng chú chạy trốn, thông tin này sẽ hữu ích với cảnh sát. Còn nữa, chú tập trung lái xe đi.”
Đường Vân sống 27 năm trên đời lần đầu tiên bị một con nhóc đe dọa. Thực chất, lúc cô bẻ kính xe hắn thì hắn đã cảm thấy lạnh sống lưng, nghĩ rằng nếu hắn còn không mau đưa cô đến bệnh viện thì thứ cô bẻ tiếp theo có khi nào là tay hay chân gì của hắn không?
Hắn khóc không ra nước mắt.
Mà việc khiến hắn bất ngờ hơn là cô đã dự phòng hắn chạy trốn mà hỏi cung hắn, đã thế hắn còn ngoan ngoãn quay mặt sang để cô chụp hình. Hắn biết là hắn đẹp trai, 360 độ không góc chết, nhưng bị cô đột kích bất ngờ như thế không biết trong tấm ảnh đó có đang dìm nhan sắc hắn xuống không?
Tiểu Thanh làm gì biết suy nghĩ phong phú của người cạnh bên. Cô đeo tai nghe, bật một bản nhạc của Taylor, đợi chiếc xe đưa mình đến bệnh viện.
15 phút sau.
“Đến nơi rồi.” Đường Vân dừng xe, nói.
“Được rồi, chú bế tôi xuống, chân tôi đau lắm.”
“Cái gì?”
“Tôi nói chú bế tôi vào trong, chú có bị lãng tai không?”
Lúc này, Đường Vân cảm thấy gặp một con nhóc khó nhằn rồi. Hắn cả đời luôn tuân theo luật giao thông, xui xẻo hôm nay vượt đèn đỏ một lần thì hậu quả phải trả nó to lớn thế này đây.
Hắn cắn răng, được rồi, lỗi của hắn, hắn nhịn.
Đường Vân mở cánh cửa bên phía Tiểu Thanh ra rồi vòng qua bên kia để bế cô lên. Tiểu Thanh cũng không ngần ngại gì mà choàng tay qua cổ hắn, nét mặt vẫn không đổi.
“Cô nhóc, không sợ tôi vứt em xuống à?”
Tiểu Thanh nhếch môi, ngắn gọn hỏi:
“Chú dám?”
Được rồi, hắn sai, hắn không dám.
Nhịn! Phải nhịn!
Lúc gần đến quầy làm thủ tục, cô tiếp tân hỏi:
“Em tên gì?”
“Hà Tiểu Ly, 16 tuổi, học ở trường Nhất An.”
“Còn anh?” Cô tiếp tân quay qua người đàn ông đang bế cô, tiếp tục hỏi:
“Đường Vân, 27 tuổi, phó tổng của tập đoàn dầu khí Thượng An.”
Quao, là vị phó tổng trong truyền thuyết ư? Đúng là người đẹp còn hơn trên mặt báo, gặp ở ngoài suýt thì họ không nhận ra ~ quả là diễm phúc ba đời nha.
“Hai vị có quan hệ gì?”
Không đợi Đường Vân trả lời, Tiểu Thanh đã lên tiếng:
“Đây là bố nuôi của tôi.” Tiểu Thanh vừa cười vừa nói.
Một đám người xung quanh bắt đầu bàn tán, không khỏi nghĩ đến mối quan hệ nhạy cảm. Có người còn chỉ trỏ Đường Vân rằng là kẻ cái gì cũng nhai được, già trẻ lớn bé không buông tha.
Đường Vân định lên tiếng phản bác thì nghĩ lại. Chẳng lẽ lại nói hắn là người gây ra tai nạn cho cô nhóc này? Nếu tin đồn ầm lên thì hắn biết giấu mặt vào đâu? Bây giờ, việc hắn làm được duy nhất chính là im lặng chấp nhận sự dị nghị.
Hắn sai, hắn nhịn, hắn không có quyền.
Đường Vân thầm thề trong bụng: Nếu còn vượt đèn đỏ lần nữa thì hắn sẽ từ chối mang họ Đường.
(…)
Tiểu Thanh được Đường Vân bế vào trong phòng khám ngoại khoa, hắn ngồi bên cạnh nhìn bác sĩ y tá đang săn sóc vết thương cho cô bé này. Từ đầu đến giờ, thi thoảng cô chỉ nhíu mày, chứ không kêu la.
“Cháu bị boong gân rồi, tốt nhất nên hạn chế đi lại trong vòng nửa tháng. Còn lại các vết thương ngoài da thì nhớ khử trùng hằng ngày. Tốt nhất là nên ở nhà tĩnh dưỡng. Chỗ lấy thuốc ở bên kia, cháu đi thẳng là đến.”
“Cảm ơn bác sĩ, cháu biết rồi.” Tiểu Thanh nhận lấy toa thuốc, sau đó nhìn sang người bên cạnh, nhẹ nhàng cất lời:
“Bố à, bế con đi nào.”
Một lần nữa, Đường Vân trở thành tâm điểm của sự phỉ báng.
“Bố à, bố ơi ~ bố mau bế con nào?” Tiểu Thanh rất có tâm lặp lại.
Hắn cắn răng, một lần nữa bế Tiểu Thanh vào lòng mình, vừa đi vừa nói:
“Con gái ngoan, con không cần vội, bố đã hứa bế con mỗi ngày mà. Chẳng phải đêm nào con cũng muốn bố bế con vào phòng để ngủ sao?”
Được rồi, ‘con giun xéo lắm cũng quằn’, cô không ngại vô sỉ, hắn cũng không cần đạo mạo. Thanh danh trong sạch của hắn đã bị cô hủy hết, hắn cũng không ngại phủ nhận sự đàm tiếu xung quanh.
Để xem, hai chúng ta, ai mặt dày hơn?
“Con gái ngoan, vòng tay bố có ấm không?”
Tâm điểm của sự chú ý lập tức quay sang Tiểu Thanh
Bình luận facebook