• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (10 Viewers)

  • Chap-101

Chương 101 Sỉ nhục giếu cợt






**********



Mọi người cứ bàn tán xôn xao khiến tôi như chết lặng ngay tại chỗ, ù tai và trong đầu hoàn toàn trống rỗng, tôi không biết làm cách nào để suy nghĩ mà giống như một xác chết biết đi.






Lâm Phương và Trần Ngọc Châu đã đính hôn ư? Cô ấy chưa bao giờ nói với tôi về chuyện này.



Tôi luôn nghĩ rằng cô ấy bị Trần Ngọc Chuân lừa gạt, cô ấy không thích Trần Nhau Châu từ trước, nhưng hai người họ lại từng đi xa như thế ư? Lâm Phương, cô ấy luôn lừa dối tôi... Không, không thể nào. Tôi thì thầm: “Phương Phương, em nói gì đi chứ.” Lâm Phương không hề ngẩng đầu lên, để mặc cho tôi bị người ta sỉ nhục giễu cợt, cô ấy cũng không đứng lên nói một lời nào. Cổ họng tôi giống như có một tảng đá lớn chẹn ngang, cho dù tôi là một thằngngốc thì tôi cũng biết chuyện gì đang xảy ra... cô ấy thực sự đã lừa dối tôi...






Nhưng tôi không cam tâm, tôi nghiến răng và nói: “Lâm Phương là bạn gái của tôi, Trần Ngọc Châu, rốt cuộc mày đã làm gì để ép buộc cô ấy hả?”



Ngoài việc Trần Ngọc Châu đe dọa Lâm Phương thì tôi không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác, nhưng rốt cuộc Lâm Phương đã gặp chuyện gì, tại sao lại không nói với tôi? Bây giờ tôi thực sự rất muốn hỏi cô ấy.






Trần Ngọc Châu nói: “Tao ép buộc cô ấy gì cơ, phiền mày đừng có tự cảm thấy mình quả tốt đẹp như thế. Chuyện này,hừ, tao không thèm nổi giận với mày đâu. Mày cho mọi người xem xem Lâm Phương có thể là bạn gái mày không? Trương Siêu à, đừng có nằm mơ nữa."



Những người này như thể nghe thấy trò đùa gì đó đáng cười nhất thế giới, họ không thể ngừng cười.






“Trời ơi, thằng khốn này, cóc ghẻ với thiên nga cũng không khoa trương thếđâu.”



“Trương Siêu, mày dám nghĩ quá nhỉ? Phươngg Phương đẹp như thế kia, mày cảm thấy cô ấy có thể là bạn gái của mày ư?”






“Có thể chứ, kiếp sau. Ha ha ha ha!”



“Ha ha ha ha! Đúng, nói đúng rồi.”






Những lời này như một cây kim thép đâm thẳng vào trái tim tôi, tôi thở dốc và không biết nên nói gì cả. Tôi sợ rằng khi tôi mở miệng ra thì nước mắt sẽ không kiềm chế được mà rơi xuống. Tôi là một người đàn ông, trong mưa bom bão đạn cũng không rơi một giọt nước mắt nào. Nếu bây giờ mà khóc thì thật là khó coi.



Tôi nhận lúc cúi đầu xuống liền nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt rồi nói: “Phương Phương, em nói gì đi chứ.”






Lâm Phương căng thẳng nắm chặt lấykhăn trải bàn, nhìn Trần Ngọc Châu rồi lại nhìn tôi.



Sở Tiêu Tiêu không thể nhìn được nữa liền thúc giục: “Lâm Phương, bà nói gì đi chứ! Cho dù ai đe dọa bà thì bà cũng không phải sợ, chỉ cần bà nói sự thật thì sẽ có lợi cho bà thôi. Bà yên tâm, sau khi bà nói thì từ giờ trở đi Trần Ngọc Châu sẽ không bao giờ dám làm gì bà nữa.”








Sở Tiêu Tiêu đã ám chỉ cho Lâm Phương như thế nhưng cô ấy lại lắc đầu.



“Trương Siêu, tôi biết anh thích tôi, nhưng chúng ta thực sự không thể nào. Đừng ép tôi nữa, tình cảm của tôi và A Châu rất tốt. Tôi hy vọng anh có thể trận trọng mối quan hệ bạn bè cùng lớp này và đừng phá hoại tình cảm giữa tôi và A Châu.”






“Lâm Phương, cô đang nói linh tinh gì thế?! Sao cô có thể mở mắt mà nói bậy bạ thế chứ. Rõ ràng cô đã nói mình thích Trương Siêu, hai người cũng đã ở bên nhau mấy tháng rồi, cả công ty đềucó thể làm chứng. Nếu không phải vì cô thì sao Trương Siêu đối đầu với Trần Ngọc Châu như thế, hai người họ cần gì mà căng tháng thế? Cô đừng nói bừa nữa Cô sẽ hối hận đấy!”



“Tiêu Tiêu, tôi biết. Tôi đã thua kém cô từ khi còn nhỏ. Sau khi quan hệ của tôi với A Châu tốt đẹp thì gia đình cô lại gặp chuyện. Bây giờ tình hình của tôi tốt hơn của cô nhiều, nên trong lòng cô có chút mất cân bằng. Không sao cả, chúng ta luôn là bạn tốt. Nhưng cô cũng không thể mở mắt nói bậy bạ thế được, tôi chưa từng ở bên Trương Siêu






Sở Tiêu Tiêu giận dữ chỉ thẳng vào mặt Lâm Phương, sự thất vọng của cô ấy không hề ít hơn tôi chút nào. Cô ấy rất tốt với Lâm Phương nhưng Lâm Phương lại đối xử với cô ấy như thế này. Nếu là người khác thì Sở Tiêu Tiêu đã nhào vào cào cấu vào mặt người kia từ lâu rồi, nhưng vì người này là Lâm Phương nên cho dù cô ấy buồn cũng không chửi mắng nổi.



Lâm Phương nói tiếp: “Tôi biết anh vì giúp tôi nên đã mượn bạn bè ba trămgiúp tôi. Tôi thực sự cảm ơn anh rất nhiều, ngày mai tôi sẽ trả lại số tiền này cho anh, nhưng anh không thể dùng tiền để uy hiếp bắt ép tôi ở bên anh được.”






Tôi cô gắng hít một hơi thật sâu để kìm nén những giọt nước mắt lại.



Tôi hỏi: “Anh có làm thế ư?”






Chuyện đã đến nước này tôi không biết phải nói gì nữa. Mấy từ này là tất cả những gì tôi muốn nói với Lâm Phương. Lâm Phương nhìn vào mắt tôi và lóe lên một tia sợ hãi, cô nói lắp: “Anh, anh có làm thế.”



Khi cô ấy nói xong tôi liền bật cười và tôi vừa cười nước mắt vừa rơi xuống.






Trần Ngọc Châu ôm vai Lâm Phương rồi nói với tôi: “Tao đã biết mày có ý với bạn gái của tạo từ lâu rồi, nhưng tao không thèm so đo với mày. Dù sao mày cũng quá thê thảm rồi, không hề có gì cả. Nếu tao còn so đo với mày thì chẳng khác nào tôi cạy thế ức hiếp người khác cả. Mọi người nói xem có đúng không?”Mọi người cùng ùa vào: “Đúng thế, nếu không thì sao lại nói anh Châu là người khoan dung độ lượng chứ.”



“Vãi thật, nếu ai đó có ý gì với bạn gái của tôi thì tôi đã đánh vỡ mặt hắn từ lâu rồi.”






Tôi siết chặt nắm tay và muốn thực sự đánh vỡ mặt Trần Ngọc Châu nhưng tôi nhìn cánh tay hắn đang khoác qua vai Lâm Phương thì tôi lại không thể nào mà ra sức được. Tôi biết tôi đã thua rồi, tôi đã thua hoàn toàn rồi. Lúc này nếu còn đánh người thì chỉ làm cho mình thua thảm hại hơn.



Trần Ngọc Châu nói tiếp: “Mày tỉnh táo lại đi, mày có điểm nào xứng với Phương Phương hả? Hai người đi ra ngoài thì người khác sẽ nghĩ mày bắt cóc phụ nữ đấy. Mày là một thằng ngốc đi lính, tiền cũng không có, không hề có gì cả, được khuôn mặt đẹp trai thì làm được cái quái gì? Mày có mang lại được hạnh phúc cho Phương Phương không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom