• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (47 Viewers)

  • Chap-213

Chương 213 Bảo Tuyết “Ngây ra làm gì, đi giúp thôi.






**********










” “Tui, tui, tui phải làm gì?”



Thái Tiểu Băng nuốt nước bọt, run rẩy loay hoay với đôi chân dài của Tiểu Kha một lúc vẫn không cởi ra được, cậu ta bày ra vẻ mặt đau khổ than thở với tôi: “Mặc dù cô ấy là gái bán dâm, nhưng, nhưng... “CMN cậu nghĩ đi đâu vậy? Mau cởi quần áo của cô ta, nếu không cô ta tỉnh lại sẽ biết tôi không hề chạm vào cô ta, tới lúc đó chúng ta sẽ bị lộ tẩy” “Cô, cô ấy không nói đầu nhỉ, trông ngày thơ thế mà… ” “Ha ha, gái điểm vô tình con hát vô nghĩa, không thể coi lời nói của phụ nữ ở đây là thật. Nhanh chút đi, đừng nói nhảm "






Thái Tiểu Băng tuy nhắm mắt lại, nhưng vẫn lén lút hơi hé mắt ra.



Tôi đã cố gắng không để mình nhìn thấy cô ta. nhưng cô ta cứ luôn cựa quậy.Chỉ cởi quần áo của cô ta thôi mà tôi và Thái Tiểu Băng đã toát đầy mồ hôi, hai cái mặt già đỏ bừng. “Đội, đội, đội trưởng, chuyện hôm nay anh sẽ không nói ra phải không?” “CMN tôi đầu có điên, cậu có vợ, tôi cũng có, tôi không muốn quỹ vỏ sầu riêng.






Thái Tiểu Băng lắp bắp: “Mau đi thôi...



Nhưng khi nhìn Tiểu Kha, tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn. “Từ từ, cậu véo mấy phát vào bắp đùi của cô ta đã






Mặt Thái Tiểu Băng đỏ bừng như sắp nổ, cậu ta nhìn Tiểu Kha đang trần truồng, rồi lại nhìn sang tôi: “Đội trưởng... “Đây là mệnh lệnh, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đi.” “Nhiệm vụ này cũng hơi khó quá đó.” Mặt cậu ta như đưa đảm: "Hai chúng tacó cần phải làm vậy không? Không cần mà nhỉ, ngủ với gái một giấc chứ có đánh nhau với người ta một trận đấu. “Cậu CMN biết điều này từ đầu thế? Về việc này, đội trưởng của cậu là tôi đây không thể dạy cho cậu được gì cả. “Đội trưởng, anh cũng là xử nam hả?” “Cậu câm mồm”



Thái Tiểu Băng cười ha hả: “Đội trưởng, tui cứ tưởng anh dày dặn kinh nghiệm lắm, hóa ra chẳng khác tui là bao. Thế nào? Chị dâu không cho chạm vào à? Thì ra anh cũng sợ sợ vợ à nha.






Không nhắc tới chuyện này thì còn đỡ, một khi nhắc tới là tôi lại tức giận. Không biết ông trời có thích đối nghịch với tôi hay không, mà mỗi lần tôi và Sở Tiêu Tiêu định làm gì đó là sẽ có chuyện làm gián đoạn.



Tôi tức giận nói: “Sợ vợ là gì? Cái này gọi là tôn trọng cô ấy. Bớt nói nhảm, mau làm đi, bằng không tôi nói hết những chuyện ngày hôm nay cho LâmNguyệt Nhi, thì cậu cứ chờ quỳ ván giặt đồ đi.” “Đội trưởng, tui sai rồi...”






Tôi véo mạnh vào lưng và ngực của Tiểu Kha hai lần, làm cả người cô ta toàn là vết xanh vết tím, trông như mới vừa bị chà đạp một cách tàn nhẫn. “Cũng đủ rồi, chúng ta đi thôi.”



Nếu tiếp tục không đi, tôi thực sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. Nói thật thì cảnh tượng cám dỗ thế này quá rung động đối với hai tên xử nam chưa từng được nếm mùi thịt như tôi và Thái Tiểu Băng.






Tôi quan sát hành lang, lối vào của khu nghỉ ngơi bên này không có nhân viên phục vụ canh gác, nhưng trước cửa mỗi phòng bên khu giải trí đều có một người phục vụ trần truồng.



Thường thì không có người đi tuần trên các hành lang, nhưng lúc này có một số tên bảo vệ mặt mày căng thẳng đang cầm đèn pin và tìm kiếm gì đó xungquanh. “Đội trưởng, sao anh không đi ra?” “Suỵt, chị Phương đã bắt đầu tìm người rồi.”






Tôi khép cửa lại và chỉ chừa một cái khe nhỏ để nhìn ra ngoài.





Tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài và đi ngang qua cửa phòng chúng tôi. “Tìm hết tất cả mọi nơi, không chừa một góc nào cả, cái thứ chết tiệt này vẫn còn ở trong tòa nhà, tìm được thì đánh gãy chân nó cho tôi. Làm nhanh lên, đừng để ông chủ phát hiện, không thì chết mất! Con điểm này còn ở trong tòa nhà, chưa chạy ra ngoài. Tôi đã cho người canh gác ở tất cả các lối ra, ở cầu thang mỗi tầng cũng có người giữ, cô ta không thể chạy thoát được đâu.” “Chị Phương, mấy phòng có khách thì sao? Chúng ta cũng không thể vào lục soát được, chắc là con điểm kia đang trốn trong đó đấy.”“Những phòng có khách tôi sẽ cho người canh chừng, khách vừa ra là lập tức vào lục soát cho tôi. Ông chủ sẽ ra ngoài hai ngày. Trong hai ngày này phải tìm được con điểm đó cho tôi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” “Rõ!”






Chị Phương vừa dứt lời, những tiếng bước chân đó lập tức tản ra khắp nơi, có hai người đi về phía phòng của chúng tôi, chắc chắn là đến để trông chừng. “Xong rồi, chúng ta phải nhanh tay lên, rốt cuộc cậu giấu cô ấy ở đâu? Có an toàn không?” “Còn ở trên tầng này, tuyệt đổi an toàn. Có điều cô ấy bị thương rất nặng, không thể chạy nhanh. “Có chạy được cũng vô dụng, nơi này như Thiên La Địa Võng, một cô gái yếu ớt như cô ấy biết chạy đường nào?” “Tui đã xem rồi, mặt ngoài của tòa nhà này có thể leo lên, tủ phòng cháy chữa cháy có dây cứu hỏa, tui có thể thả dâyleo xuống dưới. “Không thực tế đâu, ở bên ngoài toàn là người, hơn nữa đây là tầng mười ba, cậu còn phải vác nặng, quả nguy hiểm. “Đội trưởng, để tui thử một lần đi, tui đã từng làm việc này khi giải cứu con tin trước đây. Mỗi lần ở châu Phi..." “Đó là lầu ba, dù cậu có rơi xuống cũng không chết. Tầng mười ba quá nguy hiểm, hãy để tôi tìm cách khác. Nếu không còn cách nào nữa, tôi sẽ thả dây leo xuống. Các bài kiểm tra tổng hợp của tôi đều là hạng nhất, không đến lượt cậu làm việc này. Rốt cuộc cậu giấu Xảo Xảo ở đâu mà tin chắc sẽ không bị khám xét như vậy?”



Thái Tiểu Băng nhếch miệng cười: “Bọn họ tìm khắp tầng này cũng không thấy. Đi thôi, tui dẫn anh đi. Nhưng mà ngoài cửa có hai người cần phải giải quyết.






Hai người kia đơn giản vô cùng.



Tôi bảo Thái Tiểu Băng lùi xa ra một chút và đừng lên tiếng, sau đó mở cửa.Đúng như dự đoán, bên ngoài có hai người đàn ông đứng hai bên cửa phòng, họ gật đầu với tôi. “Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi. “Thưa ông chủ, chúng tôi là nhân viên phục vụ riêng của anh. Nếu cần gì, anh có thể nói với chúng tôi bất cứ lúc nào.”






Tôi thầm cười khẽ, hai tên này thông minh đấy, nói năng rất xuôi tai, ai mà không biết rõ tình hình chắc chắn sẽ bị họ lừa. “Thật trùng hợp, bồn cầu trong phòng tôi bị tắc, hai cậu vào xem giúp tôi đi.”



Hai người này là bảo vệ, không phải nhân viên quét dọn, họ không ngờ tôi sẽ nhờ họ làm nên hơi sửng sốt, nhưng một trong hai người lập tức phản ứng lại, sau đó gật đầu bước vào.






Sau khi cả hai người họ vào phòng, tôi đóng cửa lại rồi dùng tay bổ vào cổ người nọ. Cùng lúc đó, Thái Tiểu Băng cũng đánh vào gáy người còn lại. Cả hai đều không biết chuyện gì đang xảy rưađồng thời ngất xỉu ngã xuống đất.



Tôi và Thái Tiểu Băng kéo hai người họ lên giường, cởi quần áo và giày của họ ra và để họ nằm chung với Tiểu Kha. Sau đó, tôi cầm lấy chai rượu tây trên bàn rưới lên người của cả ba người họ. “Họ sẽ không tỉnh lại trong khoảng chưa đầy nửa tiếng, thời gian của chúng ta có han."






Thái Tiểu Băng phấn khích nói: “Đội trưởng, không ngờ anh đã xuất ngũ mà vẫn không bị thụt lùi, bản lĩnh vẫn nhanh nhẹn gọn gàng như thế.” “Tôi cũng không lười biếng. Không ngờ hai anh em chúng ta vẫn có cơ hội bắt tay với nhau. Đi thôi, người ở đâu, cậu dẫn đường.”



Điều tôi nhớ nhất sau khi xuất ngũ là những chiến hữu vừa đáng tin vừa đáng yêu trong Báo Tuyết, giờ nó khiến tôi cảm thấy như được trở lại đơn vị bộ đội Báo Tuyết.






Tôi mở cửa rồi định đi ra ngoài thì sữngsở, hít một hơi thật mạnh.



Chị Phương đang đứng ngoài cửa.






Chị ta nhìn tôi với vẻ mặt thay đổi liên tục.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom