Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1519
Nhưng mà, sao Chu Tiềm Long có thể để cho Lâm Chí Đô đi gặp ba mình được chứ?
Lúc này, trong mắt anh ta chợt lóe lên, giọng nói đầy mỉa mai, chế giễu: “Gia chủ nhà họ Lâm này. Tôi nghĩ là vừa rồi ông cũng nghe thấy rồi đấy. Bây giờ, ông Dược và ba tôi đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Cho nên, bọn họ không muốn bị quấy rầy!"
“Tôi nghĩ mấy người nên chọn hôm khác rồi đến đi, mong mấy người về cho.”
“Oanh!”
Nét mặt của tất cả những nhân vật lớn đều biến sắc, bọn họ đã đánh giá thấp sự cứng đầu của nhà họ Chu.
Nhiều người bọn họ cùng lúc đến thăm hỏi như vậy mà nhà họ Chu lại lánh đi không chịu gặp, trái lại còn ra lệnh đuổi khách nữa chứ.
Đây rõ ràng là không hề nể mặt bọn họ, cho dù thế nào cũng phải giữ thầy Dược ở lại nhà họ Chu rồi.
Chuyện hôm nay, sợ là khó mà được chết toàn thây.
Ngay lập tức, sắc mặt Lâm Chí Đô cũng trở nên khó coi. E rằng lão già hồ ly Chu Nguyên Triều kia cũng cực kỳ có hứng thú với loại vac-xin vừa mới được nghiên cứu ra này, cho nên mới có thái độ kiên quyết như vậy.
Loại vac-xin kia tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn họ được. Nếu không thì sẽ có một ngày, nhà họ Chu rơi vào cảnh tán gia bại sản. Tới lúc đó, nhà họ Lâm của bọn họ sẽ bị tai vạ đổ lên đầu.
Hơn hết chính là, Lâm Thiệu Huy vẫn còn đứng nhìn ở bên cạnh. Nước đã đến chân rồi, nếu như bây giờ không cứu được thầy Dược ra thì chẳng khác nào khiến cho tên Lâm Thiệu Huy kia cười nhạo hay sao?
Ngay lập tức, Lâm Chí Đô trầm giọng nói: “Chu Tiềm Long, nhà họ Chu mấy người muốn ép chúng tôi làm lớn chuyện sao? Nếu như để những người ngoại giới biết được chuyện nhà họ Chu mấy người bắt cóc thầy Dược đức cao vọng trọng, tôi nghĩ rằng, nhà họ Chu mấy người cũng sẽ không gánh vác nổi đâu.”
Nhưng Chu Tiềm Long lại khịt mũi coi thường!
“Gia chủ nhà họ Lâm, tôi nói một lần cuối cùng thôi, chúng tôi không hề bắt cóc. Chỉ là, chúng tôi mời thầy Dược đến làm khách thôi. Nếu như ông vẫn còn dám có dụng ý xấu xa, vu oan cho chúng tôi thì nhà họ Chu chúng tôi sẽ có những biện pháp tương ứng để bảo vệ danh dự của chúng tôi đấy.”
"Cậu!"
Lâm Chí Đô nhất thời giận đến bốc khói trên đầu nghi ngút.
Còn Lâm Chiến Hoa cũng vô cùng tức giận, mắng lớn: “Ba, ba nói nhảm với cậu ta làm cái gì, trực tiếp xông vào trong là được mà?”
Xông vào?
Ngay lập tức, nét mặt Chu Tiềm Long tối sầm lại, rồi sau đó lạnh lùng nói: "Mấy người có thể thử một chút!"
Vừa dứt lời thì...
“Bụp bụp bụp.”
Đừng đoàn người đeo mặt nạ đen lần lượt xuất hiện ở giữ sân, trên người ai nấy cũng đều hiện ra ý muốn giết người.
Rõ ràng là ban ngày ban mặt nhưng bọn họ lại tạo ra một loại cảm giác âm u cực độ, giống như là ác quỷ đến từ địa ngục vậy.
Long Ẩn Sát?
Một liên minh thích khách đã làm bạn với nhà họ Chu suốt mấy thế kỷ.
Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, ngay lập tức, chân của những nhân vật lớn ngoài cửa như muốn nhũn ra. Bởi vì bọn họ đều biết, những người trước mắt này thật sự dám giết người.
Bọn họ là sát thủ của nhà họ Chu, chỉ cần nhà họ Chu ra lệnh thôi thì cho dù có là ba mẹ ruột, vợ con thì bọn họ cũng giết trong chớp mắt.
Ngay lập tức, sắc mặt Lâm Chí Đô cũng trở nên rất khó coi. Ông ta biết, hôm nay, bọn họ không có cách nào có thể xông được vào bên trong cả.
“Hóa ra là nhà họ Lâm cũng chỉ được như thế này thôi à.”
Ngay đúng lúc Lâm Chí Đô đang vô cùng căm tức thì bên tai lại truyền đến tiếng cười nhạo của Lâm Thiệu Huy.
Hả?
Mặt Lâm Chí Đô đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy: “Cậu cho mình là ai thế? Ở đây có chỗ cho cậu muốn nói gì thì nói sao?”
“Có bản lĩnh thì cậu xông vào đi.”
Người này cũng chỉ có thể ba hoa chích chòe mà thôi.
Nếu như anh thật sự có khả năng cứu được thầy Dược ra thì cũng chẳng cần phải đứng ngu ngơ ở đây làm gì cả.
“Ha ha.”
Lâm Thiệu Huy cười một tràng, sau đó nói: “Làm thì làm thôi.”
Vừa nói, anh vừa nói với Lý Ngãi Quý ở bên cạnh: “Có giấy bút không?”
Lý Ngãi Quý nhìn Lâm Thiệu Huy đầy nghi ngờ, không biết anh muốn làm cái gì: “Có bút nhưng không có giấy.”
“Vậy thì lấy tài nguyên tự có vậy.”
Lâm Thiệu Huy lột bỏ chiếc áo trên người mình xuống, sau đó, anh viết chữ gì đó lên trên đấy.
Ngay sau đó, anh liền đưa Chu Tiềm Long, đồng thời nói: “Đưa cái này cho Chu Nguyên Triều, ông ta sẽ biết mình phải làm gì.”
“Phụt.”
“Ha ha ha.”
Ngay lập tức, hành động này của anh khiến cho Lâm Chiêm Bao cười nắc nẻ, cười điên cuồng.
“Lâm Thiệu Huy, đầu óc cậu có vấn đề à? Chúng tôi có biết bao nhiêu nhân vật lớn bao vây xung quanh nơi này cũng không có cách giải quyết, cậu chỉ cần viết mấy chữ cũng có thể khiến cho Chu Nguyên Triều phải thả người. Cậu nghĩ cậu là ai thế?”
Lúc này, trong mắt anh ta chợt lóe lên, giọng nói đầy mỉa mai, chế giễu: “Gia chủ nhà họ Lâm này. Tôi nghĩ là vừa rồi ông cũng nghe thấy rồi đấy. Bây giờ, ông Dược và ba tôi đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Cho nên, bọn họ không muốn bị quấy rầy!"
“Tôi nghĩ mấy người nên chọn hôm khác rồi đến đi, mong mấy người về cho.”
“Oanh!”
Nét mặt của tất cả những nhân vật lớn đều biến sắc, bọn họ đã đánh giá thấp sự cứng đầu của nhà họ Chu.
Nhiều người bọn họ cùng lúc đến thăm hỏi như vậy mà nhà họ Chu lại lánh đi không chịu gặp, trái lại còn ra lệnh đuổi khách nữa chứ.
Đây rõ ràng là không hề nể mặt bọn họ, cho dù thế nào cũng phải giữ thầy Dược ở lại nhà họ Chu rồi.
Chuyện hôm nay, sợ là khó mà được chết toàn thây.
Ngay lập tức, sắc mặt Lâm Chí Đô cũng trở nên khó coi. E rằng lão già hồ ly Chu Nguyên Triều kia cũng cực kỳ có hứng thú với loại vac-xin vừa mới được nghiên cứu ra này, cho nên mới có thái độ kiên quyết như vậy.
Loại vac-xin kia tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn họ được. Nếu không thì sẽ có một ngày, nhà họ Chu rơi vào cảnh tán gia bại sản. Tới lúc đó, nhà họ Lâm của bọn họ sẽ bị tai vạ đổ lên đầu.
Hơn hết chính là, Lâm Thiệu Huy vẫn còn đứng nhìn ở bên cạnh. Nước đã đến chân rồi, nếu như bây giờ không cứu được thầy Dược ra thì chẳng khác nào khiến cho tên Lâm Thiệu Huy kia cười nhạo hay sao?
Ngay lập tức, Lâm Chí Đô trầm giọng nói: “Chu Tiềm Long, nhà họ Chu mấy người muốn ép chúng tôi làm lớn chuyện sao? Nếu như để những người ngoại giới biết được chuyện nhà họ Chu mấy người bắt cóc thầy Dược đức cao vọng trọng, tôi nghĩ rằng, nhà họ Chu mấy người cũng sẽ không gánh vác nổi đâu.”
Nhưng Chu Tiềm Long lại khịt mũi coi thường!
“Gia chủ nhà họ Lâm, tôi nói một lần cuối cùng thôi, chúng tôi không hề bắt cóc. Chỉ là, chúng tôi mời thầy Dược đến làm khách thôi. Nếu như ông vẫn còn dám có dụng ý xấu xa, vu oan cho chúng tôi thì nhà họ Chu chúng tôi sẽ có những biện pháp tương ứng để bảo vệ danh dự của chúng tôi đấy.”
"Cậu!"
Lâm Chí Đô nhất thời giận đến bốc khói trên đầu nghi ngút.
Còn Lâm Chiến Hoa cũng vô cùng tức giận, mắng lớn: “Ba, ba nói nhảm với cậu ta làm cái gì, trực tiếp xông vào trong là được mà?”
Xông vào?
Ngay lập tức, nét mặt Chu Tiềm Long tối sầm lại, rồi sau đó lạnh lùng nói: "Mấy người có thể thử một chút!"
Vừa dứt lời thì...
“Bụp bụp bụp.”
Đừng đoàn người đeo mặt nạ đen lần lượt xuất hiện ở giữ sân, trên người ai nấy cũng đều hiện ra ý muốn giết người.
Rõ ràng là ban ngày ban mặt nhưng bọn họ lại tạo ra một loại cảm giác âm u cực độ, giống như là ác quỷ đến từ địa ngục vậy.
Long Ẩn Sát?
Một liên minh thích khách đã làm bạn với nhà họ Chu suốt mấy thế kỷ.
Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, ngay lập tức, chân của những nhân vật lớn ngoài cửa như muốn nhũn ra. Bởi vì bọn họ đều biết, những người trước mắt này thật sự dám giết người.
Bọn họ là sát thủ của nhà họ Chu, chỉ cần nhà họ Chu ra lệnh thôi thì cho dù có là ba mẹ ruột, vợ con thì bọn họ cũng giết trong chớp mắt.
Ngay lập tức, sắc mặt Lâm Chí Đô cũng trở nên rất khó coi. Ông ta biết, hôm nay, bọn họ không có cách nào có thể xông được vào bên trong cả.
“Hóa ra là nhà họ Lâm cũng chỉ được như thế này thôi à.”
Ngay đúng lúc Lâm Chí Đô đang vô cùng căm tức thì bên tai lại truyền đến tiếng cười nhạo của Lâm Thiệu Huy.
Hả?
Mặt Lâm Chí Đô đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy: “Cậu cho mình là ai thế? Ở đây có chỗ cho cậu muốn nói gì thì nói sao?”
“Có bản lĩnh thì cậu xông vào đi.”
Người này cũng chỉ có thể ba hoa chích chòe mà thôi.
Nếu như anh thật sự có khả năng cứu được thầy Dược ra thì cũng chẳng cần phải đứng ngu ngơ ở đây làm gì cả.
“Ha ha.”
Lâm Thiệu Huy cười một tràng, sau đó nói: “Làm thì làm thôi.”
Vừa nói, anh vừa nói với Lý Ngãi Quý ở bên cạnh: “Có giấy bút không?”
Lý Ngãi Quý nhìn Lâm Thiệu Huy đầy nghi ngờ, không biết anh muốn làm cái gì: “Có bút nhưng không có giấy.”
“Vậy thì lấy tài nguyên tự có vậy.”
Lâm Thiệu Huy lột bỏ chiếc áo trên người mình xuống, sau đó, anh viết chữ gì đó lên trên đấy.
Ngay sau đó, anh liền đưa Chu Tiềm Long, đồng thời nói: “Đưa cái này cho Chu Nguyên Triều, ông ta sẽ biết mình phải làm gì.”
“Phụt.”
“Ha ha ha.”
Ngay lập tức, hành động này của anh khiến cho Lâm Chiêm Bao cười nắc nẻ, cười điên cuồng.
“Lâm Thiệu Huy, đầu óc cậu có vấn đề à? Chúng tôi có biết bao nhiêu nhân vật lớn bao vây xung quanh nơi này cũng không có cách giải quyết, cậu chỉ cần viết mấy chữ cũng có thể khiến cho Chu Nguyên Triều phải thả người. Cậu nghĩ cậu là ai thế?”