Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1518
Lâm Thiệu Huy nhìn thoáng qua đám người đi theo sau lưng hai ba con nhà Lâm Chí Đô, phát hiện toàn bộ các ông lớn từ các giới đều tới đây!
Bởi vì Lâm Chí Đô ra lệnh một tiếng, cho nên bọn họ đã nhúng tay vào tất cả mọi chuyện, tìm cách rồi tới đây cứu ông Dược ra.
Năng lực triệu tập này đúng là đáng sợ!
“Hiểu không? Hiểu rồi thì mau cút đi! Ông Dược để cho bọn này tới cứu, không cần cậu tới để xen vào việc của người khác!”
Cứu ông Dược?
Trong nháy mắt, Lý Ngãi Quý đứng sững ra đó, dường như cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Không phải là nhà họ Lâm có thù với Lâm Thiệu Huy sao?
Mà ông Dược thì lại luôn giúp đỡ Lâm Thiệu Huy, bọn họ phải mong cho ông Dược chết càng nhanh càng tốt chứ?
Lâm Thiệu Huy cũng phản ứng lại trong nháy mắt, cười nói:
“Các người đi cứu ông Dược, chỉ sợ là chẳng có ý tốt gì.”
Lâm Chí Đô không phải kẻ ngu, chuyện không có lợi thì ông ta sẽ không làm, bởi vậy nói tới đây để cứu ông Dược thì chắc chắn là muốn giở trò!
Lâm Chiêm Bao cũng chẳng thèm che giấu, cười phá lên nói:
“Đúng vậy, bọn này tới cứu ông Dược là để khiến ông ta phải nợ bọn này một cái ơn, sau đó bọn này sẽ khuyên ông Dược hủy bỏ hợp đồng với Bạch Kỳ!”
“Lâm Thiệu Huy, tôi muốn cho cậu biết đắc tội chúng tôi sẽ phải chịu kết cục gì!”
Lâm Chiêm Bao điên cuồng cười phá lên.
Anh ta muốn hung hăng giẫm Lâm Thiệu Huy dưới chân, khiến Lâm Thiệu Huy cảm thấy nhục nhã nhưng không thể làm gì được.
“Khụ khụ!”
Lâm Chí Đô ho khan hai tiếng, căm tức nhìn Lâm Chiêm Bao, ông ta không muốn Lâm Chiêm Bao nói nhiều như vậy.
Cái thằng con trai này của mình đúng là quá ngu xuẩn, nhanh như vậy đã làm lộ ý đồ của mình, thế này không phải là sẽ khiến Lâm Thiệu Huy đề phòng sao?
Thằng này đúng là một thằng nhóc không có não!
Lâm Chiêm Bao cũng nhận ra Lâm Chí Đô đang tức giật, anh ta rụt cổ, không dám tiếp tục nói thêm gì nữa.
Nhưng mà ánh mắt Lâm Chiêm Bao nhìn về phía Lâm Thiệu Huy vẫn mang theo vẻ chế nhạo và đùa cợt.
Dường như đang giễu cợt Lâm Thiệu Huy chắc chắn sẽ thất bại trong gang tấc!
Lâm Thiệu Huy cười cười nói:
“Được, vậy chúng ta cùng xem xem các người có bản lĩnh này không.”
Nếu như có thể không cần ra tay, để nhà họ Lâm cứu được ông Dược ra rồi, thì anh cũng rất vui vẻ vì được nhàn rỗi.
“Không cần cậu phải quan tâm, chúng tôi nhất định có thể cứu được ông Dược.”
Lâm Chiêm Bao lại một lần nữa nói, cực kì phách lối:
“Chúng tôi cũng không phải là thứ vô dụng như cậu.”
Sau đó, Lâm Chí Đô nhanh chóng đi về phía nhà họ Chu, sau đó nói với người nhà họ Chu”
“Nói cho Chu Nguyên Triều biết bọn tôi đã biết chuyện ông ta bắt cóc người trái phép, hi vọng ông ta lập tức thả ông Dược ra, nếu không sẽ phải nhận hậu quả!”
Thái độ vô cùng cứng rắn.
Mà người kia lại chỉ nhìn Lâm Chí Đô một cái, rồi bình thản trả lời một câu:
“Chờ tôi ở đây.”
Lúc này, Chu Nguyên Triều và Chu Tiềm Long cũng nhận được tin, Lâm Chí Đô dẫn theo các nhân vật máu mặt tới đây để đòi người!
“Lâm Chí Đô ra mặt vì lão già kia? Từ bao giờ mà quan hệ của bọn họ lại tốt như vậy?”
Chu Tiềm Long cau mày hỏi, trong lòng nghi ngờ không biết rốt cuộc là Lâm Chí Đô đang muốn làm gì.
Còn Chu Nguyên Triều thì chỉ hừ lạnh một tiếng:
“Ai quan tâm bọn họ muốn làm gì. Dù sao thì đến cứu người thì tuyệt đối không có khả năng. Miếng thịt đã ở trong miệng Chu Nguyên Triều tôi mà chúng nó còn muốn tôi phun ra nữa đấy à? Lâm Chí Đô cho rằng mình là ai?”
“Con ra ngoài đuổi bọn họ đi đi.”
“Vâng!”
Chu Tiềm Long đồng ý xong sảng khoái chạy bộ ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy Lâm Chí Đô, trên mặt hắn ta vẫn mang theo vẻ khinh nhờn như cũ:
“Ông chủ Lâm, từ khi chúng ta chia tay đến bây giờ làm gì có vấn đề gì nhỉ? Ông hùng hổ kéo người đến nhà họ Chu như thế này là muốn làm gì vậy?”
Lâm Chiêm Bao lập tức lạnh lùng lớn tiếng nói với Chu Tiềm Long:
“Chu Tiềm Long, mẹ nó mày bớt giả ngốc đi, mau thả ông Dược ra! Tội bắt cóc rất nặng đấy. Cho dù là nhà họ Chu chúng mày cũng không chịu nổi đâu!”
Nhưng mà Chu Tiềm Long lại chỉ khinh miệt liếc nhìn Lâm Chiêm Bao một cái, cười lạnh nói:
“Bắt cóc? Anh đang nói cái gì thế? Ông Dược chỉ đang đến nhà họ Chu chúng tôi làm khách quý thôi, bây giờ còn đang nói chuyện vui vẻ với ba tôi đấy.”
“Căn bản là chẳng có cái gì gọi là bắt cóc ở đây như lời anh vừa nói cả!”
Chỉ là một cuộc đối thoại ngắn thôi là có thể nhìn ra được sự chênh lệch giữa Chu Tiềm Long và Lâm Chiêm Bao.
Mà Lâm Chí Đô đứng bên cạnh cũng phải nhướng mày, nghe Chu Tiềm Long nói như vậy thì rõ ràng chính là bọn họ sẽ không có ý định thả người.
Ngay lập tức, Lâm Chí Đô thay đổi thái độ, hờ hững nói:
“Không phải bắt cóc thì tốt, trùng hợp là tôi cũng có chút thời gian, đến thăm ba của cháu đây. Làm phiền cháu thông báo với ba mình một tiếng là hôm nay Lâm Chí Đô chú đây đường đột tới chơi, hi vọng gia chủ không phiền.”
Bởi vì Lâm Chí Đô ra lệnh một tiếng, cho nên bọn họ đã nhúng tay vào tất cả mọi chuyện, tìm cách rồi tới đây cứu ông Dược ra.
Năng lực triệu tập này đúng là đáng sợ!
“Hiểu không? Hiểu rồi thì mau cút đi! Ông Dược để cho bọn này tới cứu, không cần cậu tới để xen vào việc của người khác!”
Cứu ông Dược?
Trong nháy mắt, Lý Ngãi Quý đứng sững ra đó, dường như cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Không phải là nhà họ Lâm có thù với Lâm Thiệu Huy sao?
Mà ông Dược thì lại luôn giúp đỡ Lâm Thiệu Huy, bọn họ phải mong cho ông Dược chết càng nhanh càng tốt chứ?
Lâm Thiệu Huy cũng phản ứng lại trong nháy mắt, cười nói:
“Các người đi cứu ông Dược, chỉ sợ là chẳng có ý tốt gì.”
Lâm Chí Đô không phải kẻ ngu, chuyện không có lợi thì ông ta sẽ không làm, bởi vậy nói tới đây để cứu ông Dược thì chắc chắn là muốn giở trò!
Lâm Chiêm Bao cũng chẳng thèm che giấu, cười phá lên nói:
“Đúng vậy, bọn này tới cứu ông Dược là để khiến ông ta phải nợ bọn này một cái ơn, sau đó bọn này sẽ khuyên ông Dược hủy bỏ hợp đồng với Bạch Kỳ!”
“Lâm Thiệu Huy, tôi muốn cho cậu biết đắc tội chúng tôi sẽ phải chịu kết cục gì!”
Lâm Chiêm Bao điên cuồng cười phá lên.
Anh ta muốn hung hăng giẫm Lâm Thiệu Huy dưới chân, khiến Lâm Thiệu Huy cảm thấy nhục nhã nhưng không thể làm gì được.
“Khụ khụ!”
Lâm Chí Đô ho khan hai tiếng, căm tức nhìn Lâm Chiêm Bao, ông ta không muốn Lâm Chiêm Bao nói nhiều như vậy.
Cái thằng con trai này của mình đúng là quá ngu xuẩn, nhanh như vậy đã làm lộ ý đồ của mình, thế này không phải là sẽ khiến Lâm Thiệu Huy đề phòng sao?
Thằng này đúng là một thằng nhóc không có não!
Lâm Chiêm Bao cũng nhận ra Lâm Chí Đô đang tức giật, anh ta rụt cổ, không dám tiếp tục nói thêm gì nữa.
Nhưng mà ánh mắt Lâm Chiêm Bao nhìn về phía Lâm Thiệu Huy vẫn mang theo vẻ chế nhạo và đùa cợt.
Dường như đang giễu cợt Lâm Thiệu Huy chắc chắn sẽ thất bại trong gang tấc!
Lâm Thiệu Huy cười cười nói:
“Được, vậy chúng ta cùng xem xem các người có bản lĩnh này không.”
Nếu như có thể không cần ra tay, để nhà họ Lâm cứu được ông Dược ra rồi, thì anh cũng rất vui vẻ vì được nhàn rỗi.
“Không cần cậu phải quan tâm, chúng tôi nhất định có thể cứu được ông Dược.”
Lâm Chiêm Bao lại một lần nữa nói, cực kì phách lối:
“Chúng tôi cũng không phải là thứ vô dụng như cậu.”
Sau đó, Lâm Chí Đô nhanh chóng đi về phía nhà họ Chu, sau đó nói với người nhà họ Chu”
“Nói cho Chu Nguyên Triều biết bọn tôi đã biết chuyện ông ta bắt cóc người trái phép, hi vọng ông ta lập tức thả ông Dược ra, nếu không sẽ phải nhận hậu quả!”
Thái độ vô cùng cứng rắn.
Mà người kia lại chỉ nhìn Lâm Chí Đô một cái, rồi bình thản trả lời một câu:
“Chờ tôi ở đây.”
Lúc này, Chu Nguyên Triều và Chu Tiềm Long cũng nhận được tin, Lâm Chí Đô dẫn theo các nhân vật máu mặt tới đây để đòi người!
“Lâm Chí Đô ra mặt vì lão già kia? Từ bao giờ mà quan hệ của bọn họ lại tốt như vậy?”
Chu Tiềm Long cau mày hỏi, trong lòng nghi ngờ không biết rốt cuộc là Lâm Chí Đô đang muốn làm gì.
Còn Chu Nguyên Triều thì chỉ hừ lạnh một tiếng:
“Ai quan tâm bọn họ muốn làm gì. Dù sao thì đến cứu người thì tuyệt đối không có khả năng. Miếng thịt đã ở trong miệng Chu Nguyên Triều tôi mà chúng nó còn muốn tôi phun ra nữa đấy à? Lâm Chí Đô cho rằng mình là ai?”
“Con ra ngoài đuổi bọn họ đi đi.”
“Vâng!”
Chu Tiềm Long đồng ý xong sảng khoái chạy bộ ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy Lâm Chí Đô, trên mặt hắn ta vẫn mang theo vẻ khinh nhờn như cũ:
“Ông chủ Lâm, từ khi chúng ta chia tay đến bây giờ làm gì có vấn đề gì nhỉ? Ông hùng hổ kéo người đến nhà họ Chu như thế này là muốn làm gì vậy?”
Lâm Chiêm Bao lập tức lạnh lùng lớn tiếng nói với Chu Tiềm Long:
“Chu Tiềm Long, mẹ nó mày bớt giả ngốc đi, mau thả ông Dược ra! Tội bắt cóc rất nặng đấy. Cho dù là nhà họ Chu chúng mày cũng không chịu nổi đâu!”
Nhưng mà Chu Tiềm Long lại chỉ khinh miệt liếc nhìn Lâm Chiêm Bao một cái, cười lạnh nói:
“Bắt cóc? Anh đang nói cái gì thế? Ông Dược chỉ đang đến nhà họ Chu chúng tôi làm khách quý thôi, bây giờ còn đang nói chuyện vui vẻ với ba tôi đấy.”
“Căn bản là chẳng có cái gì gọi là bắt cóc ở đây như lời anh vừa nói cả!”
Chỉ là một cuộc đối thoại ngắn thôi là có thể nhìn ra được sự chênh lệch giữa Chu Tiềm Long và Lâm Chiêm Bao.
Mà Lâm Chí Đô đứng bên cạnh cũng phải nhướng mày, nghe Chu Tiềm Long nói như vậy thì rõ ràng chính là bọn họ sẽ không có ý định thả người.
Ngay lập tức, Lâm Chí Đô thay đổi thái độ, hờ hững nói:
“Không phải bắt cóc thì tốt, trùng hợp là tôi cũng có chút thời gian, đến thăm ba của cháu đây. Làm phiền cháu thông báo với ba mình một tiếng là hôm nay Lâm Chí Đô chú đây đường đột tới chơi, hi vọng gia chủ không phiền.”
Bình luận facebook