• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình (1 Viewer)

  • Chương 45-46

Chap 45: Trở về Lăng gia
Đường về nhà chưa bao giờ lại nhanh đến vậy. Nhà chính của Lăng gia nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố, Lăng Tử Quân đưa xe chạy thẳng về đến cửa nhà, trong lòng không hề nao núng.
Lăng Tử Quân nói được sẽ làm được, anh sẽ không để cho Nhan Lam chịu bất kỳ sự thiệt thòi nào, sẽ bảo vệ cô chu toàn, không để ai có cơ hội ức hiếp cô.
Nhan Lam hướng mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, tuy lúc này vẫn thấp thỏm lo âu nhưng lại không kìm được mong đợi khoảnh khắc được gặp lại bảo bối nhỏ Văn Văn, cũng vì thế mà tâm tình cô thả lỏng được không ít.
Đôi mắt đen láy to tròn của cô nhìn ra hai phiến cửa lớn của Lăng gia được sơn màu đen vô cùng sang trọng, không bám lấy một chút bụi bẩn nào. Quả nhiên nơi này vẫn như trước kia không thay đổi, vẫn nguy nga tráng lệ hệt như một tòa cung điện vậy.
Người hầu nhanh chóng mở rộng cửa lớn chào mừng nhị thiếu gia trở về, xe đi vào trong, nhìn hai bên tường được trạm trổ hoa văn tinh xảo, trong lòng Nhan Lam bỗng dưng lo lắng không yên.
Thời gian ly hôn không lâu nhưng thú thật cô đã dần quên đi cảm giác được ở trong căn nhà rộng lớn là như thế nào rồi. Lúc này khoảng cách giữa nhà quyền quý và gia đình bình thường đối chọi nhau, khiến Nhan Lam mơ hồ nhận ra sự cách biệt.


Lăng Tử Quân xuống xe trước, sau đó mở cửa thay Nhan Lam, tiếp đó chính là nắm chặt tay cô trước mặt bao nhiêu người làm rồi tiến vào bên trong khuôn viên.
Hai bên đường người làm quy củ đứng cụp mi không dám nhìn, chỉ đồng thanh hô một tiếng chào mừng Lăng Tử Quân trở về.
Quản gia vận một thân áo đen đi nhanh tới trước mặt Lăng Tử Quân, cúi đầu một cái, nếp nhăn lộ rõ khi ông khẽ mỉm cười.
“Thiếu gia. Mợ ba.”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc của chú Cố Sâm, Nhan Lam hơi cong cong ánh mắt cười, gật đầu chào ông: “Chú Sâm.”
Ở Lăng gia, bố mẹ chồng không thích cô, ngay cả người làm cũng tránh tiếp xúc với Nhan Lam.
Tuy cô trước kia mang danh mợ ba nhà họ Lăng, nhưng ở trong căn nhà này thực chất chỉ là hữu danh vô thực.
Quyền uy của mợ ba thì sao chứ, người khác hầu hạ cô nhưng lại không thật tâm tôn trọng cô, họ cũng giống như những người ở trường đại học vậy, nghe tin bát quái không rõ thật hư, sau đó thì ở sau lưng cô dè bỉu chê bai, chưa từng một lần thử tìm hiểu xem sự thật đằng sau đó là gì.


Nhưng mà cũng đành thôi, miệng đời vốn không phải là thứ cô có thể quản. Vả lại, Nhan Lam cũng là vô thế tiến thoái lưỡng nan, tình ngay lý gian ở ngay trước mắt như vậy, người ngoài nhìn vào hiển nhiên xem cô là loại phụ nữ lẳng lơ lăng loàn, làm nhục mặt gia phong.
Từ bạn gái của Lăng Tử Phong cho đến làm vợ của Lăng Tử Quân. Vai nào cô cũng sắm, thử hỏi người khác nhìn vào còn tôn trọng cô ở chỗ nào nữa chứ.
Thế nhưng chú Cố Sâm lại không giống những người khác, chú ấy đối xử với Nhan Lam rất ôn hòa, xem cô là vợ của Lăng Tử Quân mà thật tâm đối đãi, luôn dành một sự tôn trọng nhất định cho cô. Dù là hành động hay là ánh mắt của chú ấy, Nhan Lam đều nhận ra được sự thật tâm ở trong đó.
Trở về với căn nhà này Nhan Lam có chút căng thẳng, cũng may là bên cạnh có Lăng Tử Quân nắm chặt tay cô, trấn an cô, mới khiến cho Nhan Lam không quá lo sợ.
“Em đừng khẩn trương như vậy, không sao đâu.” Lăng Tử Quân khẽ nói vào tai cô.
Dường như cảm thấy được sự lo âu của cô, lại nắm lấy đôi bàn tay đang phát lạnh của Nhan Lam, Lăng Tử Quân đưa tay cô lên hà hơi làm ấm, xoa đi xoa lại rất nhiều lần.
“Có còn lạnh không?”


Gương mặt hoàn mỹ đột nhiên phóng đại ngay trước mắt, ánh nhìn yêu nghiệt khiến trái tim Nhan Lam thổn thức đập nhanh.
“Không, không lạnh…” Nhan Lam ấp ứng nói, sau đó liền cụp mắt không dám ngẩng lên nhìn anh.
Gì vậy chứ, sao chồng cũ cứ luôn nhìn cô bằng con mắt ấy! Cứ luôn làm ra những hành động ám muội khiến cô phải nghĩ suy!Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
Dẫu là trước kia Nhan Lam biết mị lực của chồng cũ rất lợi hại, nhưng dù sao cũng là đôi bên lạnh nhạt không đoái hoài tới nhau. Giờ đây tự dưng lại rút ngắn khoảng cách như thế, hành động quan tâm chăm sóc đó khiến Nhan Lam không thể cưỡng lại được sự cám dỗ.
Gò má của cô đỏ ửng lên, Nhan Lam mím môi bối rối, muốn rút tay về nhưng lại lực bất tòng tâm.
Nói thật lòng cô thích được anh nắm tay như thế này, thích được anh xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo của mình. Nếu được, Nhan Lam cũng muốn được vui vẻ ở cạnh Lăng Tử Quân mà không lo không nghĩ.
Chỉ tiếc…


Và vẫn luôn tiếc là đã qua đi thời gian thích hợp để ở bên cạnh nhau.
Có trách cũng là trách giữa bọn họ trước giờ vẫn luôn có quá nhiều nghi ngờ, vợ chồng không thấu hiểu nhau!
Thấy Nhan Lam cứ suy nghĩ vẩn vơ, Lăng Tử Quân đưa tay xoa xoa gò má đang ửng rạng mây hồng của cô.
“Bố mẹ tôi đã về nhà hay chưa?”
Đột nhiên Lăng Tử Quân lên tiếng hỏi, người làm liền nhanh chóng tiến lại vâng vâng dạ dạ:
“Thưa, ông bà chủ đã về rồi, hiện tại đang ở nhà chính.”
Lăng Tử Quân nghe vậy thì gật đầu một cái tỏ ý đã hiểu. Anh cũng không nán lại lâu hơn, trực tiếp nắm tay Nhan Lam tiến vào nhà chính của Lăng gia.
“Tử Quân à, anh đưa em vào trong thì có ổn hay không vậy…?”
Nhan Lam nắm ghì chặt tay Lăng Tử Quân lại không để anh đi, Lăng Tử Quân thấy vậy càng dịu dàng cười.
“Đã nói mọi chuyện cứ để anh giải quyết. Em chỉ cần đi theo anh là được.”


“Đã nói mọi chuyện cứ để anh giải quyết. Em chỉ cần đi theo anh là được.”
Nói rồi người đàn ông nọ dứt khoát kéo tay cô bỏ vào trong túi áo anh, “Để tay vào đây ủ ấm, tay em lạnh quá.”
“…”
Nhan Lam im lặng không nói gì, nhớ tới trước kia khi còn là vợ chồng với nhau, người chồng cũ này đã bao giờ quan tâm săn sóc cô như thế đâu chứ. Ly hôn một cái mọi thứ đều thay đổi, xoay Nhan Lam mồng mồng khiến cô không kịp trở tay!
Bây giờ đầu óc cô cứ lâng lâng không nghĩ được gì khác, Lăng Tử Quân đưa cô vào nhà chính của Lăng gia. Lúc này ngồi ở trên bàn trà nước chính là Lăng lão gia và Lăng phu nhân.
“Bố, mẹ!”
Lăng Tử Quân thấp giọng chào một tiếng, bên cạnh Nhan Lam cũng đè nén tâm tình bất ổn mà cúi thấp đầu:
“Chào bố mẹ ạ.”


Chap 46: Đã không còn là con dâu Lăng gia
Đáp lại lời chào của Nhan Lam là bầu không khí im lặng đến quỷ dị. Ông bà Lăng không nói lời nào nhìn nhau, càng khiến cho Nhan Lam thêm lúng túng cúi thấp đầu.
Tay phải cô siết chặt tà váy, tay trái được Lăng Tử Quân kiên trì nắm chặt cho vào trong túi áo. Nhan Lam biết mà, cô vẫn luôn biết mình sẽ có kết cục gì khi bước chân vào Lăng gia.
Ngay lúc này Nhan Lam không dám nâng mắt nhìn, trong lòng thầm đếm từng giây đồng hồ trôi qua mình bị người nhà họ Lăng ghẻ lạnh không để vào mắt.
Lăng Tử Quân vô cùng đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng này của cô, anh vẫn luôn biết bởi vì lấy anh mà Nhan Lam chịu rất nhiều áp lực từ phía bố mẹ anh và những người xung quanh.
Cuối cùng vẫn là Lăng Tử Quân lên tiếng trước giải vây.
“Bố, mẹ. Con đã về rồi.”
Người đàn ông nọ trầm giọng lặp lại lần nữa, ý tứ không vui hiện rõ trong đôi nhãn thần tinh anh.


Anh nói thế có lẽ là đang muốn nhắc nhở bố mẹ mau mau lên tiếng, đừng khiến cho không khí trong gia đình mất vui.
Lăng phu nhân khó chịu nhíu mày, bà biết rằng đứa con dâu trời đánh kia chính là giới hạn của con trai mình, lần nào động tới cô gái đó là Lăng Tử Quân lại ra mặt chở che.
“Con về rồi thì vào trong tắm rửa thay đồ sạch sẽ, một lát ăn cơm. Còn đứng ở đó nói nữa.”
Mẹ Lăng giận đến không thèm nhìn mặt con trai cưng.
Lăng Tử Quân thấy biểu tình của mẹ không tốt thì liền xoa xoa mu bàn tay của Nhan Lam trấn an cô. Bà Lăng liếc mắt nhìn thấy, càng thêm khó chịu.
Ông Lăng điềm đạm không nói gì, vẫn ngồi một chỗ uống tách trà phổ nhĩ mà bà nhà vừa pha, mắt nhìn xuống tờ báo doanh nhân.
Dẫu cho không thích cô con dâu cũ, nhưng ở vị trí đương gia ông ấy không tiện ra mặt để cảm xúc cá nhân khiến biểu hiện của mình quá thất thố.
Dù sao Lăng Tử Quân vẫn luôn nhất mực ra mặt bảo vệ Nhan Lam, người làm cha làm mẹ này gây cãi với con cái chỉ vì người ngoài làm gì chứ, mất hòa khí gia đình, đến cùng tổn hại phải tự gánh, vậy không phải rất mất mặt sao?


Nhan Lam thấy mình bị bỏ lơ thì có chút u sầu, cho dù cô đã sớm cam chịu số phận, thế nhưng lúc này gặp phải tình huống khó giải quyết, cô quả thực không biết phải ứng phó thế nào.
Cuối cùng Nhan Lam vẫn ngoan ngoãn chào thêm một tiếng.
“Bố, mẹ.”
Lăng phu nhân nâng mắt nhìn con dâu cũ ở trước mắt, bà thở dài một hơi chán ghét, cuối cùng vẫn là cay nghiệt nói.
“Gọi chúng tôi là ông Lăng, bà Lăng là được rồi. Cô Nhan cũng không còn là con dâu của chúng tôi nữa, không cần phải gọi thân mật như thế làm gì.”
“Mẹ đừng nói thế mà tội con…”
Giọng Nhan Lam lí nhí thốt ra. Cô siết chặt tay Lăng Tử Quân, trong lòng ngổn ngang, vô cùng khó xử.
“Mẹ à, sao mẹ lại nói vậy chứ.”
Lăng Tử Quân thấy vậy liền nắm chặt tay Nhan Lam không buông, mày kiếm người đàn ông nhíu lại nhìn mẹ mình, biểu cảm không vui hiện rõ trên nét mặt.


Lăng phu nhân bất bình không nhìn tới con trai, gương mặt ấm ức hướng chồng mình than thở.
Lăng lão gia biết vậy thì vỗ vai an ủi vợ, mắng đứa con trai.
“Con lớn rồi thì không xem bố mẹ ra gì nữa à?”
“Con không có ý đó.”
“Nhưng hành động của anh như thế là nghĩa lý gì?”
Ông Lăng hướng mắt nhìn về phía hai người, lúc này tờ báo trên tay cũng gấp lại.
Bố con họ đối đầu nhau, hoàn toàn không muốn nhượng bộ nể mặt đối phương. Nhan Lam trộm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cô hoảng sợ, không muốn để Lăng Tử Quân gây cãi với gia đình nên muốn buông tay anh ra.
Lăng Tử Quân từ sớm đã nhận ra ý đồ của Nhan Lam, anh ghì chặt tay lại không cho cô thoát, mở miệng nhắc nhở.
“Không được sợ, có anh đây.”
Gương mặt anh thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo nhìn về phía bố mẹ:


“Bố mẹ, hôm nay Tiểu Lam về là để thăm Văn Văn, bố mẹ đừng làm khó cô ấy nữa.”
Không ngoài dự đoán của ông Lăng, quả nhiên Lăng Tử Quân sẽ ra mặt bảo vệ cho Nhan Lam. Ông cười nhạt không nói gì, tiếp tục uống trà.
Nhưng bà Lăng thì không thể ngồi yên nữa, bà đứng phắt dậy trợn mắt hỏi ngược lại con trai.
“Tôi làm khó cô ấy á?”
Bà Lăng nuôi con lớn từng này cũng không nghĩ sẽ có ngày nó bật lại bố mẹ chỉ vì muốn bảo vệ vợ nó. Bà ấm ức:
“Anh nói xem tôi nói câu nào làm khó cô ấy? Anh có phải bị bệnh rồi không, đã ly hôn rồi còn đối xử tốt với người phụ nữ bại hoại gia phong này.”
“Mẹ!”
Gia đình bất hòa, Nhan Lam là người mang tội lỗi nặng nhất.
“Thôi mà… thôi mà anh…”
Nhan Lam run sợ, cô hoảng đến mức đầu óc choáng váng không nghĩ được gì khác ngoài ôm chặt lấy tay anh.


Nhan Lam run sợ, cô hoảng đến mức đầu óc choáng váng không nghĩ được gì khác ngoài ôm chặt lấy tay anh.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu rồi Lăng Tử Quân vì cô mà gắt gao phản đối bố mẹ. Lúc trước anh nói anh là vì Văn Văn, vì cái ghế chủ tịch đó nên bảo vệ cô chu toàn, cô chỉ cần ngoan ngoãn làm vợ anh là được.
Nhưng bây giờ cô không còn giá trị gì để lợi dụng nữa, Lăng Tử Quân vì sao phải đối chọi với bố mẹ anh chứ. Vì cô sao? Thương nhân như anh, vì một món hàng vốn không có lợi ích mà bỏ hết tâm sức ra như thế, thật sự không đáng chút nào!
Nhìn thấy bả vai gầy của Nhan Lam khẽ run, mái đầu cô cúi gầm không dám ngẩng, Lăng Tử Quân đau lòng khôn siết.
Tay anh nắm lại thành đấm, vốn dĩ cũng không muốn gây cãi với bố mẹ làm gì, nên sau cùng đành thu lại tính khí.
“Bố mẹ đừng nên thành kiến với cô ấy nữa, dẫu sao trước kia cũng là con sai, là con say rượu hại đời cô ấy, bố mẹ có thể quên đi chuyện cũ có được không?”
“…”
Nhan Lam im lặng không nói được lời nào, cô giương đôi mắt ngỡ ngàng nhìn về phía Lăng Tử Quân… cô không ngờ anh sẽ nhận hết lỗi lầm của đêm loạn say ấy về phía mình.


Không phải, mọi việc không phải hoàn toàn là do Lăng Tử Quân đâu! Là do cô, là do cô hôm đó rõ ràng có thể chạy ra được khỏi căn phòng đó, thế nhưng cô lại vì lòng riêng, vì yêu anh mà chấp nhận lên giường cùng anh.
Thấy Lăng Tử Quân nói hết lời lẽ để che chở cho Nhan Lam như vậy, ông bà Lăng cũng hết cách. Thật không thể nói nổi đứa con trai cứng đầu này mà…
Lăng Tử Quân nói xong cũng không thấy bố mẹ phản ứng gì ngoài thở dài thất vọng, anh cũng mệt mỏi nhìn đi nơi khác.
Mấy giây sau, người đàn ông nọ nâng cao thanh âm hô một tiếng:
“Dì Dương?”
Dì Dương chính là bảo mẫu của Văn Văn, từ khi Văn Văn vừa sinh ra tới giờ đều là một tay dì Dương săn sóc chăm lo.
Dì Dương theo tiếng gọi của Lăng Tử Quân chạy tới: “Thiếu gia gọi tôi.”
“Dì đưa Tiểu Lam lên lầu thăm Văn Văn đi.”
“Vâng, tôi biết rồi.”


Nghe theo lời phân phó của Lăng Tử Quân, dì Dương liền đưa tay về một hướng mời Nhan Lam đi lên lầu.
Cô nâng mắt nhìn bố mẹ chồng, lại nhìn chồng cũ một cái, cuối cùng mới quay lưng bước đi.
Trong căn nhà này Lăng Tử Quân luôn là chỗ dựa duy nhất của cô, chỉ cần có Lăng Tử Quân ở đây, Nhan Lam nhất định sẽ không phải chịu thiệt thòi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom