• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Mang con thiên tài đi đánh tổng tài (123 Viewers)

  • Chương 272

Chương 272: Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm


Nội tâm của lưu Mạnh Hòa lúc này giống như sóng biển đang đánh, không thể nào nguôi ngoai, bình tĩnh nổi Ông ta nhớ rõ ràng Thời Ngọc Diệp chính là một dược sĩ, là bác sĩ ưu tú nhưng tại sao cứ luôn chấp niệm chuyện tin tưởng vào tài năng của trẻ con vậy?


Nếu cứ tin tưởng mù quáng như vậy thì cũng.


có ngày có người phải chết!


Với tư cách là một bác sĩ, ông ta tuyệt đối không để một đứa nhỏ làm xằng làm bậy ở trong phòng phẫu thuật được.


Kết quả là, Lưu Mạnh Hòa âm thầm quyết định phải nghĩ biện pháp khiến cho Bé Lớn phải dừng lại, rút lui Nhưng mà ngay khi ông ta vừa tiến lên một bước thì lại có một cái gì đó truyền tới, đó chính là một ánh mắt của Bé Lớn.


Lại là một ánh mắt làm chẩn động linh hồn.


“Ông phụ trách cầm cái kéo”


“Được rồi”


Thật sự là giống như gặp quỷ.


Tại sao ông ta lại có thể nghe lời đến như vậy được cơ chứ?


Không thể không nói rằng dáng vẻ của đứa trẻ này quả thật rất giống Phong Thần Nam.


Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân, mỗi ánh mắt, cử chỉ đều cực kỳ giống với người lớn, khí thế mười phần, không hiểu sao lại khiến cho Lưu Mạnh Hòa có cảm giác giống như bị cưỡng ép vậy.


Giọng của Bé Lớn lạnh như băng nói: “Ở bên trong vẫn còn có một tĩnh mạch đã bị đứt ra nên cần phải khâu lại”


“Vậy hay là để ông tới làm cho”


“Không, cháu nhờ ông đứng sang chỗ khác.


một chút, đừng che mất ánh sáng, cháu không nhìn được rõ ràng cho lắm”


Chưa từng gặp một đứa nhỏ nào lại có khí thể nói năng ngạo mạn như vậy, nhưng ông ta vẫn tự động giống như ma xui quỷ khiến mà đứng sang một bên, Bé Lớn trong tay cầm đồ giải phầu nhưng không có một chút run sợ nào, nhìn đúng chỗ để khâu lại Lúc ngày phảng phất giống như người đang nắm trên giường chính là con rối mà không phải là ba của cậu bé vậy.


Bên ngoài chỗ quan quan sát phòng phẫu thuật, tất cả những nhân viên đều ngây người ra như phỗng Hiện tại đứa bé kia đang khâu lại vết thương cho người bệnh sao? Điều này có phải là thật không?


Ở bên trong phòng giải phẫu.


“Thắt lại”


Lưu Mạnh Hòa vô cùng ngoan ngoãn thò tay kéo nhanh để khâu lại vết thương theo lời của cậu bé.


“À.


Một người cắt bỏ, một người kết lại…


Không thể không nói rằng dù tay đứa nhỏ này rất bé nhưng chính xác là như lời của Thời Ngọc Diệp nói, tay càng nhỏ thì càng dễ làm.


‘Thẳng cho đến mũi khâu cuối cùng kết thúc, cuối cùng Lưu Mạnh Hòa cũng ngấng đầu lên nhìn thời gian trong chiếc đồng hồ đang treo ở trên tường, nhìn lên mới thấy được tốc độ của Bé Lớn thật sự là rất nhanh.


Không chỉ có tốc độ nhanh mà kỹ thuật khâu vết thương lại vô cùng hoàn hảo.


Đây là một đứa bé bình thường sao?


Không phải từ nhỏ đã được đưa đi học may và thêu thùa sao?


“Mẹ ơi, tất cả đều ổn rồi”


Bé Lớn thu tay lại, quay đầu báo cáo một tiếng.


“Viện trưởng Lưu, những việc còn lại giao cho.


ông, bây giờ chúng tôi sẽ ra bên ngoài làm thủ tục nhập vào phòng bệnh vip”


Ngay khi Thời Ngọc Diệp nói như vậy thì cô đã cùng với con trai cởi hết toàn bộ quần áo để phẫu thuật ra sau đó hai người cùng đi ra phía bên ngoài.


Chỉ còn lại mỗi Lưu Mạnh Hòa ở trong phòng phẫu thuật, ông ta đứng tại chỗ lộn xộn ở trong gió.


Khi các nhân viên y tế ở bên ngoại nhìn thấy Thời Ngọc Diệp và Bé Lớn rời đi thì mới dám đến chỗ của Lưu Mạnh Hòa hỏi thăm rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.


“Viện trưởng, đến tột cùng là có chuyện gì xảy vậy? Tại sao mà ông có thể đẻ chuyện như vậy xảy ra, vậy mà lại để hai mẹ con bọn hj mổ cho bệnh nhân, là như vậy thì tất cả chúng ta có thể bị khởi tố hay không vậy?”


Ông ta lấy lại tỉnh thần, khi thấy mình bị hỏi như vậy thì có chút bất đắc dĩ.


“Khởi tố? Ai khởi tố chúng ta vậy?”


“Tôi nghe nói người nhà họ Phong rất có thị lực ở thành phố này, nếu như chúng ta đắc tội họ thì có thể toàn bộ tất cả bệnh viện của chúng †a đều phải gánh chịu hậu quả không thể lường được”


Nghe được câu này, Lưu Mạnh Hòa bật cười khổ.


“Mọi người không thấy sao, vừa rồi đó chính là mợ Phong, chính là vợ của Phong Thần Nam, đứa nhỏ kia ở bên cạnh chính là con trai của bọn họ”


Mọi người đều ngẩn ngơ.


“Dù có nói gì đi chăng nữa thì viện trưởng ông cũng quá sơ xuất rồi, vốn là đưa người nhà vào trông nom sau đó lại để cho người không có tư cách làm bác sĩ đi mổ cho bệnh nhân, nếu như việc này bị truyền đi thì về sau tất cả mọi người đều nói bệnh viện của chúng ta là bệnh viện không có y đức, không đáng tin cậy..”


Người nói chuyện chính là một bác sĩ ngoại khoa Anh ta ở trong bệnh viện này cũng có thế coi là một nhân vật có chút quyền uy, từ tình huống vừa rồi anh ta cho rằng trưởng khoa đã đưa ra một quyết định hoàn toàn sai lầm cho nên không hề nể mặt mà thẳng thừng phê bình chỉ trích.


Mà những lời nói này cũng thành công kích thích đến Lưu Mạnh Hòa.


Ông ta nhớ tới hai cái giấy chứng nhận vừa rồi, bây giờ lại nghe đồng nghiệp phê bình, ông ta châm chọc mà cười một tiếng, giọng điệu đanh thép, ác liệt, Không có tư cách là một bác sĩ? Các người có biết rõ người vừa rồi xuất hiện ở đây là ai không?”


Tất cả mọi người đều trầm mặc.


“Đó là dược sĩ hàng đầu cấp SSS đã được chứng thực, đồng thời cũng nhận được chứng thực là bác sĩ tài giỏi ở Châu Âu, cho nên nếu như bàn về tư cách thì cô ấy còn có tư cách bác sĩ hơn mỗi người đang đứng ở đây”


Điều này khiến cho tất cả mọi người đều phải ngơ ngẩn.


Dược sĩ hàng đầu cấp SSS, lại là một người phụ nữ sao?


Thời điểm khi Thời Ngọc Diệp đi ra khỏi phòng cấp cứu, mọi người ở trên hành lang ngoại trừ ba Phong mẹ Phong ở bên ngoài thì những người khác đều như thấy được một ánh sáng rạng đông.


Tất cả mọi người, các bé cưng đều đi đến hỏi xem có chuyện gì xảy ra.


“Mẹ ơi, ba như thế nào rồi?”


“Vừa mới phẫu thuật xong cho nên bây giờ vẫn chưa thể xác định rõ tình hình như thế nào, phải đợi ba các con qua khỏi giai đoạn nguy hiểm thì mới có thể tiến hành kiểm tra được.”


Mẹ Phong ở đẳng kia đang đứng nhìn cô, giọng điệu giống như một bác sĩ, cho nên có chút cảm giác mờ mịt “Tại sao cô lại đi ra từ trong đớ? Những bác sĩ y tá khác đều ở đâu hết rồi? Tại sao Thần Nam vẫn còn chưa được đưa ra?”


“Tôi vừa mới ở bên trong mổ cho Thần Nam, những bác sĩ y tá khác đều đang ở bên trong tiến hành thu dọn, lập tức sẽ bố trí cho anh ấy đến phòng bệnh”


“Cô, cô là bác sĩ sao?”


Âm cuối của mẹ Phong kéo dài với tông độ cao cho thấy sự khiếp sợ.


Tại sao cho đến bây giờ bà ta vẫn chưa từng nghe nói qua chuyện Thời Ngọc Diệp đi làm ở bệnh viện vậy?


Lúc trước không phải nói Thời Ngọc Diệp chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ thôi sao?


“Đương nhiên là vậy rồi, mẹ của chúng cháu là không phải là một bác sĩ bình thường mà là một bác sĩ vô cùng giỏi giang!”


Bé Sáu đột nhiên mở miệng trả lời Đồng thời, những bé cưng đều vô cùng phố hợp mà gật đầu.


Ngay cả ba Phong cũng có chút không thể bình tĩnh được, nhưng mà điều hiện tại mà ông ta quan tâm nhất chính là tình hình của con trai mình.


“Vậy thì tình huống hiện tại của Thần Nam như thế nào rồi, có ổn không?”


Mặc dù bình thường ông ta luôn mắng anh chính là một đứa bất hiếu, mất dạy thế nhưng vào những thời khắc mấu chốt như thế này thì ba Phong lại vô cùng ân cần đối với Phong Thần Nam.


“Phẫu thuật rất thành công, tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà vần cần đợi cho viện trưởng quan sát một thời gian. Ba cứ yên tâm, con sẽ cố gắng hết sức mình”


Nói xong, cô dặn dò bọn nhỏ chăm sóc cho ông bà thật tốt, sau đó đi làm thủ tục chuyển đến phòng cao cấp.


Đợi đến khi Phong Thần Nam được chuyển vào phòng bệnh thì đã là chuyện của nửa giờ sau.


‘Sau khi được những nhân viên trong bệnh viện xử lý, thu dọn, thì những vết máu trên người anh đã khô, không còn giống với bộ dáng chảy máu như lúc vừa mới được đưa và phòng phẫu thuật Nhưng khi mọi người nhìn thấy gương mặt trắng bệch cùng với nhìn thấy anh đang hôn mê thì vẫn cảm thấy một hồi chua xót trong lòng như lúc trước.


Lưu Mạnh Hòa cũng tự tay ký tên người nhà vào trong lá phiếu, vì vừa nấy ông ta quên phải đưa cho Thời Ngọc Diệp ký, khi hành động gương mặt ông ta tràn đầy biểu cảm giống như một tên trộm chính hiệu, chính là biểu cảm chột dạ.


“Cô Thời, lần này thật sự là quá mạo hiểm, quá liều lĩnh, về sau có thể chào hỏi sớm hơn được không?”


“Lần sau nếu như có người ám sát chồng tôi thì nhớ nói cho tôi biết, tôi sẽ gọi điện thoại báo.


trước cho ông”


Lúc trước khi Phong Thần Nam vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê thì tâm tình của tất cả mọi người đều rất trầm trọng.


Việc phẫu thuật thành công không có nghĩa là anh có thể sống sót.


Mọi người đều bắt đầu bận rộn.


Mẹ Phong lôi kéo ba Phong về nhà nấu súp, nói gì mà khi con trai tỉnh lại thì nhất định cần phải tẩm bổ thật tốt.


Còn Thời Ngọc Diệp được cục cảnh sát mời đi về cục để làm thủ tục điều tra Bé Lớn cố ý đi về nhà để chế tao mấy loại thuốc đặc hiệu, rồi sau đó nhờ vệ sĩ đưa mình đi đến bệnh viện.


Mặt khác, tất cả những bé cưng còn lại thì ở cùng một chỗ để chăm sóc cho ba.


Nhưng mà cả một ngày đã trôi qua, Phong Thần Nam vẫn không có một chút dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại ‘Sau khi Thời Ngọc Diệp từ cục cảnh sát trở về, cô lại bắt mạch cho anh.


“Mẹ ơi, hiện tai ba như thế nào rồi?”


“Thuốc độc” Sắc mặt của cô ngưng đọng lại “Bên trong viên đạn đã được tẩm thuốc độc, tại độc tính đã khuếch tán trên toàn bộ cơ thể, hệ thống thần kinh của ba các con đã bị tê liệt, cho nên nhất thời không thể tỉnh lại được. Nếu không kịp thời giải độc thì chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom