• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Mang con thiên tài đi đánh tổng tài (130 Viewers)

  • Chap-26

Chương 27: Xã giao, không say không về




Thời Ngọc Diệp đến bộ phận sản xuất.



“Tôi đã đánh dấu các chỉ tiết của bản thiết kế rồi, còn có sản phẩm mẫu để tham khảo. Trưởng xưởng xem còn có vấn đề chỉ tiết nào nữa không?”



Khi cô đích tay đưa bản thiết kế và sản phẩm mẫu cho trưởng xưởng, đối phương nhất thời im lặng.



Thật ra bản thiết kế ban đầu không có vấn đề gì.



Chỉ là phía trên có người dặn dò, năng lực nghiệp vụ của nhà thiết kế này không được, phải dạy dỗ một chút, vì vậy anh ta phải nghe theo phân phó tìm cơ hội gây khó dễ cho Thời Ngọc Diệp.



Thật sự không ngờ, cuối cùng Thời Ngọc Diệp lại xử lý tốt như vậy.



Thiết kế đầy đủ ý nghĩa, các chỉ tiết được ghi rõ ràng, không có sai sót hay thiếu sót gì, không hề có một lỗi nhỏ nào cả.



Do công việc gấp rút nên trưởng xưởng không cố ý làm khó nữa, tiếp nhận bản thảo.



“Không vấn đề gì”



“Vậy chuyện còn lại giao cho anh. Trưởng xưởng, anh giúp tôi ký vào văn bản bàn giao này”



Trưởng xưởng không nói hai lời ký cho Thời Ngọc Diệp.



Chữ ký chỉ ra việc bàn giao đã hoàn tất, không thể đẩy lại được nữa.



Lúc này cô mới hài lòng rời đi.



Trưởng xưởng nhìn bóng lưng cô rời đi, thở dài, trong lòng có chút áy náy.



“Năng lực nghiệp vụ không phải rất tốt sao?



Những người của bộ phận thiết kế đều là những đồ nói đảo ngược sự thật”



“Có điều đáng tiếc, trách cũng chỉ có thể trách cô ta chọc vào người không nên chọc.”



Khách sạn Thúy Hoa.



Thời Ngọc Diệp đến địa điểm bữa tiệc xã giao, Thạch Nhược Đông của bộ phận quan hệ công chúng đã ở đấy đợi cô.



Khi nhìn thấy khuôn mặt chim sa cá lặn của cô, Thạch Nhược Đông không khỏi ngẩn ra vài giây.



“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi sao?”



“Không, không có, vẫn còn sớm”



Thạch Nhược Đông thu hồi lại ánh mắt, lịch sự đưa cô đến phòng bao, đồng thời trong lòng có chút khó hiếu.



Hợp tác nhiều lần như vậy, bộ phận thiết kế không phải sớm đã biết ông chủ Thẩm là người thế nào rồi?



Sao lại cử một nhà thiết kế xinh đẹp như vậy đến xã giao chứ?



Đây không phải là hại con gái nhà người ta sao?



Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Thời Ngọc Diệp, Thạch Nhược Đông vẫn cảm thấy phải nhắc nhở cho cô biết rõ tình hình.



“Cô Thời, trước khi đến đây cô đã chuẩn bị trước chưa?”



Cô nghĩ anh ta đang nói vê dự án hợp tác, nên lấy bản thảo ra.



“Tôi đã đọc trước thông tin mà khách đã yêu cầu, sau đó sàng lọc theo cơ sở khách hàng và phong cách ưu thích của công ty họ, những cái này tôi nhất định sẽ bàn với Tổng giám đốc Thẩm”



Xem ra thật sự rất chuyên nghiệp.



Chỉ là không biết có thể qua cửa được không.



Thời Ngọc Diệp bắt được dáng vẻ muốn nói lại thôi của đối phương.



“Làm sao vậy? Có phải đồ tôi chuẩn bị có vấn đề không?”



Anh ta do dự một lúc, nói: “Tôi cảm thấy tôi có chuyện nhất định phải nói với cô vê ông chủ Thẩm”



Thạch Nhược Đông ngồi thẳng người, đang định giúp cô chuẩn bị tốt tâm lý thì cửa phòng bao được mở ra.



“Ai da, xin lỗi, tôi đến muộn rồi, trên đường có chút tắc xe”



Người bước vào là một người đàn ông ngoài bốn mười tuổi.



Vóc dáng trung bình, mặc vest đeo kính, trông rất nghiêm túc, có phong thái của một người thành đạt.



Thời Ngọc Diệp và Thạch Nhược Đông vội vàng đứng dậy.



“Chào ông chủ Thẩm”



“Ông chủ Thẩm, mời ngồi”



Ông chủ Thẩm cười tươi chào mọi người, bước tới chào hỏi Thạch Nhược Đồng.



“Lâu rồi không gặp, Nhược Đông gần đây vẫn khỏe chứ? Cơ thể bảo dưỡng không tồi”



“Làm gì có, có cố gắng thế nào cũng không bằng ông chủ Thẩm được”



Nói xong nhưng lời khách khí, ông chủ Thẩm quay qua bắt tay Thời Ngọc Diệp.



“Đây là?”



“Chào ông, tôi là nhà thiết kế Thời Ngọc Diệp.”



Cô cười rất tươi, lịch sự đáp lại.



Ông chủ Thẩm nhìn có vẻ là một người rất ôn hòa, là một người rất giỏi giao tiếp.



Thời Ngọc Diệp nâng mắt, thì thấy ánh mắt của ông chủ Thẩm đang đánh giá trên người cô một lúc, gương mặt tràn đầy nụ cười tán thưởng.



“Cô Thời thật sự là tuổi trẻ tài cao mà”



Cô bỗng nhiên nổi da gà.



Chắc là mình nghĩ nhiều rồi, đừng nghĩ quá nhiều.



Bữa ăn bắt đầu.



Thạch Nhược Đông là đồng nghiệp của bộ phận quan hệ công chúng, tất nhiên là người nhiệt tình nhất, trên bàn ăn không ngừng tìm các chủ đề, từ sở thích của đối phương, đến thị trường kinh tế.



Dù sao Thời Ngọc Diệp cũng không phải là nhân vật chính của bữa tối này, cho nên cô không nói nhiều, thỉnh thoảng nhắc đến tên cô cô mới đáp lại.



Ông chủ Thẩm không chỉ nói nhiều còn rất nhiệt tình.



Vừa gắp thức ăn cho hai bọn họ vừa không ngừng gọi thêm thức ăn và rượu, vô cùng vui vẻ.



Vốn dĩ cô còn đang băn khoăn, ba người sao phải gọi đến mười mấy món như vậy.



Không qua bao lâu, cửa phòng bao lại mở ra, có bốn người đàn ông cười ha ha đi vào, mặc vest, cao thấp béo gầy.



“Tổng giám đốc Lý, các anh đến thật muộn, thêm một lúc nữa thì thức ăn đều bị ăn hết rồi.



Nào nào nào. Tôi giới thiệu với các anh một chút, người chưa từng gặp mặt bao giờ này là nhà thiết kế của Bảo Thắng”



Ông chủ Thẩm trực tiếp bỏ qua giới thiệu Thạch Nhược Đông, lập tức giới thiệu Thời Ngọc Diệp cho mấy người đàn ông trung niên khác.



Cô đứng dậy bắt tay chào hỏi.



Thời Ngọc Diệp càng cảm thấy rõ ràng có chút không thích hợp.



Ánh mắt của mấy người đàn ông đánh giá cô, thật sự có chút xâm lược, thậm chí còn nhìn chằm chằm vào cô một lúc mới di chuyển tâm nhìn.



“Ngồi xuống ăn đi, không cần khách sáo, hôm nay tôi mời.”



Ông chủ Thẩm nhiệt tình chào hỏi, các ông chủ khác cũng không hề khách sáo.



Đây không phải là lần đầu tiên Thạch Nhược Đông gặp gỡ, cộng thêm tính cách bộc trực của mình, rất nhanh đã đi vào chủ đề, nói chuyện vui ve.



Thời Ngọc Diệp không biết nói chuyện thế nào đột nhiên bị một người đàn ông trong đó gọi tên.



“Cô Thời, sao cô vẫn luôn không nói chuyện vậy? Nào nào nào, bọn tôi kính cô một ly.”



Cô nâng ly lên uống.



Sau đó lại bị một người đàn ông khác tiếp tục chuốc rượu.



“Tựu lượng tốt như vậy sao? Nào nào nào, chúng ta uống thêm một ly”



Thời Ngọc Diệp nhướng mày, rõ ràng cảm thấy bọn họ có ý đồ.



Mấy người đàn ông này dự định chuốc say cô sao?



Thật sự là không biết xấu hổ.



“Hay là chúng ta bàn chuyện dự án thiết kế đi.



Ông chủ Thẩm, hôm nay tôi mang đến mấy bản mẫu cho ông tham khảo”



Thời Ngọc Diệp không quan tâm đến người đàn ông chuốc rượu mình, mà là khẽ cười lấy tài liệu ra, đưa đến trước mặt ông chủ Thẩm.



Ông ta cúi đầu nhìn lướt qua, nhưng không nhận lấy, vẫn giữ nụ cười trên mặt.



“Hôm nay chúng ta chỉ ăn cơm, nói chuyện, không bàn chuyện công việc.”



“Đúng đúng đúng, ăn cơm không bàn công việc, không bằng nói về chuyện của cô Thời đi?”



Không bàn chuyện công việc, nhưng lại yêu cầu nhà thiết kế đến tham gia bữa ăn, đây là có dụng ý gì chứ?



Thời Ngọc Diệp nhìn các ông chủ, ồ một tiếng, cười hỏi ngược lại.



“Được thôi, vậy các ông muốn nói cái gì?”



“Cô Thời bao nhiêu tuổi rồi? Đã có bạn trai chưa?”



Cô vẫn cười tươi: “Tôi có sáu đứa con trai rồi.”



Mấy người đàn ông ngẩn ra, sau đó bật cười.



“Cô thật là biết nói đùa”



Thời Ngọc Diệp nhún vai biểu thị: “Tôi không nói đùa”



“Ha ha ha”



“Cô Thời thật là vui tính mà, nào, tôi kính cô một ly”



Lại mượn cớ chuốc rượu.



Cái đám khốn nạn này, thật sự cho rằng cô không nhìn ra ý đồ sao?



Cô giống như người dễ bị chuốc say lắm sao?



Buồn cười, cô đã được đào tạo chuyên nghiệp, đã không biết bao lâu rồi chưa gặp được đối thủ.



Nếu như đã muốn chuốc rượu, vậy thì đến đi, ai sợ ai chứ.



Trong lòng Thời Ngọc Diệp quyết định, nở nụ cười rạng rỡ.



Không cho họ biết một chút, lại thật sự nghĩ rằng mình không có tiền không có quyền, thì sẽ sợ hãi sao?



“Nào. Uống rượu uống rượu, chúng ta không say không về”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom