• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Mang con thiên tài đi đánh tổng tài (131 Viewers)

  • Chương 221

Chương 221: Vô tình gặp gỡ chị Nguyệt thảo mai


Hoắc Băng Tâm không ngờ bên đoàn phim lại tuyên truyền nhanh như vậy.


Cô không biết rằng, đạo diễn Phương và giám chế Trưởng bị hiệu suất siêu nhân “trong vòng một ngày có thể hoàn thành của cô kích thích, trở nên vô cùng hăng hái.


Ba ngày sau khi ghi âm, trailer của bộ phim cũng đã được biên tập xong, bắt đầu tiến hành tuyên truyền rộng rãi.


Không ngoài dự đoán của mọi người, cư dân mạng thấy nhanh chóng chú ý đến bộ phim này bởi vì bài hát chủ đề của nó do Ngôn Nhiên Vi Tiểu hát.


“Muốn quỳ, sao nữ thần có thể hát hay thế chứ?”


“Lúc nữ thần Tiếu Tiếu ngân cao giọng, tôi nổi cả da gà, nghe xong cả bài, chưa cần xem trailer đã khóc như mưa rồi!”


“Nữ thần của tôi quá xuất sắc a a a a!”


“Muốn xem nữ thần Tiểu Thiếu đóng phim một lần trong đời!”


Cùng lúc đó, ba mươi tỉ tiền thù lao cũng đã được chuyển vào tài khoản. Đạo diễn Phương vô cùng có lương tâm, ba mươi tỉ gửi cho cô đã được trả thuế, hơn nữa còn hỏi số Wechat của cô từ chỗ Quý Hạo Đông.


Phương Minh Viễn: “Cô Thời, tôi đã chuyển tiền cho cô, hiệu quả tuyên truyền trước mắt vô cùng tốt, mong rằng chúng ta có thể hợp tác lần nữa”.


Hoắc Băng Tâm trả lời ngắn gọn một câu: “Cảm ơn anh, mong đợi lần. hợp tác tiếp theo”


Xử lý xong chuyện công ty, cô nhìn thấy tin tức về Tô Cẩm Tú trên facebook.


So với lần trước gặp nhau ở phòng thí nghiệm, bây giờ cô ta không còn gầy gò tiều tuỵ như trước nữa đoán rằng nhà họ Tô đã mua cho cô ta không ít đồ bổ, cuối cùng cũng trông thích mắt hơn một chút.


Bài đăng trên mạng nói về chuyện cô ta huỷ hợp đồng với công ty. quản lý, sau khi bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, cô ta mang theo quản lý xuất sắc nhất là chị Văn cùng nhau thành lập studio riêng.


Chưa đầy một năm sau khi tham gia chương trình tuyển chọn đã thành lập được studio riêng, tuy nói cũng không ảnh hưởng đến hoạt động chung của cả nhóm, nhưng mọi người đều biết, từ rất lâu trước kia, cô ta đã không tham gia hoạt động tập thể.


Ngay cả hội từ thiện ba ngày sau, cô ta cũng tham gia một mình, không có chút quan hệ nào với những thành viên khác trong nhóm. Hoắc Băng Tâm tuỳ tiện xem bài viết rồi thoát ra.


Vừa nhận được ba mươi tỉ, luôn có cảm giác ngứa ngáy trong lòng. Đã lâu rồi không bỏ tiền ra mua gì đó, cô dứt khoát mang các con ra ngoài tiêu tiền.


“Mẹ ơi mẹ, Bé Sáu muốn mua một cái tủ lạnh riêng, rất nhiều đồ ăn ngon nữa, hắn là ba trăm triệu thừa sức mua”.


“Mẹ ơi, Bé Năm muốn mua quần áo mới mùa này, chắc phải sáu trăm triệu đấy, nhân tiện mua thêm cái tủ quần áo mới nữa”


“Bé Bốn muốn mua dụng cụ làm bếp mới, nồi inox không dính, còn có trọn một bộ chén đĩa nhập khẩu châu Âu cao cấp nữa, tổng cộng bốn trăm năm mươi triệu”


“Bé Ba muốn kính thiên văn, chín trăm triệu”


“Bé Hai nữa! Máy tính của con cũng cần trang trí lại, không đắt đầu, chỉ mấy chục triệu thôi”


“Cái Bé Lớn muốn rất đơn giản, toàn bộ tập hợp luận văn y học của đại học Cambridge, con đoán đặt bản giới hạn này cũng mấy chục triệu


Hoắc Băng Tâm nhìn các con ríu rít, khoé miệng co giật.


“Một đám nhóc đốt tiền”


Người khác nuôi con, tốn nhiều tiền nhất cũng chỉ tốn tiền mua sữa, mua bỉm, mua đồ chơi các loại..


Nhìn lại đám nhóc nhà này xem? Tủ lạnh, kính thiên văn… Mỗi cái đều có đơn giá mấy chục triệu. Hu hu hu, khó trách mọi người đều nói nuôi con tốn tiền.


Đau lòng thì đau lòng, nhưng Hoắc Băng Tâm đã đồng ý để các con mua đồ, đương nhiên sẽ không nuốt lời.


Trừ đồ mà Bé Lớn và Bé Ba muốn khá khó tìm ra, những thứ khác đều mua được ở trung tâm thương mại trong vòng một ngày.


Mang sáu đứa con trai và mấy vệ sĩ đi vào trung tâm thương mại, vẫn. như thường lệ, bọn họ thu hút rất nhiều ánh mắt, nhưng bọn họ đều đã quen rồi.


Thật vất vả mới chọn đồ cho các con xong, Hoắc Băng Tâm đang muốn mấy bộ đồ mới tự thưởng cho mình, nào ngờ vừa bước vào cửa hàng thời trang cao cấp Bảo Thắng đã gặp ngay Tô Cẩm Tú đang chọn lễ phục.


“Mẹ ơi, chị Nguyệt thảo mai kìa”


“Oan gia ngõ hẹp… Mẹ, hay là chúng ta đổi tiệm khác đi?”


Mặc dù mấy đứa trẻ đều biết Tô Cẩm Tú mất trí nhớ, nhưng vẫn bài xích cô ta.


Hoắc Băng Tâm còn chưa nói gì, Tô Cẩm Tú đã phát hiện ra cô và mấy đứa trẻ đi vào tiệm. Cô ta dừng lại dừng chuyện bàn về việc chọn lễ phục với nhân viên bán hàng, chầm chậm đi về phía cô.


“Đã lâu không gặp, bác sĩ, lần trước gặp mặt mà quên hỏi tên cô” Tô Cẩm Tú mỉm cười chào hỏi. Thái độ này khiến sáu đứa bé cảm thấy ngạc nhiên. Cái cô thảo mai này, sau khi mất trí nhớ, tính cách cũng đổi luôn rồi.


“Tôi họ Hoắc, tên là Băng Tâm”. Hoắc Băng Tâm hào phóng nói ra tên mình. Tô Cẩm Tú chủ động bắt chuyện.


“Vậy tôi có thể gọi cô là Băng Tâm không?”.


Xin lỗi, cách xưng hô này chỉ có những người vô cùng thân mật với mẹ mới có thể gọi. Cô à, cô gọi mẹ cháu là cô Hoắc thì thích hợp hơn”


Bé Lớn không nhìn nổi, chủ động ngắt lời, không nể mặt Tô Cẩm Tú chút nào.


Nhưng Tô Cẩm Tú cũng không vì vậy mà cảm thấy lúng túng, chỉ khẽ mỉm cười, nói tiếp: “Vậy tôi sẽ gọi là bác sĩ Hoắc nhé. Hôm nay bác sĩ Hắc cũng tới mua quần áo sao?”


“Không tới đây mua quần áo, chẳng lẽ tới bán bảo hiểm sao?” Bé Hai khẽ lẩm bẩm, khinh thường câu hỏi mất não này của Tô Cẩm Tú.


Giọng không lớn không nhỏ, đúng lúc bị Tô Cẩm Tú nghe được.


Nụ cười trên khoé miệng cô cứng lại, cảm giác sắp mất hết cả mặt mũi rồi, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Con nhà bác sĩ Hoắc thật đáng yêu”


“Cảm ơn đã khen”. Thái độ này của Hoắc Bằng Tâm khiến cô ta cảm giác bị sặc.


“Tôi nghe nói cửa hàng thời trang cao cấp Bảo Thắng gần đây bán rất chạy, đúng lúc trong nhà không có nhãn hiệu này nên tới mua chút đồ mùa này. Kết quả vô tình mua quá nhiều, được trở thành hội viên VIP. Tôi có thẻ hội viên, có thể giảm giá ba mươi phần trăm, lát nữa tôi có thể cho cô mượn dùng”


Nếu không phải mọi người đều biết Tô Cẩm Tú mất trí nhớ, sợ rằng đều cho là cô ta đang tấu hài.


Làm vậy là có ý gì? Mượn cơ hội làm quen để khoe của sao? Lại còn cố ý múa rìu qua mắt thợ nữa?


Bé Năm nhìn thấy vẻ chân thành muốn kết bạn với Hắc Băng Tâm của Tô Cẩm Tú, không nhịn được phì cười.


“Cô à, chúng cháu không thiếu thẻ hội viên”


Công ty Bảo Thắng là của nhà bọn họ, thẻ hội viên muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cho dù bọn họ mua đồ không trả tiền, cũng có thể trực tiếp rời đi.


“Xin lỗi, tôi chỉ có ý tốt thôi, không có ý gì khác”. Mặt Tô Cẩm Tú đầy lúng túng, bộ dạng y như bị ức hiếp. Bắt đầu có chút mùi thảo mai rồi đấy.


“Bác sĩ Hoắc, mấy đứa con trai của cô trông thật đáng yêu, trông giống một người bạn cũ của tôi trước kia”


Bỗng nhiên cô ta lại chuyển đồ tài, khiến Hoắc Băng Tâm ngạc nhiên nhướng mày lên.


“Cô nhớ lại rồi sao?”


“Cũng không tính là vậy, hôm trước tôi ở nhà xem album, thấy rất nhiều ảnh thời học sinh và lưu bút, mới nhớ lại những người bạn cũ ấy”


Hoắc Băng Tâm hiểu rõ, nhưng trong lòng lại suy nghĩ chuyện khác.


Đột nhiên, Tô Cẩm Tú hỏi: “À, thật ra tôi cũng khộng có ý gì khác, chỉ muốn biết quan hệ bây giờ của bác sĩ Hoắc và anh Thần Nam là thế nào thôi?”


“Hả?”.


“Lần trước thầy cô và anh ấy có vẻ rất thân thiết. Sau khi tôi quay lại nhà họ Tô, tìm được trong phòng mình một cuốn nhật kí, mới biết hoá ra trước kia tôi từng qua lại với anh Thần Nam một thời gian. Mặc dù tôi không biết tại sao lúc đó chúng tôi lại chia tay, nhưng bây giờ tôi phát hiện tôi vẫn còn cảm giác với anh ấy. Vậy nên tôi muốn xác nhận trước, nếu cô và anh ấy không có quan hệ gì, vậy tôi sẽ cướp anh ấy về ngay”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom