• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Mang con thiên tài đi đánh tổng tài (124 Viewers)

  • Chương 171

Chương 171: Người phụ nữ đáng ghen tị nhất trong lòng mọi người


Đây là lần đầu tiên Tô Cẩm Tú nghĩ đến vấn đề này một cách nghiêm túc. “Chị Văn, cô ta rốt cuộc là có năng lực gì? Tại sao mọi người lại bảo vệ cô ta như vậy?” Chị Văn, người đại diện của Tô Cẩm Tú cũng bị hỏi câu này làm khó.


“Thực ra tôi cũng không biết nữa. Tôi đã đến văn phòng thám tử để lần theo dấu vết của cô ta và điều tra thông tin, nhưng hoàn toàn không phát hiện được gì. Có lẽ cô ta chỉ là người may mån…”


“May mån?”


“Ừ, thế giới này vẫn luôn bất công như. Có người có cuộc sống tốt đẹp êm ấm, có người lại có cuộc sống tồi tệ khó khăn. Cô ta tình cờ sinh ra trong một gia đình nề nếp, hạnh phúc, sự nghiệp phát triển thăng tiến và có khuôn mặt khả ái, xinh đẹp. Đó có lẽ là lý do tại sao rất nhiều người thích cô ta đến vậy. ” Chị Văn bất lực thở dài.


Nhưng sắc mặt Tô Cẩm Tú đã trở nên âm trầm. Gia đình? Tài năng? Ngoại hình? Có thứ nào trong số những thứ này mà cô không có ư? Cho đến khi năm thí sinh còn lại lần lượt bước ra và sau khi kết quả được công bố, Tô Cẩm Tú vẫn không thể hiểu nổi mình rốt cuộc là tệ hơn Thời Ngọc Diệp ở điểm nào.


Kết thúc cuộc thi, ban tổ chức đã chuẩn bị một bữa tiệc buffet tối cho các thí sinh, khách mời và giám khảo, để mọi người có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau sau cuộc thi.


Ở sảnh bên cạnh, vui buồn lẫn lộn, có người vui, có người buồn. Kết quả cuộc thi vừa được công bố, Phó Uyển Hân đã giành được vị trí đầu tiên, mọi người đều biết cô ấy xứng đáng với giải thưởng này.


“Xin chúc mừng, tôi đã thích tác phẩm của bạn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi không ngờ rằng bạn thực sự giành được vị trí đầu tiên.”


“Xin chúc mừng, cô Phó, mặc dù trước đây chúng ta không gặp nhau nhiều, nhưng bây giờ tìm hiểu nhau vẫn chưa muộn. Mong rằng chúng ta sẽ có cơ hội làm việc cùng nhau trong tương lai.”


“Xin chúc mừng, xin chúc mừng nhé.” Các thí sinh khác lần lượt đến chúc mừng Phó Uyển Hân.


Giải thưởng thiết kế vàng là một cuộc thi thiết kế có uy tín, sau khi giành được giải thưởng trong cuộc thi nhà thiết kế sẽ chỉ có một tương lai tươi sáng trong sự nghiệp của mình, một bước lên mây. Tất nhiên, mọi người đều nắm bắt cơ hội này để kết bạn với cô ấy. Hơn nữa, cô ấy cũng là một người bạn tốt của Wy nhà thiết kế quốc tế hàng đầu.


Đối với lời chúc mừng nồng nhiệt của mọi người, Phó Uyển Hân đều tự mình cảm ơn với tâm trạng đặc biệt tốt và cảm thấy biết ơn, đồng thời cảm thấy hơi khách khí, rất không đáng tin cậy.


“Anh Ngôn Mặc, anh nói đi xem em có phải đang nằm mơ không? Em vẫn không thể tin rằng mình đã giành được chức vô địch”


Người chiến thắng giải thiết kế vàng. Là quán quân đó!


Cô ấy rõ ràng ban đầu chỉ muốn thử sức một chút, kiếm một ít danh tiếng sau đó mong được thăng chức, tăng lương… Tại sao lại bất ngờ giành được chức vô địch cơ chứ? “Sao em vẫn không tự tin như vậy? Em không nghĩ rằng thiết kế của mình rất tốt sao?”


“Em đã thiết kế nó khá tốt, nhưng em chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ giành được chức vô địch..


“Không cần nghĩ tới, hiện tại em đã dành được rồi, nếu không tin anh sẽ véo em một cái xem có đau không”


Thời Ngôn Mặc nói xong, anh dứt khoát đưa tay véo má cô, Phó Uyển Hân mất cảnh giác trúng chiêu liền hét lên đau đớn.


“Đau quả!”


“Đau có nghĩa là em không mơ.”


“Anh nhân cơ hội bắt nạt em!” Phó Uyển Hân che mặt đau đến mức nhảy ngay tại chỗ làm cho Thời Ngôn Mặc bật cười vui vẻ.


“Ái chà, hai người thật sự rất hợp nhau”.


Một giọng nói đột ngột vang lên làm gián đoạn sự tương tác giữa hai người họ. Hai người quay lại thì thấy rằng Thời Ngọc Diệp và các giám khảo khác đang bước tới. Phó Uyển Hân không thể chịu được sự trêu chọc đó, khuôn mặt nhỏ của cô ấy liền ửng hồng.


Vì một lý do nào đó, cô ấy vốn là một người hướng ngoại, nhưng trước mặt Thời Ngôn Mặc, cô ấy lại tỏ ra như một cô gái hướng nội. Rõ ràng bình thường cô ấy không như thế này! Khi Thời Ngọc Diệp đi tới, cô không tiếp tục trêu chọc mà giới thiệu Mẫn Tuyết Nguyệt, Kim Nữ và hai giám khảo còn lại một cách nghiêm túc.


“Xin chúc mừng, Uyển Hân. Những giám khảo này vừa mới nói với chị rằng họ muốn làm quen với em, vì vậy chị đã đưa họ đến”.


Sau khi giới thiệu xong, Mẫn Tuyết Nguyệt và Kim Nữ cũng dang tay chúc mừng cô. “Xin chúc mừng, cô Phó, tất cả chúng tôi đều đánh giá cao thiết kế của cô”


“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một thiết kế đẹp như vậy. Cô thực sự đã khiến tôi mở rộng tầm måt.”


Phó Uyển Hân được khen ngợi liền đáp lại bằng một nụ cười. Cô chỉ là một người mới vào nghề chưa đầy nửa năm, chưa từng nghĩ có ngày mình lại được nhiều chuyên gia trong ngành thời trang khen ngợi như vậy, lại một lần nữa cảm thấy bản thân vô cùng có khí phách. Các thí sinh khác bên cạnh cô cũng cảm thấy rất ghen tị và tận dụng cơ hội này để đi qua và bắt chuyện.


“Cô Wy, tôi có thể chụp ảnh với cô được không?”


“Cô Kim Nữ, tôi là fan của cô!”


“Vừa nãy cô đã hứa sẽ chụp ảnh và ký tên với chúng tôi. Bây giờ vẫn còn được tính chứ?” Mấy người vây quanh ai cũng mỉm cười đáp ứng từng người một.


Các thí sinh chụp một vài bức ảnh với Thời Ngọc Diệp và những người khác rồi tung lên. mạng, bỗng chốc nhóm người này trở thành đối tượng bị cư dân mạng ghen tị và ghét bỏ nhất. Không mất nhiều thời gian để những người thua trong cuộc thi có thể thoát khỏi tâm trạng u ám.


Thời Ngọc Diệp liếc nhìn khắp hành lang, nhưng không thấy Lý Mạn Như, Phó Uyển Hân. dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô và nhẹ nhàng nói: “Cô ấy thu dọn đồ đạc và rời đi rồi, nhưng hình như khi cô ấy rời đi, trên mặt cô ấy có nước mắt. Cô ta đang khóc và có vẻ rất không cam tâm”


“Người đáng thương sẽ ắt có chỗ đáng hận.” Thời Ngọc Diệp cũng có suy nghĩ tương đồng với Thời Ngôn Mặc.


Lúc này, Phong Thần Nam cũng bước vào với sáu đứa trẻ, và ngay khi Thời Ngọc Diệp đang nói chuyện với Phó Uyển Hân, anh ta lạnh lùng nói thêm một câu.


“Tôi đã sắp xếp một luật sư để kiện cô ta và buộc tội cô ta bôi nhọ và làm tổn hại đến tên tuổi của người khác. Nếu cô ấy không có khả năng bồi thường, thay vào đó cô ta sẽ bị bỏ tù”


Cả đám đông lắng nghe và không khỏi hít sâu một hơi.


Chủ tịch Phong chính là người hô phong hoán vũ trên thương trường nhưng lại nổi tiếng là vô cùng chiều chuộng và bao bọc vợ mình.


Nhưng Thời Ngọc Diệp vẫn do dự: “Điều này có quá tàn nhẫn không?”


“Tàn nhẫn? Anh còn có thể tàn nhẫn hơn” Phong Cảnh Thành một không chút thay đổi, “Từ nay về sau không có công ty nào ở thành phố Hải Phòng thuê người này. Cô ta sau này đừng hòng lăn lộn ở đây”.


Mẫn Tuyết Nguyệt không thể không bật ra một lời khen. “Không hổ là chủ tịch Phong, rất tàn nhẫn, rất quyết đoán.” Những em bé xung quanh cũng bày tỏ thái độ: “Ai dám bắt nạt mẹ thì kết cục sẽ không tốt”.


Thời Minh Triết, người không biết xuất hiện từ lúc nào, cũng bước vào để tham gia nhóm người đang trò chuyện.


“Lần trước ở Bảo Thắng, chúng ta đối với cô ta quá tốt, để cô ta có cơ hội lại bắt nạt em. Ngọc Diệp, sau này em đừng tốn công thương xót những người như vậy.”


Thời Ngọc Diệp mỉm cười và nói: “Được rồi, được rồi. Em sẽ nghe lời anh.”


Trong một khoảnh khắc, cô đột nhiên trở thành người phụ nữ đáng ghen tị nhất trong lòng tất cả mọi người.


“Thật tuyệt vời, tôi cũng muốn có chồng con, anh chị em tốt hậu thuẫn” .


“Đừng nghĩ tới nữa, bất cứ người nào ở đây đều có thể bị thân phận của cô ấy làm cho mời mắt!”


“Trọng điểm là cô ấy không kiêu ngạo chút nào, cô ấy điềm đạm và hào phóng, tao nhã và quý phái. Đây có lẽ là lý do tại sao tôi thích cô ấy”


“Đừng quên rằng cô ấy cũng là một người rất có năng lực. Không phải người bình thường nào cũng có thể làm nên thương hiệu Bảo Thắng nổi danh chỉ trong hai năm”


“Dù sao cô ấy cũng không phải là người thích sinh sự, cô gái vừa rồi thật đúng là ngốc..”.


Một trong những thành viên của ban giám khảo, Tiêu Xiển, đi trong hội trường và không khỏi tròn mắt khi nghe những lời nhận xét về Thời Ngọc Diệp khi trò chuyện khắp nơi. Anh lại đột nhiên nghĩ tới con người ngậm máu phun người chưa hiểu chuyện đời kia, trong lòng cảm thấy cay đắng..


“Hài, thật là ghê tởm. Cứ nói tôi và Wy bắt tay nhau làm việc xấu giờ khiến tôi bây giờ cảm thấy không dễ chịu chút nào.”


Những người lắng nghe những lời phàn nàn của anh ấy là những người có một chút ý kiến về Thời Ngọc Diệp.


“Chúng tôi gần như hủy hoại danh tiếng của mình vì cô ấy”


“Tôi cảm thấy tức giận khi nghĩ về nó”


“Chỉ là..” .


Trong lúc mấy người đang nói xấu, Tiêu Xiển đột nhiên ôm bụng hét lên, sau đó phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất ngay tại chỗ.


Toàn bộ sự việc kéo dài chưa đầy một phút, khiến những người xung quanh mặt mày thất sắc, kinh hãi hét lên:


“A! Có người nôn ra máu!”


“Mau gọi xe cấp cứu! Nhanh lên!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom