Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133
Chương 133 Diêm Mạch Tùng
Trong sân bay của thành phố Hải Phòng, hành khách vừa bước ra khỏi sân bay cầm theo hành lý, vừa bước ra ngoài liền thấy một người đàn ông tóc xanh đang chặn người lại hỏi han, trông như một kẻ ngốc.
“Xin hỏi anh có phải là Diên Mạnh Tùng không?”
“Không”
“A, chú ơi, chú có quen Diên Mạnh Tùng không? Không không, chú có biết Diên Mạnh Tùng trông thế nào không?”
“Tôi không quen”
Trong đám đông, có một dáng người cao và mảnh khảnh, mặc một quần dài dệt kim, đội mũ bê-rê với kiểu tóc uốn nhẹ nhàng, tạo cảm giác khí chất tao nhã của một cô gái điềm đạm nho nhã.
“Chị, vở của chị rơi rồi.”
Một người đàn ông trẻ tuổi gọi từ phía sau truyền lại, đuổi đến đằng trước, đưa cuốn sổ nhặt được cho quý cô tao nhã, khi bắt gặp ánh mắt của người kia, tim anh ta đột nhiên đập thình thịch, mặt đỏ bừng.
“Cô khi nãy vừa mới sơ ý làm rơi cuốn sổ này, tôi nghĩ nó đối với cô hẳn là rất quan trọng”
Quý cô tao nhã cầm lấy cuốn sổ bọc da bò, ngước mắt lên nhìn anh ta cười ngượng ngùng bày tỏ lòng biết ơn, sau đó cô ta đang muốn rời đi với hành lý..
Người đàn ông cảm thấy thất vọng, đột nhiên anh ta thu hết can đảm để ngăn cô ta lại.
“Chờ đã, tôi có thể kết bạn facebook với cô không?”
Anh ta tràn đầy hy vọng, trong giây phút can đảm nói ra, đã có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng mình cùng với cô gái trước mắt yêu đương sẽ thế nào.
A, đây có lẽ là cảm giác rung động rồi…
Cô gái tao nhã dừng lại, quay đầu nhìn anh ta, từ biểu cảm xuân tình nhộn nhạo của anh ta liền nhìn thấu được tất cả, trong mắt hiện lên một tia châm chọc.
Không đợi người đàn ông trẻ tuổi có thể mở miệng nói tiếp, cô ta đã nhẹ nhàng mở miệng, một giọng nói rất thô bạo và cao ngất cất lên từ trong miệng.
“Tôi nghĩ, không cần thiết phải kết bạn facebook đâu nhỉ?”
Người đàn ông trước đó vẫn đang cười, trong giây phút cô ta mở miệng vẻ mặt bỗng trở nên trắng bệch, vô cùng sợ hãi.
Nhìn thấy phản ứng của anh như vậy, ‘cô gái tao nhã ý cười càng sâu hơn, quay người rời đi không chút do dự, người đàn ông vẫn dính chặt tại chỗ, cảm xúc lẫn lộn.
Sau đó, những người qua đường nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi của anh ta liền đổi thành vẻ buồn nôn và khinh thường.
Một lúc lâu sau, mới nghe thấy một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên trong đám đông.
“Chết tiệt! Sao lại là một thằng đàn ông!”
“Cô gái tao nhã kia đi chưa xa, lúc này đã nhìn thấy trợ lý Lâm Bảo Tâm đến sân bay đón, chính là lúc anh ta vừa muốn mở miệng chào hỏi Lâm Bảo Tâm, đột nhiên nghe thấy âm thanh sang sảng, loáng thoáng từ bên cạnh truyền đến “Xin hỏi anh là Diên Mạnh Tùng đúng không?”
Người anh ta liền dừng lại, lông mày mỏng hơi nhíu lại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người tóc xanh đang giữ chặn người chất vấn.
Gần như chỉ cần là đàn ông, người đàn ông tóc xanh đều sẽ không bỏ qua…
“Cô gái tao nhã” miệng hơi mở ra, nhìn xuống cách ăn mặc của mình, cảm thấy rất may mắn.
Lúc này Lâm Bảo Tâm mới chú ý tới sự hiện diện của anh ta, bước nhanh tới cầm lấy vali trong tay, trầm giọng báo cáo: “Xe đã chuẩn bị xong, đang ở bên ngoài”
Anh ta gật đầu rồi yên lặng để trợ lý dẫn đường.
Mọi thứ đang diễn ra rất tốt.
Khi lên xe, anh ta không nói một lời cởi mũ và tóc giả ra, vẻ mặt trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Hành tung của tôi đã bị lộ rồi.”
Lâm Bảo Tâm đã rất ngạc nhiên khi nghe điều này: “Anh đang nói về chuyện đến thành phố Hải Phòng? Cái này quá khó để phòng bị rồi, anh ở trên sân thượng nhận nhiệm vụ, người có mắt đều có thể nhìn ra được anh nhất định sẽ đến thành phố Hải Phòng”
“Tôi đang nói về lịch trình chuyến bay”
Anh ta kể câu chuyện về người đàn ông tóc xanh vừa rồi.
Trợ lý cau mày trầm ngâm. “Chuyện này càng kỳ lạ, rõ ràng việc chúng ta bảo mật công việc làm rất tốt mà, sao lại bị người khác tra ra được?”
“Hiệp hội nào đó kia chỉ thị nhiệm vụ, anh đã đem lịch trành nói cho bọn họ chưa?”
“A, đúng thế. Hôm trước họ đến gặp tôi, nói rằng họ muốn biết khi nào anh sẽ đến thành phố Hải Phòng, bởi vì nhiệm vụ này rất cấp bách, hy vọng anh có thể nhanh chóng hoàn thành, cho nên tôi mới nói cho bọn họ biết hôm nay anh mới qua đây.”
Anh ta không hề tức giận. Quay mặt lại, “Tôi sẽ nói lại lần nữa, bất kỳ ai hỏi về hành tung của tôi cũng không thể để lộ ra”
“Xin lỗi, cậu chủ Tùng”
“Quay về tự mình chịu phạt đi”
“Vâng “Lâm Bảo Tâm cúi đầu nhận sai xong, lại hỏi: “Hiện tại còn chưa đến thời gian chúng ta đặt bên khách sạn, chúng ta nên đi đâu trước đây? Đi gặp mấy người ở phòng nghiên cứu sao?”
“Không, đi tìm bạn cũ của tôi trước”
Trợ lý khó tránh cảm thấy kinh ngạc, trời sắp sập rồi sao, cậu chủ Tùng có khuynh hướng tự kỷ rất nặng nhà bọn họ, ở thành phố Hải Phòng lại có bạn cũ?
Diên Mạnh Tùng nhìn bầu trời và cảnh tượng trên đường phố của thành phố Hải Phòng, vốn dĩ tâm trạng ban đầu của anh ta không tốt lắm, nhưng đột nhiên anh như được ánh mặt trời chiếu sáng.
Không biết bây giờ người bạn cũ ấy của anh ta, bây giờ có ổn không?
Cuộc lục soát nhà máy bỏ hoang mãi đến trưa mới kết thúc.
Khi Đằng Dạ Hiên và Vân Mặc Tích đến bệnh viện, Thời Ngọc Diệp vẫn chưa tỉnh dậy.
Dưới sự thuyết phục của mấy đứa trẻ, Phong Thần Nam cuối cùng cũng quay về tắm rửa, thay quần áo rồi quay lại, sau đó ở bên giường của Thời Ngọc Diệp, không làm gì cả, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.
“Tổng giám đốc Phong, đại đội đấ tìm kiếm nhiều lần. Ngoại trừ người lái xe bị đánh bất tỉnh kia, không tìm thấy bất kỳ người nào khả nghi. Tôi đã dùng thủ đoạn để tra hỏi người lái xe mạo danh kia, nhưng cũng không có kết quả. Ngay cả anh ta cũng không biết người đứng sau là ai. Tôi đã di tản đại bộ phận mọi người đi rồi, còn lại vẫn đang nỗ lực lục soát một lượt, chậm nhất là tối nay sẽ có kết quả”
Đẳng Dạ Hiên đến báo cáo tình hình, Phong Thần Nam khuôn mặt lạnh lùng, không có gì ngạc nhiên đối với kết quả này.
“Để bọn họ rút lui hết đi, không cần soát nữa”
Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta tự nhiên lạnh cả sống lưng.
Nhìn dáng vẻ của anh, Đằng Dạ Hiên nhớ tới lúc trước, khi anh ta mắc phải căn bệnh hoang tưởng tinh thần cũng hốt hoảng như vậy, lập tức có chút chần chừ không chắc chăn.
“Tổng giám đốc Phong, anh nói nghiêm túc đấy chứ?”
“Tôi đã biết là ai rồi, nên tôi không cần phải tìm nữa, anh ta sẽ không để lại dấu vết gì đâu”
“tà ai?”
Phong Thần Nam chỉ khẽ nhìn anh ta, mà không nói một lời nào.
Biểu cảm này, Đằng Dạ Hiên đã từng nhìn thấy, trong một lần cùng Phong Thần Nam đến nghĩa trang để tế bái một người bạn đã khuất nào đó. Tổng giám đốc Phong chính là bày ra biểu cảm này.
Chính là vực thẳm của sự đau đớn vô tận.
Bó tay, bất lực, thù hận, còn có tự trách.
Cũng chính vào lúc này, Đằng Dạ Hiên cũng hiểu được người ra tay là ai, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Là anh ta? Mai danh ẩn tích lâu như vậy, tại sao lại đột nhiên xuất hiện báo thù? Vậy thì hỏa hoạn năm năm trước, cũng là kế hoạch do đích thân anh ta tạo ra sao?”
Nếu kẻ chủ mưu là anh ta thì cũng không có gì ngạc nhiên cả, lúc đó tất cả manh mối và bằng chứng đều bị xóa sạch không còn một chút dấu vết, ngoài người đó ra, gần như không có ai có thể làm ra được kế hoạch gần như không có lỗ hổng như vậy.
Phong Thần Nam trở lại hiện thực, quay đầu đi chỗ khác.
“Mặc kệ hỏa hoạn có phải do anh ta gây ra hay không, dù sao tôi cũng nhất định lôi anh ta ra ngoài, những chuyện mà anh ta đã làm với Ngọc Diệp, trả lại toàn bộ!”
Đằng Dạ Hiên vươn tay che miệng, vẫn đang tiêu hóa thông tin.
Nếu thật sự là người đó, e rằng sau này những ngày tháng sau này của cô chủ sẽ không dễ sống đâu…
Năm đó tổng giám đốc Phong muốn dùng mọi cách để che giấu sự tồn tại của cô, không cho mọi người biết diện mạo thật của vợ mình,càng để cho người khác tưởng rằng anh đối với người vợ này không hề có chút tình cảm gì, chính là vì bảo vệ cô, không bị ảnh hưởng.
Kết quả không ngờ rằng, bây giờ vẫn là không ngăn được sự báo thù vô lý của đối phương.
Bây giờ anh ta muốn đối phó với Thời Ngọc còn làm hại Phó Uyển Hân và các đồng nghiệp trong công ty. Nếu không kịp thời ngăn chặn, e rằng còn liên lụy thêm nhiều sinh mạng vô tội!
Nghĩ đến đủ mọi khả năng, Đằng Dạ Hiên cảm thấy lạnh sống lưng.
“Tổng giám đốc Phong, tôi bây giờ sẽ lập tức cho người đi điều trai”
Trong sân bay của thành phố Hải Phòng, hành khách vừa bước ra khỏi sân bay cầm theo hành lý, vừa bước ra ngoài liền thấy một người đàn ông tóc xanh đang chặn người lại hỏi han, trông như một kẻ ngốc.
“Xin hỏi anh có phải là Diên Mạnh Tùng không?”
“Không”
“A, chú ơi, chú có quen Diên Mạnh Tùng không? Không không, chú có biết Diên Mạnh Tùng trông thế nào không?”
“Tôi không quen”
Trong đám đông, có một dáng người cao và mảnh khảnh, mặc một quần dài dệt kim, đội mũ bê-rê với kiểu tóc uốn nhẹ nhàng, tạo cảm giác khí chất tao nhã của một cô gái điềm đạm nho nhã.
“Chị, vở của chị rơi rồi.”
Một người đàn ông trẻ tuổi gọi từ phía sau truyền lại, đuổi đến đằng trước, đưa cuốn sổ nhặt được cho quý cô tao nhã, khi bắt gặp ánh mắt của người kia, tim anh ta đột nhiên đập thình thịch, mặt đỏ bừng.
“Cô khi nãy vừa mới sơ ý làm rơi cuốn sổ này, tôi nghĩ nó đối với cô hẳn là rất quan trọng”
Quý cô tao nhã cầm lấy cuốn sổ bọc da bò, ngước mắt lên nhìn anh ta cười ngượng ngùng bày tỏ lòng biết ơn, sau đó cô ta đang muốn rời đi với hành lý..
Người đàn ông cảm thấy thất vọng, đột nhiên anh ta thu hết can đảm để ngăn cô ta lại.
“Chờ đã, tôi có thể kết bạn facebook với cô không?”
Anh ta tràn đầy hy vọng, trong giây phút can đảm nói ra, đã có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng mình cùng với cô gái trước mắt yêu đương sẽ thế nào.
A, đây có lẽ là cảm giác rung động rồi…
Cô gái tao nhã dừng lại, quay đầu nhìn anh ta, từ biểu cảm xuân tình nhộn nhạo của anh ta liền nhìn thấu được tất cả, trong mắt hiện lên một tia châm chọc.
Không đợi người đàn ông trẻ tuổi có thể mở miệng nói tiếp, cô ta đã nhẹ nhàng mở miệng, một giọng nói rất thô bạo và cao ngất cất lên từ trong miệng.
“Tôi nghĩ, không cần thiết phải kết bạn facebook đâu nhỉ?”
Người đàn ông trước đó vẫn đang cười, trong giây phút cô ta mở miệng vẻ mặt bỗng trở nên trắng bệch, vô cùng sợ hãi.
Nhìn thấy phản ứng của anh như vậy, ‘cô gái tao nhã ý cười càng sâu hơn, quay người rời đi không chút do dự, người đàn ông vẫn dính chặt tại chỗ, cảm xúc lẫn lộn.
Sau đó, những người qua đường nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi của anh ta liền đổi thành vẻ buồn nôn và khinh thường.
Một lúc lâu sau, mới nghe thấy một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên trong đám đông.
“Chết tiệt! Sao lại là một thằng đàn ông!”
“Cô gái tao nhã kia đi chưa xa, lúc này đã nhìn thấy trợ lý Lâm Bảo Tâm đến sân bay đón, chính là lúc anh ta vừa muốn mở miệng chào hỏi Lâm Bảo Tâm, đột nhiên nghe thấy âm thanh sang sảng, loáng thoáng từ bên cạnh truyền đến “Xin hỏi anh là Diên Mạnh Tùng đúng không?”
Người anh ta liền dừng lại, lông mày mỏng hơi nhíu lại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người tóc xanh đang giữ chặn người chất vấn.
Gần như chỉ cần là đàn ông, người đàn ông tóc xanh đều sẽ không bỏ qua…
“Cô gái tao nhã” miệng hơi mở ra, nhìn xuống cách ăn mặc của mình, cảm thấy rất may mắn.
Lúc này Lâm Bảo Tâm mới chú ý tới sự hiện diện của anh ta, bước nhanh tới cầm lấy vali trong tay, trầm giọng báo cáo: “Xe đã chuẩn bị xong, đang ở bên ngoài”
Anh ta gật đầu rồi yên lặng để trợ lý dẫn đường.
Mọi thứ đang diễn ra rất tốt.
Khi lên xe, anh ta không nói một lời cởi mũ và tóc giả ra, vẻ mặt trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Hành tung của tôi đã bị lộ rồi.”
Lâm Bảo Tâm đã rất ngạc nhiên khi nghe điều này: “Anh đang nói về chuyện đến thành phố Hải Phòng? Cái này quá khó để phòng bị rồi, anh ở trên sân thượng nhận nhiệm vụ, người có mắt đều có thể nhìn ra được anh nhất định sẽ đến thành phố Hải Phòng”
“Tôi đang nói về lịch trình chuyến bay”
Anh ta kể câu chuyện về người đàn ông tóc xanh vừa rồi.
Trợ lý cau mày trầm ngâm. “Chuyện này càng kỳ lạ, rõ ràng việc chúng ta bảo mật công việc làm rất tốt mà, sao lại bị người khác tra ra được?”
“Hiệp hội nào đó kia chỉ thị nhiệm vụ, anh đã đem lịch trành nói cho bọn họ chưa?”
“A, đúng thế. Hôm trước họ đến gặp tôi, nói rằng họ muốn biết khi nào anh sẽ đến thành phố Hải Phòng, bởi vì nhiệm vụ này rất cấp bách, hy vọng anh có thể nhanh chóng hoàn thành, cho nên tôi mới nói cho bọn họ biết hôm nay anh mới qua đây.”
Anh ta không hề tức giận. Quay mặt lại, “Tôi sẽ nói lại lần nữa, bất kỳ ai hỏi về hành tung của tôi cũng không thể để lộ ra”
“Xin lỗi, cậu chủ Tùng”
“Quay về tự mình chịu phạt đi”
“Vâng “Lâm Bảo Tâm cúi đầu nhận sai xong, lại hỏi: “Hiện tại còn chưa đến thời gian chúng ta đặt bên khách sạn, chúng ta nên đi đâu trước đây? Đi gặp mấy người ở phòng nghiên cứu sao?”
“Không, đi tìm bạn cũ của tôi trước”
Trợ lý khó tránh cảm thấy kinh ngạc, trời sắp sập rồi sao, cậu chủ Tùng có khuynh hướng tự kỷ rất nặng nhà bọn họ, ở thành phố Hải Phòng lại có bạn cũ?
Diên Mạnh Tùng nhìn bầu trời và cảnh tượng trên đường phố của thành phố Hải Phòng, vốn dĩ tâm trạng ban đầu của anh ta không tốt lắm, nhưng đột nhiên anh như được ánh mặt trời chiếu sáng.
Không biết bây giờ người bạn cũ ấy của anh ta, bây giờ có ổn không?
Cuộc lục soát nhà máy bỏ hoang mãi đến trưa mới kết thúc.
Khi Đằng Dạ Hiên và Vân Mặc Tích đến bệnh viện, Thời Ngọc Diệp vẫn chưa tỉnh dậy.
Dưới sự thuyết phục của mấy đứa trẻ, Phong Thần Nam cuối cùng cũng quay về tắm rửa, thay quần áo rồi quay lại, sau đó ở bên giường của Thời Ngọc Diệp, không làm gì cả, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.
“Tổng giám đốc Phong, đại đội đấ tìm kiếm nhiều lần. Ngoại trừ người lái xe bị đánh bất tỉnh kia, không tìm thấy bất kỳ người nào khả nghi. Tôi đã dùng thủ đoạn để tra hỏi người lái xe mạo danh kia, nhưng cũng không có kết quả. Ngay cả anh ta cũng không biết người đứng sau là ai. Tôi đã di tản đại bộ phận mọi người đi rồi, còn lại vẫn đang nỗ lực lục soát một lượt, chậm nhất là tối nay sẽ có kết quả”
Đẳng Dạ Hiên đến báo cáo tình hình, Phong Thần Nam khuôn mặt lạnh lùng, không có gì ngạc nhiên đối với kết quả này.
“Để bọn họ rút lui hết đi, không cần soát nữa”
Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta tự nhiên lạnh cả sống lưng.
Nhìn dáng vẻ của anh, Đằng Dạ Hiên nhớ tới lúc trước, khi anh ta mắc phải căn bệnh hoang tưởng tinh thần cũng hốt hoảng như vậy, lập tức có chút chần chừ không chắc chăn.
“Tổng giám đốc Phong, anh nói nghiêm túc đấy chứ?”
“Tôi đã biết là ai rồi, nên tôi không cần phải tìm nữa, anh ta sẽ không để lại dấu vết gì đâu”
“tà ai?”
Phong Thần Nam chỉ khẽ nhìn anh ta, mà không nói một lời nào.
Biểu cảm này, Đằng Dạ Hiên đã từng nhìn thấy, trong một lần cùng Phong Thần Nam đến nghĩa trang để tế bái một người bạn đã khuất nào đó. Tổng giám đốc Phong chính là bày ra biểu cảm này.
Chính là vực thẳm của sự đau đớn vô tận.
Bó tay, bất lực, thù hận, còn có tự trách.
Cũng chính vào lúc này, Đằng Dạ Hiên cũng hiểu được người ra tay là ai, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Là anh ta? Mai danh ẩn tích lâu như vậy, tại sao lại đột nhiên xuất hiện báo thù? Vậy thì hỏa hoạn năm năm trước, cũng là kế hoạch do đích thân anh ta tạo ra sao?”
Nếu kẻ chủ mưu là anh ta thì cũng không có gì ngạc nhiên cả, lúc đó tất cả manh mối và bằng chứng đều bị xóa sạch không còn một chút dấu vết, ngoài người đó ra, gần như không có ai có thể làm ra được kế hoạch gần như không có lỗ hổng như vậy.
Phong Thần Nam trở lại hiện thực, quay đầu đi chỗ khác.
“Mặc kệ hỏa hoạn có phải do anh ta gây ra hay không, dù sao tôi cũng nhất định lôi anh ta ra ngoài, những chuyện mà anh ta đã làm với Ngọc Diệp, trả lại toàn bộ!”
Đằng Dạ Hiên vươn tay che miệng, vẫn đang tiêu hóa thông tin.
Nếu thật sự là người đó, e rằng sau này những ngày tháng sau này của cô chủ sẽ không dễ sống đâu…
Năm đó tổng giám đốc Phong muốn dùng mọi cách để che giấu sự tồn tại của cô, không cho mọi người biết diện mạo thật của vợ mình,càng để cho người khác tưởng rằng anh đối với người vợ này không hề có chút tình cảm gì, chính là vì bảo vệ cô, không bị ảnh hưởng.
Kết quả không ngờ rằng, bây giờ vẫn là không ngăn được sự báo thù vô lý của đối phương.
Bây giờ anh ta muốn đối phó với Thời Ngọc còn làm hại Phó Uyển Hân và các đồng nghiệp trong công ty. Nếu không kịp thời ngăn chặn, e rằng còn liên lụy thêm nhiều sinh mạng vô tội!
Nghĩ đến đủ mọi khả năng, Đằng Dạ Hiên cảm thấy lạnh sống lưng.
“Tổng giám đốc Phong, tôi bây giờ sẽ lập tức cho người đi điều trai”
Bình luận facebook