• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Mami, xin nhận hàng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 15: CÓ CẢM GIÁC VỚI MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.net. Xin cảm ơn!

**********



Cách năm năm, lại gặp lại, Giang Tử Sơ cho rằng mình có thể rất bình tĩnh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhưng sự thật lại là, hận ý không biết đẻ nên bao lâu trong xương cốt đột nhiên trào ra mãnh liệt, tàn sát trong đầu óc có



Ký ức như một bộ phim cũ kỹ quay ngược lại, bên tại toàn là tiếng thét của Giang Nhã "Máy thở oxy của mẹ cô là tôi rút



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Giang Tử Sơ, tôi chính là muốn hủy đi CÔ!"



“Ba là của tôi, tài sản nhà họ Giang là của tôi, anh Thế Doãn là của tôi, cô chỉ là cô nhi nhà họ Giang vứt bỏ mà thôi."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Từng câu từng chữ vẫn rõ ràng thiêu đốt con tim



Giang Tử Sơ vô cùng đau đầu, tiềm thức không muốn lại có dây dưa gì với họ, xoay người, trực tiếp vào phòng trà nước.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Giang Nhã lại ánh mắt sắc bén, nhìn thấy bóng dáng có chút quen thuộc đó, khẽ sững sốt, mở miệng: “Vừa nãy là



"Hứ? Sao vậy?” Lam Thế Doãn đang nóichuyện với Cao Thương, nghe thấy giọng cô ta, quay đầu sang hỏi



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Giang Nhà lắc lắc đầu, cười nói, "Không có gì, có lẽ là em nhìn nhầm rồi



Nói thì nói vậy, mat lại híp thành một đường thẳng, trong lòng biết rõ, minh không nhìn lâm



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Giang Tử Sơ cho dù có có hóa thành tro tôi cũng nhận ra



Tiếng bước chân của vài người dân xã



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Giang Tử Sơ ở trong phòng trà nước mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng hận ý ở đáy lòng lại làm sao cũng không thể tản đi.



Lúc này, điện thoại vang lên.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Giang Tử Sơ mở ra xem, là tin nhắn âm thanh trên mess.



Cô mở ra, giọng nói non nớt của Tiểu Bảo truyền tới: "Dì Tử Sơ, con và ba đến công ty rồi



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Giang Tử Sơ dao động, cảm xúc vốn buồn bực, như băng tuyết gặp phải ảnh mặt trời lập tức tan chảy



Có cong môi cười cười, trả lời bằng tin nhân âm thanh: "Được rồi, Tiểu Bảo phải ngoan ngoãn nghe lời ba nha."Giọng nói ấm áp mềm mại vang lên bên đầu kia điện thoại, nghe đến mức trong lòng một lớn một nhỏ đều ấm áp.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đôi mắt to của Tiểu Bảo long lanh, lập tức không vui nhìn ba cầu “Tối nay con thật sự không thể đến nhà dì Tử Sơ sao?"



"Không thể." Cận Tâm Du mặt không biểu cảm nói: “Ông bà lát nữa sẽ tới đón con



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tiểu Bảo không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Vậy con có thể mời dì Tử Sơ đến nhà không?"



Bàn tay mở tài liệu của Cận Tâm Du khẽ khựng lại, nói: "Bây giờ còn không thích hợp."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tiểu Bảo lập tức không vui, kiêu ngạo vứt điện thoại xuống, "hừ” một tiếng, liên lưu loát bỏ xuống sofa, chạy lon ton ra ngoài. "Con ghét ba nhất, con muốn đi tìm chú út."



Cận Tâm Du không để ý, để cậu đi, ảnh mắt lại chậm rãi rơi trên điện thoại trên sofa



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh từ từ đứng dậy, cầm lên, lại mở tin nhân âm thanh đó.



Giọng nói mềm mại rơi vào trong tai như



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








trở thành một loại hưởng thụ.



Khóe miệng anh bất giác cong lên độ cong vui vẻ, ngón tay linh hoạt nhấn mở trang cá nhân của Giang Tử SơBên trong giao diện cá nhân của cô, chỉ có vài status.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Có chia sẻ món ngon, cũng có chúc mừng chính mình vừa bước vào công việc, cũng có một mình dạo phố, nhìn thấy vài món xinh đẹp trong tủ trưng bày, biểu thị vô cùng muốn có



Cô gái trong tấm hình cười vô cùng vui vẻ tràn đầy sức sống, nhưng từ đầu tới cuối lại chỉ có một minh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cận Tâm Du xem đến cuối, dây cung trong lòng như không phát hiện sụp đổ.



Anh không phải một người thích dò xét riêng tư của người khác.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhưng vào giờ phút này, đáy lòng lại





dâng lên kích động muốn tìm hiểu quá khứ của



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








cô.



Cảm giác này trước giờ chưa từng có



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vừa khéo, ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.



Anh đóng điện thoại, giọng bình tĩnh đáp một tiếng: “Mời vào



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cửa nhanh chóng bị đẩy ra, một người đàn ông diện mạo vô cùng tuấn tú, sống mũi đeo cặp kính gọng vàng, khí chất nhu từngoài bước vào, trực tiếp hỏi: "Vội vàng gọi tôi đến như vậy làm gì?”



“Đương nhiên là có việc



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cận Tầm Du kêu anh ta ngồi xuống, vừa ẩn số máy nội bộ kêu Tổng Sơn mang cà phê vào.



Trầm Bách Niên vô cùng không khách sáo, lập tức ngôi lên sofa, oán hận nói: "Tối qua tôi khám mấy bệnh nhân, bận đến sáng mới ngủ. Cậu tốt nhất là có chuyện gì lớn, nếu không tôi liều mạng với cậu!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cận Tâm Du không cho ý kiến, ngôi xuống đối diện anh ta, trầm ngâm giây lát mới nhàn nhạt nói: “Tôi có cảm giác với một người phụ nữ."



Trầm Bách Niên sững sốt, chốc lát không cách nào phản ứng lại. Nửa ngày sau, anh ta bật người ngồi



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








thắng, hỏi: "Cảm giác ở phương diện nào?”



Cận Tâm Du xụ mặt nói: "Cậu nói xem?” Trầm Bách Niên lập tức kích động: “Thật sao? Người phụ nữ nào thần kỳ như vậy? Tôi từng gặp sao?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cận Tâm Du mặt như băng sương: "Hôm nay gọi cậu tới là để chẩn đoán cho tôi, khôngphải để cậu bắt quái



Tram Bách Niên cũng phát hiện mình có chút kích động, họ một tiếng, mặt nghiêm túc lại, nói: "Nói vậy, cầu chỉ là không cách nào sinh ra kích động ở phương diện đó với người phụ nữ không có cảm giác. Ngược lại, đối với phụ nữ mình có cảm giác, thì rất kích động Hì hì hì... Người phụ nữ được cậu nhìn trúng đó, thật sự có phúc, người chung tình như vậy trên toàn thế giới còn có ai



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Cho nên, đây xem là việc tốt?” Cận Tâm Du hip mắt nhìn anh ta.



Trầm Bách Niên gật đầu như trống bởi: "Đương nhiên là việc tốt, trước đây tôi còn cảm thấy cậu có bệnh, nhưng rõ ràng cậu không có Công năng các phương diện thân thể đều rất bình thường, tâm lý cũng không có vấn đề, tôi cũng sắp hoài nghi bác sĩ tâm lý tối đây có phải y thuật không hợp cách không.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cận Tâm Du gật gật đầu, lãnh đạm nói: "Đã không có việc gì thì cậu có thể cút rồi."



Trầm Bách Niên xém chút phun ra một ngụm máu: "Tôi đây vừa mới tới, cà phê của Tổng Sơn còn chưa mang lên, cậu đã đuổi tôi đi! Tốt xấu gì cũng để tôi uống xong tỉnh táo lại, lỡ lát nữa vì ngủ không đủ mà lái xe xảy ratai nạn thì làm sao



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cận Tâm Du cười nhạo một tiếng, chuyển đề tài "Gần đây Tiểu Bảo cũng sáng sủa hơn rất nhiều "



"A? Tại sao?" Tràm Bách Niên có chút kỷ quái.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cận Tâm Du nói: "Giống như tôi, đều vì cùng một người phụ nữ "



Trầm Bách Niên kinh ngạc: "Có chuyện khéo như vậy? Hàn sẽ không phải người phụ nữ đó vừa khéo chính là mẹ ruột của Tiểu Bảo đi?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh ta cũng chỉ là tùy tiện nói một câu, liên nghe Cận Tâm Du bác bỏ: "Không thể nào.



"Sao cậu có thể khẳng định như vậy?” Trầm Bách Niên nằm lấy không buông: "Người phụ nữ xảy ra quan hệ với cậu năm đó, cậu không phải cũng có cảm giác với cô ta sao, nhiều năm như vậy qua đi, lại xuất hiện một người, đây thực sự như ông trời sắp xếp.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sắc mặt Cận Tâm Du căng cứng, biểu cảm có chút khó coi: "Năm đó tôi là bị Tâm lâm hạ thuốc”



Dừng lại một chút, lại bổ sung một câu: “Thuốc mạnh!"Tràm Bách Niên trợn mắt há mồm, nửa ngày cũng không nói ra lời.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nửa ngày sau mới mặt đầy đồng tình nói: "Tên nhóc đó, sao không bị cậu đánh chết vậy



Cận Tâm Du không nói nữa, rõ ràng là không định tiếp tục đề tài này.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trầm Bách Niên cũng muốn dừng lại, lại vẫn không nhịn được bát quái hỏi anh: "Cậu tiếp theo định làm thế nào? Không dễ dàng gì mới gặp được một người như vậy, đừng bỏ lỡ là tốt nhất, nếu không cậu phải ở giá cả đời rồi



Cận Tâm Du khôi phục bình tĩnh trầm ổn ngày thường, nói: “Tôi sẽ có cân nhắc



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hai người lại nói chuyện một lát, Trầm Bách Niên mới rời đi. Cận Tâm Du đừng trước cửa sổ sát đất,



ánh mắt sâu xa thâm trầm, không biết đang nghĩ gì.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom