Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Đập... đập lại rồi?
Mọi người kinh ngạc nhìn điện tâm đồ, nhất là sau khi họ nhìn thấy đường thẳng bỗng nhảy lên.
Tích tích tích...
Chỉ trong nháy mắt, đường thẳng bỗng gợn nên từng nhịp sóng.
Trời!
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả mọi người đều chấn động, họ mừng rỡ như điên.
Tim đập lại rồi?
Nói cách khác, ông cụ đã cải tử hồi sinh, sống lại rồi?
"Chuyện này... Sao có thể?" Mike nuốt một ngụm nước bọt, sợ đến ngây người, ông ta ngây ngẩn nhìn điện tâm đồ, sau đó vội vàng kiểm tra nhịp tim và sóng não của ông cụ.
Nhưng đáng ngạc nhiên là, trái tim của ông cụ đã thức tỉnh thật rồi, từ trạng thái tử vong bỗng chuyển thành sự sống.
Không... Không thể nào!
Đôi đồng tử của Mike như suýt rơi ra ngoài, làm nghề y lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Mike nhìn thấy có một bệnh nhân ngừng tim mười phút rồi mà vẫn có thể cải tử hồi sinh.
Điều này khiến ông ta khó mà tin nổi.
Mà khi nhìn thấy nó, ông Cao bỗng run rẩy cả người:
"Bạch Cốt Thánh Thủ... Chắc chắn người đó là Bạch Cốt Thánh Thủ! Đông y của tôi được cứu rồi..."
Lúc này đây, gương mặt già nua của ông Cao nở nụ cười mừng rỡ như điên.
Ông không buồn quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, chạy vội ra ngoài như kẻ khùng, đuổi theo hướng mà Lâm Thiệu Huy vừa đi.
Còn trong phòng bệnh.
Ông cả Bạch Long Hải, nhà ông ba Bạch Tuấn Sơn đều thở phào nhẹ nhõm.
"Bác sĩ Mike, ông giỏi quá, vậy mà có thể cứu được ông cụ nhà chúng tôi, tôi thay mặt cho cả nhà họ Bạch, cảm ơn ông."
"Đúng vậy, bác sĩ Mike có bàn tay vàng, chẳng trách có thể chiến thắng các bác sĩ Đông y trong nước, đúng là quá giỏi."
"..."
Lúc này đây, tất cả người nhà họ Bạch đều chuyển công lao cứu sống ông cụ lên đầu Mike.
Ánh mắt họ nhìn ông ta ngập tràn kính nể.
Được mọi người khen ngợi như thế.
Vẻ mặt của Mike như mơ màng...
Có thật là ông ta cứu sống không?
Mike biết, thật ra ông cũng không làm biện pháp gì hữu hiệu để có thể giúp ông cụ cải tử hoàn sinh, mọi chuyện cứ mơ mơ hồ hồ xảy ra như thế.
"Chẳng lẽ là vì cú đánh kia?"
Chẳng biết vì sao.
Trong lòng Mike lại hiện lên cảnh trái tim ông cụ bỗng ngừng đập và cú đánh của Lâm Thiệu Huy.
"Không... Không thể nào! Chỉ một cú đánh lại giúp bệnh nhân cải tử hồi sinh, chỉ có Bạch Cốt Thánh Thủ năm năm trước khiến cả thế giới khiếp sợ mới có thể làm được."
"Thằng nhóc kia thì không thể nào đâu..."
Lúc này đây, Mike đang tự nói thầm với chính mình.
Đương nhiên, ông ta cũng biết Bạch Cốt Thánh Thủ.
Bởi vì đó học thần trong giới y học toàn cầu, là thần tượng mà mọi người sùng bái.
Chỉ là người đó đã mất tích ba năm, không còn xuất hiện nữa.
Sao có thể là thanh niên vừa rồi được.
Nghĩ tới đây, Mike vô thức lắc đầu, muốn vứt ý tưởng hoang đường này ra khỏi đầu.
Lúc này, ông ta mới tỏ vẻ kiêu ngạo nói với mọi người:
"Không cần để ý quá đâu, cải tử hồi sinh chỉ là chút kỹ thuật của Tây y chúng tôi mà thôi."
Ông ta ôm hết công lao cứu sống ông cụ lên người mình, trước sự tâng bốc của mấy người nhà họ Bạch, ông ta càng vui vẻ đón nhận.
Chỉ là!
Có lẽ lúc này mọi người không hề biết.
Ngoài bãi đỗ xe bệnh viện, ông Cao được tôn xưng là người đứng đầu y học ở Nam Giang đang cung kính nói với thanh niên ngồi trong xe, gương mặt già nua hiện rõ sự sùng bái điên cuồng, run giọng nói:
"Cao Chí Viễn hân hạnh được gặp Bạch Cốt Thánh Thủ."
Mọi người kinh ngạc nhìn điện tâm đồ, nhất là sau khi họ nhìn thấy đường thẳng bỗng nhảy lên.
Tích tích tích...
Chỉ trong nháy mắt, đường thẳng bỗng gợn nên từng nhịp sóng.
Trời!
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả mọi người đều chấn động, họ mừng rỡ như điên.
Tim đập lại rồi?
Nói cách khác, ông cụ đã cải tử hồi sinh, sống lại rồi?
"Chuyện này... Sao có thể?" Mike nuốt một ngụm nước bọt, sợ đến ngây người, ông ta ngây ngẩn nhìn điện tâm đồ, sau đó vội vàng kiểm tra nhịp tim và sóng não của ông cụ.
Nhưng đáng ngạc nhiên là, trái tim của ông cụ đã thức tỉnh thật rồi, từ trạng thái tử vong bỗng chuyển thành sự sống.
Không... Không thể nào!
Đôi đồng tử của Mike như suýt rơi ra ngoài, làm nghề y lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Mike nhìn thấy có một bệnh nhân ngừng tim mười phút rồi mà vẫn có thể cải tử hồi sinh.
Điều này khiến ông ta khó mà tin nổi.
Mà khi nhìn thấy nó, ông Cao bỗng run rẩy cả người:
"Bạch Cốt Thánh Thủ... Chắc chắn người đó là Bạch Cốt Thánh Thủ! Đông y của tôi được cứu rồi..."
Lúc này đây, gương mặt già nua của ông Cao nở nụ cười mừng rỡ như điên.
Ông không buồn quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, chạy vội ra ngoài như kẻ khùng, đuổi theo hướng mà Lâm Thiệu Huy vừa đi.
Còn trong phòng bệnh.
Ông cả Bạch Long Hải, nhà ông ba Bạch Tuấn Sơn đều thở phào nhẹ nhõm.
"Bác sĩ Mike, ông giỏi quá, vậy mà có thể cứu được ông cụ nhà chúng tôi, tôi thay mặt cho cả nhà họ Bạch, cảm ơn ông."
"Đúng vậy, bác sĩ Mike có bàn tay vàng, chẳng trách có thể chiến thắng các bác sĩ Đông y trong nước, đúng là quá giỏi."
"..."
Lúc này đây, tất cả người nhà họ Bạch đều chuyển công lao cứu sống ông cụ lên đầu Mike.
Ánh mắt họ nhìn ông ta ngập tràn kính nể.
Được mọi người khen ngợi như thế.
Vẻ mặt của Mike như mơ màng...
Có thật là ông ta cứu sống không?
Mike biết, thật ra ông cũng không làm biện pháp gì hữu hiệu để có thể giúp ông cụ cải tử hoàn sinh, mọi chuyện cứ mơ mơ hồ hồ xảy ra như thế.
"Chẳng lẽ là vì cú đánh kia?"
Chẳng biết vì sao.
Trong lòng Mike lại hiện lên cảnh trái tim ông cụ bỗng ngừng đập và cú đánh của Lâm Thiệu Huy.
"Không... Không thể nào! Chỉ một cú đánh lại giúp bệnh nhân cải tử hồi sinh, chỉ có Bạch Cốt Thánh Thủ năm năm trước khiến cả thế giới khiếp sợ mới có thể làm được."
"Thằng nhóc kia thì không thể nào đâu..."
Lúc này đây, Mike đang tự nói thầm với chính mình.
Đương nhiên, ông ta cũng biết Bạch Cốt Thánh Thủ.
Bởi vì đó học thần trong giới y học toàn cầu, là thần tượng mà mọi người sùng bái.
Chỉ là người đó đã mất tích ba năm, không còn xuất hiện nữa.
Sao có thể là thanh niên vừa rồi được.
Nghĩ tới đây, Mike vô thức lắc đầu, muốn vứt ý tưởng hoang đường này ra khỏi đầu.
Lúc này, ông ta mới tỏ vẻ kiêu ngạo nói với mọi người:
"Không cần để ý quá đâu, cải tử hồi sinh chỉ là chút kỹ thuật của Tây y chúng tôi mà thôi."
Ông ta ôm hết công lao cứu sống ông cụ lên người mình, trước sự tâng bốc của mấy người nhà họ Bạch, ông ta càng vui vẻ đón nhận.
Chỉ là!
Có lẽ lúc này mọi người không hề biết.
Ngoài bãi đỗ xe bệnh viện, ông Cao được tôn xưng là người đứng đầu y học ở Nam Giang đang cung kính nói với thanh niên ngồi trong xe, gương mặt già nua hiện rõ sự sùng bái điên cuồng, run giọng nói:
"Cao Chí Viễn hân hạnh được gặp Bạch Cốt Thánh Thủ."
Bình luận facebook