Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Một chiếc xe Mercedes từ từ di chuyển trên đường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạch Tố Y ngồi trên ghế phụ, khuôn mặt đầy vẻ phức tạp và hoảng hốt. Đến giờ phút này, cô vẫn cảm giác như mình đang nằm mơ.
Bloody Rosie! Hổ ca!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai thanh niên hư hỏng!
Chủ tịch một tập đoàn Bạch kỳ nhỏ như cô nếu so ra thì chã là cái gì so với mỗi một người như vậy cả.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế nhưng hiện tại... Những người này đều rất kính nể chồng cô. Vì thế mà Bạch Tố Y không thể nào tin được.
Cô quay đầu, nhìn Lâm Thiệu Huy đang yên tĩnh lái xe, cô càng ngày càng cảm giác chồng mình khoác lên người một chiếc áo choàng đầy thần bí, làm cho cô muốn cởi mà cởi không ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Vợ à, em làm sao vậy?" Lâm Thiệu Huy dường như cảm giác được ánh mắt của Bạch Tố Y, anh mỉm cười hỏi.
"Lâm Thiệu Huy, anh nói thật với em đi, anh thật sự đã cứu Bloody Rosie à?" Bạch Tố Y chăm chú nhìn Lâm Thiệu Huy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Loại người như Bloody Rosie căn bản không cùng thế giới với bọn họ, Bạch Tố Y không thể nào tưởng tượng được Lâm Thiệu Huy lại là ân nhân đã cứu mạng của cô ta.
Nghe nói là như vậy! Lâm Thiệu Huy bật cười:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đó là chuyện cách đây mười năm rồi! Khi đó anh chỉ làm chuyện mà mình nên làm thôi, chuyện cứu cô ấy chỉ là vô tình!"
Câu nói này làm Bạch Tố Y thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không biết tại sao cô lại có cảm giác không muốn chồng mình có liên quan gì tới người phụ nữ thần bí kia.
"Vậy là tốt rồi! Lần này Bloody Rosie giúp anh coi như trả ân năm xưa anh cứu mạng cô ta!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Sau này anh và cô ta không ai nợ ai cái gì nữa!"
Nói đến đây, lông mày Bạch Tố Y hơi nhíu lại, nghi ngờ nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Về phần Từ Bạch Đình và Trương Thái Sơn, chuyện gì đã xảy ra với bọn họ vậy?"
"Tại sao bọn họ lại trông có vẻ sợ anh như thế?" Bạch Tố Y thật sự rất khó hiểu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thiệu Huy đâm xe Lamborghini của hai người họ vỡ tan nát, dựa theo tính
cách của hai thanh niên hư hỏng thì bọn họ không điên cuồng trả thù đã coi như ban ơn rồi, sao có thể đi xin lỗi và mong Lâm Thiệu Huy tha thứ được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghĩ đến đây Bạch Tố Y nghi ngờ hỏi:
"Lâm Thiệu Huy, không lẽ anh quen cậu chủ tập đoàn Thiên Long Từ Bạch Đình sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh không biết!" Lâm Thiệu Huy mỉm cười:
"Làm sao mà anh lại có thể quen biết được những người quyền thế như vậy được?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe anh nói vậy, Bạch Tố Y cũng gật đầu theo.
Cô cũng biết là ở thành phố Nam Giang Từ Thái Sơn đứng ở cấp bậc giẫm chân một cái cả thành phố đều rung chuyển, đúng là không phải những người như cô và Lâm Thiệu Huy có tư cách quen biết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Bạch Tố Y lại không nhận ra ý của Lâm Thiệu Huy là loại cấp bậc nhỏ bé như Từ Thái Sơn không có tư cách quen biết đến anh!
Trong mắt Lâm Thiệu Huy, Từ Thái Sơn chỉ là một con kiến, một con kiến hơi
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
hơi to một chút xíu, không hơn.
Rất nhanh sau đó, xe Mercedes đến biệt thự Lệ Uyển, đây cũng là nhà của Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa mới bước vào nhà, Lâm Thiệu Huy đã thấy vẻ mặt cau có của mẹ vợ Thẩm Ngọc Trân và bố vợ Bạch Tuấn Sơn.
“Thiệu Huy, con đã về rồi! Đã ăn cơm chưa?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ở nhà họ Bạch, người đối xử tốt nhất với Lâm Thiệu Huy là bố vợ Bạch Tuấn Sơn.
Chỉ là chưa chờ Lâm Thiệu Huy trả lời, mẹ vợ Thẩm Ngọc Trân đã cười lạnh
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
lùng lên tiếng mắng:
“Hừ! Đồ rác rưởi này đi họp lớp của Bạch Tố Y, chắc chắn bị mọi người xa lánh, làm sao có thể ăn được cái gì!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong mẹ vợ Thẩm Ngọc Trân chỉ chỉ nhà ăn, lạnh như băng mà nói: “Lâm Thiệu Huy, chừa lại cho mày một ít đồ ăn thừa canh thừa, tự mày đi mà ăn đi! Ăn xong nhớ cầm chén đi rửa!”
Đồ ăn thừa canh thừa!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe mẹ mình nói vậy, khuôn mặt Bạch Tố Y hiện lên vẻ phẫn nộ, muốn lao vào cãi nhau với mẹ mình một trận ngay.
Chỉ là Lâm Thiệu Huy cũng đã vung tay một cái:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vâng!”
Sau đó Lâm Thiệu Huy đi về hướng toilet, chỉ là lúc đi qua nhà ăn, anh không nhịn được tò mò nhìn liếc về phía trong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong phòng ăn, trên bàn cơm đâu phải đồ ăn thừa canh thừa mà là một món chay, một món mặn cùng với hai món đồ ăn kèm rất tinh xảo.
Hơn nữa, chúng còn bốc lên hơi nóng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không cần hỏi Lâm Thiệu Huy cũng biết đây là mẹ vợ Thẩm Ngọc Trân lo lắng anh đi dự họp lớp bị mọi người xa lánh không kịp ăn cái gì nên làm riêng cho anh.
Tình cảnh này làm Lâm Thiệu Huy cảm thấy rất ấm áp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh cũng hiểu được, tuy bề ngoài Thẩm Ngọc Trân chanh chua, nhưng bà lại là người khẩu xà tâm phật.
Cho dù bà có nói năng độc ác chanh chua cỡ nào nhưng trong lòng bà vẫn rất tốt bụng, bà thật lòng đối xử với Lâm Thiệu Huy như người nhà của mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Yên tâm đi! Con sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của mọi người!”
Lâm Thiệu Huy mỉm cười, sau đó lại tiếp tục đi rửa tay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà anh ta vừa bước chân vào toilet đã nghe thấy âm thanh nói chuyện của ba người nhà họ Bạch.
“Ba! Mẹ! Hai người làm sao vậy? Khuôn mặt u sầu này là sao? Không lẽ đã xảy
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
ra chuyện gì?” Bạch Tố Y hỏi.
Nghe con gái hỏi, Bạch Tuấn Sơn thở dài một hơi, không trả lời, mẹ vợ Thẩm Ngọc Trân thì ngược lại kích động nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Là chuyện công ty! Gần đây thành phố Nam Giang và mấy thành phố lân cận đột nhiên xuất hiện một lại bệnh viêm phổi kiểu mới AS! Toàn bộ các công ty dược phẩm và bệnh viện lớn đang nghiên cứu phương pháp trị liệu!”
“Ông con kêu ba con cùng hai bác đi tìm chuyên gia nghiên cứu phương pháp điều trị! Ai là người đầu tiên tìm ra thuốc trị bệnh thì quyền lực của người đó trong công ty sẽ tăng một bậc!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hôm nay nghe nói bác cả con thì tìm thầy thuốc Đông y để nghiên cứu bài thuốc, còn bác hai thì tìm chuyên gia Tây y nghiên cứu phương án điều trị!” “Chỉ có ba con là chưa có kế hoạch gì cả! Ngày mai là mở họp rồi, đến lúc đó ông con chắc chắn sẽ mắng ba con đến chết mất!”
Giọng nói của Thẩm Ngọc Trân nồng nặc vẻ bất đắc dĩ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tập đoàn nhà họ Bạch làm về rất nhiều lĩnh vực, từ công ty dược phẩm, mỹ phẩm đến quần áo cùng vài loại sản phẩm nữa.
Ở tập đoàn nhà họ Bạch, người có địa vị cao nhất là ông Bạch! Đứng thứ nhì là ba anh em Bạch Tuấn Sơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ là hai nhà bác cả và bác hai nắm gần như tám mươi phần trăm tài nguyên của công ty, vì vậy Bạch Tuấn Sơn và cả nhà Bạch Tố Y bị đối xử tệ nhất, bình thường hay bị xa lánh và chèn ép.
Nếu không phải vì Bạch Tố Y rất xuất sắc, làm mảng mỹ phẩm của công ty phát triển không ngừng thì một nhà Bạch Tuấn Sơn đã sớm bị đá ra khỏi tập đoàn Bạch thị.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế nhưng dù là như vậy đi nữa, nếu ngày mai Bạch Tuấn Sơn mà không đưa ra một phương án điều trị thích hợp thì sẽ bị hai nhà bác cả và bác hai chèn ép, địa vị trong công ty có thể sẽ không giữ được.
“Bệnh viêm phổi AS?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong phòng rửa tay, ánh mắt Lâm Thiệu Huy sáng lên.
Anh đương nhiên là biết bệnh này rồi, bệnh xuất hiện đầu tiên ở Châu Phi, cướp đi tính mạng của hơn ba trăm triệu người, WHO đưa vào danh sách “mười căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm nhất”!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đương nhiên lần đó khủng hoảng nổi lên toàn toàn cầu, thậm chí ngay cả thành viên nhà tù Máu cũng bị nhiễm bệnh.
Khi đó vô số chuyên gia hàng đầu về lĩnh vực y học tụ tập về Châu Phi nghiên cứu mấy tháng cũng không nghiên cứu ra được phương pháp điều trị triệt để. Cuối cùng Lâm Thiệu Huy dựa vào cuốn sách “Bạch Cốt Thánh Thủ” mà ông anh truyền lại chế tạo ra “Thuốc hồi sinh”, được điều chế bởi bảy mươi hai loại thuốc Đông y, giết chết vi khuẩn AS, cứu được vô số người của nhà tù Máu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thiệu Huy thật không thể ngờ cách nhiều năm như vậy, vi khuẩn này lại xuất hiện và lây lan ở thành phố Nam Giang.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiệu Huy lập tức không còn do dự nữa, rút một cây bút kẻ mắt ra từ trong túi của Bạch Tố Y, sau đó viết lên tờ giấy vệ sinh mà anh xé ở trong toilet.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Năm phút sau.
Lâm Thiệu Huy rữa tay xong, đi ra khỏi toilet.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thiệu Huy, uống với ba vài ly nào!” Bạch Tuấn Sơn đã ngồi sẵn ở phòng ăn, dường như tâm trạng ông không được vui, thấy Lâm Thiệu Huy đi ra ông lập tức gọi lại.
Nghe ông gọi, Lâm Thiệu Huy gật đầu, anh đi đến ngồi đối diện với bố vợ Bạch Tuấn Sơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một già một trẻ hai người ngồi uống rượu.
Tính cách Bạch sơn nhu nhược, ở nhà họ Bạch, ông luôn sống dưới cái bóng của ông Bạch và hai người bác, hầu như mỗi ngày ông đều bị xa lánh chèn ép. Lâm Thiệu Huy im lặng nghe bố vợ oán giận và không bằng lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông liên tục uống một chén lại một chén, nhân lúc bố vợ càng uống càng hăng say, Lâm Thiệu Huy tranh thủ nhét tờ giấy vệ sinh lúc nãi vào túi ông:
“Ba, hội nghị ngày mai, ba nhớ kỹ sờ túi của của mình.” Hả?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạch sơn sững sờ, ông chỉ nhìn thấy Lâm Thiệu Huy nhét vào túi mình một đống giấy vệ sinh, nhưng ông không nhận ra có chuyện gì bất thường.
“Thiệu Huy, con không cần phải lo lắng! Ba tuy rằng không tài giỏi, nhưng ba vẫn có thể nuôi được con và Tố Y mà.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ba yên tâm đi! Cho dù chúng ta bị đuổi khỏi nhà họ Bạch đi nữa, cả nhà chúng ta trở về mở tiệm bán bánh bao vẫn có thể sống tốt được.”
Bạch Tuấn Sơn nghe vậy không biết nên khóc hay nên cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng không hiểu tại sao, những câu nói ấy giống như có ma lực cứ vọng đi vọng lại khắc thật sâu vào trong đầu ông,
**********
Một chiếc xe Mercedes từ từ di chuyển trên đường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạch Tố Y ngồi trên ghế phụ, khuôn mặt đầy vẻ phức tạp và hoảng hốt. Đến giờ phút này, cô vẫn cảm giác như mình đang nằm mơ.
Bloody Rosie! Hổ ca!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai thanh niên hư hỏng!
Chủ tịch một tập đoàn Bạch kỳ nhỏ như cô nếu so ra thì chã là cái gì so với mỗi một người như vậy cả.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế nhưng hiện tại... Những người này đều rất kính nể chồng cô. Vì thế mà Bạch Tố Y không thể nào tin được.
Cô quay đầu, nhìn Lâm Thiệu Huy đang yên tĩnh lái xe, cô càng ngày càng cảm giác chồng mình khoác lên người một chiếc áo choàng đầy thần bí, làm cho cô muốn cởi mà cởi không ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Vợ à, em làm sao vậy?" Lâm Thiệu Huy dường như cảm giác được ánh mắt của Bạch Tố Y, anh mỉm cười hỏi.
"Lâm Thiệu Huy, anh nói thật với em đi, anh thật sự đã cứu Bloody Rosie à?" Bạch Tố Y chăm chú nhìn Lâm Thiệu Huy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Loại người như Bloody Rosie căn bản không cùng thế giới với bọn họ, Bạch Tố Y không thể nào tưởng tượng được Lâm Thiệu Huy lại là ân nhân đã cứu mạng của cô ta.
Nghe nói là như vậy! Lâm Thiệu Huy bật cười:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đó là chuyện cách đây mười năm rồi! Khi đó anh chỉ làm chuyện mà mình nên làm thôi, chuyện cứu cô ấy chỉ là vô tình!"
Câu nói này làm Bạch Tố Y thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không biết tại sao cô lại có cảm giác không muốn chồng mình có liên quan gì tới người phụ nữ thần bí kia.
"Vậy là tốt rồi! Lần này Bloody Rosie giúp anh coi như trả ân năm xưa anh cứu mạng cô ta!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Sau này anh và cô ta không ai nợ ai cái gì nữa!"
Nói đến đây, lông mày Bạch Tố Y hơi nhíu lại, nghi ngờ nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Về phần Từ Bạch Đình và Trương Thái Sơn, chuyện gì đã xảy ra với bọn họ vậy?"
"Tại sao bọn họ lại trông có vẻ sợ anh như thế?" Bạch Tố Y thật sự rất khó hiểu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thiệu Huy đâm xe Lamborghini của hai người họ vỡ tan nát, dựa theo tính
cách của hai thanh niên hư hỏng thì bọn họ không điên cuồng trả thù đã coi như ban ơn rồi, sao có thể đi xin lỗi và mong Lâm Thiệu Huy tha thứ được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghĩ đến đây Bạch Tố Y nghi ngờ hỏi:
"Lâm Thiệu Huy, không lẽ anh quen cậu chủ tập đoàn Thiên Long Từ Bạch Đình sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh không biết!" Lâm Thiệu Huy mỉm cười:
"Làm sao mà anh lại có thể quen biết được những người quyền thế như vậy được?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe anh nói vậy, Bạch Tố Y cũng gật đầu theo.
Cô cũng biết là ở thành phố Nam Giang Từ Thái Sơn đứng ở cấp bậc giẫm chân một cái cả thành phố đều rung chuyển, đúng là không phải những người như cô và Lâm Thiệu Huy có tư cách quen biết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Bạch Tố Y lại không nhận ra ý của Lâm Thiệu Huy là loại cấp bậc nhỏ bé như Từ Thái Sơn không có tư cách quen biết đến anh!
Trong mắt Lâm Thiệu Huy, Từ Thái Sơn chỉ là một con kiến, một con kiến hơi
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
hơi to một chút xíu, không hơn.
Rất nhanh sau đó, xe Mercedes đến biệt thự Lệ Uyển, đây cũng là nhà của Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa mới bước vào nhà, Lâm Thiệu Huy đã thấy vẻ mặt cau có của mẹ vợ Thẩm Ngọc Trân và bố vợ Bạch Tuấn Sơn.
“Thiệu Huy, con đã về rồi! Đã ăn cơm chưa?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ở nhà họ Bạch, người đối xử tốt nhất với Lâm Thiệu Huy là bố vợ Bạch Tuấn Sơn.
Chỉ là chưa chờ Lâm Thiệu Huy trả lời, mẹ vợ Thẩm Ngọc Trân đã cười lạnh
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
lùng lên tiếng mắng:
“Hừ! Đồ rác rưởi này đi họp lớp của Bạch Tố Y, chắc chắn bị mọi người xa lánh, làm sao có thể ăn được cái gì!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong mẹ vợ Thẩm Ngọc Trân chỉ chỉ nhà ăn, lạnh như băng mà nói: “Lâm Thiệu Huy, chừa lại cho mày một ít đồ ăn thừa canh thừa, tự mày đi mà ăn đi! Ăn xong nhớ cầm chén đi rửa!”
Đồ ăn thừa canh thừa!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe mẹ mình nói vậy, khuôn mặt Bạch Tố Y hiện lên vẻ phẫn nộ, muốn lao vào cãi nhau với mẹ mình một trận ngay.
Chỉ là Lâm Thiệu Huy cũng đã vung tay một cái:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vâng!”
Sau đó Lâm Thiệu Huy đi về hướng toilet, chỉ là lúc đi qua nhà ăn, anh không nhịn được tò mò nhìn liếc về phía trong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong phòng ăn, trên bàn cơm đâu phải đồ ăn thừa canh thừa mà là một món chay, một món mặn cùng với hai món đồ ăn kèm rất tinh xảo.
Hơn nữa, chúng còn bốc lên hơi nóng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không cần hỏi Lâm Thiệu Huy cũng biết đây là mẹ vợ Thẩm Ngọc Trân lo lắng anh đi dự họp lớp bị mọi người xa lánh không kịp ăn cái gì nên làm riêng cho anh.
Tình cảnh này làm Lâm Thiệu Huy cảm thấy rất ấm áp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh cũng hiểu được, tuy bề ngoài Thẩm Ngọc Trân chanh chua, nhưng bà lại là người khẩu xà tâm phật.
Cho dù bà có nói năng độc ác chanh chua cỡ nào nhưng trong lòng bà vẫn rất tốt bụng, bà thật lòng đối xử với Lâm Thiệu Huy như người nhà của mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Yên tâm đi! Con sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của mọi người!”
Lâm Thiệu Huy mỉm cười, sau đó lại tiếp tục đi rửa tay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà anh ta vừa bước chân vào toilet đã nghe thấy âm thanh nói chuyện của ba người nhà họ Bạch.
“Ba! Mẹ! Hai người làm sao vậy? Khuôn mặt u sầu này là sao? Không lẽ đã xảy
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
ra chuyện gì?” Bạch Tố Y hỏi.
Nghe con gái hỏi, Bạch Tuấn Sơn thở dài một hơi, không trả lời, mẹ vợ Thẩm Ngọc Trân thì ngược lại kích động nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Là chuyện công ty! Gần đây thành phố Nam Giang và mấy thành phố lân cận đột nhiên xuất hiện một lại bệnh viêm phổi kiểu mới AS! Toàn bộ các công ty dược phẩm và bệnh viện lớn đang nghiên cứu phương pháp trị liệu!”
“Ông con kêu ba con cùng hai bác đi tìm chuyên gia nghiên cứu phương pháp điều trị! Ai là người đầu tiên tìm ra thuốc trị bệnh thì quyền lực của người đó trong công ty sẽ tăng một bậc!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hôm nay nghe nói bác cả con thì tìm thầy thuốc Đông y để nghiên cứu bài thuốc, còn bác hai thì tìm chuyên gia Tây y nghiên cứu phương án điều trị!” “Chỉ có ba con là chưa có kế hoạch gì cả! Ngày mai là mở họp rồi, đến lúc đó ông con chắc chắn sẽ mắng ba con đến chết mất!”
Giọng nói của Thẩm Ngọc Trân nồng nặc vẻ bất đắc dĩ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tập đoàn nhà họ Bạch làm về rất nhiều lĩnh vực, từ công ty dược phẩm, mỹ phẩm đến quần áo cùng vài loại sản phẩm nữa.
Ở tập đoàn nhà họ Bạch, người có địa vị cao nhất là ông Bạch! Đứng thứ nhì là ba anh em Bạch Tuấn Sơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ là hai nhà bác cả và bác hai nắm gần như tám mươi phần trăm tài nguyên của công ty, vì vậy Bạch Tuấn Sơn và cả nhà Bạch Tố Y bị đối xử tệ nhất, bình thường hay bị xa lánh và chèn ép.
Nếu không phải vì Bạch Tố Y rất xuất sắc, làm mảng mỹ phẩm của công ty phát triển không ngừng thì một nhà Bạch Tuấn Sơn đã sớm bị đá ra khỏi tập đoàn Bạch thị.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế nhưng dù là như vậy đi nữa, nếu ngày mai Bạch Tuấn Sơn mà không đưa ra một phương án điều trị thích hợp thì sẽ bị hai nhà bác cả và bác hai chèn ép, địa vị trong công ty có thể sẽ không giữ được.
“Bệnh viêm phổi AS?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong phòng rửa tay, ánh mắt Lâm Thiệu Huy sáng lên.
Anh đương nhiên là biết bệnh này rồi, bệnh xuất hiện đầu tiên ở Châu Phi, cướp đi tính mạng của hơn ba trăm triệu người, WHO đưa vào danh sách “mười căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm nhất”!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đương nhiên lần đó khủng hoảng nổi lên toàn toàn cầu, thậm chí ngay cả thành viên nhà tù Máu cũng bị nhiễm bệnh.
Khi đó vô số chuyên gia hàng đầu về lĩnh vực y học tụ tập về Châu Phi nghiên cứu mấy tháng cũng không nghiên cứu ra được phương pháp điều trị triệt để. Cuối cùng Lâm Thiệu Huy dựa vào cuốn sách “Bạch Cốt Thánh Thủ” mà ông anh truyền lại chế tạo ra “Thuốc hồi sinh”, được điều chế bởi bảy mươi hai loại thuốc Đông y, giết chết vi khuẩn AS, cứu được vô số người của nhà tù Máu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thiệu Huy thật không thể ngờ cách nhiều năm như vậy, vi khuẩn này lại xuất hiện và lây lan ở thành phố Nam Giang.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiệu Huy lập tức không còn do dự nữa, rút một cây bút kẻ mắt ra từ trong túi của Bạch Tố Y, sau đó viết lên tờ giấy vệ sinh mà anh xé ở trong toilet.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Năm phút sau.
Lâm Thiệu Huy rữa tay xong, đi ra khỏi toilet.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thiệu Huy, uống với ba vài ly nào!” Bạch Tuấn Sơn đã ngồi sẵn ở phòng ăn, dường như tâm trạng ông không được vui, thấy Lâm Thiệu Huy đi ra ông lập tức gọi lại.
Nghe ông gọi, Lâm Thiệu Huy gật đầu, anh đi đến ngồi đối diện với bố vợ Bạch Tuấn Sơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một già một trẻ hai người ngồi uống rượu.
Tính cách Bạch sơn nhu nhược, ở nhà họ Bạch, ông luôn sống dưới cái bóng của ông Bạch và hai người bác, hầu như mỗi ngày ông đều bị xa lánh chèn ép. Lâm Thiệu Huy im lặng nghe bố vợ oán giận và không bằng lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông liên tục uống một chén lại một chén, nhân lúc bố vợ càng uống càng hăng say, Lâm Thiệu Huy tranh thủ nhét tờ giấy vệ sinh lúc nãi vào túi ông:
“Ba, hội nghị ngày mai, ba nhớ kỹ sờ túi của của mình.” Hả?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạch sơn sững sờ, ông chỉ nhìn thấy Lâm Thiệu Huy nhét vào túi mình một đống giấy vệ sinh, nhưng ông không nhận ra có chuyện gì bất thường.
“Thiệu Huy, con không cần phải lo lắng! Ba tuy rằng không tài giỏi, nhưng ba vẫn có thể nuôi được con và Tố Y mà.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ba yên tâm đi! Cho dù chúng ta bị đuổi khỏi nhà họ Bạch đi nữa, cả nhà chúng ta trở về mở tiệm bán bánh bao vẫn có thể sống tốt được.”
Bạch Tuấn Sơn nghe vậy không biết nên khóc hay nên cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng không hiểu tại sao, những câu nói ấy giống như có ma lực cứ vọng đi vọng lại khắc thật sâu vào trong đầu ông,
Bình luận facebook