• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ma tôn (3 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Điện Công Huân

Nhà họ Du và nhà họ Dương bất hòa, chuyện này trong học viện Linh Không không ai là không biết cả, nhưng ra tay ở ngay đây là chuyện trước nay chưa từng xuất hiện.

Hai người đều lùi ra sau, so với Du Kỵ, Dương Hạo lùi ra sau nhiều hơn ba bước, nhưng bản thân cậu lúc này lại tràn đầy vẻ hưng phấn kỳ lạ.

“Mười linh kính, mình mới tu luyện được năm linh, nhưng vừa rồi rõ ràng mình cảm nhận được cú đấm ấy đã dùng sáu linh, thậm chí là bảy linh. Đây, đây chính là sức mạnh của tàn thiên Ma Vương sao? Đến thiên phú của mình cũng được tăng lên rồi”.

Ngay khi Dương Hạo đang kinh ngạc vì sự thay đổi trong cơ thể, đột nhiên từ xa có vài bóng người lao tới, sau đó đứng chặn giữa cậu và ba người nhà họ Du.

“Ai dám động đến đại ca của ta, Du Kỵ, các ngươi muốn chết sao?”, cùng với một tiếng gầm lớn, một thiếu niên cường tráng lao thẳng về phía ba người Du Kỵ, khí thế vô cùng bức người.

“Mẹ kiếp! Các huynh đệ, lên!”, phía sau thanh niên cường tráng, năm thiếu niên khác cũng lập tức gầm lên, sau đó vây quanh ba người Du Kỵ, khí thế hung hãn chuẩn bị lao vào chiến đấu.

Trong số năm người này có một cô nàng, nhưng cô nàng này nhìn còn hung dữ hơn mấy đường ca kia vài phần.

Khi Dương Hạo hoàn hồn lại không khỏi nhếch miệng cười. Nhìn chàng trai cường tráng đang lao về phía Du Kỵ, cậu cười nói: “Dương Hoành, quay lại đi”.

Chàng trai cường tráng đang nổi trận lôi đình với Du Kỵ, nghe thấy lời của Dương Hạo, lập tức xoay người lại nhìn cậu một cái, sau đó hậm hực lùi lại, mấy thanh niên còn lại cũng bất lực đi về phía sau Dương Hạo.

Bảy anh em đời thứ ba nhà họ Dương đều đến đủ rồi. Trong số bọn họ, cho dù ai gặp phiền phức, bảy người đều sẽ cùng nhau lên, cho đến khi đối phương cầu xin, nếu không, bảy người này thực sự sẽ chiến đến cùng với bên kia.

Những kẻ điên nhà họ Dương cũng khá nổi tiếng trong học viện Linh Không.

Dương Hạo cười với những huynh đệ của mình, nói: “Dương Hoành, bỏ đi, hôm nay gác chuyện này lại. Du Kỵ này, nếu như thật sự dập đầu xuống vậy thì cũng khá phiền phức đấy”.

So với mấy người Dương Hoành, Dương Hạo sau khi trải qua sinh tử biết rằng nên đối mặt với nhà họ Du thế nào, bởi vì kế hoạch đó của nhà họ Du, trong lòng cậu cảm thấy khá cấp bách.

“Hừ, nếu không phải đại ca đã nói thì ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu”, trừng mắt nhìn Du Kỵ, Dương Hoành đi theo Dương Hạo rời đi.

Du Kỵ lạnh lùng nhìn bóng lưng Dương Hạo, sau đó nói với phía sau: “Du Thần, lập tức quay về, báo cáo về tình trạng của Dương Hạo cho ông cụ. Thằng nhãi này không những không chết, hình như tu vi còn có chút thay đổi. Huynh cảm giác hắn còn mạnh hơn so với trước đây”.

“Đại ca, sao đệ không cảm nhận được tu vi của huynh, đáng chết, nhất định là do nhà họ Du làm”.

Dương Hoành nắm chặt tay, tức giận nói: “Đám người Du Kỵ đó, sớm muộn gì đệ cũng sẽ xử lý bọn chúng”.

“Nhị ca nói đúng”, Dương Phong ở bên cạnh cũng tức giận nói.

Dương Thanh Thanh, cô nàng duy nhất trong số các huynh muội cũng tràn đầy sát khí, nói: “Cho dù thế nào, chúng ta nhất định phải bảo vệ đại ca cho tốt, ai dám động vào huynh ấy thì đều phải chết”.

“Đúng! Thất muội nói đúng, ai động vào thì sẽ phải chết”, ngũ ca Dương Chấn cũng đằng đằng sát khí nói.

Dương Hạo mỉm cười với bọn họ, sau đó nói: “Được rồi, các đệ đi tu luyện đi! Ta đến điện Công Huân một chút”.

“Nhưng mà đại ca à”, Dương Hoành đang định đi theo, nhưng lại bị Dương Hạo ngăn lại.

Một nụ cười ranh mãnh thoáng qua trên khuôn mặt, sau đó cơ thể Dương Hạo chấn động, một luồng linh khí dâng trào từ trong cơ thể cậu.

Sáu người Dương Hoành đều kinh ngạc, mặc dù họ đều không cảm nhận được cụ thể tu vi của Dương Hạo, nhưng linh khí mạnh mẽ đó mạnh mẽ không kém so với tu vi mười hai mạch linh khí trước đây của cậu.

“Ha ha! Đại ca, huynh cứ từ từ mà đi, bọn đệ đi trước đây”, sau khi choáng váng, Dương Hoành dắt những huynh muội rời đi.

Bảy huynh muội bọn họ, Dương Hoành là nhị ca, vẫn luôn do cậu ấy dẫn dắt bọn họ, còn về Dương Hạo, thường ngày khi có việc gì thì mới tụ họp với họ còn không thì đều tự mình tu luyện. Tuy nhiên đối với cả sáu người bọn họ, đối với Dương Hạo đều vô cùng tôn trọng, không có ngoại lệ, không chỉ vì cậu là đại ca, còn vì tu vi đỉnh cao mười hai mạch của cậu là mạnh nhất trong số huynh muội bọn họ.

Điện Công Huân, là trung tâm của học viện Linh Không, cũng là nơi cai quản nghiêm nhất của học viện Linh Không. Chỉ cần là đệ tử của học viện đều được đăng ký ở đây. Mà Công Huân là nơi mà các đệ tử trong học viện tìm kiếm tài nguyên tu luyện và đan dược.

Còn về thu được công huân, sau khi đệ tử hoàn thành được một số nhiệm vụ trong học viện mới có thể có được.

Công huân của Dương Hạo không nhiều, chỉ hơn ba trăm điểm. Chút công huân này chỉ có thể đổi lấy một số đan dược tu luyện cấp thấp, đến cả đan dược cấp trung cũng không đổi được.
Chương 7: Tăng Nguyên Đan

Bước vào điện Công Huân, bên trong sảnh đường rộng rãi tỏa ra một luồng khí trang nghiêm.

Bên trong có rất nhiều người, họ đều là đệ tử của học viện Linh Không. Ngoài ra, trong đó còn có những dãy kệ khổng lồ, trên đó trưng bày rất nhiều đan dược và vũ khí, áo giáp.

Bước vào trong điện, Dương Hạo đi thẳng về phía một cái bàn lớn ở phía trước.

Trên bàn, một ông lão nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, ông ấy không quan tâm đến những đệ tử đang lựa chọn xung quanh. Bởi vì đây là điện Công Huân, không có ai dám làm càn ở đây.

“Lão Hoắc”, Dương Hạo đi tới trước mặt ông lão, thì thầm gọi một tiếng.

Ông lão cau mày, dường như có hơi tức giận. Ông ấy mở mắt ra, thấy người đứng trước mặt mình là Dương Hạo, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười.

Nhưng vẻ mặt của ông ấy lại thay đổi, nhìn chằm chằm Dương Hạo, ánh mắt như mây chứa đầy tia sáng: “Dương Hạo, tu vi của cháu sao lại giảm rồi?”

Nghe thấy câu này, Dương Hạo khẽ chấn động, lão Hoắc dù đã qua tuổi xế chiều, nhưng tu vi tuyệt đối không hề đơn giản, có thể vừa nhìn đã nhận ra bảy mạch phàm linh của mình tuyệt đối phải là người trên mức Tiên Thiên Cảnh.

“Hả?”, Dương Hạo chưa kịp nói gì, lão Hoắc lại kinh ngạc lần nữa, sau đó đánh giá cơ thể Dương Hạo một lượt rồi mỉm cười.

Ông ấy xua tay, nói: “Thôi bỏ đi, ta không hỏi nữa, đó là vấn đề của cháu”.

Trước những lời của lão Hoắc, Dương Hạo có chút khó hiểu, sau đó cậu phất tay, nói: “Lão Hoắc, cháu tới đổi Tăng nguyên đan”.

Lão Hoắc gật đầu, đối với cậu nhóc Dương Hạo này, trước nay vẫn luôn rất tán thưởng. Bây giờ trong lòng càng thêm coi trọng đứa trẻ này hơn.

“Thằng nhóc, ta coi trọng cháu đấy”, ông ấy xoay người lại, lấy một lọ đan dược đặt trên kệ sau lưng: “Nói đi, đổi bao nhiêu?”

“Mười viên Tăng nguyên đan”, Dương Hạo khẽ cười, lấy ngọc bài cùa mình ra.

Ngọc bài chỉ to bằng nửa lòng bàn tay, toàn thân màu trắng sữa, ở giữa có một con số, ba trăm linh ba. Con số này chính là số công huân mà Dương Hạo có.

Ngọc công huân được tạo ra bởi các cường giả hàng đầu của học viện Linh Không bằng phương pháp thần kỳ, mỗi một đệ tử đều có một miếng, chức năng của nó là giao dịch số công huân. Thứ này chỉ cần nhỏ một giọt máu vào là có thể kết nối với linh hồn, vô cùng kỳ diệu.

Lão Hoắc không nói nhiều, chỉ lấy ra một miếng ngọc công huân khẽ chạm vào ngọc công huân của Dương Hạo, lập tức trong đầu Dương Hạo lóe lên một hình ảnh, yêu cầu chuyển nhượng ba trăm số công huân.

Trong lòng khẽ động, đồng ý chuyển nhượng.

“Vù!”, hai miếng ngọc đồng thời phát ra ánh sáng trắng, sau đó Dương Hạo lấy lại miếng ngọc công huân của mình, bên trên chỉ còn lại con số tám.

Sau khi lấy được tám viên Tăng nguyên đan, Dương Hạo bước ra khỏi điện Công Huân, những đệ tử trong điện đều nhìn theo bóng cậu, sau đó Dương Hạo quay về chỗ ở của mình trong học viện Linh Không.

Ngồi đan chân, Dương Hạo bắt đầu tu luyện tàn thiên Ma Vương.

“Ực!”, linh khí của đất trời bị cậu nuốt vào trong cơ thể, nhưng cái này đã không đủ để chống đỡ mạch thứ tám của cậu nữa.

Một viên Tăng nguyên đan xuất hiện trong tay, sau đó cậu nhanh chóng nuốt vào miệng. Trong tích tắc, dược lực khổng lồ và linh lực thâm nhập vào tứ chi của cậu.

“Ầm!”, tu luyện một ngày, ai cũng không thể ngờ được tốc độ tu hành đáng kinh ngạc của cậu lúc này.

Một ngày sau, Dương Hạo bước ra khỏi phòng, khí tức trên người cậu không thoát ra ngoài chút nào, nhưng bên trong cơ thể, linh khí của mười mạch phàm linh đang cuồn cuộn dâng trào.

“Huyết mạch của mình so với lúc trước mạnh hơn gấp mấy lần, nhưng vẫn chưa đạt tới mạch thứ mười hai, mới được mười mạch”, khẽ thở dài, sau đó Dương Hạo đứng trong sân, từ từ nhắm mắt lại.

“Bùm!”, hai mắt cậu đột nhiên mở ra, sau đó một luồng linh khí khổng lồ bộc phát trong cơ thể.

Ngay sau đó cậu tung ra một đấm, trên không trung phát ra năm tiếng nổ, mười linh kính, linh thứ năm.

Với cú đấm này, cây cỏ hoa lá trong sân lập tức bị chịu một lực mạnh mẽ, lập tức gãy nát.

Xoay người lại, Dương Hạo thu lại nắm đấm, sau đó lại tung thêm một cú đấm khác.

“Bùm!”, một loạt tiếng nổ vang lên, đúng sáu lần, mỗi lần lại càng thêm dữ dội, mười linh kính, linh thứ sáu. Trước đây cho dù là mười hai mạch, Dương Hạo cũng không thể tung cú đấm như vậy.

Trên bức tường, tảng đá xanh lam kiên cố hiện ra một số vết nứt như mạng nhện.

“Lại nào!”, lại gầm lên một tiếng, cậu tung ra một cú đấm, sau đó linh khí của cậu lập tức bùng nổ, tiếng nổ vang lên bảy lần liên tiếp, sức lực vô cùng mạnh mẽ.

“Ầm!”, ngay lập tức, những vết nứt như mạng nhện trên tường nhanh chóng lan rộng, chỉ trong ba nhịp thở, bức tưởng cao mấy chục mét đã bị nứt toác ra.

Mười linh kính là kỹ thuật võ công rất mạnh của học viện Linh Không, hầu hết các đệ tử đều lựa chọn luyện tập, tuy nhiên có thể trong Phàm Linh Cảnh tu luyện được linh thứ bảy, Dương Hạo tuyệt đối là người đầu tiên.

“Linh thứ sáu, so ba nghìn cân năng lượng, linh thứ bảy, năng lượng vượt qua bốn nghìn cân. Bây giờ mình đang là mười mạch Phàm Linh, nhưng đòn tấn công của mình, Du Kỵ một chiêu cũng đừng hòng cản được”.

Trên mặt nở nụ cười, Dương Hạo cảm thấy thiên phú của mình so với trước kia mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, đặc biệt là sự lĩnh hội về kỹ thuật võ công đều không giống nhau.

Cậu tin rằng, nếu đạt tới cảnh giới mạch thứ mười một, nhất định có thể đánh ra được linh thứ tám và linh thứ chín. Nếu đạt đới cảnh giới mười hai mạch thì có thể đánh ra được mười linh.

Trong học viện Linh Không, những đệ tử Ngân Linh Cảnh đều không thể đánh ra được. Trên thực tế, Ngân Linh Cảnh bình thường có thể đánh ra được linh thứ tám là đã khá lắm rồi.
Chương 8: Các người lên thử xem?

Dương Hạo đi về phía điện Công Huân, Tăng nguyên đan đã dùng hết rồi. Cậu buộc phải nhận vài nhiệm vụ để lĩnh điểm công huân mới có thể đổi thêm đan dược, nhanh chóng nâng cao tu vi của mình.

Vừa mới đi tới điện Công Huân, đột nhiên phía trước xuất hiện mấy bóng người, lông mày khẽ nhăn lại, Dương Hạo không chút do dự đi về phía trước.

“Đứng lại”, đối phương có năm người, trong đó thiếu niên đứng giữa được bốn người vây quanh lạnh lùng nói một câu.

Khẽ liếc nhìn năm người này, trên mặt Dương Hạo tràn đầy ý cười, sau đó trực tiếp bỏ qua lời nói của thiếu niên kia, đi ngang qua năm người họ.

Thiếu niên đó không hề xa lạ với Dương Hạo, đệ tử có tu vi cao nhất trong số con cháu nhà họ Du, Du Minh. Người này đã đạt tới bước thứ nhất của Ngân Linh Cảnh, cao hơn mấy cấp so với Dương Hạo.

Nhưng bây giờ Dương Hạo không sợ hắn chút nào, thằng này nếu không sợ chết muốn ra tay thì cậu sẽ chơi với hắn.

“Du Minh huynh, thằng nhãi này dám phớt lờ huynh, đáng chết”, Du Kỵ đứng phía sau Du Minh, có thể thấy được rằng hôm nay chính hắn đã tới tìm Du Minh để xử lý Dương Hạo.

“Đúng là đáng chết”, Du Minh cười lạnh một tiếng, sau đó đột ngột xoay người, lòng bàn tay lập tức hướng về phía Dương Hạo, ánh sáng bạc nở rộ, hào quang mạnh mẽ lập tức thu hút không ít người đứng lại xem.

Cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ sau lưng, Dương Hạo vẫn duy trì nụ cười, sau đó cơ thể cậu đột nhiên lao về phía trước vài bước, nhanh chóng né được chưởng của đối phương.

Quay đầu lại, cậu thờ ơ nhìn Du Minh, nói: “Đánh lén sau lưng, hơn nữa còn thất bại, Ngân Linh này của ngươi thật cặn bã”.

“Ngông cuồng”, Du Minh tức giận hét lên, sau đó ánh sáng màu bạc lại bộc phát, trực tiếp lao thẳng về phía Dương Hạo.

Đòn tấn công mang theo ánh sáng bạc, linh khí mạnh mẽ đó lập tức lao về phía Dương Hạo, đối mặt với chiêu này, trong mắt Dương Hạo chợt lóe lên một tia dữ tợn.

“Du Minh, hôm nay ta sẽ thu chút lợi nhuận từ nhà họ Du”.

“Bùm!”, nói xong, linh khí trong người cậu lập tức bộc phát, sau đó thân hình cũng lao thẳng về phía Du Minh, mạnh mẽ nghênh đón nắm đấm của đối phương.

“Không biết tự lượng sức mình!”, Du Minh cười gằn một tiếng, sau đó đập mạnh nắm đấm vào đòn công kích của Dương Hạo, uy lực cùng linh lực lập tức nổ tung.

“Bụp!”, một âm thanh lớn vang lên, Dương Hạo lùi lại phía sau ba bước, còn cơ thể của Du Minh khẽ chấn động, tiêu hao năng lượng của Dương Hạo.

“Năng lượng mạnh đấy, cường độ linh khí cũng rất mạnh. Dương Hạo không yếu hơn mình”, trong mắt Du Minh hiện lên một tia kinh ngạc, vẻ mặt lạnh lùng, lại tấn công trước.

“Dương Hạo, hôm nay ta sẽ phế ngươi, khiến ngươi biến thành phế vật thực sự”, hét lớn một tiếng, trên nắm đấm của hắn lại bùng nổ linh khí.

“Bụp! Bụp!”, sáu tiếng nổ liên tiếp, chính là linh thứ sáu của mười linh kính.

Tốc độ tu hành của Du Minh khá nhanh, đây hoàn toàn là do tài nguyên tích lũy được. Còn về lĩnh ngộ của hắn thì cũng chỉ xem là bình thường thôi.

Hai mắt Dương Hạo híp lại, sau đó lại lập tức ra tay, đồng thời cũng là mười linh kính, những tiếng nổ liên tiếp khiến cho Du Minh cảm thấy ớn lạnh.

“Bụp!”, liên tục bảy tiếng nổ, linh thứ bảy mạnh mẽ của mười linh kính lập tức nhấn chìm linh thứ sáu của Du Minh.

“Phập! Rắc!”, sắc mặt Du Minh thay đổi rõ rệt, chỉ cảm thấy cánh tay của mình như bị tách rời.

Cơ thể của hắn điên cuồng lao về phía sau, sắc mặt thay đổi, máu tươi chảy ra, thịt ở chỗ cánh tay phải của hắn đã lộ ra bên ngoài.

Chỉ với một quyền, cánh tay của hắn đã bị phế rồi.

“Phế vật? Hừ, vậy cho các ngươi biết ai mới là phế vật!”, gầm lên một tiếng, Dương Hạo đột nhiên bộc phát ra một cỗ hung tợn uy nghiêm.

Cậu bước từng bước về phía Du Minh và năm người kia, mỗi bước đi đều vô cùng mạnh mẽ.

Sắc mặt Du Minh tái nhợt, còn đám người Du Kỵ thì lộ vẻ kinh hoàng, trên mặt lộ ra vẻ hoảng loạn và sợ hãi.

“Bùm!”, Dương Hạo ra tay, cơ thể lao về phía trước, một quyền tung ra, linh thứ bảy của mười linh kính liên tiếp phát nổ.

“Bụp!”, Du Minh bắn ra một luồng linh khí từ cánh tay trái, ánh sáng màu bạc va chạm với chiêu tấn công của Dương Hạo.

“Phịch!”, một tiếng động giòn tan vang lên, cơ thể Du Minh bay ra ngoài, rơi xuống đất cách đó mấy mét.

“Phụt!”, máu trào ra khỏi miệng, hơi thở của Du Minh lập tức trở nên khó khăn.

Dương Hạo xoa nắm đấm, sau đó cơ thể lại vụt tới trước mặt Du Minh, một phát nhấc tu giả Ngân Linh Cảnh này lên, sau đó đá mạnh vào phía sau đầu gối của hắn.

“Phịch!”, sắc mặt Du Minh tái nhợt, quỳ phịch xuống đất, không thể phản kháng.

Sắc mặt Du Kỵ thay đổi rõ rệt, sau đó gầm lên: “Dương Hạo, ngươi dám!”

Du Minh tràn đầy oán hận và cay nghiệt nhìn Dương Hạo, trong mắt hiện lên sự bất mãn. Thằng này lại dám ép mình quỳ xuống trước mặt hắn ở nơi đông người như vậy, đây rõ ràng là nỗi nhục lớn.

Dương Hạo quay đầu, lạnh lùng nhìn đám người Du Kỵ ngu ngốc, sau đó nhe răng cười nói: “Các ngươi lên thử xem?”

Các ngươi lên thử xem? Chỉ với năm từ, lập tức khiến cho sắc mặt đám người Du Kỵ tái nhợt.
Chương 9: Một trận thành danh

Cơ thể Du Minh run lên, không phải bởi vì kinh hãi mà bởi vì nỗi căm hận thấu trời xanh trong người hắn. Ở nơi công cộng mà hắn phải quỳ gối trước một người yếu thế hơn mình, đây là một nỗi nhục vô cùng lớn.

Vẻ mặt dữ tợn, hắn nghiến răng gầm lên: “Dương Hạo, ta muốn ngươi chết, ta muốn cả nhà họ Dương người đều phải chết”.

Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Dương Hạo lập tức biến mất, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

“Bùm!”, một chân đá bay, một luồng linh khí và năng lượng cực mạnh nhắm thẳng vào đan điền của Du Minh, khiến cơ thể hắn bay ra xa.

“Phịch!”, sau khi Du Minh ngã xuống, trên người hắn phát ra một luồng linh khí màu bạc tinh khiết, sắc mặt từ tức giận lập tức biến thành xám xịt.

Đan điền của hắn đã bị phá hủy, toàn bộ tu vi trong Ngân Linh Cảnh của hắn đã bị hủy bỏ hoàn toàn.

“Dương Hạo, ngươi dám phế Du Minh, đáng chết!”, gầm lên một tiếng, sau đó một ánh sáng màu bạc lập tức xuất hiện trong không trung, uy thế kinh người lao thẳng về phía Dương Hạo.

Sắc mặt Dương Hạo thay đổi, sau đó cảm thấy một luồng áp lực cực lớn từ trong ánh sáng bạc đó truyền tới.

Cậu nghiến răng, linh khí toàn thân hội tụ trên cánh tay, lại tung ra linh thứ bảy của mười linh kính, phát ra những tiếng nổ vang trời. Đây là đòn tấn công mạnh nhất của cậu, mạnh gấp đôi so với đòn trước đó đã hạ gục Du Minh.

“Ầm ầm!”, nhưng cho dù là đòn mạnh nhất của cậu cũng không thể ngăn được đòn tấn công của đối thủ.

Một tiếng động lớn vang lên, cơ thể cậu bị đánh văng xa ra, máu trào ra từ miệng, nhuốm đỏ cả chiếc áo, sau khi rơi xuống đất, sắc mặt cậu tái mét.

Bước chân lảo đảo một hồi, sau đó mới có thể đứng vững trên mặt đất.

Ngẩng đầu lên, có chút cảnh giác nhìn người vừa ra tay.

“Du Hồn?”, cậu khẽ kinh ngạc trong lòng.

Đối phương mặc đồ đen, vẻ mặt thờ ơ, đôi mắt xẹt qua sự lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Dương Hạo, sát khí tụ lại trong mắt, khí tức của Ngân Linh Cảnh bước hai đang lư chuyển quanh cơ thể hắn.

Du Hồn không phải con cháu trực hệ nhà họ Du mà là dòng thứ, lớn tuổi hơn Du Minh một chút, nhưng trước nay hắn luôn tuôn theo mệnh lệnh của Du Minh, bởi vì hắn là con trưởng trực hệ.

Du Hồn quay người lại nhìn Du Minh, sắc mặt khó coi.

Nhiệm vụ của hắn tại học viện Linh Không là bảo vệ Du Minh, bây giờ Du Minh bị phế rồi, đây là do hắn không làm trong nghĩa vụ. Đến lúc đó những vị cầm quyền của nhà họ Du trách tội xuống, hắn khó tránh khỏi tội chết.

Quay mạnh người lại, sự lạnh lẽo trong mắt hắn tăng vọt, bắt lấy tên Dương Hạo trước mặt này, đưa về nhà họ Du. Như vậy, có thể hắn vẫn còn cơ hội sống.

“Dương Hạo, khoanh tay chịu trói, nếu không, chết”, Du Hồn lạnh lùng nhìn Dương Hạo, sau đó bước từng bước về phía trước.

“Ha ha! Khoanh tay chịu trói, ngươi nằm mơ à?”, Dương Hạo cười gằn nói, sau đó lập tức đứng thẳng, năng lượng Ma Vương trong cơ thể lập tức bộc phát ra, mạnh mẽ đến nghẹt thở.

“Tự tìm đường chết”, Du Hồn lạnh lùng mắng một tiếng, sau đó cơ thể lao thẳng về phía Dương Hạo, khí thế của Ngân Linh Cảnh bước thứ hai mạnh mẽ ập về phía Dương Hạo.

Đối diện với khí tức mạnh mẽ của Du Hồn, ánh mắt Dương Hạo trở nên nghiêm nghị. Cậu lau vết máu nơi khóe miệng, sau đó không chút sợ hãi tiến tới nghênh đón.

“Thác Thiên Đao!”, Vu Hồn duỗi tay ra, hai ánh hào quang màu bạc ngưng tụ thành một chiếc đao, chém về phía đầu và ngực của Dương Hạo.

Kỹ thuật Thác Thiên Đao của cấp Phàm Linh vô cùng hung hãn, bản thân Du Hồn là tu giả tu luyện tới bước thứ hai của Ngân Linh Cảnh, lưỡi đao mà hắn ngưng tụ ra càng thêm phần mạnh mẽ.

“Bảy linh, mười linh kính!”, Dương Hạo không chút sợ hãi, đấm ra một cú, lập tức mười linh kính lại bộc phát, mang theo toàn bộ linh khí nghênh đón lưỡi đao của Du Minh.

“Bùm!”, một tiếng nổ lớn vang lên, Dương Hạo bay ngược về phía sau, sau đó đứng vững cách đó khoảng mười mét.

Trên ngực cậu có một vết sẹo mảnh, máu chảy ra từ đó. Phần áo trên cánh tay phải đã bị Thác Thiên Đao cắt ra thành nhiều mảnh, trên cánh tay thậm chí còn xuất hiện những vết nứt nhỏ li ti.

Chặn được một đao, nhưng không chặn được đao thứ hai. Thực lực của Du Hồn quả thực rất mạnh, dựa vào bản thân cậu hiện tại, hoàn toàn không thể chống lại sự hung hãn của Thác Thiên Đao được.

“Cho ngươi thêm một cơ hội, chết hoặc là khoanh tay chịu trói”, Du Hồn lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn không thể ngờ được rằng Dương Hạo lại thực sự có thể chặn được đao đầu tiên của hắn.

Thực lực mà vừa rồi thằng nhóc này thể hiện ra, hoàn toàn không phải Phàm Linh Cảnh có thể có được.

“Dương Hạo này mạnh thật đấy, không những phế Du Minh, lại có thể cản được cả Du Hồn. Du Minh là bước thứ nhất của Ngân Linh Cảnh, còn Du Hồn là bước thứ hai, sao hắn làm được vậy?”

“Dù chặn được đòn thứ nhất, nhưng ta thấy Dương Hạo dường như đã hết năng lượng, không thể đánh tiếp được nữa”.

“Ta thấy hôm nay, Dương Hạo có lẽ sẽ nổi danh khắp học viện Linh Không. Hắn chỉ là một đệ tử nội môn, nhưng lại mạnh hơn so với những đệ tử ưu tú kia nhiều”.

“Ha ha! Tên Du Minh đó bị phế cũng tốt, thằng nhãi ấy đáng chết lâu rồi”.

“Nhìn kìa, đệ tử chấp pháp tới rồi”.
Chương 10: Đệ tử chấp pháp

Xung quanh nổ ra nhiều cuộc thảo luận, trong giọng nói đều mang theo không ít ngạc nhiên.

Dương Hạo ngẩng đầu, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng không hoảng sợ chút nào.

Vừa rồi chặn được hai chiêu, cậu cảm thấy Du Hồn quả thực là mạnh hơn mình nhiều. Nhưng nếu cậu đã dám chiến đấu, đương nhiên có chỗ dựa của riêng mình.

Từ từ nâng tay trái lên, một vệt sáng trắng đang di chuyển, sau đó bàn tay đang nắm chặt của cậu từ từ buông lỏng, ngón trỏ duỗi thẳng, một tia sáng chuyển động trên đầu ngón tay.

“Tham Nguyệt Chỉ!”, sau khi thấy hành động của Dương Hạo, sắc mặt Du Hồn lập tức thay đổi.

Tham Nguyệt Chỉ không phải kỹ thuật võ công của học viện Linh Không mà là một kỹ thuật đáng sợ của cả nhà họ Dương ở thành Thanh Viễn. Cái giá phải trả của việc sử dụng Tham Nguyệt Chỉ là phải lùi một cảnh tu vi.

Dương Hạo không quan tâm đến tác dụng phụ của Tham Nguyệt Chỉ. Một cảnh giới, cho dù tổn thương rất nặng, cậu cũng có thể dễ dàng tu vi lại được.

“Xoẹt!”, ánh sáng trên đầu ngón tay không ngừng chuyển động, tỏa ra sát khí uy nghiêm.

Sau hành động của Dương Hạo, Du Hồn không thể tiếp tục duy trì sự bình tĩnh được nữa, cái giá phải trả của Tham Nguyệt Chỉ rất cao, vì vậy uy lực vô cùng đáng sợ. Một khi Dương Hạo đã xuất chiêu này ra, cho dù thực lực của Du Hồn là bước thứ hai của Ngân Linh Cảnh cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

“Đi chết đi”, gầm lên một tiếng, cơ thể của Du Hồn lao về phía Dương Hạo, sau đó ánh đao của Thác Thiên Đao xuất hiện, không khí xung quanh đều tràn ngập cơn gió sắc bén.

“Không được để cho Tham Nguyệt Chỉ của hắn ngưng tụ lại”, trong lòng hắn phát ra một tiếng hét.

Dương Hạo thấy đòn công kích của đối phương, khóe miệng khẽ hiện lên một tia điên cuồng, sau đó cơ thể không chút động đậy, ánh sáng của Tham Nguyệt Chỉ trên đầu ngón tay càng lúc càng tinh khiết.

“Muộn rồi”, tay trái khẽ chỉ về phía Du Hồn, một tia sáng lập tức xẹt qua không gian giữa hai người, chém về phía ngực Du Hồn.

Lúc này, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy từng giọt máu trong cơ thể đều có cảm giác sôi trào, giống như có một cỗ lực lượng sắp phun ra từ trong huyết quang.

“Cho dù bị thương nặng, ta cũng phải khiến ngươi chết”, Du Hồn gầm lên một tiếng, sau đó chém mạnh Thác Thiên Đao vào đỉnh đầu Dương Hạo.

“Hai người các ngươi ngông cuồng quá rồi!”, trong lúc hai người đang chiến đấu một mất một còn, một giọng nói rõ ràng vang lên từ bên cạnh.

“Vù!”, một tia sáng vụt qua, sau đó một luồng linh khí màu bạc cực kỳ mạnh mẽ bộc phát giữa hai người họ.

“Bùm!”, Tham Nguyệt Chỉ của Dương Hạo chấn động dữ dội sau đòn tấn công của đối phương, sau đó biến mất vào hư vô.

Thứ biến mất không chỉ có Tham Nguyệt Chỉ, nguồn năng lượng mà trước đó Dương Hạo cảm nhận được trong máu cũng bị luồng linh khí mạnh mẽ đó đánh tan.

“Rắc!”, ngay sau đó là Thác Thiên Đao của Du Hồn, chỉ thấy bóng người mảnh khảnh xoay giữa không trung, linh khí màu bạc hóa thành những tia sáng vô tận, hóa giải mọi ánh đao.

Sự thay đổi đột ngột không chỉ khiến hai người Dương Hạo kinh ngạc mà rất nhiều đệ tử xung quanh đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Đứng giữa hai người họ là một cô nương có vẻ ngoài lạnh lùng, nước da trắng bóc, khuôn mặt xinh đẹp với bộ trang phục màu trắng, thân hình mảnh mai, dáng người duyên dáng, đôi mắt long lanh nhưng bên trong lại mang theo sát khí bức người.

“Đệ tử chấp pháp, Tô Nhã”, sau khi thấy cô nương này, trong lòng Dương Hạo khẽ chấn động, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Có đệ tử chấp pháp ở đây, mình không dám ra tay, Du Hồn cũng tuyệt đối không dám ra tay. Đệ tử chấp pháp có quyền giết chóc, nếu như đệ tử nào không tuân theo quản giáo thì có thể trực tiếp xóa sổ.

Trong học viện Linh Không, đệ tử chấp pháp là sự tồn tại áp đảo mọi đệ tử, cho dù là lão sư bình thường trong học viện cũng không dễ dàng gây hấn với đệ tử chấp pháp, bởi vì đám người này không chỉ có thực lực mạnh, hơn nữa còn được trực tiếp nghe lệnh từ cấp cao nhất của học viện.

Đệ tử chấp pháp là thước đo của học viện Linh Không, công tư phân minh.

Tô Nhã hờ hững liếc nhìn Dương Hạo, sau đó lại nhìn Du Minh, nói: “Chuyện hôm nay cho dù là ai sai ai đúng, hai người các người đều sẽ bị phạt năm trăm số công huân”.

“Cái gì? Rõ ràng hắn là người ra tay trước, dựa vào đâu chứ?”, Du Kỵ đang đỡ Du Minh dạy, lập tức không phục hét lớn, nhưng câu vừa rồi của hắn bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Nhã ép nuốt xuống, không dám tiếp tục nói nữa.

Tô Nhã lạnh lùng nhìn Du Kỵ, lại nhìn Du Hồn cùng với Du Minh đã bị phế: “Ta không muốn sự uy nghiêm của đệ tử chấp pháp của ta lại bị khiêu khích”.

Trước câu nói này của Tô Nhã, đám người Du Hồn không dám nói nhiều nữa, sau khi để lại năm trăm số công huân, Du Hồn lạnh lùng nhìn Dương Hạo một cái, sau đó dắt người rời đi.

Dương Hạo nhìn Tô Nhã, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, cậu nói: “Sư tỷ Tô Nhã, ta chỉ còn tám điểm công huân thôi. Hình phạt này, có thể dời thêm mấy ngày được không? Đợi ta kiếm được đủ số công huân, nhất định sẽ nộp cho bộ chấp pháp”.

Tô Nhã nhìn con số trong ngọc công huân mà Dương Hạo giơ lên, trên mặt lập tức lộ ra vẻ không hài lòng.

“Trong vòng ba tháng, giao cho đại sảnh chấp pháp”, Tô Nhã để lại một câu rồi xoay người rời đi.

Sau khi Tô Nhã rời đi, Dương Hạo mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu cảm nhận được vết thương không nhẹ của mình, còn có tu vi linh khí trong người cậu đã quay lại mạch thứ chín do sử dụng Tham Chỉ Nguyệt, sau đó cậu sải bước vào trong điện Công Huân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom