-
Chương 1-5
Chương 1: Mai phục trong đêm
Trong đêm đen, cậu bé dựa vào bia mộ thở hổn hển với khuôn mặt tái mét.
Trông cậu bé mới chỉ khoảng mười năm, mười sáu tuổi, hơi gầy, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn chút non nớt, trên khóe miệng có một vết máu, ánh mắt cậu ấy nhìn xung quanh một cách sắc bén.
“Khụ khụ!”, cùng với tiếng ho khàn, hai ngụm máu trào ra từ trong miệng, nhuộm đỏ phần áo đen trên ngực.
Ngay khi cậu bé loạng choạng đứng dậy và định bỏ chạy lần nữa thì đột nhiên vài thân hình lướt tới theo làn gió cản đường cậu bé lại.
“Các người rốt cuộc là ai?”, Dương Hạo sắc mặt tái nhợt, cơ thể không ngừng run rẩy, cậu nhìn bốn người mặc đồ đen trước mặt, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Dương Hạo không biết mình đã đắc tội gì với những người này, nhưng có một điều cậu biết rõ, đó là những người này tới đây là để giết cậu.
Bốn tu giả mặc đồ đen này ánh mắt đều mang theo sự lạnh lẽo. Người đứng đầu đằng đằng sát khí, cười khẩy nói với Dương Hạo: “Bọn ta tới để lấy mạng ngươi”.
“Vì sao vậy?”, Dương Hạo nghiến răng, một ngụm máu khác trào ra từ miệng, sau đó chống hai tay vào chiếc mộ đằng sau, cố gắng chống đỡ cơ thể.
Khu vực này là một nghĩa địa hỗn loạn, nơi chôn cất nhiều người chết. Ban ngày còn không có ai, chứ đừng nói đến ban đêm.
Khi Dương Hạo lựa chọn chôn cất ông nội ở đây, cậu hi vọng rằng sau khi qua đời ông sẽ không bị quấy rầy nữa, không ngờ đây lại là nguyên nhân dẫn đến cái chết của cậu.
Thủ lĩnh áo đen cười gằn với Dương Hạo, sau đó trong mắt lóe lên một tia khát máu.
“Ngươi nhiều lời quá rồi đấy, hơn nữa ta cực ghét nghe giọng của ngươi, vì vậy ngươi có thể chết rồi”, lời nói tàn nhẫn lạnh lùng trực tiếp kết án tử hình Dương Hạo.
“Xoẹt!”, sau đó một ánh dao lóe lên, một con dao găm đâm thẳng vào tim của Dương Hạo.
Hai mắt trợn trừng, Dương Hạo chết không nhắm mắt ngã xuống đất. Trong lúc ý thức đang dần mơ hồ, cậu nghe mang máng được thủ lĩnh áo đen nói.
“Nhà họ Triệu đã thuộc về nhà họ Du ta, nhà họ Dương hồ đồ ngu xuẩn, ngày diệt vong không còn xa nữa đâu, Dương Hạo, ngươi là người đầu tiên”.
Ý thức rời khỏi thể xác, cuối cùng Dương Hạo biến thành một cái xác không hồn, trong nghĩa địa lạnh lẽo, lại thêm một cái xác băng giá.
Nhưng có một điểm khiến Dương Hạo không thể tin được.
Thân xác của Dương Hạo đã lạnh, nhưng hai mắt vẫn mở to, trong con ngươi vẫn còn hiện rõ vẻ sợ hãi và kinh ngạc.
“Rì rì…”
Máu vẫn tiếp tục chảy ra rồi thấm vào đất, sau đó bùng lên ánh sáng màu đỏ như máu trên bia mộ to lớn.
“Ha ha, Lão Ma ta đã đợi ở đây hơn ba nghìn năm, cuối cùng cũng đợi được rồi”, một giọng nói đột nhiên truyền tới ý thức của Dương Hạo.
“Tôi chết rồi? Không đúng, tôi vẫn chưa chết. Nhưng mà, quả thực vừa nãy tôi đã chết rồi mà”, ý thức của Dương Hạo đã quay lại, nhưng cậu không thể giải thích được tình hình hiện tại.
Là sống hay chết, cậu không thể biết rõ được. Giọng nói vừa rồi vang lên trong đầu khiến cậu chấn động một lúc, cậu muốn mở miệng hỏi rốt cuộc là ai, nhưng lại không thể làm được.
“Ha ha! Cậu nhóc, cậu không cần nói gì cả, không cần làm gì cả. Những thứ mà Lão Ma ta dạy cho cậu, tuyệt đối đừng tiết lộ ra ngoài. Hôm nay coi như cậu có duyên, đợi sau khi cậu bình phục rồi, muốn gọi sư tôn thì gọi sư tôn, gọi ta là Lão Ma cũng được”.
Dương Hạo vừa nghĩ tới đây, giọng nói lại vang lên, sau đó một luồng khí tức mạnh mẽ bao trùm cả cơ thể cậu.
Những tia sáng màu máu nở rộ, những luồng năng lượng vô cùng tinh khiết liên tục tuôn trào ra từ bia mộ, sau đó từng đợt năng lượng nhanh chóng thâm nhập vào cơ thể Dương Hạo.
Nguồn năng lượng này chứa đầy máu, đầy hung tợn và độc ác.
Hơi thở của ma, độc ác vô biên, khiến người ta sợ hãi, khiến người ta sởn gai ốc.
Kinh mạch bị tổn thương của Dương Hạo không ngừng được hồi phục, vết thương chí mạng trên tim cũng bắt đầu phục hồi một cách thần kỳ. Ánh sáng màu đỏ máu như thể một cái kén tằm kỳ diệu, Dương Hạo được hồi sinh trong đó.
Trong lúc Dương Hạo đang rơi vào ánh sáng màu máu vô tận, phủ đệ của nhà họ Dương ở phía Nam thành Thanh Viễn đang lâm vào tình trạng hỗn loạn.
Ông cụ Dương Minh Huy nhà họ Dương nổi giận.
“Tìm! Tiếp tục tìm cho ta, nhất định phải tìm thấy Dương Hạo!”, trong đại sảnh, ông lão râu dài ngồi chính diện đang tức giận gầm lên với đám người trung niên phía dưới.
“Lão gia, chúng tôi đã tìm kiếm khắp mọi nơi rồi, nhưng thằng nhóc Dương Hạo như thể bốc hơi vậy”, một người trung niên dè dặt nói.
“Hừ!”, ông lão ngồi chính giữa sau khi nghe thấy lời này, hai mắt khẽ híp lại, sau đó thân hình lóe lên, cùng với khí thế cuồng bạo, lập tức xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên.
Ông lão vung tay lên, lòng bàn tay như quạt đập thẳng vào mặt người đàn ông trung niên: “Bốp!”
Sau một cú tát trời giáng vào mặt, thân hình người đàn ông trung niên bị hất sang một bên, lảo đảo đụng vào những người anh em bên cạnh.
Hai mắt như chuông đồng, ông lão chỉ vào mặt đám người trung niên rồi gầm lên: “Ông đây không quan tâm các người nói gì, nếu như trước khi trời sáng hôm nay không nhìn thấy Dương Hạo, ông đây sẽ chặt chân mấy người”.
Đối mặt với cơn thịnh nộ của ông lão, bốn anh em nhà họ Dương khẽ run lên, trên mặt nhanh chóng hiện ra một tia sợ hãi, dìu Dương Hải vừa bị tát lên, bốn người vội vàng chuồn mất.
Bọn họ biết rằng, trước cơn thịnh nộ của ông lão, hoàn toàn không thể nói lý được.
Nếu như chần chừ thêm một chút nữa, cái tát in trên mặt Dương Hải nhất định sẽ hiện lên trên mặt từng người, thậm chí còn có thể nặng hơn.
“Lão đại, huynh hơi nóng rồi thì phải?”, Dương Minh Quang ngồi ở bên phải đứng lên nói.
Ngoài ra Dương Minh Diệp ngồi bên trái cũng gật đầu: “Lão đại, lâu rồi đệ mới thấy huynh tức giận như vậy. Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Ba ông lão, gương mặt khá giống nhau, thân hình cao lớn, hơn nữa rất cường tráng, đặc biệt là Dương Minh Diệp, cả người toát ra khí tức mạnh mẽ, mặc dù tuổi đã cao nhưng bước đi vững chãi, khí thế bức người.
“Các đệ không hiểu đâu”, Dương Minh Huy khẽ thở dài, trấn tĩnh lại, nói: “Bên phía Dương Chí có tin tức, dường như nhà họ Du đang có động tĩnh gì đó. Huynh không sợ đám người đó quang minh chính đại đánh tới, chỉ sợ chúng giở trò bẩn thỉu”.
Nghe thấy lời của ông ấy, vẻ mặt của Dương Minh Diệp và Dương Minh Quang đều trở nên nghiêm trọng.
Dương Chí là quân cờ bí mật mà nhà họ Dương gài vào nhà họ Du, nếu tin tức gửi về là chính xác thì việc Dương Hạo ra ngoài một mình lúc nửa đêm quả thực rất nguy hiểm.
Chương 2: Chết đi sống lại
Màn đêm dần trôi qua, trong nhà họ Dương không chỉ có mình Dương Minh Huy tức giận nữa, đến cả Dương Minh Diệp và Dương Minh Quang cũng vậy, nhưng bốn anh em Tứ Hải vẫn không tìm thấy cậu bé.
Hừng đông, một tia nắng ban mai chiếu rọi mặt đất.
Trong số các ngôi mộ, một bóng người rất dễ thấy.
Ánh sáng màu máu đã tiêu tán, Dương Hạo dựa vào bia mộ phía sau, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu chợt lóe lên những ký ức kinh ngạc.
“Tàn thiên Ma Vương? Đây chỉ là tàn thiên mà uy lực lại đáng sợ như vậy!”, trong lòng Dương Hạo vô cùng chấn động, lần này cuối cùng cậu cũng biết người đã truyền cho mình những ký ức này rốt cuộc là người như thế nào.
Ngôi mộ phía sau chôn cất một ma đạo cường giả. Nghe khẩu khí của người đó, có vẻ như hồi đó ông ấy từng là một nhân vật bất khả chiến bại thực sự.
“Tôi không biết ông tên là gì, nhưng hôm nay có ơn nghĩa truyền dạy, Dương Hạo tôi nhất định sẽ báo đáp, sau này tôi sẽ tìm dấu vết của ông, giúp ông hoàn thành chấp niệm của mình”, khẽ thở dài trong lòng, sau đó Dương Hạo quỳ xuống vái lạy về phía ngôi mộ to lớn kia ba cái.
Dương Hạo lúc này không có chút thương tích nào cả, cơ thể cũng cường tráng hơn trước kia, khí thế trên người cũng mạnh mẽ hơn.
Lúc Dương Hạo quỳ xuống, trên lông mày xuất hiện một tia sáng đen, nhưng tia sáng này biến mất trong nháy mắt, đến bản thân cậu cũng không nhận ra.
Kế thừa tu luyện của ma đạo, cơ thể được tiếp nhận năng lượng huyết sắc, bây giờ Dương Hạo tràn đầy hơi thở của ma.
Nhưng những thứ này không nhằm nhò gì, thứ gọi là ma đều là do con người nói ra, chỉ cần bản thân đủ mạnh, ma thì có sao?
Từ giờ phút này, Dương Hạo đã thề với lòng rằng sẽ không bao giờ để bản thân chết thêm lần nào nữa. Cảm giác tuyệt vọng và bất lực đó thực sự rất khó chịu.
Sau khi làm quen với cơ thể của mình, Dương Hạo phát hiện ra bây giờ cậu không có chút tu vi nào. Mười hai mạch khí phàm linh nguyên tiên trong cơ thể cậu đều đã biến mất, nhưng cho dù như vậy, các cơ và tĩnh mạch trong người cậu mạnh hơn trước gấp nhiều lần.
“Không còn tu vi nữa thì quay về luyện tập là được rồi”, Dương Hạo khẽ mỉm cười, tràn đầy tự tin.
Mười hai mạch phàm linh, Ngân Linh Cảnh, Tinh Linh Cảnh, Tiên Thiên Cảnh, thậm chí là Tử Phủ Cảnh, Dương Hạo lòng tin, dưới sự dẫn dắt của tàn thiên Ma Vương, việc tu luyện của cậu sẽ càng nhanh, thực lực cũng tăng lên gấp bội.
Cùng với khí tức hung tợn tràn đầy, Dương Hạo quay về nhà họ Dương, ngay khi cậu vừa đi tới cửa, một đám người đã chạy ra chào đón.
“Dương Hạo, cháu đi đâu vậy? Có biết ba ông già chúng ta lo lắng cho cháu thế nào không?”, người còn chưa xuất hiện đã nghe thấy tiếng gầm đầy tức giận của Dương Minh Huy.
Nhưng khi lão đi tới trước mặt Dương Hạo, cảm nhận được linh khí trống rỗng trên người cậu, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Linh khí của cháu…”, vừa nói được một nửa, nhìn thấy những vết máu đông trên người Dương Hạo, Dương Minh Huy như bị nghẹt thở.
Sau đó lão nói bằng giọng điệu vô cùng u ám: “Dương Hạo, nói cho ông nội biết, là ai đã ra tay với cháu?”
Bất cứ ai quen với tính cách của Dương Minh Huy đều biết rõ, ông cụ nhà họ Dương lần này đã phẫn nộ thực sự, trong giọng nói của lão tràn đầy sát khí.
Dương Hạo không nói gì, thực ra cho dù có nói cũng không có tác dụng gì. Nhà họ Dương đối với nhà họ Du, hoàn toàn không phải đối thủ. Sở dĩ nhà họ Dương có thể tồn tại được đến bây giờ đều là nhờ bức tranh đó.
“Chết tiệt”, sau khi trầm mặc một hồi, Dương Minh Huy hét lên: “Dương Hà, mau tới học viện Linh Không gọi người cho ta. Mẹ kiếp, lần này ông đây liều mạng. Cùng lắm thì đưa bức tranh đó cho học viện Linh Không, ta muốn xem xem, ai dám động vào nhà họ Dương ta!”
“Vâng!”, Dương Hà nhận lệnh, nhanh chóng tới học viện Linh Không.
Cả nhà họ Dương đều là kẻ điên, chỉ cần chọc điên nhà họ Dương, những kẻ điên này sẽ liều mạng trả thù, quyết không thôi.
Chương 3: Mất hết tu vi
“Rầm!”, một tiếng động lớn vang lên, một bóng người mặc đồ đen bị đánh bay lên không trung rồi rơi xuống đất cách đó mấy mét rồi nôn ra mấy ngụm máu.
Người ra tay là một thanh niên trẻ tuổi, nhìn bề ngoài chưa tới mười tám tuổi nhưng ánh mắt tràn đầy sát khí khiến cho những tu giả mặc áo đen trước mặt khẽ run lên.
“Phế vật”, thanh niên trẻ tuổi đó tức giận mắng, sau đó chỉ vào tu giả đang nằm trên mặt đất nói: “Không phải ngươi nói đã giết chết Dương Hạo rồi sao? Vì sao thằng nhãi đó bây giờ vẫn có thể quay về nhà họ Dương. Bây giờ nhà họ Dương đã có chuẩn bị, mời ba vị tu giả Kim Linh Cảnh của học viện Linh Không tới, ta đã mất đi thời cơ thích hợp nhất, đám các ngươi đúng là một lũ ngu”.
Nói đến đoạn cuối, thanh niên đó không kìm được nữa, khí tức khắp người tăng vọt, ánh mắt lóe lên tia sáng vàng, khí thế áp bức mấy tu giả áo đen.
“Công tử tha mạng”, một tu giả vội vàng quỳ xuống, sau đó run rẩy nói: “Công tử, đại ca quả thực đã dùng kiếm đâm trúng tim của tên Dương Hạo đó, chúng tôi đều xác nhận hắn chết rồi mới rời đi”.
“Hừ!”, chàng thanh niên hừ lạnh một tiếng, từ từ thu lại khí lực.
Hắn liếc nhìn bốn tu giả áo đen, sự hung hãn trong mắt cũng từ từ tan biến.
Bốn người này là thuộc hạ đắc lực nhất của hắn, đã làm không ít chuyện cho hắn, tác phong làm việc cũng rất tàn nhẫn, luôn khiến hắn rất yên tâm. Lần này xuất hiện ngoại lệ, có thể không phải trách nhiệm của họ.
“Đứng dậy hết đi!”. Chàng thanh niên vung tay lên, sau đó xoay người, chậm rãi nói: “Các ngươi tạm thời biến mất một khoảng thời gian, khi nào cần dùng các ngươi ta sẽ thông báo”.
Nói xong hắn ném một viên thuốc tới trước mặt tu giả áo đen bị hắn làm trọng thương, nói: “Dưỡng thương cho tốt, lần sau linh hoạt hơn cho ta”.
“Đa tạ công tử”, bốn người như được sống lại, vội vàng rời khỏi căn phòng.
Sau khi bốn người họ rời đi, trên mặt chàng thanh niên kia lộ ra một tia giễu cợt, sau đó nói: “Bản đồ cung Tinh Thạch đó sớm muộn cũng sẽ thuộc về La Vân ta thôi, ai cũng đừng hòng lấy được, hừ! Học viện Linh Không, vậy thì sao? Đợi người của bổn công tử tới, các ngươi chỉ có thể cung kính giao đồ ra cho ta mà thôi”.
Phủ đệ nhà họ Dương, Dương Hạo đã quay trở lại nhà họ Dương được hơn nửa ngày rồi.
Trong đại sảnh nhà họ Dương, Dương Hạo đã thay bộ đồ đầy máu, sau đó đứng giữa đại sảnh.
Trên vị trí ghế chính không chỉ có ba người Dương Minh Huy ngồi mà còn có hai ông lão lạ mặt, hai ông lão này nhìn Dương Hạo bằng ánh mắt tiếc nuối.
Dương Hạo cũng là đệ tử của học viện Linh Không, thiên phú khá tốt, được coi là khá lợi hại trong số các đệ tử nội môn, không ngờ hôm nay cậu nhóc này đã bị phế.
Nhưng điều khiến ba ông lão nhà họ Dương càng thêm tức giận là Dương Hạo không hé răng nửa lời về chuyện xảy ra tối qua, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm, điều này khiến cho ba ông lão muốn bổ não đứa nhỏ này ra, xem xem trong đầu cậu có phải là đậu phụ hay không.
“Dương Hạo, nói đi, rốt cuộc ai đã làm cháu bị thương?”
“Dương Hạo, chỉ cần cháu nói ra, chúng ta sẽ làm chủ cho cháu”.
“Nếu cháu đã không trả lời, vậy cháu nói cho ta biết tối qua cháu đã đi đâu?”
“Dương Hạo…”
Ba ông lão không ngừng tra hỏi, nhưng Dương Hạo vẫn không trả lời một câu nào. Nói đến cuối cùng, cậu nhóc này trực tiếp nhắm mắt lại.
Ba ông lão vô cùng tức giận, nhưng với Dương Hạo hiện tại, bọn họ không thể ra tay dạy bảo được.
Thực chất ba ông lão hoàn toàn không biết nỗi lo lắng trong lòng Dương Hạo.
Nói ra thì sao chứ? Để nhà họ Dương đi đối đầu với nhà họ Du, còn có cường giả phía sau nhà họ Du nữa?
“Thôi bỏ đi. Minh Huy huynh, các huynh đừng hỏi nữa, Dương Hạo đã không muốn nói, vậy thì để nó đi nghỉ ngơi đi! Tôi thấy nó có thể là đã bị sợ hãi rồi, đợi hai ngày nữa, có thể nó sẽ tự mình nói ra thôi”.
Trước sự thuyết phục của ông lão của học viện Linh Không, ba huynh đệ Dương Minh Huy chỉ đành bỏ đi, sau đó phất tay, bảo Dương Hạo rời khỏi đại sảnh.
Sau khi Dương Hạo rời khỏi đại sảnh, đi thẳng về tiểu viện của mình, nhưng đúng lúc này, phía sau có bốn bóng người đi theo, chính là phụ thân và ba thúc phục của cậu, Dương Giang, Dương Hà, Dương Hồ, Dương Hải.
“Thằng nhóc thối, đứng lại cho ta!”, người lên tiếng chính là Dương Giang, phụ thân của Dương Hạo.
Lúc này, trên mặt Dương Giang lộ ra vẻ đau khổ. Đối mặt với sự thờ ở của Dương Hạo, ông ấy hận không thể đánh cho cậu một trận. Thằng nhóc thối này, làm sao có thể không quan tâm vậy được?
Tu vi đấy! Nếu không còn tu vi nữa, vậy thì sống trên đời này còn có tác dụng gì?
“Các ngươi cút hết cho ta, ai cho các ngươi đi?”
Khi Dương Hạo vừa đứng lại, chuẩn bị đối mặt với sự tra hỏi của phụ thân và ba vị thúc phụ, một tiếng gầm vang lên, bốn bóng người lập tức chạy về phía sau nhanh như chớp, sợ rằng chạy chậm sẽ bị đánh.
Sân của Dương Hạo không lớn, mang lại cho người ta một cảm giác yên bình, nằm ở nơi sâu nhất của phủ Dương, thường ngày ngoại trừ phụ thân của cậu thì có rất ít người tới đây.
Chương 4: Mạch thứ bảy
Sau khi quay về căn phòng của mình, cậu cởi giày ra, ngồi khoanh chân.
Một ký ức vụt qua tâm trí cậu.
“Thế nào là ma quỷ? Trời đất không dung, chi bằng xé trời tự lập. Trời không dung ta, ta liền diệt trời, đất không dung ta, ta liền phá đất, người trong thiên hạ không dung ta, ta liền rửa máu chúng sinh, vậy chính là ma quỷ…”
Ký ức trong đầu khiến Dương Hạo chấn động. Thế gian không phân chính tà, nhưng lại không dung thứ cho quỷ. Cậu nghe ra được sự bất lực trong giọng điệu đó, còn cả sự bá đạo trong từng câu chữ, rửa máu chúng sinh, đây là đẳng cấp gì chứ?
“Phá hủy chính đạo tu hành, tôi tự khắc sẽ biến thành ma”, trong lòng khẽ lay động, Dương Hạo bắt đầu luyện tập tàn thiên Ma Vương.
Mười hai mạch phàm linh, theo như tàn thiên Ma Vương nói, liền mạch một lần, mười hai mạch thông khí mà sinh, đây chính là con đường tu hành mạnh nhất.
Điều khiến Dương Hàn sửng sốt là phương pháp tu hành được dạy trong tàn thiên Ma Vương thực sự có thể trực tiếp kết nối mười hai mạch thành một mạch, được gọi là một mạch của ma.
Tuy rằng tu vi trước đây của cậu đã đạt đến cấp độ mười hai mạch phàm linh, nhưng mười hai mạch là mười hai mạch, không thể dung hợp thành một được. Nhưng tàn thiên Ma Vương lại nói với cậu rằng, khi dung hợp thành một thì sẽ càng mạnh hơn.
“Tàn thiên Ma Vương, bộ linh pháp thứ nhất, bộ đạo pháp thứ hai, bộ tâm cảnh thứ ba, bộ pháp tắc thứ năm. Chỉ riêng bộ thứ nhất thôi cũng đủ khiến người ta chấn động!”, Dương Hạo lại một lần kinh ngạc.
Phần mà cậu có được của tàn thiên Ma Vương chỉ là bộ đầu tiên. Nếu như có được ba bộ còn lại, cậu không biết rằng nó sẽ kinh người đến mức nào?
“Vù!”, linh khí đất trời xung quanh được hút ra, sau đó cơ thể Dương Hạo đột nhiên bắt đầu thu nạp năng lượng, chỗ ngồi xuất hiện một luồng lưu khí đục mờ ảo.
Lưu khí dần trở nên trong hơn, cuối cùng hình thành một đám mây màu trắng sữa, sau đó mười hai mạch trong cơ thể bắt đầu rung động, bắt đầu hấp thu ánh màu trắng sữa của đan điền.
“Bùm!”, chỉ trong nửa canh giờ, đột nhiên toàn thân chấn động, trên mặt Dương Hạo lộ ra nụ cười, trong lòng vô cùng hưng phấn.
“Chỉ mới nửa canh giờ, mạch đầu tiên đã thành, khôi phục tu vi mạch thứ nhất. Nhanh quá, tốc độ của tàn thiên Ma Vương này thực sự quá đáng sợ”, trong lòng vui muốn điên, sau đó cậu tiếp tục tu hành mạch thứ hai.
“Bùm!”, hai tiếng sau, mạch thứ hai lập tức chấn động, sau đó một tầng ánh sáng tỏa ra từ người Dương Hạo.
“Mạch thứ hai xong, tiếp tục mạch thứ ba!”
Ngay khi Dương Hạo đang vui mừng không xiết, nhà họ Dương cũng bắt đầu có động tĩnh. Hành động lần này của nhà họ Dương, quả thực khiến người ta đứng ngồi không yên.
“Giết!”, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đêm đen, trên cổ họng hai đệ tử nhà họ Du xuất hiện một vết máu mỏng, cơ thể ngã xuống đất, trong màn đêm mịt mờ, một bóng đen biến mất trên con phố dài.
“Xẹt! Xẹt!”, ở phía Bắc thành Thanh Viễn, trong địa phận của nhà họ Du, hai đệ tử khác của nhà họ Du lại ngã xuống vũng máu, cổ họng bị cắt bằng một con dao, chết không nhắm mắt.
Lần lượt chỉ trong vài giờ, bảy mươi hai đệ tử của nhà họ Du đã chết, trong đó có hai con cháu trực hệ.
Cuộc tàn sát vẫn chưa dừng lại, cơn tức giận của ba trưởng lão nhà họ Dương trực tiếp đẩy nhà họ Du vào hỗn loạn. Nhà họ Du rất mạnh, nhưng đối mặt với hành động tập kích bất ngờ này của nhà họ Dương thì trở tay không kịp.
Lấy đá trọi trứng, nhà họ Dương cho dù có sứt đầu mẻ trán, cho dù vỡ đầu cũng phải lấy nửa cái mạng của đối thủ để chôn cùng.
Cuộc tàn sát vẫn chưa kết thúc cho đến khi nhà họ Du triệu hồi tất cả các đệ tử về địa bản của họ. Cho đến lúc này, nhà họ Du đã chết gần hai trăm đệ tử rồi.
Không một tiếng động, chỉ có mùi máu tanh nhàn nhạt cuốn theo gió trong thành Thanh Viễn. Nhưng khiến người ta bất ngờ là nhà họ Du không hề liên tiếng về chuyện này. Còn nhà họ Dương cũng không nói bất kỳ lời nào.
Sát khí dừng lại, mọi chuyện trở lại bình thường. Trong nhà họ Dương, ba ông lão cùng với bốn anh em Dương Giang đang đứng cách căn phòng của Dương Hạo một khoảng, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ầm!”, lại là một luồng linh khí mãnh liệt, bộc phát ra từ chính căn phòng của Dương Hạo.
“Ực!”, Dương Minh Huy nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Dương Hải, người nhỏ tuổi nhất trong bốn huynh đệ, hoài nghi nói: “Lão gia, đây có phải lần thứ tư xung mạch không? Không thể nào! Không có lý nào mà lại có được tốc độ kinh hoàng như vậy được!”
“Im đi!”, Dương Minh Huy gầm lên một tiếng, sau đó tát thẳng vào mặt Dương Hải một cái, người này đáng thương thật, bị tát hai cái trong một ngày.
Lão gia quay đầu lại, nghiêm mặt nói: “Nhanh không tốt à? Đám người khốn kiếp các ngươi nếu như dám làm phiền Dương Hạo, ta lột da các ngươi”.
Lão gia tức giận, bốn anh em nhà họ Dương lập tức câm nín, Dương Hải thì vô cùng ấm ức, suýt chút nữa bị bật khóc.
Bình minh đến.
Trong phòng, Dương Hạo nở nụ cười, đã là mạch thứ tám, chỉ trong một ngày đã luyện được bảy mạch của mười hai mạch phàm linh, nói ra e là chẳng có ai tin.
Đứng dậy vận động xương cốt, nụ cười trên mặt Dương Hạo càng tươi.
“Muốn luyện mạch thứ tám, chỉ dựa vào hấp thụ linh khí đất trời thì không đủ, buộc phải hấp thụ dược lực của mấy viên đan dược mới được”, cậu nói, chuẩn bị rời khỏi căn phòng.
Cảm nhận được Dương Hạo sắp đi ra, trên mặt Dương Minh Huy lộ ra vẻ trầm ngâm, sau đó liền vẫy tay với những người phía sau.
Lão nói: “Nên làm gì thì làm đi, Dương Hạo không nói, các người cũng không được hỏi nhiều. Ai dám nhiều lời, ông đây đánh chết các ngươi”.
Tình huống của Dương Hạo quả thực có chút kỳ lạ, mặc dù chuyện này trong lòng người nhà họ Dương đều thấy rất khó hiểu, nhưng không ai dám hỏi cả.
Khi Dương Hạo đi ra ngoài, bên ngoài đã không một bóng người. Dưới sự uy hiếp của ba ông lão, bao gồm cả Dương Giang cũng không dám phản đối.
Chương 5: Xung đột
Tu vi quay trở lại mạch thứ bảy phàm linh, Dương Hạo bước nhanh ra khỏi phủ đệ, mấy đôi mắt âm thầm nhìn theo bóng cậu ra khỏi cửa, nhưng không ai tới ngăn cản.
Trên người Dương Hạo lúc này tỏa ra một luồng khí tức rất lạ.
Rõ ràng là tu vi của linh khí mạch thứ bảy, nhưng không ai có thể cảm nhận được linh khí trên người cậu. Tu vi của cậu hoàn toàn bị một luồng chân khí cô lập, không tìm thấy dấu vết.
Đây là một hiệu quả khác của tàn thiên Ma Vương, đó chính là che giấu. Loại che giấu này không phải là tu vi ẩn thân bình thường, cho dù là tu giả có tu vi cao hơn cậu mấy cảnh giới, đạt tới Kim Linh Cảnh cũng không thể do thám được, trừ khi đạt tới Tiên Thiên Cảnh, nếu không thể nhìn thấu được tu vi thực sự của cậu.
Học viện Linh Không, nằm trong trung tâm thành Thanh Viễn.
Ở thành Thanh Viễn, nhà họ Du, nhà họ Dương, nhà họ Triệu là ba trụ cột. Nhưng có một thế lực khác mà cả ba đại gia tộc đều không dám coi thường, đó chính là học viện Linh Không.
Ở thành Thanh Viễn, không có thế lực nào là bá chủ cả. Nói cách khác, học viện Linh Không là thế lực kiểm soát thực sự của thành Thanh Viễn. Học viện Linh Không, dường như đã tập hợp toàn bộ những tu giả ưu tú nhất của thành Thanh Viễn. Trong số đó mấy chục cường giả đạt Kim Linh Cảnh, đáng sợ hơn so với nhà họ Du nhiều.
Chính vì vậy mà sau khi nhà họ Dương mời người của học viện Linh Không tới, nhà họ Du mặc dù bị tấn công và giết chết hơn một trăm đệ tử cũng không dám hó hé gì.
Đôi bên đều biết rõ, vì vậy mới ngừng công kích.
Sau khi được cứu sống từ cõi chết, quay trở lại cánh cổng rộng lớn của học viện Linh Không, Dương Hạo không khỏi thở dài trong lòng.
“Không chết nhưng lại trở thành ma. Cho dù phía sau nhà họ Du là ai, dám ra tay với ta, ta sẽ khiến các người chết không toàn thây”, một sự tức giận dâng lên trong lòng, lập tức khiến cho mấy đệ tử của học viện Linh Không đi ngang qua người Dương Hạo cảm thấy sợ hãi, vội tránh xa.
“Dương Hạo!”, vừa bước vào cổng học viện Linh Không, một giọng nói ảm đạm vang lên, sau đó có ba bóng người đi về phía cậu.
Thấy ba người đi tới, trong mắt Dương Hạo lóe lên một tia lạnh lùng.
Các đệ tử đời thứ ba nhà họ Du, Du Kỵ, Du Đồng, Du Thần. Ba người này đều là con cháu trực hệ nhà họ Du, trong đó Du Kỵ dẫn đầu có tu vi mạnh nhất, ngang hàng với Dương Hạo trước đây, cũng đang ở đỉnh cao mười hai Phàm Linh Cảnh.
Cảm nhận được sát khí trên người ba người này, Dương Hạo khẽ lùi lại phía sau một bước, sau đó cơ thể hơi gồng lên, khí tức trên người mạnh mẽ như một con mãnh hổ.
Du Kỵ nhìn hành động của Dương Hạo, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, sau đó liếc nhìn Dương Hạo, nói: “Không ngờ rằng, đường đường là thiên tài số một nhà họ Dương, Dương Hạo, bây giờ đã biến thành phế vật, ngươi giả bộ giả tịch như vậy có tác dụng không?”
Trên mặt Dương Hạo cũng lộ ra một nụ cười, sau đó lắc đầu nói: “Có tác dụng không ngươi cứ thử rồi sẽ biết. Du Kỵ, cảnh cáo ngươi một câu, chó ngoan không chắn đường”.
“Ngươi”, Du Kỵ nổi giận, linh khí lập tức bộc phát.
Linh khí mười hai mạch trào dâng về phía mình, Dương Hạo lập tức cảm nhận được áp lực đang ập tới, sau đó cơ thể của cậu khẽ rung lên, phóng ra toàn bộ linh khí.
“Đại ca, không cần huynh ra tay, hôm nay đệ sẽ hạ thằng nhãi này để báo thù cho nhị đệ của đệ”, Du Thần ở phía sau Du Kỵ lạnh lùng nói, sau đó bước ra, một tay nắm lấy Dương Hạo.
Hôm qua, nhà họ Du chết không ít người, trong đó có vài người là con cháu trực hệ, và một trong số là em trai sinh đôi của Du Thần. Vì vậy hôm nay gặp được Dương Hạo, ba người nhà họ Du mới lập tức làm khó như vậy.
“Vù!”, cơ thể của Dương Hạo lùi về phía sau, dễ dàng tránh được bàn tay của Du Thần.
Sắc mặt Du Thần khẽ thay đổi, sau đó tức giận nói: “Chạy trốn? Ta xem ngươi có thể trốn được bao lâu, chết đi!”
Sau một tiếng gầm lớn, cánh tay phải của Du Thần đột nhiên bùng lên ánh sáng mãnh liệt, sau đó đấm về phía Dương Hạo, sóng khi lập tức bùng nổ.
“Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!”, bốn tiếng động lớn liên tiếp, cú đấm của Du Thần tạo thành một lực mạnh vô đối, sau đó tấn công về phía Dương Hạo.
“Mười linh kính?”, cảm nhận được cơn gió mãnh liệt đang lao về phía mình, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút ngứa ran.
Hai mắt nheo lại, sau đó lập tức mở ra, sát khí mãnh liệt, còn có hơi thở của ma vương không thể kiểm soát được bạo phát ra, tràn đầy hung ác.
“Mười linh kính? Du Thần, đệ mới tu luyện được bốn linh kính thôi, xem ta đây, năm linh!”, Dương Hạo gầm lên một tiếng, sau đó duỗi tay phải ra.
“Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!”, năm tiếng động lớn vang lên, linh khí trùng kích bộc phát ra năng lượng còn mạnh hơn cả Du Thần.
“Cái gì! Hắn vẫn còn tu vi? Sao có thể thế được? Vì sao vậy, chúng ta đều không thể cảm nhận được tu vi của hắn?”, Du Kỵ sau khi thấy Dương Hạo ra đòn, lập tức kinh ngạc thốt lên.
Kế hoạch của nhà họ Du, Du Kỵ có biết một chút.
Dương Hạo bị phế, vậy thì những con cháu nhà họ Du cũng không chết vô ích. Nhưng bây giờ, thực lực của Dương Hạo vẫn còn, vậy thì đám người đó của nhà họ Du chết uổng rồi.
“Du Thần, lui!”, cảm nhận được khí tức mãnh liệt trên người Dương Hạo, Du Kỵ không chút do dự, nắm lấy vai của Du Thần và kéo hắn ra đằng sau.
Sau đó hắn cũng tiến lên trước một bước, đồng thời tung ra cú đấm mười linh kính, vang lên năm tiếng nổ lớn lao vào nắm đấm của Dương Hạo.
“Bụp bụp!”, năng lượng của đôi bên đồng thời tỏa ra, linh khí mạnh mẽ lập tức tràn ra bốn xung quanh.
Lúc này, một đám người vây quanh bọn họ, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn Dương Hạo và ba anh em nhà họ Du.
Trong đêm đen, cậu bé dựa vào bia mộ thở hổn hển với khuôn mặt tái mét.
Trông cậu bé mới chỉ khoảng mười năm, mười sáu tuổi, hơi gầy, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn chút non nớt, trên khóe miệng có một vết máu, ánh mắt cậu ấy nhìn xung quanh một cách sắc bén.
“Khụ khụ!”, cùng với tiếng ho khàn, hai ngụm máu trào ra từ trong miệng, nhuộm đỏ phần áo đen trên ngực.
Ngay khi cậu bé loạng choạng đứng dậy và định bỏ chạy lần nữa thì đột nhiên vài thân hình lướt tới theo làn gió cản đường cậu bé lại.
“Các người rốt cuộc là ai?”, Dương Hạo sắc mặt tái nhợt, cơ thể không ngừng run rẩy, cậu nhìn bốn người mặc đồ đen trước mặt, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Dương Hạo không biết mình đã đắc tội gì với những người này, nhưng có một điều cậu biết rõ, đó là những người này tới đây là để giết cậu.
Bốn tu giả mặc đồ đen này ánh mắt đều mang theo sự lạnh lẽo. Người đứng đầu đằng đằng sát khí, cười khẩy nói với Dương Hạo: “Bọn ta tới để lấy mạng ngươi”.
“Vì sao vậy?”, Dương Hạo nghiến răng, một ngụm máu khác trào ra từ miệng, sau đó chống hai tay vào chiếc mộ đằng sau, cố gắng chống đỡ cơ thể.
Khu vực này là một nghĩa địa hỗn loạn, nơi chôn cất nhiều người chết. Ban ngày còn không có ai, chứ đừng nói đến ban đêm.
Khi Dương Hạo lựa chọn chôn cất ông nội ở đây, cậu hi vọng rằng sau khi qua đời ông sẽ không bị quấy rầy nữa, không ngờ đây lại là nguyên nhân dẫn đến cái chết của cậu.
Thủ lĩnh áo đen cười gằn với Dương Hạo, sau đó trong mắt lóe lên một tia khát máu.
“Ngươi nhiều lời quá rồi đấy, hơn nữa ta cực ghét nghe giọng của ngươi, vì vậy ngươi có thể chết rồi”, lời nói tàn nhẫn lạnh lùng trực tiếp kết án tử hình Dương Hạo.
“Xoẹt!”, sau đó một ánh dao lóe lên, một con dao găm đâm thẳng vào tim của Dương Hạo.
Hai mắt trợn trừng, Dương Hạo chết không nhắm mắt ngã xuống đất. Trong lúc ý thức đang dần mơ hồ, cậu nghe mang máng được thủ lĩnh áo đen nói.
“Nhà họ Triệu đã thuộc về nhà họ Du ta, nhà họ Dương hồ đồ ngu xuẩn, ngày diệt vong không còn xa nữa đâu, Dương Hạo, ngươi là người đầu tiên”.
Ý thức rời khỏi thể xác, cuối cùng Dương Hạo biến thành một cái xác không hồn, trong nghĩa địa lạnh lẽo, lại thêm một cái xác băng giá.
Nhưng có một điểm khiến Dương Hạo không thể tin được.
Thân xác của Dương Hạo đã lạnh, nhưng hai mắt vẫn mở to, trong con ngươi vẫn còn hiện rõ vẻ sợ hãi và kinh ngạc.
“Rì rì…”
Máu vẫn tiếp tục chảy ra rồi thấm vào đất, sau đó bùng lên ánh sáng màu đỏ như máu trên bia mộ to lớn.
“Ha ha, Lão Ma ta đã đợi ở đây hơn ba nghìn năm, cuối cùng cũng đợi được rồi”, một giọng nói đột nhiên truyền tới ý thức của Dương Hạo.
“Tôi chết rồi? Không đúng, tôi vẫn chưa chết. Nhưng mà, quả thực vừa nãy tôi đã chết rồi mà”, ý thức của Dương Hạo đã quay lại, nhưng cậu không thể giải thích được tình hình hiện tại.
Là sống hay chết, cậu không thể biết rõ được. Giọng nói vừa rồi vang lên trong đầu khiến cậu chấn động một lúc, cậu muốn mở miệng hỏi rốt cuộc là ai, nhưng lại không thể làm được.
“Ha ha! Cậu nhóc, cậu không cần nói gì cả, không cần làm gì cả. Những thứ mà Lão Ma ta dạy cho cậu, tuyệt đối đừng tiết lộ ra ngoài. Hôm nay coi như cậu có duyên, đợi sau khi cậu bình phục rồi, muốn gọi sư tôn thì gọi sư tôn, gọi ta là Lão Ma cũng được”.
Dương Hạo vừa nghĩ tới đây, giọng nói lại vang lên, sau đó một luồng khí tức mạnh mẽ bao trùm cả cơ thể cậu.
Những tia sáng màu máu nở rộ, những luồng năng lượng vô cùng tinh khiết liên tục tuôn trào ra từ bia mộ, sau đó từng đợt năng lượng nhanh chóng thâm nhập vào cơ thể Dương Hạo.
Nguồn năng lượng này chứa đầy máu, đầy hung tợn và độc ác.
Hơi thở của ma, độc ác vô biên, khiến người ta sợ hãi, khiến người ta sởn gai ốc.
Kinh mạch bị tổn thương của Dương Hạo không ngừng được hồi phục, vết thương chí mạng trên tim cũng bắt đầu phục hồi một cách thần kỳ. Ánh sáng màu đỏ máu như thể một cái kén tằm kỳ diệu, Dương Hạo được hồi sinh trong đó.
Trong lúc Dương Hạo đang rơi vào ánh sáng màu máu vô tận, phủ đệ của nhà họ Dương ở phía Nam thành Thanh Viễn đang lâm vào tình trạng hỗn loạn.
Ông cụ Dương Minh Huy nhà họ Dương nổi giận.
“Tìm! Tiếp tục tìm cho ta, nhất định phải tìm thấy Dương Hạo!”, trong đại sảnh, ông lão râu dài ngồi chính diện đang tức giận gầm lên với đám người trung niên phía dưới.
“Lão gia, chúng tôi đã tìm kiếm khắp mọi nơi rồi, nhưng thằng nhóc Dương Hạo như thể bốc hơi vậy”, một người trung niên dè dặt nói.
“Hừ!”, ông lão ngồi chính giữa sau khi nghe thấy lời này, hai mắt khẽ híp lại, sau đó thân hình lóe lên, cùng với khí thế cuồng bạo, lập tức xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên.
Ông lão vung tay lên, lòng bàn tay như quạt đập thẳng vào mặt người đàn ông trung niên: “Bốp!”
Sau một cú tát trời giáng vào mặt, thân hình người đàn ông trung niên bị hất sang một bên, lảo đảo đụng vào những người anh em bên cạnh.
Hai mắt như chuông đồng, ông lão chỉ vào mặt đám người trung niên rồi gầm lên: “Ông đây không quan tâm các người nói gì, nếu như trước khi trời sáng hôm nay không nhìn thấy Dương Hạo, ông đây sẽ chặt chân mấy người”.
Đối mặt với cơn thịnh nộ của ông lão, bốn anh em nhà họ Dương khẽ run lên, trên mặt nhanh chóng hiện ra một tia sợ hãi, dìu Dương Hải vừa bị tát lên, bốn người vội vàng chuồn mất.
Bọn họ biết rằng, trước cơn thịnh nộ của ông lão, hoàn toàn không thể nói lý được.
Nếu như chần chừ thêm một chút nữa, cái tát in trên mặt Dương Hải nhất định sẽ hiện lên trên mặt từng người, thậm chí còn có thể nặng hơn.
“Lão đại, huynh hơi nóng rồi thì phải?”, Dương Minh Quang ngồi ở bên phải đứng lên nói.
Ngoài ra Dương Minh Diệp ngồi bên trái cũng gật đầu: “Lão đại, lâu rồi đệ mới thấy huynh tức giận như vậy. Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Ba ông lão, gương mặt khá giống nhau, thân hình cao lớn, hơn nữa rất cường tráng, đặc biệt là Dương Minh Diệp, cả người toát ra khí tức mạnh mẽ, mặc dù tuổi đã cao nhưng bước đi vững chãi, khí thế bức người.
“Các đệ không hiểu đâu”, Dương Minh Huy khẽ thở dài, trấn tĩnh lại, nói: “Bên phía Dương Chí có tin tức, dường như nhà họ Du đang có động tĩnh gì đó. Huynh không sợ đám người đó quang minh chính đại đánh tới, chỉ sợ chúng giở trò bẩn thỉu”.
Nghe thấy lời của ông ấy, vẻ mặt của Dương Minh Diệp và Dương Minh Quang đều trở nên nghiêm trọng.
Dương Chí là quân cờ bí mật mà nhà họ Dương gài vào nhà họ Du, nếu tin tức gửi về là chính xác thì việc Dương Hạo ra ngoài một mình lúc nửa đêm quả thực rất nguy hiểm.
Chương 2: Chết đi sống lại
Màn đêm dần trôi qua, trong nhà họ Dương không chỉ có mình Dương Minh Huy tức giận nữa, đến cả Dương Minh Diệp và Dương Minh Quang cũng vậy, nhưng bốn anh em Tứ Hải vẫn không tìm thấy cậu bé.
Hừng đông, một tia nắng ban mai chiếu rọi mặt đất.
Trong số các ngôi mộ, một bóng người rất dễ thấy.
Ánh sáng màu máu đã tiêu tán, Dương Hạo dựa vào bia mộ phía sau, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu chợt lóe lên những ký ức kinh ngạc.
“Tàn thiên Ma Vương? Đây chỉ là tàn thiên mà uy lực lại đáng sợ như vậy!”, trong lòng Dương Hạo vô cùng chấn động, lần này cuối cùng cậu cũng biết người đã truyền cho mình những ký ức này rốt cuộc là người như thế nào.
Ngôi mộ phía sau chôn cất một ma đạo cường giả. Nghe khẩu khí của người đó, có vẻ như hồi đó ông ấy từng là một nhân vật bất khả chiến bại thực sự.
“Tôi không biết ông tên là gì, nhưng hôm nay có ơn nghĩa truyền dạy, Dương Hạo tôi nhất định sẽ báo đáp, sau này tôi sẽ tìm dấu vết của ông, giúp ông hoàn thành chấp niệm của mình”, khẽ thở dài trong lòng, sau đó Dương Hạo quỳ xuống vái lạy về phía ngôi mộ to lớn kia ba cái.
Dương Hạo lúc này không có chút thương tích nào cả, cơ thể cũng cường tráng hơn trước kia, khí thế trên người cũng mạnh mẽ hơn.
Lúc Dương Hạo quỳ xuống, trên lông mày xuất hiện một tia sáng đen, nhưng tia sáng này biến mất trong nháy mắt, đến bản thân cậu cũng không nhận ra.
Kế thừa tu luyện của ma đạo, cơ thể được tiếp nhận năng lượng huyết sắc, bây giờ Dương Hạo tràn đầy hơi thở của ma.
Nhưng những thứ này không nhằm nhò gì, thứ gọi là ma đều là do con người nói ra, chỉ cần bản thân đủ mạnh, ma thì có sao?
Từ giờ phút này, Dương Hạo đã thề với lòng rằng sẽ không bao giờ để bản thân chết thêm lần nào nữa. Cảm giác tuyệt vọng và bất lực đó thực sự rất khó chịu.
Sau khi làm quen với cơ thể của mình, Dương Hạo phát hiện ra bây giờ cậu không có chút tu vi nào. Mười hai mạch khí phàm linh nguyên tiên trong cơ thể cậu đều đã biến mất, nhưng cho dù như vậy, các cơ và tĩnh mạch trong người cậu mạnh hơn trước gấp nhiều lần.
“Không còn tu vi nữa thì quay về luyện tập là được rồi”, Dương Hạo khẽ mỉm cười, tràn đầy tự tin.
Mười hai mạch phàm linh, Ngân Linh Cảnh, Tinh Linh Cảnh, Tiên Thiên Cảnh, thậm chí là Tử Phủ Cảnh, Dương Hạo lòng tin, dưới sự dẫn dắt của tàn thiên Ma Vương, việc tu luyện của cậu sẽ càng nhanh, thực lực cũng tăng lên gấp bội.
Cùng với khí tức hung tợn tràn đầy, Dương Hạo quay về nhà họ Dương, ngay khi cậu vừa đi tới cửa, một đám người đã chạy ra chào đón.
“Dương Hạo, cháu đi đâu vậy? Có biết ba ông già chúng ta lo lắng cho cháu thế nào không?”, người còn chưa xuất hiện đã nghe thấy tiếng gầm đầy tức giận của Dương Minh Huy.
Nhưng khi lão đi tới trước mặt Dương Hạo, cảm nhận được linh khí trống rỗng trên người cậu, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Linh khí của cháu…”, vừa nói được một nửa, nhìn thấy những vết máu đông trên người Dương Hạo, Dương Minh Huy như bị nghẹt thở.
Sau đó lão nói bằng giọng điệu vô cùng u ám: “Dương Hạo, nói cho ông nội biết, là ai đã ra tay với cháu?”
Bất cứ ai quen với tính cách của Dương Minh Huy đều biết rõ, ông cụ nhà họ Dương lần này đã phẫn nộ thực sự, trong giọng nói của lão tràn đầy sát khí.
Dương Hạo không nói gì, thực ra cho dù có nói cũng không có tác dụng gì. Nhà họ Dương đối với nhà họ Du, hoàn toàn không phải đối thủ. Sở dĩ nhà họ Dương có thể tồn tại được đến bây giờ đều là nhờ bức tranh đó.
“Chết tiệt”, sau khi trầm mặc một hồi, Dương Minh Huy hét lên: “Dương Hà, mau tới học viện Linh Không gọi người cho ta. Mẹ kiếp, lần này ông đây liều mạng. Cùng lắm thì đưa bức tranh đó cho học viện Linh Không, ta muốn xem xem, ai dám động vào nhà họ Dương ta!”
“Vâng!”, Dương Hà nhận lệnh, nhanh chóng tới học viện Linh Không.
Cả nhà họ Dương đều là kẻ điên, chỉ cần chọc điên nhà họ Dương, những kẻ điên này sẽ liều mạng trả thù, quyết không thôi.
Chương 3: Mất hết tu vi
“Rầm!”, một tiếng động lớn vang lên, một bóng người mặc đồ đen bị đánh bay lên không trung rồi rơi xuống đất cách đó mấy mét rồi nôn ra mấy ngụm máu.
Người ra tay là một thanh niên trẻ tuổi, nhìn bề ngoài chưa tới mười tám tuổi nhưng ánh mắt tràn đầy sát khí khiến cho những tu giả mặc áo đen trước mặt khẽ run lên.
“Phế vật”, thanh niên trẻ tuổi đó tức giận mắng, sau đó chỉ vào tu giả đang nằm trên mặt đất nói: “Không phải ngươi nói đã giết chết Dương Hạo rồi sao? Vì sao thằng nhãi đó bây giờ vẫn có thể quay về nhà họ Dương. Bây giờ nhà họ Dương đã có chuẩn bị, mời ba vị tu giả Kim Linh Cảnh của học viện Linh Không tới, ta đã mất đi thời cơ thích hợp nhất, đám các ngươi đúng là một lũ ngu”.
Nói đến đoạn cuối, thanh niên đó không kìm được nữa, khí tức khắp người tăng vọt, ánh mắt lóe lên tia sáng vàng, khí thế áp bức mấy tu giả áo đen.
“Công tử tha mạng”, một tu giả vội vàng quỳ xuống, sau đó run rẩy nói: “Công tử, đại ca quả thực đã dùng kiếm đâm trúng tim của tên Dương Hạo đó, chúng tôi đều xác nhận hắn chết rồi mới rời đi”.
“Hừ!”, chàng thanh niên hừ lạnh một tiếng, từ từ thu lại khí lực.
Hắn liếc nhìn bốn tu giả áo đen, sự hung hãn trong mắt cũng từ từ tan biến.
Bốn người này là thuộc hạ đắc lực nhất của hắn, đã làm không ít chuyện cho hắn, tác phong làm việc cũng rất tàn nhẫn, luôn khiến hắn rất yên tâm. Lần này xuất hiện ngoại lệ, có thể không phải trách nhiệm của họ.
“Đứng dậy hết đi!”. Chàng thanh niên vung tay lên, sau đó xoay người, chậm rãi nói: “Các ngươi tạm thời biến mất một khoảng thời gian, khi nào cần dùng các ngươi ta sẽ thông báo”.
Nói xong hắn ném một viên thuốc tới trước mặt tu giả áo đen bị hắn làm trọng thương, nói: “Dưỡng thương cho tốt, lần sau linh hoạt hơn cho ta”.
“Đa tạ công tử”, bốn người như được sống lại, vội vàng rời khỏi căn phòng.
Sau khi bốn người họ rời đi, trên mặt chàng thanh niên kia lộ ra một tia giễu cợt, sau đó nói: “Bản đồ cung Tinh Thạch đó sớm muộn cũng sẽ thuộc về La Vân ta thôi, ai cũng đừng hòng lấy được, hừ! Học viện Linh Không, vậy thì sao? Đợi người của bổn công tử tới, các ngươi chỉ có thể cung kính giao đồ ra cho ta mà thôi”.
Phủ đệ nhà họ Dương, Dương Hạo đã quay trở lại nhà họ Dương được hơn nửa ngày rồi.
Trong đại sảnh nhà họ Dương, Dương Hạo đã thay bộ đồ đầy máu, sau đó đứng giữa đại sảnh.
Trên vị trí ghế chính không chỉ có ba người Dương Minh Huy ngồi mà còn có hai ông lão lạ mặt, hai ông lão này nhìn Dương Hạo bằng ánh mắt tiếc nuối.
Dương Hạo cũng là đệ tử của học viện Linh Không, thiên phú khá tốt, được coi là khá lợi hại trong số các đệ tử nội môn, không ngờ hôm nay cậu nhóc này đã bị phế.
Nhưng điều khiến ba ông lão nhà họ Dương càng thêm tức giận là Dương Hạo không hé răng nửa lời về chuyện xảy ra tối qua, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm, điều này khiến cho ba ông lão muốn bổ não đứa nhỏ này ra, xem xem trong đầu cậu có phải là đậu phụ hay không.
“Dương Hạo, nói đi, rốt cuộc ai đã làm cháu bị thương?”
“Dương Hạo, chỉ cần cháu nói ra, chúng ta sẽ làm chủ cho cháu”.
“Nếu cháu đã không trả lời, vậy cháu nói cho ta biết tối qua cháu đã đi đâu?”
“Dương Hạo…”
Ba ông lão không ngừng tra hỏi, nhưng Dương Hạo vẫn không trả lời một câu nào. Nói đến cuối cùng, cậu nhóc này trực tiếp nhắm mắt lại.
Ba ông lão vô cùng tức giận, nhưng với Dương Hạo hiện tại, bọn họ không thể ra tay dạy bảo được.
Thực chất ba ông lão hoàn toàn không biết nỗi lo lắng trong lòng Dương Hạo.
Nói ra thì sao chứ? Để nhà họ Dương đi đối đầu với nhà họ Du, còn có cường giả phía sau nhà họ Du nữa?
“Thôi bỏ đi. Minh Huy huynh, các huynh đừng hỏi nữa, Dương Hạo đã không muốn nói, vậy thì để nó đi nghỉ ngơi đi! Tôi thấy nó có thể là đã bị sợ hãi rồi, đợi hai ngày nữa, có thể nó sẽ tự mình nói ra thôi”.
Trước sự thuyết phục của ông lão của học viện Linh Không, ba huynh đệ Dương Minh Huy chỉ đành bỏ đi, sau đó phất tay, bảo Dương Hạo rời khỏi đại sảnh.
Sau khi Dương Hạo rời khỏi đại sảnh, đi thẳng về tiểu viện của mình, nhưng đúng lúc này, phía sau có bốn bóng người đi theo, chính là phụ thân và ba thúc phục của cậu, Dương Giang, Dương Hà, Dương Hồ, Dương Hải.
“Thằng nhóc thối, đứng lại cho ta!”, người lên tiếng chính là Dương Giang, phụ thân của Dương Hạo.
Lúc này, trên mặt Dương Giang lộ ra vẻ đau khổ. Đối mặt với sự thờ ở của Dương Hạo, ông ấy hận không thể đánh cho cậu một trận. Thằng nhóc thối này, làm sao có thể không quan tâm vậy được?
Tu vi đấy! Nếu không còn tu vi nữa, vậy thì sống trên đời này còn có tác dụng gì?
“Các ngươi cút hết cho ta, ai cho các ngươi đi?”
Khi Dương Hạo vừa đứng lại, chuẩn bị đối mặt với sự tra hỏi của phụ thân và ba vị thúc phụ, một tiếng gầm vang lên, bốn bóng người lập tức chạy về phía sau nhanh như chớp, sợ rằng chạy chậm sẽ bị đánh.
Sân của Dương Hạo không lớn, mang lại cho người ta một cảm giác yên bình, nằm ở nơi sâu nhất của phủ Dương, thường ngày ngoại trừ phụ thân của cậu thì có rất ít người tới đây.
Chương 4: Mạch thứ bảy
Sau khi quay về căn phòng của mình, cậu cởi giày ra, ngồi khoanh chân.
Một ký ức vụt qua tâm trí cậu.
“Thế nào là ma quỷ? Trời đất không dung, chi bằng xé trời tự lập. Trời không dung ta, ta liền diệt trời, đất không dung ta, ta liền phá đất, người trong thiên hạ không dung ta, ta liền rửa máu chúng sinh, vậy chính là ma quỷ…”
Ký ức trong đầu khiến Dương Hạo chấn động. Thế gian không phân chính tà, nhưng lại không dung thứ cho quỷ. Cậu nghe ra được sự bất lực trong giọng điệu đó, còn cả sự bá đạo trong từng câu chữ, rửa máu chúng sinh, đây là đẳng cấp gì chứ?
“Phá hủy chính đạo tu hành, tôi tự khắc sẽ biến thành ma”, trong lòng khẽ lay động, Dương Hạo bắt đầu luyện tập tàn thiên Ma Vương.
Mười hai mạch phàm linh, theo như tàn thiên Ma Vương nói, liền mạch một lần, mười hai mạch thông khí mà sinh, đây chính là con đường tu hành mạnh nhất.
Điều khiến Dương Hàn sửng sốt là phương pháp tu hành được dạy trong tàn thiên Ma Vương thực sự có thể trực tiếp kết nối mười hai mạch thành một mạch, được gọi là một mạch của ma.
Tuy rằng tu vi trước đây của cậu đã đạt đến cấp độ mười hai mạch phàm linh, nhưng mười hai mạch là mười hai mạch, không thể dung hợp thành một được. Nhưng tàn thiên Ma Vương lại nói với cậu rằng, khi dung hợp thành một thì sẽ càng mạnh hơn.
“Tàn thiên Ma Vương, bộ linh pháp thứ nhất, bộ đạo pháp thứ hai, bộ tâm cảnh thứ ba, bộ pháp tắc thứ năm. Chỉ riêng bộ thứ nhất thôi cũng đủ khiến người ta chấn động!”, Dương Hạo lại một lần kinh ngạc.
Phần mà cậu có được của tàn thiên Ma Vương chỉ là bộ đầu tiên. Nếu như có được ba bộ còn lại, cậu không biết rằng nó sẽ kinh người đến mức nào?
“Vù!”, linh khí đất trời xung quanh được hút ra, sau đó cơ thể Dương Hạo đột nhiên bắt đầu thu nạp năng lượng, chỗ ngồi xuất hiện một luồng lưu khí đục mờ ảo.
Lưu khí dần trở nên trong hơn, cuối cùng hình thành một đám mây màu trắng sữa, sau đó mười hai mạch trong cơ thể bắt đầu rung động, bắt đầu hấp thu ánh màu trắng sữa của đan điền.
“Bùm!”, chỉ trong nửa canh giờ, đột nhiên toàn thân chấn động, trên mặt Dương Hạo lộ ra nụ cười, trong lòng vô cùng hưng phấn.
“Chỉ mới nửa canh giờ, mạch đầu tiên đã thành, khôi phục tu vi mạch thứ nhất. Nhanh quá, tốc độ của tàn thiên Ma Vương này thực sự quá đáng sợ”, trong lòng vui muốn điên, sau đó cậu tiếp tục tu hành mạch thứ hai.
“Bùm!”, hai tiếng sau, mạch thứ hai lập tức chấn động, sau đó một tầng ánh sáng tỏa ra từ người Dương Hạo.
“Mạch thứ hai xong, tiếp tục mạch thứ ba!”
Ngay khi Dương Hạo đang vui mừng không xiết, nhà họ Dương cũng bắt đầu có động tĩnh. Hành động lần này của nhà họ Dương, quả thực khiến người ta đứng ngồi không yên.
“Giết!”, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đêm đen, trên cổ họng hai đệ tử nhà họ Du xuất hiện một vết máu mỏng, cơ thể ngã xuống đất, trong màn đêm mịt mờ, một bóng đen biến mất trên con phố dài.
“Xẹt! Xẹt!”, ở phía Bắc thành Thanh Viễn, trong địa phận của nhà họ Du, hai đệ tử khác của nhà họ Du lại ngã xuống vũng máu, cổ họng bị cắt bằng một con dao, chết không nhắm mắt.
Lần lượt chỉ trong vài giờ, bảy mươi hai đệ tử của nhà họ Du đã chết, trong đó có hai con cháu trực hệ.
Cuộc tàn sát vẫn chưa dừng lại, cơn tức giận của ba trưởng lão nhà họ Dương trực tiếp đẩy nhà họ Du vào hỗn loạn. Nhà họ Du rất mạnh, nhưng đối mặt với hành động tập kích bất ngờ này của nhà họ Dương thì trở tay không kịp.
Lấy đá trọi trứng, nhà họ Dương cho dù có sứt đầu mẻ trán, cho dù vỡ đầu cũng phải lấy nửa cái mạng của đối thủ để chôn cùng.
Cuộc tàn sát vẫn chưa kết thúc cho đến khi nhà họ Du triệu hồi tất cả các đệ tử về địa bản của họ. Cho đến lúc này, nhà họ Du đã chết gần hai trăm đệ tử rồi.
Không một tiếng động, chỉ có mùi máu tanh nhàn nhạt cuốn theo gió trong thành Thanh Viễn. Nhưng khiến người ta bất ngờ là nhà họ Du không hề liên tiếng về chuyện này. Còn nhà họ Dương cũng không nói bất kỳ lời nào.
Sát khí dừng lại, mọi chuyện trở lại bình thường. Trong nhà họ Dương, ba ông lão cùng với bốn anh em Dương Giang đang đứng cách căn phòng của Dương Hạo một khoảng, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ầm!”, lại là một luồng linh khí mãnh liệt, bộc phát ra từ chính căn phòng của Dương Hạo.
“Ực!”, Dương Minh Huy nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Dương Hải, người nhỏ tuổi nhất trong bốn huynh đệ, hoài nghi nói: “Lão gia, đây có phải lần thứ tư xung mạch không? Không thể nào! Không có lý nào mà lại có được tốc độ kinh hoàng như vậy được!”
“Im đi!”, Dương Minh Huy gầm lên một tiếng, sau đó tát thẳng vào mặt Dương Hải một cái, người này đáng thương thật, bị tát hai cái trong một ngày.
Lão gia quay đầu lại, nghiêm mặt nói: “Nhanh không tốt à? Đám người khốn kiếp các ngươi nếu như dám làm phiền Dương Hạo, ta lột da các ngươi”.
Lão gia tức giận, bốn anh em nhà họ Dương lập tức câm nín, Dương Hải thì vô cùng ấm ức, suýt chút nữa bị bật khóc.
Bình minh đến.
Trong phòng, Dương Hạo nở nụ cười, đã là mạch thứ tám, chỉ trong một ngày đã luyện được bảy mạch của mười hai mạch phàm linh, nói ra e là chẳng có ai tin.
Đứng dậy vận động xương cốt, nụ cười trên mặt Dương Hạo càng tươi.
“Muốn luyện mạch thứ tám, chỉ dựa vào hấp thụ linh khí đất trời thì không đủ, buộc phải hấp thụ dược lực của mấy viên đan dược mới được”, cậu nói, chuẩn bị rời khỏi căn phòng.
Cảm nhận được Dương Hạo sắp đi ra, trên mặt Dương Minh Huy lộ ra vẻ trầm ngâm, sau đó liền vẫy tay với những người phía sau.
Lão nói: “Nên làm gì thì làm đi, Dương Hạo không nói, các người cũng không được hỏi nhiều. Ai dám nhiều lời, ông đây đánh chết các ngươi”.
Tình huống của Dương Hạo quả thực có chút kỳ lạ, mặc dù chuyện này trong lòng người nhà họ Dương đều thấy rất khó hiểu, nhưng không ai dám hỏi cả.
Khi Dương Hạo đi ra ngoài, bên ngoài đã không một bóng người. Dưới sự uy hiếp của ba ông lão, bao gồm cả Dương Giang cũng không dám phản đối.
Chương 5: Xung đột
Tu vi quay trở lại mạch thứ bảy phàm linh, Dương Hạo bước nhanh ra khỏi phủ đệ, mấy đôi mắt âm thầm nhìn theo bóng cậu ra khỏi cửa, nhưng không ai tới ngăn cản.
Trên người Dương Hạo lúc này tỏa ra một luồng khí tức rất lạ.
Rõ ràng là tu vi của linh khí mạch thứ bảy, nhưng không ai có thể cảm nhận được linh khí trên người cậu. Tu vi của cậu hoàn toàn bị một luồng chân khí cô lập, không tìm thấy dấu vết.
Đây là một hiệu quả khác của tàn thiên Ma Vương, đó chính là che giấu. Loại che giấu này không phải là tu vi ẩn thân bình thường, cho dù là tu giả có tu vi cao hơn cậu mấy cảnh giới, đạt tới Kim Linh Cảnh cũng không thể do thám được, trừ khi đạt tới Tiên Thiên Cảnh, nếu không thể nhìn thấu được tu vi thực sự của cậu.
Học viện Linh Không, nằm trong trung tâm thành Thanh Viễn.
Ở thành Thanh Viễn, nhà họ Du, nhà họ Dương, nhà họ Triệu là ba trụ cột. Nhưng có một thế lực khác mà cả ba đại gia tộc đều không dám coi thường, đó chính là học viện Linh Không.
Ở thành Thanh Viễn, không có thế lực nào là bá chủ cả. Nói cách khác, học viện Linh Không là thế lực kiểm soát thực sự của thành Thanh Viễn. Học viện Linh Không, dường như đã tập hợp toàn bộ những tu giả ưu tú nhất của thành Thanh Viễn. Trong số đó mấy chục cường giả đạt Kim Linh Cảnh, đáng sợ hơn so với nhà họ Du nhiều.
Chính vì vậy mà sau khi nhà họ Dương mời người của học viện Linh Không tới, nhà họ Du mặc dù bị tấn công và giết chết hơn một trăm đệ tử cũng không dám hó hé gì.
Đôi bên đều biết rõ, vì vậy mới ngừng công kích.
Sau khi được cứu sống từ cõi chết, quay trở lại cánh cổng rộng lớn của học viện Linh Không, Dương Hạo không khỏi thở dài trong lòng.
“Không chết nhưng lại trở thành ma. Cho dù phía sau nhà họ Du là ai, dám ra tay với ta, ta sẽ khiến các người chết không toàn thây”, một sự tức giận dâng lên trong lòng, lập tức khiến cho mấy đệ tử của học viện Linh Không đi ngang qua người Dương Hạo cảm thấy sợ hãi, vội tránh xa.
“Dương Hạo!”, vừa bước vào cổng học viện Linh Không, một giọng nói ảm đạm vang lên, sau đó có ba bóng người đi về phía cậu.
Thấy ba người đi tới, trong mắt Dương Hạo lóe lên một tia lạnh lùng.
Các đệ tử đời thứ ba nhà họ Du, Du Kỵ, Du Đồng, Du Thần. Ba người này đều là con cháu trực hệ nhà họ Du, trong đó Du Kỵ dẫn đầu có tu vi mạnh nhất, ngang hàng với Dương Hạo trước đây, cũng đang ở đỉnh cao mười hai Phàm Linh Cảnh.
Cảm nhận được sát khí trên người ba người này, Dương Hạo khẽ lùi lại phía sau một bước, sau đó cơ thể hơi gồng lên, khí tức trên người mạnh mẽ như một con mãnh hổ.
Du Kỵ nhìn hành động của Dương Hạo, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, sau đó liếc nhìn Dương Hạo, nói: “Không ngờ rằng, đường đường là thiên tài số một nhà họ Dương, Dương Hạo, bây giờ đã biến thành phế vật, ngươi giả bộ giả tịch như vậy có tác dụng không?”
Trên mặt Dương Hạo cũng lộ ra một nụ cười, sau đó lắc đầu nói: “Có tác dụng không ngươi cứ thử rồi sẽ biết. Du Kỵ, cảnh cáo ngươi một câu, chó ngoan không chắn đường”.
“Ngươi”, Du Kỵ nổi giận, linh khí lập tức bộc phát.
Linh khí mười hai mạch trào dâng về phía mình, Dương Hạo lập tức cảm nhận được áp lực đang ập tới, sau đó cơ thể của cậu khẽ rung lên, phóng ra toàn bộ linh khí.
“Đại ca, không cần huynh ra tay, hôm nay đệ sẽ hạ thằng nhãi này để báo thù cho nhị đệ của đệ”, Du Thần ở phía sau Du Kỵ lạnh lùng nói, sau đó bước ra, một tay nắm lấy Dương Hạo.
Hôm qua, nhà họ Du chết không ít người, trong đó có vài người là con cháu trực hệ, và một trong số là em trai sinh đôi của Du Thần. Vì vậy hôm nay gặp được Dương Hạo, ba người nhà họ Du mới lập tức làm khó như vậy.
“Vù!”, cơ thể của Dương Hạo lùi về phía sau, dễ dàng tránh được bàn tay của Du Thần.
Sắc mặt Du Thần khẽ thay đổi, sau đó tức giận nói: “Chạy trốn? Ta xem ngươi có thể trốn được bao lâu, chết đi!”
Sau một tiếng gầm lớn, cánh tay phải của Du Thần đột nhiên bùng lên ánh sáng mãnh liệt, sau đó đấm về phía Dương Hạo, sóng khi lập tức bùng nổ.
“Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!”, bốn tiếng động lớn liên tiếp, cú đấm của Du Thần tạo thành một lực mạnh vô đối, sau đó tấn công về phía Dương Hạo.
“Mười linh kính?”, cảm nhận được cơn gió mãnh liệt đang lao về phía mình, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút ngứa ran.
Hai mắt nheo lại, sau đó lập tức mở ra, sát khí mãnh liệt, còn có hơi thở của ma vương không thể kiểm soát được bạo phát ra, tràn đầy hung ác.
“Mười linh kính? Du Thần, đệ mới tu luyện được bốn linh kính thôi, xem ta đây, năm linh!”, Dương Hạo gầm lên một tiếng, sau đó duỗi tay phải ra.
“Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!”, năm tiếng động lớn vang lên, linh khí trùng kích bộc phát ra năng lượng còn mạnh hơn cả Du Thần.
“Cái gì! Hắn vẫn còn tu vi? Sao có thể thế được? Vì sao vậy, chúng ta đều không thể cảm nhận được tu vi của hắn?”, Du Kỵ sau khi thấy Dương Hạo ra đòn, lập tức kinh ngạc thốt lên.
Kế hoạch của nhà họ Du, Du Kỵ có biết một chút.
Dương Hạo bị phế, vậy thì những con cháu nhà họ Du cũng không chết vô ích. Nhưng bây giờ, thực lực của Dương Hạo vẫn còn, vậy thì đám người đó của nhà họ Du chết uổng rồi.
“Du Thần, lui!”, cảm nhận được khí tức mãnh liệt trên người Dương Hạo, Du Kỵ không chút do dự, nắm lấy vai của Du Thần và kéo hắn ra đằng sau.
Sau đó hắn cũng tiến lên trước một bước, đồng thời tung ra cú đấm mười linh kính, vang lên năm tiếng nổ lớn lao vào nắm đấm của Dương Hạo.
“Bụp bụp!”, năng lượng của đôi bên đồng thời tỏa ra, linh khí mạnh mẽ lập tức tràn ra bốn xung quanh.
Lúc này, một đám người vây quanh bọn họ, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn Dương Hạo và ba anh em nhà họ Du.