Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 606 Dương Triển ta làm sao không biết được?”
“Huy Ánh, ngươi muốn chết phải không?”, Dương Hoắc gầm lên một tiếng, lực Kim chi đại đạo điên cuồng hội tụ trong lòng bàn tay.
Chỉ một chiêu, con cháu Dương Thị đã tổn thất hàng trăm người, cho dù cả tộc có ba vạn người cũng không thể chịu nổi sự mất mát nhanh chóng như vậy.
“Ha ha! Hôm nay ta tới, chính là để tìm chết”, khóe miệng Huy Ánh nhếch lên một nụ cười khẩy, hai tay lại vung ra, hai đạo Thiên Ấn lại tấn công Dương Hoắc.
“Đủ rồi!”, một tiếng trách mắng lạnh nhạt vang lên, hư ảnh lóe lên, hai chưởng ấn của Huy Ánh lập tức tan biến trong không khí.
“Soạt!”, Dương Triển ở giữa không trung, nhìn sự hỗn loạn của Dương Thị ở bên dưới, sắc mặt có chút khó coi.
Lão lạnh lùng liếc nhìn Huy Ánh, sau đó nhìn một bóng người phía sau ông ta, nói: “Xích Hiệt, ngươi đừng có trốn tránh nữa. Thân là Sư tổ tạo Thiên Ấn tông, ngươi làm như vậy không thấy mất mặt sao?”
“Ha ha!”, tiếng cười lớn vang lên, người đó đột nhiên ngẩng đầu, uy lực kinh người của Thiên Quân lập tức tràn ngập khu vực mấy vạn dặm, lao tới phía trước đám người Dương Thị.
“Dương Triển, không ngờ ngươi còn biết ta, còn biết ta là Xích Hiệt?”, lão ta nói một câu rồi bước lên một bước. Phía sau lão ta, Huy Ánh và hai Thiên Quân khác đều cung kính hành lễ.
Phải công nhận là Thiên Ấn tông quả thực có chút đáng thương. Ban đầu bọn chúng có tổng cộng mười tám vị Thiên Quân, tuy rằng không phải mạnh nhất ở thành Phiêu Tuyết Vương, nhưng cũng hung hãn hơn Dương Thị nhiều.
Nhưng khi bị Dương Hạo giết chết một Thiên Quân nhất trọng, sau đó lại chết một Thiên Quân tam trọng, còn có bốn Thiên Quân nhị trọng Ngụy Tử Kỳ. Mười lăm Thiên Quân gần như đều chết trong tay Dương Hạo.
Chỉ trong vài tháng chỉ còn lại ba Thiên Quân, bao gồm cả Huy Ánh.
Khi Xích Hiệt xuất quan biết được chuyện này, nổi trận lôi đình, trực tiếp dắt Huy Ánh đến hỏi tội Dương Thị. Lửa giận của lão ta tuyệt đối không thể dễ dàng tiêu tan vậy được.
“Xích Hiệt, chiến tướng thứ năm dưới trướng Đại Đế tam kiếp, Dương Triển ta làm sao không biết được?”, Dương Triển cười khẽ, giọng điệu bình thản.
“Dương Triển, Dương Thị ngươi giết chết mười lăm vị Thiên Quân của Thiên Ấn tông ta. Hôm nay chúng ta cùng tính chuyện này”, Xích Hiệt nói, chậm rãi tung ra một chưởng ấn.
“Xích Hiệt, ngươi thực sự muốn động thủ?”, Dương Triển cười nhạt nói: “Nếu đã vậy thì ta cũng không thể cản nổi ngươi. Tuy nhiên trước khi cản ngươi, ta muốn ngươi gặp một người đã”.
Chỉ một chiêu, con cháu Dương Thị đã tổn thất hàng trăm người, cho dù cả tộc có ba vạn người cũng không thể chịu nổi sự mất mát nhanh chóng như vậy.
“Ha ha! Hôm nay ta tới, chính là để tìm chết”, khóe miệng Huy Ánh nhếch lên một nụ cười khẩy, hai tay lại vung ra, hai đạo Thiên Ấn lại tấn công Dương Hoắc.
“Đủ rồi!”, một tiếng trách mắng lạnh nhạt vang lên, hư ảnh lóe lên, hai chưởng ấn của Huy Ánh lập tức tan biến trong không khí.
“Soạt!”, Dương Triển ở giữa không trung, nhìn sự hỗn loạn của Dương Thị ở bên dưới, sắc mặt có chút khó coi.
Lão lạnh lùng liếc nhìn Huy Ánh, sau đó nhìn một bóng người phía sau ông ta, nói: “Xích Hiệt, ngươi đừng có trốn tránh nữa. Thân là Sư tổ tạo Thiên Ấn tông, ngươi làm như vậy không thấy mất mặt sao?”
“Ha ha!”, tiếng cười lớn vang lên, người đó đột nhiên ngẩng đầu, uy lực kinh người của Thiên Quân lập tức tràn ngập khu vực mấy vạn dặm, lao tới phía trước đám người Dương Thị.
“Dương Triển, không ngờ ngươi còn biết ta, còn biết ta là Xích Hiệt?”, lão ta nói một câu rồi bước lên một bước. Phía sau lão ta, Huy Ánh và hai Thiên Quân khác đều cung kính hành lễ.
Phải công nhận là Thiên Ấn tông quả thực có chút đáng thương. Ban đầu bọn chúng có tổng cộng mười tám vị Thiên Quân, tuy rằng không phải mạnh nhất ở thành Phiêu Tuyết Vương, nhưng cũng hung hãn hơn Dương Thị nhiều.
Nhưng khi bị Dương Hạo giết chết một Thiên Quân nhất trọng, sau đó lại chết một Thiên Quân tam trọng, còn có bốn Thiên Quân nhị trọng Ngụy Tử Kỳ. Mười lăm Thiên Quân gần như đều chết trong tay Dương Hạo.
Chỉ trong vài tháng chỉ còn lại ba Thiên Quân, bao gồm cả Huy Ánh.
Khi Xích Hiệt xuất quan biết được chuyện này, nổi trận lôi đình, trực tiếp dắt Huy Ánh đến hỏi tội Dương Thị. Lửa giận của lão ta tuyệt đối không thể dễ dàng tiêu tan vậy được.
“Xích Hiệt, chiến tướng thứ năm dưới trướng Đại Đế tam kiếp, Dương Triển ta làm sao không biết được?”, Dương Triển cười khẽ, giọng điệu bình thản.
“Dương Triển, Dương Thị ngươi giết chết mười lăm vị Thiên Quân của Thiên Ấn tông ta. Hôm nay chúng ta cùng tính chuyện này”, Xích Hiệt nói, chậm rãi tung ra một chưởng ấn.
“Xích Hiệt, ngươi thực sự muốn động thủ?”, Dương Triển cười nhạt nói: “Nếu đã vậy thì ta cũng không thể cản nổi ngươi. Tuy nhiên trước khi cản ngươi, ta muốn ngươi gặp một người đã”.
Bình luận facebook