Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 579 “Không muốn!
Lắc đầu, Dương Khắc nói: "Nếu như ngươi trở về, vậy Dương Thị ta sẽ trở thành kẻ hèn nhát. Các ngươi, ai muốn làm kẻ hèn nhát?"
“Không muốn!”, mọi người hét lên.
Dương Hạo không khỏi khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: Hóa ra Dương Thị này cũng có tín ngưỡng của mình. Nói ra, sơn mạch thành Thanh Viễn của y cũng bị Dương Lực trấn áp. Nếu không, cũng có thể giống như họ.
“Vù!”, “Vù!”, đúng lúc này, một tiếng xé gió đột nhiên xuất hiện tứ phía, mười đạo thân ảnh lập tức xuất hiện ở hư không trước mặt.
"Ùng!”, ... sức mạnh và sức ép của Thiên Quân đại đạo đột nhiên bùng phát, trên khuôn mặt của các đệ tử trẻ tuổi của Dương Thị lộ ra vẻ hoảng hốt và sợ hãi.
Cảm nhận được sức mạnh và uy áp của đại đạo chi lực bên phía đối phương, sắc mặt của Dương Khắc cũng trở nên vô cùng khó coi. Lúc này, y mới nhận ra khoảng cách giữa mình và đối phương là quá lớn.
Mười vị Thiên Quân đối đầu với một trăm cảnh giới Linh Kiếp. Mặc dù số lượng người ít hơn gấp mười lần, nhưng nó chắc chắn sẽ là một cuộc thảm sát nếu họ thực sự ra tay.
“Tiền bối, ta là Dương Khắc của Dương Thị, ta không nghĩ chúng ta là kẻ địch của nhau”, Dương Khắc cung kính nói, trong lòng có chút mong chờ.
“Haha!”, trong số mười vị Thiên Quân, người đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc đồ đen mập lùn. Ông ta híp mắt cười, sau đó nói: "Dương Thị, thứ ta muốn tìm chính là các ngươi, ngươi nói xem chúng ta có phải là kẻ địch hay không?"
Dương Khắc nghe vậy thân thể run lên, trong mắt hiện lên một chút tuyệt vọng. Nếu biết đó là mười vị Thiên Quân, anh ta nhất định sẽ nghe lời người bên cạnh, xoay người quay về.
“Tiền bối, các ngươi không nghĩ lấy lớn hiếp nhỏ là quá đáng sao?”, không cam lòng, Dương Khắc lại lên tiếng.
"Haha! Chỉ cần chúng ta giết ngươi, ai mà biết được chúng ta đã ra tay?", một tên Thiên Quân áo trắng khác cũng không nhịn được cười ngạo mạn.
“Lục Vũ, đừng nói nhảm nữa, ra tay đi!”, phía sau Thiên Quân mặc áo trắng, một nữ Thiên Quân rất quyến rũ nũng nịu nói.
"Haha! Song Song muội tử, ta theo muội", đôi mắt Lục Vũ đầy mập mờ.
"Lục Vũ Thiên Quân? Song Song? Cô là Văn Song Thiên Quân! Hóa ra các ngươi là người Thiên Ấn Tông!", Dương Khắc giận dữ hét lên khi nghe tên đối phương.
"Haha! Nếu các ngươi đã sắp chết, sao không để cho ngươi biết thân phận của chúng ta nhỉ", Lục Vũ Thiên Quân phất tay, lập tức lộ ra bộ mặt thật.
“Không muốn!”, mọi người hét lên.
Dương Hạo không khỏi khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: Hóa ra Dương Thị này cũng có tín ngưỡng của mình. Nói ra, sơn mạch thành Thanh Viễn của y cũng bị Dương Lực trấn áp. Nếu không, cũng có thể giống như họ.
“Vù!”, “Vù!”, đúng lúc này, một tiếng xé gió đột nhiên xuất hiện tứ phía, mười đạo thân ảnh lập tức xuất hiện ở hư không trước mặt.
"Ùng!”, ... sức mạnh và sức ép của Thiên Quân đại đạo đột nhiên bùng phát, trên khuôn mặt của các đệ tử trẻ tuổi của Dương Thị lộ ra vẻ hoảng hốt và sợ hãi.
Cảm nhận được sức mạnh và uy áp của đại đạo chi lực bên phía đối phương, sắc mặt của Dương Khắc cũng trở nên vô cùng khó coi. Lúc này, y mới nhận ra khoảng cách giữa mình và đối phương là quá lớn.
Mười vị Thiên Quân đối đầu với một trăm cảnh giới Linh Kiếp. Mặc dù số lượng người ít hơn gấp mười lần, nhưng nó chắc chắn sẽ là một cuộc thảm sát nếu họ thực sự ra tay.
“Tiền bối, ta là Dương Khắc của Dương Thị, ta không nghĩ chúng ta là kẻ địch của nhau”, Dương Khắc cung kính nói, trong lòng có chút mong chờ.
“Haha!”, trong số mười vị Thiên Quân, người đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc đồ đen mập lùn. Ông ta híp mắt cười, sau đó nói: "Dương Thị, thứ ta muốn tìm chính là các ngươi, ngươi nói xem chúng ta có phải là kẻ địch hay không?"
Dương Khắc nghe vậy thân thể run lên, trong mắt hiện lên một chút tuyệt vọng. Nếu biết đó là mười vị Thiên Quân, anh ta nhất định sẽ nghe lời người bên cạnh, xoay người quay về.
“Tiền bối, các ngươi không nghĩ lấy lớn hiếp nhỏ là quá đáng sao?”, không cam lòng, Dương Khắc lại lên tiếng.
"Haha! Chỉ cần chúng ta giết ngươi, ai mà biết được chúng ta đã ra tay?", một tên Thiên Quân áo trắng khác cũng không nhịn được cười ngạo mạn.
“Lục Vũ, đừng nói nhảm nữa, ra tay đi!”, phía sau Thiên Quân mặc áo trắng, một nữ Thiên Quân rất quyến rũ nũng nịu nói.
"Haha! Song Song muội tử, ta theo muội", đôi mắt Lục Vũ đầy mập mờ.
"Lục Vũ Thiên Quân? Song Song? Cô là Văn Song Thiên Quân! Hóa ra các ngươi là người Thiên Ấn Tông!", Dương Khắc giận dữ hét lên khi nghe tên đối phương.
"Haha! Nếu các ngươi đã sắp chết, sao không để cho ngươi biết thân phận của chúng ta nhỉ", Lục Vũ Thiên Quân phất tay, lập tức lộ ra bộ mặt thật.
Bình luận facebook