Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 560 “Chính là như vậy!”
Dương Hoắc tu vi đã đạt tới cảnh giới Thiên Quân tứ trọng liếc nhìn Dương Hạo một cái, giọng điệu tức giận nói: “Ngươi là ai? Ta đang nói chuyện với Dương Giang, khi nào thì đến lượt ngươi chõ mồm vào?”
Dương Hạo vẫn nở nụ cười, lãnh đạm nói: “Xin lỗi, ta chính là người mà các ông muốn tìm, hoặc cũng có thể nói rằng, ta chính là người mà các ông muốn hỏi tội – Dương Hạo”.
Khi y vừa nói ra lời này, bảy vị Thiên Quân bao gồm cả Dương Hoắc đều sững sờ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
“Ý của ngươi là ngươi đã giết chết Dương Lực?”, Dương Hoắc cau mày. Lão ta cảm nhận được rõ ràng khí tức cảnh giới Linh Kiếp trên người y.
Cảnh giới Linh Kiếp bước bốn, không hề hiếm gặp ở Dương Thị. Khí tức của Dương Hạo đều được kiềm chế, vì vậy Dương Hoắc nhất thời không thể dò ra thực lực của y.
Cảnh giới Linh Kiếp bước bốn, cho dù có mạnh đến đâu thì vẫn là Linh Kiếp. Trong lòng thầm nghĩ, sau đó Dương Hoắc nói: “Ngươi là Dương Hạo? Nực cười, lẽ nào ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”
Dương Hạo phất tay, cười nói: “Tin hay không tùy ông. Nói ra khi ta giết Dương Lực và ba thằng con của ông ta còn yếu hơn bây giờ một bậc”.
“Cảnh giới Linh Kiếp bước ba, giết chết một Thiên Quân nhất trọng?”, Dương Hoắc hơi sửng sốt, lão ta nghi ngờ theo thói quen, nhưng khi sự nghi ngờ xuất hiện, biểu cảm kiên định trên gương mặt Dương Hạo nói cho lão ta biết rằng, chuyện này có lẽ là thật.
“Nói vậy, ngươi là một thí quân giả?”, một Thiên Quân tam trọng ở bên phải Dương Hoắc nói, lông mày hiện lên một chút kinh ngạc.
“Thí quân giả?”, Dương Hạo lần đầu tiên nghe đến thuật ngữ này, nhưng nghĩa đen của nó cũng không có gì khó hiểu.
Ba từ thí quân giả này chính là dùng để chỉ những tu giả chưa thành Thiên Quân nhưng lại có thể giết chết Thiên Quân. Nói ra, danh hiệu này chính là một loại vinh hạnh.
“Đã nói vậy thì đúng là vậy”, Dương Hạo gật đầu, sau đó cười nói: “Nói ra, ba từ này đáng ra phải áp dụng cho ta từ lâu rồi. Khi mới đạt tới cảnh giới Linh Kiếp, ta đã từng giết một Thiên Quân”.
Câu nói này lại là một cú sốc kinh hoàng khác, vẻ mặt của bảy vị Thiên Quân đều là vẻ nghi hoặc, nhưng trong lòng họ đã tin hơn một nửa rồi.
“Thí quân giả!”, Dương Hoắc đột nhiên hưng phấn nói: “Nếu thực sự là như vậy thì Dương Thị ta có chút hi vọng rồi. Có Dương Liệu, rồi lại có Dương Hạo ngươi, tương lai của Dương Thị sẽ vô cùng sán lạn”.
“Hi vọng?”, Dương Hạo lắc đầu cười nói: “Ta lại không nghĩ như vậy. Ít ra đến hiện tại, tộc bộ Dương Thị ta không thấy chút hi vọng nào. Những thứ mà ta thấy chỉ là huynh đệ cùng tộc áp chế và ức hiếp người nhà của mình. Dương Thị như vậy thì có tiền đồ gì được đây?”
Một câu nói khiến cho đám người Dương Hoắc đều ngây ra, bọn họ đều là Thiên Quân cao cao tại thượng, mỗi một lời nói ra đối với trên dưới Dương Thị đều giống như chỉ thị của hoàng đế. Từ lúc nào mà lời của họ lại bị khinh thường như vậy?
Dương Hạo vẫn nở nụ cười, lãnh đạm nói: “Xin lỗi, ta chính là người mà các ông muốn tìm, hoặc cũng có thể nói rằng, ta chính là người mà các ông muốn hỏi tội – Dương Hạo”.
Khi y vừa nói ra lời này, bảy vị Thiên Quân bao gồm cả Dương Hoắc đều sững sờ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
“Ý của ngươi là ngươi đã giết chết Dương Lực?”, Dương Hoắc cau mày. Lão ta cảm nhận được rõ ràng khí tức cảnh giới Linh Kiếp trên người y.
Cảnh giới Linh Kiếp bước bốn, không hề hiếm gặp ở Dương Thị. Khí tức của Dương Hạo đều được kiềm chế, vì vậy Dương Hoắc nhất thời không thể dò ra thực lực của y.
Cảnh giới Linh Kiếp bước bốn, cho dù có mạnh đến đâu thì vẫn là Linh Kiếp. Trong lòng thầm nghĩ, sau đó Dương Hoắc nói: “Ngươi là Dương Hạo? Nực cười, lẽ nào ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”
Dương Hạo phất tay, cười nói: “Tin hay không tùy ông. Nói ra khi ta giết Dương Lực và ba thằng con của ông ta còn yếu hơn bây giờ một bậc”.
“Cảnh giới Linh Kiếp bước ba, giết chết một Thiên Quân nhất trọng?”, Dương Hoắc hơi sửng sốt, lão ta nghi ngờ theo thói quen, nhưng khi sự nghi ngờ xuất hiện, biểu cảm kiên định trên gương mặt Dương Hạo nói cho lão ta biết rằng, chuyện này có lẽ là thật.
“Nói vậy, ngươi là một thí quân giả?”, một Thiên Quân tam trọng ở bên phải Dương Hoắc nói, lông mày hiện lên một chút kinh ngạc.
“Thí quân giả?”, Dương Hạo lần đầu tiên nghe đến thuật ngữ này, nhưng nghĩa đen của nó cũng không có gì khó hiểu.
Ba từ thí quân giả này chính là dùng để chỉ những tu giả chưa thành Thiên Quân nhưng lại có thể giết chết Thiên Quân. Nói ra, danh hiệu này chính là một loại vinh hạnh.
“Đã nói vậy thì đúng là vậy”, Dương Hạo gật đầu, sau đó cười nói: “Nói ra, ba từ này đáng ra phải áp dụng cho ta từ lâu rồi. Khi mới đạt tới cảnh giới Linh Kiếp, ta đã từng giết một Thiên Quân”.
Câu nói này lại là một cú sốc kinh hoàng khác, vẻ mặt của bảy vị Thiên Quân đều là vẻ nghi hoặc, nhưng trong lòng họ đã tin hơn một nửa rồi.
“Thí quân giả!”, Dương Hoắc đột nhiên hưng phấn nói: “Nếu thực sự là như vậy thì Dương Thị ta có chút hi vọng rồi. Có Dương Liệu, rồi lại có Dương Hạo ngươi, tương lai của Dương Thị sẽ vô cùng sán lạn”.
“Hi vọng?”, Dương Hạo lắc đầu cười nói: “Ta lại không nghĩ như vậy. Ít ra đến hiện tại, tộc bộ Dương Thị ta không thấy chút hi vọng nào. Những thứ mà ta thấy chỉ là huynh đệ cùng tộc áp chế và ức hiếp người nhà của mình. Dương Thị như vậy thì có tiền đồ gì được đây?”
Một câu nói khiến cho đám người Dương Hoắc đều ngây ra, bọn họ đều là Thiên Quân cao cao tại thượng, mỗi một lời nói ra đối với trên dưới Dương Thị đều giống như chỉ thị của hoàng đế. Từ lúc nào mà lời của họ lại bị khinh thường như vậy?