Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 552 Nơi đây mới chính là đất của cường giả thực sự
“Tâm giới của thế giới Phong Vũ, đúng như lời ông nội nói. Nơi đây mới chính là đất của cường giả thực sự”, trong lòng Dương Hạo thầm nói, ánh mắt lập tức bị một bóng người bên cạnh thu hút.
Bên ngoài đại điện, có một chiếc bàn đá. Bên cạnh chiếc bàn có một thanh niên ngồi nghiêm trang, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt không ngừng quét bốn xung quanh.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, Dương Hạo liền mỉm cười. Y bước lên trước một bước, sau đó tới trước mặt thanh niên, nở nụ cười tươi rói.
“Đại ca!”, thanh niên đó khi nhìn thấy Dương Hạo, phản ứng đầu tiên là ngây ra, sau đó vui mừng hét lên. Vươn hai tay ôm chặt lấy Dương Hạo.
Thanh niên đó không phải ai khác, chính là Dương Hâm. Khi đó Dương Hâm bị Du Phi và La Vân chặt đứt một cánh tay. Nhưng bây giờ cậu ấy đã bước vào cảnh giới Linh Kiếp, cơ thể cũng đã được định hình lại, còn có không còn bất kỳ khiếm khuyết nào.
“Đại ca, đệ nhớ huynh lắm. Ha ha! Cuối cùng huynh cũng quay về rồi”, Dương Hâm cười lớn, đấm vào lưng Dương Hạo vài cái, vô cùng vui mừng.
“Dương Hâm, đội lão nhị đâu?”, hai người buông ra, Dương Hạo nhìn Dương Hâm hỏi.
“Huynh đợi chút”, Dương Hâm nói xong liền lấy ấn linh hồn của mình ra, linh hồn khẽ động, một đạo tin tức được truyền đi.
Làm xong việc này, cậu ấy mới ngẩng đầu nói: “Đại ca, nhị ca và tam ca đang làm việc ở bên ngoài, trong vòng nửa tiếng chưa thể quay về được. Tứ ca và Thanh Thanh sẽ tới liền”.
Vừa dứt lời, Dương Hạo đã cảm nhận được tiếng xé rách không gian từ xa. Ngay lập tức, hai bóng hình bay tới trước mặt y.
“Đại ca!”, Dương Kỳ thấy Dương Hạo, hưng phấn hét lên, tuy nhiên Dương Thanh nhanh hơn, trực tiếp lao vào trong lòng Dương Hạo.
“Đại ca, muội nhớ huynh muốn chết luôn”, Dương Thanh nũng nịu nói.
“Nha đầu, không sợ bị người khác nhìn thấy à?”, Dương Hạo không khỏi bật cười, trong lòng tràn đầy ấm áp, bọn họ là huynh đệ huynh muội một nhà, thứ tình thân này mới khiến người ta nhớ nhung nhất.
“Đại ca, huynh sống thế nào? Vị này là tẩu tử đúng không?”, Dương Thanh trêu ghẹo, trên mặt lộ ra vẻ xảo trá.
“Thanh Thanh, chúng ta chẳng phải đã gặp nhau rồi sao?”, Tô Nhã khó hiểu hỏi.
Dương Thanh bĩu môi nói: “Tẩu tử, tỷ không thể liên hợp với ta trêu đại ca được sao? Tỷ ấy, đúng là chán chết đi được”.
“Nha đầu, đừng làm loạn nữa”, Dương Hạo khiển trách một câu. Tuy nhiên trong mắt y tràn đầy yêu thương, trong lòng cũng tràn đầy ấm áp.
Bên ngoài đại điện, có một chiếc bàn đá. Bên cạnh chiếc bàn có một thanh niên ngồi nghiêm trang, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt không ngừng quét bốn xung quanh.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, Dương Hạo liền mỉm cười. Y bước lên trước một bước, sau đó tới trước mặt thanh niên, nở nụ cười tươi rói.
“Đại ca!”, thanh niên đó khi nhìn thấy Dương Hạo, phản ứng đầu tiên là ngây ra, sau đó vui mừng hét lên. Vươn hai tay ôm chặt lấy Dương Hạo.
Thanh niên đó không phải ai khác, chính là Dương Hâm. Khi đó Dương Hâm bị Du Phi và La Vân chặt đứt một cánh tay. Nhưng bây giờ cậu ấy đã bước vào cảnh giới Linh Kiếp, cơ thể cũng đã được định hình lại, còn có không còn bất kỳ khiếm khuyết nào.
“Đại ca, đệ nhớ huynh lắm. Ha ha! Cuối cùng huynh cũng quay về rồi”, Dương Hâm cười lớn, đấm vào lưng Dương Hạo vài cái, vô cùng vui mừng.
“Dương Hâm, đội lão nhị đâu?”, hai người buông ra, Dương Hạo nhìn Dương Hâm hỏi.
“Huynh đợi chút”, Dương Hâm nói xong liền lấy ấn linh hồn của mình ra, linh hồn khẽ động, một đạo tin tức được truyền đi.
Làm xong việc này, cậu ấy mới ngẩng đầu nói: “Đại ca, nhị ca và tam ca đang làm việc ở bên ngoài, trong vòng nửa tiếng chưa thể quay về được. Tứ ca và Thanh Thanh sẽ tới liền”.
Vừa dứt lời, Dương Hạo đã cảm nhận được tiếng xé rách không gian từ xa. Ngay lập tức, hai bóng hình bay tới trước mặt y.
“Đại ca!”, Dương Kỳ thấy Dương Hạo, hưng phấn hét lên, tuy nhiên Dương Thanh nhanh hơn, trực tiếp lao vào trong lòng Dương Hạo.
“Đại ca, muội nhớ huynh muốn chết luôn”, Dương Thanh nũng nịu nói.
“Nha đầu, không sợ bị người khác nhìn thấy à?”, Dương Hạo không khỏi bật cười, trong lòng tràn đầy ấm áp, bọn họ là huynh đệ huynh muội một nhà, thứ tình thân này mới khiến người ta nhớ nhung nhất.
“Đại ca, huynh sống thế nào? Vị này là tẩu tử đúng không?”, Dương Thanh trêu ghẹo, trên mặt lộ ra vẻ xảo trá.
“Thanh Thanh, chúng ta chẳng phải đã gặp nhau rồi sao?”, Tô Nhã khó hiểu hỏi.
Dương Thanh bĩu môi nói: “Tẩu tử, tỷ không thể liên hợp với ta trêu đại ca được sao? Tỷ ấy, đúng là chán chết đi được”.
“Nha đầu, đừng làm loạn nữa”, Dương Hạo khiển trách một câu. Tuy nhiên trong mắt y tràn đầy yêu thương, trong lòng cũng tràn đầy ấm áp.
Bình luận facebook