Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-813
Chương 813: Bạch Hồ
"Bối Ti, Bối Ti của ta" Nhìn gương mặt quen thuộc của cô bé, đợi cho làn khí do các loại tài liệu hóa thành tan mất, Thi vu vương vội vàng lao lên trên Đại Vu Thai, ôm chặt lấy cô bé đang ngủ say, hắn đang rất xúc động.
Hơn một vạn năm cố gắng và chờ đợi, rốt cuộc đã được đèn đáp. Trải qua trăm cay nghì đắng, cuối cùng cũng đã được ôm lấy con gái đáng thương. Một giọt lệ trong suốt rơi trên môi cô bé.
"ngươi... ngươi là ai?"
Khẽ mấp máy môi, liếm lấy giọt nước mắt trong suốt của Thi vu vương, cô bé tỉnh lại nhìn thấy Thi vu vương đang rơi lệ, trong lòng cảm nhận được sự ấm áp trước nay chưa từng có, giống như đây là người thân thiết nhất của mình trên thế gian này. Nhưng, đầu óc trống rỗng, nghĩ mai không ra Thi vu vương là ai, không biết đây là đâu.
"ngươi là ai, ta là ai, ta là ai"
Cô bé túm tóc mình, lắc lắc đầu, thì thào tự nói, trong đầu thi thoảng hiện lên vô số hài cốt, những cơn gió lạnh cuồng bạo, đám Vong linh đang tự giết lẫn nhau, trong khoảng thời gian ngắn nàng ta không biết mình là ai, không biết đã xảy ra những chuyện gì.
Ta là ai?
Thi vu vương sững sờ nhìn vào đôi mắt mờ mịt của con gái, nhanh chóng hiểu ra tại sao lại như vậy, dùng sức ôm chặt con gái vào trong lòng ngực: "Bối Ti, con là con gái của ta, Bối Ti đáng thương"
Phụ thân? Cô bé cảm thấy trong lòng rất ấm áp, trong đầu hiện lên một hình bóng lúc ẩn lúc hiện; nhưng cẩn thận suy nghĩ lại không nghĩ ra được gì, đầu vô cùng đau đớn.
"La Đức Lý Cách Tư, thật đáng tiếc, ta đã nghĩ hết cách nhưng vẫn không thể nào làm cho hoàn thiện được" Nhìn lệ trên mặt Thi vu vương, nhìn Bối Ti đang mất đi trí nhớ, Dương Lăng âm thầm thởi dài, nói tiếp: "Hơn một vạn năm, thời gian thật sự quá dài. Bối Ti mặc dù may mắn sống sót, nhưng Hồn phách đã bị thương rất nặng. Sau này, ngươi phải dốc lòng chăm sóc, có lẽ có thể làm cho nàng ta nhớ lại những chuyện trước kia, nhưng có thể vĩnh viễn không nhớ ra"
Trăng có lúc tròn lúc khuyết, Vu thuật rất cường đại, nhưng không phải vạn năng.
Dựa vào một tia bản năng, bộ xương khô nhỏ bé đó may mắn còn sống sót ở bên cạnh Cốt Hải, nhưng qua hơn vạn năm, không biết gặp nguy hiểm bao nhiêu lần, thiếu chút nữa bị những cơn cuồng phong xé thành mảnh nhỏ, nó đã mất đi hai chiếc xương sườn. mặc dù liều chết hấp thu được rất nhiều Năng lượng căn nguyên trên Vong linh vị diện này, khiến cho Hồn hỏa càng lúc càng ổn định, nhưng Hồn phách đã bị thương quá nặng.
Dựa vào Linh hồn Vu thuật cường đại, Dương Lăng thuận lợi tái tạo thân thể cho nó, thuận lợi sống lại Bối Ti cho Thi vu vương. Nhưng nghĩ hết biện pháp cũng không khôi phục được trí nhớ lúc còn sống của nàng ta.
"Cảm tạ Đại nhân" Thi vu vương cung kính hành lễ với Dương Lăng. Mặc dù không thể khôi phục trí nhớ cho con gái, nhưng thuận lợi làm cho con gái đáng thương sống lại đã là đủ rồi, hắn vô cùng cảm kích Dương Lăng. Chỉ cần còn có một chút cơ hội, có thể từ từ nghĩ biện pháp khôi phục trí nhớ cho con gái, cùng lắm thì sẽ ôm con gái nói cho nó tất cả mọi chuyện.
"La Đức Lý Cách Tư, đứng lên đi, mấy ngày này, ngươi tận dụng thời gian đoàn tụ với con gái. Ta đã phân phó cho Áo Phỉ Lệ Á chuẩn bị một biệt viện bên trong Không gian Vu tháp cho ngươi" Dương Lăng tự tay nâng Thi vu vương đứng dậy, rồi phất tay thu hắn và Bối Ti vào trong Không gian Vu tháp, rồi ngồi xuống, tiếp tục dò xét Vong linh vị diện khổng lồ.
Vưu Na rốt cuộc đang ở đâu?
Từ trên cao nhìn xuống khu rừng rậm mênh mông, nhìn làn bụi vụ giữa lưng chừng trời, trong lòng Dương Lăng nhói đau. Thi vu vương đã hoàn thành tâm nguyện của hắn, tìm được con gái. Nhưng Vưu Na của hắn không biết đang đi đâu về đâu.
Sa mạc hoang vu, ao hồ trong veo, đại thảo nguyên mênh mông.....
Dương Lăng uống vài bình Sinh mệnh nước suối, bổ sung Vu Lực và Tinh thần lực tiêu hao, Thần thức mênh mông được tuôn ra tìm kiếm, tìm khắp mọi khu vực. Cho dù là Vu Lực kỵ sĩ và Vu Yêu có thực lực cường đại cũng không thể phát hiện ra hắn đang dò xét. Cùng lắm chỉ cảm nhận được đôi chút khác lạ, nhưng chưa kịp phản ứng đã khôi phục bình thường.
"Ồ, đó là" Rất lâu sau, ngay khi Thần thức của Dương Lăng gần như đã tìm khắp Vong linh vị diện, không thể không chuẩn bị buông tha. Thì đột nhiên, hắn cảm giác được một tia Linh hồn ba động quen thuộc.
Khu rừng rậm cuối cùng này ở vào Cực tây của Vong linh vị diện, núi cao rừng rậm, khắp nơi đều là bụi vụ, không có một Vong linh nào dám tới gần. Khác ở các nơi khác, cây cối ở đây rất cao lớn, có lẽ là do hấp thu bụi vụ, nên thân cây có màu xám đen, từng cơn gió lạnh thổi qua, âm thanh chói tai truyền bá ra ngoài, như Linh hồn công kích đánh vào Hồn hỏa trong đầu đám Vong linh.
Theo như trí nhớ của Thi vu vương, Dương Lăng nhanh chóng hiểu đây cũng được coi là Cấm địa của Vong linh vị diện. Những âm thanh do gió lạnh thổi qua hàng cây sẽ làm tắt Hồn hỏa quan trọng nhất trong đầu đám Vong linh.
Chẳng lẽ Hồn phách của Vưu Na ở trong khu rừng rậm cổ quái này.
Nghi hoặc, Dương Lăng không hề do dự biến đổi Vu Ấn, khống chế Thần thức khổng lồ đưa vào khu rừng rậm cổ quái. Dựa theo một tia Linh hồn cảm ứng lúc có lúc không từ từ xâm nhập vào sâu bên trong khu rừng rậm. Từ từ Linh hồn ba động quen thuộc càng lúc càng rõ ràng, sau khi lướt qua một mảnh cây cối cao lớn, phát hiện một con Bạch hồ trắng muốt có chín đuôi (Cửu Vĩ thiên hồ) ở cạnh một hồ nước nhỏ.
Hô. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bạch Hồ này có tốc độ rất ranh, nhảy lên trên cây cắn nuốt bụi vụ trong không trung, sau đó thân hình nhoáng lên đã lại xuất hiện ở bên cạnh hồ, uống mấy ngụm nước trong suốt. Có lẽ cảm ứng được gì đó, nó ngẩng đầu nhìn lên không trung, đôi mắt to đen láy đảo đảo, như đang chăm chú lắng nghe điều gì đó.
Cửu vĩ thiên hồ!
Thông qua Thần thức mênh mông tập trung vào Linh hồn ba động của Bạch Hồ, Dương Lăng vô cùng kích động, không ngờ rằng Hồn phách của Vưu Na sau khi đi đến Vong linh vị diện đã biến thành một con Cửu vĩ thiên hồ.
Vô cùng mừng rỡ, hắn thu Đại Vu Thai lại, dung tốc độ nhanh nhất Thuấn di đến đó, nhanh chóng biến mất tại chỗ, hắn chỉ lưu lại một đạo Linh hồn truyền âm cho Tổ Vu Đế Giang biết vị trí của khu rừng rậm đó.
"Vưu Na, Vưu Na..."
Ôm lấy Bạch Hồ vào lòng, hai mắt Dương Lăng đỏ lên, phất tay lấy Đại Vu Thai ra, lấy ra Thủy tinh quan đang lưu giữ thi thể của Vưu Na. Rồi lập tức không tiếc hao tổn rất nhiều Năng lượng thi triển Chiêu hồn thuật, con Bạch Hồ càng lúc càng mờ đi, cuối cùng hóa thành một đạo ngân quang tiến vào trong đầu Vưu Na.
Bằng Linh hồn Vu thuật cường đại, Dương Lăng thuận lợi làm sống lại người vợ yêu quý, nhìn khuôn mặt tái nhợt, sờ sờ da thịt trắng nõn của nàng, nghe nhịp tim đập càng lúc càng ổn định, hắn vô cùng kích động. Đồng thời cũng rất khẩn trương, mặc dù đã thuận lợi làm sống lại, nhưng Vưu Na vẫn chưa tỉnh lại, hắn sợ rằng mình có phạm sai lầm gì không.
"Dương Đại ca, thật là huynh sao, Dương Đại ca" Dưới ánh mắt chăm chú của Dương Lăng, không lâu sau, ngươi từ từ tỉnh lại, nhìn Dương Lăng ở ngay bên cạnh mình, những giọt nước mắt hạnh phúc chảy ra, dán chặt thân mình vào ngực Dương Lăng.
"Là ta, Vưu Na, là ta" Dương Lăng cũng kích động ôm lấy Vưu Na, vừa nói vừa khẽ lau những giọt nước mắt trên mặt nàng, vuốt mái tóc đen nhanh của nàng. Nhẹ nhàng lấy một chiếc khăn trong lòng ra, quàng lên cổ Vưu Na, hắn thầm thế, vĩnh viễn cũng không thể để cho nàng bị chút tổn thương nào nữa.
"Dương Đại ca, đi, đi mau, cẩn thận Thành chủ Vân Trung thành đuổi theo" Dựa vào lòng Dương Lăng, Vưu Na cảm thấy rất an toàn, nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến Thành chủ Vân Trung thành Cáp Linh Đốn, nhớ lại cảnh tượng ở trên Cửu U Sơn mạch, nên hoảng sợ kêu nên. Dương Lăng sợ nàng luôn nghĩ đến việc đó, nên hắn đã cẩn thận xóa đi đoạn trí nhớ của nàng tại Vân Trung thành này.
"Vưu Na, đừng sợ, lúc nàng bị trọng thương, Thành chủ Vân Trung thành Cáp Linh Đốn đã bị chết, trên thế gian này đã không có ai có thể uy hiếp đến sự an toàn của chúng ta" Dương Lăng ôm chặt lấy Vưu Na, rồi nhanh chóng mang theo nàng và Tổ Vu Đế Giang đã kịp chạy đến vào trong Không gian Vu tháp. Giao nàng cho Tác Phỉ Á và Ngả Lỵ Ti chăm sóc.
Dặn dò ngươi chú ý nghỉ ngơi, hắn đến biệt viện của Thi vu vương thăm con gái hắn, Dương Lăng liền cùng Tổ Vu Đế Giang rời khỏi Không gian Vu tháp, trở lại Vong linh vị diện. Cưỡi Tổ Vu Đế Giang bay nhanh đến Thông Thiên Tháp ở sâu trong Cốt hải, đã sống lại được con gái của Thi vu vương và Vưu Na, đã giải quyết xong chuyện riêng, bây giờ chỉ còn việc sống lại Tổ Vu cuối cùng mà thôi.
Mười hai Tổ Vu tập trung lại, liên thủ thi triển Đô Thiên Thần Sát Đại trận, sẽ có sức chiến đấu cường đại đến mức nào?
Tưởng tượng ra cảnh mười hai Tổ Vu cùng chiến đấu, Dương Lăng rất kích động. Sau Tổ Vu liên thủ đã dễ dàng phá vỡ cái gọi là Thượng Cổ Thí Thần đại trận, rất nhanh giết chết hai Thủ Hộ Chiến tướng là Cự Linh Thần và Yêu Đao. Không thể tưởng tượng được, mười hai Tổ Vu thi triển Đô Thiên Thần Sát Đại trận sẽ kinh khủng đến mức nào.
"Bối Ti, Bối Ti của ta" Nhìn gương mặt quen thuộc của cô bé, đợi cho làn khí do các loại tài liệu hóa thành tan mất, Thi vu vương vội vàng lao lên trên Đại Vu Thai, ôm chặt lấy cô bé đang ngủ say, hắn đang rất xúc động.
Hơn một vạn năm cố gắng và chờ đợi, rốt cuộc đã được đèn đáp. Trải qua trăm cay nghì đắng, cuối cùng cũng đã được ôm lấy con gái đáng thương. Một giọt lệ trong suốt rơi trên môi cô bé.
"ngươi... ngươi là ai?"
Khẽ mấp máy môi, liếm lấy giọt nước mắt trong suốt của Thi vu vương, cô bé tỉnh lại nhìn thấy Thi vu vương đang rơi lệ, trong lòng cảm nhận được sự ấm áp trước nay chưa từng có, giống như đây là người thân thiết nhất của mình trên thế gian này. Nhưng, đầu óc trống rỗng, nghĩ mai không ra Thi vu vương là ai, không biết đây là đâu.
"ngươi là ai, ta là ai, ta là ai"
Cô bé túm tóc mình, lắc lắc đầu, thì thào tự nói, trong đầu thi thoảng hiện lên vô số hài cốt, những cơn gió lạnh cuồng bạo, đám Vong linh đang tự giết lẫn nhau, trong khoảng thời gian ngắn nàng ta không biết mình là ai, không biết đã xảy ra những chuyện gì.
Ta là ai?
Thi vu vương sững sờ nhìn vào đôi mắt mờ mịt của con gái, nhanh chóng hiểu ra tại sao lại như vậy, dùng sức ôm chặt con gái vào trong lòng ngực: "Bối Ti, con là con gái của ta, Bối Ti đáng thương"
Phụ thân? Cô bé cảm thấy trong lòng rất ấm áp, trong đầu hiện lên một hình bóng lúc ẩn lúc hiện; nhưng cẩn thận suy nghĩ lại không nghĩ ra được gì, đầu vô cùng đau đớn.
"La Đức Lý Cách Tư, thật đáng tiếc, ta đã nghĩ hết cách nhưng vẫn không thể nào làm cho hoàn thiện được" Nhìn lệ trên mặt Thi vu vương, nhìn Bối Ti đang mất đi trí nhớ, Dương Lăng âm thầm thởi dài, nói tiếp: "Hơn một vạn năm, thời gian thật sự quá dài. Bối Ti mặc dù may mắn sống sót, nhưng Hồn phách đã bị thương rất nặng. Sau này, ngươi phải dốc lòng chăm sóc, có lẽ có thể làm cho nàng ta nhớ lại những chuyện trước kia, nhưng có thể vĩnh viễn không nhớ ra"
Trăng có lúc tròn lúc khuyết, Vu thuật rất cường đại, nhưng không phải vạn năng.
Dựa vào một tia bản năng, bộ xương khô nhỏ bé đó may mắn còn sống sót ở bên cạnh Cốt Hải, nhưng qua hơn vạn năm, không biết gặp nguy hiểm bao nhiêu lần, thiếu chút nữa bị những cơn cuồng phong xé thành mảnh nhỏ, nó đã mất đi hai chiếc xương sườn. mặc dù liều chết hấp thu được rất nhiều Năng lượng căn nguyên trên Vong linh vị diện này, khiến cho Hồn hỏa càng lúc càng ổn định, nhưng Hồn phách đã bị thương quá nặng.
Dựa vào Linh hồn Vu thuật cường đại, Dương Lăng thuận lợi tái tạo thân thể cho nó, thuận lợi sống lại Bối Ti cho Thi vu vương. Nhưng nghĩ hết biện pháp cũng không khôi phục được trí nhớ lúc còn sống của nàng ta.
"Cảm tạ Đại nhân" Thi vu vương cung kính hành lễ với Dương Lăng. Mặc dù không thể khôi phục trí nhớ cho con gái, nhưng thuận lợi làm cho con gái đáng thương sống lại đã là đủ rồi, hắn vô cùng cảm kích Dương Lăng. Chỉ cần còn có một chút cơ hội, có thể từ từ nghĩ biện pháp khôi phục trí nhớ cho con gái, cùng lắm thì sẽ ôm con gái nói cho nó tất cả mọi chuyện.
"La Đức Lý Cách Tư, đứng lên đi, mấy ngày này, ngươi tận dụng thời gian đoàn tụ với con gái. Ta đã phân phó cho Áo Phỉ Lệ Á chuẩn bị một biệt viện bên trong Không gian Vu tháp cho ngươi" Dương Lăng tự tay nâng Thi vu vương đứng dậy, rồi phất tay thu hắn và Bối Ti vào trong Không gian Vu tháp, rồi ngồi xuống, tiếp tục dò xét Vong linh vị diện khổng lồ.
Vưu Na rốt cuộc đang ở đâu?
Từ trên cao nhìn xuống khu rừng rậm mênh mông, nhìn làn bụi vụ giữa lưng chừng trời, trong lòng Dương Lăng nhói đau. Thi vu vương đã hoàn thành tâm nguyện của hắn, tìm được con gái. Nhưng Vưu Na của hắn không biết đang đi đâu về đâu.
Sa mạc hoang vu, ao hồ trong veo, đại thảo nguyên mênh mông.....
Dương Lăng uống vài bình Sinh mệnh nước suối, bổ sung Vu Lực và Tinh thần lực tiêu hao, Thần thức mênh mông được tuôn ra tìm kiếm, tìm khắp mọi khu vực. Cho dù là Vu Lực kỵ sĩ và Vu Yêu có thực lực cường đại cũng không thể phát hiện ra hắn đang dò xét. Cùng lắm chỉ cảm nhận được đôi chút khác lạ, nhưng chưa kịp phản ứng đã khôi phục bình thường.
"Ồ, đó là" Rất lâu sau, ngay khi Thần thức của Dương Lăng gần như đã tìm khắp Vong linh vị diện, không thể không chuẩn bị buông tha. Thì đột nhiên, hắn cảm giác được một tia Linh hồn ba động quen thuộc.
Khu rừng rậm cuối cùng này ở vào Cực tây của Vong linh vị diện, núi cao rừng rậm, khắp nơi đều là bụi vụ, không có một Vong linh nào dám tới gần. Khác ở các nơi khác, cây cối ở đây rất cao lớn, có lẽ là do hấp thu bụi vụ, nên thân cây có màu xám đen, từng cơn gió lạnh thổi qua, âm thanh chói tai truyền bá ra ngoài, như Linh hồn công kích đánh vào Hồn hỏa trong đầu đám Vong linh.
Theo như trí nhớ của Thi vu vương, Dương Lăng nhanh chóng hiểu đây cũng được coi là Cấm địa của Vong linh vị diện. Những âm thanh do gió lạnh thổi qua hàng cây sẽ làm tắt Hồn hỏa quan trọng nhất trong đầu đám Vong linh.
Chẳng lẽ Hồn phách của Vưu Na ở trong khu rừng rậm cổ quái này.
Nghi hoặc, Dương Lăng không hề do dự biến đổi Vu Ấn, khống chế Thần thức khổng lồ đưa vào khu rừng rậm cổ quái. Dựa theo một tia Linh hồn cảm ứng lúc có lúc không từ từ xâm nhập vào sâu bên trong khu rừng rậm. Từ từ Linh hồn ba động quen thuộc càng lúc càng rõ ràng, sau khi lướt qua một mảnh cây cối cao lớn, phát hiện một con Bạch hồ trắng muốt có chín đuôi (Cửu Vĩ thiên hồ) ở cạnh một hồ nước nhỏ.
Hô. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bạch Hồ này có tốc độ rất ranh, nhảy lên trên cây cắn nuốt bụi vụ trong không trung, sau đó thân hình nhoáng lên đã lại xuất hiện ở bên cạnh hồ, uống mấy ngụm nước trong suốt. Có lẽ cảm ứng được gì đó, nó ngẩng đầu nhìn lên không trung, đôi mắt to đen láy đảo đảo, như đang chăm chú lắng nghe điều gì đó.
Cửu vĩ thiên hồ!
Thông qua Thần thức mênh mông tập trung vào Linh hồn ba động của Bạch Hồ, Dương Lăng vô cùng kích động, không ngờ rằng Hồn phách của Vưu Na sau khi đi đến Vong linh vị diện đã biến thành một con Cửu vĩ thiên hồ.
Vô cùng mừng rỡ, hắn thu Đại Vu Thai lại, dung tốc độ nhanh nhất Thuấn di đến đó, nhanh chóng biến mất tại chỗ, hắn chỉ lưu lại một đạo Linh hồn truyền âm cho Tổ Vu Đế Giang biết vị trí của khu rừng rậm đó.
"Vưu Na, Vưu Na..."
Ôm lấy Bạch Hồ vào lòng, hai mắt Dương Lăng đỏ lên, phất tay lấy Đại Vu Thai ra, lấy ra Thủy tinh quan đang lưu giữ thi thể của Vưu Na. Rồi lập tức không tiếc hao tổn rất nhiều Năng lượng thi triển Chiêu hồn thuật, con Bạch Hồ càng lúc càng mờ đi, cuối cùng hóa thành một đạo ngân quang tiến vào trong đầu Vưu Na.
Bằng Linh hồn Vu thuật cường đại, Dương Lăng thuận lợi làm sống lại người vợ yêu quý, nhìn khuôn mặt tái nhợt, sờ sờ da thịt trắng nõn của nàng, nghe nhịp tim đập càng lúc càng ổn định, hắn vô cùng kích động. Đồng thời cũng rất khẩn trương, mặc dù đã thuận lợi làm sống lại, nhưng Vưu Na vẫn chưa tỉnh lại, hắn sợ rằng mình có phạm sai lầm gì không.
"Dương Đại ca, thật là huynh sao, Dương Đại ca" Dưới ánh mắt chăm chú của Dương Lăng, không lâu sau, ngươi từ từ tỉnh lại, nhìn Dương Lăng ở ngay bên cạnh mình, những giọt nước mắt hạnh phúc chảy ra, dán chặt thân mình vào ngực Dương Lăng.
"Là ta, Vưu Na, là ta" Dương Lăng cũng kích động ôm lấy Vưu Na, vừa nói vừa khẽ lau những giọt nước mắt trên mặt nàng, vuốt mái tóc đen nhanh của nàng. Nhẹ nhàng lấy một chiếc khăn trong lòng ra, quàng lên cổ Vưu Na, hắn thầm thế, vĩnh viễn cũng không thể để cho nàng bị chút tổn thương nào nữa.
"Dương Đại ca, đi, đi mau, cẩn thận Thành chủ Vân Trung thành đuổi theo" Dựa vào lòng Dương Lăng, Vưu Na cảm thấy rất an toàn, nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến Thành chủ Vân Trung thành Cáp Linh Đốn, nhớ lại cảnh tượng ở trên Cửu U Sơn mạch, nên hoảng sợ kêu nên. Dương Lăng sợ nàng luôn nghĩ đến việc đó, nên hắn đã cẩn thận xóa đi đoạn trí nhớ của nàng tại Vân Trung thành này.
"Vưu Na, đừng sợ, lúc nàng bị trọng thương, Thành chủ Vân Trung thành Cáp Linh Đốn đã bị chết, trên thế gian này đã không có ai có thể uy hiếp đến sự an toàn của chúng ta" Dương Lăng ôm chặt lấy Vưu Na, rồi nhanh chóng mang theo nàng và Tổ Vu Đế Giang đã kịp chạy đến vào trong Không gian Vu tháp. Giao nàng cho Tác Phỉ Á và Ngả Lỵ Ti chăm sóc.
Dặn dò ngươi chú ý nghỉ ngơi, hắn đến biệt viện của Thi vu vương thăm con gái hắn, Dương Lăng liền cùng Tổ Vu Đế Giang rời khỏi Không gian Vu tháp, trở lại Vong linh vị diện. Cưỡi Tổ Vu Đế Giang bay nhanh đến Thông Thiên Tháp ở sâu trong Cốt hải, đã sống lại được con gái của Thi vu vương và Vưu Na, đã giải quyết xong chuyện riêng, bây giờ chỉ còn việc sống lại Tổ Vu cuối cùng mà thôi.
Mười hai Tổ Vu tập trung lại, liên thủ thi triển Đô Thiên Thần Sát Đại trận, sẽ có sức chiến đấu cường đại đến mức nào?
Tưởng tượng ra cảnh mười hai Tổ Vu cùng chiến đấu, Dương Lăng rất kích động. Sau Tổ Vu liên thủ đã dễ dàng phá vỡ cái gọi là Thượng Cổ Thí Thần đại trận, rất nhanh giết chết hai Thủ Hộ Chiến tướng là Cự Linh Thần và Yêu Đao. Không thể tưởng tượng được, mười hai Tổ Vu thi triển Đô Thiên Thần Sát Đại trận sẽ kinh khủng đến mức nào.
Bình luận facebook