Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-79
Chương 79
CHƯƠNG 79: NHẬN CỦA TA MỘT CHIÊU.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao! Cuối cùng chính chủ cũng xuất hiện, hơn nữa còn ngạo mạn như vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy một thanh niên gây gò mặc một bộ quần áo màu đen, đang đi đến.
Phía sau hắn còn có bốn người đang khiêng một cái quan tài màu đen, cùng hắn đi vê phía này.
“Đó là.... Thiên Địa Nhị Quỷ?” Đột nhiên có ai đó trong đám đông nhận ra hai người trong bốn người đang khiêng quan tài, ngạc nhiên hét lên.
“Thiên Địa Nhị Quỷ không phải là đã gia nhập vào nhà họ Trịnh, đi theo Trịnh Đông Dương xuống phía Nam sao? Sao lại đi cùng Trần Thuận?”
“Còn có hai người kia, nếu như tôi nhớ không nhầm, chính là....hai vị chuẩn tông sư của nhà họ Đoàn ở Giang Thành...”
“Sao có thể chứ?” Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn nhóm người của Trân Thuận.
Trần Thuận đi đến đâu mọi người đều lùi lại cách xa vài mét.
“Thôi Thiên, Thôi Địa!” Trịnh Đông Dương luôn kiêu ngạo, vân luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Hôm qua hai người Thiên Địa Nhị Quỷ bị mất tin tức, hắn ta cho là hai người này đã bị Trân Thuận đánh chết, nhưng lại không ngờ đến, hôm nay lại xuất hiện, còn khiêng quan tài đi theo sau Trân Thuận.
Hẳn ta gọi một tiếng, nhưng vẻ mặt của hai người Thiên Địa Nhị Quỷ vẫn không thay đối, giống như không nghe thấy những lời anh ta nói!
“Ngươi đã làm gì hai người họ?” Trịnh Đông Dương nhìn Trân Thuận, trầm giọng hỏi, với nhãn lực của hắn ta, đương nhiên có thể nhìn ra hai người Thiên Địa Nhị Quỷ có điểm không đúng.
Giống như một cái vỏ rỗng không có linh hôn, giõng như một cái xác chết biết đi!"
“Muốn báo thù cho bọn họ sao?” Trần Thuận không trả lời câu hỏi của hắn ta, hỏi ngược lại.
Ánh mắt Trịnh Đông Dương vô cùng lạnh, giọng nói vô tình: “Bọn họ chết là do bọn họ ngu xuẩn, nhưng ngươi dám giết bọn họ chính là đang khiêu khích sự uy nghiêm của ta, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi!”
“Ta cũng có ý này!” Trân Thuận nói xong, giơ tay lên vây vây, đột nhiên, chiếc quan tài hai anh em nhà họ Đoàn và Thiên Địa Nhị Quỷ khiêng bay lên, gào thét trong không trung, trực tiếp rơi vào giữa: “Đây là quan tài mà Thiên Địa Nhị Quỷ chuẩn bị cho ngươi! Ta ban tặng cho ngươi vinh hạnh lớn nhất, để ngươi trở thành Ma Bộc có giá trị nhất, thân xác bất tử!” Trong mắt Trân Thuận lóe lên một tia sáng.
Thiên phú của Trịnh Đông Dương rất cao, cho dù đặt trong tỉnh không vũ trụ, đặc ở bất kỳ giáo phái nào cũng đều có tư cách trở thành đệ tử nội môn.
Người như vậy, có tư cách trở thành Ma Bộc cấp cao, Trân Thuận rất muốn thân xác của hắn ta!
“Ngay cả Thiên Địa Nhị Quỷ, Lý Thành Nghiệp và những người khác đều rơi vào tay của người, lại còn có khẩu khí như vậy, xem ra ngươi chính là một tông sư!" Trịnh Đông Dương cười haha: “Nhưng ngươi cho rằng ngươi mới là tông sư trẻ tuổi nhất của Viêm Hạ, có tư cách khiêu chiến ta, vậy ta chỉ có thể nói, ngươi quá ngông cuồng, quá thiếu hiểu biết rồi!”
“Ta vào tông sư, có chiến tích bất khả chiến bại!” Trịnh Đông Dương hét lên.
Nói xong, một luông khí thế đáng sợ phát ra từ trên người Trịnh Đông Dương.
Những người đến chứng kiến trận chiến này, những người thực lực yếu, cảm thấy không khí như đông cứng lại, áp lực khiến họ không thở nổi.
Còn kẻ có thực lực mạnh, cũng cảm thấy hơi thở có chút không thông.
Ánh mắt mọi người nhìn Trịnh Đông Dương đều thay đổi.
Sợ hãi! Khinh ngạc! Chả trách Trịnh Đông Dương có thể đánh bại hai tông sư sơ kỳ nổi tiếng, cảm hòa tông sơ trung kỳ Ôn Hoằng Nghị, hắn ta, thật Sự quá mạnh.
Trong số những người có mặt ở đây, có rất nhiều người là kiệt xuất trong giới võ đạo, rất nhiều võ đạo đại thành, càng nhiều võ đạo tiểu thành, thậm chí còn có không ít chuẩn tông sư, nhưng, Trịnh Đông Dương mới chỉ dùng khí thế đã có thể khiến một số người ở đây không sinh ra được ý niệm chống cự lại, khiến bọn họ không ngẩng đầu lên được, không hít thở được! Đây chính là đạo tông sư của Trịnh Đông Dương sao?
“Có ta vô địch!” Lúc này, chuẩn tông sư ở hiện trường và một số võ đạo đại thành còn một chút nữa là chạm đến chuẩn tông sư lẩm bẩm nói.
Đây chính là võ đạo chi tâm vô địch được phát ra, nó còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của bọn họ.
“Trịnh Đông Dương quả nhiên rất mạnh!” Thẩm Long Phi đi theo đến nói.
Vốn dĩ với thương tích của ông ta, thâm chí tốn thương căn nguyên, không có mấy năm chắc chắn sẽ không thể hoàn toàn hồi phục, nhưng dưới tác động của Trần Thuận, chỉ một buổi tối, ông ta đã hồi phục lại như cũ, thậm chí còn mạnh hơn.
“Đúng là rất mạnh, nhưng chủ nhân còn mạnh hơn hắn ta!” Quỷ hợp hoan Ngụy vô tâm nói.
Trần Thuận chính là một vị thân trong trái tim của y, không đúng, là một ác quỷ trong trái tim của y, là tín ngưỡng của y, chủ nhân mới là người mạnh nhất.
Thẩm Long Phi không có hề hoài nghi: “Anh Trân mới là vô địch!” Càng tiếp xúc sâu với Trần Thuận ông ta càng hiểu được sự đáng sợ của Trần Thuận, nếu như không có Trần Thuận, Trịnh Đông Dương chắc chắn là thiên tài tông sư nhỏ tuổi nhất của Viêm Hạ bây giờ, nhưng tiếc là hắn ta gặp phải Trần Thuận, đã định trước hắn ta phải gặp bi kịch.
Trong sân đấu, khí thế của Trịnh Đông Dương ngày càng đáng sợ, nhưng, ánh mắt Thẩm Long Phi nhìn Trịnh Đông Dương lại càng mang theo sự thương hại! Khí thế trên người Trịnh Đông Dương liên tục dâng lên, đè lên cả sân thi đấu.
Ánh mắt nhìn về phía Trân Thuận ngày càng lạnh.
Trần Thuận lắc đầu, nhìn Trịnh Đông Dương, giống như quỷ thần nhìn một con côn trùng: “Ếch ngồi đáy giếng!” Ngươi sẽ không bao giờ biết được người mà ngươi đối mặt là người như thể nào.
Nói xong, một luôn khí còn đáng sợ hơn từ trên người Trần Thuận lan ra.
Đột nhiên xé nát sự đè ép khí tràng.
Lúc này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy một bóng đen chết chóc bao phủ lên mình, xung quanh dường như đã trở thành chiến trường của một biển máu núi xác chết, sát khí ở khắp nơi, máu bản tung tóe, tà khí cuôn cuộn! Trong suy nghĩ của mọi người chỉ có một cảm giác, dường như chỉ cân mình khẽ cử động, máu sẽ bắn tung tóe ngay tại chỗ! Nếu như lúc nãy khí thể tỏa ra trên người Trịnh Đông Dương là sự đè ép vô cùng mạnh, khiển tất cả mọi người không thể thở được, không thể ngẩng đầu lên được.
Thì lúc này, khí thể tỏa ra trên người Trần Thuận chính là hơi thở của cái chết, dường như có thể cướp đi tính mạng của tất cả mọi người! Cái nào mạnh cái nào yếu, cao thấp đã đoán ra được!
“Haha, rất thú vị, Trần Thuận ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng”
“Tất cả mọi người đều cho rằng, ta đánh bại Sa Bác Nham, San Minh Uy, cầm hòa Ôn Hoăng Nghị, vô địch chỉ tâm của ta đã chú thành!”
“Nhưng bọn họ không bao giờ biết được người mạnh thật sự, phải được rửa tội bằng máu, chỉ có giết một tông sư thật sự mới có thể có được vô địch chi tâm thật sự, hôm nay, lấy máu của người để tạo thành trái tim vô địch cho ta, giúp ta mở ra cảnh giới thân!” Trịnh Đông Dương cười haha nói, không những không bị khí thể của Trân Thuận dọa sợ mà ý chí chiến đấu còn hung hăng hơn.
Tông sư, đó chỉ là điểm khởi đầu của hắn ta mà thôi! Mục tiêu của hắn ta chính là Thần cảnh.
Hắn ta muốn đánh ra Vô địch chi tâm chân chính! Nói xong, chân phải của Trịnh Đông Dương giẫm một cái, đột nhiên có một khí thể vô hình bắt đầu từ lòng bàn chân lao về phía Trân Thuận.
Tất cả những nơi khí kình đi qua đất đều nổ tung.
Ngay cả mặt đất cũng bắt đầu run lên.
“Đây chính là tông sư sao? Thật mạnh!” Những người chưa từng thấy tông sư xuất chiêu, đều trợn tròn mắt, không thể tin được.
“Tài vặt!” Trần Thuận hừ một tiếng, xoa ngón tay, một thanh kiếm chém ra, một đạo khí kiếm màu xám đột nhiên xuất hiện từ trong không khí, phóng về phía khí thế đang cuộn trào mãnh liệt.
Đột nhiên.
Bùm! Kiếm khí và khí kình giao nhau.
Giống như một quả bom, đột nhiên phát nổ, mang theo một luồng khí.
Trong tích tắc, cát và đá bay tung tóe.
Một số quan chức cấp cao đến xem, chưa từng thấy người của võ đạo chiến đấu với nhau, đột nhiên trợn tròn mắt.
Đây ... Đây có phải là một bộ phim không? Tại sao một người dậm chân và một người khẽ vẫy tay, giữa hai người lại xảy ra một vụ nổ? Đùa tôi sao?
Đừng nói đến bọn họ, ngay cả một số người biết võ bình thường, cũng phải khiếp sợ.
Đây....Đây là tông sư sao? Nội lực phát ra ngoài, ngăn cách không khí hại người! Nếu như chiêu thức này dùng cho mình, vậy thì mình gân như sẽ bị
giết chết! Ngoài một số vị chuẩn tông sư ra, tất cả mọi người đều không khỏi nuốt nước bọt.
Trịnh Đông Dương thấy Trân Thuận dễ dàng biến hóa chiêu này của hẳn ta.
Cũng không hề ngạc nhiên.
Nếu như ngay cả một chiêu tâm thường như vậy mà Trần Thuận cũng không đối phó được, quả thật là làm sai lệch đi cái danh xưng tông sư!
“Rất tốt, hãy tiếp chiêu thứ hai của ta!” Nói xong, Trịnh Đông Dương giơ hai tay lên, nắm chặt lòng bàn tay thành nắm đấm.
Mọi người chủ thấy hai tay Trịnh Đông Dương khẽ run lên, giống như chưa hề cử động.
Nhưng, phía trước hẳn ta, lại đột nhiên xuất hiện quyên ảnh ùn ùn kéo đến, giống như thật vậy.
Người không hiểu xem náo nhiệt, người trong võ đạo thì xem môn đạo.
Dưới con mặt của những người không ở trong võ đạo và những người thực lực kém, chiêu này của Trịnh Đông Dương giống như đang làm ảo thuật, hoặc chơi tạp kỹ.
Nhưng trong mắt của những người có thực lực cao hơn một chút đó chính là sự kinh hoàng.
Trịnh Đông Dương, tốc độ quá nhanh.
Trong một hơi thở đã có hàng chục cú đấm được tung ra.
Hơn nữa, nội lực chân chính lại mạnh đến mức này, mỗi một quyền ảnh đều là khí kình từ nội lực chuyển hóa, giống như thực thể, có thể giết người.
Ngay lập tức, một vài quyền ảnh do Trịnh Đông Dương tạo thành đã lao vê phía Trân Thuận, giống như chặn mọi đường rút lui của hẳn.
Cái này.....cái này không thể hóa giải được! Mỗi một khí kình quyên ảnh đều vô cùng mạnh, không thể tránh được, chỉ có thể cứng rắn tiếp nhận.
Cùng là tông sư, mọi người tin rằng Trân Thuận có thể hóa giải được nó.
Nhưng đều cảm thấy, khi Trân Thuận đối mặt với chiêu này chắc chắn có một chút thảm hại.
Trân Thuận lại đột nhiên lên tiếng, hơn nữa, giọng nói dường như có chút thất vọng.
“Nếu ngươi chỉ có chiêu tạp nham như thế này thì đã khiến ta thất vọng rôi!” Trân Thuận vừa nói xong, tất cả khí kình quyền ảnh cũng đến trước mặt Trần Thuận.
Nhưng tất cả những quyên ảnh dường như va phải một bức tường vô hình, và lần lượt biến mất.
Sao có thể như thế được? Tất cả mọi người giống như nhìn thây quỷ vậy.
“Bây giờ, hãy tiếp một chiêu của ta!” Khóe miệng Trân Thuận nhếch lên, nở một nụ cười lạnh, hai tay bắt đầu cử động.
CHƯƠNG 79: NHẬN CỦA TA MỘT CHIÊU.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao! Cuối cùng chính chủ cũng xuất hiện, hơn nữa còn ngạo mạn như vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy một thanh niên gây gò mặc một bộ quần áo màu đen, đang đi đến.
Phía sau hắn còn có bốn người đang khiêng một cái quan tài màu đen, cùng hắn đi vê phía này.
“Đó là.... Thiên Địa Nhị Quỷ?” Đột nhiên có ai đó trong đám đông nhận ra hai người trong bốn người đang khiêng quan tài, ngạc nhiên hét lên.
“Thiên Địa Nhị Quỷ không phải là đã gia nhập vào nhà họ Trịnh, đi theo Trịnh Đông Dương xuống phía Nam sao? Sao lại đi cùng Trần Thuận?”
“Còn có hai người kia, nếu như tôi nhớ không nhầm, chính là....hai vị chuẩn tông sư của nhà họ Đoàn ở Giang Thành...”
“Sao có thể chứ?” Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn nhóm người của Trân Thuận.
Trần Thuận đi đến đâu mọi người đều lùi lại cách xa vài mét.
“Thôi Thiên, Thôi Địa!” Trịnh Đông Dương luôn kiêu ngạo, vân luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Hôm qua hai người Thiên Địa Nhị Quỷ bị mất tin tức, hắn ta cho là hai người này đã bị Trân Thuận đánh chết, nhưng lại không ngờ đến, hôm nay lại xuất hiện, còn khiêng quan tài đi theo sau Trân Thuận.
Hẳn ta gọi một tiếng, nhưng vẻ mặt của hai người Thiên Địa Nhị Quỷ vẫn không thay đối, giống như không nghe thấy những lời anh ta nói!
“Ngươi đã làm gì hai người họ?” Trịnh Đông Dương nhìn Trân Thuận, trầm giọng hỏi, với nhãn lực của hắn ta, đương nhiên có thể nhìn ra hai người Thiên Địa Nhị Quỷ có điểm không đúng.
Giống như một cái vỏ rỗng không có linh hôn, giõng như một cái xác chết biết đi!"
“Muốn báo thù cho bọn họ sao?” Trần Thuận không trả lời câu hỏi của hắn ta, hỏi ngược lại.
Ánh mắt Trịnh Đông Dương vô cùng lạnh, giọng nói vô tình: “Bọn họ chết là do bọn họ ngu xuẩn, nhưng ngươi dám giết bọn họ chính là đang khiêu khích sự uy nghiêm của ta, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi!”
“Ta cũng có ý này!” Trân Thuận nói xong, giơ tay lên vây vây, đột nhiên, chiếc quan tài hai anh em nhà họ Đoàn và Thiên Địa Nhị Quỷ khiêng bay lên, gào thét trong không trung, trực tiếp rơi vào giữa: “Đây là quan tài mà Thiên Địa Nhị Quỷ chuẩn bị cho ngươi! Ta ban tặng cho ngươi vinh hạnh lớn nhất, để ngươi trở thành Ma Bộc có giá trị nhất, thân xác bất tử!” Trong mắt Trân Thuận lóe lên một tia sáng.
Thiên phú của Trịnh Đông Dương rất cao, cho dù đặt trong tỉnh không vũ trụ, đặc ở bất kỳ giáo phái nào cũng đều có tư cách trở thành đệ tử nội môn.
Người như vậy, có tư cách trở thành Ma Bộc cấp cao, Trân Thuận rất muốn thân xác của hắn ta!
“Ngay cả Thiên Địa Nhị Quỷ, Lý Thành Nghiệp và những người khác đều rơi vào tay của người, lại còn có khẩu khí như vậy, xem ra ngươi chính là một tông sư!" Trịnh Đông Dương cười haha: “Nhưng ngươi cho rằng ngươi mới là tông sư trẻ tuổi nhất của Viêm Hạ, có tư cách khiêu chiến ta, vậy ta chỉ có thể nói, ngươi quá ngông cuồng, quá thiếu hiểu biết rồi!”
“Ta vào tông sư, có chiến tích bất khả chiến bại!” Trịnh Đông Dương hét lên.
Nói xong, một luông khí thế đáng sợ phát ra từ trên người Trịnh Đông Dương.
Những người đến chứng kiến trận chiến này, những người thực lực yếu, cảm thấy không khí như đông cứng lại, áp lực khiến họ không thở nổi.
Còn kẻ có thực lực mạnh, cũng cảm thấy hơi thở có chút không thông.
Ánh mắt mọi người nhìn Trịnh Đông Dương đều thay đổi.
Sợ hãi! Khinh ngạc! Chả trách Trịnh Đông Dương có thể đánh bại hai tông sư sơ kỳ nổi tiếng, cảm hòa tông sơ trung kỳ Ôn Hoằng Nghị, hắn ta, thật Sự quá mạnh.
Trong số những người có mặt ở đây, có rất nhiều người là kiệt xuất trong giới võ đạo, rất nhiều võ đạo đại thành, càng nhiều võ đạo tiểu thành, thậm chí còn có không ít chuẩn tông sư, nhưng, Trịnh Đông Dương mới chỉ dùng khí thế đã có thể khiến một số người ở đây không sinh ra được ý niệm chống cự lại, khiến bọn họ không ngẩng đầu lên được, không hít thở được! Đây chính là đạo tông sư của Trịnh Đông Dương sao?
“Có ta vô địch!” Lúc này, chuẩn tông sư ở hiện trường và một số võ đạo đại thành còn một chút nữa là chạm đến chuẩn tông sư lẩm bẩm nói.
Đây chính là võ đạo chi tâm vô địch được phát ra, nó còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của bọn họ.
“Trịnh Đông Dương quả nhiên rất mạnh!” Thẩm Long Phi đi theo đến nói.
Vốn dĩ với thương tích của ông ta, thâm chí tốn thương căn nguyên, không có mấy năm chắc chắn sẽ không thể hoàn toàn hồi phục, nhưng dưới tác động của Trần Thuận, chỉ một buổi tối, ông ta đã hồi phục lại như cũ, thậm chí còn mạnh hơn.
“Đúng là rất mạnh, nhưng chủ nhân còn mạnh hơn hắn ta!” Quỷ hợp hoan Ngụy vô tâm nói.
Trần Thuận chính là một vị thân trong trái tim của y, không đúng, là một ác quỷ trong trái tim của y, là tín ngưỡng của y, chủ nhân mới là người mạnh nhất.
Thẩm Long Phi không có hề hoài nghi: “Anh Trân mới là vô địch!” Càng tiếp xúc sâu với Trần Thuận ông ta càng hiểu được sự đáng sợ của Trần Thuận, nếu như không có Trần Thuận, Trịnh Đông Dương chắc chắn là thiên tài tông sư nhỏ tuổi nhất của Viêm Hạ bây giờ, nhưng tiếc là hắn ta gặp phải Trần Thuận, đã định trước hắn ta phải gặp bi kịch.
Trong sân đấu, khí thế của Trịnh Đông Dương ngày càng đáng sợ, nhưng, ánh mắt Thẩm Long Phi nhìn Trịnh Đông Dương lại càng mang theo sự thương hại! Khí thế trên người Trịnh Đông Dương liên tục dâng lên, đè lên cả sân thi đấu.
Ánh mắt nhìn về phía Trân Thuận ngày càng lạnh.
Trần Thuận lắc đầu, nhìn Trịnh Đông Dương, giống như quỷ thần nhìn một con côn trùng: “Ếch ngồi đáy giếng!” Ngươi sẽ không bao giờ biết được người mà ngươi đối mặt là người như thể nào.
Nói xong, một luôn khí còn đáng sợ hơn từ trên người Trần Thuận lan ra.
Đột nhiên xé nát sự đè ép khí tràng.
Lúc này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy một bóng đen chết chóc bao phủ lên mình, xung quanh dường như đã trở thành chiến trường của một biển máu núi xác chết, sát khí ở khắp nơi, máu bản tung tóe, tà khí cuôn cuộn! Trong suy nghĩ của mọi người chỉ có một cảm giác, dường như chỉ cân mình khẽ cử động, máu sẽ bắn tung tóe ngay tại chỗ! Nếu như lúc nãy khí thể tỏa ra trên người Trịnh Đông Dương là sự đè ép vô cùng mạnh, khiển tất cả mọi người không thể thở được, không thể ngẩng đầu lên được.
Thì lúc này, khí thể tỏa ra trên người Trần Thuận chính là hơi thở của cái chết, dường như có thể cướp đi tính mạng của tất cả mọi người! Cái nào mạnh cái nào yếu, cao thấp đã đoán ra được!
“Haha, rất thú vị, Trần Thuận ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng”
“Tất cả mọi người đều cho rằng, ta đánh bại Sa Bác Nham, San Minh Uy, cầm hòa Ôn Hoăng Nghị, vô địch chỉ tâm của ta đã chú thành!”
“Nhưng bọn họ không bao giờ biết được người mạnh thật sự, phải được rửa tội bằng máu, chỉ có giết một tông sư thật sự mới có thể có được vô địch chi tâm thật sự, hôm nay, lấy máu của người để tạo thành trái tim vô địch cho ta, giúp ta mở ra cảnh giới thân!” Trịnh Đông Dương cười haha nói, không những không bị khí thể của Trân Thuận dọa sợ mà ý chí chiến đấu còn hung hăng hơn.
Tông sư, đó chỉ là điểm khởi đầu của hắn ta mà thôi! Mục tiêu của hắn ta chính là Thần cảnh.
Hắn ta muốn đánh ra Vô địch chi tâm chân chính! Nói xong, chân phải của Trịnh Đông Dương giẫm một cái, đột nhiên có một khí thể vô hình bắt đầu từ lòng bàn chân lao về phía Trân Thuận.
Tất cả những nơi khí kình đi qua đất đều nổ tung.
Ngay cả mặt đất cũng bắt đầu run lên.
“Đây chính là tông sư sao? Thật mạnh!” Những người chưa từng thấy tông sư xuất chiêu, đều trợn tròn mắt, không thể tin được.
“Tài vặt!” Trần Thuận hừ một tiếng, xoa ngón tay, một thanh kiếm chém ra, một đạo khí kiếm màu xám đột nhiên xuất hiện từ trong không khí, phóng về phía khí thế đang cuộn trào mãnh liệt.
Đột nhiên.
Bùm! Kiếm khí và khí kình giao nhau.
Giống như một quả bom, đột nhiên phát nổ, mang theo một luồng khí.
Trong tích tắc, cát và đá bay tung tóe.
Một số quan chức cấp cao đến xem, chưa từng thấy người của võ đạo chiến đấu với nhau, đột nhiên trợn tròn mắt.
Đây ... Đây có phải là một bộ phim không? Tại sao một người dậm chân và một người khẽ vẫy tay, giữa hai người lại xảy ra một vụ nổ? Đùa tôi sao?
Đừng nói đến bọn họ, ngay cả một số người biết võ bình thường, cũng phải khiếp sợ.
Đây....Đây là tông sư sao? Nội lực phát ra ngoài, ngăn cách không khí hại người! Nếu như chiêu thức này dùng cho mình, vậy thì mình gân như sẽ bị
giết chết! Ngoài một số vị chuẩn tông sư ra, tất cả mọi người đều không khỏi nuốt nước bọt.
Trịnh Đông Dương thấy Trân Thuận dễ dàng biến hóa chiêu này của hẳn ta.
Cũng không hề ngạc nhiên.
Nếu như ngay cả một chiêu tâm thường như vậy mà Trần Thuận cũng không đối phó được, quả thật là làm sai lệch đi cái danh xưng tông sư!
“Rất tốt, hãy tiếp chiêu thứ hai của ta!” Nói xong, Trịnh Đông Dương giơ hai tay lên, nắm chặt lòng bàn tay thành nắm đấm.
Mọi người chủ thấy hai tay Trịnh Đông Dương khẽ run lên, giống như chưa hề cử động.
Nhưng, phía trước hẳn ta, lại đột nhiên xuất hiện quyên ảnh ùn ùn kéo đến, giống như thật vậy.
Người không hiểu xem náo nhiệt, người trong võ đạo thì xem môn đạo.
Dưới con mặt của những người không ở trong võ đạo và những người thực lực kém, chiêu này của Trịnh Đông Dương giống như đang làm ảo thuật, hoặc chơi tạp kỹ.
Nhưng trong mắt của những người có thực lực cao hơn một chút đó chính là sự kinh hoàng.
Trịnh Đông Dương, tốc độ quá nhanh.
Trong một hơi thở đã có hàng chục cú đấm được tung ra.
Hơn nữa, nội lực chân chính lại mạnh đến mức này, mỗi một quyền ảnh đều là khí kình từ nội lực chuyển hóa, giống như thực thể, có thể giết người.
Ngay lập tức, một vài quyền ảnh do Trịnh Đông Dương tạo thành đã lao vê phía Trân Thuận, giống như chặn mọi đường rút lui của hẳn.
Cái này.....cái này không thể hóa giải được! Mỗi một khí kình quyên ảnh đều vô cùng mạnh, không thể tránh được, chỉ có thể cứng rắn tiếp nhận.
Cùng là tông sư, mọi người tin rằng Trân Thuận có thể hóa giải được nó.
Nhưng đều cảm thấy, khi Trân Thuận đối mặt với chiêu này chắc chắn có một chút thảm hại.
Trân Thuận lại đột nhiên lên tiếng, hơn nữa, giọng nói dường như có chút thất vọng.
“Nếu ngươi chỉ có chiêu tạp nham như thế này thì đã khiến ta thất vọng rôi!” Trân Thuận vừa nói xong, tất cả khí kình quyền ảnh cũng đến trước mặt Trần Thuận.
Nhưng tất cả những quyên ảnh dường như va phải một bức tường vô hình, và lần lượt biến mất.
Sao có thể như thế được? Tất cả mọi người giống như nhìn thây quỷ vậy.
“Bây giờ, hãy tiếp một chiêu của ta!” Khóe miệng Trân Thuận nhếch lên, nở một nụ cười lạnh, hai tay bắt đầu cử động.
Bình luận facebook