• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ly hôn xong, tôi trở thành phú bà bạc tỷ (4 Viewers)

  • Chương 219: Say rượu, gặp lại?

Cả nhà ba người Lộc Hồng Thành cùng hoảng loạn.



“Anh hai, em là em trai ruột của anh, mấy chục năm nay em luôn làm theo quy củ, chỉ làm sai có lần này, anh không thể nhẫn tâm như vậy, không thể đuổi cả nhà em đi được!”



Ba người cùng nhào đến bên chân Lộc Thiệu Nguyên, khóc lóc kể lể, cầu xin một cách thảm thiết.



Một bên là em trai ruột, một bên là con gái ruột, mặt Lộc Thiệu Nguyên u ám, nhìn về phía Sanh Ca.



“Con gái cưng, con nói xem nên trừng phạt bọn họ thế nào?”



Sanh Ca không cần suy nghĩ: “Theo quy tắc, nên làm thế nào thì làm như vậy.”



Mao Na nhổm dậy, trừng cô: “Lộc Sanh Ca! Cô đúng là nhẫn tâm! Không phải bây giờ cô đang đứng đây một cách bình an vô sự sao, tại sao lại máu lạnh với người thân của mình như vậy chứ!”



Vẻ mặt của Sanh Ca lạnh đi ngay lập tức.



Bây giờ cô bình an vô sự là bởi vì có một người đàn ông đã giúp cô chịu đựng nỗi đau đó.



Làm tổn thương đến anh, bọn họ càng đáng chết hơn!



Lúc cô nhìn về phía Mao Na, ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương: “Nếu hôm nay người bị bắt và bị hãm hại là tôi, liệu các người có buông tha cho tôi không?”



Mao Na và Lộc Lâm cùng ngẩn ra, nhìn nhau một cái, đồng thanh trả lời: “Đương nhiên.”



Mao Na bổ sung: “Cô là con gái nhỏ nhất của nhà họ Lộc, chúng tôi sao nỡ thật sự làm tổn thương cô chứ.”



“Nếu thật sự là vậy, hôm nay các người đã không lấy vết thương trên mặt chú tư đi rêu rao rồi. Lúc bà nói những lời trái với lương tâm này, bà không cảm thấy buồn nôn sao?”



Sanh Ca không có hứng thú ở lại nữa, cẩn thận nhìn Lộc Thiệu Nguyên một cái: “Chuyện này cha xem mà xử lý đi, con không có ý kiến gì khác.”



Sau khi lạnh lùng bỏ lại một câu, Sanh Ca rời khỏi nhà thờ tổ của nhà họ Lộc.



Sau lưng cô vẫn còn không ngừng vang lên tiếng cầu xin.



Cô quay lại căn phòng mà mình đã dọn dẹp, rất lâu tâm trạng cũng chưa thể bình ổn lại.



Vết bỏng đầm đìa máu sau lưng Phong Ngự Niên dường như ở ngay trước mắt cô.



Cô chỉ hận, hận tại sao đám người này lại là người thân của cô, cô không thể giết bọn họ, vậy thì để bọn họ khó chịu đến sống không bằng chết, dùng sự đau khổ để chuộc tội đi!



Cô thở dài một hơi.



Cô lại nghĩ đến lúc hôm nay đến nhà họ Kỷ, cô bịa đặt trước mặt Kỷ Ngự Đình, đổ không ít lỗi cho Phong Ngự Niên.



Vì vậy, cô mau chóng chắp tay thành hình chữ thập, thành tâm sám hối: “Anh Ngự à, đừng trách hôm nay em kéo anh làm người chịu tội, mấy câu đó đều là để khiến Kỷ Ngự Đình chán ghét, ép anh ta huỷ hôn mà thôi.”



“Đợi em bắt được tất cả những người nhà họ Lộc đã hại anh, em sẽ trở về thành phố Phương, cả đời không kết hôn không sinh con, chỉ ở bên cạnh anh, có được không?”



Đợi sau khi cô làm xong nghi thức sám hối, người làm đã thúc giục cô hai lần rồi.



Cô chầm chậm xuống lầu đến phòng ăn ăn cơm, sắc mặt lạnh như băng ngồi xuống ghế.



Vừa cầm muỗng múc canh lên, định uống một ngụm canh ngọt trong bát, Tống Niên ở đối diện tỏ vẻ không vui.



“Ôi, không hổ là cô công chúa nhỏ được chiều chuộng nhất nhà chúng ta, ăn cơm cũng phải để người lớn chờ, mấy năm nay cô quên hết giáo dưỡng của mình rồi à?”



Lộc Thiệu Quan ho một tiếng: “Em bớt nói đi.”



Tống Niên hừ lạnh một tiếng, trợn mắt hai cái liên tục.



Sanh Ca cũng không nhường nhịn, cạch một tiếng ném muỗng canh lại.



“Tống Niên, lúc đó cô làm thế nào leo lên giường cha tôi mới gả được vào đây, nhanh như vậy mà đã quên rồi sao? Người không có danh phận chính thức mà cũng đáng ra oai trước mặt tôi sao?”



“Đủ rồi! Hai người đều bớt nói vài câu đi, ăn cơm!” Lộc Thiệu Nguyên thật sự rất đau đầu.



Sanh Ca nhìn về phía ông ấy: “Lúc nãy cha cũng nghe thấy đấy, con xuống đây ăn cơm đàng hoàng, là do cô ta khiêu khích con trước, nếu cha không thể khiến cái miệng thối của cô ta ngậm lại, con sợ con không thể ở lại đây được nữa.”



Cô đứng dậy muốn lên lầu.



Lộc Thiệu Nguyên mềm giọng: “Con gái cưng đừng giận! Ăn cơm trước đi có được không? Cha sẽ cố gắng xử lý tốt những chuyện này, con đừng có tính chuyện dọn ra ngoài ở nữa!”



Cha cô đã nói đến mức này rồi, Sanh Ca hơi do dự.



Sau đó lại thấy Tống Niên hận rèn sắt không thành thép mà nhìn chằm chằm Lộc Thiệu Nguyên, nói: “Anh muốn em phải nói gì anh mới tốt đây! Lộc Sanh Ca sắp bị anh chiều hư rồi! Nó coi trời bằng vung, còn lấy chuyện trước đây để ngăn cách em, chẳng lẽ em thì không ấm ức sao?”



Cô thật sự không quen nhìn dáng vẻ đóng kịch của Tống Niên.



Nhưng người phải đi không thể là cô.



Cô gọi mấy vệ sĩ cùng Lộc Thập Nhất vào phòng ăn, ánh mắt chỉ về phía Tống Niên ở phía đối diện: “Bà Lộc ấm ức quá, chắc là không ăn nổi cơm rồi, các anh giúp bà ấy một chút, đưa bà ấy lên lầu nghỉ ngơi đi.”



“Lộc Sanh Ca, cô dám!” Tống Niên vỗ mạnh lên bàn.



“Tại sao tôi lại không dám?”



Tống Niên nhìn vào đôi mắt ác liệt của cô, lập tức thua trận, chỉ đành quay đầu nhìn về phía Lộc Thiệu Nguyên khóc lóc.



“Ông xã, anh nói gì đi, anh cứ như vậy mà nhìn con gái anh ức hiếp em sao? Em mặc kệ, em và nó ai ở lại ăn cơm, anh chỉ có thể chọn một!”



Lộc Thiệu Nguyên bị kẹp ở giữa, vô cùng khó xử, cảm thấy thật đau đầu.



Sanh Ca nhìn thấy ông ấy thở dài, trên gương mặt đầy nếp nhăn mang vẻ tang thương, trong lòng cô cũng chẳng dễ chịu gì.



Mấy năm không về, cha đã già đi rất nhiều, là một đứa con gái, cô không muốn khiến cha mình phiền lòng, nhưng cô thật sự rất khó hoà hợp với Tống Niên.



“Thôi, con không muốn ăn nữa.”



Cô đứng dậy vuốt vuốt quần áo, quay đầu đi, nhưng cô không phải lên lầu, mà là đi ra khỏi cửa biệt thự.



“Con gái cưng, tối như vậy rồi, con muốn đi đâu đấy?”



Lộc Thiệu Nguyên gọi theo sau lưng cô.



Nhưng cô lại như không nghe thấy, không hề quay đầu mà rời khỏi biệt thự.



Con gái cưng bị chọc tức bỏ đi, Lộc Thiệu Nguyên cũng rất áy náy.



Tống Niên ở bên cạnh lại không cho là vậy: “Nó lớn như vậy rồi, sẽ không xảy ra chuyện đâu, anh đừng có nuông chiều nó quá, mau ăn cơm đi.”



“Em đấy! Anh phải nói gì em mới tốt đây!”



Lộc Thiệu Nguyên cũng tức giận, nhưng lại không mắng được Tống Niên, ông ấy cũng chẳng còn khẩu vị, chỉ ăn đại vài miếng rồi đi lên lầu.



Tống Niên chẳng quan tâm, chị ta còn chưa ăn no mà.



Hơn nữa bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên Lộc Sanh Ca về nhà ở, tối nay Lộc Thiệu Nguyên đã dặn dò đầu bếp nấu thêm vài món ngon.



Khó có khi thắng được Lộc Sanh Ca một lần, Tống Niên vô cùng hả hê, lần lượt thử từng món được chuẩn bị cho Lộc Sanh Ca.



Tối nay, tâm trạng của Lộc Sanh Ca vô cùng tệ, cô không muốn trở về nhà họ Lộc khiến Lộc Thiệu Nguyên khó xử.



Cô dứt khoát dẫn theo Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất đến quán bar Mật Sắc, tự mình thuê một phòng bao để uống rượu giải sầu.



Trong số các vệ sĩ, chỉ có một mình Lộc Thập Nhất là nhận được chỉ thị từ Lộc Hoa, có thể khuyên được Sanh Ca.



Lúc này, hai người đứng ở bên ngoài canh giữ, đang lo lắng cô không có chừng mực, một lát lại uống say.



Hai người đang bàn bạc xem có cần phải gọi điện thoại cho Lộc Thập Nhất, bảo anh ta qua đây khuyên cô hay không, Phó Thần Dật đúng lúc đi ngang qua hành lang.



Anh ta đã từng gặp Lộc Thập Thất: “Có phải Sanh Ca đang ở bên trong không?”



Hai người đưa mắt nhìn nhau, không trả lời anh ta.



Phó Thần Dật cũng cảm thấy gượng gạo, lặng lẽ mở cửa ra nhìn một cái, chỉ có một mình Sanh Ca, nhưng uống toàn là rượu trắng nồng độ cao, mặt cô đã đỏ bừng, đang nằm nghiêng trên sofa mơ mơ màng màng, thế mà vẫn còn đang uống.



“Uống say rất có hại cho sức khỏe, để tôi vào khuyên thử.”



Hai người cũng không có cách nào tốt hơn, nghĩ rằng ít nhất Phó Dật Thần cũng là bạn của cô chủ mình, lỡ như có thể khuyên được thì sao, nên hai người cũng không cản lại.



Phó Dật Thần mở cửa đi vào, ngồi xuống bên cạnh Sanh Ca, dịu dàng khuyên: “Sanh Ca, đừng uống nữa, em say rồi, anh đưa em về nhà có được không?”



Sanh Ca nửa híp đôi mắt mơ màng, đầu cô choáng váng, thật sự đã say rồi.



“Anh Ngự, em nhớ anh lắm, anh đừng rời đi, anh trở về đi có được hay không?”



Giọng của cô rất nhỏ, Phó Dật Thần dán sát vào mới có thể nghe rõ lời lẩm bẩm của cô.



Anh Ngự?



Cô đang gọi Phong Ngự Niên sao?



Phó Thần Dật đè lại tâm trạng không vui, dỗ dành cô: “Sanh Ca, anh sẽ không rời khỏi em, anh không đi đâu cả.”



Sanh Ca không đáp lại, đã toàn toàn gục trên sofa, ngủ thiếp đi rồi.



Sau khi Phó Thần Dật hỏi Lộc Thập Thất mới biết tối nay tâm trạng của cô không tốt, không muốn về nhà họ Lộc, nên anh ta dứt khoát bảo Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Nhất quẹt thẻ của anh ta, đến khách sạn bên cạnh thuê một căn phòng cho Sanh Ca.



Đợi sau khi Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất đi rồi, anh ta tự mình dìu Sanh Ca ra khỏi phòng bao.



Còn chưa đi được hai bước, một bóng người đột nhiên phóng đến trước mặt trong tích tắc.



Đợi anh ta phản ứng lại, cô gái anh ta đang dìu đã chuyển vào lòng của người đàn ông đối diện.



Người đàn ông đeo mặt nạ màu xám bạc, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng trong đôi mắt kia là sự giận dữ có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, khí áp xung quanh thấp đến cùng cực.



Chỉ nhìn mặt nạ, Phó Thần Dật đã biết biệt hiệu của anh, anh ta mỉm cười chào hỏi.



“Cậu Ngự, thật trùng hợp, cậu cũng đến đây xã giao sao?”



Kỷ Ngự Đình không quan tâm đến anh ta, cẩn thận ôm lấy Sanh Ca đang say đến không biết trời trăng gì vào lòng.



Sau khi quan sát tình trạng của cô, sự hung tàn trong đáy mắt Kỷ Ngự Đình càng nhiều hơn: “Trước giờ tửu lượng của cô ấy luôn rất tốt, sao lại say thành thế này, anh đã làm gì cô ấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom