• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ly hôn xong, tôi trở thành phú bà bạc tỷ (3 Viewers)

  • Chương 192: Khiếm khuyết của anh đã định sẵn không xứng với cô ấy

Thấy người đã ngất đi, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ mới tháo mặt nạ xuống.



Dưới ánh trăng, đôi mắt nghiêm nghị sâu thẳm của người đàn ông lúc nhìn về phía Ninh Thừa Húc vô cùng lạnh lùng và khát máu.



Tự Niên bước lên hỏi: "Boss, xử lý thế nào?"



"Trói hai tên cấp dưới này lại vứt lên xe, còn về Ninh Thừa Húc..."



Giọng nói Phong Ngự Niên chợt ngừng lại, hơi híp mắt, ánh mắt hung ác: "Treo lên, đưa đến căn phòng nhỏ đã chuẩn bị sẵn trước đó, nhanh nhất thì mười phút nữa Sanh Ca sẽ chạy đến đây, trước khi cô ấy đến phải tra hỏi hết một lượt."



"Vâng."



...



Ninh Thừa Húc bị tạt nước lạnh tỉnh lại.



Sau khi anh ta tỉnh lại phát hiện hai tay mình bị trói lại, phía sau người bị treo trên xà của căn phòng rách nát, bàn chân cũng miễn cưỡng chạm đất được, phải dùng mũi chân cố gắng nhón lên mới có thể giữ vững thăng bằng không bị nghiêng người.



Tư thế này rất mệt, nhất là cánh tay đau nhức khó chịu, nếu như bị treo một tiếng đồng hồ, cánh tay cũng có thể đau đến nỗi trật khớp, còn bị tụ máu bầm dưới nách.



Anh ta khẽ bật cười một tiếng.



Cách hành hạ người khác này, vừa nhìn đã biết là những cách thường dùng trong quân đội.



"Anh cười cái gì?"



Bên cạnh vang lên giọng nói vô cùng trầm thấp của người đàn ông.



Ninh Thừa Húc liếc nhìn sang.



Nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ quỷ trước khi mình ngất đi, anh đang nhàn nhã kiêu ngạo tựa vào cây cột bên cạnh.



Đôi mắt xanh thẳm của Ninh Thừa Húc không hề lo sợ chút nào, vẫn nở nụ cười như cũ.



"Không biết Ninh Thừa Húc tôi đắc tội với cục điều tra quốc gia chỗ nào, anh lại muốn bày kế bắt tôi."



Người đàn ông mặt quỷ bước đến gần anh ta, đi thẳng vào vấn đề nói: "Dạo này trong phòng thí nghiệm thiếu một chai thuốc sinh hóa S404 hàng mẫu, tôi điều tra hồ sơ, nửa tháng trước anh có đến thăm và ghi chép ở phòng thí nghiệm."



Ninh Thừa Húc không phục, nói: "Người đến thăm phòng thí nghiệm cũng không phải chỉ có mình tôi, dựa vào đâu lại nghi ngờ tôi lấy chứ?"



Bởi vì ngày anh hẹn Sanh Ca đến quán bar Sắc Giới, đúng lúc có người lấy chai thuốc đó hại người, anh dám nói chuyện này không liên quan đến anh sao?"



Ninh Thừa Húc khẽ cau mày: "Sao anh lại biết được?"



Người đàn ông mặt quỷ tháo mặt nạ bạc xuống trước mặt anh ta.



Lộ ra gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Phong Ngự Niên.



Ninh Thừa Húc nhìn chằm chằm vào mặt anh, ánh mắt đầy kinh ngạc: "Lại là anh! Sao anh lại có mặt nạ này? Tôi không tin người đứng đầu cục điều tra quốc gia lại có thể là anh!"



Trước đây anh ta chỉ cảm thấy Phong Ngự Niên không bình thường, còn từng sai người đi điều tra, hồ sơ của Phong Ngự Niên quá sạch sẽ, lúc đó Ninh Thừa Húc đã nghi ngờ không đơn giản như vậy.



Nhưng...



Người đàn ông này có không đơn giản cỡ nào cũng không thể nào có liên quan đến cục điều tra quốc gia được!



Phong Ngự Niên híp mắt lại, quan sát vẻ mặt của Ninh Thừa Húc.



Thấy Ninh Thừa Húc thật sự rất kinh ngạc, anh mới nói: "Xem ra anh trộm lọ thuốc này không phải vì điều tra ra hành tung của tôi, mà là vì muốn hại Sanh Ca, anh giả vờ yêu cô ấy như thế, vậy mà lại độc ác đến nỗi muốn dùng thuốc S404 hủy hoại cô ấy."



"Tôi không có! Tôi yêu cô ấy thật!"



Ninh Thừa Húc kiên quyết không thừa nhận.



Anh ta chọn bỏ qua vấn đề này, lạnh lùng cười trừng mắt với Phong Ngự Niên: "Anh mượn danh của cục điều tra quốc gia để chơi tôi đúng không? Anh tưởng tôi sẽ tin sao? Thân phận của anh chẳng qua chỉ là một cậu ấm chủ tịch của nhà họ Phong ở thành phố Phương, sao có thể được!"



Sanh Ca lạnh lùng nhìn anh ta nhưng không nói gì.



Ninh Thừa Húc: "Hôm nay tôi chỉ không cẩn thận mắc bẫy của anh và Sanh Ca, anh tưởng có thể nhốt tôi được bao lâu? Ngày mai người của tôi sẽ phát hiện ra tôi mất tích, tự ý bắt cóc và tấn công cục trưởng cục điều tra bí mật, tội này không nhỏ đâu, anh nghĩ cho kỹ đi!"



"Ồ?"



Phong Ngự Niên thờ ơ cong khóe môi lên, nói: "Vậy anh thử xem, xem ngày mai có cấp dưới đến tìm anh không."



Ninh Thừa Húc thấy vẻ lạnh lùng ung dung của Phong Ngự Niên không giống như giả vờ, sau đó lại nhìn mặt nạ quỷ trong tay anh.



Chiếc mặt nạ tượng trưng cho lãnh đạo đứng đầu cục điều tra quốc gia được chuyên gia chế tạo bằng bạc nguyên chất, quy trình phức tạp, hoa văn đặc biệt, có một không hai, cả thế giới chỉ có một cái.



Trong lòng anh ta bắt đầu rối rắm.



Ngoài cửa, Tự Niên khẽ gõ cửa nói: "Boss, năm phút nữa cô Sanh Ca sẽ đến đây."



"Được."



Phong Ngự Niên lại nhìn về phía Ninh Thừa Húc, đi thẳng vào vấn đề: "Nửa tháng trước anh đã lấy thuốc đó đi, nhưng một tuần trước anh mới đến thành phố Phương, chuyện này có lẽ phía sau có người cùng nhau tính kế với anh, xúi giục anh lấy thuốc, người đó là ai?"



Ninh Thừa Húc cúi đầu nhìn xuống đất, chỉ mỉm cười không nói gì.



Phong Ngự Niên túm chặt tóc anh ta, ép anh ta nhìn thẳng vào mắt mình.



"Cục điều tra quốc qua cũng có chút mánh khóe đối xử với những tên cứng miệng, anh biết rất rõ, chắc chắn không nói sao?"



Ninh Thừa Húc lập tức bị câu này của anh chọc giận, trên trán bắt đầu nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi.



"Anh dám!"



"Tại sao tôi không dám? Anh đã biết thân phận của tôi, chỉ dựa vào chuyện anh phạm phải lần này, anh tưởng anh có thể lành lặn trở ra sao?"



Càng nói ánh mắt Phong Ngự Niên lại càng dữ tợn, nổi giận đùng đùng.



Ninh Thừa Húc nhìn thẳng vào mắt anh, sau khi sửng sốt một chút lại bật cười to: "Anh không phải cậu chủ nhà họ Phong đúng không, anh là ai?"



Người đứng đầu của cục điều tra quốc gia chắc chắn không thể chỉ là một chủ tịch nhỏ bé ở thành phố Phương được.



Phong Ngự Niên không nói gì.



"Anh cứ luôn miệng nói tôi tiếp cận Sanh Ca có mục đích khác, sợ là cô ấy cũng không biết thân phận của anh, anh thì không có mục đích à? Giả vờ yếu đuối đáng thương trước mặt cô ấy, sao anh lại làm vậy?"



Phong Ngự Niên càng túm tóc anh ta mạnh hơn.



Ninh Thừa Húc cảm thấy da đầu như sắp bị kéo rách, vẻ mặt hơi đau đớn, rất nhanh đã bật cười to.



"Nếu anh đã biết ngày hôm đó không phải là axit sunfuric, vậy chắc anh biết rõ, anh không sống được bao lâu nữa! Tôi không có được cô ấy, anh cũng vậy!"



Phong Ngự Niên nổi giận, thả lỏng bàn tay đang túm chặt tóc của anh ta ra, hung hăng đấm anh ta một cái.



Gò má Ninh Thừa Húc đã nhanh chóng sưng lên một cục bầm tím.



Anh ta phun một ngụm máu xuống đất, đôi mắt xanh thẳm đó vẫn rất khiêu khích.



"Cho dù bác sĩ có thể ức chế được chất độc S404 trong cơ thể anh, anh không thể chết được, nhưng thời gian dài sẽ để lại di chứng, đến lúc đó anh là một tên tàn phế, nếu như cô ấy biết được, có lẽ ban đầu sẽ thương xót anh, nhưng ngày tháng sau này thì sao?"



"Phong Ngự Niên, kể từ lúc anh bắt đầu trúng thuốc, cơ thể khuyết tật này của anh đã định sẵn không xứng với cô ấy!"



Phong Ngự Niên khẽ run lên.



Anh ngẩn ra một lúc im lặng không nói gì, mãi cho đến khi bên cửa lại vang lên tiếng của Tự Niên.



"Boss, xe của cô Sanh Ca đã đến đường lộ rồi, còn hai phút nữa sẽ đến đây."



"Được."



Anh lại nhìn về phía Ninh Thừa Húc, nói: "Nếu anh đã rơi vào tay tôi, vậy thì anh nên biết rằng trên đời này không có ai tôi không cạy họng được, bí mật mấy ngày nay của anh tôi sẽ moi hết ra."



Ninh Thừa Húc liếc sang, lạnh lùng hừ một tiếng.



Phong Ngự Niên lại túm tóc anh ta, khẽ đe dọa cảnh cáo: "Đợi Sanh Ca vào đây, có lẽ anh biết mình nên nói gì, nếu anh dám để lộ nửa lời, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!"



"Cô Sanh Ca! Cô đến rồi!"



Ngoài cửa đúng lúc vang lên giọng nói vừa phải của Tự Niên.



Phong Ngự Niên giấu mặt nạ đi, quay người ra ngoài đón Sanh Ca.



Mở cửa ra, đúng lúc anh và Sanh Ca đều nhìn nhau.



Nhớ đến những lời vừa nãy của Ninh Thừa Húc, anh thu tầm mắt về, hiếm khi không chủ động nhiệt tình nói chuyện.



Sanh Ca không để ý tới, chỉ hỏi: "Thế nào? Vừa rồi anh ta có khai ra gì không?"



Phong Ngự Niên lắc đầu nói: "Không, anh ta không chịu nói."



"Tôi muốn nói chuyện riêng với anh ta một lát."



"Được."



Nói chuyện riêng nên người của anh không được nghe lén, bao gồm cả anh." Sanh Ca nhấn mạnh.



Anh chợt sửng sốt, giọng nói hơi chán nản: "Được."



Sau khi Sanh Ca bước vào, Phong Ngự Niên giúp cô khép cửa lại, đuổi đám Tự Niên đi ra xa, mình cũng đi đến dưới gốc cây kế bên đợi.



Trong căn phòng nhỏ, Ninh Thừa Húc nhìn thấy cô bước vào, khóe miệng khẽ mỉm cười.



"Em Sanh, thật không ngờ tối nay quả nhiên lại là một cú lừa, lẽ nào khoản thời gian này em tỏ vẻ yêu tôi chỉ là giả vờ thôi sao?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom