Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91: Cổ vũ tiểu tam cướp chồng
Tại biệt thự Lâm gia,
Lâm Tĩnh Như trên người mặc chiếc váy ngủ hai dây, chất liệu tơ tằm màu đỏ mê người, chờ đợi Từ Vũ Hằng về nhà, thời gian dần trôi qua vẻ mặt mong đợi lúc ban đầu đã không còn. Nhìn đồng hồ đã điểm 11 giờ, gương mặt cô ta trở nên khó coi, cảm thấy người chồng này càng lúc càng không thật thà, tưởng một tin nhắn qua loa có thể qua mặt được cô ta sao?
Lâm Tĩnh Như cầm lấy điện thoại, nhấn nút gọi cho người ở bệnh viện hỏi thăm, mặc dù người kia nói khớp với lời Từ Vũ Hằng trước đó, nhưng giác quan của người phụ nữ thôi thúc cô không thể nào tin tưởng được.
Từ lúc kết hôn tới giờ, cô ta luôn một lòng một dạ với anh ta, cho anh tha những thứ tốt nhất mà trước kia có mơ cũng không được, nếu như Từ Vũ Hằng dám phản bội, cô ta thề sẽ cho anh ta thân bại danh liệt, mất đi tất cả, rơi xuống đáy vực sâu, thà rằng để ngọc nát chứ nhất quyết không để người khác hưởng phúc.
Suốt cả đêm thức trắng, Lâm Tĩnh Như đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dưới con đường dẫn đến cửa chính, cuối cùng cũng chờ được Từ Vũ Hằng.
Từ Vũ Hằng biết đêm qua mình vì cảm giác vui sướng nhất thời, qua đêm ở bên ngoài, giờ lại phải chịu khổ lấy lòng Lâm Tĩnh Như.
Vào phòng, không ngoài dự đoán của anh ta, Lâm Tĩnh Như mang dáng vẻ tức giận ngồi mép giường, chờ phát tiết. Từ Vũ Hằng cười lấy lòng ngồi xuống bên cạnh, tay đặt vào trán cô ta kiểm tra nhiệt độ, giọng quan tâm hỏi:
"Em dậy sớm vậy? Chỗ nào không khỏe sao?"
Mặc cho anh ta có dùng cách gì đi nữa, đáp lại vẫn là thái độ im lặng khó chịu của Lâm Tĩnh Như. Từ Vũ Hằng đã tính trước, giả bộ mệt mỏi che miệng ngáp dài thiếu ngủ.
"Tĩnh Như cả đêm qua anh ở bên cạnh chăm sóc mẹ, giờ rất muốn ngủ một giấc, xin lỗi đã để em cô quạnh một mình."
Lâm Tĩnh Như quay đầu nhìn thẳng vào mặt Từ Vũ Hằng, muốn từ trên người anh ta tìm ra manh mối, hễ về trễ anh ta lại mang bố mẹ mình ra làm cái cớ, đúng là gia đình có khác đồng lòng thấy gớm, khiến cô ta không có cách nào mắng chồng.
"Mẹ khỏe hơn chưa? Chiều em đưa Tiểu Khiên sang thăm mẹ." Lâm Tĩnh Như nhịn xuống cơn tức, nhỏ nhẹ nói.
Từ Vũ Hằng kinh ngạc, Lâm Tĩnh Như khác xa với hàng ngày làm anh ta không quen, đáng ra cô ta nên làm ầm ĩ một trận mới đúng, như thế này là sao? Anh ta nghi ngờ, nhưng vẫn ôn nhuận nói: "Mẹ khỏe hơn nhiều rồi, thấy em và Tiểu Khiên bà vui lắm đó."
"Dạ, anh chưa ăn sáng đúng không? Xuống dưới nhà đi em cùng anh ăn." Lâm Tĩnh Như giống như người vợ hiền dịu ôm cánh tay chồng.
Hai người hòa hợp cùng nhau đi vào phòng bếp, Lâm Tĩnh Như ngọt ngào ngồi bên cạnh gắp quẩy bỏ vào bát Từ Vũ Hằng, lúc anh ta cúi đầu ăn, ánh mắt cô ta liền thay đổi.
Lâm Tĩnh Như nghĩ trong đầu: "Từ Vũ Hằng anh được lắm, tưởng mua hai bộ quần áo giống nhau tôi sẽ không nhận ra sao?"
Từ Vũ Hằng thông minh, nhưng lại quên mất chiếc áo sơ mi trắng sáng nay anh ta mặc, do bế Tiểu Khiên, nên ở bả vai bị nước hoa quả trong miệng thằng bé ứa ra làm bẩn.
Nếu như anh ta mặc một chiếc áo hoàn toàn khác, cô ta sẽ không sinh nghi như này. Lâm Tĩnh Như nhớ tới lời Lâm phu nhân dạy bảo, trước khi bắt được cái đuôi cáo, không nên đánh rắn động cỏ. Cho người âm thầm điều tra, khác biết được bí mật mà anh ta đang che giấu.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Tĩnh Như tâm trạng không có cách nào khá nên được, muốn tìm một nơi nào đó thư giãn cơ thể, nhớ tới spa lần trước mẹ dẫn đi, liền muốn tới. Chủ đính rủ Lâm phu nhân đi cùng, nhưng hôm nay bà ta phải ra ngoài gặp khách quý, cô ta đành phải đi một mình.
Lâm Tĩnh Như vừa bước vào cửa, đã được đối đãi như khách vip, Hiên Lam Ngọc sắc mặt phơi phới, tươi rói thân thiết đón tiếp.
"Chị Tĩnh Như nay đi một mình sao? Sắc mặt chị trông rất mệt mỏi, lại ngủ không ngon giấc?"
"Mẹ tôi bận rồi, hôm qua tôi bị mất ngủ." Lâm Tĩnh Như nhàn nhạt trả lời.
"Bên em mới về loại collagen uống vào ngủ rất ngon giấc." Hiên Lam Ngọc quan sát da mặt Lâm Tĩnh Như, giới thiệu sản phẩm. Nghe cô ta nói muốn mua mấy hộp về dùng, nhoẻn miệng cười nói với nhân viên.
"Sắp xếp phòng 3 nhé, để chị làm."
Lâm Tĩnh Như thay đồ, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nằm trên ghế để Hiên Lam Ngọc chăm sóc da mặt cho mình.
"Hôm trước mẹ chị nói, chị mới sinh con? Haizz nếu như em tốt số đứa nhỏ hiện tại cũng hơn 7 tuổi rồi." Hiên Lam Ngọc thoa kem lên mặt Lâm Tĩnh Như, chủ động kể chuyện không vui của mình.
Lâm Tĩnh Như mở mắt ra, nhìn ánh mắt Hiên Lam Ngọc buồn bã hỏi: "Cô kết hôn rồi sao? Tôi cứ nghĩ cô vẫn còn độc thân."
"Em chưa kết hôn, người ta không muốn lấy em." Hiên Lam Ngọc cười thê lương.
"Anh ta mắt mù rồi, mới bỏ lỡ người như cô." Lâm Tĩnh Như nói vài câu an ủi cho có, cô ta đi cướp chồng người ta, không hiểu cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào?
"Em thật ngưỡng mộ chị, gặp được người đàn ông yêu thương, có gia đình hạnh phúc, xin lỗi để chị phải nghe em liên thiên." Hiên Lam Ngọc gượng cười, bày ra dáng vẻ phụ nữ yếu ớt nhiều tâm sự.
"Không sao, ngưỡng mộ gì chứ, cô xinh đẹp như vậy sớm gặp được thôi."
Đối với bên ngoài quả thật cô ta rất hạnh phúc, cuộc đời yên bình không phải lo nghĩ điều gì, tiền bạc, chồng con đều khiến người khác ao ước, nhưng ai biết được bên trong đó lại có sóng ngầm, ngày nào đó sẽ biến thành bão lớn.
"Có một người em rất thích, nhưng đáng tiếc anh ấy đã có gia đình rồi, em không muốn mình thành kẻ thứ 3 phá hoại hạnh phúc người khác." Hiên Lam Ngọc nói hết câu, len lén để ý xem phản ứng Lâm Tĩnh Như ra sao?
"Anh ta không hạnh phúc nên mới qua lại với cô, vợ anh ta không biết giữ chồng thì thôi, trách gì người thứ 3." Lâm Tĩnh Như bị nói trúng tim đen, ra sức bào chữa cho kẻ thứ 3, cô ta chưa bao giờ cho rằng năm xưa mình cướp chồng người khác là sai.
"Ai cũng nghĩ như chị thì tốt." Hiên Lam Ngọc nhếch miệng cười, sau này Lâm Tĩnh Như biết được cô ta đang cổ vũ người phụ nữ khác cướp chồng mình, chắc tức ói máu mất thôi.
...
Ngày thứ hai sau khi công khai, Tô Thiển chịu một áp lực rất lớn khi tới công ty làm việc. Tự nhiên được người ta đối xử một cách đặc biệt, khó mà quen nổi.
Tô Thiển đưa mắt nhìn người đàn ông đang ung dung lái xe, lòng bộn bề khó chịu. Anh thì hay rồi ngồi ở tít trên cao ai động tới được, cô đây dân thường bé nhỏ bị bao nhiêu người ra nhìn vào ngó, cuộc sống rất khó khăn.
"Cận Nam hay hôm nay em nghỉ làm."
"Gần tới công ty rồi mà? Đứa nhỏ làm em mệt sao?" Nghe người bên cạnh nói, Phó Cận Nam táp xe vào lề đường, lo lắng đặt tay vào bụng cô xoa xoa vài lần.
"Bọn họ đều biết em và anh bên nhau rồi, em..." Cô tự ti về bản thân mình, chỗ nào cũng không xứng với anh, không thích người khác săm soi mình, cả ngày so sánh này kia.
"Vì việc này mà em muốn nghỉ làm?" Phó Cận Nam choáng váng, công khai không phải rất tốt sao? Từ hôm nay trở đi anh có thể thỏa mái chăm sóc cô ấy, lúc nào nhớ xuống thăm, hoặc gọi cô ấy lên phòng mình nghỉ ngơi, nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp đó, anh cong môi cười thầm.
"Họ nói em không xứng với anh." Tô Thiển ấm ức lí nhí, đúng là cô không xứng thật, nhưng đâu cần phải nói ra để cô nghe thấy chứ?
"Tình yêu của chúng ta cần người khác đánh giá sao? Hay em nghỉ việc đi ở nhà làm vợ anh thôi."
Người khác nói gì anh không cần biết, người anh chọn cần người ta nhận xét, đánh giá sao? Nghĩ gì đó hai mắt Phó Cận Nam sáng trưng dụ dỗ. Ai muốn người phụ nữ mình yêu chịu khổ đâu, tiền anh kiếm đủ để cả gia đình bọn họ có cuộc sống sung túc.
"Không, em phải đi làm để canh chừng anh." Tô Thiển lập tức đánh bay ý đồ Phó Cận Nam, tiền kiếm được nhiều hay ít cũng là của mình, cô còn trẻ nhất định sẽ không chịu cảnh cô quạnh trong bốn bức tường, sớm tối chờ chồng về nhà.
Cả một hồi nói chuyện, vẫn là đưa nhau đến công ty làm việc, Tô Thiển ngại đồng nghiệp vẫn như mọi lần tới hầm gửi xe thì bí bí mật mật xuống xe, bỏ mặc Phó Cận Nam ở đó chạy vào thang máy. Nhưng sao có thể quay lại ban đầu đây, cô sớm sẽ thành bà chủ của bọn họ, thái độ đối đãi liền khác xưa, thấy cô ở xa đã nhiệt tình nhấn nút mở cửa chờ cô vào thang máy. Đi đến đâu cũng được nhiệt tình tiếp đón, người từng nói xấu nay cũng thay đổi 180 độ.
Tô Thiển giở khóc dở cười trao đổi ánh mắt với Hà Hiểu Tâm, rất muốn bảo bọn họ đừng tạo áp lực cho cô nữa.
Lâm Tĩnh Như trên người mặc chiếc váy ngủ hai dây, chất liệu tơ tằm màu đỏ mê người, chờ đợi Từ Vũ Hằng về nhà, thời gian dần trôi qua vẻ mặt mong đợi lúc ban đầu đã không còn. Nhìn đồng hồ đã điểm 11 giờ, gương mặt cô ta trở nên khó coi, cảm thấy người chồng này càng lúc càng không thật thà, tưởng một tin nhắn qua loa có thể qua mặt được cô ta sao?
Lâm Tĩnh Như cầm lấy điện thoại, nhấn nút gọi cho người ở bệnh viện hỏi thăm, mặc dù người kia nói khớp với lời Từ Vũ Hằng trước đó, nhưng giác quan của người phụ nữ thôi thúc cô không thể nào tin tưởng được.
Từ lúc kết hôn tới giờ, cô ta luôn một lòng một dạ với anh ta, cho anh tha những thứ tốt nhất mà trước kia có mơ cũng không được, nếu như Từ Vũ Hằng dám phản bội, cô ta thề sẽ cho anh ta thân bại danh liệt, mất đi tất cả, rơi xuống đáy vực sâu, thà rằng để ngọc nát chứ nhất quyết không để người khác hưởng phúc.
Suốt cả đêm thức trắng, Lâm Tĩnh Như đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dưới con đường dẫn đến cửa chính, cuối cùng cũng chờ được Từ Vũ Hằng.
Từ Vũ Hằng biết đêm qua mình vì cảm giác vui sướng nhất thời, qua đêm ở bên ngoài, giờ lại phải chịu khổ lấy lòng Lâm Tĩnh Như.
Vào phòng, không ngoài dự đoán của anh ta, Lâm Tĩnh Như mang dáng vẻ tức giận ngồi mép giường, chờ phát tiết. Từ Vũ Hằng cười lấy lòng ngồi xuống bên cạnh, tay đặt vào trán cô ta kiểm tra nhiệt độ, giọng quan tâm hỏi:
"Em dậy sớm vậy? Chỗ nào không khỏe sao?"
Mặc cho anh ta có dùng cách gì đi nữa, đáp lại vẫn là thái độ im lặng khó chịu của Lâm Tĩnh Như. Từ Vũ Hằng đã tính trước, giả bộ mệt mỏi che miệng ngáp dài thiếu ngủ.
"Tĩnh Như cả đêm qua anh ở bên cạnh chăm sóc mẹ, giờ rất muốn ngủ một giấc, xin lỗi đã để em cô quạnh một mình."
Lâm Tĩnh Như quay đầu nhìn thẳng vào mặt Từ Vũ Hằng, muốn từ trên người anh ta tìm ra manh mối, hễ về trễ anh ta lại mang bố mẹ mình ra làm cái cớ, đúng là gia đình có khác đồng lòng thấy gớm, khiến cô ta không có cách nào mắng chồng.
"Mẹ khỏe hơn chưa? Chiều em đưa Tiểu Khiên sang thăm mẹ." Lâm Tĩnh Như nhịn xuống cơn tức, nhỏ nhẹ nói.
Từ Vũ Hằng kinh ngạc, Lâm Tĩnh Như khác xa với hàng ngày làm anh ta không quen, đáng ra cô ta nên làm ầm ĩ một trận mới đúng, như thế này là sao? Anh ta nghi ngờ, nhưng vẫn ôn nhuận nói: "Mẹ khỏe hơn nhiều rồi, thấy em và Tiểu Khiên bà vui lắm đó."
"Dạ, anh chưa ăn sáng đúng không? Xuống dưới nhà đi em cùng anh ăn." Lâm Tĩnh Như giống như người vợ hiền dịu ôm cánh tay chồng.
Hai người hòa hợp cùng nhau đi vào phòng bếp, Lâm Tĩnh Như ngọt ngào ngồi bên cạnh gắp quẩy bỏ vào bát Từ Vũ Hằng, lúc anh ta cúi đầu ăn, ánh mắt cô ta liền thay đổi.
Lâm Tĩnh Như nghĩ trong đầu: "Từ Vũ Hằng anh được lắm, tưởng mua hai bộ quần áo giống nhau tôi sẽ không nhận ra sao?"
Từ Vũ Hằng thông minh, nhưng lại quên mất chiếc áo sơ mi trắng sáng nay anh ta mặc, do bế Tiểu Khiên, nên ở bả vai bị nước hoa quả trong miệng thằng bé ứa ra làm bẩn.
Nếu như anh ta mặc một chiếc áo hoàn toàn khác, cô ta sẽ không sinh nghi như này. Lâm Tĩnh Như nhớ tới lời Lâm phu nhân dạy bảo, trước khi bắt được cái đuôi cáo, không nên đánh rắn động cỏ. Cho người âm thầm điều tra, khác biết được bí mật mà anh ta đang che giấu.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Tĩnh Như tâm trạng không có cách nào khá nên được, muốn tìm một nơi nào đó thư giãn cơ thể, nhớ tới spa lần trước mẹ dẫn đi, liền muốn tới. Chủ đính rủ Lâm phu nhân đi cùng, nhưng hôm nay bà ta phải ra ngoài gặp khách quý, cô ta đành phải đi một mình.
Lâm Tĩnh Như vừa bước vào cửa, đã được đối đãi như khách vip, Hiên Lam Ngọc sắc mặt phơi phới, tươi rói thân thiết đón tiếp.
"Chị Tĩnh Như nay đi một mình sao? Sắc mặt chị trông rất mệt mỏi, lại ngủ không ngon giấc?"
"Mẹ tôi bận rồi, hôm qua tôi bị mất ngủ." Lâm Tĩnh Như nhàn nhạt trả lời.
"Bên em mới về loại collagen uống vào ngủ rất ngon giấc." Hiên Lam Ngọc quan sát da mặt Lâm Tĩnh Như, giới thiệu sản phẩm. Nghe cô ta nói muốn mua mấy hộp về dùng, nhoẻn miệng cười nói với nhân viên.
"Sắp xếp phòng 3 nhé, để chị làm."
Lâm Tĩnh Như thay đồ, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nằm trên ghế để Hiên Lam Ngọc chăm sóc da mặt cho mình.
"Hôm trước mẹ chị nói, chị mới sinh con? Haizz nếu như em tốt số đứa nhỏ hiện tại cũng hơn 7 tuổi rồi." Hiên Lam Ngọc thoa kem lên mặt Lâm Tĩnh Như, chủ động kể chuyện không vui của mình.
Lâm Tĩnh Như mở mắt ra, nhìn ánh mắt Hiên Lam Ngọc buồn bã hỏi: "Cô kết hôn rồi sao? Tôi cứ nghĩ cô vẫn còn độc thân."
"Em chưa kết hôn, người ta không muốn lấy em." Hiên Lam Ngọc cười thê lương.
"Anh ta mắt mù rồi, mới bỏ lỡ người như cô." Lâm Tĩnh Như nói vài câu an ủi cho có, cô ta đi cướp chồng người ta, không hiểu cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào?
"Em thật ngưỡng mộ chị, gặp được người đàn ông yêu thương, có gia đình hạnh phúc, xin lỗi để chị phải nghe em liên thiên." Hiên Lam Ngọc gượng cười, bày ra dáng vẻ phụ nữ yếu ớt nhiều tâm sự.
"Không sao, ngưỡng mộ gì chứ, cô xinh đẹp như vậy sớm gặp được thôi."
Đối với bên ngoài quả thật cô ta rất hạnh phúc, cuộc đời yên bình không phải lo nghĩ điều gì, tiền bạc, chồng con đều khiến người khác ao ước, nhưng ai biết được bên trong đó lại có sóng ngầm, ngày nào đó sẽ biến thành bão lớn.
"Có một người em rất thích, nhưng đáng tiếc anh ấy đã có gia đình rồi, em không muốn mình thành kẻ thứ 3 phá hoại hạnh phúc người khác." Hiên Lam Ngọc nói hết câu, len lén để ý xem phản ứng Lâm Tĩnh Như ra sao?
"Anh ta không hạnh phúc nên mới qua lại với cô, vợ anh ta không biết giữ chồng thì thôi, trách gì người thứ 3." Lâm Tĩnh Như bị nói trúng tim đen, ra sức bào chữa cho kẻ thứ 3, cô ta chưa bao giờ cho rằng năm xưa mình cướp chồng người khác là sai.
"Ai cũng nghĩ như chị thì tốt." Hiên Lam Ngọc nhếch miệng cười, sau này Lâm Tĩnh Như biết được cô ta đang cổ vũ người phụ nữ khác cướp chồng mình, chắc tức ói máu mất thôi.
...
Ngày thứ hai sau khi công khai, Tô Thiển chịu một áp lực rất lớn khi tới công ty làm việc. Tự nhiên được người ta đối xử một cách đặc biệt, khó mà quen nổi.
Tô Thiển đưa mắt nhìn người đàn ông đang ung dung lái xe, lòng bộn bề khó chịu. Anh thì hay rồi ngồi ở tít trên cao ai động tới được, cô đây dân thường bé nhỏ bị bao nhiêu người ra nhìn vào ngó, cuộc sống rất khó khăn.
"Cận Nam hay hôm nay em nghỉ làm."
"Gần tới công ty rồi mà? Đứa nhỏ làm em mệt sao?" Nghe người bên cạnh nói, Phó Cận Nam táp xe vào lề đường, lo lắng đặt tay vào bụng cô xoa xoa vài lần.
"Bọn họ đều biết em và anh bên nhau rồi, em..." Cô tự ti về bản thân mình, chỗ nào cũng không xứng với anh, không thích người khác săm soi mình, cả ngày so sánh này kia.
"Vì việc này mà em muốn nghỉ làm?" Phó Cận Nam choáng váng, công khai không phải rất tốt sao? Từ hôm nay trở đi anh có thể thỏa mái chăm sóc cô ấy, lúc nào nhớ xuống thăm, hoặc gọi cô ấy lên phòng mình nghỉ ngơi, nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp đó, anh cong môi cười thầm.
"Họ nói em không xứng với anh." Tô Thiển ấm ức lí nhí, đúng là cô không xứng thật, nhưng đâu cần phải nói ra để cô nghe thấy chứ?
"Tình yêu của chúng ta cần người khác đánh giá sao? Hay em nghỉ việc đi ở nhà làm vợ anh thôi."
Người khác nói gì anh không cần biết, người anh chọn cần người ta nhận xét, đánh giá sao? Nghĩ gì đó hai mắt Phó Cận Nam sáng trưng dụ dỗ. Ai muốn người phụ nữ mình yêu chịu khổ đâu, tiền anh kiếm đủ để cả gia đình bọn họ có cuộc sống sung túc.
"Không, em phải đi làm để canh chừng anh." Tô Thiển lập tức đánh bay ý đồ Phó Cận Nam, tiền kiếm được nhiều hay ít cũng là của mình, cô còn trẻ nhất định sẽ không chịu cảnh cô quạnh trong bốn bức tường, sớm tối chờ chồng về nhà.
Cả một hồi nói chuyện, vẫn là đưa nhau đến công ty làm việc, Tô Thiển ngại đồng nghiệp vẫn như mọi lần tới hầm gửi xe thì bí bí mật mật xuống xe, bỏ mặc Phó Cận Nam ở đó chạy vào thang máy. Nhưng sao có thể quay lại ban đầu đây, cô sớm sẽ thành bà chủ của bọn họ, thái độ đối đãi liền khác xưa, thấy cô ở xa đã nhiệt tình nhấn nút mở cửa chờ cô vào thang máy. Đi đến đâu cũng được nhiệt tình tiếp đón, người từng nói xấu nay cũng thay đổi 180 độ.
Tô Thiển giở khóc dở cười trao đổi ánh mắt với Hà Hiểu Tâm, rất muốn bảo bọn họ đừng tạo áp lực cho cô nữa.
Bình luận facebook