• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ly hôn rồi, cảm ơn! (4 Viewers)

  • Chap-63

Chương 63: Quá muộn rồi




Trong phòng chờ, Tạ Viện nhận được một cú điện thoại, anh quay người ra ngoài nghe.



Tạ Hoàn ngồi trên ghế sa lon, mở tạp chí trên bàn, nói: "Con có chuyện nói với cậu?"



"Bọn họ đang bên nhau."



Tạ Hoàn gật đầu, "Cậu biết."



Phương Lập Tân ngồi xuống đối diện, khóe môi cong một vòng trào phúng, nói: "Thật sự cậu rất chật vật, dáng vẻ cậu bây giờ tựa như một tên lính đào ngũ nếm mùi thất bại, cậu thật cam tâm à."



"Không cam tâm, lại còn có thể sao nữa."



Tạ Hoàn khép lại tập san kinh tế trên tay, nâng mắt lên, trong mắt lộ ra vẻ xem xét: "Lập Tân, nếu như con tổn thương cô ấy, dù cho con là người thân, cậu cũng sẽ không nương tay."



Phương Lập Tân trầm mặc một lát, cười nói: "Cậu nhỏ, cậu có phải đã xem quá nhiều phim truyền hình hay không."



Tạ Hoàn nói: "Cậu chưa từng xem tivi, còn nhớ không, khi còn bé con thích nhất con robot kia nhưng không chịu chia sẻ với cậu, không tiếc đem nó phá hủy triệt để. Về sau, con trưởng thành, mặc dù nhìn qua có vẻ rất hiểu chuyện nhưng bản tính một người chỉ sợ không dễ dàng thay đổi như vậy."



Phương Lập Tân nói: "Chuyện lúc trước đã qua rất nhiều năm rồi, hiện tại mọi thứ đều sẽ khác."



Tạ Hoàn từ chối cho ý kiến.



Phương Lập Tân nói: "Cậu nhỏ, khi một người nhẫn tâm phá hư một thứ, rõ ràng đồ vật đó không đủ quan trọng. Con thích Đàm Hinh phải hơn cậu rất nhiều, cho nên con sẽ không để cho cô ấy bị thương tổn."



"Lập Tân, cái gọi là không làm tổn thương của con cũng bao gồm trên tình cảm à."



Phương Lập Tân trầm mặc.



Tạ Hoàn nói: "Cho tới nay, Phương gia còn có Tạ gia đã giáo dục con như thế nào, bồi dưỡng thành một người tỉnh táo tuyệt đối, nhưng sau sự tỉnh táo của con thật ra là lạnh lùng, mang đến cho người khác bao nhiêu tổn thương, thống khổ. Con căn bản không quan tâm đến những điều đó, không phải sao."



"Thì ra cậu nhỏ luôn coi con là người như vậy."



"Cậu cũng hi vọng là cậu nhìn lầm."



Hai người giằng co nhau, lúc này Tạ Viện đã nói chuyện điện thoại xong, bà đi tới thấy thế liền hỏi: "Làm sao vậy, hai người cãi nhau?"



Tạ Hoàn lắc đầu, đưa tay lên nhìn một chút đồng hồ, nói: "Đã đến giờ, em lên máy bay đây."



Nói xong kéo vali, sải bước ra ngoài.



Phương Lập Tân đưa mắt nhìn anh rời đi, đôi môi mỏng khẽ hiện ra sự khắc nghiệt. Đúng vậy, hiện tại cậu đã khác lúc còn bé.



Mà Đàm Hinh cũng không phải món đồ chơi.



Không muốn đồ chơi bị người khác cướp đi, anh chỉ có thể hủy nó, nhưng cô gái ấy thì không được, anh chỉ muốn thấy cô, chỉ muốn thấy dáng vẻ tươi cười của cô.



Không muốn thương tổn cô, cũng không muốn cô bị người khác cướp đi.. Chỉ có thể khiến những người ở bên người cô, toàn bộ biến mất.



Anh và Tạ Hoàn, cho tới bây giờ đều là hai người hoàn toàn khác biệt.



***



Tập đoàn Thành Hâm.



Thư ký Lý vội vàng vào phòng họp, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Lam khiến bà sững sờ, lập tức cười: "Được, tôi biết rồi."



Đàm Diệu Uy nhẹ nhíu mày một cái không mấy ai có thể nhận ra.



Sau khi hoàn tất đàm phán, ông đi đến trước mặt Diệp Lam, nói: "Ký kết xong rồi, lâu rồi chúng ta không dùng cơm cùng nhau, hay đi nhà hàng Pháp trước kia em thích nhất được không."



Hôm nay ông tỉ mỉ chăm sóc vẻ ngoài, một thân âu phục màu xám vừa vặn, ngũ quan anh tuấn dù tuổi đã hơn bốn mươi, khắp người toát lên khí chất giàu có, thành thục cùng nam tính.



Diệp Lam nói: "Xin lỗi, tôi đã hẹn với người khác rồi mà bây giờ tôi thích cơm Trung Quốc hơn."



Ánh mắt Đàm Diệu Uy hơi u ám: "Tôi có thể hỏi một chút em đi cùng người nào không."



Diệp Lam trầm mặc, một lát sau bà nâng mắt nhìn Đàm Diệu Uy, phát ra một tiếng hừ khẽ.



Hai người ly hôn mới nửa năm, cũng đều là người có danh vọng, phần lớn nhân viên hai bên đều biết nội tình, thấy thế vội vàng né tránh đi khỏi phòng họp.



Chờ cửa khép lại, tiếng bước chân đi xa, Diệp Lam mới cong môi, châm chọc nói: "Đàm Diệu Uy, bây giờ anh mới hối hận sao."



Đàm Diệu Uy nhìn người phụ nữ này đang trưng ra khuôn mặt vênh váo hung hăng, nhớ đến lúc trước bà ở trước mặt mình, cũng đã từng ôn nhu, là ông đem bà đẩy đi thật xa.



Ngực chịu một trận đau đớn vô cùng.



"Không phải bây giờ mới hối hận, anh đã sớm hối hận rồi, thời khắc anh ký đơn thỏa thuận ly hôn, anh liền hối hận."



Ông tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Diệp Lam, em còn tình cảm với anh, em hãy cho anh một cơ hội, lần này anh sẽ không để em thất vọng. Anh sẽ làm một người chồng tốt, người cha tốt, anh sẽ đem tất cả tài sản của mình cho tiểu Hinh. Em tin tưởng anh một lần nữa, có được không?"



Diệp Lam rủ mắt, nói: "Đàm Diệu Uy, trong mắt anh, tôi thật sự hèn mọn như vậy sao?"



Đàm Diệu Uy vội vàng lắc đầu, nói: "Em hiểu lầm rồi, ý anh không phải vậy, anh..."



Diệp Lam nhẹ giọng đánh gãy lời ông, "Lúc gả cho anh, tôi mới hai mươi mốt, nhưng bây giờ, tôi đã sắp bốn mươi rồi. Tôi ở Đàm gia làm trâu làm ngựa gần hai mươi năm, Đàm Diệu Uy, đời người có mấy cái hai mươi năm, trong năm tháng dài đằng đẵng đó anh chưa từng cho tôi hi vọng dù chỉ một chút. Hiện tại anh dựa vào cái gì mà muốn tôi tin tưởng, anh có tình cảm với tôi sao?"



Bà chỉnh lại tập hồ sơ, quay người ra ngoài.



Đàm Diệu Uy ngăn bà lại, trầm giọng nói: "Diệp Lam, anh thật sự yêu em, anh chỉ cần một cơ hội sửa đổi."



Cho tới bây giờ, vợ của ông đã trở nên lớn mạnh, có năng lực khiến tất cả mọi người xung quanh vì điều này mà tin phục. Ông cảm nhận được uy hiếp, cùng với sự tự ti không thể vứt bỏ kia.



Thế nhưng đến khi có một ngày, bà không có ở đây, hết thảy đều không đúng nữa.



Có người tồn tại như một ngôi sao tỏa ánh sáng chói loá, cũng có người có được nó ở sau lưng, một khi mất đi ngôi sao dẫn đường này, liền tìm không được phương hướng nữa.



Diệp Lam nhìn sâu vào mắt người đàn ông, trên thương trường trôi nổi nhiều năm như vậy, một người là thật tâm hay giả dối, bà vẫn có thể nhìn ra được.



Nếu ông nói những điều này sớm một năm, bọn họ cũng sẽ không đi đến bước này.



Đáng tiếc, bây giờ bà đã không còn quan tâm nữa rồi.



Diệp Lam nói: "Đàm Diệu Uy, tôi hẳn là nói một câu cảm ơn với anh, anh biết tôi là người luôn luôn rất sĩ diện, bại bởi loại người phụ nữ như Đậu Linh đã đủ làm tôi hận cả một đời, bất quá bây giờ nhìn bộ dạng này của anh, tôi thật sự rất hả giận."



Nói rồi hung hăng giẫm lên mu bàn chân của người đàn ông.



Hôm nay bà mang giày mặc dù không cao, nhưng lại là gót nhỏ,chỉ dùng bảy, tám phần khí lực giẫm trên mu bàn chân cũng có thể biết được đau đến mức nào.



Đàm Diệu Uy kêu lên một tiếng đau đớn, buông bà ra, Diệp Lam thuận thế kéo cửa, bước nhanh ra ngoài.



Xuống lầu, Đào tiên sinh đã chờ ở ngoài xe.



Diệp Lam nhìn thấy ông, kinh ngạc nói: "Gió lớn như vậy, sao không ở trong xe chờ."



Đào tiên sinh đi tới, đem tay của bà vào trong tay mình sưởi ấm, phát hiện tay mình còn lạnh hơn so với bà, đành phải nhét vào trong túi áo.



"Anh muốn nhìn thấy em sớm một chút"



Đã không còn trẻ, Diệp Lam xấu hổ, sợ bị nhân viên của mình nhìn thấy, thúc giục: "Mau lên xe đi, bên ngoài trời quá lạnh."



Đào tiên sinh đáp ứng, hai người nhanh chóng tiến vào trong xe.



Đào tiên sinh nói: "Buổi sáng Tiểu Hinh và Tĩnh tử đều trở về, nhân dịp nghỉ đông cả nhà chúng ta ra nước ngoài chơi đi."



Diệp Lam liếc ông một cái, nói: "Nói nhăng nói cuội gì đấy, cuối năm là thời điểm bận rộn nhất, làm gì có thời gian chứ."



Đào tiên sinh biết bà luôn đặt nặng sự nghiệp, âm thầm thở dài một hơi, chậm rãi lái xe ra ngoài.



"Bất quá, đi một chuyến đến thủ đô cũng được."



Đào tiên lộ vẻ kinh hỉ nói: "Thật không? Em đồng ý cùng về Đào gia gặp lão đầu tử?"



Diệp Lam trừng mắt, cười nói: "Có ai nói cha mình như vậy đâu, không có lễ phép."



Đào tiên sinh nói: "Anh nói như vậy còn xem là khách khí, lúc trước Tĩnh tử mới mười tháng đã bị ông phái người đem đi, mãi cho đến con bé bốn tuổi anh mới được nhìn thấy mặt nó."



"Vì sao vậy?" Diệp Lam không hiểu.



"Cả nhà bọn anh đều làm bộ đội, chỉ có anh làm thương gia, ông ấy không thích nên cho anh lựa chọn, một là muốn quan trọng sự nghiệp, hai là muốn có con gái."



Diệp Lam nói: "Vậy là anh trả lời thế nào."



Đào tiên sinh nói: "Ngược lại anh cho ông ấy lựa chọn, một là muốn con trai, hai là muốn cháu gái, nếu không đem Tĩnh tử trả lại cho anh, anh sẽ không nhận ông ta là cha."



Nói đến đây, anh cau mày nói: "Cuối cùng lão đầu tử lựa chọn cháu gái."



Kỳ thật lời nói nguyên vẹn của Đào lão gia tử là, dù sao tư tưởng của con trai đã sai lệch, cháu gái còn nhỏ, bồi dưỡng còn kịp.



Diệp Lam im lặng.



Toàn bộ nhà này, đều không phải người bình thường.



Đào tiên sinh ho nhẹ một tiếng, nói: "Lam Lam, hôm nay, cái kia..."



Diệp Lam nói: "Anh muốn nói gì, nói thẳng ra đi, ấp úng làm cái gì."



"Hôm nay gặp được chồng trước của em, anh ta có phải đã hối hận khi cùng em ly hôn hay không."



Diệp Lam nhíu mày, nói: "Sao anh lại hỏi như vậy."



"Anh nghe người ta nói, chuyện tháng trước ông ta đưa hai mẹ con kia ra nước ngoài, lúc đó mọi người đang huyên náo xôn xao, anh liền suy đoán một chút."



"Anh là sợ lập trường của em không kiên định?"



Không đợi hắn trả lời, Diệp Lam bật cười, nói: "Lúc mới quen biết anh cũng không phải như vậy, lúc đó anh đặc biệt tự tin nói lúc mình yêu một người, sẽ kiếm tiền, hơn nữa còn thâm tình, so Đàm Diệu Uy tốt hơn gấp trăm lần, còn nói, chỉ cần ở cùng với anh chẳng mấy chốc sẽ quên anh ta."



Đào tiên sinh nói: "Lam Lam, không phải anh không tự tin, càng không phải không có lòng tin với em, chỉ là chung quy lại anh ta vẫn là cha của tiểu Hinh."



Ông hiểu rất rõ, Diệp Lam yêu con gái mình bao nhiêu.



Diệp Lam nói: "Đúng vậy, anh ta là cha của tiểu Hinh nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là cha của tiểu Hinh, không có bất cứ quan hệ nào với em cả."



"Lão Đào, anh biết nguyên tắc của em, nếu đã quyết định ở bên anh, trừ phi anh thay lòng đổi dạ, nếu không em sẽ không phải là người buông tay trước."



Đào tiên sinh nắm lấy tay Diệp Lam, hai cánh tay nắm chặt lấy nhau.



***



Quý Yến thay bộ thú bông ra, bên trong là một bộ quần áo lông cừu màu đen, ống tay áo được kéo lên gần nửa, bên hông khoắc lên một cái tạp dề màu hồng trong phòng bếp nấu mì.



Đàm Hinh ở bên cạnh hỗ trợ anh, hỏi: "Anh biết làm thật sao?"



"Được, đương nhiên là được, em cho rằng anh là ai."



Đàm Hinh cố ý hỏi: "Vậy anh là ai?"



Quý Yến quay đầu lại, cong môi nhìn cô, thần thần bí bí mà nói: "Anh là —— vị thần."



Đàm Hinh sững sờ, nhớ tới tên anh dùng ở giải thi đấu hacker là God. Người này có chút tự cao hơi quá.



Đàm Hinh mím môi cười cười, lấy điện thoại di dộng ra, lại muốn chụp cho anh một tấm hình.



Quý Yến vội vàng che mặt.



"Làm gì."



"Khục, dạng này quá thục nữ mà."



Đàm Hinh hỏi: "Vừa rồi người khoác bộ thú bông màu hồng, khiêu vũ ở bên ngoài là ai?"



"..."



"Lấy tay ra."



Quý Yến đành phải làm theo.



Đàm Hinh suy nghĩ, luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, nói: "Bày một cái tư thế đáng yêu nào."



Quý Yến khóe miệng giật một cái, chậm rãi cong môi.



"Không đủ đáng yêu."



Quý Yến lại run run rẩy rẩy duỗi ra hai ngón trỏ, chọt vào hai má.



Đàm Hinh hài lòng, cong môi, nói: "Cười lên một cái nào, cheese —— "



Kỳ thật đâu cần phải ra lệnh, chỉ cần cô cười một tiếng, Quý Yến không tự giác cũng cong môi lên, lộ ra một nụ cười cực ôn nhu.



Bị ống kính mẫn cảm bắt được.



Đàm Hinh nhìn tấm hình kia, bị sự đáng yêu làm run sợ. Cảm giác xúc động trỗi dậy cô đã làm một chuyện cực kỳ ngốc nghếch, cô đem tấm ảnh này, đặt làm ảnh avatar trên tài khoản xã hội của mình.



Ai nói chị gái già đầu, không thể có tâm tư thiếu nữ chứ.



Cô chính là muốn khiến cho tất cả mọi người biết, người con trai này, là của cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom