Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Chương 1: Mang thai
Vũ Linh Đan nhìn hai sọc đỏ trên que thử thai mà cả người ngây ngẩn.
Cô có thai.
Chuyện này đáng lẽ phải vui sướng nhưng cô không thể nào vui nổi.
Kết hôn ba năm với Trương Thiên Thành, hai người hiếm khi gặp mặt, một tháng trước đó, anh say xỉn ôm cô ân ái, nhưng giây cuối cùng lại thốt ra tên người phụ nữ khác.
Vũ Linh Đan đút que thử thai vào lại trong gói rồi ném đi, lòng bàn tay chạm lên bụng, dường như có thể cảm nhận được một sinh mạng mới đang thành hình.
Mới chỉ một lần mà cô đã có thai, nhưng đứa bé này…
Bỗng nhiên, một ánh mắt khó chịu từ sân bắn vào, từ góc độ của Vũ Linh Đan có thể nhìn thấy một người đàn ông vừa xuống xe đang đi vào, anh giao chìa khóa cho bảo vệ rồi sải chân bước về phía cô.
Tim Vũ Linh Đan đập loạn, đó là chồng của cô — Trương Thiên Thành! Chỉ vẻn vẹn một góc mặt đã có thể lấy mất hồn cố.
Vốn không đoán được Trương Thiên Thành sẽ trở về, hiện tại là giờ cơm tối, không biết anh đã ăn hay chưa.
Trương Thiên Thành từ cổng đi tới, dường như đoạn đường anh bước qua bao phủ gió rét buốt, áo sơ mi thẳng tắp ôm trọn dáng người cường tráng, ngũ quan tuấn mỹ nhường ấy nhưng sắc mặt lại thâm trầm, dáng vẻ người khác chớ lại gần.
Vũ Linh Đan nhìn anh, chưa kịp chào hỏi thì Trương Thiên Thành đã bước đến trước mặt cô, khóe miệng bật lên trào phúng lại lạnh lùng, lời nói càng tàn nhẫn hơn.
“Cô Vũ, ly hôn đi.”
Chỉ một câu đã khiến niềm vui sướng của Vũ Linh Đan như bị gáo nước lạnh tạt qua mà tắt ngúm, cả người lạnh thấu xương, không nén được run rẩy.
Năm chữ ấy như cắt từng lớp thịt trên người Vũ Linh Đan, chỉ có Trương Thiên Thành mới khiến cô bị thương sâu sắc như thế.
Cô cúi đầu nhìn thấy giấy ly hôn trên tay anh, chữ ký của Trương Thiên Thành cứng cáp hữu lực, bừng bừng dã tâm.
Đúng vậy, không phải cô không biết người đàn ông này có bao nhiêu vô tình và tàn nhẫn, ba năm trước Trương Thiên Thành chỉ là đứa con riêng bị khinh bạc như sâu kiến, nhưng bây giờ, nhờ vào sự hỗ trợ của Nhà họ Vũ mà cá chép hóa rồng, đứng trên đỉnh cao quyền lực và kim tiền khiến cả giới kinh doanh phải kính nể, một tay hô mưa gọi gió.
Hiện tại, đã đến lúc anh vứt cô khỏi người.
Giới kinh doanh loan truyền Trương Thiên Thành thủ đoạn vô tình, nhưng không ai hay biết anh dùng cả thủ đoạn này lên người mợ chủ Trương.
Nhưng đã lần nào anh nghĩ rằng nếu không có Vũ Linh Đan thì anh sẽ thuận buồm xuôi gió như vậy hay chưa?
Nếu như cô không thích anh thì tại sao lại tình nguyện bị nhốt trong cái lồng hôn nhân này, vây hãm chính mình trong thế giới của anh.
“Em không đồng ý.” Bốn chữ lạnh như băng, Vũ Linh Đan cố gắng nói trong tỉnh táo.
Trương Thiên Thành không hề nhìn cô mà ngồi xuống ghế sa lon, lấy bật lửa châm thuốc, lạnh lùng nhìn. cô qua màn khói trắng.
“Vũ Linh Đan, căn biệt thự này, và cả tài sản cô nên có được, tôi sẽ cho cô nhiều hơn như thế”
Vũ Linh Đan gắt gao cắn môi, cơ thể không dần được mà run rẩy, Trương Thiên Thành tỏ vẻ khăng khăng bức ép, cô biết anh chưa từng nói chuyện hai đầu, sợ rằng chuyện này ván đã đóng thuyền rồi.
Nhưng đứa bé trong bụng cô phải làm sao bây giờ, tại sao lúc nào cũng thế, cứ chọn thời điểm này…
Trương Thiên Thành lạnh lùng quan sát cô, trước mặt là tờ ly hôn soạn thành hai bản: “Ký đi, đừng níu kéo, đừng để tôi chán ghét cô.”
Vũ Linh Đan nhìn hai sọc đỏ trên que thử thai mà cả người ngây ngẩn.
Cô có thai.
Chuyện này đáng lẽ phải vui sướng nhưng cô không thể nào vui nổi.
Kết hôn ba năm với Trương Thiên Thành, hai người hiếm khi gặp mặt, một tháng trước đó, anh say xỉn ôm cô ân ái, nhưng giây cuối cùng lại thốt ra tên người phụ nữ khác.
Vũ Linh Đan đút que thử thai vào lại trong gói rồi ném đi, lòng bàn tay chạm lên bụng, dường như có thể cảm nhận được một sinh mạng mới đang thành hình.
Mới chỉ một lần mà cô đã có thai, nhưng đứa bé này…
Bỗng nhiên, một ánh mắt khó chịu từ sân bắn vào, từ góc độ của Vũ Linh Đan có thể nhìn thấy một người đàn ông vừa xuống xe đang đi vào, anh giao chìa khóa cho bảo vệ rồi sải chân bước về phía cô.
Tim Vũ Linh Đan đập loạn, đó là chồng của cô — Trương Thiên Thành! Chỉ vẻn vẹn một góc mặt đã có thể lấy mất hồn cố.
Vốn không đoán được Trương Thiên Thành sẽ trở về, hiện tại là giờ cơm tối, không biết anh đã ăn hay chưa.
Trương Thiên Thành từ cổng đi tới, dường như đoạn đường anh bước qua bao phủ gió rét buốt, áo sơ mi thẳng tắp ôm trọn dáng người cường tráng, ngũ quan tuấn mỹ nhường ấy nhưng sắc mặt lại thâm trầm, dáng vẻ người khác chớ lại gần.
Vũ Linh Đan nhìn anh, chưa kịp chào hỏi thì Trương Thiên Thành đã bước đến trước mặt cô, khóe miệng bật lên trào phúng lại lạnh lùng, lời nói càng tàn nhẫn hơn.
“Cô Vũ, ly hôn đi.”
Chỉ một câu đã khiến niềm vui sướng của Vũ Linh Đan như bị gáo nước lạnh tạt qua mà tắt ngúm, cả người lạnh thấu xương, không nén được run rẩy.
Năm chữ ấy như cắt từng lớp thịt trên người Vũ Linh Đan, chỉ có Trương Thiên Thành mới khiến cô bị thương sâu sắc như thế.
Cô cúi đầu nhìn thấy giấy ly hôn trên tay anh, chữ ký của Trương Thiên Thành cứng cáp hữu lực, bừng bừng dã tâm.
Đúng vậy, không phải cô không biết người đàn ông này có bao nhiêu vô tình và tàn nhẫn, ba năm trước Trương Thiên Thành chỉ là đứa con riêng bị khinh bạc như sâu kiến, nhưng bây giờ, nhờ vào sự hỗ trợ của Nhà họ Vũ mà cá chép hóa rồng, đứng trên đỉnh cao quyền lực và kim tiền khiến cả giới kinh doanh phải kính nể, một tay hô mưa gọi gió.
Hiện tại, đã đến lúc anh vứt cô khỏi người.
Giới kinh doanh loan truyền Trương Thiên Thành thủ đoạn vô tình, nhưng không ai hay biết anh dùng cả thủ đoạn này lên người mợ chủ Trương.
Nhưng đã lần nào anh nghĩ rằng nếu không có Vũ Linh Đan thì anh sẽ thuận buồm xuôi gió như vậy hay chưa?
Nếu như cô không thích anh thì tại sao lại tình nguyện bị nhốt trong cái lồng hôn nhân này, vây hãm chính mình trong thế giới của anh.
“Em không đồng ý.” Bốn chữ lạnh như băng, Vũ Linh Đan cố gắng nói trong tỉnh táo.
Trương Thiên Thành không hề nhìn cô mà ngồi xuống ghế sa lon, lấy bật lửa châm thuốc, lạnh lùng nhìn. cô qua màn khói trắng.
“Vũ Linh Đan, căn biệt thự này, và cả tài sản cô nên có được, tôi sẽ cho cô nhiều hơn như thế”
Vũ Linh Đan gắt gao cắn môi, cơ thể không dần được mà run rẩy, Trương Thiên Thành tỏ vẻ khăng khăng bức ép, cô biết anh chưa từng nói chuyện hai đầu, sợ rằng chuyện này ván đã đóng thuyền rồi.
Nhưng đứa bé trong bụng cô phải làm sao bây giờ, tại sao lúc nào cũng thế, cứ chọn thời điểm này…
Trương Thiên Thành lạnh lùng quan sát cô, trước mặt là tờ ly hôn soạn thành hai bản: “Ký đi, đừng níu kéo, đừng để tôi chán ghét cô.”
Bình luận facebook