-
Chương 1: Sơn Trang Trường Phong
Tết Trung thu đang đến gần, hoa quế thơm ngào ngạt, hồ nước thu trước biệt thự Trường Phong lấp lánh trong ánh hoàng hôn.
Hàng năm vào ngày mười hai của tháng tám, người đứng đầu các môn phái võ lâm khác nhau sẽ tụ tập tại sơn trang Trường Phong để thảo luận về các vấn đề trong liên minh.
Trước sơn trang Trường Phong, một số đình đài được xây dựng dọc theo hồ Bình Nguyệt , trong đình hoa cúc và hoa quế đang nở rộ, hoa quế tỏa hương thơm ngào ngạt. Đình cúc quế là nơi tổ chức hàng chục bữa tiệc. hầu hết người trong giang hồ đều biết nhau, nên phân chỗ mà ngồi.
Vì các cao thủ đang thảo luận những việc quan trọng trong các nên họ vẫn chưa xuất hiện, tất cả những trưởng lão hoặc đệ tử ngồi cùng bàn lúc này đều là người của các môn phái khác nhau. Người phụ trách không có ở đó, có người gặp lại bạn cũ nên tự nhiên uống rượu, ăn uống linh đình.
Một người đàn ông mặc đồ đen ngồi ở bàn cuối cùng phía tây đặt ly rượu xuống, nhìn xung quanh, trầm giọng nói: "Dương huynh, tôi nghe nói rằng Kiếm Đỉnh Hầu vẫn chưa quay lại sơn trang Trường Phong, nên trưởng môn các phái đang chưa biết phải làm thế nào"
Hắn vừa nói ra lời này, trong bàn mấy người lộ ra vẻ kinh ngạc, một người đàn ông trung niên nói: "Kiếm Đỉnh Hầu có chuyện gì chậm trễ, theo lý mà nói, hắn là võ lâm minh chủ kiêm chủ nhà lẽ ra nên sớm có mặt mới phải?"
"Đúng vậy, nếu như những năm trước hắn bận việc chính sự, không tham gia đại hội võ lâm hàng năm này cũng không sao, nhưng năm nay " Thu Thủy Kiếm" Dịch Hàn đến thách đấu với hắn, nếu hắn không trở về sơn trang để ứng chiến, thì hắn chính là tên đồ đệ bất trung, bất hiếu nhất thiên hạ rồi."
“Tại sao không ứng chiến hắn lại là kẻ bất trung bất hiếu nhất thiên hạ?” Một giọng nói dịu dàng như ngọc vang lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Một cô gái trẻ thò đầu ra từ bụi hoa cúc sau bàn tiệc, vẻ mặt tò mò. Thấy mọi người đang nhìn mình, đôi mắt to xinh đẹp đột nhiên chuyển động, mọi người đột nhiên cảm thấy đôi mắt này so với hoa cúc và hoa quế trong vườn còn lộng lẫy hơn, quyến rũ hơn ánh hoàng hôn trên bầu trời, mọi chuyện đều như quên hết , tất cả muốn nhìn gần hơn xem kĩ khuôn mặt của cô gái như thế nào.
Thấy mọi người có chút sững sờ, cô gái liền từ trong bụi hoa cúc đi ra. Ngồi bên cạnh nam tử áo đen , cầm bình rượu rót đầy ly, cong khóe môi lộ ra lúm đồng tiền nhỏ tràn đầy ý cười: “Đại thúc, Kiếm Đỉnh hầu vì sao không đấu với Dịch Hàn lại là tên đồ đệ bất trung bất hiếu nhất thiên hạ? ?"
Lúc này, mọi người trong tiệc mới hoàn hồn, nhìn kỹ cô gái này, cô ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, tóc đen, y phục mà xanh nhạt, khuôn mặt thanh tú như bạch ngọc, đôi mắt biết cười. rất đẹp, rất đáng yêu. .
Đại thúc mặc đồ đen biết rằng nữ tử có thể xuất hiện ở Sơn Trang Trường Phong vào lúc này hoặc là phái Nga Mi hoặc là đệ tử của phái Thanh Sơn. Hai môn phái này tuy đều là nữ nhân, ít khi giao du trong giang hồ nhưng bản lĩnh phi thường, hành sự khiêm tốn thông minh, luôn được đồng môn trong giang hồ kính trọng, nữ tử này tuy tuổi còn trẻ nhưng không thể đắc tội được.
Hắn cười nói: "Tiểu sư muội, sư phụ, sư tỷ của ngươi không nói cho ngươi biết chuyện của Kiếm Đỉnh hầu sao?"
Nữ tử đưa tay phải lên chống cằm lắc đầu: "Sư phụ của ta chưa bao giờ nói với ta những chuyện này, sư tỷ ta một năm chưa nói đầy mười câu lại càng không nói ."
Mọi người trong bàn đều có chút kinh ngạc, mọi người đều nghe nói trưởng môn Thanh Sơn có một đại đệ tử là Giản Oánh. dung mạo xinh đẹp, tính tình lại cực kỳ cao ngạo, không thích nói chuyện với người khác. Trước đây lúc hành tẩu giang hồ, "Xuyên Trung Tam Hổ" ham mê sắc đẹp của nàng, không kính trọng nàng , bị nàng truy đuổi cả ngàn dặm, một thanh kiếm lạnh lẽo cắt đi đôi tai của Tam Hổ, đồng thời ép bức Tam Hổ thông cáo thiên hạ, sửa tên hiệu thành "Xuyên Trung Tam Thử", từ đó nhân sĩ giang hồ không dám đắc tội với nàng, sau lưng đều gọi nàng là: " Thanh Sơn Hàn Kiếm".
Nghĩ tới cô gái này chính là tiểu sư muội của "Thanh sơn hàn kiếm" kia, ai nấy đều rùng mình. Đại thúc áo đen cười nói: "Tiểu sư muội, sư tỷ ngươi từ trước đến nay không nhiều lời, chúng ta đều biết, khó trách ngươi không biết."
Nàng tương đối kinh ngạc, sư tỷ chưa từng ra ngoài, thậm chí Đặng gia trại cũng chưa từng rời khỏi , những người này làm sao biết tỷ không thích nói chuyện?
Nàng lờ mờ biết những người này đã hiểu lầm gì đó, vừa định mở miệng, một người đàn ông to lớn đã cười nói: “Tiểu muội, nói tới chuyện của Kiếm Đỉnh đại nhân, chuyện này dài dòng lắm.”
Thiếu nữ vội vàng rót cho hắn một ly rượu, cười nói: "đại thúc từ từ nói, còn sớm, mấy lão gia gia, lão thái thái chắc một chốc cũng chưa ra đâu".
Nghe nàng gọi người đứng đầu các môn phái là "lão gia gia, lão thái thái", mọi người đều phá lên cười, cảm thấy cô gái này rất dễ thương , đại thúc áo đen cười nói: "Được rồi, tiểu sư muội, ta dù sao cũng không có việc gì làm nên Hàn Tam Dư ta sẽ làm người kể chuyện vậy."."
Hắn uống một hớp rượu, nói: "Sư muội hẳn là biết lai lịch Thánh Vũ Đế khai quốc rồi."
Thiếu nữ lắc đầu.
Hàn Tam Dư sững sốt trong giây lát, hạ giọng nói: "Như vậy lại phải nói nhiều thêm chút rồi. Chuyện là như thế này: Thánh Vũ Đế xuất thân từ võ lâm thế gia, lần đầu tiên giành được vị trí võ lâm minh chủ, tiếp đến liên tục đưa đệ tử và thuộc hạ của mình vào trong quân ngũ. Sau đó lợi dụng điều này để nắm giữ binh quyền, nhòm ngó hoàng vị.
"Hơn một trăm năm qua, việc luyện võ của nhà họ Tạ vẫn rất thịnh hành. Hoàng đế các triều đại cũng rất coi trọng và kiêng dè thế lực võ lâm nên đã xây dựng Trường Phong sơn trang tại buổi đầu lập quốc kiêm chưởng quản hiệu lệnh võ lâm , đồng thời Tạ thị làm phó minh chủ, Bùi gia phụ trách công việc của sơn trang".
"Nhà họ Bùi đã cai quản Trường Phong trang mấy trăm năm, có rất nhiều cao thủ, tướng quân, phong hầu tấn tước. Những chủ nhân trước của sơn trang thậm chí còn là võ lâm minh chủ , hiệu lệnh quần hùng hòa giải tranh chấp giữa các giáo phái khác nhau, cân bằng quyền lực giữa triều đình và các phe đối lập.
"Nhưng hơn 20 năm trước, họ Bùi dần suy tàn, dần dần thất thế trong triều đình. Đúng lúc này Hoàn Quốc ở Bắc Vực đã phái cao thủ "Thu Thủy Kiếm" Dịch Hàn đến khiêu chiến võ lâm Trung Nguyên. Trang chủ đời trước là Bùi Tử Kính dũng cảm chiền đấu và chết dưới tay Thu Thủy kiếm.
"Sau khi Bùi Tử Kính chết chỉ có một đứa con trai còn sống sót và một người em trai Chấn Bắc Hầu từng làm việc trong triều nhưng đã bị lưu đày vì xúc phạm long nhan. Nhà họ Bùi sụp đổ, Trường Phong sơn trang chỉ còn hư danh, không ai coi trọng minh chủ võ lâm nữa,"
"Năm năm trước, con trai của Bùi Tử Kính - Bùi Diễm bước sang tuổi mười tám, Tiếp quản Trường Phong sơn trang. Nhiều môn phái thấy hắn nhỏ tuổi nên xem thường buổi lễ nhận chức không ai đến. Không ngờ một tháng sau, Bùi Diễm lấy tội bất kính với minh chủ chọn mười đại môn phái khiêu chiến làm trấn động triều dã .
"Ban đầu, cả triều đình và dân chúng đều nghĩ rằng Bùi Diễm chỉ là một thiên tài về võ thuật, nhưng không ngờ, hắn giống như một con cá gặp nước trong quan trường, nhận được nhiều ân sủng , một bước lên mây. Năm trước được phong làm Kiếm Đỉnh Hầu, giữ chức tả thừa tướng trong triều"
“Bùi tướng tuổi còn trẻ đã thành công, đường làm quan rộng mở, nhưng chưa bao giờ từ bỏ chức vị chủ nhân sơn trang Trường Phong, cho nên, hàng năm ngày 12 tháng 8 đại hội võ lâm đại hội, hắn nhất định phải cấp tốc từ kinh thành trở về Trường Phong sơn trang.
"Vào tháng 7 năm nay, các môn phải võ lâm trung nguyên đều nhận được thư từ " Thu Thuỷ Kiếm" Dịch Hàn của Hoàn Quốc. hẹn đêm 12 tháng 8 tại Trường Phong sơn trang hội họp tả thừa tướng cũng chính là Kiếm Đỉnh hầu, minh chủ võ lâm Bùi Diễm.
Thiếu nữ vỗ tay cười nói: " Hàn đại thúc thật có tài kể chuyện, thúc có thể đến Tháp Nam Hoa thuyết thư, bảo đảm so với Tam Biện tiên sinh còn hay hơn"
Hàn Tam Vũ dở khóc dở cười, hắn dù sao cũng là cao thủ có tiếng, cùng sư phụ tới tham dự võ lâm đại hội, lại được một tiểu cô nương khen là biết kể chuyện, thật xấu hổ. Nhưng đối mặt với tiểu cô nương trong sáng và đáng yêu này, dù thế nào cũng không thể tức giận.
Cô gái mỉm cười, hơi cau mày:" “Nếu như vậy, Kiếm Đỉnh Hầu tước không trở về ứng chiến, Đầu tiên là tổn hại uy danh của triều đình, hai là không thể báo thù cho phụ thân, vi phạm đạo hiếu. Đúng là bất hiếu nhất thiên hạ, nhưng nếu võ công hắn không bằng Dịch Hàn, buộc phải ứng chiến, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”
Hàn Tam Ngọc cười nói: "Tiểu sư muội quá lo lắng. Kiến Đỉnh Hầu võ thuật vượt qua phụ thân rồi, năm 18 tuổi đã đảm nhận minh chủ võ lâm. Năm 20 tuổi lãnh đạo " Trường Phong Kỵ" đánh bại hàng vạn kỵ binh của Nguyệt Vong quốc được thánh thượng phong làm Trường Phong tướng quân, Năm trước giữa muôn vạn quân lấy đầu tướng địch. Lãnh đạo quân biên cảnh đánh bại kỵ binh Hoàn Quốc ở Thành Quận. Quét sạch sự áp bức của Hoàn Quốc khi triều đình đang suy yếu, lập nên chiến công hiển hách, nhận chức tả tướng, phong hầu tước, Với trận chiến của hắn với Dịch Hàn, ta thấy thắng hay thua khó nói, còn tại sao bây giờ, hắn ta vẫn chưa trờ về sơn trang Trường Phong, thực sự rất khó hiểu".
Thiếu nữ cười nói: " Có lẽ Kiếm Đỉnh Hầu đã trờ về rồi đang nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho trận chiến quan trọng này thì sao?"
Hàn Tam Ngọc cười nói: "Tiểu sư muội, ta cũng không biết, sư huynh ta vừa mới từ trong trang đi ra, nói các chưởng môn đang khẩn trương thương nghị, Kiếm Đỉnh Hầu đến giờ vẫn chưa quay về nếu hắn vẫn không xuất hiện thì nên cử ai đi ứng chiến với Dịch Hàn. Nếu Kiếm Đỉnh Hầu đã về trang tại sao các chưởng môn cũng không biết.
Thiếu nữ gần như đã biết được tin tức muốn hỏi mỉm cười nói: Hàn đại thúc , cảm ơn thúc đã kể cho cháu nghe, cháu đi đây! vừa nói quay người về phía sau, biến mất giữa những khóm hoa cúc.
Hàn Tam Vũ cùng mọi người hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ: Tiểu nữ này vừa nói liền tới, vừa nói liền rời đi, công phu nhẹ nhàng xuất chúng, xem ra không nên xem thường đệ tử phái Thanh Sơn.
Nữ tử áo xanh Giang Từ dạo chơi trong vườn hoa cúc, sau đó leo lên cây hoa quế trong vườn nằm một lúc. Thấy các chưởng môn vẫn chưa đến liền thấy nhàm chán
Khi mặt trời lặn về phía tây, sương mù buổi tối dâng lên, những ngọn nến được thắp sáng trong và ngoài trang. Giang Từ cảm thấy hơi đói, ngồi giữa cành cây, nhìn vào trong trang rực rỡ ánh đèn, thấy khói bốc lên từ góc tây bắc của sơn trang, nàng biết nơi đó là nhà bếp, liền mỉm cười và trượt xuống gốc cây.
Nàng vốn giỏi khinh công, quản gia cùng người hầu trong sơn trang bận tiếp đãi khách nhân, không ai để ý tới nàng, không ngờ để nàng từ phía tây trèo tường vào, một lúc sau chui vào phòng bếp.
Giang Từ nuốt nước miếng, nhìn thấy trong bếp người ra người vào, người hầu không ngừng bưng đồ ăn thức uống ra, suy nghĩ một lát, không chút do dự đi vào.
Đầu bếp thấy nàng đi vào, sửng sốt một chút, nói: "Cái này ——"
"Có món ăn nào ngon không? Ta đói bụng rồi, sư phụ bảo ta vào bếp kiếm chút gì ăn, ngài ấy bận bàn chuyện công ." Giang Từ cười nói.
Các đầu bếp từng nghe người ta nói chưởng môn phái Nga Mi rất bảo vệ đồ đệ, còn có mấy đệ tử tại gia luôn ở bên cạnh, vội cười nói: “Sư muội, nếu tìm được thứ mình thích thì có thể. cầm đi, chỉ sợ không ngon, không hợp khẩu vị của tiểu sư muội.”
Giang Từ cười cười, đi tới l*иg điểm tâm, mở nắp, lấy hai giỏ điểm tâm, từ trong ngăn tủ lấy ra một bình rượu nhỏ, rồi đi ra ngoài.
Nàng trong trang chuyển hướng đông tây Nhìn thấy những ngọn núi, đá và cây cối trên đường đi, không có tương thích với nhau đoán có trận hình. Nhớ lại bố cục của sơn trang mà nàng đã nhìn thấy từ xa trên cây quế, cuối cùng rẽ vào vườn trúc ở phía nam sơn trang khi màn đêm buông xuống, khoanh chân ngồi xuống trong rừng trúc..
Nàng uống một hớp rượu, lại ăn thêm mấy món ăn nhẹ, lẩm bẩm nói: “Đại hội võ lâm này chẳng có gì thú vị, không có đại hiệp nào cầm kiếm thổi sáo, phần lớn đều là những kẻ lưu manh chỉ biết ăn uống. Theo ta, nó phải được chuyển thành một cuộc đại hội ăn uống".
Vừa lẩm bẩm, sắc mặt nàng biến đổi, vội vàng cuộn đồ ăn vặt cùng bình rượu vào trong lòng, thân ảnh từ dưới đất bay lên, giống như một chiếc lá mùa thu nhẹ nhàng cuộn mình trong gió, rồi lẳng lặng treo trên ngọn trúc.
Hai bóng người lần lượt đi vào rừng trúc, một bóng người cao lớn nhìn xung quanh, đột nhiên đè người thấp bé vào thân tre, phát ra những tiếng thở gấp gáp dữ dội, Giang Từ theo bản năng nhắm mắt lại.
Nữ tử thở hổn hển, tức giận nói: "Gấp như vậy! Sao tối qua chàng không đến, lại để ta chờ đến nửa đêm, tối nay ta trực ở chỗ phu nhân, phải về gấp."
Người đàn ông thở hồng hộc nói: “Bây giờ có Thiên Vương Lão Tử ở đây, ta cũng mặc kệ.” Vừa nói, hắn vừa đưa tay vào trong y phục của nữ tử kia.
Nữ tử mỉm cười , vặn eo để né tránh. Người đàn ông ôm lấy : “Liên Nhi ngoan, Liên Nhi yêu, Ngũ gia chết mất,, thuận theo ngũ gia đi.” Hắn muốn cởi y phục nữ tử này.
Giang Từ trốn trong bụi trúc, nhắm chặt hai mắt, trong lòng thầm than một tiếng, uống bao nhiêu cũng không thấy yên ổn, lại còn đυ.ng phải một đôi uyên ương vụиɠ ŧяộʍ này.
Nhưng Liên nhi hất tay Ngũ gia ra, đẩy hắn ta ra ,hừ lạnh: "Đừng lo lắng, Ngũ gia, ta có một câu hỏi muốn hỏi Ngũ gia. Nếu Ngũ gia không trả lời theo ý Liên nhi thì Liên Nhi sẽ không bao giờ đến gặp Ngũ gia nữa."
Ngũ gia sửng sốt, thấy Liên nhi nghiêm túc nói cái gì đó, vội vàng nói: "Liên nhi có lời muốn nói, , Sẩm Ngũ ta đối với Liên nhi là thật tâm, nếu ta biết sẽ nói hết thảy. nói tất cả mọi thứ."
Liên nhi chỉnh lại y phục của mình, do dự một lúc, dường như có chút buồn bã, nhỏ giọng nói: "Ngũ gia, ngài có thật lòng muốn ở bên Liên nhi cả đời không, hay chỉ muốn cơ thể Liên nhi vì vui vẻ nhất thời?"
Sẩm Ngũ vội vàng bước tới ôm lấy Liên nhi và thề với trời: "Ta, Sẩm Ngũ, sẽ ở bên Liên nhi cả đời sẽ không phản bội . Nếu vi phạm lời thề, ta sẽ bị trừng phạt—“
Liên Nhi lấy tay che ở môi hắn, nhẹ giọng nói: "Ngũ gia không cần thề, Liên Nhi tin tưởng người. Nhưng là hiện tại có một việc, Ngũ gia cần phải làm theo lời Liên Nhi nói."
"Liên nhi xin nói đi , Sầm Ngũ ta nhất định sẽ làm được."
Liên Nhi lấy từ trong ngực ra một túi bùa nhỏ, đặt nó vào tay Sầm Ngũ , nhẹ nhàng nói: "Liên nhi đã xin cái này từ chủ trì sư thái khi cùng phu nhân đến Từ Am dâng hương. Sư thái nói đây là " " Nhất tâm phù" có thể khiến người yêu của nữ tử một lòng một dạ với mình , không bao giờ thay đổi ý định. Nếu Ngũ gia có Liên nhi trong tim, xin hãy luôn mang theo bên mình, để ngài một lòng một dạ với Liên nhi, Liên nhi tự nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời Ngũ gia——" Nói rồi từ từ rúc vào vòng tay của Sầm Ngũ
Sầm ngũ ôm Liên nhi vào lòng, hương thơm ngào ngạt, hắn đặt túi bùa vào trong ngực , thì thầm: "Sầm Ngũ ta sẽ làm theo ý Liên nhi. Lá bùa này ta sẽ luôn mang theo bên cạnh ". vừa nói xong hai tay dần có chút không an phận.
Liên Nhi lại đột nhiên thoát khỏi vòng ôm của hắn, thở hổn hển nói: "Không được, đại nhân, ta phải mau trở về, nếu như trang chủ trở về, không thấy ta hầu hạ phu nhân, nhất định sẽ bị trừng trị."
Sầm Ngũ rùng mình khi nghe thấy từ "trang chủ", đôi môi đỏ mọng của Liên nhi chạm nhẹ vào má phải của hắn, với một bộ dáng mê hoặc rời khỏi khu rừng.
Hắn sửng sốt hồi lâu, thở dài một hơi, bước ra khỏi rừng trúc.
Chờ bóng dáng hắn biến mất, Giang Từ mới nhảy khỏi bụi trúc, quay đầu lại tự nhủ: "Nhất tâm phù"? Trên đời thật sự có chuyện như vậy sao? Ngày mai ta cũng đi chùa Từ Am xin một cái."