• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Lưu Thủy Điều Điều (流水迢迢 Nước Chảy Xa Xăm) (2 Viewers)

  • Chương 11: Vuốt Mèo Càng Cua

Giang Từ phe phẩy cành cây trong tay, chạy nhảy nhẹ nhàng trên con đường ven hồ, nghĩ đến việc cuối cùng cũng thoát khỏi nguy cơ và ràng buộc trong hơn một tháng qua, trong lòng tràn ngập niềm vui nhưng lúc trước uống quá nhiều rượu, mặc dù giả vờ say nhưng dù sao đó cũng là lần uống nhiều nhất trong đời. bây giờ bị gió hồ thổi qua trong đầu dần dần có chút mơ hồ.

Nàng bước chậm lại, dùng hết sức đá một hòn đá, hòn đá bay ra xa rơi xuống hồ phát ra tiếng “bõm”. Bóng trăng đã vỡ tan.

Bước chân của Giang Từ ngày càng nặng nề, trong bụng cũng có chút khó chịu, nàng dứt khoát ngồi xuống dưới cây liễu bên hồ, Dựa vào cây liễu lẩm bẩm: “cua lông chết tiệt món nợ này, sau này bản cô nương sẽ tìm ngươi tính sổ”

Nàng dần dần có chút phát sầu, cua lông Quyền đại thế đại nhất định sẽ truy lùng khắp kinh thành. Nên làm thế nào mới có thể không dấu vết mà rời khỏi kinh thành, Tiếp tục cuộc sống du hiệp đây.

Nhiễu loạn đến hơn nửa đêm, cơn buồn ngủ cùng cảm giác say dâng lên, Giang Từ không khỏi ngáp dài một cái, dứt khoát không nghĩ đến mấy vấn đề đau đầu này nữa. Nàng cảm thấy cổ ngứa ngáy nên gãi gãi. Đang lúc chuẩn bị thả lỏng thân thể, dựa vào thân cây chợp mắt bỗng nhiên trong lòng kích động, đột ngột đứng dậy . Chỉ thấy dưới ánh trăng, một bóng đen mang theo hơi thở lạnh thấu xương lặng yên không một tiếng động đứng trước mặt nàng.

Bóng đen cao lớn cường tráng, hai tay chắp sau lưng đứng trước mặt Giang Từ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng. Giang Từ rùng mình, dường như từ ánh mắt đó nàng thấy mình giống như một con chuột bị mèo chơi đùa. Dưới móng vuốt phát ra tiếng kêu bi ai, lại không thể nào thoát ra khỏi vuốt mèo sắc bén.

Trong lòng lo lắng, nàng chậm rãi lùi lại vài bước, bóng đen bước lên chỗ nàng từng bước dần dần tiến lại gần. Giang Từ cảm thấy một luồng sát khí nồng nặc bao trùm lấy mình. Đến mức nàng cảm thấy vô cùng khó chịu và buồn nôn. lúc này trăng đã ló ra khỏi đám mây, ánh trăng chiếu vào người đó Giang Từ có thể thấy rõ người kia sắc mặt cứng đờ nhưng ánh mắt lại sáng như hắc diệu thạch ( đá vỏ chai) . Một tia sét loé lên trong đầu, đột nhiên nàng đưa tay chỉ vào người đó hét lớn : “ là ngươi”.

Lời vừa ra khỏi miệng nàng đến biết đại sự không ổn, nhận ra người kia chính là người đeo mặt nạ trên cây ở sơn trang Trường Phong đêm đó, giữ ở trong lòng là được rồi tại sao lại hét lên như vậy. Chẳng phải càng khiến đối phương không thả mình đi, gϊếŧ người diệt khẩu ? Người này võ công sâu không thể lường. Tự mình làm sao có thể thoát khỏi bàn tay quỷ dữ.

Trong lòng nàng đang không ngừng kêu than, nhưng trên mặt lại hiện ra một nụ cười ngọt ngào, cười hai tiếng, chắp tay nói: “ Xin lỗi, ta nhận nhầm người, vị đại hiệp, chúng ta vốn không quen biết, trước kia chưa từng gặp mặt về sau sẽ không gặp lại. Đêm hôm khuya khoắt, ta sẽ không quấy rày ngài ngắm trăng bên hồ, cáo từ!”.

Nói xong nàng nhảy lùi về sau xoay người bỏ chạy.

Giang Từ dồn hết sức lực, chạy loạn xạ, chạy được mấy chục bước thì đυ.ng phải thứ gì đó.

Nàng dùng hết sức chạy nhanh nhất có thể, không quan tâm đến mình va phải cái gì, miệng không ngừng la hét, thân hình hơi dao động. Rồi lại chạy về phía trước. Đột nhiên một lực mạnh mẽ nắm lấy tóc của nàng, nàng hét lên “Aaaa” , da đầu tê dại đau đến mức bật khóc.

Tiếng cười nhẹ lọt vào trong tai, Giang Từ thầm kêu mạng mình tiêu rồi, nhưng nàng vẫn cười nhìn về phía người đeo mặt nạ

Chỉ thấy người đeo mặt nạ kia tay phải chắp sau lưng, tay trái nắm bện tóc của nàng, trong đôi mắt lay động tâm hồn tràn đầy vẻ châm chọc và chế giễu Đồng thời còn mang vài phần sát khí, sắc bén mà huyền bí.

Giang Từ cố nén cơn đau trên da đầu, chắp tay cúi đầu, vẫn cười nói:” vị đại hiệp này, tiểu nữ có mắt không thấy thái sơn nếu có đắc tội ngày sau sẽ chuẩn bị rượu tới bồi tội. Chỉ là hôm nay tiểu nữ còn có cuộc hẹn không thể tiếp lâu. Mong đại hiệp giơ cao đánh khẽ để tiểu nữ đi”.

Người đeo mặt nạ cười rất nhẹ nhàng lại có phần rất đắc ý, nắm lấy bện tóc của Giang Từ, ghé sát vào tai nàng, nhàn nhã nói: "Có hẹn với ai, là tiểu tình lang à?”

Giang Từ vỗ tay:" đại hiệp chính là đại hiệp, liệu sự như thần, nói không sai tiểu nữ tử chính là hẹn với tình lang. Tục ngữ có câu: thà phá mười toà tháp còn hơn phá hoại một mối hôn ước. Tình lang của tiểu nữ nếu hôm nay không đợi được tiểu nữ thì….”

Nàng nói hươu nói vượn để phân tán sự chú ý của người đeo mặt nạ, chợt thấy hô hấp khó khăn, cổ họng nghẹn lại, tay phải của người đeo mặt nạ bóp lấy cổ họng nàng, đẩy nàng về phía trước vài bước đè vào gốc cây liễu.

Giang Từ nhanh chóng vận nội lực để thoát khỏi vòng tay của hắn, tay trái người đeo mặt nạ nhanh như gió, chạm vào huyệt đạo của nàng, Giang Từ không thể nhúc nhích,không thể phát ra tiếng, chỉ có thể mở to hai mắt, bất lực nhìn bầu trời tối tăm phía trên.

Người đeo mặt nạ không nói nữa, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, năm ngón tay dần dần siết chặt. toàn thân Giang Từ dần dần vô lực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vào thời khắc sinh tử này, nàng lại cảm nhận được sự lạnh lẽo trên làn da của người đeo mặt nạ, giống như được vớt dưới sông băng, Đang suy nghĩ lung tung thì mọi thứ trước mắt dần trở nên mù mịt.

Đúng lúc nàng sắp tắt thở, Giang Từ cảm thấy cổ họng mình như được buông lỏng, sát khí tiêu tán, nàng thở hổn hển, há to miệng cố gắng thở, lấy hơi quá mức nàng lại ho liên tục chân không còn lực nữa, nàng yếu ớt dựa vào thân cây rồi từ từ ngã ngồi xuống đất.

Nàng rất ngạc nhiên tại sao người đeo mặt nạ lại để nàng đi.

Người kia cười hắc hắc, ngồi xổm xuống cạnh nàng, trong tay loé lên một tia sáng lạnh, một con dao găm lạnh lẽo chĩa thẳng vào mặt nàng.

Người đeo mặt nạ đem dao găm ma sát nhẹ nhàng trên mặt Giang Từ. Cũng không nói chuyện.

Giang Từ dần cảm thấy thần trí sắp sụp đổ. Lời cầu xin cũng không thể nói ra, ngược lại khơi dậy cơn tức giận trong lòng, trừng mắt nhìn người đeo mặt nạ, tức giận nói:” muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, người tốt không làm lại đi làm mèo, một con mèo hoang, mèo trộm, mèo vô liêm sỉ”.



Người đeo mặt nạ sửng sốt, một lúc sau mới hiểu nàng nói gì, Ý cười trong mắt càng đậm, khuôn mặt cứng ngắc tiến lại gần Giang Từ, Giang Từ trong lòng sợ hãi nhắm hai mắt lại. mùi long diên hương xông vào trong mũi lại nghe người kia nhẹ giọng nói: "ta làm mèo vậy ngươi chính là chuột, Ta là mèo trời sinh muốn đến Ăn con chuột là ngươi. Đây là số mệnh người đừng trách ta. Trách thì trách ngươi mặt đất bằng không thích lại thích trèo cây".

Con dao găm lạnh như băng trên mặt Giang Từ dần dần trượt xuống dừng lại ở cổ. Cơn đau như kim châm khiến toàn thân nàng run lên, máu từ lưỡi dao chậm chậm chảy xuống, trong lòng nàng tuyệt vọng thầm hét lớn: "sư tỷ, Tiểu Từ không về được nữa hằng năm tỷ phải nhớ thắp hương cho Tiểu Từ à?"

Con dao găm chậm rãi đâm vào da thịt, Giang Từ có chút không cam lòng, đột nhiên mở hai mắt, nhìn thẳng người đeo mặt nạ kia. Đang định nói chuyện, lại thấy người đeo mặt nạ nhanh chóng đứng thẳng, dùng con dao găm để trên cổ Giang Từ chặn được thanh kiếm cách hắn vài thước đang bay đến.

Người đeo mặt nạ như một con báo chạy trên cây, Bay ngang từ bên cạnh Giang Từ , ánh sáng lạnh lùng loé lên, tiếng kêu leng keng khắp nơi, một kiếm và một đao trong nháy mắt đã đấu được vài chiêu.

Giang Từ thoát chết trong gang tấc trong lòng mừng rỡ, bình tĩnh lại nàng thấy người đang đánh nhau với người đeo mặt nạ lại thấy đau lòng vô cùng, người mà nàng vừa mới trốn thoát khỏi, cua lông, tả tướng Bùi Diễm.

Vừa mới mềm lòng thì lại thêm hàng chục người trong bóng tối bước ra, thắp đuốc và vây quanh họ. Một người trong số họ bước tới giải huyệt đạo cho Giang Từ và kéo nàng đi. Giang Từ có thể thấy rõ đó là thủ hạ đắc lực của Bùi Diễm, An Trừng.

Nàng chợt nhận ra cua lông này không có Ý tốt, đoán trước được nàng sẽ lợi dụng Lãm Nguyệt lâu để trốn thoát nên dùng nàng làm mồi nhử để dụ người đeo mặt nạ này .Lúc trước còn dương dương đắc ý tự mình trốn thoát khỏi sự kiểm soát của hắn nhưng nào ngờ mọi bước đi đều nằm trong tính toán của hắn.

Nàng mất hứng, vết thương trên cổ đau nhức, cơn đau quặn thắt ở bụng càng trở nên nặng nề hơn, nàng dựa vào cây liễu rồi ngồi trên mặt đất, mặt không biểu cảm quan sát trận chiến sinh tử của Bùi Diễm và người đeo mặt nạ

“Tiêu giáo chủ nghe mọi người nói ngươi dung nhan tuấn mĩ, không biết Bùi mỗ có may mắn nhìn thấy mặt không?”. Bùi Diễm cười một tiếng dài, âm thanh kiếm trở nên mãnh liệt hắn dùng kiếm lao về người đeo mặt. Con dao găm trong tay uốn lượn như rắn, phát ra tiếng “đinh” khắp nơi, chặn hết đòn tấn công của Bùi Diễm

Ánh mắt Bùi Diễm sâu lạnh như băng, các chiêu thức trong tay như thuỷ ngân rơi xuống đất, xếp thành một lưới kiếm vô tận bao trùm người đeo mặt nạ trong đó, người đeo mặt nạ lùi lại từng bước nhưng vẫn một mực im lặng.

"Tiêu giáo chủ nếu đã đến kinh thành rồi Bùi mỗ muốn mời ngươi một chầu, không biết giáo chủ có nể mặt Bùi mỗ". Bùi Diễm vừa nói vừa đấu, chiêu kiếm như mây bay. ánh sáng lạnh lẽo chói mắt khiến người đeo mặt nạ bị áp chế đến mức chỉ có thể đỡ đòn không thể đánh trả.

An Trừng và đám người đứng một bên thấy Bùi Diễm có phần thắng lớn nên không tiến lên chỉ bao vây bốn phía xung quanh phòng người đeo mặt nạ kia chạy trốn

Sau một hổi chiến đấu kịch liệt người đeo mặt nạ có vẻ hơi lảo đảo, giống như có chút không chống đỡ nổi, Bùi Diễm dừng kiếm cười nói “Tiêu giáo chủ, Bùi mỗ khuyên ngươi vẫn nên thu tay chịu trói đi”.

Người đeo mặt nạ đặt tay trái lên ngực, cúi đầu, Bùi Diễm chậm rãi bước về phía trước thanh kiếm trong tay vẫn duy trì trạng thái tấn công đề phòng hắn tấn công trước khi chết”.

Nhìn thấy người đeo mặt nạ vung tay ra khỏi ngực. Trong lòng Bùi Diễm thấy không ổn bay về phía sau. sau đó nghe thấy một tiếng “bùm” ánh sáng đỏ loé lên, sương khói tràn ngập bốn phía, một mùi khó chịu bốc lên khiến mọi người ho khan kịch liệt, trong chốc lát, người đeo mặt nạ biến mất.

Bùi Diễm tức giận hừ một tiếng rồi bay lên cây liễu giống như một con chim lớn, nhìn xung quanh, chỉ thấy mặt mặt trăng in trên hồ, màn đêm mù sương và những ngôi sao lạnh lẽo, người đeo mặt nạ đã bỏ trốn không dấu vết.

Lúc trước,Hắn nhìn thấy Giang Từ ở trên cây hết nhìn đông lại ngó Tây lúc hoàng hôn, liền đoán được nàng có ý định chạy trốn, nên mới bố trí một cách tỉ mỉ, thiết kế bẫy này dụ Tinh nguyệt giáo chủ đến gϊếŧ người diệt khẩu, không ngờ lại thất bại trong gang tấc, người đeo mặt nạ đã dùng bom khói bỏ chạy, hắn thật sự rất tức giận. từ trên ngọn cây nhảy xuống ,nhìn thấy An Trừng muốn dẫn người đuổi theo hướng nam, hắn lạnh lùng nói:” không cần, các ngươi không đuổi được đâu!”.

Bùi Diễm quay người lại, nhìn Giang Từ với vẻ mặt đầy giễu cợt trong lòng càng không vui lạnh lùng nói:” cười cái gì? cái mạng nhỏ của ngươi còn giữ lại được, nên thắp hương bái Phật đi”.

Giang Từ giữ lại được mạng. Mặc dù lại rơi vào càng cua nhưng còn hơn bị “con mèo vô liêm sỉ" đó chơi đùa chết, tâm trạng dần dần tốt lên, nàng cười hì hì , đứng lên vỗ tay nói:”thân thủ tướng gia thật tốt, không hổ là võ lâm minh chủ, nhưng mà thật đáng tiếc””.

Bùi Diễm hừ lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Giang Từ nói:” ngươi chắc chắn chưa nhìn thấy mặt của hắn sao?”.

Giang Từ xé vạt váy, tự mình băng bó vết thương trên cổ rồi đứng lên lắc đầu nói:” thề với trời, thực sự chưa từng thấy qua”.

“Vậy tức là, ngươi nghe thấy giọng nói của hắn rồi”

Giang Từ biết rằng che đậy nữa cũng vô ích, gật đầu nói:” Đúng là ta đã nghe qua giọng nói của hắn,nhưng ta không biết hắn, nước sông không phạm nước giếng”.

Bùi Diễm không để ý đến nàng nữa quay người rời đi, An Trừng và những người khác vội vàng đi theo sau.

Giang Từ do dự một lúc lại sợ người đeo mặt nạ đến gϊếŧ người diệt khẩu, chỉ đành theo sau Bùi Diễm.

Bùi Diễm nghe rõ ràng trong lòng đắc ý nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc xoay người lại nói: “ Giang cô nương bây giờ ta cứu ngươi một mạng. Ta và ngươi không nợ gì nhau, từ nay về sau ta đi đường Dương quan của ta,, ngươi sống cuộc sống du hiệp giang hồ của ngươi. Từ nay ta và ngươi, quan trường giang hồ, chân trời góc bể, trên trời dưới đất, bích lạc hoàng tuyền, núi xanh mờ ảo, nước chảy xa xăm, đời đời kiếp kiếp, lưỡng lưỡng tương vọng (hai đầu nhìn nhau)".

Giang Từ không ngờ rằng Bùi Diễm nhớ chính xác những lời nàng tùy tiện nói ngày hôm đó, sau đó trả lại cho nàng nguyên vẹn không thay đổi, trong lòng tức giận đến trợn mắt. Nhưng bây giờ tướng phủ mới là nơi an toàn nhất có thể bảo vệ mạng nhỏ của nàng không bị truy sát, lúc này dù gan của nàng có to bằng trời cũng không dám du đãng một mình.

Trong lòng nàng không ngừng mắng cua lông nhưng trên mặt lại giả bộ vô cùng đáng thương, đưa tay kéo ống tay áo của Bùi Diễm bi ai nói:” tướng gia, tướng gia, cái kia….”.

Nàng ê a một hồi cũng không nghĩ ra được lý do nào ở lại tướng phủ, tình thế cấp bách nên buột miệng nói ra: “cái kia, ơn cứu mạng nên lấy thân tương báo, tướng gia cứu ta một mạng ta làm sao có thể bỏ đi được, ta sẽ ở lại tướng phủ làm trâu làm ngựa, làm nô bộc cho tướng gia, lấy thân tương báo".

Đám người An Trừng ở phía sau nghe rõ, cười lớn, có kẻ hét lên: “Tướng gia, ngài thu nhận nàng đi, tiểu cô nương nhà người ta muốn lấy thân tương báo đó”.

Ánh mắt sắc bén của Bùi Diễm liếc qua, mọi người đều khϊếp sợ, ngưng tiếng cười đùa, cúi đầu, Bùi Diễm lạnh lùng nói:” lời vừa rồi là ai nói, tự mình đi lĩnh 20 trượng”.

Giang Từ nhìn thấy Bùi Diễm kiểm soát kẻ dưới nghiêm khắc như vậy, rất khác với khuôn mặt tươi cười thường ngày của hắn, trong lòng nổi lên một loại cảm giác khác thường, chậm rãi buông lỏng đôi tay đang nắm lấy tay áo của Bùi Diễm ra.

Bùi Diễm quay lại nhìn Giang Từ đang chán nản, máu trên cổ thấm vào miếng vải, đầu tóc rối bù trông thật đáng thương, trong lòng hắn thầm vui mừng, nhàn nhã nói: Đây là ngươi tự muốn ở lại tướng phủ của ta, không cần đến hai ngày lại trèo cây hoặc nhảy hồ gì đó”.

Giang Từ mừng rỡ, ngẩng đầu lên: “không đâu, không đâu, tuyệt đối không nhảy hồ nữa, với lại hôm nay ta cũng không có nhảy xuống hồ”,

Bùi Diễm khẽ mỉm cười, chắp tay lại đi về phía trước. Giang Từ chợt nhớ ra điều gì đó, đuổi theo hỏi: “Tướng gia sao ngài biết ta hôm nay còn ở bên hồ, chưa trốn đi nơi khác, trước đó, không phải ngài nghĩ rằng ta đã trốn thoát bằng cách nhảy xuống hồ sao?”

Bùi Diễm mỉm cười thập phần đắc ý, không trả lời, qua một lúc, nhịn không được bèn giơ tay phải, quơ quơ ở trước mặt Giang Từ.

Giang Từ nhìn thấy năm ngón tay phải của hắn đang bò trong không trung, chợt nhận ra chỉ vào Bùi Diễm hét lên:” cua lông, là cua lông”.

Nàng hét to, những người tướng phủ ở phía sau, lần đầu tiên thấy có người ngang nhiên chỉ vào tướng gia nhà mình kêu “cua lông”, tất cả đều nhịn cười, cúi đầu, có người lại khó chịu, ho khan một tiếng.

Giang Từ thấy nụ cười âm trầm của Bùi Diễm, vội vàng xua tay nói: ”cái kia, Tướng gia ta không phải gọi ngài là cua lông, ý của ta là, ta đã hiểu rồi, ngài đã hạ hương dược lên cua lông nên có thể truy ra ta đang ở đâu”.

Bùi Diễm bình tĩnh nói: "ngươi cũng không ngốc, vẫn biết trốn dưới gầm giường của Tố đại tỷ”.

Giang Từ thầm mắng trong lòng không ngừng, lại không còn cách nào khác ngoài việc đi theo Bùi Diễm về phía trước.

Lúc này đã là nửa đêm, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống con đường đầy sương bên hồ .

Giang Từ bước nhanh theo sau Bùi Diễm, cơn đau quặn thắt ở bụng dần trở nên trầm trọng, lại cảm giác như có kiến bò khắp người, đau đớn không chịu được, bước chân của nàng dần chậm lại, cuối cùng dùng một tay ôm bụng, một tay còn lại không ngừng gãi trước ngực và lưng, nàng ngồi trên mặt đất, rêи ɾỉ liên hồi.

An Trừng vội vàng đi tới hỏi: “Giang cô nương, người làm sao thế?”

Giang Từ đau bụng, không thể nói trôi chảy, nàng ậm ừ ngắt quãng,: “ta? bụng ta? đau?... ngứa”. Toàn thân ngứa ngáy, nàng gãi trước lại gãi sau, thống khổ vô cùng.

An Trừng không biết vì sao nàng lại như thế, trong lòng có chút nghi ngờ nàng đang giả vờ, đang do dự, Bùi Diễm bước nhanh tới, hắn nhìn chằm chằm Giang Từ, chỉ thấy nàng đang cau mày, ôm bụng thống khổ kêu rên, tay kia còn không ngừng gãi ở trên người.

Bùi Diễm đột nhiên nắm lấy tay phải của Giang Từ, kéo ống tay áo lên, nhìn thoáng qua rồi cười haha.

Giang Từ đang ở thời điểm thống khổ nhất, lại nghe Bùi Diễm cười vui vẻ như vậy, tức giận nói: “cười gì mà cười, aa” nàng hét lên sau đó dùng tay trái gãi lưng, không ngờ dưới chân nàng cũng dần dần ngứa ngáy, không nhịn được cúi xuống gãi, chân nàng mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Bùi Diễm ngồi bên cạnh Giang Từ, nhìn bộ dạng không chịu nỗi đau đớn của nàng, càng cười đắc ý, hai vai run lên, vui mừng khôn xiết: “xem ngươi sau này còn dám ăn cua lông nữa không? haha báo ứng à, vừa đau bụng lại phát ban, thật là báo ứng à”.

Giang Từ dù tính tình có tiêu sái đến đâu, lúc này bên cạnh là một đám nam nhân vây quanh, cầm đầu lại là người mà nàng hận nhất tên cua lông, tất cả đều nhìn chằm chằm vào bộ dạng quẫn bách của nàng. Không khỏi có chút xấu hổ.

Trong lòng nàng tự hận bản thân lúc trước vì sao lại nói nhanh như vậy, ăn nhiều cua lông như vậy, bụng đau thân ngứa không quan trọng nhưng Để nhiều người nhìn thấy mình như vậy thật là điều xấu hổ đầu tiên trong đời. Trong lúc đau đớn mơ hồ lại gặp khuôn mặt Bùi Diễm tươi cười như cua lông, nhất thời căm hận, dùng tay phải nắm chặt một quyền, đấm vào khuôn mặt tươi cười đáng giận kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom