-
Chương 12: Hạc Mộng Khó Tìm
Bùi Diễm cười haha nghiêng người tránh sang một bên, Giang Từ định tấn công lại lần nữa thì lưng nàng lại ngứa, nàng kêu “aa”, thu hồi nắm đấm lại dùng tay phải gãi lưng, nhưng tay nàng không với tới được tới đó, nên nàng chuyển sang tay trái. Vô cùng bận rộn.
Mọi người trong tướng phủ nhìn bộ dạng quẫn bách của nàng, nhưng e ngại Bùi Diễm, không dám cất tiếng cười to, trên mặt ai nấy biểu cảm vặn vẹo, ngũ quan biến dạng.
Bùi Diễm cười một lúc, đứng dậy nói: “Đi thôi trở về để Tử Minh xem giúp ngươi, kê đơn thuốc, cứ gãi như thế, sẽ biến thành chuột da đỏ đó”.
Giang Từ tức giận nói: “Không đi, ta không quay về”.
Bùi Diễm nhàn nhã nói: “Vậy ngươi cứ ở chỗ này cũng tốt, Tiêu giáo chủ sẽ chăm sóc tốt cho ngươi”.
Giang Từ trở nên bướng bỉnh, ngồi trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Không đi, ta chính là không đi, xem hắn có thể làm gì được ta.”
Bùi Diễm nhướng mày, trong lòng hắn đã có tính toán, muốn lợi dụng Giang Từ để tiến hành những hành động tiếp theo. Lúc trước hắn lựa lời gài bẫy Giang Từ , để nàng cam tâm tình nguyện quay về tướng phủ, không ngờ nói mấy câu lại chọc giận tiểu nha đầu này, tính tình lại trở nên bướng bỉnh, thà chết cũng không chịu về tướng phủ, nếu nàng không hợp tác thì bước tiếp theo hành đọng khá là rắc rối.
Âm thanh “lẹt xẹt” vang lên, có tùy tùng dắt ngựa đi tới. Bùi Diễm thấy sắc mặt Giang Từ tái nhợt, toát mồ hôi lạnh, hai tay còn lại không ngừng gãi, môi mím chặt, vẻ mặt bướng bỉnh không chịu nhận thua, khẽ cười một tiếng,rồi cúi người đưa tay ra, Giang Từ chợt thấy bên hông tê dại, là do bị hắn điểm huyệt rồi đặt ngang hông nàng lên lưng ngựa.
Bùi Diễm nhảy lên lưng ngựa, hét lên một tiếng, phi ngựa phóng nước đại về phía tướng phủ.
Giang Từ vừa đau vừa ngứa khó chịu, lại xóc nảy không nhịn nổi, dọc đường đi còn phải nghe tiếng cười đắc ý của cua lông, trong lòng cắn răng nghiến lợi nghĩ: "cua lông chết tiệt, để ngươi đắc ý trước, đừng tưởng ta không biết ý đồ xấu xa của ngươi, một ngày nào đó, bản cô nương sẽ báo thù cho mối nhục ngày hôm nay.
Trở về Tướng phủ,Giang Từ được An Hoa đỡ nằm xuống giường, toàn thân suy nhược, dù ngứa ngáy cũng không có lực để gãi, chỉ có thể yếu ớt nằm xuống, cuộn tròn thân mình lại.
Bùi Diễm đứng chắp tay sau lưng, nhìn bộ dạng khốn khổ của nàng, cười nói: “ Ngươi nhịn thêm chút nữa, ta đã sai người đi gọi Tử Minh tới rồi”.
Giang Từ hừ lạnh một tiếng, âm thanh yếu ớt, trong lòng lại tràn đầy hận ý, im lặng không nói.
Trong màn sương mù, nghe được tiếng bước chân của Thôi Lượng đi tới bên cạnh giường, ôn tồn hỏi: “Sao lại thế này? Thấy chỗ nào không thoải mái?”.
Giang Từ cố gắng kìm nén nước mắt, lặng lẽ khóc, một đêm chạy trốn, bị truy sát, bị thương, bị cười nhạo, đối với nàng mà nói, là một đêm đau đớn, khó quên nhất, chỉ đến lúc này, khi nghe thấy giọng nói của Thôi đại ca, nàng mới cảm thấy có một chút ấm áp.
Thôi Lượng sớm đã nghe người hầu của tướng phủ thuật lại, Giang cô nương ăn cua xong bị đau bụng và ngứa nên cũng không quá lo lắng. Chỉ thấy thân thể nàng hơi run lên, cũng không chịu quay người lại, liền nhịn cười, nháy mắt với An Hoa.
An Hoa nghiêng đầu vào trong giường, nhìn thấy khóe mắt Giang Từ ngấn nước, liền mím môi mỉm cười, cầm lấy chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng rồi nhẹ giọng nói: “Giang cô nương, vẫn nên để Thôi công tử xem xem, uống ít thuốc, cứ nhịn mãi như thế không phải là giải pháp hay”.
Giang Từ thấp giọng “ừ”, rồi dần bình tĩnh lại, chậm rãi quay người, khi nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của Thôi Lượng, mặt nàng đỏ bừng, thấp giọng nói: “ Thôi đại ca”.
Tiếng cười khẽ chuyền đến, Giang Từ rời tầm nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy tên cua lông đáng ghét đang đứng ở cửa, trên mặt vẫn là nụ cười làm người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng tức giận trong lòng, đột nhiên ngồi thẳng dậy, chộp lấy chiếc gối sứ trên giường, dùng sức ném vào Bùi Diễm.
Bùi Diễm nhẹ nhàng nhấc chân phải lên, chiếc gối sứ trượt trên đầu ngón chân, sau đó vẽ một vòng cung đẹp mắt trên không trung lại nhẹ nhàng đáp xuống đầu giường, rồi cười nhẹ, nhàn nhã bước ra khỏi phòng.
Nhiễu loạn đến nửa đêm, sông nghiêng bóng trăng tà, trời cũng dần dần chuyển sáng.
Bùi Diễm bước ra khỏi viện, thấy An Trừng đang đứng khoanh tay bên ngoài sân. Gió lạnh tạt vào mặt lầm đầu óc hắn dần dần khôi phục lại trạng thái tốt nhất, suy xét một lúc nói : “An Trừng”.
“Vâng, tướng gia”
“ Điều tra giáo chủ Tinh Nguyệt, tập trung vào những người ta quen biết và những người ta tiếp xúc hằng ngày”.
An Trừng sửng sốt, cúi đầu nói: “ Tướng gia, thứ cho thuộc hạ ngu dốt”.
Bùi Diễm hừ nhẹ một tiếng: “tiểu nha đầu đó chưa nhìn thấy mặt hắn, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn, hắn muốn gϊếŧ người để diệt khẩu, không phải là sợ chúng ta sẽ dựa vào bức tranh tiểu nha đầu đó vẽ ra để tìm hắn”.
An Trừng suy nghĩ một chút rồi chợt bừng tỉnh: “Hắn sợ Giang cô nương lúc nào đó sẽ nhận ra giọng nói của hắn. Mà hiện tại Giang cô nương lại đang tướng phủ, hắn nhất định là người thường xuyên cùng Tướng gia giao tiếp, một người quen của tướng gia, Hắn sợ có một ngày Tướng gia dựa vào Giang cô nương nhận ra hắn rồi vạch trần thân phận thật sự của hắn”.
Bùi Diễm gật đầu: “Trong trận chiến hôm nay, chiêu thức của hắn rất lạ, tất nhiên là để che giấu võ công thật sự rồi, hơn nữa thân hình hắn cố ý lắc lư bên này bên kia, vì sợ ta dựa vào thân hình mà nhận ra hắn là ai. Đáng tiếc lúc hắn cùng tiểu nha đầu kia nói chuyện, chúng ta ở quá xa nên không nghe được giọng nói của hắn”.
Hắn dừng một chút rồi nói: “Điều tra xem những người trong phủ biết hôm nay ta đưa tiểu nha đầu đó đến Lãm Nguyệt Lâu’. Cả những người ở Lãm Nguyệt lâu điều tra hết một lần, người này tin tức nhanh nhạy như thế, không sớm ngày tìm hắn ra, đúng là đại họa lớn”.
Hắn chắp tay sau lưng, nhìn bầu trời mưa lất phất thản nhiên nói: “thật sự càng ngày càng cảm thấy hứng thú với người này, hắn rốt cuộc là ai?”.
An Trừng chờ một lát, không thấy Bùi Diễm nói tiếp, nhẹ giọng hỏi: “ Tướng gia vậy còn Giang cô nương kia…?”
“Không cần điều tra nữa, nàng ta tốn công tốn sức trốn chạy, chắc chắn không phải mật thám. Chỉ là một nha đầu thôn dã mà thôi, chỉ là ta vẫn còn cần dùng đến nàng ,tạm thời hãy để nàng ta ở đây đi”.
Thôi Lượng kê đơn thuốc rồi để An Hoa đi sắc thuốc, sau đó lấy kim châm ra, châm cứu trên mặt và cánh tay Giang Từ. Cơn đau và ngứa của Giang Từ dần dần dịu xuống, nhưng toàn thân lại mệt mỏi, giống như một bông hoa héo vì sương, nàng cúi đầu ngồi bên giường.
Thôi Lượng nhìn thấy trên cổ nàng quấn một mảnh vải, trên mảnh vải còn có vết máu, nhẹ nhàng cởi nó ra, xem một chút rồi cau mày nói: “sao lại bị thương rồi”.
Giang Từ yếu ớt trả lời :”là bị mèo cào đấy”.
Thôi Lượng ghé sát vào nhìn kỹ hơn, nghi hoặc nói: “không giống như bị mèo cào bị thương mà giống như bị binh khí xẹt qua”.
Giang Từ ngã nghiêng trên giường, đầu đập vào gối sứ, nàng kêu lên một tiếng rồi ngồi thẳng dậy, nhớ lại đêm nay bị một cua một mèo chơi đùa, Phải chịu đựng tất cả những điều đó một cách vô cớ, nàng liền ngồi dậy. cảm thấy vô cùng tức giận, hét lên “A” rồi ngã ngửa ra sau.
Thôi Lượng quay người mang ngân châm cất vào trong túi, nghe Giang Từ kêu lên, tiếng kêu tràn ngập sự xấu hổ, biết tính tình nàng vẫn còn vài phần trẻ con, không khỏi mỉm cười nói: “ Đừng tức giận, lần sau chú ý đừng ăn nhiều như vậy”.
Cất ngân châm xong, hắn bước đến chậu đồng rửa tay, An Hoa cũng bưng bát thuốc đi vào.
An Hoa bước đến bên giường, nhìn thấy Giang Từ nằm bên giường cười nói: “Giang cô nương, vẫn nên dậy uống thuốc thôi”.
Giang Từ không nhúc nhích.
An Hoa lại cười nói: “ Không uống thuốc về sau lại ngứa đó”.
Giang Từ vẫn nằm bất động.
Thôi Lượng cảm thấy có gì đó không đúng nên bước nhanh tới bên cạnh giường. An Hoa cũng vội buông chén thuốc xuống, cúi người đỡ lấy Giang Từ, thấy nàng nhắm chặt mắt, sắc mặt đen kịt, hơi thở yếu ớt. rơi vào hôn mê.
Trăng sao đã biến mất, sương sớm giăng khắp nơi.
Bùi Diễm chỉ ngủ được một canh giờ. Sau đó tỉnh giấc, hắn nhớ ra điều gì đó, trong lòng chợt động, định đến Điệp Viên để xin chỉ thị của mẫu thân, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh sương mờ, biết vẫn còn sớm, nhưng lại không ngủ được nữa, nên tỉnh dậy, luyện kiếm trong sân.
Thôi Lượng ngập ngừng bước vào trong sân viện, khi nhìn thấy bóng trắng đang nhảy múa trong sân, kiếm khí tung hoành, gió lạnh ùa qua, ánh sáng lạnh lẽo giống như những con rồng trắng đang lượn trên bầu trời lại giống như bông tuyết trên cỏ cuồng quyền.
Bùi Diễm nhảy lên, nhìn thấy Thôi Lượng đang đứng ở hành lang, hắn hét lên, chỉ một chiêu, tuyết rơi đầy sân, sương sớm trong sân dường như ngưng tụ lại trên mũi kiếm của hắn, kiếm khí như hàn băng xuyên cắt bầu trời, lao thẳng về phía cây hoa quế trong sân, liên tục có tiếng “tách” vang lên, những cành quế nối tiếp nhau gãy vụn, vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
Bùi Diễm thu kiếm lại rồi đứng dậy, quay lại mỉm cười với Thôi Lượng: “Sao hôm nay Tử Minh lại đến chỗ ta vào giờ này?”.
Thôi Lượng cười nói: :Tướng gia kiếm pháp thật tuyệt, Tử’ Minh may mắn nhìn thấy, thật sự được mở rộng tầm mắt”.
Đang nói về công phu, một thị nữ đi lên tiếp nhận bội kiếm của Bùi Diễm, dâng lên khăn tay, Bùi Diễm lấy khăn ra lau mặt, sau đó ném lại vào khay rồi quay người đi vào phòng: “Tử Minh mời vào trong nói chuyện”.
Hai người ngồi ở sảnh Tây Hoa, Thị nữ dâng trà và muối sạch, Bùi Diễm nhẹ nhàng súc miệng, rồi nhổ vào chậu, thị nữ đỡ lấy bộ quần áo luyện võ mà hắn vừa thay ra, rồi mặc cho hắn một chiếc áo gấm thêu màu xanh lam nhạt.
Bùi Diễm vẫy vẫy tay, mọi người đều lui ra ngoài. Hắn bưng trà sâm lên nhấp một ngụm, ngước mắt lên nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Thôi Lượng, nhưng trong mắt lại có một chút do dự, hắn cười nói” Tử Minh có lời gì cứ nói thẳng, giữa ta và huynh không cần khách sáo.”
Thôi Lượng nhấp một ngụm trà nói: :”Tử Minh mạo muội, không biết tướng gia đã từng nghe nói trong cung có một loại kỳ dược là “tiên hạc thảo” không?
Bùi Diễm gật đầu: “Không sai, trong Trung Y các nội có loại kỳ dược này, nhưng số lượng rất ít, bởi vì thánh thượng dùng để luyện đan dược. Tử Minh Hỏi cái này làm gì?”.
"Giang cô nương bị trúng độc, tính mạng đang gặp nguy hiểm". Thôi Lượng hơi cúi đầu, giọng nói có chút lo lắng.
Bàn tay đang bưng tách trà của Bùi Diễm dừng ở trên không, nhìn Thôi Lượng: “Làm sao có thể trúng độc được?”
Là do vết dao đâm trên cổ nàng gây ra, con dao đó đã bị tẩm độc”.
Bùi Diễm cau mày: “Vậy ý của Tử Minh là, độc dược trên người nàng, chỉ có thể dùng “tiên hạc thảo” để giải?”.
“Đúng thế”. Thôi Lượng ngẩng đầu: “Tướng gia, không biết tướng gia có thể cứu Tiểu Từ một mạng không”.
“Tiểu Từ?”, Bùi Diễm nhẹ giọng nói, lại liếc nhìn Thôi Lượng.
Hắn suy nghĩ một chút, chậm rãi uống mấy ngụm trà, cuối cùng nói:” việc này chị sợ rất khó, “Tiên hạc thảo” trong cung chỉ còn ba gốc, Là thuốc của Thánh thượng, Tử Minh huynh cũng biết mà, “Tiên Hạc Thảo” này cũng là linh dược để luyện đan, muốn cầu xin thánh thượng một gốc, ta thấy mười phần khó, hơn nữa ta và Giang cô nương không thân không thích, nếu thánh thượng có hỏi, ta cũng không thể mở lời được”.
Thôi Lượng trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Ta cũng biết là cực kỳ khó khăn, nhưng Tiểu Từ, nàng…."
“Không còn cách nào khác để cứu nàng ấy sao?”
Thôi Lượng lắc đầu: "Cho dù Thần Nông Tử tiên sinh tới đây, cũng chỉ có loại thuốc này mới có thể cứu được nàng."
Bùi Diễm đặt tách trà xuống, cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó lại nghe Thôi Lượng nói: : Tướng gia, Tiểu Từ nàng mới chỉ có mười bảy tuổi, nếu Tướng gia có thể cứu nàng ấy, Tử Minh cầu…”.
Bùi Diễm giơ tay phải lên ngăn cản lời nói của Thôi Lượng, hắn đứng lên, chắp tay sau lưng đi qua đi lại mấy vòng, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Lượng:”Tử Minh có việc muốn nhờ, ta sẽ cố gắng hết sức, còn việc có thể cầu được thánh thượng khai ân, phải xem vận may của tiểu nha đầu này thôi”.
Thôi Lượng ánh mắt sáng ngời, trong lòng vui mừng, vội vàng đứng dậy cúi đầu hành lễ nói: “Tử Minh cảm tạ Tướng gia”.
Bùi Diễm vội tới đỡ lấy cánh tay phải của hắn, cười nói: “Tử Minh không cần dùng mấy nghi thức xã giao này đối với ta, hơn nữa, muốn tạ cũng nên là tiểu nha đầu đó đến tạ ơn ta, có lý nào lại để Tử Minh làm thế”.
Thôi Lượng mỉm cười, đang định nói chuyện, Bùi Diễm đã nắm lấy cánh tay hắn đi về phía Đông sảnh, vừa đi vừa nói: "Tử Minh chắc chắn vẫn còn đói, nào, chúng ta cùng ăn sáng nhé, Ta đang có một số việc, muốn Tử Minh giúp ta xem xét kỹ lưỡng”.
Thôi Lượng sửng sốt một lát, sau đó nhẹ nhàng buông cánh tay phải ra, ngơ ngác đứng ở cửa chính điện một lúc, cuối cùng cũng đi theo Bùi Diễm về phía Đông sảnh.
Giang Từ từ từ tỉnh lại, thấy trước mắt một màu đen kịt, không khỏi than thở nói: “Sư tỷ. tỷ lại không thắp đèn, ngồi như vậy trong bóng tối để làm gì?”
Thôi Lượng ngồi ở bên giường, dựa vào thành giường ngủ, trong lúc mơ hồ nghe được giọng nói của Giang Từ, giật mình tỉnh lại, mới phát hiện nến trên bàn đã gần tắt. Hắn vội vàng bước tới thắp nến, quay lại thì thấy Giang Từ đang mở to mắt nhìn mình, mỉm cười: "Muội tỉnh rồi!"
Một lúc sau Giang Từ mới tỉnh táo lại, nhớ ra mình đang ở Tướng phủ, nàng cố gắng nhớ lại mọi chuyện trước đó, ngơ ngác nói: “ Thôi đại ca, Muội bị sao vậy? Hình như muội đã ngủ rất lâu rồi." .
"Vết thương trên cổ của muội có độc, muội đã hôn mê hai ngày nay, may mắn Tướng gia tìm được kì dược, bây giờ muội tỉnh lại, chứng tỏ chất độc đã được giải, không sao đâu." Thôi Lượng ngồi ở bên giường, ôn tồn nói.
Giang Từ nhìn xung quanh: “An Hoa đâu?”
“Nàng ấy chăm sóc muội hai ngày hai đêm, ta thấy nàng mệt mỏi quá nên bảo nàng đi ra ngoài nghỉ ngơi rồi.”.
Giang Từ chật vật ngồi dậy, Thôi Lượng nhanh chóng mang chiếc gối thêu đặt sau lưng nàng.
Giang Từ liếc nhìn Thôi Lương mấy lần, thấy hắn có vẻ gầy đi, đôi mắt sáng giờ có chút u ám, cúi đầu thấp giọng nói: "Thôi đại ca, là tại muội không tốt".
Thôi Lượng mỉm cười: "Muội đang nói gì vậy? Muội không làm gì sai cả."
Giang Từ suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, muội không làm gì sai, muội chỉ là trèo cây một lần, cũng không có làm gì thương thiên hại lý, bọn họ muốn đấu, thì tự đấu ngươi sống ta chết là được. Tại sao lại kéo muội vào chuyện này, cả hai người họ đều không phải là người tốt!”.
Thôi Lượng cũng đã nghe Bùi Diễm kể lại mọi chuyện, tuy lo lắng cho Giang Từ nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ôn tồn nói: “muội vừa mới tỉnh lại, đừng suy nghĩ nhiều, Tướng gia cũng đang nghĩ cách để muội không bị người đó truy gϊếŧ, Ngài ấy cũng vì muội mà cầu xin Tiên Hạc Thảo, cứu muội một mạng, muội đừng oán trách ngài ấy nữa”.
Giang Từ trong lòng vẫn hận "cua lông" này, không tin hắn có ý tốt, chỉ là không thể phản bác lại lời Thôi Lượng, chỉ có thể thầm mắng vài câu ở trong họng.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nàng, Thôi Lượng mỉm cười lắc đầu, sau đó nhìn sắc trời ngoài cửa sổ nói: "Tiểu Từ, muội nghỉ ngơi trước đi, trời cũng sắp sáng rồi, huynh phải đi ứng mão (đến cho có mặt ,ngày xưa trong những cơ quan nhà nước đến giờ mão hàng ngày - từ 5 giờ đến 7 giờ sáng - điểm danh nhân viên, ai đến thì lên tiếng đáp, gọi là ứng mão).."
Giang Từ sửng sốt, nhìn vào chiếc đồng hồ cát ở xa nói: “Chỉ ghi chép ở Lễ Bộ thôi sao phải đến sớm như vậy? Trước kia không phải là giờ Thìn mới phải đến sao?"
Thôi Lượng mỉm cười, cũng không đáp lại, đi tới cửa xoay người lại nói: ” Nhớ uống thuốc ngày một lần. Nếu thấy khỏe hơn , có thể đi lại được thì hãy đến nói lời cảm ơn với Tướng gia”. "