Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy có người gọi mình là thầy giáo nghèo, hắn vội vàng ngẩn đầu lên, hóa ra người gọi mình chính là tên tình địch Diệp Đại Vĩ. Bên cạnh hắn còn có cả mấy tên lưu manh nữa.
Trần Thiên Minh xiết chặt nắm tay, nhưng mà hắn vẫn phải nhẫn nhịn. Dù sao đối phương cũng đông người, hơn nữa mình lại không đối phó được tên tóc xù, lại còn có cả mấy tên lưu manh kia nữa, chắc chắn trên người bọn chúng có dao.
Diệp Đại Vĩ thấy Trần Thiên Minh cúi đầu không thèm nhìn hắn, trong lòng rất mất hứng. Đặc biệt là tối qua vốn đang rất cao hứng khi nghe tên tóc xù nói đã dọa cho Trần Thiên Minh một trận.
“Trần Thiên Minh, mẹ kiếp trông cái dáng mày như vậy mà cũng muốn cùng tao theo đuổi Hà Đào, xem ra mày cũng không biết mình biết người rồi!” Diệp Đại Vĩ đứng bên cạnh cười nhạo nói. “Mày không tự nghĩ lại xem, mày chỉ là một thầy giáo nghèo, Hà Đào làm sao có thể thích mày chứ, ngày đó nàng tức giận làm ầm mĩ lên với tao, căn bản lúc đó chỉ muốn lấy mày làm lá chắn thôi”.
“Thật không? Vậy tại sao nàng lại thân thiết với tao như vậy. Lại còn cùng tao đi về nữa chứ. Ha ha” Trần Thiên Minh mặc dù đấu đã không chiếm được tiện nghi, nhưng mà về phần ăn nói hắn làm sao thua được.
“Trần Thiên Minh, mày quả thật là không biết xấu hổ!” Diệp Đại Vĩ vô cùng tức giận nắm lấy vạt áo của Trần Thiên Minh cảnh cáo, “Tao nói cho mày biết, nếu còn để tao phát hiện mày ở cùng với Hà Đào, sau này mày sẽ chết mà không biết tại sao”.
“Diệp Đại Vĩ, ngoài cái này ra, mày không còn cách nào khác sao?” Trần Thiên Minh thấy mấy tên lưu manh đang nhìn mình chằm chằm, vì thế căn bản không dám ra tay với Diệp Đại Vĩ.
“Ha ha, đây chính là sự khác nhau của những người có tiền chúng tao và thầy giáo nghèo như mày. Ngươi xem thử xem trong ví ta có bao nhiêu” Diệp Đại Vĩ nói rồi đưa ví ra, “Trong ví ta có mấy ngàn đồng, ài, ta có tiền mà không biết làm gì, không biết là có tên nghèo hèn nào nhặt không nhỉ?” Diệp Đại Vĩ nói xong rồi ném ví của mình xuống dưới chân Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nhìn thấy Diệp Đại Vĩ ném chiếc ví dầy cộm của hắn xuống dưới chân mình, hắn cố ý khinh thường không thèm liếc mắt đến, sau đó dùng chân đá văng đi rồi nói: “Ài, có chút tiền đó mà cũng nói, nhớ đến năm đó, ví của ta so với ngươi còn nhiều tiền hơn nhiều”.
Trần Thiên Minh đi vào trong góc, hắn muốn chờ Diệp Đại Vĩ đi chỗ khác, lúc đó sẽ chạy ra nhặt, ví dầy như vậy phỏng chừng cũng phải đến vài ngàn đồng, cái này là bằng mấy tháng tiền lương của hắn.
Chỉ là Trần Thiên Minh đã phải thất vọng. Lúc Trần Thiên Minh vừa đi, tên tóc xù đã lập tức chạy đến nhặt chiếc ví lên, sau đó đem trả cho Diệp Đại Vĩ.
Mẹ nó, Diệp Đại Vĩ, ngươi không phải là rất “trâu” sao? Có bản lãnh thì đừng có mà nhặt lại ví, không ngờ đem tiền ném đi sau đó lại sai người nhặt lại.
Nhưng mà mặc kệ Trần Thiên Minh có nghĩ thế nào, Diệp Đại Vĩ căn bản là đã mang ví đi rồi.
Bất đắc dĩ, Trần Thiên Minh đành phải lắc đầu đi về.
“Cộc cộc cộc” cánh cửa nhà của Trần Thiên Minh bị người ta gõ.
Hai mắt ngái ngủ của Trần Thiên Minh bỗng nhiên mở to, không ngờ phía sau cửa lại là cảnh sát.
“Anh là Trần Thiên Minh sao?” Một cảnh sát nhỏ gầy lên tiếng hỏi.
“Đúng là tôi, các anh là…”
“Chúng tôi là cảnh sát, có người nói anh cướp tiền của hắn, mời anh đến sở cảnh sát nói chuyện” Tên cảnh sát nhỏ gầy kia tiếp tục nói.
“Tôi trộm tiền của người khác, các anh có lầm người không vậy?” Trần Thiên Minh vừa nghe đến đây lập tức ngây ngốc. Chính mình vốn toàn dạy học ở trường, làm sao mà lại lấy trộm tiền của người khác.
“Có đúng hay không thì mời anh về rồi nói” Tên cảnh sát kia nói tiếp.
Trần Thiên Minh đành cùng mấy tên này lên xe cảnh sát.
Đến sở cảnh sát, Trần Thiên Minh gặp ngay tên khốn Diệp Đại Vĩ đang ngồi ở ghế trong văn phòng, bên cạnh hắn cũng không còn tên tóc xù nữa.
“Ngài cảnh sát, chính là hắn, ta hoài nghi hắn ăn trộm tiền của ta” Diệp Đại Vĩ chỉ thẳng vào Trần Thiên Minh rồi lớn tiếng nói.
Trần Thiên Minh chợt hiểu, thì ra là Diệp Đại Vĩ đã giở trò, chính hắn đã vu oan cho mình lấy trộm tiền. Mẹ nó, tên khốn kiếp, hắn sớm muộn cũng sẽ bị sét đánh.
“Tôi không trộm tiền của anh” Trần Thiên Minh lắc đầu nói.
“Trần Thiên Minh, Diệp Đại Vĩ nói hôm trước đã đánh rơi ví ở dưới chân anh, anh đã nhặt lên đưa trả cho ông ta, sau đó tiền trong ví của ông ta đã biến mất” Tên cảnh sát nhỏ gầy nhìn Trần Thiên Minh nói.
“Chuyện không phải như vậy, ví của hắn là do chính hắn ném xuống, tôi cũng không có động vào”.
“Những kẻ trộm tiền, tất cả đều nói mình không trộm” Diệp Đại Vĩ trào phúng nói, “Ngài cảnh sát, ngài phải phán xử giúp tôi” Diệp Đại Vĩ vừa nói vừa nháy mắt với tên cảnh sát. Lúc vừa rồi hắn đi báo án, lúc đó đã nhờ tên này cho Trần Thiên Minh chút “nhan sắc”, cho dù hắn không nhận tội thì cũng sẽ đem tội danh này đến tận trường để tuyên truyền, làm cho hắn sau này thân bại danh liệt.
“Tôi biết, vĩ thiếu gia, chúng ta sẽ phán xử giúp anh” Tên cảnh sát này mang còng ra bắt đầu còng tay Trần Thiên Minh lại.
“Anh, các anh quen biết nhau, anh muốn làm gì?” Trần Thiên Minh thấy trong ánh mắt tên cảnh sát nhỏ gầy kia có một tia ngoan độc, vì thế vội kêu lên.
“Tôi muốn thẩm vấn ngươi một chút” Tên cảnh sát kia nói.
“Một mình thẩm vấn là phạm pháp” Trần Thiên Minh dù sao cũng đã có vài năm học chính trị, hắn cũng hiểu một chút pháp luật.
“Ha ha, ở trong này, chúng ta chính là luật pháp” Tên cảnh sát kia cười âm hiểm.
“Cứu, cứu mạng!” Lúc này, Trần Thiên Minh chỉ còn biết lớn tiếng kêu cứu mà thôi, mong sao có cảnh sát thanh liêm xuất hiện.
“Dừng tay” Một thanh âm bỗng vang lên.
Một cảnh sát đi tới, sau đó kêu tên cảnh sát nhỏ gầy dừng tay.
Trần Thiên Minh vội vàng ngẩng đầu lên, đây không phải là cảnh sát ngày đó hắn cùng Hà Đào gặp sao? Hà Đào còn gọi hắn là Sở trưởng nữa, đúng rồi, là Sở trưởng.
“Sở trưởng, cứu tôi với” Trần Thiên Minh như bắt được sợi rơm cứu mạng, hắn vội vàng lớn tiếng kêu cứu với vị Sở trưởng kia.
“Là ngươi?” sở trưởng cũng đã nhận ra Trần Thiên Minh “Rốt cuộc là có chuyện gì phát sinh vậy?”
“Trình sở trưởng, tên này trộm tiền của tôi” Tên ác nhân Diệp Đại Vĩ vội đứng dậy cáo trạng.
“Tôi không có” Trần Thiên Minh vội vàng lắc đầu.
“Trình Sở trưởng, thật sự là vậy” Diệp Đại Vĩ vội vàng nháy mắt với Sở trưởng.
“Diệp thiếu gia, việc này ta sẽ xử lý” Sở trưởng đi sang bên cạnh, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Sau khi Sở trưởng gọi điện thoại xong, hắn liền gọi Trần Thiên Minh qua một bên rồi hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Trần Thiên Minh vội vàng đem mọi chuyện ra nói thật chi tiết với sở trưởng.
“Thì ra là vậy, thầy giáo trần, ta là Phó sở trưởng, Diệp Đại Vĩ lại nhờ cấp trên của ta, việc này xem ra ta không giúp được rồi. Mà tên cảnh sát vừa bắt ngươi, sau lưng hắn cũng có người chống lưng” Trình sở phó vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài.
Trần Thiên Minh vừa nghe đến đây liền cảm thấy rất thất vọng.
“Trình Sở trưởng” Một cô gái từ ngoài cửa tiến vào.
“Cô giáo Hà, tôi ở đây” Trình sở phó vừa nghe thấy, hắn vội vàng cao hứng lên tiếng.
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy, thì ra là Hà Đào.
“Diệp Đại Vĩ, đây có phải là quỷ kế của ngươi không?” Hà Đào vừa nhìn thấy cái còng trên tay Trần Thiên Minh, lập tức nàng tức giận chỉ thẳng vào mặt Diệp Đại Vĩ nói.
“Đây là, đây là…” Diệp Đại Vĩ vừa thấy Hà Đào tới, hắn vô cùng ấp úng nói, “Tôi chỉ hoài nghi, vì tôi không thấy tiền đâu, mà lúc đó hắn lại trùng hợp có mặt ở đó”.
“Ngươi có chứng cớ không?” Hà Đào hỏi. Nàng biết Trần Thiên Minh là thầy giáo, nhất định không thể trộm tiền của Diệp Đại Vĩ, mà chắc chắn chỉ có hạng tiểu nhân như Diệp Đại Vĩ mới có thể vu oan cho Trần Thiên Minh.
“Ài, dù sao cũng chỉ là mấy ngàn, không tìm thấy thì thôi vậy” Diệp Đại Vĩ nói xong, vội vàng quay đầu bỏ đi.
“Trình sở trưởng, ta lát nữa còn có khóa giảng, việc này liền giao cho ông đi” Hà Đào nói xong rồi cũng đi luôn.
Trần Thiên Minh vốn định nói một tiếng cám ơn với Hà Đào, nhưng thấy nàng ra đi vội vàng như vậy, thôi đành để hôm khác cảm ơn sau vậy.
Trần Thiên Minh xiết chặt nắm tay, nhưng mà hắn vẫn phải nhẫn nhịn. Dù sao đối phương cũng đông người, hơn nữa mình lại không đối phó được tên tóc xù, lại còn có cả mấy tên lưu manh kia nữa, chắc chắn trên người bọn chúng có dao.
Diệp Đại Vĩ thấy Trần Thiên Minh cúi đầu không thèm nhìn hắn, trong lòng rất mất hứng. Đặc biệt là tối qua vốn đang rất cao hứng khi nghe tên tóc xù nói đã dọa cho Trần Thiên Minh một trận.
“Trần Thiên Minh, mẹ kiếp trông cái dáng mày như vậy mà cũng muốn cùng tao theo đuổi Hà Đào, xem ra mày cũng không biết mình biết người rồi!” Diệp Đại Vĩ đứng bên cạnh cười nhạo nói. “Mày không tự nghĩ lại xem, mày chỉ là một thầy giáo nghèo, Hà Đào làm sao có thể thích mày chứ, ngày đó nàng tức giận làm ầm mĩ lên với tao, căn bản lúc đó chỉ muốn lấy mày làm lá chắn thôi”.
“Thật không? Vậy tại sao nàng lại thân thiết với tao như vậy. Lại còn cùng tao đi về nữa chứ. Ha ha” Trần Thiên Minh mặc dù đấu đã không chiếm được tiện nghi, nhưng mà về phần ăn nói hắn làm sao thua được.
“Trần Thiên Minh, mày quả thật là không biết xấu hổ!” Diệp Đại Vĩ vô cùng tức giận nắm lấy vạt áo của Trần Thiên Minh cảnh cáo, “Tao nói cho mày biết, nếu còn để tao phát hiện mày ở cùng với Hà Đào, sau này mày sẽ chết mà không biết tại sao”.
“Diệp Đại Vĩ, ngoài cái này ra, mày không còn cách nào khác sao?” Trần Thiên Minh thấy mấy tên lưu manh đang nhìn mình chằm chằm, vì thế căn bản không dám ra tay với Diệp Đại Vĩ.
“Ha ha, đây chính là sự khác nhau của những người có tiền chúng tao và thầy giáo nghèo như mày. Ngươi xem thử xem trong ví ta có bao nhiêu” Diệp Đại Vĩ nói rồi đưa ví ra, “Trong ví ta có mấy ngàn đồng, ài, ta có tiền mà không biết làm gì, không biết là có tên nghèo hèn nào nhặt không nhỉ?” Diệp Đại Vĩ nói xong rồi ném ví của mình xuống dưới chân Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nhìn thấy Diệp Đại Vĩ ném chiếc ví dầy cộm của hắn xuống dưới chân mình, hắn cố ý khinh thường không thèm liếc mắt đến, sau đó dùng chân đá văng đi rồi nói: “Ài, có chút tiền đó mà cũng nói, nhớ đến năm đó, ví của ta so với ngươi còn nhiều tiền hơn nhiều”.
Trần Thiên Minh đi vào trong góc, hắn muốn chờ Diệp Đại Vĩ đi chỗ khác, lúc đó sẽ chạy ra nhặt, ví dầy như vậy phỏng chừng cũng phải đến vài ngàn đồng, cái này là bằng mấy tháng tiền lương của hắn.
Chỉ là Trần Thiên Minh đã phải thất vọng. Lúc Trần Thiên Minh vừa đi, tên tóc xù đã lập tức chạy đến nhặt chiếc ví lên, sau đó đem trả cho Diệp Đại Vĩ.
Mẹ nó, Diệp Đại Vĩ, ngươi không phải là rất “trâu” sao? Có bản lãnh thì đừng có mà nhặt lại ví, không ngờ đem tiền ném đi sau đó lại sai người nhặt lại.
Nhưng mà mặc kệ Trần Thiên Minh có nghĩ thế nào, Diệp Đại Vĩ căn bản là đã mang ví đi rồi.
Bất đắc dĩ, Trần Thiên Minh đành phải lắc đầu đi về.
“Cộc cộc cộc” cánh cửa nhà của Trần Thiên Minh bị người ta gõ.
Hai mắt ngái ngủ của Trần Thiên Minh bỗng nhiên mở to, không ngờ phía sau cửa lại là cảnh sát.
“Anh là Trần Thiên Minh sao?” Một cảnh sát nhỏ gầy lên tiếng hỏi.
“Đúng là tôi, các anh là…”
“Chúng tôi là cảnh sát, có người nói anh cướp tiền của hắn, mời anh đến sở cảnh sát nói chuyện” Tên cảnh sát nhỏ gầy kia tiếp tục nói.
“Tôi trộm tiền của người khác, các anh có lầm người không vậy?” Trần Thiên Minh vừa nghe đến đây lập tức ngây ngốc. Chính mình vốn toàn dạy học ở trường, làm sao mà lại lấy trộm tiền của người khác.
“Có đúng hay không thì mời anh về rồi nói” Tên cảnh sát kia nói tiếp.
Trần Thiên Minh đành cùng mấy tên này lên xe cảnh sát.
Đến sở cảnh sát, Trần Thiên Minh gặp ngay tên khốn Diệp Đại Vĩ đang ngồi ở ghế trong văn phòng, bên cạnh hắn cũng không còn tên tóc xù nữa.
“Ngài cảnh sát, chính là hắn, ta hoài nghi hắn ăn trộm tiền của ta” Diệp Đại Vĩ chỉ thẳng vào Trần Thiên Minh rồi lớn tiếng nói.
Trần Thiên Minh chợt hiểu, thì ra là Diệp Đại Vĩ đã giở trò, chính hắn đã vu oan cho mình lấy trộm tiền. Mẹ nó, tên khốn kiếp, hắn sớm muộn cũng sẽ bị sét đánh.
“Tôi không trộm tiền của anh” Trần Thiên Minh lắc đầu nói.
“Trần Thiên Minh, Diệp Đại Vĩ nói hôm trước đã đánh rơi ví ở dưới chân anh, anh đã nhặt lên đưa trả cho ông ta, sau đó tiền trong ví của ông ta đã biến mất” Tên cảnh sát nhỏ gầy nhìn Trần Thiên Minh nói.
“Chuyện không phải như vậy, ví của hắn là do chính hắn ném xuống, tôi cũng không có động vào”.
“Những kẻ trộm tiền, tất cả đều nói mình không trộm” Diệp Đại Vĩ trào phúng nói, “Ngài cảnh sát, ngài phải phán xử giúp tôi” Diệp Đại Vĩ vừa nói vừa nháy mắt với tên cảnh sát. Lúc vừa rồi hắn đi báo án, lúc đó đã nhờ tên này cho Trần Thiên Minh chút “nhan sắc”, cho dù hắn không nhận tội thì cũng sẽ đem tội danh này đến tận trường để tuyên truyền, làm cho hắn sau này thân bại danh liệt.
“Tôi biết, vĩ thiếu gia, chúng ta sẽ phán xử giúp anh” Tên cảnh sát này mang còng ra bắt đầu còng tay Trần Thiên Minh lại.
“Anh, các anh quen biết nhau, anh muốn làm gì?” Trần Thiên Minh thấy trong ánh mắt tên cảnh sát nhỏ gầy kia có một tia ngoan độc, vì thế vội kêu lên.
“Tôi muốn thẩm vấn ngươi một chút” Tên cảnh sát kia nói.
“Một mình thẩm vấn là phạm pháp” Trần Thiên Minh dù sao cũng đã có vài năm học chính trị, hắn cũng hiểu một chút pháp luật.
“Ha ha, ở trong này, chúng ta chính là luật pháp” Tên cảnh sát kia cười âm hiểm.
“Cứu, cứu mạng!” Lúc này, Trần Thiên Minh chỉ còn biết lớn tiếng kêu cứu mà thôi, mong sao có cảnh sát thanh liêm xuất hiện.
“Dừng tay” Một thanh âm bỗng vang lên.
Một cảnh sát đi tới, sau đó kêu tên cảnh sát nhỏ gầy dừng tay.
Trần Thiên Minh vội vàng ngẩng đầu lên, đây không phải là cảnh sát ngày đó hắn cùng Hà Đào gặp sao? Hà Đào còn gọi hắn là Sở trưởng nữa, đúng rồi, là Sở trưởng.
“Sở trưởng, cứu tôi với” Trần Thiên Minh như bắt được sợi rơm cứu mạng, hắn vội vàng lớn tiếng kêu cứu với vị Sở trưởng kia.
“Là ngươi?” sở trưởng cũng đã nhận ra Trần Thiên Minh “Rốt cuộc là có chuyện gì phát sinh vậy?”
“Trình sở trưởng, tên này trộm tiền của tôi” Tên ác nhân Diệp Đại Vĩ vội đứng dậy cáo trạng.
“Tôi không có” Trần Thiên Minh vội vàng lắc đầu.
“Trình Sở trưởng, thật sự là vậy” Diệp Đại Vĩ vội vàng nháy mắt với Sở trưởng.
“Diệp thiếu gia, việc này ta sẽ xử lý” Sở trưởng đi sang bên cạnh, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Sau khi Sở trưởng gọi điện thoại xong, hắn liền gọi Trần Thiên Minh qua một bên rồi hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Trần Thiên Minh vội vàng đem mọi chuyện ra nói thật chi tiết với sở trưởng.
“Thì ra là vậy, thầy giáo trần, ta là Phó sở trưởng, Diệp Đại Vĩ lại nhờ cấp trên của ta, việc này xem ra ta không giúp được rồi. Mà tên cảnh sát vừa bắt ngươi, sau lưng hắn cũng có người chống lưng” Trình sở phó vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài.
Trần Thiên Minh vừa nghe đến đây liền cảm thấy rất thất vọng.
“Trình Sở trưởng” Một cô gái từ ngoài cửa tiến vào.
“Cô giáo Hà, tôi ở đây” Trình sở phó vừa nghe thấy, hắn vội vàng cao hứng lên tiếng.
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy, thì ra là Hà Đào.
“Diệp Đại Vĩ, đây có phải là quỷ kế của ngươi không?” Hà Đào vừa nhìn thấy cái còng trên tay Trần Thiên Minh, lập tức nàng tức giận chỉ thẳng vào mặt Diệp Đại Vĩ nói.
“Đây là, đây là…” Diệp Đại Vĩ vừa thấy Hà Đào tới, hắn vô cùng ấp úng nói, “Tôi chỉ hoài nghi, vì tôi không thấy tiền đâu, mà lúc đó hắn lại trùng hợp có mặt ở đó”.
“Ngươi có chứng cớ không?” Hà Đào hỏi. Nàng biết Trần Thiên Minh là thầy giáo, nhất định không thể trộm tiền của Diệp Đại Vĩ, mà chắc chắn chỉ có hạng tiểu nhân như Diệp Đại Vĩ mới có thể vu oan cho Trần Thiên Minh.
“Ài, dù sao cũng chỉ là mấy ngàn, không tìm thấy thì thôi vậy” Diệp Đại Vĩ nói xong, vội vàng quay đầu bỏ đi.
“Trình sở trưởng, ta lát nữa còn có khóa giảng, việc này liền giao cho ông đi” Hà Đào nói xong rồi cũng đi luôn.
Trần Thiên Minh vốn định nói một tiếng cám ơn với Hà Đào, nhưng thấy nàng ra đi vội vàng như vậy, thôi đành để hôm khác cảm ơn sau vậy.
Bình luận facebook