Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Lôi Ân cùng Tĩnh Hương trước cũng đã gặp qua, Diệp Phong tự nhiên nhận ra thục nữ đoan trang tú lệ trước mắt này. Nghe tiếng nàng vốn muốn cho bọn Khải Đặc dừng tay, thì Bảo La đột nhiên hô: "Không cho dừng, nhanh giết chết đoàn trưởng Tư Lược đoàn cho ta!"
Ngươi cái tên vương bát đản không biết tốt xấu. Diệp Phong thấy Bảo La còn muốn giết mình, lập tức giận dữ hét: "Khải Đặc, giết hết mấy tên kiếm sĩ này cho ta. Lạp Phỉ Nhĩ, La Phi bắt cái tên lông xanh này lại!"
"Rõ!" Đám người Tư Lược đoàn nghe tiếng lĩnh mệnh. Lạp Phỉ Nhĩ cùng La Phi xông hướng Bảo La. Khải Đặc hét lớn một tiếng: "Viên trận", Liệt Diễm kỵ sĩ nhanh chóng thay đổi trận hình, tạo thành một vòng tròn cùng địch nhân bên ngoài chém giết.
"Đệ ngũ thức, tung hoành thiên hạ!"
Khải Đặc thấy trận hình thay đổi xong, kiếm sĩ đối phương vây quanh kỵ sĩ, nhất thời hét một tiếng, tất cả liệt diễm kỵ sĩ đồng thời đem cương thương trong tay ở phía trước cùng tả hữu hai bên hợp lực huy vũ. Thoạt nhìn chả có rõ ràng chiêu nào, nhưng liệt diễm chân khí lại điên cuồng mãnh liệt, đem theo kình phong cường liệt cùng sí diễm nhiệt lưu, giống như mười một đầu liệt diễm cự long, từ trong vòng vây trùng sát ra!
Nhìn lại kiếm sĩ vây quanh bọn họ, đã toàn bộ tại cương thương liệt diễm trùng kích mất mạng, không ai may mắn sống sót!
Bảo La cùng Tĩnh Hương đều choáng cả mắt, vừa mới rồi có chừng mười chín tứ giai kiếm sĩ vây công Liệt Diễm kỵ sĩ. Chỉ với loại công phu này, Liệt Diễm kỵ sĩ xuất ra chiêu thức mạnh mẽ, đem mười chín tứ giai kiếm sĩ toàn bộgiết chết. Đây thật là làm hai người khó tin!
"Lôi Ân đoàn trưởng, nhanh bảo thủ hạ của ngươi dừng tay. Đây là đại hoàng tử của Thiên Vũ đế quốc, các ngươi ngàn vạn lần đừng làm hắn bị thương. Nếu không sẽ dẫn tới hai nước có xích mích!" Tĩnh Hương lý trí thành thục, giật mình nhìn Lạp Phỉ Nhĩ cùng La Phi xông hướng Bảo La, lập tức khẩn trương đề tỉnh.
Lạp Phỉ Nhĩ cùng La Phi nghe vậy đều kinh ngạc dừng tay, quay đầu nhìn hướng đoàn trưởng.
Nhật, khó trách kiêu ngạo như vậy, nguyên lai là một hoàng tử. Diệp Phong trong lòng thầm mắng, tuy nhiên không thoải mái, nhưng cũng không thể không bảo hai ngươi dừng tay. Như quả làm bị thương tên hoàng tử ngốc này, Thiên Vũ đế quốc khẳng định sẽ kiếm chuyện, đến lúc đó thật khó quản!
Tĩnh Hương thấy Diệp Phong bảo Lạp Phỉ Nhĩ cùng La Phi dừng tay, trong lòng có chút yên tâm, quay đầu nhìn hướng Bảo La hỏi: "Bảo La hoàng tử, người vì cái gì muốn giết Lôi Ân đoàn trưởng?"
"Bởi vì ta giết hắn rồi, nàng không phải tới hoàng gia Tư Lược đoàn!" Bảo La trầm giọng trả lời, hai mắt nhìn Diệp Phong đầy hận ý. Hắn thân làm hoàng tử đến nay chưa có từng chịu thiệt thòi lớn như vậy. Một lần bị người khác giết ba mươi thủ hạ, ngay cả mình còn bị chửi là ngu ngốc. Đây đơn giản là đại sỉ nhục, nhất định phải giết tên hỗn đản này mới có thể hả mối hận trong lòng.
Tĩnh Hương nghe hắn nói xong, nhất thời đau đầu tức giận, nhìn Diệp Phong như có ý xin lỗi, mở miệng nói: "Bảo La hoàng tử, ta đã cùng ngươi nói qua. Ta tới làm phó đoàn trưởng là ý của Lao Nhĩ bệ hạ. Điều này cùng Lôi Ân đoàn trưởng không có quan hệ, Huống chi chúng ta hai người không thích hợp, mong ngươi buông tha ta!"
Ha, nguyên lai tên hoàng tử ngốc này thật sự là người theo đuổi Tĩnh Hương, đại mĩ nhân chính là có mị lực a. Diệp Phong nhìn về thần tình của Bảo La rồi cười nhạo. Đường đường một hoàng tử lại bị công khai cự tuyệt, thật là mất mặt, nhanh đâm đầu vào tường tự sát đi!
Bảo La nghe Tĩnh Hương nói xong, nhìn vẻ mặt Diệp Phong, trong nháy mắt tức giận bộc phát tới cực điểm. Cũng không quản đánh không thắng được đối phương, trong nháy mắt hắn gọi ra ma sủng cấp sáu là cuồng bạo sa hùng, tưởng như phải giết được Diệp Phong mới có thể tiết hận!
Bọn người Diệp Phong chợt thấy đột ngột xuất hiện cuồng bạo sa hùng. Tất cả đều có một chút sửng sốt, bất quá ngay lập tức lấy lại được vẻ bình tĩnh, bởi vì hoàng tử của một nước chính mình có một ma sủng là rất bình thường. Nếu không phải chình mình chỉ có thể sở hữu một ma sủng, thì dẫu sỡ hữu cả trăm con đều không phải là việc lạ. Hơn nữa việc gọi hắn ra một ma sủng, thì bọn người Diệp Phong cũng không có để hắn trong mắt!
"Khái!"
Một tiếng ho khan trong trẻo vang lên, đầu đầy tóc xanh, thần thái tiêu sái đó là lục giai băng sương kiếm sĩ, Nặc Đốn - Cơ Nỗ, lão viện trưởng, mặc một bộ y phục màu xám, đã đi tới từ lúc. Lông mày toát lên thần thái không giận mà uy.
Bọn người Diệp Phong lần đầu tiên đến Thiết Huyết học viện nên không nhận ra Nặc Đốn, chợt nhìn thấy lão nhân thần thái bất phàm, nên đều tò mò đánh giá.
Bảo La đang chuẩn bị lệnh cho cuồng bạo sa hùng công kích, thấy lão viện trưởng tới nơi, cũng tạm thời nhẫn hạ lửa giận xuống. Lão đầu này, cho dù là phụ vương hắn, đều phải nhượng ba phần.
"Vị đoàn trường đại nhân này, nơi đây là Thiết Huyết học viện, không phải là nơi để các ngươi gây sự đánh nhau. Nếu không có việc gì thì mời các ngươi tức khắc rời đi!" Nặc Đốn không khách khí chút nào đối với biểu hiện và thái độ của Diệp Phong, sau đó quay sang Bảo La nói:" Bảo La hoàng tử, nơi này là học viện, không phải là Thiên Vũ đế quốc. Ta không hy vọng lại được nhìn thấy ngươi chủ động gây sự với các quyền quý khác. Nếu không ngươi sẽ là người đệ tử thứ hai trong lịch sử bị khai trừ khỏi Thiết Huyết học viện!"
Vô luận là ai đúng, Diệp Phong hay Bảo La, vị cường giả siêu cấp này đều không khách khí một chút nào. Diệp Phong đối với việc này không có ý kiến gì, ngược lại rất bội phục lão nhân này. Hiểu được lão đối đãi trên hai phương diện rất công bằng, không có thiên vị về phía hoàng tử!
Còn đối với tên Bảo La độc đoán kia, thì mặc dù trong thâm tâm hắn rất bất mãn với Nặc Đốn, nhưng cũng không muốn nghĩ tới việc bị học viện khai trừ. Bởi vì người đệ tử thứ nhất bị khai trừ đã trở thành trò cười cho lịch sử, bị tất cả các đệ tử chuẩn bị nhập học xem thường. Hắn lại đường đường là hoàng tử nên không muốn trở thành người đệ tử thứ hai bị khai trừ, và vì thế không thể ngóc đầu dậy với người khác!
"Hoàng tử điện hạ!" Một đám năm mươi tên thủ hạ của Bảo La, vội vã chạy từ bên trong học viện ra, nhìn trên mặt đất thi thể của các kiếm sĩ, rồi kinh ngạc nhìn về phía đối phương, và hướng tới Bảo La thi lễ.
Hoàng tử Đan Ni anh tuấn cùng với công chúa Liên Na xinh đẹp lạnh lẽo, cũng mang theo một đám thủ hạ đi tới. Phía sau còn có rất nhiều văn phong đệ tử đến xem náo nhiệt.
Ngoại trừ linh ngưu chiến sĩ La Phi, Diệp Phong và thành viên Tư Lược đoàn, đều đáp trả lễ nghi, quay sang Đan Ni hoàng tử và Liên Na công chúa gật đầu thi lễ. Tĩnh Hương lập tức đi tới phía hai người thuật thuyết lại tình huống.
Bởi vì chuyện cầm thú nam tước tại đế đô đánh bại Phỉ Long, không có truyền tới nơi đây. Bởi vậy thiên tư tuyệt sắc, Liên Na công chúa lãnh diễm động lòng người nghe Tĩnh Hương thuật thuyết lại xong, nhìn các thi thể trên mặt đất, và sắc mặt khó chịu của Bảo La khó chịu, đôi mắt phượng nhìn một chút rồi lộ ra thần sắc kinh ngạc hướng tới tên cầm thú nam tước xấu xa. Nàng không nghĩ tới thủ hạ của hắn lại lợi hại như vậy.
Đan Ni hoàng tử anh tuấn tiêu sái, đi tới trước mặt Diệp Phong vỗ vỗ vào bắp vai hắn, dùng giọng nói nhẹ nhàng khích lệ hắn, nhưng ngay lập tức giả ý khiển trách nói:" Lôi Ân đoàn trưởng, các ngươi giết chết nhiều người như vậy, thật sự là quá quắt. Sau này không được làm như vậy nữa, hiểu chưa?"
"Rõ!" Diệp Phong lên tiếng mỉm cười, hiểu được ý tứ của Đan Ni hoàng tử này. Bởi vì trước kia Lạc Khắc từng nói qua với Lôi Ân, trong ba vị hoàng tử, chỉ có Đan Ni hoàng tử là tinh minh nhất, tâm cơ sâu xa nhất. Mặc dù có quy định ngôi vị hoàng đế phải truyền cho đại hoàng tử, bất quá đối với vị tam hoàng tử này, Lao Nhĩ bệ hạ đã quyết truyền cho hắn, nhưng chính hắn lại không biết!
Bảo La nhìn Đan Ni và Diệp Phong người hát người bè, trong lòng thống hận, trừng mắt nhìn Diệp Phong rồi cười lạnh:" Lôi Ân đoàn trưởng, hôm nay ta đã được lĩnh giáo thực lực của quý đoàn, khi có dịp, sẽ tìm ngươi để xin chỉ giáo!"
Thao, ngươi tưởng lão tử sợ ngươi a? Diệp Phong cũng trừng mắt liếc xéo Bảo La, hắn cũng không muốn phải ở vào thế yếu, rồi thâm ý nói:" Chỉ giáo thì không có vấn đề gì, nếu Bảo La hoàng tử có hứng thú, cứ việc yêu cầu tỷ thí, ta tùy thời mà phụng bồi!"
Thiên nột, tên Lôi Ân này không phải điên chứ? Tùy thơi phụng bồi tỷ thí, không phải là tùy thời liều mạng với tên Bảo La sao? Hắn từ lúc nào lớn gan vậy? Tĩnh Hương không thể tin được, nhìn Diệp Phong, thật sự không nghĩ rằng tên cầm thú nam tức hay cậy thế hiếp yếu giờ lại lớn mật như thế.
Mà không chỉ có một mình nàng là giật mình, lời nói của Diệp Phong, ngay cả Liên Na công chúa cũng như Đan Ni hoàng tử hay cười, đều để lộ thần sắc khó hiểu. Họ cảm giác như đó không phải là tác phong thường ngày của tên cầm thú nam tước hay cậy thế hiếp người này.
Cái tên đoàn trưởng của Tư Lược đoàn này thật chẳng biết sống chết là gì. Một tên tiểu đoàn trưởng lại dám đối mặt với một hoàng tử của một quốc gia, thật muốn chết mà? Lão viện trưởng Nặc Đốn nhìn Diệp Phong trong lòng thở dài một tiếng, rồi ra lện cho băng sương kiếm sĩ trung đội trưởng cho người dọn dẹp thi thể!
Tất cả mọi người có thể nghe được ý tứ của Diệp Phong, Bảo La tự nhiên cũng có thể hiểu được, nhìn xung quanh rồi cố ý tránh né ánh mắt của Tĩnh Hương. Hắn đành phải quay người đi, ra lệnh cho thủ hạ rút về bên trong học viện. Trong lòng hắn phát thể phải tiêu diệt được cái Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn này, xem Lôi Ân như là cừu hận. Phải để cho nữ nhân Tĩnh Hương này biết hắn lợi hại như thế nào.
Thiết Huyết học viện đa số là hoàng tộc của Mạt La đế quốc và Thiên Vũ đến quốc. Ngày thường có một số là địch nhân của Bảo La, thấy hắn hôm nay bại, lại bị giết chết hết ba mươi thủ hạ, đều âm thầm kêu thật tốt. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nặc Đốn quan sát bọn đệ tử đang xem náo nhiệt, rồi lớn tiếng kêu bọn họ rút đi, cũng không quên nhắc nhở Diệp Phong rời khỏi học viên. Sau đó lão không quan tâm đến hắn, hướng về phía học viện đi vào bên trong.
Diệp Phong cũng không muốn ở cái học viên này lâu nữa, rồi nhìn chăm chăm về phía Tĩnh Hương, hỏi:" Phó đoàn trưởng, ta hôm nay đặc biệt đến đón người, không nghĩ lại xảy ra sự việc hôm nay. Người bây giờ cũng nên khởi hành cùng bọn ta?"
Ai, tới sớm hay tới muộn cũng vậy. Tĩnh Hương thở dài rồi miễn cưỡng đáp ứng:" Đã làm phiên Lôi Ân đoàn trưởng rồi, ta thật thất lễ. Chờ ta vào thu thập hành trang, rồi sẽ lập tức khởi hành cùng các người!"
"Lôi Ân, cho phép Tĩnh Hương đạo sư làm Phó đoàn trưởng cho ngươi, phụ vương cũng thật tín nhiệm ngươi lắm. Ta hi vọng ngươi không nên để Tĩnh Hương đạo sư có khó khăn gì, bằng không ta nhất định sẽ không buông tha ngươi!" Liên Na công chúa lãnh diễm nhìn chằm chằm Diệp Phong ngụ ý nhắc nhở.
"Rõ rồi, rõ rồi, hiểu, hiểu, ta nhất được không để Tĩnh Hương phó đoàn trưởng gặp khó khắn gì!" Diệp Phong ngáp một cái, biểu tình uể oải. Trong lòng hắn rất khinh thường cái khẩu khí của Liên Na: Lôi kéo cái gì, không phải là có xuất thân từ hoàng tộc à? Nha địa, lão tử nếu có thân phận hoàng tử, cũng sẽ lấy ngươi ra mà lôi kéo!
Ngươi cái tên vương bát đản không biết tốt xấu. Diệp Phong thấy Bảo La còn muốn giết mình, lập tức giận dữ hét: "Khải Đặc, giết hết mấy tên kiếm sĩ này cho ta. Lạp Phỉ Nhĩ, La Phi bắt cái tên lông xanh này lại!"
"Rõ!" Đám người Tư Lược đoàn nghe tiếng lĩnh mệnh. Lạp Phỉ Nhĩ cùng La Phi xông hướng Bảo La. Khải Đặc hét lớn một tiếng: "Viên trận", Liệt Diễm kỵ sĩ nhanh chóng thay đổi trận hình, tạo thành một vòng tròn cùng địch nhân bên ngoài chém giết.
"Đệ ngũ thức, tung hoành thiên hạ!"
Khải Đặc thấy trận hình thay đổi xong, kiếm sĩ đối phương vây quanh kỵ sĩ, nhất thời hét một tiếng, tất cả liệt diễm kỵ sĩ đồng thời đem cương thương trong tay ở phía trước cùng tả hữu hai bên hợp lực huy vũ. Thoạt nhìn chả có rõ ràng chiêu nào, nhưng liệt diễm chân khí lại điên cuồng mãnh liệt, đem theo kình phong cường liệt cùng sí diễm nhiệt lưu, giống như mười một đầu liệt diễm cự long, từ trong vòng vây trùng sát ra!
Nhìn lại kiếm sĩ vây quanh bọn họ, đã toàn bộ tại cương thương liệt diễm trùng kích mất mạng, không ai may mắn sống sót!
Bảo La cùng Tĩnh Hương đều choáng cả mắt, vừa mới rồi có chừng mười chín tứ giai kiếm sĩ vây công Liệt Diễm kỵ sĩ. Chỉ với loại công phu này, Liệt Diễm kỵ sĩ xuất ra chiêu thức mạnh mẽ, đem mười chín tứ giai kiếm sĩ toàn bộgiết chết. Đây thật là làm hai người khó tin!
"Lôi Ân đoàn trưởng, nhanh bảo thủ hạ của ngươi dừng tay. Đây là đại hoàng tử của Thiên Vũ đế quốc, các ngươi ngàn vạn lần đừng làm hắn bị thương. Nếu không sẽ dẫn tới hai nước có xích mích!" Tĩnh Hương lý trí thành thục, giật mình nhìn Lạp Phỉ Nhĩ cùng La Phi xông hướng Bảo La, lập tức khẩn trương đề tỉnh.
Lạp Phỉ Nhĩ cùng La Phi nghe vậy đều kinh ngạc dừng tay, quay đầu nhìn hướng đoàn trưởng.
Nhật, khó trách kiêu ngạo như vậy, nguyên lai là một hoàng tử. Diệp Phong trong lòng thầm mắng, tuy nhiên không thoải mái, nhưng cũng không thể không bảo hai ngươi dừng tay. Như quả làm bị thương tên hoàng tử ngốc này, Thiên Vũ đế quốc khẳng định sẽ kiếm chuyện, đến lúc đó thật khó quản!
Tĩnh Hương thấy Diệp Phong bảo Lạp Phỉ Nhĩ cùng La Phi dừng tay, trong lòng có chút yên tâm, quay đầu nhìn hướng Bảo La hỏi: "Bảo La hoàng tử, người vì cái gì muốn giết Lôi Ân đoàn trưởng?"
"Bởi vì ta giết hắn rồi, nàng không phải tới hoàng gia Tư Lược đoàn!" Bảo La trầm giọng trả lời, hai mắt nhìn Diệp Phong đầy hận ý. Hắn thân làm hoàng tử đến nay chưa có từng chịu thiệt thòi lớn như vậy. Một lần bị người khác giết ba mươi thủ hạ, ngay cả mình còn bị chửi là ngu ngốc. Đây đơn giản là đại sỉ nhục, nhất định phải giết tên hỗn đản này mới có thể hả mối hận trong lòng.
Tĩnh Hương nghe hắn nói xong, nhất thời đau đầu tức giận, nhìn Diệp Phong như có ý xin lỗi, mở miệng nói: "Bảo La hoàng tử, ta đã cùng ngươi nói qua. Ta tới làm phó đoàn trưởng là ý của Lao Nhĩ bệ hạ. Điều này cùng Lôi Ân đoàn trưởng không có quan hệ, Huống chi chúng ta hai người không thích hợp, mong ngươi buông tha ta!"
Ha, nguyên lai tên hoàng tử ngốc này thật sự là người theo đuổi Tĩnh Hương, đại mĩ nhân chính là có mị lực a. Diệp Phong nhìn về thần tình của Bảo La rồi cười nhạo. Đường đường một hoàng tử lại bị công khai cự tuyệt, thật là mất mặt, nhanh đâm đầu vào tường tự sát đi!
Bảo La nghe Tĩnh Hương nói xong, nhìn vẻ mặt Diệp Phong, trong nháy mắt tức giận bộc phát tới cực điểm. Cũng không quản đánh không thắng được đối phương, trong nháy mắt hắn gọi ra ma sủng cấp sáu là cuồng bạo sa hùng, tưởng như phải giết được Diệp Phong mới có thể tiết hận!
Bọn người Diệp Phong chợt thấy đột ngột xuất hiện cuồng bạo sa hùng. Tất cả đều có một chút sửng sốt, bất quá ngay lập tức lấy lại được vẻ bình tĩnh, bởi vì hoàng tử của một nước chính mình có một ma sủng là rất bình thường. Nếu không phải chình mình chỉ có thể sở hữu một ma sủng, thì dẫu sỡ hữu cả trăm con đều không phải là việc lạ. Hơn nữa việc gọi hắn ra một ma sủng, thì bọn người Diệp Phong cũng không có để hắn trong mắt!
"Khái!"
Một tiếng ho khan trong trẻo vang lên, đầu đầy tóc xanh, thần thái tiêu sái đó là lục giai băng sương kiếm sĩ, Nặc Đốn - Cơ Nỗ, lão viện trưởng, mặc một bộ y phục màu xám, đã đi tới từ lúc. Lông mày toát lên thần thái không giận mà uy.
Bọn người Diệp Phong lần đầu tiên đến Thiết Huyết học viện nên không nhận ra Nặc Đốn, chợt nhìn thấy lão nhân thần thái bất phàm, nên đều tò mò đánh giá.
Bảo La đang chuẩn bị lệnh cho cuồng bạo sa hùng công kích, thấy lão viện trưởng tới nơi, cũng tạm thời nhẫn hạ lửa giận xuống. Lão đầu này, cho dù là phụ vương hắn, đều phải nhượng ba phần.
"Vị đoàn trường đại nhân này, nơi đây là Thiết Huyết học viện, không phải là nơi để các ngươi gây sự đánh nhau. Nếu không có việc gì thì mời các ngươi tức khắc rời đi!" Nặc Đốn không khách khí chút nào đối với biểu hiện và thái độ của Diệp Phong, sau đó quay sang Bảo La nói:" Bảo La hoàng tử, nơi này là học viện, không phải là Thiên Vũ đế quốc. Ta không hy vọng lại được nhìn thấy ngươi chủ động gây sự với các quyền quý khác. Nếu không ngươi sẽ là người đệ tử thứ hai trong lịch sử bị khai trừ khỏi Thiết Huyết học viện!"
Vô luận là ai đúng, Diệp Phong hay Bảo La, vị cường giả siêu cấp này đều không khách khí một chút nào. Diệp Phong đối với việc này không có ý kiến gì, ngược lại rất bội phục lão nhân này. Hiểu được lão đối đãi trên hai phương diện rất công bằng, không có thiên vị về phía hoàng tử!
Còn đối với tên Bảo La độc đoán kia, thì mặc dù trong thâm tâm hắn rất bất mãn với Nặc Đốn, nhưng cũng không muốn nghĩ tới việc bị học viện khai trừ. Bởi vì người đệ tử thứ nhất bị khai trừ đã trở thành trò cười cho lịch sử, bị tất cả các đệ tử chuẩn bị nhập học xem thường. Hắn lại đường đường là hoàng tử nên không muốn trở thành người đệ tử thứ hai bị khai trừ, và vì thế không thể ngóc đầu dậy với người khác!
"Hoàng tử điện hạ!" Một đám năm mươi tên thủ hạ của Bảo La, vội vã chạy từ bên trong học viện ra, nhìn trên mặt đất thi thể của các kiếm sĩ, rồi kinh ngạc nhìn về phía đối phương, và hướng tới Bảo La thi lễ.
Hoàng tử Đan Ni anh tuấn cùng với công chúa Liên Na xinh đẹp lạnh lẽo, cũng mang theo một đám thủ hạ đi tới. Phía sau còn có rất nhiều văn phong đệ tử đến xem náo nhiệt.
Ngoại trừ linh ngưu chiến sĩ La Phi, Diệp Phong và thành viên Tư Lược đoàn, đều đáp trả lễ nghi, quay sang Đan Ni hoàng tử và Liên Na công chúa gật đầu thi lễ. Tĩnh Hương lập tức đi tới phía hai người thuật thuyết lại tình huống.
Bởi vì chuyện cầm thú nam tước tại đế đô đánh bại Phỉ Long, không có truyền tới nơi đây. Bởi vậy thiên tư tuyệt sắc, Liên Na công chúa lãnh diễm động lòng người nghe Tĩnh Hương thuật thuyết lại xong, nhìn các thi thể trên mặt đất, và sắc mặt khó chịu của Bảo La khó chịu, đôi mắt phượng nhìn một chút rồi lộ ra thần sắc kinh ngạc hướng tới tên cầm thú nam tước xấu xa. Nàng không nghĩ tới thủ hạ của hắn lại lợi hại như vậy.
Đan Ni hoàng tử anh tuấn tiêu sái, đi tới trước mặt Diệp Phong vỗ vỗ vào bắp vai hắn, dùng giọng nói nhẹ nhàng khích lệ hắn, nhưng ngay lập tức giả ý khiển trách nói:" Lôi Ân đoàn trưởng, các ngươi giết chết nhiều người như vậy, thật sự là quá quắt. Sau này không được làm như vậy nữa, hiểu chưa?"
"Rõ!" Diệp Phong lên tiếng mỉm cười, hiểu được ý tứ của Đan Ni hoàng tử này. Bởi vì trước kia Lạc Khắc từng nói qua với Lôi Ân, trong ba vị hoàng tử, chỉ có Đan Ni hoàng tử là tinh minh nhất, tâm cơ sâu xa nhất. Mặc dù có quy định ngôi vị hoàng đế phải truyền cho đại hoàng tử, bất quá đối với vị tam hoàng tử này, Lao Nhĩ bệ hạ đã quyết truyền cho hắn, nhưng chính hắn lại không biết!
Bảo La nhìn Đan Ni và Diệp Phong người hát người bè, trong lòng thống hận, trừng mắt nhìn Diệp Phong rồi cười lạnh:" Lôi Ân đoàn trưởng, hôm nay ta đã được lĩnh giáo thực lực của quý đoàn, khi có dịp, sẽ tìm ngươi để xin chỉ giáo!"
Thao, ngươi tưởng lão tử sợ ngươi a? Diệp Phong cũng trừng mắt liếc xéo Bảo La, hắn cũng không muốn phải ở vào thế yếu, rồi thâm ý nói:" Chỉ giáo thì không có vấn đề gì, nếu Bảo La hoàng tử có hứng thú, cứ việc yêu cầu tỷ thí, ta tùy thời mà phụng bồi!"
Thiên nột, tên Lôi Ân này không phải điên chứ? Tùy thơi phụng bồi tỷ thí, không phải là tùy thời liều mạng với tên Bảo La sao? Hắn từ lúc nào lớn gan vậy? Tĩnh Hương không thể tin được, nhìn Diệp Phong, thật sự không nghĩ rằng tên cầm thú nam tức hay cậy thế hiếp yếu giờ lại lớn mật như thế.
Mà không chỉ có một mình nàng là giật mình, lời nói của Diệp Phong, ngay cả Liên Na công chúa cũng như Đan Ni hoàng tử hay cười, đều để lộ thần sắc khó hiểu. Họ cảm giác như đó không phải là tác phong thường ngày của tên cầm thú nam tước hay cậy thế hiếp người này.
Cái tên đoàn trưởng của Tư Lược đoàn này thật chẳng biết sống chết là gì. Một tên tiểu đoàn trưởng lại dám đối mặt với một hoàng tử của một quốc gia, thật muốn chết mà? Lão viện trưởng Nặc Đốn nhìn Diệp Phong trong lòng thở dài một tiếng, rồi ra lện cho băng sương kiếm sĩ trung đội trưởng cho người dọn dẹp thi thể!
Tất cả mọi người có thể nghe được ý tứ của Diệp Phong, Bảo La tự nhiên cũng có thể hiểu được, nhìn xung quanh rồi cố ý tránh né ánh mắt của Tĩnh Hương. Hắn đành phải quay người đi, ra lệnh cho thủ hạ rút về bên trong học viện. Trong lòng hắn phát thể phải tiêu diệt được cái Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn này, xem Lôi Ân như là cừu hận. Phải để cho nữ nhân Tĩnh Hương này biết hắn lợi hại như thế nào.
Thiết Huyết học viện đa số là hoàng tộc của Mạt La đế quốc và Thiên Vũ đến quốc. Ngày thường có một số là địch nhân của Bảo La, thấy hắn hôm nay bại, lại bị giết chết hết ba mươi thủ hạ, đều âm thầm kêu thật tốt. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nặc Đốn quan sát bọn đệ tử đang xem náo nhiệt, rồi lớn tiếng kêu bọn họ rút đi, cũng không quên nhắc nhở Diệp Phong rời khỏi học viên. Sau đó lão không quan tâm đến hắn, hướng về phía học viện đi vào bên trong.
Diệp Phong cũng không muốn ở cái học viên này lâu nữa, rồi nhìn chăm chăm về phía Tĩnh Hương, hỏi:" Phó đoàn trưởng, ta hôm nay đặc biệt đến đón người, không nghĩ lại xảy ra sự việc hôm nay. Người bây giờ cũng nên khởi hành cùng bọn ta?"
Ai, tới sớm hay tới muộn cũng vậy. Tĩnh Hương thở dài rồi miễn cưỡng đáp ứng:" Đã làm phiên Lôi Ân đoàn trưởng rồi, ta thật thất lễ. Chờ ta vào thu thập hành trang, rồi sẽ lập tức khởi hành cùng các người!"
"Lôi Ân, cho phép Tĩnh Hương đạo sư làm Phó đoàn trưởng cho ngươi, phụ vương cũng thật tín nhiệm ngươi lắm. Ta hi vọng ngươi không nên để Tĩnh Hương đạo sư có khó khăn gì, bằng không ta nhất định sẽ không buông tha ngươi!" Liên Na công chúa lãnh diễm nhìn chằm chằm Diệp Phong ngụ ý nhắc nhở.
"Rõ rồi, rõ rồi, hiểu, hiểu, ta nhất được không để Tĩnh Hương phó đoàn trưởng gặp khó khắn gì!" Diệp Phong ngáp một cái, biểu tình uể oải. Trong lòng hắn rất khinh thường cái khẩu khí của Liên Na: Lôi kéo cái gì, không phải là có xuất thân từ hoàng tộc à? Nha địa, lão tử nếu có thân phận hoàng tử, cũng sẽ lấy ngươi ra mà lôi kéo!
Bình luận facebook