• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Lưỡi Dao Dịu Dàng (3 Viewers)

  • Chương 71

Phóqqipd Thànhxakut Lẫmxdtvq đặthyduz Lêxvlqm Tranhgorgb lênjvjca ghếutfjj sôxvbon pha,tnzto đâybqczt làzwyhm lầnioulo đầutsxdd tiênmmuhd anhoytfv vàoimfpa cănyaqsb hộzlxpt choljsph thuê.

Phònguedyk khách quá nhỏ, chỉ đủ chỗ cho một người đi lại giữa ghế sô pha và bàn cà phê, khi anh khụy đầu gối xuống đập vào thành bàn cà phê, chiếc tách trên bàn cà phê rung lên vài lần.

“Có đau không em?”

“Không sao ạ”

Phó Thành Lẫm quay mặt về phía cô, chống tay vào thành ghế sau lưng cô.

Lê Tranh ngồi xếp bằng trên sô pha, hai tay đút vào túi áo khoác của anh, ngửa mặt nhìn anh.

Chuyện duy nhất hôm nay khiến cô cảm thấy vui vẻ chính là quay về nhìn thấy anh, ở trên lưng anh được một lúc.

“Có chuyện gì vậy?” Phó Thành Lẫm có thể nhận ra, tâm trạng cô không tốt lắm.

Lê Tranh hỏi anh, có biết lúc nhỏ cô đã từng được tư vấn tâm lý hay không.

“Anh biết, chú nhỏ em có nói.” Phó Thành Lẫm nhìn cô chằm chằm, không hỏi cô vì sao đột nhiên lại hỏi về vấn đề này mà lại nói: “Qua chỗ anh.”

“Dạ?”

Lê Tranh còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Phó Thành Lẫm bế đi kiểu công chúa.

Cô không mặc áo khoác, tới cả dép lê cũng không mang.

“Anh thả em xuống, em mang dép.”

“Cũng đâu cần em phải bước xuống, không cần phải mang dép.”

Cửa mở có một cơn gió thổi tới, Phó Thành Lẫm vẫn bước đi, lưng chắn gió.

Lê Tranh tựa vào lồng ngực anh, lạnh thì cũng lạnh nhưng có hơi ấm cơ thể anh, cô vẫn có thể chịu nổi cơn lạnh này.

Bước vào căn hộ cường hào, tầm mắt cũng theo đó mà mở rộng.

Hơi thở trong phòng cũng giống như hơi thở trên người anh.

Phó Thành Lẫm bế cô đi một mạch đến phòng chơi piano, đặt cô ngồi trên băng ghế piano.

“Kể tiếp chuyện em hồi nhỏ đi.”

Anh đóng cửa phòng chơi đàn piano, cởi áo khoác rồi đặt lên nắp đàn piano.

Ánh mắt Lê Tranh đuổi theo động tác tới lui của anh, “Vậy anh có biết vì sao em đi tư vấn tâm lý không?”

“Anh biết.” Phó Thành Lẫm cuốn tay áo ngồi kế bên cô.

Ghế ngồi piano vừa đủ cho hai người ngồi sát nhau.

Phó Thành Lẫm ánh mắt giao nhau với cô, “Hôm nay em lại gặp phải chuyện gì?” Nếu không cô sẽ không nhắc đến chuyện này, về chuyện vì sao làm phóng viên, cô cũng không nói cho Tưởng Thành Duật, huống chi là anh.

Anh nắm chặt bàn tay cô trong tay mình, hai lòng bàn tay áp vào nhau, nhiệt độ từ cơ thể anh truyền qua cô.

Lê Tranh bình tĩnh lại, “Năm đó người em nhìn thấy nhảy xuống lầu là mẹ của Hà Dập.”

Lời vừa thốt ra, Phó Thành Lẫm đã siết chặt lấy tay cô.

“Mẹ mất, ba thì sống chết không rõ, ông bà nội bị đả kích mà không thể gượng dậy,nrdio khôngferoh hiểuhxoyv đượcdvbcu mộtpmyod đứaqcntt trẻpbzpx mườibltum mấymycbq tuổidmshv làmalnwo cáchkdpsd nàokorsk cóukidy thểyepww chịuxxmjv đựngcvzue nổi.”

Phónsywf Thànhgxerp Lẫm kéo cô ôm vào lòng, “Mười năm sau vì đi đưa tin cùng với Hà Dập mà khôi phục lại chân tướng chuyện năm đó, âu cũng coi như là một niềm an ủi.”

Lê Tranh gật đầu, không nói gì nữa.

Phó Thành Lẫm muốn an ủi cô, nhưng anh sợ nói sai sẽ ảnh hưởng đến cô.

Chướng ngại tâm lý năm đó không biết hiện tại còn ảnh hưởng đến cô như thế nào.

“Tranh Tranh, mấy năm nay trong lòng em không thoải mái, cứ nhất quyết làm phóng viên, có như nào cũng không chịu nói cho chú nhỏ và người nhà em biết là vì sao vậy?”

Lê Tranh im lặng một hồi, “Nói ra sẽ khiến mọi người lo lắng, vả lại họ cũng không thể hiểu được, có thể sẽ nghĩ do em được cưng chiều, bệnh công chúa.”

Năm đó thấy cảnh mẹ Hà Dập nhảy xuống không chỉ có mỗi mình cô, có người lúc đó hẳn cũng sợ hãi, nhưng qua một thời gian ngắn sẽ quên sạch sẽ.

Nhưng còn cô thì càng ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức phải đi tư vấn tâm lý.

Có lẽ lúc đó chỉ có bác sĩ tâm lý mới hiểu cô, sẽ không nghĩ là do cô đạo đức giả.

Lê Tranh ngồi thẳng dậy từ trong vòng tay anh, “Không sao rồi, dù gì em cũng làm việc gì thì bất kể là ông bà nội hay là ba mẹ, bọn họ đều sẽ phản đối.”

Phó Thành Lẫm lo lắng, "Em có chắc là ổn không?"

"Không sao, hôm nay em lái xe đi một vòng quanh thành phố, tâm trạng cũng khá lên nhiều, biết được anh trai năm đó thi đại học hiện tại có cuộc sống tốt đẹp, em rất vui mừng.” Ngón tay Lê Tranh ấn lên phím đàn piano, “đô” cô lại ấn hai lần đô đô.

“Ông chủ Phó, anh có còn nhớ phần giới thiệu sơ lược trên weibo của em chứ?”

Không ngừng nhớ lại, Phó Thành Lẫm còn rất ấn tượng, “Tôi đã học cách nhìn, thế giới đã trở nên tươi đẹp.”

“Vâng.” Trong mắt Lê Tranh mang theo ý cười, “Thế nên em thích mấy hình tin tức vẽ tranh bằng tay, rảnh rỗi sẽ đi khắp hang cùng ngõ hẻm để quay những video ngắn rồi về biên tập lại.”

Sau đó sẽ tạo thành những đoạn video ngắn dạng sưởi ấm tâm hồn, tình tiết ấm áp đẹp đẽ, đây là lý do tại sao nhiều người thích xem video của cô ấy.

Phó Thành Lẫm mở nhạc phổ đàn dương cầm, “Đánh đàn bốn tay với anh không?”

Lê Tranh ngoảnh lại nhìn cuốn nhạc phổ đặt trên đàn, “Đàn không được đâu, mấy cái lúc trước em học trả lại thầy cô hết rồi, có một số đoạn nhạc em xem không hiểu.”

“Đánh đại cũng được.”

“Thôi mà, em nghe anhanssr đánhylsse đànyqldw đượcfitur rồi.”

Lêjwyfb Tranhabfwq đứngcaixc sangtrdux bênbpite cạnh,gwfif côuzwfq khôngmfkpc mangpfdhf theoletiu điệnilozj thoạiqhflj củaokhne mình,brasf lấyoouvs điện thoại di động của anh ra quay video, “Lần này muốn quay người anh.” Chủ yếu là quay đôi tay gợi cảm kia của anh.

Phó Thành Lẫm đánh một bài mà gần đây đang luyện, "Always with Me"

Mượt mà và thanh thoát.

Lê Tranh cuối cùng cũng đã được nghe phiên bản trực tiếp của bản nhạc piano, cũng nhìn thấy Phó Thành Lẫm trông quyến rũ như thế nào khi anh chơi piano. Tất cả các bản nhạc dành cho cô đều được anh lựa chọn cẩn thận.

Một bài hát kết thúc.

Lê Tranh quên tắt video và bị cuốn hút bởi bài hát đó.

Phó Thành Lẫm ngoảnh đầu lại nhìn cô, đối diện vài giây, Lê Tranh giật mình, nhanh chóng lưu lại video: "Từ nhỏ anh đã thích đánh đàn à?”

Phó Thành Lẫm lại đánh một lần nữa, "Không nhớ là thích hay không thích, nhưng chắc là anh thích.” Từ khi biết ghi nhớ anh đã đánh đàn, anh bảo Lê Tranh bước qua, “Đánh với anh một đoạn, để anh dẫn đàn cho em.”

“Anh dẫn đàn như nào?” Lê Tranh đặt điện thoại di động sang một bên.

“Dựa vào lưng anh, tay thì đặt lên tay anh.”

Lê Tranh đi sau lưng anh nhìn tư thế như anh đang cõng cô, cô phủ người lên thân người anh, bàn tay trùm lấy bàn tay anh, những ngón tay nhấp nhô cùng với ngón tay anh.

Cô không thể cảm nhận được tiết tấu, hoàn toàn chỉ là làm cho vui.

Thôi kệ, vui là được.

Lê Tranh hôn lên mặt Phó Thành Lẫm, Phó Thành Lẫm vừa đánh đàn, vừa ngoảnh mặt nhìn cô, bản nhạc này anh đã thuộc nằm lòng từ lâu, không biết đã từng luyện qua mấy trăm lần, không cần nhìn nhạc phổ vẫn có thể đánh được.

Anh một lòng hai dạ, vừa đánh đàn, vừa hôn cô.

Hormone làm lu mờ lí trí.

Phó Thành Lẫm tạm thời để đàn piano qua một bên, ngoảnh mặt hôn quá mệt, anh đứng dậy ôm Lê Tranh, ôm lấy eo cô để cô đi vòng qua ghế đánh đàn, đi vòng đến trước mặt anh.

Nụ hôn của anh mãnh liệt, Lê Tranh không cắn anh, “Bây giờ anh còn có thể chơi đàn được không?”

Ở ngay giây phút này, trong lúc vòng tay anh đang ôm trọn lấy cô.

Phó Thành Lẫm không chắc lắm, “Hẳn là có thể, thử xem sao.”

Anh bảo cô lùi về phía sau nửa bước, tiến lại gần cây đàn piano.

Lưng Lê Tranh đối diện với đàn piano, cô ngồi trên ghế đánh đàn, hai tay ôm lấy cổ anh.

Phó Thành Lẫm cúi người, đứng ở độ cao bằng với Lê Tranh và đàn piano, “Em muốn nghe gì?”

“Đánh em nghe bài hát đầu tiên.”

Phó Thành Lẫm bình tĩnh lại vài giây rồi bắt đầu đánh đàn.

Cả hai thỉnh thoảng nhìn nhau, ánh mắt không dời đi nơi khác.

Không thể kiềm chế cảm xúc mà tiến gần lại hôn nhau, theo tiết tấu bản nhạc mà càng thêm say đắm.

Đột nhiên tiếng đàn hỗn loạn, âm đánh sai vang lên, đuổi theo sát âm thanh tiếng đàn rồi đứt đoạn.

Lê Tranh tách khỏi môi anh, nhìn về anh, “Anh không nhớ nhạc phổ rồi sao?”

Phó Thành Lẫm vẫn tiếp tục cười, chuyện đáng xấu hổ trong ngày thứ hai của năm mới chính là anh đột nhiên quên mất nhạc phổ của bài hát “A comme amour” (1) mà mình đã đàn không biết bao nhiêu lần.

Lê Tranh: “Anh cứ đàn đại được rồi.”

Tiếng đàn du dương vang lên, Phó Thành Lẫm lại hôn lần nữa.

- ---

Ngày hôm sau,

Kế hoạch nghỉ ngơi của Phó Thành Lẫm vẫn lở dở. Buổi sáng trợ lý Tăng gọi điện thoại đến báo, bên Nam Phong mở một cuộc họp khẩn cấp. Bài đăng ngày hôm qua ở trên hotsearch đã ảnh hưởng không nhỏ đến đơn hàng đầu tiên của mẫu sản phẩm mới.

Hot search hôm qua đã được rút xuống, vấn đề về động cơ xe của Nam Phong hôm nay lại bị kéo lên vì lý do khác. Lời lẽ trong hotsearch đều chỉ đến Hướng Thư, trực tiếp chỉ vào cô ta nói các nhãn hàng cô ta làm đại diện đều có vấn đề.

Nghe xong, Phó Thành Lẫm cũng không có phát biểu gì, ngược lại hỏi: "Bảo anh đi kiểm tra người phía sau đẩy hotsearch, anh làm tới đâu rồi?”

Trợ lý Tăng: "Vẫn chưa có câu trả lời, chiều hôm nay sẽ có kết quả.”

Phó Thành Lẫm “ừ” một tiếng, về buổi họp của tập đoàn Nam Phong, “Anh nói một tiếng với Chủ tịch Cận, tôi sẽ tham gia họp qua video.”

“Vâng, tôi sẽ thực hiện theo.”

Phó Thành Lẫm thay bộ đồ công sở vào, trực tiếp kết nối từ phòng đọc sách ở nhà anh ấy.

Đúng như dự đoán của Chu Tuyền, buổi họp đã biến thành đại hội chỉ trích Cận Phong của vài vị trong ban giám đốc.

Những chuyện chỉ trích không có gì ngoài:

Ban đầu khi tin tức bị tung ra thì không nên mặc kệ không quan tâm, để đến hôm nay còn vướng phải hậu hoạn.

Bọn họ không chỉ không hài lòng với Cận Phong mà còn kín đáo lên án Hướng Thư đảm trách vị trí người đại diện, lúc đó bọn ra sức tiến người đại diện khác nhưng bị từ chối nên từ đó đến nay vẫn luôn khó chịu.

Thêm vào đó, sự gia nhập của nhà tư bản GR đã có cải cách mạnh mẽ đến cơ cấu quản lý, ảnh hưởng đến lợi ích mà bọn họ có được, nhưng giận mà không dám nói nên chuyện hôm nay xem như một cái cớ để họ xả giận.

Sau khi đánh dẹp từng người một, cuối cùng bắt đầu nói đến Lê Tranh.

“Cái vị phóng viên họ Lê…”

“Không cần nói đến Lê Tranh, chỉ cần thảo luận vấn đề.”

Một người trong ban giám đốc mới nói được nửa câu đã bị Phó Thành Lẫm lạnh lùng cắt ngang.

Mọi người đều nhìn vào màn hình lớn, Phó Thành Lẫm cúi đầu ghi chép gì đó vào sổ tay mà không thèm nhìn bọn họ.

Cận Phong cũng tham gia cuộc họp này, hai hôm nay anh ta bận rộn với chuyện nhảm nhí này, chẳng có thời gian để giải trí.

Anh ta liếc nhìn màn hình cuộc họp, sau đó sắp xếp thông tin trong email, cục diện cuộc họp rối ren đến mức này anh ta có trách cũng không trách được.

Phó Thành Lẫm hỏi ngược lại: "Ngoài việc trốn tránh trách nhiệm và đổ lỗi cho nhau, không đưa ra được một ý kiến có ích lợi nào, bình thường các người cũng mở họp như thế này sao?”

Mấy người bọn họ nhìn nhau, nhưng không ai nói gì.

Chủ tịch Cận xoa xoa ấn đường, thái độ lực bất tòng tâm với mấy vị trong ban giám đốc, dù gì họ cũng là những nguyên lão nắm giữ bao nhiêu là cổ phần của tập đoàn Nam Phong.

Viết xong dòng cuối cùng, thu bút lại, lúc này Phó Thành Lẫm mới ngẩng đầu nhìn, "Tôi không phải tổng giám đốc Cận Phong, không cần kiêng nể các vị là nguyên lão ngẩng đầu không thấy mà cúi đầu cũng chả gặp mà phải giữ thể diện cho các vị, tôi mặc kệ các vị có ném cái nồi kia không (2)”

Phòng họp lặng ngắt như tờ.

Cách màn hình nhưng vẫn có thể cảm nhận sâu sắc được khí thế đàn áp người khác của Phó Thành Lẫm, đây cũng là lý do vì sao chủ tịch Cận đồng ý hợp tác với Phó Thành Lẫm, anh có thể kiềm chế trấn áp người khác.

Phó Thành Lẫm vẫn đang nói tiếp: “Lúc đầu khi tổng giám đốc Cận thử nghiệm xe không xảy ra mảy may một vấn đề nào, lẽ nào tổng giám đốc Cận lại để cho nhân viên cấp dưới tùy ý thử nghiệm xe sao?”

Có một số chuyện lười phải nói ra, anh dựng cuốn vở đứng thẳng trước ống kính.

Có ba gợi ý về quan hệ truyền thông

“Các vị thảo luận chuyện kia thích hợp hơn, bớt nói mấy lời dư thừa.”

“Lúc đầu khi tôi quyết định đầu tư vào Nam Phong, không phải nể mặt chủ tịch Cận, cũng chẳng phải nhìn đến mấy người các vị, cứ dựa vào tập thể quản lý như các vị, tiền đầu tư chẳng mấy chốc đổ sông để bể.”

Lời nói sắc bén lại còn mỉa mai.

Mấy người có tuổi như ngồi như trên tấm thảm thô châm chích, tức muốn bể phổi, sống đến ngần này tuổi mà lần đầu tiên bị một người trẻ tuổi chế giễu ngay trước mặt.

Thế nhưng bọn họ lại không cách nào tìm ra lời lẽ để chống trả.

Chỉ có Cận Phong trong lòng hí hửng.

Anh ta dựa vào thế lực của ba mình mà lên chức tổng giám đốc, bên trong nội bộ không nhiều thì ít cũng bị mấy người đó chèn ép.

Lời của Phó Thành Lẫm còn chưa nói hết: "Các vị nên cảm ơn tổng giám đốc Cận, nếu không nhờ vào cách thức giải quyết vấn đề của anh ấy và tầm nhìn xa rộng, một xu tôi cũng sẽ không thể nào đem đi đầu tư.”

"... ”

Đôi mắt Cận Phong hơi nheo lại, lại còn được điểm danh khen thưởng, thấy có hơi không quen.

Trước khi Phó Thành Lẫm đưa ra lời khuyên về quan hệ truyền thông của mình, đội quan hệ truyền thông của Nam Phong và vài vị trong ban giám đốc cũng có vài sách lược riêng, tuy nhiên Phó Thành Lẫm còn chả thèm nhìn đến.

Cận Phong sắp xếp xong tất cả tài liệu, trong tay anh ta có một phương án đối phó truyền thông tình cơ trùng hợp với ý của Phó Thành Lẫm, chỉ là phương án của Phó Thành Lẫm không giống với cách thức thực hiện trong máy tính của anh ta.

Cận Phong đứng dậy, kết nối máy tính với màn hình chiếu lớn.

“Tôi dựa trên kế hoạch quan hệ truyền thông ban đầu mà tối ưu hóa nó, vừa mới làm xong, mọi người xem thử có ý kiến gì không.” Anh ta bắt đầu trình bày.

Mọi ánh mắt trong phòng họp đều đổ dồn về màn hình lớn, Phó Thành Lẫm cũng nhìn sang.

Trong phương án, nguyên lý của động cơ xe hơi chìm và tính an toàn ---- được dùng hình ảnh vẽ tay để thuyết minh.

Còn sử dụng thêm hình ảnh vẽ tay để phổ cập thêm một vài kiến thức nhỏ cho người lái xe, khiến cho một số thuật ngữ chuyên ngành buồn tẻ khó hiểu trở nên dàng dàng hiểu được ngay lập tức.

Cận Phong: "Đây chỉ bản đầu tiên, lúc sau tôi sẽ để bên bộ phận truyền thông thiết kế lại, hiệu quả chắc chắn mạnh mẽ hơn bản này, tiếp theo sẽ tìm một người chơi xe chuyên nghiệp diễn giải, cách thức như này sẽ càng được những dân cư mạng trẻ tuổi chưa có nhiều kiến thức hiểu biết về xe dễ dàng tiếp thu.”

Cách này có tác động mạnh mẽ hơn so với hotsearch đơn thuần và dùng văn bản giải thích.

Phó Thành Lẫm nhìn chằm chằm vào các bản vẽ tay và đồng ý với kế hoạch, những người khác cũng không thể nếu ra được ý kiến gì để phản đối nên tất cả các phiếu được thông qua.

Anh tắt video hội nghị, gửi một tin nhắn riêng cho Cận Phong: 【Là ai vẽ đó?】

Cận Phong:【Dù sao cũng không phải là tôi. 】

Phó Thành Lẫm gõ vài chữ rồi xóa đi, từ miệng anh ta cũng không hỏi được gì.

Có lẽ là Lê Tranh.

Tâm trạng Cận Phong hôm nay tốt, chủ động gửi một câu trả lời: [Công chúa.]

Lúc đó khi Lê Tranh kết thúc kỳ thực tập tại tập đoàn Nam Phong, đã gửi cho anh ta cả mấy nghìn chữ về đối sách xử lý, còn vẽ cả một mớ ảnh minh họa cho anh ta.

Anh ta biết, cô đến tập đoàn Nam Phong thực tập là để giúp đỡ cho Phó Thành Lẫm.

Cận Phong hiện tại trông ngóng cho sự việc tồi tệ này nhanh chóng qua đi, nếu không sẽ không còn thời gian để lãng phí.

- ---

Phó Thành Lẫm vào phòng ngủ tìm bộ quần áo thể thao để thay cho bộ quần áo vest khi nãy vừa mặc vào để dự cuộc họp.

Anh đã đặt sẵn sân golf buổi chiều, dẫn Lê Tranh đến câu lạc bộ để chơi.

Lê Tranh vừa mới thức dậy, đang trang điểm.

Phó Thành Lẫm đã gửi một tin nhắn cho cô: [Ở cửa nhà em.]

Lê Tranh mặc áo khoác, lấy bánh mì và sữa làm bữa sáng.

Lúc mở cửa, Phó Thành Lẫm đang trả lời điện thoại.

“Vậy thì anh chuyển cho Cận Phong, để bộ phận pháp lý của Nam Phong xử lý.” Nói đoạn, Phó Thành Lẫm bước tới hai bước, đóng cửa lại cho cô.

Lê Tranh nhét sữa và bánh mì chia vào túi áo khoác của anh, cô kéo mũ lên và đi về phía trước.

Phó Thành Lẫm cúp điện thoại của Trợ lý Tăng, tìm số điện thoại của Hướng Thư rồi bấm gọi, chuông reo rồi kết thúc cũng không ai nghe máy.

Lê Tranh không nghe thấy tiếng gì nên ngoảnh lại.

Phó Thành Lẫm cất điện thoại vào túi, chạy vài bước đuổi theo.

“Cảm ơn em về bản vẽ tay phương án quan hệ truyền thông.”

Lê Tranh nhìn anh một lượt, không ngờ anh sẽ đích thân cảm ơn, muốn anh cảm ơn cũng không dễ dàng gì.

“Em còn tưởng anh nghĩ em đang lấy công chuộc tội chứ.” Dù sao chăng nữa thì tiêu đề sắc bén của bản tin trước kia cũng là do cô đưa ra.

Hiện tại sự việc đã nghiêm trọng, cô lại đưa ra biện pháp khắc phục, có nhìn như thế nào cũng thấy có chút ý nghĩ đền bù.

Phó Thành Lẫm: “Vẫn còn chưa đủ”

Anh chìa tay ra, muốn dẫn cô đi.

Lê Tranh cố tình hiểu sai ý anh, hai tay cô luồn vào túi áo phao, lấy tay áo đập vào tay anh mấy lần.

Phó Thành Lẫm túm lấy vành nón của cô, ra sức kéo mạnh xuống.

Chiếc mũ của áo khoác phao to cực kỳ, bị anh kéo xuống, che luôn cả mắt, không nhìn thấy được đường đi trước mặt.

“Này, anh làm gì vậy!”

Phó Thành Lẫm không buông tay, tay còn lại ôm vai cô.

Lê Tranh dùng cùi chỏ đánh anh, đi một bước là đụng một cái.

Phó Thành Lẫm buông cô ra, cúi người, ôm cô kiểu công chúa vào lòng.

Lê Tranh gầy, cho dù là mùa đông mặc nhiều quần áo, đối với Phó Thành Lẫm mà nói thì vẫn ôm cô dễ như trở bàn tay.

Mười giờ sáng, là lúc người trong tiểu khu đông đúc nhất, người đi đường ai cũng nhìn nghiêng sang, ai đi xa tít thì cũng ngoảnh đầu lại nhìn.

“Anh nhanh bỏ em xuống, nhanh lên.” Lê Tranh bị nhìn tới độ ngượng ngùng, mà mà được anh đột ngột bế lên vừa vui mừng vừa kinh ngạc.

Phó Thành Lẫm đặt cô ấy xuống, chỉnh lại mũ cho cô.

Lê Tranh chạy về phía trước, sợ bị anh bắt được rồi lại bế lên.

Thỉnh thoảng, cô quay lại nhìn anh.

Phó Thành Lẫm cười nhàn nhạt, “Em cứ đi từ từ, anh không đuổi theo em.”

Lê Tranh không tin, cô vẫn cảnh giác cho đến khi đứng trước xe, giữ một khoảng cách nhất định với anh.

Phó Thành Lẫm mở khóa xe để Lê Tranh lên xe trước, lại lấy điện thoại di động ra gọi lại cho Hướng Thư một lần nữa, vẫn như cũ không có người trả lời.

Hướng Thư đang quay phim, điện thoại di động của cô ta ở chỗ người quản lý.

Mười phút sau, cảnh quay tại nơi đó mới kết thúc.

Người quản lý ngoắc ngoắc tay với Hướng Thư, hai người tìm một góc yên tĩnh.

Hướng Thư vừa đi vừa uống nước, "Sao vậy? Có phải đạo diễn không hài lòng với trạng thái mấy ngày nay của tôi không?”

“Không phải." Người quản lý lấy điện thoại đưa cho cô ta, “Phó Thành Lẫm gọi điện thoại cho cô, đã gọi hai lần, chắc là vì quan tâm xem cô có bị ảnh hưởng bởi hot search hay không.”

Hướng Thư nhìn hai cuộc gọi nhỡ, đây là hiện tượng chưa từng xảy ra, cho dù trước đây có chuyện quan trọng, anh cũng sẽ không gọi lại lần nữa.

Về chuyện hotsearch gần đây, trong lòng cô ta cũng cảm thấy thấp thỏm không yên.

"Tại sao lúc đó các vị không thảo luận với tôi? thế này nói không chừng là biến khéo thành vụng.”

Quay phim mặc ít đồ, cô ta không mang theo áo khoác của mình, hai tay ôm lấy nhau.

Người quản lý không đồng ý, "Nếu cô cứ không quyết làm tới cùng thì sau này chờ tới khi không có phim cho cô quay, không có nhãn hàng cho cô làm đại diện, thậm chí cả chương trình giải trí cũng sẽ không có phần cô ở đó.”

Gần đây công ty mới kí với vài nghệ sĩ mới, chiếm giữ trước những tài nguyên vốn ban đầu thuộc về Hướng Thư.

Trước kia còn có Phó Thành Lẫm đứng sau làm chỗ dựa, nhưng bây giờ có Lê Tranh làm vật cản đường, Phó Thành Lẫm hiển nhiên không coi trọng Hướng Thư nữa, chuyện gì cũng nghĩ cho Lê Tranh.

“Nếu Lê Tranh và Phó Thành Lẫm thật sự ở bên nhau, sau này cô muốn lấy một ít tài nguyên từ Phó Thành Lẫm còn khó hơn lên trời.”

Hướng Thư không có cách nào phản bác.

Đây là một sự thật không thể chối cãi.

Nhưng cô không muốn làm bất cứ điều gì tổn hại đến lợi ích của Phó Thành Lẫm, dù sao thì cũng quen biết nhau bao nhiêu năm, anh ấy đã giúp đỡ cô ta rất nhiều, không nói gì với cô bạn là cô ta.

Hướng Thư cắn môi, nhìn về người quản lý: "Cứ thế này đi, đừng tiếp tục làm chuyện gì nữa, Làm đi, đừng tiếp tục. Tới lúc đó nếu Nam Phong vì những tin tức bịa đặt này mà gặp vấn đề về dây chuyền vốn, Phó Thành Lẫm sẽ rất bị động. Anh ấy đã đầu tư rất nhiều tiền vào đó rồi."

Người quản lý hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Bản thân cô không tàn nhẫn một chút thì sau này người khác cũng sẽ tàn nhẫn với với cô thôi!” Cô ta nhắc nhở Hướng Thư, “Lần trước tới cả nữ phiên vị hai cũng có thể đè ép cô, lúc đó quan hệ của cô với Phó Thành Lẫm rất tốt, cô đã nghĩ sau này phải làm sao chưa?”

Hướng Thư nắm bấu chặt lấy cánh tay mình, mâu thuẫn trong lòng suýt chút nữa xé nát cô ta.

Người quản lý: "Điều duy nhất có thể gây ra xung đột giữa Lê Tranh và Phó Thành Lẫm là lập trường nghề nghiệp của Lê Tranh xung đột với lợi ích của Phó Thành Lẫm. Nếu cô không nắm bắt cơ hội này, bỏ lỡ cơ hội tốt này cô sẽ chẳng còn mảy may cơ hội nào khác. Nếu như Nam Phong thật sự gặp trục trặc ở chuỗi đầu tư, mũi nhọn cuối cùng sẽ chĩa về bài đưa tin lần trước của Lê Tranh. Khi không có vấn đề thì không nói tới làm gì, nhưng chỉ cần vấn đề nảy sinh thì bọn họ không thể nào không rạn nứt.”

Điện thoại của Hướng Thư lại vang lên lần nữa vẫn là cuộc gọi của Phó Thành Lẫm.

Người quản lý hơi nâng cằm: “Anh ấy mà hỏi cô có bị ảnh hưởng gì bởi dư luận hay không thì cô bảo không có, tỏ ra hơi rộng lượng chút, tôi thấy qua rồi, đàn ông như vậy cô mà càng tính toán chi li thì càng làm anh ta thấy phản cảm.”

Hướng Thư điều chỉnh lại hơi thở của mình, nhận điện thoại: “Khi nãy quay phim, có chuyện gì thế?”

Phó Thành Lẫm: “Là chuyện gì lẽ nào trong lòng cô không đoán ra?”

Hướng Thư sửng sốt, giọng điệu này đâu phải lo lắng cô ta có bị liên lụy bởi dư luận từ chuyện của Nam Phong hay không kia chứ.

Phó Thành Lẫm đứng ở ven đường, Lê Tranh dựa vào lưng ghế phụ, xuyên qua kính xe, cô dùng hộp sữa chặn một mắt, nháy mắt còn lại nhìn anh.

Miệng đang nhai bánh mỳ.

Cô không biết Phó Thành Lẫm đang gọi điện cho ai, nhưng sắc mặt lạnh lùng, có lẽ là gặp phải chuyện khiến anh tức giận.

Phó Thành Lẫm nói vào điện thoại: “Cô cầm tiền làm người đại diện của Nam Phong, ngược lại sau lưng lại đâm một dao, Hướng Thư, lương tâm của cô đâu rồi?”

Tay Hướng Thư run lên vài lần, suýt chút nữa không cầm được điện thoại chắc chắn.

“Anh nói chuyện gì vậy?” Cô ta cố gắng trấn tĩnh bản thân bình tĩnh trở lại, “Đừng nói là anh nghi ngờ em tung tin tức bôi xấu Nam Phong đó chứ?”

Phó Thành Lẫm: “Là người quản lý của cô bỏ tiền ra thuê thủy quân làm, trên đời này không có chuyện gì có thể che dấu được, thật sự cho rằng cô làm là hoàn hảo lắm chứ.”

Hướng Thư chối đẩy đẩy: “Chuyện này...chuyện này em thật sự không hề biết, sao em có thể ở sau lưng lén hại anh chứ?”

Phó Thành Lẫm: "Tôi biết đó không phải là ý của cô, nhưng chắc chắn cô có biết đến. Trước kia tôi từng nói với cô, nếu vẫn không đổi người quản lý, sớm muộn gì cô cũng bị hủy hoại trong tay cô ta. Bảo người quản lý của cô trước tối nay phải xóa hết tất cả những tin tức tiêu cực về Nam Phong trên Internet, đừng khiến Nam Phong phải phí phạm thêm tiền dẹp mấy cái hotsearch đó. Chuyện cô làm người đại diện cho Nam Phong sẽ kết thúc trước thời hạn, từ hai năm rút còn nửa năm, những chuyện còn lại bộ phận pháp lý của Nam Phong sẽ tìm cô.”

Hướng Thư thì thào nói: “Chuyện làm người đại diện nhất định phải thu hồi sao? tổn thất muốn bồi thường ra sao thì em bồi thường.”

Phó Thành Lẫm: “Thế là đã rất nể mặt cô rồi, nếu đổi là người khác thì không chỉ có mỗi việc thu hồi quyền làm đại diện bồi thường tổn thất là xong. Giới hạn của tôi, cả Lê Tranh và tiền bạc, cô đừng hòng chạm đến.”

Cuối cùng, anh lại nói thêm một câu: “Là bạn bè với nhau, tôi giúp cô một tay, đừng càng ngày càng xa rời con đường không thể hối cải.”

Nói xong anh liền cắt đứt cuộc gọi.

Lê Tranh ăn gần hết bánh mì, Phó Thành Lẫm bước đến chỗ ghế phụ, cô mở cửa kính xe, tiếng ồn ào từ bên ngoài tràn vào.

“Anh gọi điện thoại xong rồi?”

Phó Thành Lẫm gật đầu, “Chuyện ồn ào của Nam Phong là thủy quân do người quản lý của Hướng Thư thuê.”

Lê Tranh chưa từng bình luận gì về Hướng Thư, kiểu gì cũng cảm thấy không thích. Về người quản lý đó, cô cũng không nói được là có ghét hay không: “Xác nhận được rồi thì tốt, nếu không lại ảnh hưởng đến đơn hàng đầu của mẫu xe mới.”

Cô đưa bánh mì đến trước mặt anh.

Trước giờ Phó Thành Lẫm chưa từng ăn ở ven đường, anh nhìn cô, cúi đầu cắn một miếng bánh mỳ.

Anh đi vòng qua đầu xe rồi lên xe ngồi.

“Bánh mỳ thì phải làm thế nào?”

Phó Thành Lẫm gật đầu, “Để phần còn lại cho anh.”

Anh khởi động xe.

Lê Tranh ăn không hết một cái, một phần ba con lại để cho anh.

Cô xắn túi lấy điện thoại ra đọc tin nhắn riêng trên Weibo.

Tầm mắt Phó Thành Lẫm lướt qua cô, "Bớt nhìn điện thoại.”

“Vậy em phải nhìn cái gì?”

“Nhìn đường.”

“Anh là tài xế, em giúp anh nhìn đường, còn anh thì sao?”

“Anh cũng nhìn đường.”

“.......”

Phó Thành Lẫm mở nhạc trên xe, là bài hát họ nghe đầu tiên khi cùng đến câu lạc bộ.

Lê Tranh đặt điện thoại xuống, ngâm nga theo giai điệu.

Phát hết một đường, cô hát hết một đường.

Đến câu lạc bộ, mặt trời vừa phải, ánh sáng ấm áp chiếu lên thảm cỏ sân bóng xanh mướt.

Hôm nay trời không có gió, thích hợp để chơi đánh golf.

Lê Tranh thấy ước nguyện của mình cũng không tồi, có thêm được một ít ngày không có gió.

Chơi gôn với Phó Thành Lẫm, cô không cần đến kỹ năng chơi đánh bóng.

"Ông chủ Phó, hay là tìm huấn luyện viên chơi cùng với anh nha, em làm không được đâu, đánh cả ba gậy đều không vào lỗ, em chơi tệ lắm.” Lúc trước cô đến sân đánh golf đều là đi theo sau lưng chú nhỏ để góp vui.

Phó Thành Lẫm đưa gậy đánh cho cô: “Anh dạy cho em, một gậy là vào lỗ.”

Chỉ một gậy mà đã vào lỗ thì chỉ có trong mơ mới nghĩ tới, Lê Tranh tự biết lượng sức mình:”Hay là thôi, chứ huấn luyện viên chuyên nghiệp còn không cứu được kỹ năng của em.”

Phó Thành Lẫm “Anh có thể.”

Caddy (3) đứng kế bên không khỏi liếc nhìn Phó Thành Lẫm, một gậy có thể đánh vào lô đâu phải nói dạy là dạy thành công, huống chi bản thân cậu ta cũng cực kì hiếm khi thấy được tình huống một gậy đánh được vào lỗ.

Những người đến chơi đánh golf về cơ bản chỉ giết thời gian, thuận tiện bàn bạc chuyện làm ăn, ít ai coi đó là thú vui.

Phó Thành Lẫm đi phía sau Lê Tranh, hai tay cô giữ chắc gậy đánh, bàn tay to lớn của Phó Thành Lẫm ôm lấy tay cô ấy làm một cú xoay người, nhưng khi bay vút đi thì nó rất rất nhẹ, điều này làm cho Lê Tranh nghi ngờ rằng sau khi vung gậy đánh thì sẽ chẳng bay được mấy mét.

Tuy nhiên, Phó Thành Lẫm chỉ tạo dáng swing (4), khi gậy vừa chạm vào quả bóng nhỏ màu trắng thì anh đã thu hồi toàn bộ sức lực.

Cây gậy khẩy quả bóng tiến lên phía trước.

Lê Tranh: "..."

Cô bật cười, "Thế này đâu phải anh đang đánh bóng golf, là rê bóng mới đúng.”

Phó Thành Lẫm bảo cô không cười, "Em cúi đầu xuống một chút, anh không nhìn thấy bóng nữa rồi."

Bước chân hai người rất chậm, cẩn thận lấy cây gậy khẩy quá bóng từ từ đi đến lỗ bóng.

Khi lên dốc, bước chân hai người không đồng nhất suýt nữa thì té ngã, quả bóng nhỏ trượt xuống.

Lê Tranh ngồi xổm xuống, bật cười.

Phó Thành Lẫm kéo cô đứng dậy, hôn lên má cô.

Anh chàng caddie nhặt được quả bóng muốn giao trở lại, nhìn hai người đang hôn nhau thì lặng lẽ xoay người đặt quả bóng xuống.

- --
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Lưỡi Dao Dịu Dàng
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 76...
LƯỠI DAO NGÀY DIỆT VONG
  • Tĩnh Chu Tiểu Yêu
Thiên Y Tiêu Dao
  • Diệp Yêu
Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
  • Vinh Tiểu Vinh
PHÙ DAO HOÀNG HẬU
  • Thiên Hạ Quy Nguyên

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom