Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Ngoài Ý Muốn
"Việt Dao, tỷ....tỷ đây là...."
Cái túi nhỏ chói lọi ở trước mắt phảng phất có mùi thuốc cũ, Tiêu Trường Ninh muốn ngất, nàng đỡ trán nói: "Đúng thật là....khó có thể hình dung được tâm trạng của bổn cung hiện giờ."
"Thần nữ biết mưu kế này có chút bỉ ổi nhưng thế lực của tỷ và muội cũng không phải là đối thủ của Thẩm Huyền, trừ cái này ra còn có cái gì có thể áp chế được hắn?" Việt Dao giữ chặt tay Tiêu Trường Ninh, trấn an nàng: "Đừng lộ liễu như vậy điện hạ, nơi này nhiều tai mắt, muội nhanh cầm cái này giấu cho tốt không đến vạn bất đắc dĩ cũng đừng lấy ra!"
"Nhưng mà tay tỷ! Tay tỷ đã sờ qua hắn....."
Tiêu Trường Ninh biểu tình phức tạp nhìn cái tay đã sờ qua túi nhỏ của Việt Dao, thấp giọng nói: "Muội không cần, tỷ mau đem cái túi nhỏ này trở về đi! Nếu Thẩm Huyền phát hiện thứ này bị mất chắc chắn sẽ tra tới muội và tỷ đấy!"
"Khi đi ngang qua Ngự Thiện phòng thần nữ đã lấy một miếng thịt khô tên thái giám chưởng sự kia chuẩn bị, bỏ vào trong ống trúc rồi, trong thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không bị phát hiện. Điện hạ cứ yên tâm, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của thần!"
Tiêu Trường Ninh nghĩ thầm: Nằm trong lòng bàn tay cái đầu tỷ!
Đang nói Việt Dao thấy có người tới gần nên cũng không nhiều lời nữa, một tay nhét cái túi có chứa đồ vật cho Tiêu Trường Ninh, thấp giọng: "Có người tới, tỷ phải đi đây. Chuyện năm đó của Tư Lễ Giám tỷ sẽ thay muội tra còn đồ vật này của Thẩm Huyền muội phải giữ cho tốt, nhớ kỹ không đến lúc tính mạng bị nguy hiểm thì không cần lấy ra!"
"Từ từ Việt...."
Không đợi nàng nói hết Việt Dao đã xoay người lên ngựa phóng đi.
Trời xanh không gợn mây, gió thu hiu quạnh, hai ngón tay Tiêu Trường Ninh nhéo cái túi nhỏ, sợ hãi đứng tại chỗ.
Phía sau có tiếng bước chân chậm chạp tới gần, Tiêu Trường Ninh chỉ đành bỏ qua kiêng kị vội nhét cái túi vào tay áo, nàng xoay người lại thì thấy chính là cung tì Đông Tuệ cùng thái giám Lâm Hoan.
Đông Tuệ có chút nôn nóng nói: "Điện hạ sao ngài lại chạy tới nơi này?"
Tiêu Trường Ninh ho khan một tiếng, miễn cưỡng trấn định: "Thời tiết hôm nay rất tốt nên ta muốn đi gặp một người."
Đông Tuệ là một cô nương có mắt nhìn, nàng thấy thần sắc Tiêu Trường Ninh khó sử liền biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, tròng mắt nàng chuyển động che giấu nói: "Ngài từ nhỏ đã không phân biệt được phương hướng, làm nô tỳ cùng Lâm công công lo lắng ngài bị lạc đường, cũng may đã tìm được."
Đối mặt với hai chủ tớ đang ăn nói lung tung, Lâm Hoan cũng không biết có tin không chỉ từ trong túi lấy ra một viên tô đường bỏ vào miệng, mơ hồ không rõ: "Ta đói bụng rồi chúng ta về nhà ăn cơm đi."
Tên thái giám đó bộ dạng ngốc ngốc, bề ngoài rất có tính lừa gạt, thoạt nhìn trông có vẻ vô hại nhưng Tiêu Trường Ninh đã gặp qua lúc hắn nghiêm túc rút đao nên nàng không dám lơi lỏng chút nào, chỉ sợ sẽ lộ ra dấu vết.
Tiêu Trường Ninh sống mười tám năm, nếu nói dài cũng không dài mà nói ngắn thì cũng không ngắn nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ sẽ có một ngày bản thân cầm đi đồ vật dưới hông của nam nhân......Nghĩ đến điều này, đồ vật trong tay áo giống như một mồi lửa muốn đem cả người nàng cháy bừng lên.
Đúng thật là muốn mạng mà!
Thật vất vả mới tới được của Đông Xưởng, Tiêu Trường Ninh cẩn thận cầm tay Đông Tuệ bước xuống xe, xoay người lại nói với Lâm Hoan: "Bổn cung muốn trở về phòng nghỉ ngơi, Lâm công công không cần đi theo đâu, ngươi cứ đi làm việc của mình đi."
Trong miệng Lâm Hoan nhai tô đường, hắn liếc mắt nhìn Tiêu Trường Ninh, cái gì cũng không nói chỉ hành lễ rồi dọc theo bờ tường đi ra.
Tiêu Trường Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Điện hạ....." Đông Tuệ quan sát thần sắc Tiêu Trường Ninh, nàng thật sự không nhịn được liền hỏi: "Rốt cuộc Việt sử phủ đã nói gì với ngài vậy? Từ lúc ngài gặp mặt nàng ấy trạng thái vẫn luôn không ổn."
Tiêu Trường Ninh khẩn trương: "Sắc mặt bổn cung rõ ràng như vậy sao?"
Đông Tuệ gật đầu liên tục.
Cũng không biết Lâm Hoan có nhìn ra cái gì không, Tiêu Trường Ninh chỉ đành thở dài: "Trở về rồi nói."
Tiêu Trường Ninh đang đứng tại nội viện, nàng phải đi từ cửa chính qua tiền đình cùng trung đình, dọc theo hành lang gấp khúc đi thêm mấy chục bước nữa mới tới Nam Các. Nhưng nàng không ngờ đến khi đi tới trung đình lại vừa vặn gặp phải con chó mực lớn Thẩm Huyền nuôi, nó đang nằm dưới cây chuối tắm nắng.
Tiêu Trường Ninh sợ hãi, muốn đi vòng lại nhưng con chó kia đã nghe được tiếng động, hai cái lỗ tai nhọn giật giật dựng thẳng lên, ngay sau đó nó duỗi người đứng dậy, đôi mắt xanh đen híp lại đi về phía Tiêu Trường Ninh.
Dung mạo con chó mực này cũng hung ác giống chủ nhân nó, khứu giác lại cực kì nhanh nhạy, Tiêu Trường Ninh như lâm đại địch vội vàng kéo Đông Tuệ run rẩy nói: "Đông Tuệ mau giúp bổn cung ngăn nó lại!"
Đông Tuệ cũng run rẩy trả lời: "Điện.....điện hạ sao nô tỳ có thể cản được nó chứ!"
"Đừng để nó lại gần bổn cung là được!"
Tiêu Trường Ninh nắm chặt cổ tay áo xoay người muốn chạy trốn, chó mực giống như đã nhận ra điều khác thường liền nhảy một cái thật mạnh lao đến, dùng toàn thân chặn đường đi của Tiêu Trường Ninh, trong yết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ, cái mũi nhanh nhạy nhăn lại nhìn chằm chằm cổ tay áo nàng.
Tiêu Trường Ninh sợ tới mức hồn phi phách tán, không nhịn được lui về sau.
Đông Tuệ trực tiếp bị dọa khóc, nàng giơ tay run rẩy che trước người Tiêu Trường Ninh: "Điện hạ.....ngài mau....chạy đi!"
Tiêu Trường Ninh xoay người trốn đi nhưng cả người quá sợ hãi nên lảo đảo muốn té, tay nàng khẽ buông lỏng, túi tiền có chứa đồ vật từ trong tay áo rớt xuống mặt đất.
Nàng vội ngồi xuống nhặt mà ai ngờ chó mực kia lại nhanh hơn nàng một bước!
Chỉ thấy một thân ảnh chó mực xẹt qua mang theo từng cơn gió mạnh, lúc Tiêu Trường Ninh phục hồi tinh thần lại thì trong tay đã trống không. Nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy chó mực giống như rất đắc ý ngậm túi vàng trong miệng, đôi mắt lé kiêu ngạo nhìn nàng.
"Từ từ! Không thể....."
Trong ánh mắt hoảng sợ cực độ của Tiêu Trường Ninh, con chó mực lớn vô cùng đắc ý giơ chân trước ấn cái túi trên mặt đất, sau đó há răng cắn, cái nút thắt trên túi liền mở rớt ra một thứ đen tuyền có mùi thịt.
Chó mực dùng mũi ngửi miếng thịt thối khô cằn kia, sau đó mắt nó sáng lên, nước dãi chảy ròng ròng!
Một điềm xấu lướt qua lý trí Tiêu Trường Ninh, nàng bất chấp sợ hãi nhào lên kêu lớn: "Không thể ăn đâu!"
Nhưng mà đã chậm.
Chó mực há mồm, một ngụm đem miếng thịt đen kia nuốt vào!
Nuốt....vào...rồi!. Truyện Xuyên Không
Ầm ầm ầm ——
Sét đánh giữa trời quang cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!
"Bảo...bảo bối...." Tiêu Trường Ninh như rơi vào hầm băng, sắc mặt tái lại, hai mắt đỏ bừng, nước mắt không dừng được chảy xuống, giống như đứa trẻ vừa bị cướp đi bảo bối quý giá.
Nàng xuất thân cao quý, phong nhã thoát tục nhưng hiện tại đại não đã trống rỗng, cũng không tìm được một từ thích hợp để hình dung vận mệnh bi thảm này của chính mình.
Tiêu Trường Ninh trơ mắt nhìn chó mực nuốt hết đồ vật bảo mệnh của nàng một cách ngon lành, nhìn nó chưa đã thèm còn liếm miệng ợ một cái, nàng mạnh mẽ nhào lên trong sự buồn giận đan xen, ôm đầu chó mực khóc: "Nhổ ra! Mau nhổ ra cho bổn cung!"
Chó mực bị dọa sợ, vội vàng tìm cách trốn khỏi sự giam cầm của nàng. Xem ra nó cũng biết quan hệ giữa nàng và Thẩm Huyền nên tuy rằng bộ dạng vẫn hung ác nhưng lại không dám cắn, nó chỉ nhảy ra xa mấy bước đứng trong viện nhìn, giống như không biết nữ chủ nhân luôn nhu nhược này lại bị cái gì kích thích.
Đông Tuệ vội ôm lấy Tiêu Trường Ninh đang tuyệt vọng, không cho nàng tới gần con chó dữ nguy hiểm kia, run giọng nói: "Điện hạ nguy hiểm!"
Thu Hồng cùng Hạ Lục đang bận rộn trong Nam Các cũng nghe được động tĩnh sôi nổi chạy ra hỏi: "Trưởng công chúa làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Trường Ninh thở hồng hộc ngồi xổm trên đất, cầm cái túi vàng bị cắn hư lên giống như nguyên thần xuất khiếu, chỉ đỏ mắt lẩm bẩm: "Buông bổn cung ra, bổn cung muốn lập tức giết nghiệt súc này, mổ bụng moi tim nó!"
"Trưởng công chúa muốn mổ bụng ai, moi tim ai?"
Phía sau truyền đến giọng nam lạnh lẽo quen thuộc, sau đó bóng người cao lớn bao phủ phía trên Tiêu Trường Ninh.
Nàng theo bản năng đem cái túi giấu vào tay áo, vừa xoay người lại liền cảm thấy sợ hãi tới mức lá gan muốn vỡ ra: "Thẩm...Thẩm...."
Người tới có dáng người cao lớn uy nghiêm, đôi chân thẳng tắp thon dài, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ, đôi mắt sắc bén lạnh lẽo không chớp nhìn Tiêu Trường Ninh, đúng là chủ nhân của cái "bảo bối" kia rồi, Thẩm đề đốc.
Cái túi nhỏ chói lọi ở trước mắt phảng phất có mùi thuốc cũ, Tiêu Trường Ninh muốn ngất, nàng đỡ trán nói: "Đúng thật là....khó có thể hình dung được tâm trạng của bổn cung hiện giờ."
"Thần nữ biết mưu kế này có chút bỉ ổi nhưng thế lực của tỷ và muội cũng không phải là đối thủ của Thẩm Huyền, trừ cái này ra còn có cái gì có thể áp chế được hắn?" Việt Dao giữ chặt tay Tiêu Trường Ninh, trấn an nàng: "Đừng lộ liễu như vậy điện hạ, nơi này nhiều tai mắt, muội nhanh cầm cái này giấu cho tốt không đến vạn bất đắc dĩ cũng đừng lấy ra!"
"Nhưng mà tay tỷ! Tay tỷ đã sờ qua hắn....."
Tiêu Trường Ninh biểu tình phức tạp nhìn cái tay đã sờ qua túi nhỏ của Việt Dao, thấp giọng nói: "Muội không cần, tỷ mau đem cái túi nhỏ này trở về đi! Nếu Thẩm Huyền phát hiện thứ này bị mất chắc chắn sẽ tra tới muội và tỷ đấy!"
"Khi đi ngang qua Ngự Thiện phòng thần nữ đã lấy một miếng thịt khô tên thái giám chưởng sự kia chuẩn bị, bỏ vào trong ống trúc rồi, trong thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không bị phát hiện. Điện hạ cứ yên tâm, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của thần!"
Tiêu Trường Ninh nghĩ thầm: Nằm trong lòng bàn tay cái đầu tỷ!
Đang nói Việt Dao thấy có người tới gần nên cũng không nhiều lời nữa, một tay nhét cái túi có chứa đồ vật cho Tiêu Trường Ninh, thấp giọng: "Có người tới, tỷ phải đi đây. Chuyện năm đó của Tư Lễ Giám tỷ sẽ thay muội tra còn đồ vật này của Thẩm Huyền muội phải giữ cho tốt, nhớ kỹ không đến lúc tính mạng bị nguy hiểm thì không cần lấy ra!"
"Từ từ Việt...."
Không đợi nàng nói hết Việt Dao đã xoay người lên ngựa phóng đi.
Trời xanh không gợn mây, gió thu hiu quạnh, hai ngón tay Tiêu Trường Ninh nhéo cái túi nhỏ, sợ hãi đứng tại chỗ.
Phía sau có tiếng bước chân chậm chạp tới gần, Tiêu Trường Ninh chỉ đành bỏ qua kiêng kị vội nhét cái túi vào tay áo, nàng xoay người lại thì thấy chính là cung tì Đông Tuệ cùng thái giám Lâm Hoan.
Đông Tuệ có chút nôn nóng nói: "Điện hạ sao ngài lại chạy tới nơi này?"
Tiêu Trường Ninh ho khan một tiếng, miễn cưỡng trấn định: "Thời tiết hôm nay rất tốt nên ta muốn đi gặp một người."
Đông Tuệ là một cô nương có mắt nhìn, nàng thấy thần sắc Tiêu Trường Ninh khó sử liền biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, tròng mắt nàng chuyển động che giấu nói: "Ngài từ nhỏ đã không phân biệt được phương hướng, làm nô tỳ cùng Lâm công công lo lắng ngài bị lạc đường, cũng may đã tìm được."
Đối mặt với hai chủ tớ đang ăn nói lung tung, Lâm Hoan cũng không biết có tin không chỉ từ trong túi lấy ra một viên tô đường bỏ vào miệng, mơ hồ không rõ: "Ta đói bụng rồi chúng ta về nhà ăn cơm đi."
Tên thái giám đó bộ dạng ngốc ngốc, bề ngoài rất có tính lừa gạt, thoạt nhìn trông có vẻ vô hại nhưng Tiêu Trường Ninh đã gặp qua lúc hắn nghiêm túc rút đao nên nàng không dám lơi lỏng chút nào, chỉ sợ sẽ lộ ra dấu vết.
Tiêu Trường Ninh sống mười tám năm, nếu nói dài cũng không dài mà nói ngắn thì cũng không ngắn nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ sẽ có một ngày bản thân cầm đi đồ vật dưới hông của nam nhân......Nghĩ đến điều này, đồ vật trong tay áo giống như một mồi lửa muốn đem cả người nàng cháy bừng lên.
Đúng thật là muốn mạng mà!
Thật vất vả mới tới được của Đông Xưởng, Tiêu Trường Ninh cẩn thận cầm tay Đông Tuệ bước xuống xe, xoay người lại nói với Lâm Hoan: "Bổn cung muốn trở về phòng nghỉ ngơi, Lâm công công không cần đi theo đâu, ngươi cứ đi làm việc của mình đi."
Trong miệng Lâm Hoan nhai tô đường, hắn liếc mắt nhìn Tiêu Trường Ninh, cái gì cũng không nói chỉ hành lễ rồi dọc theo bờ tường đi ra.
Tiêu Trường Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Điện hạ....." Đông Tuệ quan sát thần sắc Tiêu Trường Ninh, nàng thật sự không nhịn được liền hỏi: "Rốt cuộc Việt sử phủ đã nói gì với ngài vậy? Từ lúc ngài gặp mặt nàng ấy trạng thái vẫn luôn không ổn."
Tiêu Trường Ninh khẩn trương: "Sắc mặt bổn cung rõ ràng như vậy sao?"
Đông Tuệ gật đầu liên tục.
Cũng không biết Lâm Hoan có nhìn ra cái gì không, Tiêu Trường Ninh chỉ đành thở dài: "Trở về rồi nói."
Tiêu Trường Ninh đang đứng tại nội viện, nàng phải đi từ cửa chính qua tiền đình cùng trung đình, dọc theo hành lang gấp khúc đi thêm mấy chục bước nữa mới tới Nam Các. Nhưng nàng không ngờ đến khi đi tới trung đình lại vừa vặn gặp phải con chó mực lớn Thẩm Huyền nuôi, nó đang nằm dưới cây chuối tắm nắng.
Tiêu Trường Ninh sợ hãi, muốn đi vòng lại nhưng con chó kia đã nghe được tiếng động, hai cái lỗ tai nhọn giật giật dựng thẳng lên, ngay sau đó nó duỗi người đứng dậy, đôi mắt xanh đen híp lại đi về phía Tiêu Trường Ninh.
Dung mạo con chó mực này cũng hung ác giống chủ nhân nó, khứu giác lại cực kì nhanh nhạy, Tiêu Trường Ninh như lâm đại địch vội vàng kéo Đông Tuệ run rẩy nói: "Đông Tuệ mau giúp bổn cung ngăn nó lại!"
Đông Tuệ cũng run rẩy trả lời: "Điện.....điện hạ sao nô tỳ có thể cản được nó chứ!"
"Đừng để nó lại gần bổn cung là được!"
Tiêu Trường Ninh nắm chặt cổ tay áo xoay người muốn chạy trốn, chó mực giống như đã nhận ra điều khác thường liền nhảy một cái thật mạnh lao đến, dùng toàn thân chặn đường đi của Tiêu Trường Ninh, trong yết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ, cái mũi nhanh nhạy nhăn lại nhìn chằm chằm cổ tay áo nàng.
Tiêu Trường Ninh sợ tới mức hồn phi phách tán, không nhịn được lui về sau.
Đông Tuệ trực tiếp bị dọa khóc, nàng giơ tay run rẩy che trước người Tiêu Trường Ninh: "Điện hạ.....ngài mau....chạy đi!"
Tiêu Trường Ninh xoay người trốn đi nhưng cả người quá sợ hãi nên lảo đảo muốn té, tay nàng khẽ buông lỏng, túi tiền có chứa đồ vật từ trong tay áo rớt xuống mặt đất.
Nàng vội ngồi xuống nhặt mà ai ngờ chó mực kia lại nhanh hơn nàng một bước!
Chỉ thấy một thân ảnh chó mực xẹt qua mang theo từng cơn gió mạnh, lúc Tiêu Trường Ninh phục hồi tinh thần lại thì trong tay đã trống không. Nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy chó mực giống như rất đắc ý ngậm túi vàng trong miệng, đôi mắt lé kiêu ngạo nhìn nàng.
"Từ từ! Không thể....."
Trong ánh mắt hoảng sợ cực độ của Tiêu Trường Ninh, con chó mực lớn vô cùng đắc ý giơ chân trước ấn cái túi trên mặt đất, sau đó há răng cắn, cái nút thắt trên túi liền mở rớt ra một thứ đen tuyền có mùi thịt.
Chó mực dùng mũi ngửi miếng thịt thối khô cằn kia, sau đó mắt nó sáng lên, nước dãi chảy ròng ròng!
Một điềm xấu lướt qua lý trí Tiêu Trường Ninh, nàng bất chấp sợ hãi nhào lên kêu lớn: "Không thể ăn đâu!"
Nhưng mà đã chậm.
Chó mực há mồm, một ngụm đem miếng thịt đen kia nuốt vào!
Nuốt....vào...rồi!. Truyện Xuyên Không
Ầm ầm ầm ——
Sét đánh giữa trời quang cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!
"Bảo...bảo bối...." Tiêu Trường Ninh như rơi vào hầm băng, sắc mặt tái lại, hai mắt đỏ bừng, nước mắt không dừng được chảy xuống, giống như đứa trẻ vừa bị cướp đi bảo bối quý giá.
Nàng xuất thân cao quý, phong nhã thoát tục nhưng hiện tại đại não đã trống rỗng, cũng không tìm được một từ thích hợp để hình dung vận mệnh bi thảm này của chính mình.
Tiêu Trường Ninh trơ mắt nhìn chó mực nuốt hết đồ vật bảo mệnh của nàng một cách ngon lành, nhìn nó chưa đã thèm còn liếm miệng ợ một cái, nàng mạnh mẽ nhào lên trong sự buồn giận đan xen, ôm đầu chó mực khóc: "Nhổ ra! Mau nhổ ra cho bổn cung!"
Chó mực bị dọa sợ, vội vàng tìm cách trốn khỏi sự giam cầm của nàng. Xem ra nó cũng biết quan hệ giữa nàng và Thẩm Huyền nên tuy rằng bộ dạng vẫn hung ác nhưng lại không dám cắn, nó chỉ nhảy ra xa mấy bước đứng trong viện nhìn, giống như không biết nữ chủ nhân luôn nhu nhược này lại bị cái gì kích thích.
Đông Tuệ vội ôm lấy Tiêu Trường Ninh đang tuyệt vọng, không cho nàng tới gần con chó dữ nguy hiểm kia, run giọng nói: "Điện hạ nguy hiểm!"
Thu Hồng cùng Hạ Lục đang bận rộn trong Nam Các cũng nghe được động tĩnh sôi nổi chạy ra hỏi: "Trưởng công chúa làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Trường Ninh thở hồng hộc ngồi xổm trên đất, cầm cái túi vàng bị cắn hư lên giống như nguyên thần xuất khiếu, chỉ đỏ mắt lẩm bẩm: "Buông bổn cung ra, bổn cung muốn lập tức giết nghiệt súc này, mổ bụng moi tim nó!"
"Trưởng công chúa muốn mổ bụng ai, moi tim ai?"
Phía sau truyền đến giọng nam lạnh lẽo quen thuộc, sau đó bóng người cao lớn bao phủ phía trên Tiêu Trường Ninh.
Nàng theo bản năng đem cái túi giấu vào tay áo, vừa xoay người lại liền cảm thấy sợ hãi tới mức lá gan muốn vỡ ra: "Thẩm...Thẩm...."
Người tới có dáng người cao lớn uy nghiêm, đôi chân thẳng tắp thon dài, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ, đôi mắt sắc bén lạnh lẽo không chớp nhìn Tiêu Trường Ninh, đúng là chủ nhân của cái "bảo bối" kia rồi, Thẩm đề đốc.