• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi! (1 Viewer)

  • Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 91

Lục Ngạn gật gật đầu, cũng không truy hỏi nữa.
Lâm Huyền nhìn về phía Thấm Linh và cảnh Huyền Diệm. Chỉ thấy Thẩm Linh nói nhỏ gì đó, Cảnh Huyền Diệm ngay lập tức đứng dậy, tỏ ý muốn rời đi.
“Đi trước.”
Lục Ngạn gật đầu, sau cũng dẫn Lâm Huyền rời khỏi. Nơi này chẳng phải là loại địa phương tốt lành gì, lần sau sẽ không đưa cô tới đây nữa.
“Anh uống nhiều rượu như vậy, dạ dày không cảm thấy khó chịu sao?”
Lâm Huyền bày ra vẻ mặt tức giận. Cô quay sang thắt dây an toàn cho anh, rất không an tâm để một người vừa uống rượu như anh lái xe.
“Anh có lái được không đó? Hay là vẫn đế em đi.”
Lục Ngạn cười nhẹ: “Em xem thường chồng mình quá rồi đấy. Em nói xem anh là ai chứ. Chỉ uống có mấy ly thôi, không làm khó được anh.”
Lâm Huyền bất đắc dĩ gật đều, thi thoảng lại quay sang nhìn Lục Ngạn. Men rượu đã bắt đầu phát huy tác dụng, Lục Ngạn như thay đổi thành một con người khác, cứ nói mấy câu trêu chọc cô.
Lời nói bất chính là thế nhung anh lái xe lại cảm giác rất an toàn, Lâm Huyền thầm thở một hơi nhẹ nhõm.
Lục Ngạn khi say đúng thật là kì lạ!
Đến nhà, Lâm Huyền khó khăn dìu anh lên phòng. Cả nhà bây giờ vẫn rất vắng vẻ, xem chừng mọi người vẫn chưa về.
“Anh nói xem anh uống nhiều rượu làm gì hả? Hại em phải vác một con lợn như anh lên tận phòng.”
Lâm Huyền đẩy ngã Lục Ngạn nằm xuống giường, thở như được mùa. Bỗng, một bàn tay từ sau kéo cô xuống. Lâm Huyền kinh ngạc hô lên một tiếng, lúc định thần lại thì bản thân đã nằm trong lòng Lục Ngạn.
“Ngoan nào, đi ngủ.”
Lâm Huyền ghét bỏ đấy anh ra khỏi người mình: “Bây giờ mới có mấy giờ đâu chứ, em không có ngủ được.”
Lục Ngạn ngồi dậy, tay xoa xoa đầu cô.
“Không có em làm sao anh ngủ được đây. vả lại, không phải lúc nãy còn có chuyện chưa làm xong sao? Em ôm anh ngủ, anh sẽ buông tha cho em.”
Lâm Huyền ngao ngán không nói nên lời. Anh được lắm, còn dám uy hiếp cô cơ. Nhưng mà so với việc mệt mỏi rã rời dưới thân anh thì ôm anh ngủ vẫn tốt hơn.
“Anh có biết dáng vẻ ép bức con gái nhà lành này của anh rất vô liêm sỉ không?”
Lục Ngạn rúc mặt vào trong hõm cổ cô, cọ cọ vài cái.
“Nếu em không muốn cũng được. Dù sao bà Lục cũng đang muốn bồng cháu, anh đành tận lực một chút vậy.”
Lâm Huyền bĩu môi, bàn tay ngay lập tức vòng qua eo ôm lấy anh.
“Đi ngủ thì đi ngủ.”
Lục Ngạn hài lòng nhìn thân ảnh nhỏ nhắm trong lòng mình, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Chiều đến, Lâm Huyền mơ màng tỉnh dậy. Cô nhìn sang bên cạnh mình, phát hiện Lục Ngạn đã biến mất không tăm hơi, cũng chẳng biết là đã đi đâu.
Lâm Huyền đi xuống nhà dưới, Hà Hy Nguyệt đã trở về, bây giờ đang ngồi trước bàn đọc sách.
“Con dậy rồi sao? Lúc nãy mẹ vừa thấy Lục Ngạn gấp gáp đi ra ngoài, cũng không nói với mẹ là đã đi đâu.”
Lâm Huyền mím môi. Lục Ngạn rất thường xuyên ra ngoài, nhưng đi mà không nói tiếng nào thế này thì đúng thật là rất lạ.
“Chắc là công ty có việc bận, lát con sẽ gọi điện hỏi anh ấy.”
Hà Hy Nguyệt gật đều, sau đó lại tiếp tục đọc sách. Tính khí này của con trai bà từ khi sinh ra đã có, bà quả thật không quản được!
Lâm Huyền không quấy rầy Hà Hy Nguyệt đọc sách. Cô trớ lại phòng, vừa nghĩ liền gọi điện cho Lục Ngạn. Không hiếu sao lần này cô lại có chút lo lắng, hy vọng là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lâm Huyền gọi ba bốn cuộc điện thoại nhưng vẫn không nhận được một chút hồi âm nào. Trong lòng cô đột nhiên nhộn nhạo khó tả, cô tự an ủi mình rằng Lục Ngạn chắc đang bận việc nên mới không nghe máy của mình thôi.
“Đúng vậy! Nhất định là anh ấy đang bận việc rồi, mình cũng không nên làm phiền anh ấy.’1
Nghĩ như vậy, Lâm Huyền liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô ngồi ở trong phòng một lúc lâu, cuối cùng bị cảnh nhàm chán dày vò đến khó chịu.
Lâm Huyền lại không quen nhiều bạn, trong một thời gian nhất định cũng không biết tìm ai trò chuyện. Suy nghĩ một lúc, cô bỗng nhớ tới Thẩm Linh. Cô ấy bây giờ chắc là chưa quay về thành phố D đâu nhỉ?
“Lâm Huyền phải không?” Đầu dây bên kia truyền ra âm thanh ủ rũ.
“Đúng vậy, là tôi đây. Cô bây giờ rảnh không, chúng ta đi dạo phố một lát đi.” Lâm Huyền vẫn hồn nhiên không phát hiện ra tia khác lạ trong giọng nói của Thấm Linh. Cô còn thầm cảm thấy may mắn vì lúc trước đã lưu số điện thoại của cô ấy, bây giờ buồn chán cũng có người bầu bạn.
“Được. Cô gửi địa chỉ cho tôi nhé.” Thẩm Linh cố xóa tan vẻ không vui của mình, ngọt nào nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom