Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 90
“Có… Có chuyện gì vậy?”
“Có người gọi anh uống rượu. Thật là không nỡ buông tha cho em mà.”
Lâm Huyền được Lục Ngạn đưa tới một quán bar. Ban đầu cô còn tìm mọi cách từ chối Lục Ngạn. Nhưng anh lại không yêm tâm đế cô ở Lục gia một mình, vẫn là để cô đi theo là an toàn nhất.
“Bên trong có nhiều người không anh? Em có chút… không muốn vào.”
“Đừng sọ.” Lục Ngạn nắm lấy tay cô dắt vào trong. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc khiến Lâm Huyền đau đầu.
Lâm Huyền đi theo Lục Ngạn ngồi xuống một chiếc bàn ở góc khuất. Trước mặt là một nam nhân vô cùng đẹp trai, lại tỏa ra khí thế bất phàm. Bên cạnh anh ta là một cô gái tướng mạo nhu hòa, nhìn lại cảm thấy không phù hợp với địa phương này chút nào.
“Tới rồi?” Cảnh Huyền Diệm bỏ điếu thuốc đang hút xuống, chăm chú đánh giá Lâm Huyền.
“Tôi cho cậu nhìn cô ấy sao?” Lục Ngạn cười cười, khí chất tỏa ra thế mà lại chẳng hề thua kém Cảnh Huyền Diệm.
Cảnh Huyền Diệm cười nhạt. Nếu như hắn nhớ không nhầm thì cô gái này tên là Lâm Huyền – nhị tiểu thư Lâm gia, cũng chính là vợ của tên Lục Ngạn này.
“Tôi tướng cậu ghét cô ta lắm cơ?”
Lục Ngạn không muốn nói về vấn đề này cùng Cảnh Huyền Diệm, ngay lập tức đổi chủ đề.
“Đến đây làm gì?”
“Không liên quan tới cậu.” cảnh Huyền Diệm cầm ly rượu lên, làm ra vẻ vô cùng thưởng thức.
“Tôi muốn đi vệ sinh một lát.” Cô gái bên cạnh Cảnh Huyền Diệm lúc này mới lên tiếng. Cô ta nói xong liền đi, cũng không đợi câu trả lời từ người nào đó.
Thấy không khí có chút không ổn, Lâm Huyền ngay lập tức đứng dậy đi theo.
Tôi đi cùng cô ấy.
Nếu cứ ngồi ở đây mãi chắc cô sẽ không chịu nổi mất. Hai tên này rốt cuộc là bạn bè hay là kẻ thù vậy, lời nói ra cứ bất giác ngửi thấy mùi thuốc súng.
Lâm Huyền chạy nhanh đến cạnh cô gái kia, thân thiện giới thiệu.
“Xin chào, tôi là Lâm Huyền.”
“Tôi tên Thẩm Linh, hân hạnh.”
Thấm Linh cũng thân thiện nở một nụ cười. Cô không đi về hướng có phòng vệ sinh mà lại đi tới hành lang của quán bar. So với vẻ nhộn nhịp ở bên trong thì đây yên tĩnh hơn rất nhiều.
“Người đàn ông bên cạnh cô là…” Lâm Huyền hỏi.
“Anh ấy tên cảnh Huyền Diệm, là người đứng đầu tập đoàn Cảnh thị. Chắc là cô cũng từng nghe qua.”
Lâm Huyền gật đầu. cảnh thị của thành phố D – truyền thuyết của giới kinh doanh, hiếm có ai không biết. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là Cảnh Huyền Diệm và Lục Ngạn lại có quen biết!
“Nhưng mà cô đừng hiếu nhầm. Anh ấy chỉ tiện tay đưa tôi đến đây, cùng tôi không có quan hệ.”
Thấy Thấm Linh có vẻ gấp gáp giải thích, trong lòng Lâm Huyền ngay lập tức nhận định rằng hai người này nhất định có vấn đề! Nhưng cô và Thẩm Linh quen biết nhau chưa lâu, cô cũng không tiện nói nhiều.
“Trước kia tôi từng nghe qua mấy tin đồn nói rằng Lục tổng chán ghét Lục phu nhân. Hôm nay được gặp, xem ra những tin đồn kia đều chỉ là bịa đặt rồi?” Thẩm Linh cười cười, lại nhìn Lâm Huyền đợi chờ câu trả lời.
“Cũng không hẳn. Chúng tôi quả thật từng nghĩ đến việc ly hôn.”
Thấm Linh nghe được câu trả lời, trong lúc nhất thời có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền bình tĩnh lại.
“ít ra cô còn có được tình cảm của anh ấy mà, phải không?” Thấm Linh thở dài, trong lòng như đang thầm đồng cảm với bản thân mình. Yêu một người không yêu mình chính là loại tình cảm đau khổ nhất.
Lâm Huyền nhìn Thấm Linh, không biết nên an ủi thế nào cho phải.
“Cô… đang thích ai sao? Là tên ngồi ởtrong đó, đúng chứ?”
Lâm Huyền nhìn vào bên trong. Từ lúc đầu đi vào trong cô đã cảm thấy không khí giữa Thẩm Linh và Cảnh Huyền Diệm rất kì lạ. Lúc nãy cô ấy còn rất khấn trương khi nói về quan hệ giữa bọn họ, hành động này đúng chuẩn ‘càng che càng lộ’.
Thấm Linh thở dài, gật đầu rồi lại lắc đầu. Đúng là cô từng thích cảnh Huyền Diệm, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ. Hiện tại giữa bọn họ không có gì cả, một chút tình cảm còn vương vấn trong lòng của cô cũng chỉ có thể đem che dấu đi.
Lâm Huyền không muốn đào sâu về chuyện riêng tư của người khác, ngay sau đó liền chuyến chủ đề.
Hai người nói chuyện rất hợp nhau, nói một hồi lại nói đến tận nửa tiếng. Bọn họ trở lại bàn, Lâm Huyền tinh ý phát hiện chai rượu đặt trên bàn đã vơi đi hơn phân nửa.
Cô nhìn sang Lục Ngạn. Hai má của anh lúc này hơi phiếm hồng, nhưng tinh thần vẫn rất rõ ràng, không giống người say cho lắm.
“Em vừa đi đâu về đó?” Lục Ngạn ghé vào tai Lâm Huyền thủ thỉ.
“ở đây ồn ào quá, em ra bên ngoài một lát, rất yên tĩnh.”
“Có người gọi anh uống rượu. Thật là không nỡ buông tha cho em mà.”
Lâm Huyền được Lục Ngạn đưa tới một quán bar. Ban đầu cô còn tìm mọi cách từ chối Lục Ngạn. Nhưng anh lại không yêm tâm đế cô ở Lục gia một mình, vẫn là để cô đi theo là an toàn nhất.
“Bên trong có nhiều người không anh? Em có chút… không muốn vào.”
“Đừng sọ.” Lục Ngạn nắm lấy tay cô dắt vào trong. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc khiến Lâm Huyền đau đầu.
Lâm Huyền đi theo Lục Ngạn ngồi xuống một chiếc bàn ở góc khuất. Trước mặt là một nam nhân vô cùng đẹp trai, lại tỏa ra khí thế bất phàm. Bên cạnh anh ta là một cô gái tướng mạo nhu hòa, nhìn lại cảm thấy không phù hợp với địa phương này chút nào.
“Tới rồi?” Cảnh Huyền Diệm bỏ điếu thuốc đang hút xuống, chăm chú đánh giá Lâm Huyền.
“Tôi cho cậu nhìn cô ấy sao?” Lục Ngạn cười cười, khí chất tỏa ra thế mà lại chẳng hề thua kém Cảnh Huyền Diệm.
Cảnh Huyền Diệm cười nhạt. Nếu như hắn nhớ không nhầm thì cô gái này tên là Lâm Huyền – nhị tiểu thư Lâm gia, cũng chính là vợ của tên Lục Ngạn này.
“Tôi tướng cậu ghét cô ta lắm cơ?”
Lục Ngạn không muốn nói về vấn đề này cùng Cảnh Huyền Diệm, ngay lập tức đổi chủ đề.
“Đến đây làm gì?”
“Không liên quan tới cậu.” cảnh Huyền Diệm cầm ly rượu lên, làm ra vẻ vô cùng thưởng thức.
“Tôi muốn đi vệ sinh một lát.” Cô gái bên cạnh Cảnh Huyền Diệm lúc này mới lên tiếng. Cô ta nói xong liền đi, cũng không đợi câu trả lời từ người nào đó.
Thấy không khí có chút không ổn, Lâm Huyền ngay lập tức đứng dậy đi theo.
Tôi đi cùng cô ấy.
Nếu cứ ngồi ở đây mãi chắc cô sẽ không chịu nổi mất. Hai tên này rốt cuộc là bạn bè hay là kẻ thù vậy, lời nói ra cứ bất giác ngửi thấy mùi thuốc súng.
Lâm Huyền chạy nhanh đến cạnh cô gái kia, thân thiện giới thiệu.
“Xin chào, tôi là Lâm Huyền.”
“Tôi tên Thẩm Linh, hân hạnh.”
Thấm Linh cũng thân thiện nở một nụ cười. Cô không đi về hướng có phòng vệ sinh mà lại đi tới hành lang của quán bar. So với vẻ nhộn nhịp ở bên trong thì đây yên tĩnh hơn rất nhiều.
“Người đàn ông bên cạnh cô là…” Lâm Huyền hỏi.
“Anh ấy tên cảnh Huyền Diệm, là người đứng đầu tập đoàn Cảnh thị. Chắc là cô cũng từng nghe qua.”
Lâm Huyền gật đầu. cảnh thị của thành phố D – truyền thuyết của giới kinh doanh, hiếm có ai không biết. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là Cảnh Huyền Diệm và Lục Ngạn lại có quen biết!
“Nhưng mà cô đừng hiếu nhầm. Anh ấy chỉ tiện tay đưa tôi đến đây, cùng tôi không có quan hệ.”
Thấy Thấm Linh có vẻ gấp gáp giải thích, trong lòng Lâm Huyền ngay lập tức nhận định rằng hai người này nhất định có vấn đề! Nhưng cô và Thẩm Linh quen biết nhau chưa lâu, cô cũng không tiện nói nhiều.
“Trước kia tôi từng nghe qua mấy tin đồn nói rằng Lục tổng chán ghét Lục phu nhân. Hôm nay được gặp, xem ra những tin đồn kia đều chỉ là bịa đặt rồi?” Thẩm Linh cười cười, lại nhìn Lâm Huyền đợi chờ câu trả lời.
“Cũng không hẳn. Chúng tôi quả thật từng nghĩ đến việc ly hôn.”
Thấm Linh nghe được câu trả lời, trong lúc nhất thời có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền bình tĩnh lại.
“ít ra cô còn có được tình cảm của anh ấy mà, phải không?” Thấm Linh thở dài, trong lòng như đang thầm đồng cảm với bản thân mình. Yêu một người không yêu mình chính là loại tình cảm đau khổ nhất.
Lâm Huyền nhìn Thấm Linh, không biết nên an ủi thế nào cho phải.
“Cô… đang thích ai sao? Là tên ngồi ởtrong đó, đúng chứ?”
Lâm Huyền nhìn vào bên trong. Từ lúc đầu đi vào trong cô đã cảm thấy không khí giữa Thẩm Linh và Cảnh Huyền Diệm rất kì lạ. Lúc nãy cô ấy còn rất khấn trương khi nói về quan hệ giữa bọn họ, hành động này đúng chuẩn ‘càng che càng lộ’.
Thấm Linh thở dài, gật đầu rồi lại lắc đầu. Đúng là cô từng thích cảnh Huyền Diệm, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ. Hiện tại giữa bọn họ không có gì cả, một chút tình cảm còn vương vấn trong lòng của cô cũng chỉ có thể đem che dấu đi.
Lâm Huyền không muốn đào sâu về chuyện riêng tư của người khác, ngay sau đó liền chuyến chủ đề.
Hai người nói chuyện rất hợp nhau, nói một hồi lại nói đến tận nửa tiếng. Bọn họ trở lại bàn, Lâm Huyền tinh ý phát hiện chai rượu đặt trên bàn đã vơi đi hơn phân nửa.
Cô nhìn sang Lục Ngạn. Hai má của anh lúc này hơi phiếm hồng, nhưng tinh thần vẫn rất rõ ràng, không giống người say cho lắm.
“Em vừa đi đâu về đó?” Lục Ngạn ghé vào tai Lâm Huyền thủ thỉ.
“ở đây ồn ào quá, em ra bên ngoài một lát, rất yên tĩnh.”