Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 89
Lâm Huyền ‘ồ’ một cái tỏ vẻ rõ hiểu, sau đó ngồi xuống sô pha bật ti vi lên xem.
“ĐỒ ăn ở trong bếp.”
“Em không đói.”
Lục Ngạn lặng im trong phút chốc. Anh đặt báo xuống bàn, nghiêm túc nhìn Lâm Huyền.
Nhận thấy có ánh mắt sắc bén đang đặt trên người mình, Lâm Huyền tự nhiên không rét mà run.
“Anh nhìn em như thế làm gì?” Lâm Huyền thềm than không xong rồi. Ánh mắt đáng sợ này của Lục Ngạn cô còn chưa có thấy qua được mấy lần đâu.
“Em có biết không ăn sáng nguy hại đến sức khỏe thế nào không?”
Nghe thấy từng lời nói ‘cay nghiệt’ từ trong miệng Lục Ngạn phát ra, Lâm Huyền bỗng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô còn tưởng là vì chuyện gì cơ.
“Em không đói, thật đó. Đói em sẽ tự biết ăn mà.”
Lục Ngạn nghiêm nghị nhìn cô không nói. Lâm Huyền thật sự chịu thua với ánh mắt này của anh
“Em ăn, ăn là được mà. Anh hung dữ cái gì.” Lâm Huyền làm ra vẻ ủy khuất hừ một cái, sau đó ngoan ngoãn dùng bữa sáng.
“Ngon không?” Lục Ngạn chăm chú nhìn cô ăn, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Lâm Huyền gật đầu, trong chốc lát đã ăn xong cháo. Cô uống một cốc nước súc miệng, sau đó nhìn Lục Ngạn chớp chớp: “Anh không định ở nhà cả ngày đấy chứ? Hay là chúng ta đi chơi đi.”
“Trời đang lúc chuyến mùa, ra ngoài không cấn thận sẽ bị cảm.”
“Nhưng ở trong nhà thì chán lắm.”
Lục Ngạn cười nhạt, thản nhiên nhìn cô: “Lấy lòng anh đi.”
Lâm Huyền:Sao lúc nào Lục Ngạn cũng dùng chiêu này vậy nhỉ?
“Anh muốn em làm gì đây?”
Lục Ngạn cúi người ghé sát vào mặt cô. Gương mặt cô phóng đại gần trong gang tấc, anh rất muốn ngay lập tức hôn lên môi cô. Nghĩ liền làm, Lục Ngạn nghiêng người thêm một chút, môi vừa vặn áp lên môi Lâm Huyền.
“Hôn anh thêm một cái nữa.”
Lâm Huyền nhếch nhếch môi, nghe theo lời Lục Ngạn tiến đến hôn lên môi anh. Tay cô ôm lấy vòng eo rắn chắc, cả người cứ thế dính chặt vào anh.
Lục Ngạn cảm nhận được từng đường cong trên người Lâm Huyền. Máu trong người anh sôi sục, yết hầu bất giác lăn lộn lên xuống.
Lâm Huyền ngây thơ không phát giác ra mùi nguy hiểm, vẫn chưa rời khỏi cánh môi anh.
Chương 58: cảnh Huyền Diệm.
Hô hấp của Lục Ngạn có hơi căng thẳng. Anh xoay người cô lại, một bàn tay giữ lấy eo cô, tay còn lại từ từ kéo khóa váy.
Lâm Huyền cả kinh giật mình một cái. Cô quay người nhìn Lục Ngạn, cầm lấy bàn tay đang mằn mò váy của cô.
“Anh làm sao đấy.”
Lục Ngạn hơi híp mắt, lắc đầu nói: “Không biết, chỉ là bất giác muốn em.”
Chính bản thân Lục Ngạn cũng vô cùng khó hiểu vởi phản ứng kì lạ này của cơ thể mình. Rõ ràng bình thường anh sẽ không có như vậy, vả lại lần cuối cùng bọn họ ân ái chỉ mới là hôm trước. 1
“ở đây là phòng khách…”
Lục Ngạn bế Lâm Huyền lên phòng ngủ. Trên đường đi, Lục Ngạn điên cuồng hôn lên môi cô, lại từ từ trượt xuống hõm cố.
Đóng cửa lại, Lục Ngạn đặt Lâm Huyền lên giường, bàn tay sờ soạng khắp người cô.
“Ưm~.”
Lâm Huyền phát ra âm thanh quyến rũ, cả người vô cùng khó chịu vặn vẹo.
Lục Ngạn vứt áo quần xuống giường, ánh mắt mê ly nhìn Lâm Huyền một hồi lâu.
“Sao lai nhìn em?”
Lục Ngạn không trả lời, ngay lập tức đặt lên môi Lâm Huyền một nụ hôn. Bàn tay di chuyển một đường dài từ cố xuống trước ngực, anh nhẹ nhàng trêu đùa cặp thỏ ngọc của cô, miệng lại gấp gáp cắn vào cần cổ trắng nõn đê’ lại mấy ấn kỉ đỏ hồng.
Tiếng điện thoại reo vang lên đánh thức cả hai đang lạc trong mộng mị. Lục Ngạn khó chịu đi tới bên cửa sổ nghe máy.
Lâm Huyền lấy chăn che lấy cơ thế mình, ánh mắt gắt gao nhìn Lục Ngạn. Cô cảm thấy Lục Ngạn hôm nay có chút lạ, đột nhiên lại như tên điên lao vào hôn cô thế này. cảm giác quả thật rất khó nói.
Lục Ngạn vứt điện thoại xuống giường. Anh nhìn cô như con gấu bông đang trốn trong chăn, miệng không khỏi nhếch lên một đường cong.
“ĐỒ ăn ở trong bếp.”
“Em không đói.”
Lục Ngạn lặng im trong phút chốc. Anh đặt báo xuống bàn, nghiêm túc nhìn Lâm Huyền.
Nhận thấy có ánh mắt sắc bén đang đặt trên người mình, Lâm Huyền tự nhiên không rét mà run.
“Anh nhìn em như thế làm gì?” Lâm Huyền thềm than không xong rồi. Ánh mắt đáng sợ này của Lục Ngạn cô còn chưa có thấy qua được mấy lần đâu.
“Em có biết không ăn sáng nguy hại đến sức khỏe thế nào không?”
Nghe thấy từng lời nói ‘cay nghiệt’ từ trong miệng Lục Ngạn phát ra, Lâm Huyền bỗng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô còn tưởng là vì chuyện gì cơ.
“Em không đói, thật đó. Đói em sẽ tự biết ăn mà.”
Lục Ngạn nghiêm nghị nhìn cô không nói. Lâm Huyền thật sự chịu thua với ánh mắt này của anh
“Em ăn, ăn là được mà. Anh hung dữ cái gì.” Lâm Huyền làm ra vẻ ủy khuất hừ một cái, sau đó ngoan ngoãn dùng bữa sáng.
“Ngon không?” Lục Ngạn chăm chú nhìn cô ăn, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Lâm Huyền gật đầu, trong chốc lát đã ăn xong cháo. Cô uống một cốc nước súc miệng, sau đó nhìn Lục Ngạn chớp chớp: “Anh không định ở nhà cả ngày đấy chứ? Hay là chúng ta đi chơi đi.”
“Trời đang lúc chuyến mùa, ra ngoài không cấn thận sẽ bị cảm.”
“Nhưng ở trong nhà thì chán lắm.”
Lục Ngạn cười nhạt, thản nhiên nhìn cô: “Lấy lòng anh đi.”
Lâm Huyền:Sao lúc nào Lục Ngạn cũng dùng chiêu này vậy nhỉ?
“Anh muốn em làm gì đây?”
Lục Ngạn cúi người ghé sát vào mặt cô. Gương mặt cô phóng đại gần trong gang tấc, anh rất muốn ngay lập tức hôn lên môi cô. Nghĩ liền làm, Lục Ngạn nghiêng người thêm một chút, môi vừa vặn áp lên môi Lâm Huyền.
“Hôn anh thêm một cái nữa.”
Lâm Huyền nhếch nhếch môi, nghe theo lời Lục Ngạn tiến đến hôn lên môi anh. Tay cô ôm lấy vòng eo rắn chắc, cả người cứ thế dính chặt vào anh.
Lục Ngạn cảm nhận được từng đường cong trên người Lâm Huyền. Máu trong người anh sôi sục, yết hầu bất giác lăn lộn lên xuống.
Lâm Huyền ngây thơ không phát giác ra mùi nguy hiểm, vẫn chưa rời khỏi cánh môi anh.
Chương 58: cảnh Huyền Diệm.
Hô hấp của Lục Ngạn có hơi căng thẳng. Anh xoay người cô lại, một bàn tay giữ lấy eo cô, tay còn lại từ từ kéo khóa váy.
Lâm Huyền cả kinh giật mình một cái. Cô quay người nhìn Lục Ngạn, cầm lấy bàn tay đang mằn mò váy của cô.
“Anh làm sao đấy.”
Lục Ngạn hơi híp mắt, lắc đầu nói: “Không biết, chỉ là bất giác muốn em.”
Chính bản thân Lục Ngạn cũng vô cùng khó hiểu vởi phản ứng kì lạ này của cơ thể mình. Rõ ràng bình thường anh sẽ không có như vậy, vả lại lần cuối cùng bọn họ ân ái chỉ mới là hôm trước. 1
“ở đây là phòng khách…”
Lục Ngạn bế Lâm Huyền lên phòng ngủ. Trên đường đi, Lục Ngạn điên cuồng hôn lên môi cô, lại từ từ trượt xuống hõm cố.
Đóng cửa lại, Lục Ngạn đặt Lâm Huyền lên giường, bàn tay sờ soạng khắp người cô.
“Ưm~.”
Lâm Huyền phát ra âm thanh quyến rũ, cả người vô cùng khó chịu vặn vẹo.
Lục Ngạn vứt áo quần xuống giường, ánh mắt mê ly nhìn Lâm Huyền một hồi lâu.
“Sao lai nhìn em?”
Lục Ngạn không trả lời, ngay lập tức đặt lên môi Lâm Huyền một nụ hôn. Bàn tay di chuyển một đường dài từ cố xuống trước ngực, anh nhẹ nhàng trêu đùa cặp thỏ ngọc của cô, miệng lại gấp gáp cắn vào cần cổ trắng nõn đê’ lại mấy ấn kỉ đỏ hồng.
Tiếng điện thoại reo vang lên đánh thức cả hai đang lạc trong mộng mị. Lục Ngạn khó chịu đi tới bên cửa sổ nghe máy.
Lâm Huyền lấy chăn che lấy cơ thế mình, ánh mắt gắt gao nhìn Lục Ngạn. Cô cảm thấy Lục Ngạn hôm nay có chút lạ, đột nhiên lại như tên điên lao vào hôn cô thế này. cảm giác quả thật rất khó nói.
Lục Ngạn vứt điện thoại xuống giường. Anh nhìn cô như con gấu bông đang trốn trong chăn, miệng không khỏi nhếch lên một đường cong.