• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi! (5 Viewers)

  • Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 6

‘Không?’
‘Lúc sáng em ăn gì ròi?’
‘Không ăn.”
‘Ngày mai…*
Chưa kịp nói xong. Lảm Huyên tức giận đặt thìa thật mạnh lên bàn.
‘Anh có thôi ngay đi không? Tôi không ránh cùng anh nói mảy chuyện vớ vẩn.”
Lâm Huyền đứng dậy khỏi bàn, sau đó ngay lập tức đi lên lâu. Cô chưa từng nghe thày Lục Ngạn nói nhiêu đến vậy, thật là phiên phức.
Lục Ngạn thớ dài một hơi. Lại nhìn vào tô cháo đỏi diện, cô còn chưa dùng được một nứa. Anh đáo mât sang Tiếu Thúy.
‘Mang cháo lên phòng cho thiếu phu nhân, cá ngày nay cô ấy chưa ãn gì ròi.”
‘Vâng. Thưa thiếu gia.”
Tiểu Thúy làn đâu tiên thấy Lục Ngạn quan tâm đến Lâm Huyên như vậy, trong phút chốc cũng có đôi chút ngạc nhiên.
Chương 5: Mình… sâp chết rồi sao?
Máy ngày sau đó, Lục Ngạn đều không vẽ nhà. Cũng vì thế mà hai người chẳng gặp nhau thêm lân nào.
‘Hôm nay là lẻ mừng thọ cúa ông nội, cũng không biết anh có đến đón mình hay không.”
Lảm Huyền từ chiêu đã sứa soạn thật đẹp. Trong Lục gia này người thương cô nhất cũng chi có ông nội. Đã lâu rồi không được gặp, cô tự nhiên cũng có chút nhớ.
Trời bât đãu chạng vạng, tiếng động cơ cúa ô tô ớ ngoài sân vang lên. Lâm Huyền biết râng Lục Ngạn đã đến đón mình bèn nhanh chân ra ngoài.
Chiếc xe lao vun vút trên đường, cháng mấy chốc mà hai người đã đi đến Lục gia.
‘Bẽn trong nhộn nhịp quá.”
Lâm Huyền không khỏi thốt lên một câu cám thán. Lục gia là gia đình có tiếng ở thành phố, quả nhiên quan hệ cũng rất rộng.
Lục Ngạn và Lâm Huyền đi vào trong, suốt đường đi cấn thận chào hỏi từng người. Một lúc lâu sau, ông nội Lục Linh Đường được Lục Hân dìu ra. Lâm Huyên mím cười đi đến bên cạnh.
‘Ống nội.*
Tiếu Huyẽn đó à, con bé vô lương tâm nhà con, có nhớ đã bao lâu chưa tới thăm ông nội ròi không hà?” Lục Linh Đường giận dỗi nhìn Lâm Huyền, trong giọng nói có ý quớ trách.
‘Con biết lỗi rồi mà, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm ông hơn.’
‘Nhớ đó!”
■Vâng.” Lâm Huyền nhẹ nhàng mỉm cười. Cô dỡ lấy ông nội từ Lục Hân, cùng ông vui vẻ trò chuyện.
Sau khoảng hơn nửa tiếng, khi khách khứa đến đông đủ thì cũng là lúc bữa tiệc bầt dầu.
Lâm Huyền c’ãm ly rượu vang đứng một mình, không biết nên bát chuyện với ai. Mọi người ớ đây dường như không chào đón cô cho lâm. Trong mât một số người rõ ràng còn có ý khinh thường.
Tống Thanh Ca uyến chuyến tới bên cạnh Lâm Huyền, cũng không biết là định nói gì.
‘Chị Tống, từ bữa tiệc của Lục Hân tôi cháng gặp chị thêm lần nào.”
Tiếu Huyẽn, em làm gì mà khách khí thế. Còn gọi chị Tống này chị Tống nọ.”
Lâm Huyền cười khấy, cũng không có ý định trò chuyện tiếp cùng Tống Thanh Ca. Người như cô ta cũng chỉ có châm chọc khinh bỉ người khác là giỏi. Nghĩ đến đây, Lâm Huyền toan đi tới bên Lục Hân.
‘Ây, Tiếu Huyền! Chị còn chưa kịp kế cho em nghe chuyện này mà.”
Lâm Huyền thở dài, sau đó dừng chân. Tống Thanh Ca này hình như rất thích dây dưa với cô thì phải.
‘Có chuyện gl thì chị nhanh nói đi. Tôi còn phải tới chồ ông nội.’
‘Thl là chuyện lân trước Lục Ngạn đưa chị v’ê nhà đó. Em vạn phân đứng hiểu nhầm nha.’ Âm lượng của cô ta có chút to, trong phút chốc dã thu hút được một vài ánh mẳt.
‘Ý chị là gì?” Lâm Huyên cô gâng mỉm cười. Nhiều người nhiều con mầt, cô càng không muốn gây thêm phiền phức.
‘Chị nghe nói em vl chuyện này mà giận Lục Ngạn, thê nên…’
Cảu sau của Tống Thanh Ca còn chưa kịp nói xong đã ngay lập tức bị Lâm Huyên chặn họng.
‘Sao chị biết tôi giận anh áy?‘
Tống Thanh Ca ứ họng không cách nào đáp lời. Cô ta nâm chặt ly rượu, cuối cùng chọn cách giá vờ đáng thương.
‘Chị… chị chỉ là giải thích thôi mà. Em đừng vl tức giận mà lớn tiếng với chị như thế chứ?*
‘Lởn tiếng? Tôi lớn tiếng lúc nào?”
Tông Thanh Ca mếu máo. Cô ta không định sẽ đáp lời Lâm Huyên. Như vậy sẽ khiến mọi người tưởng rằng cô ta bị ăn hiếp.
Lục Ngạn định đi tới giải vây cho Lâm Huyên nhưng không biết phải nói thê nào. Thấy mọi người dùng ánh mât đánh giá nhln vợ mình, anh đương nhiên cũng cảm thấy khó chịu.
‘Chuyện gì vậy?”
‘Lục Ngạn… TÔI… Là lỗi cúa tôi.’ Tòng Thanh Ca cân môi, cố tỏ vẻ đáng thương.
‘Em làm gì thế há? Còn không mau đi ra chò khác?’
Lâm Huyên đau lòng nhln Lục Ngạn. Bây giờ anh còn bênh vực Tông Thanh Ca được sao? Cố nén cơn tức giận, Lâm Huyền thở dài một hơi sau đó đi tới bên Lục Linh Đường.
‘Tiếu Huyên, có chuyên gl thê?”
‘Ông đừng quan tâm tới làm gl, toàn là mấy chuyện vặt vãnh ấy mà.*
Lục Linh Đường lắc lắc đâu, sau đỏ dắt tay Lâm Huyên tới một góc nói chuyện. Có những lời ông chi muốn nói cho một minh cô nghe mà thôi.
*Tiếu Huyên, nói thật cho ông. Con và Tiếu Ngạn làm sao vậy?*
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom