Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 48
Vương Diệu thốt ra một cách lãnh đạm, chỉ coi đây là một lời nói bâng quơ.
Lâm Huyền không biết nên trả lời thế nào. Cô quyết định yên lặng. Dù sao việc ly hôn này làm tốt quá cũng không tốt cho ai. Sau này cô còn phải bước vào giới giải trí, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện vậy.
Xe dừng lại trước cửa Lâm gia, Lâm Huyền cảm ơn một tiếng rồi đi vào trong. Nhà cũ Lâm gia trông thật là sạch sẽ, chắc là mỗi tuần đều có người tới quét dọn.
Lâm Huyền thắp ba nén nhang xong sau đó mới xách va li lên lều. Cô chọn một căn phòng có cách bày trí dành cho con gái để sắp đồ đạc vào.
“ở lại đây khoảng một tháng thôi. Sau này mình bước vào giới giải trí kiếm được tiền rồi sẽ thuê môt căn hô nho nhỏ ở.”
Trời bên ngoài đã tối đen như mực nhưng Lâm Huyền lại không có hứng ngủ. Cô lấy điện thoại tra một sô’ thông tin về các công ty giải trí, phân vân không biết nên chọn công ty nào.
“Với năng lực và học vấn hiện tại của mình muốn vào một công ty lớn là điều không thế nào, hoặc nói trắng ra là không có khả năng.”
Lâm Huyền đau đều lăn qua lăn lại trên giường, vậy nên bây giờ cô chỉ còn cách chọn một công ty nhỏ nào đó để tiến vào thôi.
“Từ từ đi từng bước một, sớm muộn gì mà chẳng thành công chứ. Haha.” Lâm Huyền thầm tự an ủi bản thân mình, dẫu biết rằng không có chống lưng mà muốn sống trong giới giải trí là điều khó khăn biết bao.
Lâm Huyền nhìn vào địa chỉ công ty giải trí Vương thị, cuối cùng quyết định ngày mai sẽ tới đây hỏi thăm thử. Đây là một công ty từng có một thời hoàng kim, còn bây giờ thì…
Lâm Huyền thở dài, công ty càng nhỏ thì càng dễ vào. Nói tóm lại, mục đích hiện tại của cô rất đơn giản đó chính là tiến vào giới giải trí, còn công ty trực thuộc thì không quan trọng lắm.
Lâm Huyền vui vẻ tắt đèn nằm xuống giường, bắt đầu một giấc mơ đẹp.
Cùng lúc đó tại một nơi khác, Lục Ngạn lại trằn trọc không ngủ được. Anh ngồi dậy đi đến bên cửa số châm một điếu thuốc.
Lục Ngạn không có thói quen hút thuốc. Nhưng đàn ông mà, thi thoảng làm một vài điếu giải tỏa tâm trạng cũng chẳng có gì xấu lắm, chỉ cần biết kiềm chế bản thân đừng để thành nghiện là được
‘ạ •
rồi.
Lục Ngạn mở toang cửa số ra, tay đặt lên bệ cửa cấn thận suy tư. Đêm khuya như vậy, Lâm Huyền lại chỉ có một thân một mình, không biết có tìm được xe taxi nào để đi không?
“Cứ kệ cô ta đi, không phải rời khỏi đây dứt khoát lắm sao? Vậy thì đừng bao giờ quay về nữa!”
Lục Ngạn hừ lạnh một tiếng. Anh không đóng cửa lại mà đi đến bên giường nằm xuống, một lúc lâu sau vẫn không tài nào ngủ được
“Chết tiệt! Ly hôn cái gì mà ly hôn chú?” 1
Lục Ngạn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không thể bỏ mặc nổi Lâm Huyền.
Lục Ngạn lái xe đi tìm Lâm Huyền ở ven đường. Anh tự nhủ chỉ quan tâm cô thêm duy nhất một lần nữa thôi, sau này nhất định sẽ cùng cô không còn dính líu!
Không phải cô muốn ly hôn lắm sao? Lúc trước còn bày đủ trò để anh chán ghét. Bây giờ thì tốt rồi, cô cuối cùng cũng đã được toại nguyện.
Lục Ngạn chợt nghĩ, Lâm Huyền bây giờ có phải là vô cùng thoải mái hay không?
“Bước ra khỏi nhà dứt khoát như vậy, rõ ràng là không có chút nào buồn bã.’1
Lục Ngạn cụp mắt, cánh tay đang mở cửa xe cũng chợt khựng lại.
“Cứ để cho em đi, xem em có thể rời xa tôi được bao lâu.”
Lục Ngạn tức giận đóng cửa xe lại, quyết định không đi tìm Lâm Huyền nữa. Cô cũng chắc sẽ không ngốc đến nỗi không tìm được chiếc xe nào để đi nhờ. 1
Sáng sớm, Lâm Huyền đi đến công ty giải trí Vương thị để ứng tuyển. Nhân viên ở đây có vẻ uế oải, trong lúc dẫn cô lên phòng gặp giám đốc cũng không nói lấy một lời.
“Cảm ơn.” Dứt lời, Lâm Huyền tiến vào trong phòng giám đốc. Trái lại với vẻ ảm đạm của công ty, căn phòng này trông sáng sủa và tràn đầy sức sống hơn nhiều.
“Xin chào, tôi đến đây để ứng tuyển làm diễn viên.”
Người đàn ông ngồi ở ghế bỗng ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt ông có vài phần nghiêm nghị, cũng có đôi phần ngạc nhiên. Công ty bọn họ đã xuống dốc không phân, vậy mà cũng có người muốn gia nhập sao? Thật là không khỏi kì lạ.
“Công ty chúng tôi không trụ nổi lâu nữa, chắc cũng tầm tháng sau sẽ giải thể rồi. Cô thấy đó, chúng tôi sẽ không mang lại được nhiều lợi ích cho nghệ sĩ dưới trướng mình.”
Vị giám đốc kia nói một hơi thật dài. ông cúi đầu xuống, phỏng chừng đang nghĩ Lâm Huyền sẽ sớm rời khỏi đây.
“Vừa hay năng lực xủa tôi cũng không tốt lắm, nếu như Vương thị còn không nhận tôi thì chắc sẽ không có công ty nào chịu nhận.”
Lâm Huyền không biết nên trả lời thế nào. Cô quyết định yên lặng. Dù sao việc ly hôn này làm tốt quá cũng không tốt cho ai. Sau này cô còn phải bước vào giới giải trí, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện vậy.
Xe dừng lại trước cửa Lâm gia, Lâm Huyền cảm ơn một tiếng rồi đi vào trong. Nhà cũ Lâm gia trông thật là sạch sẽ, chắc là mỗi tuần đều có người tới quét dọn.
Lâm Huyền thắp ba nén nhang xong sau đó mới xách va li lên lều. Cô chọn một căn phòng có cách bày trí dành cho con gái để sắp đồ đạc vào.
“ở lại đây khoảng một tháng thôi. Sau này mình bước vào giới giải trí kiếm được tiền rồi sẽ thuê môt căn hô nho nhỏ ở.”
Trời bên ngoài đã tối đen như mực nhưng Lâm Huyền lại không có hứng ngủ. Cô lấy điện thoại tra một sô’ thông tin về các công ty giải trí, phân vân không biết nên chọn công ty nào.
“Với năng lực và học vấn hiện tại của mình muốn vào một công ty lớn là điều không thế nào, hoặc nói trắng ra là không có khả năng.”
Lâm Huyền đau đều lăn qua lăn lại trên giường, vậy nên bây giờ cô chỉ còn cách chọn một công ty nhỏ nào đó để tiến vào thôi.
“Từ từ đi từng bước một, sớm muộn gì mà chẳng thành công chứ. Haha.” Lâm Huyền thầm tự an ủi bản thân mình, dẫu biết rằng không có chống lưng mà muốn sống trong giới giải trí là điều khó khăn biết bao.
Lâm Huyền nhìn vào địa chỉ công ty giải trí Vương thị, cuối cùng quyết định ngày mai sẽ tới đây hỏi thăm thử. Đây là một công ty từng có một thời hoàng kim, còn bây giờ thì…
Lâm Huyền thở dài, công ty càng nhỏ thì càng dễ vào. Nói tóm lại, mục đích hiện tại của cô rất đơn giản đó chính là tiến vào giới giải trí, còn công ty trực thuộc thì không quan trọng lắm.
Lâm Huyền vui vẻ tắt đèn nằm xuống giường, bắt đầu một giấc mơ đẹp.
Cùng lúc đó tại một nơi khác, Lục Ngạn lại trằn trọc không ngủ được. Anh ngồi dậy đi đến bên cửa số châm một điếu thuốc.
Lục Ngạn không có thói quen hút thuốc. Nhưng đàn ông mà, thi thoảng làm một vài điếu giải tỏa tâm trạng cũng chẳng có gì xấu lắm, chỉ cần biết kiềm chế bản thân đừng để thành nghiện là được
‘ạ •
rồi.
Lục Ngạn mở toang cửa số ra, tay đặt lên bệ cửa cấn thận suy tư. Đêm khuya như vậy, Lâm Huyền lại chỉ có một thân một mình, không biết có tìm được xe taxi nào để đi không?
“Cứ kệ cô ta đi, không phải rời khỏi đây dứt khoát lắm sao? Vậy thì đừng bao giờ quay về nữa!”
Lục Ngạn hừ lạnh một tiếng. Anh không đóng cửa lại mà đi đến bên giường nằm xuống, một lúc lâu sau vẫn không tài nào ngủ được
“Chết tiệt! Ly hôn cái gì mà ly hôn chú?” 1
Lục Ngạn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không thể bỏ mặc nổi Lâm Huyền.
Lục Ngạn lái xe đi tìm Lâm Huyền ở ven đường. Anh tự nhủ chỉ quan tâm cô thêm duy nhất một lần nữa thôi, sau này nhất định sẽ cùng cô không còn dính líu!
Không phải cô muốn ly hôn lắm sao? Lúc trước còn bày đủ trò để anh chán ghét. Bây giờ thì tốt rồi, cô cuối cùng cũng đã được toại nguyện.
Lục Ngạn chợt nghĩ, Lâm Huyền bây giờ có phải là vô cùng thoải mái hay không?
“Bước ra khỏi nhà dứt khoát như vậy, rõ ràng là không có chút nào buồn bã.’1
Lục Ngạn cụp mắt, cánh tay đang mở cửa xe cũng chợt khựng lại.
“Cứ để cho em đi, xem em có thể rời xa tôi được bao lâu.”
Lục Ngạn tức giận đóng cửa xe lại, quyết định không đi tìm Lâm Huyền nữa. Cô cũng chắc sẽ không ngốc đến nỗi không tìm được chiếc xe nào để đi nhờ. 1
Sáng sớm, Lâm Huyền đi đến công ty giải trí Vương thị để ứng tuyển. Nhân viên ở đây có vẻ uế oải, trong lúc dẫn cô lên phòng gặp giám đốc cũng không nói lấy một lời.
“Cảm ơn.” Dứt lời, Lâm Huyền tiến vào trong phòng giám đốc. Trái lại với vẻ ảm đạm của công ty, căn phòng này trông sáng sủa và tràn đầy sức sống hơn nhiều.
“Xin chào, tôi đến đây để ứng tuyển làm diễn viên.”
Người đàn ông ngồi ở ghế bỗng ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt ông có vài phần nghiêm nghị, cũng có đôi phần ngạc nhiên. Công ty bọn họ đã xuống dốc không phân, vậy mà cũng có người muốn gia nhập sao? Thật là không khỏi kì lạ.
“Công ty chúng tôi không trụ nổi lâu nữa, chắc cũng tầm tháng sau sẽ giải thể rồi. Cô thấy đó, chúng tôi sẽ không mang lại được nhiều lợi ích cho nghệ sĩ dưới trướng mình.”
Vị giám đốc kia nói một hơi thật dài. ông cúi đầu xuống, phỏng chừng đang nghĩ Lâm Huyền sẽ sớm rời khỏi đây.
“Vừa hay năng lực xủa tôi cũng không tốt lắm, nếu như Vương thị còn không nhận tôi thì chắc sẽ không có công ty nào chịu nhận.”